Ngọn đèn dầu bằng hạt đậu bên cạnh yên tĩnh chiếu vào mặt, ánh lửa rất nhỏ, rất đau mắt, nàng cúi đầu kề sát vào, động tác rất cẩn thận, sợ đụng phải Bùi An.
Phụ nhân nói, miệng vết thương bị nhiễm trùng cho nên hắn mới sốt.
Sao lại có vết thương này, Vân Nương cực kỳ rõ ràng, hắn dùng máu của mình cứu mạng nàng, nàng không biết nên cảm ơn như thế nào, chỉ có dốc hết tất cả sức lực nàng có, bao gồm cả tính mạng của nàng, để đi cứu hắn.
Nàng không biết, nếu y cứ đi như vậy, mình nên làm gì bây giờ.
Nàng không suy nghĩ về nó.
Tối hôm qua ý nghĩ đó loé lên trong đầu trong chớp mắt, nàng cảm thấy trời đất giống như sụp đổ, thật sự không chịu nổi sự kinh khủng và sợ hãi đó cho nên không dám suy nghĩ nữa.
Miệng vết thương đã đắp xong thuốc, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Bây giờ hai người giống y chang ăn mày đi chạy nạn, toàn thân nàng bẩn thỉu không nói nổi, hắn cũng không khá hơn là bao, cả người thê thảm nghèo túng, vải thô trên người cũng không nhìn ra từ lâu.
Nếu Thanh Ngọc và Đồng Nghĩa nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hai người, e là không nhận ra.
Không nhận ra thì như thế nào, chỉ cần còn sống là được.
Nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn, lòng bàn tay vẫn nóng hổi như trước, nóng đến nỗi lòng nàng cũng rối bời theo, thấp giọng nói: “Ta tin tưởng lang quân nhất định có thể vượt qua, đợi đến khi chịu đựng qua chuyến này, hai ta sẽ tới quán rượu tốt nhất gọi rượu thịt, ăn uống no nê sau đó đi cửa hàng vải tốt nhất, mua lụa tốt nhất, buổi tối nằm ở trong đệm đệm tơ tằm, ngủ say ba ngày ba đêm…”
“Uống thuốc xong rồi?” Giọng của phụ nhân chợt truyền từ ngoài vào, nàng nhanh chóng buông tay ra, quay đầu lại thì thấy trong tay nàng ấy cầm một chiếc bánh bao mặt trắng, vừa ăn vừa bước vào.
Vân Nương cười với nàng ấy một chút, đứng dậy gật đầu: “Đã xong rồi, cảm ơn thảo dược của thần y.”
“Đừng cảm ơn, cũng không phải cho không, tiền thuốc tổng cộng một lượng bạc, tính cả tiền cứu mạng, năm mươi lượng, không quá đáng chứ?” Lưu Tam Nương nàng cũng không làm ăn thua lỗ.
Nàng đã tính toán rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mặc dù nha đầu này ăn mặc vải thô nhưng không che giấu được tư sắc của nó, chờ tương lai mình thành thân với huynh trưởng nó, nếu nó nghe lời thì cho ở lại làm công cho mình, dùng tiền công thế chấp còn nếu không nghe lời, mình sẽ bán nó đi, chắc chắn bán đi xa tên mặt trắng này không chịu, vậy thì bán cho đàn ông trong thôn này, trong thôn này cũng có khá nhiều đàn ông độc thân chưa lấy được vợ, nếu nhìn thấy người có vẻ ngoài như vậy, đừng nói năm mươi lượng, ngay cả trăm lượng, táng gia bại sản, cũng nghĩ cách kiếm cho được.
“Không quá đáng, không quá đáng, năm mươi lượng, được, ta nhớ kỹ, chờ huynh trưởng khoẻ lại, tương lai ta nhất định sẽ trả lại cho thần y.” Thái độ Vân Nương thành khẩn, ánh mắt liếc mắt nhìn bánh bao mặt trắng trong tay nàng kia.
Con gà rừng còn lại đêm qua nàng mang theo, nhưng trời mưa dầm dề, lại ngâm nước, thời tiết cũng xấu, e là hư thối rồi, Bùi An đang phát sốt, không thể cho hắn ăn nữa.
Hy sinh nhan sắc đổi một bữa cơm no cũng đáng giá.
“Thần y, phiền ngài giúp ta xem một chút, khi nào huynh trưởng ta mới có thể tỉnh lại?” Vân Nương nói xong, im lặng nhường vị trí.
Phụ nhân thấy nàng thức thời, không phí thêm lời nào nữa, đi đến bên giường rồi cẩn thận quan sát người đàn ông trên giường, càng nhìn tròng mắt càng sáng.
Không hổ là người nàng vừa nhìn đã ưng bụng.
Nhìn đầu tiên thì thấy rất kinh diễm, nhìn thứ hai thì không dứt ra được.
Nàng lớn như vậy, chưa từng thấy đàn ông nào tuấn tú như vậy.
Nhớ tới mấy ngày trước ở cửa thôn, mụ già Tiết lôi kéo tên đàn ông của mình, vênh váo ngạo mạn đắc ý đứng trước mặt mình, nàng âm thầm phỉ nhổ một tiếng.
