Vân Nương là một người nhàn rỗi, nào dám đi quấy rầy hắn làm việc, ở trong phòng nghỉ ngơi một lát rồi mang theo Thanh Ngọc đi sang viện bên cạnh.
Đến cửa là khách, đến quấy rầy, nói như thế nào cũng nên đi chào hỏi một lát.
Vân Nương bảo Thanh Ngọc xách mấy hộp son ở Lâm An, mặc dù không quý trọng nhưng cũng là một phần tâm ý của nàng, ai ngờ hai người vừa mới đi qua cửa thùy hoa(5), đi lên hành lang dài trước sân, đã nghe được một tiếng ném ly ném chén, tiếp theo là có một vị cô nương giận dữ mắng: “Dựa vào cái gì muốn con dời ra khỏi viện chứ, nhiều chỗ như vậy sao hắn không ở, vừa tới là muốn con dời đi, hắn là ông trời hay con vua vậy, phô trương như vậy…”
(5)Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình, người ngoài không được ra vào, ngay cả đến người hầu nam cũng không ngoại lệ.
Vân Nương không xác định, nàng kia đang mắng là ai.
Sau đó lại nghe thấy một giọng nói khác: “Con muốn chết à, người ở phòng bên cạnh đấy, nói năng làm gì, câm miệng!”
“Chẳng lẽ con nói sai sao, phụ thân đang làm tri châu rất tốt, Bùi An hắn vừa đến đã ức hiếp lên đầu lên cổ phụ thân, phủ đệ này là do chính tay phụ thân vẽ từng nét, tự mình giám công hoàn thành, xong xuôi lại không được ở, để cho hắn chiếm đoạt hai năm, hiện giờ người đã trở về Lâm An nhậm chức, cũng chỉ là đi ngang qua một chút mà bắt chúng ta nhường sân cho hắn, nhiều quán trọ như vậy còn có thể ấm ức phu nhân bảo bối gì đó của hắn sao, cứ nằng nặc phải ở chỗ này, không phải là muốn thị uy sao?”
Lúc này Vân Nương nghe hiểu, hoá ra là mắng nàng và Bùi An.
“Hắn nghe được thì sao, còn có thể giết con sao? Chó săn nịnh nọt mà thôi, đắc ý gì chứ…”
Mí mắt Thanh Ngọc đập mạnh một cái: “Cái thứ khốn kiếp này, đúng là đi đâu cũng thấy…”
Còn chưa dứt lời, nàng ấy đã thấy Vân Nương đứng phía trước, hai tay nhấc làn váy lên, hai chân giống như gió bước nhanh theo hành lang.
Đến trước phòng, vẻ mặt nha đầu hoảng sợ, còn chưa phản ứng kịp thì Vân Nương đã đẩy nàng kia ra, duỗi chân đá mạnh một cái trước cửa phòng, cánh cửa vang “rầm” một tiếng rồi mở ra, Vân Nương quét một vòng mấy gương mặt kinh ngạc ở trong phòng, ánh mắt dừng lại ở trước mắt cô nương đang ôm ấm trà muốn ném đi, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nàng kia, lạnh lùng hỏi: “Ngươi mắng ai đây?”
Bùi An ngồi ở tiền viện, nghe Tri châu báo cáo chiến tích hai tháng nay của hắn, không gì khác hơn là chứng minh là hắn trong sạch bao nhiêu, vất vả bao nhiêu.
Sáng nay Vệ Minh đi làm việc đã đi rồi, lúc này Vương Kinh đang ôn chuyện cũ với người quen trong địa lao, thật ra y cũng không có việc gì, ngồi một lúc chính y cũng không biết vì sao lại ở chỗ này nghe hắn nói lung tung.
Đang không kiên nhẫn, bỗng nhiên Đồng Nghĩa đi ngoài cửa vào: “Chủ tử, phu nhân và thiên kim của đại nhân Tri châu cãi nhau.”
Ai cơ?
Bùi An ngẩng đầu.