So sánh với tên mặt trắng trước mặt này, tên đàn ông ốm như que củi của con mụ Tiết, quả thực không cách nào lọt vào mắt.
Đừng nói hắn, ngay cả thôn, thậm chí cả toàn bộ Ngạc Châu cũng là diện mạo số một số hai, trong lòng phụ nhân kia kích động đến nỗi nói không nên lời, giống như nhìn thấy hình ảnh mình mặc áo cưới, nắm tay hắn, xung quanh toàn là ánh mắt hâm mộ...
Còn có con mụ Tiết kia, mặt mũi ghen tị đến phát điên kia.
Vân Nương thấy vẻ mặt nàng kia cười ngớ ngẩn, như muốn nuốt người, vội vàng nói: “Quý nhân, mấy ngày nay ta và huynh trưởng không có cơm ăn, ngài xem, có cái gì không…”
“Trong nồi phòng bếp phía sau, có bánh bao có canh thịt, ngươi múc qua đây, ta đút hắn ăn…” Phụ nhân nói xong thì đặt mông ngồi ở vị trí Vân Nương vừa rồi, tiếp tục nhìn chằm chằm.
Vân Nương:...
Tính mạng quan trọng, không câu nệ tiểu tiết! Vân Nương yên lặng nhẩm một lần, xoay người đi vào phòng bếp, nhắm mắt làm ngơ, mắt không thấy tâm không phiền.
Trong nồi còn rất nhiều bánh bao, biết phụ nhân kia không muốn gặp mình cho nên Vân Nương lén giấu một cái bánh bao ở trong ống tay áo, nếu mình chết đói thật thì quá hời cho nàng ấy.
Vân Nương múc một chén canh thịt lớn, cầm thêm mấy cái bánh bao, lúc bưng chén đi vào, phụ nhân kia còn ngồi ở đó, dường như còn chưa ngắm đủ.
Thấy nàng đi vào, phụ nhân vẫy tay với nàng: “Bưng tới đây, ta đút hắn.”
Mắt thấy phụ nhân kia muốn động tay với Bùi An, rốt cuộc Vân Nương cũng không rộng lượng nổi, kịp thời khuyên nhủ: “Quý nhân vẫn nên để ta đến đút đi, nếu huynh trưởng biết mình gây thêm phiền phức cho quý nhân, huynh ấy tỉnh lại chắc chắn sẽ răn dạy ta.”
“Này thì có vấn đề gì chứ?” Phụ nhân không để bụng, tiếp tục đưa tay ra.
“Có chứ!” Vân Nương đặt chén lên bàn, một tay giữ chặt tay phụ nhân, sắc mặt thần bí nói: “Quý nhân không biết, huynh trưởng ta chú trọng lễ nghĩa nhất, không sợ quý nhân chê cười, huynh trưởng sống hai mươi hai năm nhưng ngay cả tay tiểu cô nương cũng chưa từng chạm vào.”
Hai mươi hai tuổi, tay tiểu cô nương cũng chưa chạm vào? Hoá ra vẫn là người ngây thơ…
Phụ nhân sửng sốt, cảm thấy hứng thú rõ rệt.
Vân Nương nói tiếp: “Huynh trưởng ta cái người này là người cứng đầu cứng cổ, nếu không nhờ vẻ ngoài này, e là huynh ấy cũng không tìm được cô nương nào, nói cái gì mà người không thể không có danh dự, huynh ấy nói đã có hôn ước thì không thể làm lỡ cuộc đời các cô nương khác, liếc mắt một cái cũng không được, ai ngờ người ta không nghĩ như vậy, lúc này tốt rồi, bị từ hôn, tuổi cũng lớn, lại còn gặp cơ sự này, cũng không biết sau này có thể tìm tẩu tử cho ta hay không.”
Vân Nương nói xong vẻ mặt ưu thương.
“Có thể! Sao mà không thể chứ.” Thái độ của phụ nhân trở nên khác hẳn ngay tức khắc, thân thiết kéo tay nàng, hỏi: “Huynh trưởng muội thích người như thế nào?”
“Người nhà chúng ta, dáng người đều gầy nhỏ, trước đó huynh trưởng cũng từng nói với ta, nói mong đối phương là người khỏe mạnh, đầy đặn, có tài, người như vậy mới có thể chống đỡ nổi gia đình.”
“Còn không phải sao!” Lời này đúng là nói trúng lời trong bụng phụ nhân: “Tìm vợ, không phải nên tìm người khoẻ mạnh rắn chắc sao, mấy tiểu cô nương động một chút là bệnh, gió thổi qua là ngã, cưới về có ích lợi gì…”
Vân Nương rũ mắt, tiếp tục thêm lửa: “Đúng vậy, nếu ai có thể cưới được tẩu tử như quý nhân, thật sự là quá may mắn.”
“Thật không?”
Vân Nương gật đầu: “Ừm, huynh trưởng cũng thích.”
“Cái miệng này của muội, ta cũng thích.” Vẻ mặt phụ nhân không che giấu được hưng phấn, chủ động nhường vị trí: “Muội đến đây đi, đút nhiều đồ ăn cho huynh trưởng vào, chúng ta phải nhanh chóng chữa lành bệnh cho hắn, vậy ngày mai ta đi mua một con gà mái già trở về, chúng ta hầm canh bồi bổ cho hắn.”
“Quý nhân không cần tốn tiền…”
“Đều là người một nhà, đừng khách sáo, trong nồi còn nhiều bánh bao lắm, muội đút xong thì cũng đi ăn một chút.” Phụ nhân nhớ tới, chỉ một đống cỏ khô trong sân bên ngoài: “Ta có hai gian phòng, buổi tối muội đi đó ở một đêm đi, lát nữa ta tìm đệm giường cho muội.”
Vân Nương cảm kích nói: “Cảm ơn quý nhân.”
“Mau đút đi, ta đi trước.”
“Được, quý nhân cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phụ nhân vừa đi, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nâng Bùi An dậy, đút chén canh thịt cho hắn, đút xong lại đút thêm nửa cái bánh bao sau đó sờ trán hắn một chút, vẫn còn nóng.
Chắc là không khỏi bệnh nhanh như vậy.
Nàng vắt khăn ướt đắp lên trán Bùi An, lúc này mới chậm rãi ăn bánh bao.
Từng bị đói nên dù biết ngon, nàng cũng không dám ăn hết, lặng lẽ tích trữ một cái, cùng với chiếc trong ống tay áo, tổng cộng có hai chiếc bánh, cũng giấu kỹ chiếc túi tiền của Bùi An và mình.
Tài không lộ ra ngoài, lấy tình cảnh của cả hai không nên lộ tài, một nghèo hai trắng không có gì có thể mưu đồ mới làm cho người ta buông lỏng đề phòng. Lúc ở trên lưng ngựa, nàng đã lấy túi tiền của mình và Bùi An rồi giấu ở trong ống tay áo.
Dù đến bất cứ nơi nào, lòng phòng thủ không thể không có.
Sợ phụ nhân hoài nghi, nàng không dám ngây ngốc nhiều, sau khi canh giữ một hồi nàng đi vào trong phòng phụ nhân ôm một cái chăn bông bị thoát khí rồi nằm đống cỏ khô ở bên ngoài.
Lúc bận rộn không phát hiện, bây giờ rảnh rỗi mới phát hiện vai và chân của mình đau kinh khủng.
Nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng cởi đôi giày trên chân đã không nhìn ra nguyên dạng, không biết đế giày đã mài mòn thành một cái lỗ từ khi nào.
Dưới ngón chân có mấy vết phồng rộp lớn, có mấy cái đã vỡ, máu và da dính lại với nhau, khi kéo ra đau đến thấu tim.
Nhưng những đau đớn trên da thịt này cũng không bằng nỗi đau dày vò trong lòng nàng.
Bùi An còn chưa tỉnh, chính nàng không thể bị xảy ra chuyện gì, nàng mặt dày đi mượn một đôi giày vải của phụ nhân sau đó đi vào phòng bếp nấu một nồi nước nóng, rửa sạch vết thương trên vai và chân, vừa lúc Bùi An lau vết thương còn dư lại một ít bã thuốc, nàng cũng không để chúng lãng phí, bôi lên miệng vết thương của nàng.
Ban đêm lại là khung cảnh sao trời mênh mông, ánh sao lấp lánh, nàng lại không có tâm trạng để thưởng thức nữa.
Nàng vẫn chú ý tới cách vách, đợi phụ nhân ngủ say nàng mới đi vào phòng bếp, nấu một nồi nước nóng rón rén trở lại trong phòng, cởi giày vớ bùi An rồi lau sạch chân cho y.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, nàng làm công việc của mười mấy năm qua cộng lại cũng chưa từng làm, thật sự quá mệt mỏi cho nên nàng nằm sấp trên giường bên cạnh y rồi ngủ thiếp đi.
Không bao lâu sau Bùi An bắt đầu nói mớ, Vân Nương giống như bị người ta đánh vào đầu, bừng tỉnh ngay tức khắc, thấy y vẫn còn hôn mê nên thay khăn vải ướt trên đầu y.
Lặp đi lặp lại đến nửa đêm hắn mới dần dần yên ổn lại, Vân Nương lại lau trán hắn một chút, hình như ngón tay có thấy đổ mồ hôi.
Có toát mồ hôi nghĩa là muốn hạ sốt.
Vân Nương kích động cầm tay hắn, rất muốn khóc một trận cho đã nhưng thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả sức khóc cũng không còn, đầu ngã xuống lập tức ngủ thiếp đi.
Sau nửa đêm Bùi An mới bắt đầu mơ mơ màng màng, cảm giác được có người ở bên cạnh, cởi giày vớ cho hắn, lau sạch lòng bàn chân.
Hắn muốn giãy giụa nhưng đầu óc cứ mê mang.
Trong chốc lát là trận hỏa hoạn trong sân thời thơ ấu, hắn muốn lao vào nhưng bước chân lại bất động. Trong chốc lát lại là tiếng cười vui vẻ của phụ mẫu, cô cô, còn có hai vị thúc thúc nhưng đợi hắn chạy tới, họ lại đi xa, dù đuổi theo như thế nào thì vẫn thiếu một khoảng cách.
Cuối cùng lại trở về chỗ lau sậy kia, mặt trời chói chang, bùn đất phía dưới khô cạn nứt nẻ, hắn ngồi trên mặt đất, Vân Nương nằm trong ngực, mắt nhắm chặt, môi trắng bệch...