Tri châu ngồi bên cạnh cũng sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt trắng bệch, mắng một câu: “Súc sinh không biết trời cao đất rộng.” Trên đầu toát mồ hôi bồi tội trước: “Kính xin Bùi đại nhân thứ tội, nhất định là con bé ngu ngốc nhà ta, bị nuông chiều hư rồi, mất quy củ, đắc tội phu nhân…”
Mặt trời mùa hạ không chiếu lên người cũng đã đổ mồ hôi rồi, huống gì là đứng giữa trưa nắng nóng gay gắt nhất, có thể lột một lớp da. Vân Nương cũng không bước vào cửa, nàng đứng ở ngoài cánh cửa, mặt trời chiếu lên gáy nàng không ngừng thiêu đốt, áo quần đã có một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt nàng hồng hào nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh như nước, mặt không biểu cảm nhìn khuôn mặt biến đổi liên tục của nhị cô nương nhà Tri châu, chất vấn một lần nữa: “Nếu cô nương đây tuyên bố không sợ bị nghe thấy, vậy ta tới đây, thay phu quân ta nghe một chút, cô nương đây còn muốn vu khống chàng cái gì nữa?”
Linh hồn phu nhân Tri châu sắp bị doạ bay mất.
Phu nhân của quan tam phẩm - Ngự Sử Đài Đại Phu đến viện, đáng lí bà nên đến thăm hỏi, nghĩ sao cũng không ngờ đến nàng sẽ tự mình tìm đến viện.
Lần này tốt rồi, gây ra đại họa rồi.
Phu nhân Tri châu vội vàng đứng dậy cầu tình nói: “Phu nhân xin tha tội, tiểu nữ không hiểu…”
“Ta hỏi bà sao?” Vân Nương đang nổi nóng, đột nhiên tức giận quét mắt về phía bà kia, ánh mắt lạnh lùng, phu nhân Tri châu bị nàng trừng mắt thì tim nhảy dựng, cảm thấy sợ hãi “bộp” một tiếng quỳ trên mặt đất.
Nếu thật sự không sợ bị người nghe được, cũng sẽ không đóng cửa mắng sau lưng, có lẽ là nhị cô nương này đoán được người sẽ không đến nơi này mới dám nói ra lời này, bây giờ bị chính chủ bắt được, trong lòng cũng hoảng hốt nhưng lại bị nuông chiều quá mức, trời cao hoàng đế xa, hầu tử xưng bá(6), chưa bao giờ quỳ với ai, cuối cùng vẫn cứng đầu cứng cổ không quỳ, ngậm miệng không nói.
(6)Ẩn dụ cho việc không có người tài, người bình thường cũng đóng vai chính. Nó cũng là một phép ẩn dụ cho việc giành lấy điều tốt nhất tiếp theo, khi kẻ mạnh không ở bên cạnh, thì đến lượt kẻ kém cỏi và bất tài. (Hầu tử: khỉ)
Nàng kia không nói, Vân Nương nói trước, hỏi: “Cô nương nói ta và Bùi An chiếm sân viện của ngươi, dám hỏi, phủ đệ này là của ngươi?”
Vẻ mặt nhị cô nương thay đổi, á khẩu không nói nên lời.
“Còn ta thì lần đầu tiên nghe nói, chỉ cần vẽ một bức tranh, thiết kế một phen, nha môn làm ban sai này có thể biến thành phủ riêng của mình, hoặc là ta để lộ tin tức lớn gì đó, đại nhân Tri châu sắp phong thân vương?”
“Phu nhân nói không sai, phủ đệ này là của công, chúng ta chỉ là tạm trú mà thôi, con bé điên rồi mới nói nhảm, ngài đừng coi là thật…” Sắc mặt phu nhân Tri châu trắng bệch, trán đầy mồ hôi, một tay kéo ống tay áo nhị cô nương, kéo nàng kia xuống: “Mày cái thứ nghiệp chướng, quỳ xuống cho ta, mau nhận lỗi với phu nhân.”