Hắn gọi nàng từng tiếng từng tiếng một: “Vân Nương…”
Ngay khi y tuyệt vọng, một bàn tay mềm mại bỗng nắm lấy y, thấp giọng nói: “Ta ở đây.”
Giọng nói truyền vào lỗ tai, hắn nhanh chóng ổn định lại, sau đó rơi vào bóng tối một lần nữa, lúc tỉnh lại, bên tai nghe được vài tiếng gà gáy, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Ngón tay hắn vừa cử động đã cảm thấy được người khác nắm lấy, nhiệt độ giống như bàn tay hắn nắm trong mơ, ký ức trước khi ngủ say tràn về ngay tức khắc, Bùi An chợt mở mắt, quay đầu lại nhìn thấy Vân Nương đang nằm sấp bên giường mình, ngủ thiếp đi.
Sau khi trải qua những khó khăn gian khổ như vậy, hình ảnh như vậy, thật sự rất chân thật.
Nhìn một hồi lâu, hắn mới chậm rãi đưa tay sờ đầu nàng, lòng bàn tay chạm vào sợi tóc mềm mại của nàng, xúc cảm chân thật khiến cổ họng hắn căng thẳng.
Thật lâu sau, Bùi An mới khẽ gọi một tiếng: “Vân Nương.”
Trời đã sáng, từ sau khi tỉnh lại vào ngày hôm trước, Vân Nương rất dễ dàng bừng tỉnh, nghe được tiếng động là tỉnh lại liền, lúc ngẩng đầu lên, hai đôi mắt đối diện nhau, người trước mặt đều còn sống.
Cùng nhau trải qua sinh tử, đó chính là dấu ấn khắc cốt ghi tâm, hai người nhìn đối phương, trong mắt trào dâng ngàn vạn cảm xúc, cuối cùng không thốt một câu nào, một người đỏ mắt mở cánh tay nghênh đón nàng, một ngươi rưng rưng mắt nhào vào trong ngực hắn. Sau kiếp nạn, vui buồn đan xen, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống trong mắt nàng, nàng khóc lóc nức nở, y ôm chặt lấy nàng, trong lòng giống như bị đao vặn xoắn, đau đến mức không thở nổi.
“Để nàng chịu khổ rồi.” Cánh tay Bùi An ôm nàng, thỉnh thoảng vuốt tóc nàng nhưng vẫn cảm thấy không đủ, hận không thể khảm nàng vào trong thân thể mình, từ đó liên kết thành một chỗ, không nỡ để nàng rời khỏi mình nửa bước.
Khổ thì thật ra không khổ, nàng nức nở oán giận với hắn: “Lang quân làm thiếp sợ muốn chết, chàng mê man hai ngày, còn phát sốt, nếu chàng có bất trắc gì, ta phải làm sao đây…”
Bùi An đã từng trải qua sự tuyệt vọng này, hiểu được tâm trạng của nàng.
Không nghĩ tới mình ngủ hai ngày, hắn đau lòng ôm nàng, lẩm bẩm dỗ dành nàng: “Không bao giờ như vậy nữa được không, thân thể ta tốt, sẽ không chết dễ như vậy, lúc nhỏ thầy bói còn xem bát tự cho ta, nói ta không sống đến trăm tuổi Diêm Vương sẽ không nhận người, nàng đừng đau lòng nữa.”
Con người là như vậy, khi không ai thương yêu thì sẽ mạnh mẽ, có thể dùng đao chặt cây, có thể nướng gà, có thể kéo hắn đi một đoạn rừng dài như vậy.
Nhưng một khi có người yêu thương dỗ dành, lập tức khóc lóc hoài.
Sau khi nói xong, nàng càng khóc dữ dội hơn, lúc trước áp lực quá không dám khóc, lúc này hắn tỉnh lại, nàng dám khóc, cứ chôn đầu ở trong ngực hắn, khóc một trận cho sảng khoái.
Bùi An nghe tiếng nức nở của nàng, nghiêng đầu hôn lên trán nàng, hôn từng chút một giống như gà con mổ gạo, trong bụng vừa đau lòng vừa thương: “Không khóc, ta ở…”
Mãi đến khi nước chứa trong hốc mắt chạy hết ra ngoài, Vân Nương mới bỏ qua, ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía hắn một lần nữa.
Dáng vẻ đáng thương kia làm hắn đau nhói từng đợt, hắn nhớ tới trước khi mình hôn mê, nàng còn chưa tỉnh lại sau đó lo lắng nhìn quanh nàng một vòng: “Nàng đỡ hơn chưa, có chỗ nào không khoẻ không?”
Vân Nương lắc đầu: “Thiếp đều khỏe cả, lang quân không cần lo lắng.”
Lúc này Bùi An mới phản ứng lại, ngước mắt tìm hiểu tình hình trước mặt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bốn bức tường đất, mấy cây xà ngang trên nóc nhà thô ráp đơn sơ, hắn đang muốn hỏi nàng đây là nơi nào thì bên ngoài chợt có tiếng bước chân vang dội truyền vào.
Bùi An quay đầu lại, nhìn thấy một phụ nhân cường tráng, một tay cầm gà, một tay cầm dao, đứng ở cửa lớn tiếng gọi: “Nha đầu, lấy gà hầm cho huynh trưởng đi.”
Phụ nhân nói, miệng vết thương bị nhiễm trùng cho nên hắn mới sốt.
Sao lại có vết thương này, Vân Nương cực kỳ rõ ràng, hắn dùng máu của mình cứu mạng nàng, nàng không biết nên cảm ơn như thế nào, chỉ có dốc hết tất cả sức lực nàng có, bao gồm cả tính mạng của nàng, để đi cứu hắn.
Nàng không biết, nếu y cứ đi như vậy, mình nên làm gì bây giờ.
Nàng không suy nghĩ về nó.
Tối hôm qua ý nghĩ đó loé lên trong đầu trong chớp mắt, nàng cảm thấy trời đất giống như sụp đổ, thật sự không chịu nổi sự kinh khủng và sợ hãi đó cho nên không dám suy nghĩ nữa.
Miệng vết thương đã đắp xong thuốc, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Bây giờ hai người giống y chang ăn mày đi chạy nạn, toàn thân nàng bẩn thỉu không nói nổi, hắn cũng không khá hơn là bao, cả người thê thảm nghèo túng, vải thô trên người cũng không nhìn ra từ lâu.
Nếu Thanh Ngọc và Đồng Nghĩa nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hai người, e là không nhận ra.
Không nhận ra thì như thế nào, chỉ cần còn sống là được.
Nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn, lòng bàn tay vẫn nóng hổi như trước, nóng đến nỗi lòng nàng cũng rối bời theo, thấp giọng nói: “Ta tin tưởng lang quân nhất định có thể vượt qua, đợi đến khi chịu đựng qua chuyến này, hai ta sẽ tới quán rượu tốt nhất gọi rượu thịt, ăn uống no nê sau đó đi cửa hàng vải tốt nhất, mua lụa tốt nhất, buổi tối nằm ở trong đệm đệm tơ tằm, ngủ say ba ngày ba đêm…”
“Uống thuốc xong rồi?” Giọng của phụ nhân chợt truyền từ ngoài vào, nàng nhanh chóng buông tay ra, quay đầu lại thì thấy trong tay nàng ấy cầm một chiếc bánh bao mặt trắng, vừa ăn vừa bước vào.
Vân Nương cười với nàng ấy một chút, đứng dậy gật đầu: “Đã xong rồi, cảm ơn thảo dược của thần y.”
“Đừng cảm ơn, cũng không phải cho không, tiền thuốc tổng cộng một lượng bạc, tính cả tiền cứu mạng, năm mươi lượng, không quá đáng chứ?” Lưu Tam Nương nàng cũng không làm ăn thua lỗ.
Nàng đã tính toán rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mặc dù nha đầu này ăn mặc vải thô nhưng không che giấu được tư sắc của nó, chờ tương lai mình thành thân với huynh trưởng nó, nếu nó nghe lời thì cho ở lại làm công cho mình, dùng tiền công thế chấp còn nếu không nghe lời, mình sẽ bán nó đi, chắc chắn bán đi xa tên mặt trắng này không chịu, vậy thì bán cho đàn ông trong thôn này, trong thôn này cũng có khá nhiều đàn ông độc thân chưa lấy được vợ, nếu nhìn thấy người có vẻ ngoài như vậy, đừng nói năm mươi lượng, ngay cả trăm lượng, táng gia bại sản, cũng nghĩ cách kiếm cho được.
“Không quá đáng, không quá đáng, năm mươi lượng, được, ta nhớ kỹ, chờ huynh trưởng khoẻ lại, tương lai ta nhất định sẽ trả lại cho thần y.” Thái độ Vân Nương thành khẩn, ánh mắt liếc mắt nhìn bánh bao mặt trắng trong tay nàng kia.
Con gà rừng còn lại đêm qua nàng mang theo, nhưng trời mưa dầm dề, lại ngâm nước, thời tiết cũng xấu, e là hư thối rồi, Bùi An đang phát sốt, không thể cho hắn ăn nữa.
Hy sinh nhan sắc đổi một bữa cơm no cũng đáng giá.
“Thần y, phiền ngài giúp ta xem một chút, khi nào huynh trưởng ta mới có thể tỉnh lại?” Vân Nương nói xong, im lặng nhường vị trí.
Phụ nhân thấy nàng thức thời, không phí thêm lời nào nữa, đi đến bên giường rồi cẩn thận quan sát người đàn ông trên giường, càng nhìn tròng mắt càng sáng.
Không hổ là người nàng vừa nhìn đã ưng bụng.
Nhìn đầu tiên thì thấy rất kinh diễm, nhìn thứ hai thì không dứt ra được.
Nàng lớn như vậy, chưa từng thấy đàn ông nào tuấn tú như vậy.
Nhớ tới mấy ngày trước ở cửa thôn, mụ già Tiết lôi kéo tên đàn ông của mình, vênh váo ngạo mạn đắc ý đứng trước mặt mình, nàng âm thầm phỉ nhổ một tiếng.
So sánh với tên mặt trắng trước mặt này, tên đàn ông ốm như que củi của con mụ Tiết, quả thực không cách nào lọt vào mắt.