Nhị cô nương do dự, đúng là trong lòng sợ hãi nhưng lại sĩ diện, đầu gối hơi cong rồi lại thẳng lại.
Vân Nương cười: “Cô nương đây thật là có chí khí, phụ thân là đại nhân Tri châu, là người có mặt mũi, không cần phải quỳ, chẳng phải quỳ sẽ mất thể diện của mình sao?” Nàng lại nói tiếp: “Cô nương nói phu quân ta chiếm vị trí của phụ thân ngươi, chàng muốn trì hoãn phụ thân ngươi thăng tiến, hay là trì hoãn tiền đồ của chàng? Dựa theo cách nói của cô nương như vậy, người làm quan trong triều, chỉ cần chức quan lớn hơn phụ thân ngươi đã có thể đè đầu phụ thân ngươi, sao ngươi chỉ ghi hận một mình chàng?”
“Phu quân ta có thể có địa vị như bây giờ, không phải là ai ban cho, đó là chàng dựa vào bản lĩnh của mình giành lấy, các ngươi chỉ đỏ mắt ghen ghét mà đặt điều chàng ấy? Vậy ngươi nói rõ ra đi, chàng nịnh nọt ai, chàng giết người nào trong nhà ngươi?”
Cuối cùng nhị cô nương cũng bị phu nhân Tri châu túm lấy quỳ trên mặt đất.
Vân Nương càng nói càng tức giận: “Các ngươi một miệng đàn bà, chỉ là ỷ vào một người đàn ông như chàng không có ai ở phía sau, không thể cãi lại, ỷ vào thanh danh bên ngoài của chàng mà muốn vu oan giá hoạ, mặc kệ tội ác kia đổ lên đầu chàng có đúng tình hợp lý không? Chỉ cần chàng một thân bùn, các ngươi ai nấy đều sáng sủa?”
Hai tay nàng còn xách làn váy, đỏ mặt tía tai: “Ta vốn nghĩ tốt xấu gì đại nhân Tri châu cũng từng đọc sách thánh hiền, được đề tên trên bảng vàng, cha truyền cho con, chắc chắn con cái trong nhà cũng sẽ không kém, thành thử mới muốn đến thăm hỏi vài câu, bây giờ nhìn thấy như vậy, được, chuyện lúc trước thì thôi, bây giờ chàng đã cưới vợ, có nhà của mình, dù chàng không quan tâm những thanh danh giả dối này, thì ta quan tâm. Sau này ngươi còn dám nói lời ác độc, bôi nhọ phu quân của ta, đừng trách ta rút lưỡi các ngươi.”
Chính là bởi vì những gia quyến của quan như bọn họ dẫn đầu đi bịa đặt nên dân chúng bên ngoài mới không kiêng nể gì, tùy ý làm ô uế thanh danh của y.
Nàng bày ra dáng vẻ hung thần ác sát(7), cùng với thái độ yên tĩnh hòa nhã như ngày thường, khác nhau một trời một vực.
(7)Loại người hung ác, tàn bạo, bất trị.
Bùi An nhìn từ xa, giọng nói lọt vào tai, từng câu từng chữ rõ rõ ràng ràng, hắn còn so đo gì nữa chứ…
Hơi nóng nhào vào mặt, sự buồn bực hờn dỗi trong ngực bay đi mất không còn sót lại chút gì, trái tim đều được sưởi ấm, bước chân cực nhẹ đi qua đứng ở phía sau nàng, che đi ánh mặt trời chói chang kia cho nàng.
Đại nhân Tri châu ở phía sau đã quỳ xuống từ lâu, người run rẩy thành cái sàng.
Nhận thấy trên cổ không còn cảm giác nóng rát, Vân Nương mới quay đầu lại, thấy Bùi An đứng ở phía sau mình, khuôn mặt sạch sẽ, con ngươi bình tĩnh rơi trên mặt nàng, ánh mặt trời khúc xạ vào con ngươi y che đi một tầng vầng sáng trong suốt, trong trẻo sáng trong xinh đẹp giống như hổ phách lưu ly.