Đừng nói hắn, ngay cả thôn, thậm chí cả toàn bộ Ngạc Châu cũng là diện mạo số một số hai, trong lòng phụ nhân kia kích động đến nỗi nói không nên lời, giống như nhìn thấy hình ảnh mình mặc áo cưới, nắm tay hắn, xung quanh toàn là ánh mắt hâm mộ...
Còn có con mụ Tiết kia, mặt mũi ghen tị đến phát điên kia.
Vân Nương thấy vẻ mặt nàng kia cười ngớ ngẩn, như muốn nuốt người, vội vàng nói: “Quý nhân, mấy ngày nay ta và huynh trưởng không có cơm ăn, ngài xem, có cái gì không…”
“Trong nồi phòng bếp phía sau, có bánh bao có canh thịt, ngươi múc qua đây, ta đút hắn ăn…” Phụ nhân nói xong thì đặt mông ngồi ở vị trí Vân Nương vừa rồi, tiếp tục nhìn chằm chằm.
Vân Nương:...
Tính mạng quan trọng, không câu nệ tiểu tiết! Vân Nương yên lặng nhẩm một lần, xoay người đi vào phòng bếp, nhắm mắt làm ngơ, mắt không thấy tâm không phiền.
Trong nồi còn rất nhiều bánh bao, biết phụ nhân kia không muốn gặp mình cho nên Vân Nương lén giấu một cái bánh bao ở trong ống tay áo, nếu mình chết đói thật thì quá hời cho nàng ấy.
Vân Nương múc một chén canh thịt lớn, cầm thêm mấy cái bánh bao, lúc bưng chén đi vào, phụ nhân kia còn ngồi ở đó, dường như còn chưa ngắm đủ.
Thấy nàng đi vào, phụ nhân vẫy tay với nàng: “Bưng tới đây, ta đút hắn.”
Mắt thấy phụ nhân kia muốn động tay với Bùi An, rốt cuộc Vân Nương cũng không rộng lượng nổi, kịp thời khuyên nhủ: “Quý nhân vẫn nên để ta đến đút đi, nếu huynh trưởng biết mình gây thêm phiền phức cho quý nhân, huynh ấy tỉnh lại chắc chắn sẽ răn dạy ta.”
“Này thì có vấn đề gì chứ?” Phụ nhân không để bụng, tiếp tục đưa tay ra.
“Có chứ!” Vân Nương đặt chén lên bàn, một tay giữ chặt tay phụ nhân, sắc mặt thần bí nói: “Quý nhân không biết, huynh trưởng ta chú trọng lễ nghĩa nhất, không sợ quý nhân chê cười, huynh trưởng sống hai mươi hai năm nhưng ngay cả tay tiểu cô nương cũng chưa từng chạm vào.”
Hai mươi hai tuổi, tay tiểu cô nương cũng chưa chạm vào? Hoá ra vẫn là người ngây thơ…
Phụ nhân sửng sốt, cảm thấy hứng thú rõ rệt.
Vân Nương nói tiếp: “Huynh trưởng ta cái người này là người cứng đầu cứng cổ, nếu không nhờ vẻ ngoài này, e là huynh ấy cũng không tìm được cô nương nào, nói cái gì mà người không thể không có danh dự, huynh ấy nói đã có hôn ước thì không thể làm lỡ cuộc đời các cô nương khác, liếc mắt một cái cũng không được, ai ngờ người ta không nghĩ như vậy, lúc này tốt rồi, bị từ hôn, tuổi cũng lớn, lại còn gặp cơ sự này, cũng không biết sau này có thể tìm tẩu tử cho ta hay không.”
Vân Nương nói xong vẻ mặt ưu thương.
“Có thể! Sao mà không thể chứ.” Thái độ của phụ nhân trở nên khác hẳn ngay tức khắc, thân thiết kéo tay nàng, hỏi: “Huynh trưởng muội thích người như thế nào?”
“Người nhà chúng ta, dáng người đều gầy nhỏ, trước đó huynh trưởng cũng từng nói với ta, nói mong đối phương là người khỏe mạnh, đầy đặn, có tài, người như vậy mới có thể chống đỡ nổi gia đình.”
“Còn không phải sao!” Lời này đúng là nói trúng lời trong bụng phụ nhân: “Tìm vợ, không phải nên tìm người khoẻ mạnh rắn chắc sao, mấy tiểu cô nương động một chút là bệnh, gió thổi qua là ngã, cưới về có ích lợi gì…”
Vân Nương rũ mắt, tiếp tục thêm lửa: “Đúng vậy, nếu ai có thể cưới được tẩu tử như quý nhân, thật sự là quá may mắn.”
“Thật không?”
Vân Nương gật đầu: “Ừm, huynh trưởng cũng thích.”
“Cái miệng này của muội, ta cũng thích.” Vẻ mặt phụ nhân không che giấu được hưng phấn, chủ động nhường vị trí: “Muội đến đây đi, đút nhiều đồ ăn cho huynh trưởng vào, chúng ta phải nhanh chóng chữa lành bệnh cho hắn, vậy ngày mai ta đi mua một con gà mái già trở về, chúng ta hầm canh bồi bổ cho hắn.”