Rõ ràng là người tuấn lãng như vậy!
Chóp mũi nàng chợt chua xót, quay đầu lại vươn tay, chỉ lên người mấy người trong phòng, trực tiếp cáo trạng: “Họ mắng chàng đó.”
Thanh Ngọc nói khi cãi nhau với người khác, bình thường chia làm hai loại người, một loại là lúc đó sẽ hồ hồ, không cãi được câu nào, xong việc thì biến thành Gia Cát Lượng(8), hận không thể đuổi theo mắng lại một lần nữa.
(8)事后诸葛亮: Mí bạn tra thêm nhé. Kiểu lúc cãi nhau thì chậm hiểu không cãi được câu nào, xong việc thì lời văn tuôn ra như suối:))) (Mong là mình khum hiểu sai)
Còn một loại là lúc đó đầu óc rất tỉnh táo, nói năng lưu loát, xong việc mới cảm thấy tủi thân, khóc thút thít.
Vân Nương vẫn cho rằng miệng lưỡi mình vụng về thuộc loại thứ nhất, lúc này mới phát hiện minh có che giấu thiên phú nào đó trước kia chưa từng kích hoạt.
Nàng là loại thứ hai.
Nàng mượn danh tiếng của hắn chơi uy phong, xong việc lại bỗng dưng muốn khóc.
Thậm chí chính nàng cũng không hiểu, không thể giải thích sự tủi thân này từ đâu đến.
Nàng cáo trạng xong quay đầu nhìn về phía Bùi An, chờ phản ứng của hắn, vốn tưởng mình có thể nhìn được, ai ngờ khoé mắt càng đỏ, nước mắt lưng tròng không nhịn được, lúc nước mắt rơi xuống nàng cuống quít tránh đi, vừa quay đầu đi đã đối diện với cánh tay Bùi An đang duỗi ra, một tay ôm lấy bả vai nàng, ấn nàng vào trong ngực mình rồi ngẩng đầu nhìn về phía mấy người trong phòng, giọng nói lạnh đến thấm người: “Ai mắng? Lăn ra đây cho bản quan.”
Đến cửa là khách, đến quấy rầy, nói như thế nào cũng nên đi chào hỏi một lát.
Vân Nương bảo Thanh Ngọc xách mấy hộp son ở Lâm An, mặc dù không quý trọng nhưng cũng là một phần tâm ý của nàng, ai ngờ hai người vừa mới đi qua cửa thùy hoa(5), đi lên hành lang dài trước sân, đã nghe được một tiếng ném ly ném chén, tiếp theo là có một vị cô nương giận dữ mắng: “Dựa vào cái gì muốn con dời ra khỏi viện chứ, nhiều chỗ như vậy sao hắn không ở, vừa tới là muốn con dời đi, hắn là ông trời hay con vua vậy, phô trương như vậy…”
(5)Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình, người ngoài không được ra vào, ngay cả đến người hầu nam cũng không ngoại lệ.
Vân Nương không xác định, nàng kia đang mắng là ai.
Sau đó lại nghe thấy một giọng nói khác: “Con muốn chết à, người ở phòng bên cạnh đấy, nói năng làm gì, câm miệng!”
“Chẳng lẽ con nói sai sao, phụ thân đang làm tri châu rất tốt, Bùi An hắn vừa đến đã ức hiếp lên đầu lên cổ phụ thân, phủ đệ này là do chính tay phụ thân vẽ từng nét, tự mình giám công hoàn thành, xong xuôi lại không được ở, để cho hắn chiếm đoạt hai năm, hiện giờ người đã trở về Lâm An nhậm chức, cũng chỉ là đi ngang qua một chút mà bắt chúng ta nhường sân cho hắn, nhiều quán trọ như vậy còn có thể ấm ức phu nhân bảo bối gì đó của hắn sao, cứ nằng nặc phải ở chỗ này, không phải là muốn thị uy sao?”