“Quý nhân không cần tốn tiền…”
“Đều là người một nhà, đừng khách sáo, trong nồi còn nhiều bánh bao lắm, muội đút xong thì cũng đi ăn một chút.” Phụ nhân nhớ tới, chỉ một đống cỏ khô trong sân bên ngoài: “Ta có hai gian phòng, buổi tối muội đi đó ở một đêm đi, lát nữa ta tìm đệm giường cho muội.”
Vân Nương cảm kích nói: “Cảm ơn quý nhân.”
“Mau đút đi, ta đi trước.”
“Được, quý nhân cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phụ nhân vừa đi, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nâng Bùi An dậy, đút chén canh thịt cho hắn, đút xong lại đút thêm nửa cái bánh bao sau đó sờ trán hắn một chút, vẫn còn nóng.
Chắc là không khỏi bệnh nhanh như vậy.
Nàng vắt khăn ướt đắp lên trán Bùi An, lúc này mới chậm rãi ăn bánh bao.
Từng bị đói nên dù biết ngon, nàng cũng không dám ăn hết, lặng lẽ tích trữ một cái, cùng với chiếc trong ống tay áo, tổng cộng có hai chiếc bánh, cũng giấu kỹ chiếc túi tiền của Bùi An và mình.
Tài không lộ ra ngoài, lấy tình cảnh của cả hai không nên lộ tài, một nghèo hai trắng không có gì có thể mưu đồ mới làm cho người ta buông lỏng đề phòng. Lúc ở trên lưng ngựa, nàng đã lấy túi tiền của mình và Bùi An rồi giấu ở trong ống tay áo.
Dù đến bất cứ nơi nào, lòng phòng thủ không thể không có.
Sợ phụ nhân hoài nghi, nàng không dám ngây ngốc nhiều, sau khi canh giữ một hồi nàng đi vào trong phòng phụ nhân ôm một cái chăn bông bị thoát khí rồi nằm đống cỏ khô ở bên ngoài.
Lúc bận rộn không phát hiện, bây giờ rảnh rỗi mới phát hiện vai và chân của mình đau kinh khủng.
Nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng cởi đôi giày trên chân đã không nhìn ra nguyên dạng, không biết đế giày đã mài mòn thành một cái lỗ từ khi nào.
Dưới ngón chân có mấy vết phồng rộp lớn, có mấy cái đã vỡ, máu và da dính lại với nhau, khi kéo ra đau đến thấu tim.
Nhưng những đau đớn trên da thịt này cũng không bằng nỗi đau dày vò trong lòng nàng.
Bùi An còn chưa tỉnh, chính nàng không thể bị xảy ra chuyện gì, nàng mặt dày đi mượn một đôi giày vải của phụ nhân sau đó đi vào phòng bếp nấu một nồi nước nóng, rửa sạch vết thương trên vai và chân, vừa lúc Bùi An lau vết thương còn dư lại một ít bã thuốc, nàng cũng không để chúng lãng phí, bôi lên miệng vết thương của nàng.
Ban đêm lại là khung cảnh sao trời mênh mông, ánh sao lấp lánh, nàng lại không có tâm trạng để thưởng thức nữa.
Nàng vẫn chú ý tới cách vách, đợi phụ nhân ngủ say nàng mới đi vào phòng bếp, nấu một nồi nước nóng rón rén trở lại trong phòng, cởi giày vớ bùi An rồi lau sạch chân cho y.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, nàng làm công việc của mười mấy năm qua cộng lại cũng chưa từng làm, thật sự quá mệt mỏi cho nên nàng nằm sấp trên giường bên cạnh y rồi ngủ thiếp đi.
Không bao lâu sau Bùi An bắt đầu nói mớ, Vân Nương giống như bị người ta đánh vào đầu, bừng tỉnh ngay tức khắc, thấy y vẫn còn hôn mê nên thay khăn vải ướt trên đầu y.
Lặp đi lặp lại đến nửa đêm hắn mới dần dần yên ổn lại, Vân Nương lại lau trán hắn một chút, hình như ngón tay có thấy đổ mồ hôi.
Có toát mồ hôi nghĩa là muốn hạ sốt.
Vân Nương kích động cầm tay hắn, rất muốn khóc một trận cho đã nhưng thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả sức khóc cũng không còn, đầu ngã xuống lập tức ngủ thiếp đi.
Sau nửa đêm Bùi An mới bắt đầu mơ mơ màng màng, cảm giác được có người ở bên cạnh, cởi giày vớ cho hắn, lau sạch lòng bàn chân.
Hắn muốn giãy giụa nhưng đầu óc cứ mê mang.
Trong chốc lát là trận hỏa hoạn trong sân thời thơ ấu, hắn muốn lao vào nhưng bước chân lại bất động. Trong chốc lát lại là tiếng cười vui vẻ của phụ mẫu, cô cô, còn có hai vị thúc thúc nhưng đợi hắn chạy tới, họ lại đi xa, dù đuổi theo như thế nào thì vẫn thiếu một khoảng cách.
Cuối cùng lại trở về chỗ lau sậy kia, mặt trời chói chang, bùn đất phía dưới khô cạn nứt nẻ, hắn ngồi trên mặt đất, Vân Nương nằm trong ngực, mắt nhắm chặt, môi trắng bệch...
Hắn gọi nàng từng tiếng từng tiếng một: “Vân Nương…”
Ngay khi y tuyệt vọng, một bàn tay mềm mại bỗng nắm lấy y, thấp giọng nói: “Ta ở đây.”
Giọng nói truyền vào lỗ tai, hắn nhanh chóng ổn định lại, sau đó rơi vào bóng tối một lần nữa, lúc tỉnh lại, bên tai nghe được vài tiếng gà gáy, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Ngón tay hắn vừa cử động đã cảm thấy được người khác nắm lấy, nhiệt độ giống như bàn tay hắn nắm trong mơ, ký ức trước khi ngủ say tràn về ngay tức khắc, Bùi An chợt mở mắt, quay đầu lại nhìn thấy Vân Nương đang nằm sấp bên giường mình, ngủ thiếp đi.
Sau khi trải qua những khó khăn gian khổ như vậy, hình ảnh như vậy, thật sự rất chân thật.
Nhìn một hồi lâu, hắn mới chậm rãi đưa tay sờ đầu nàng, lòng bàn tay chạm vào sợi tóc mềm mại của nàng, xúc cảm chân thật khiến cổ họng hắn căng thẳng.
Thật lâu sau, Bùi An mới khẽ gọi một tiếng: “Vân Nương.”
Trời đã sáng, từ sau khi tỉnh lại vào ngày hôm trước, Vân Nương rất dễ dàng bừng tỉnh, nghe được tiếng động là tỉnh lại liền, lúc ngẩng đầu lên, hai đôi mắt đối diện nhau, người trước mặt đều còn sống.
Cùng nhau trải qua sinh tử, đó chính là dấu ấn khắc cốt ghi tâm, hai người nhìn đối phương, trong mắt trào dâng ngàn vạn cảm xúc, cuối cùng không thốt một câu nào, một người đỏ mắt mở cánh tay nghênh đón nàng, một ngươi rưng rưng mắt nhào vào trong ngực hắn. Sau kiếp nạn, vui buồn đan xen, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống trong mắt nàng, nàng khóc lóc nức nở, y ôm chặt lấy nàng, trong lòng giống như bị đao vặn xoắn, đau đến mức không thở nổi.
“Để nàng chịu khổ rồi.” Cánh tay Bùi An ôm nàng, thỉnh thoảng vuốt tóc nàng nhưng vẫn cảm thấy không đủ, hận không thể khảm nàng vào trong thân thể mình, từ đó liên kết thành một chỗ, không nỡ để nàng rời khỏi mình nửa bước.
Khổ thì thật ra không khổ, nàng nức nở oán giận với hắn: “Lang quân làm thiếp sợ muốn chết, chàng mê man hai ngày, còn phát sốt, nếu chàng có bất trắc gì, ta phải làm sao đây…”
Bùi An đã từng trải qua sự tuyệt vọng này, hiểu được tâm trạng của nàng.
Không nghĩ tới mình ngủ hai ngày, hắn đau lòng ôm nàng, lẩm bẩm dỗ dành nàng: “Không bao giờ như vậy nữa được không, thân thể ta tốt, sẽ không chết dễ như vậy, lúc nhỏ thầy bói còn xem bát tự cho ta, nói ta không sống đến trăm tuổi Diêm Vương sẽ không nhận người, nàng đừng đau lòng nữa.”
Con người là như vậy, khi không ai thương yêu thì sẽ mạnh mẽ, có thể dùng đao chặt cây, có thể nướng gà, có thể kéo hắn đi một đoạn rừng dài như vậy.
Nhưng một khi có người yêu thương dỗ dành, lập tức khóc lóc hoài.
Sau khi nói xong, nàng càng khóc dữ dội hơn, lúc trước áp lực quá không dám khóc, lúc này hắn tỉnh lại, nàng dám khóc, cứ chôn đầu ở trong ngực hắn, khóc một trận cho sảng khoái.
Bùi An nghe tiếng nức nở của nàng, nghiêng đầu hôn lên trán nàng, hôn từng chút một giống như gà con mổ gạo, trong bụng vừa đau lòng vừa thương: “Không khóc, ta ở…”
Mãi đến khi nước chứa trong hốc mắt chạy hết ra ngoài, Vân Nương mới bỏ qua, ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía hắn một lần nữa.
Dáng vẻ đáng thương kia làm hắn đau nhói từng đợt, hắn nhớ tới trước khi mình hôn mê, nàng còn chưa tỉnh lại sau đó lo lắng nhìn quanh nàng một vòng: “Nàng đỡ hơn chưa, có chỗ nào không khoẻ không?”
Vân Nương lắc đầu: “Thiếp đều khỏe cả, lang quân không cần lo lắng.”
Lúc này Bùi An mới phản ứng lại, ngước mắt tìm hiểu tình hình trước mặt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bốn bức tường đất, mấy cây xà ngang trên nóc nhà thô ráp đơn sơ, hắn đang muốn hỏi nàng đây là nơi nào thì bên ngoài chợt có tiếng bước chân vang dội truyền vào.
Bùi An quay đầu lại, nhìn thấy một phụ nhân cường tráng, một tay cầm gà, một tay cầm dao, đứng ở cửa lớn tiếng gọi: “Nha đầu, lấy gà hầm cho huynh trưởng đi.”
Danh sách chương