Lúc này Vân Nương nghe hiểu, hoá ra là mắng nàng và Bùi An.
“Hắn nghe được thì sao, còn có thể giết con sao? Chó săn nịnh nọt mà thôi, đắc ý gì chứ…”
Mí mắt Thanh Ngọc đập mạnh một cái: “Cái thứ khốn kiếp này, đúng là đi đâu cũng thấy…”
Còn chưa dứt lời, nàng ấy đã thấy Vân Nương đứng phía trước, hai tay nhấc làn váy lên, hai chân giống như gió bước nhanh theo hành lang.
Đến trước phòng, vẻ mặt nha đầu hoảng sợ, còn chưa phản ứng kịp thì Vân Nương đã đẩy nàng kia ra, duỗi chân đá mạnh một cái trước cửa phòng, cánh cửa vang “rầm” một tiếng rồi mở ra, Vân Nương quét một vòng mấy gương mặt kinh ngạc ở trong phòng, ánh mắt dừng lại ở trước mắt cô nương đang ôm ấm trà muốn ném đi, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nàng kia, lạnh lùng hỏi: “Ngươi mắng ai đây?”
Bùi An ngồi ở tiền viện, nghe Tri châu báo cáo chiến tích hai tháng nay của hắn, không gì khác hơn là chứng minh là hắn trong sạch bao nhiêu, vất vả bao nhiêu.
Sáng nay Vệ Minh đi làm việc đã đi rồi, lúc này Vương Kinh đang ôn chuyện cũ với người quen trong địa lao, thật ra y cũng không có việc gì, ngồi một lúc chính y cũng không biết vì sao lại ở chỗ này nghe hắn nói lung tung.
Đang không kiên nhẫn, bỗng nhiên Đồng Nghĩa đi ngoài cửa vào: “Chủ tử, phu nhân và thiên kim của đại nhân Tri châu cãi nhau.”
Ai cơ?
Bùi An ngẩng đầu.
Tri châu ngồi bên cạnh cũng sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt trắng bệch, mắng một câu: “Súc sinh không biết trời cao đất rộng.” Trên đầu toát mồ hôi bồi tội trước: “Kính xin Bùi đại nhân thứ tội, nhất định là con bé ngu ngốc nhà ta, bị nuông chiều hư rồi, mất quy củ, đắc tội phu nhân…”
Mặt trời mùa hạ không chiếu lên người cũng đã đổ mồ hôi rồi, huống gì là đứng giữa trưa nắng nóng gay gắt nhất, có thể lột một lớp da. Vân Nương cũng không bước vào cửa, nàng đứng ở ngoài cánh cửa, mặt trời chiếu lên gáy nàng không ngừng thiêu đốt, áo quần đã có một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt nàng hồng hào nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh như nước, mặt không biểu cảm nhìn khuôn mặt biến đổi liên tục của nhị cô nương nhà Tri châu, chất vấn một lần nữa: “Nếu cô nương đây tuyên bố không sợ bị nghe thấy, vậy ta tới đây, thay phu quân ta nghe một chút, cô nương đây còn muốn vu khống chàng cái gì nữa?”
Linh hồn phu nhân Tri châu sắp bị doạ bay mất.
Phu nhân của quan tam phẩm - Ngự Sử Đài Đại Phu đến viện, đáng lí bà nên đến thăm hỏi, nghĩ sao cũng không ngờ đến nàng sẽ tự mình tìm đến viện.
Lần này tốt rồi, gây ra đại họa rồi.
Phu nhân Tri châu vội vàng đứng dậy cầu tình nói: “Phu nhân xin tha tội, tiểu nữ không hiểu…”
“Ta hỏi bà sao?” Vân Nương đang nổi nóng, đột nhiên tức giận quét mắt về phía bà kia, ánh mắt lạnh lùng, phu nhân Tri châu bị nàng trừng mắt thì tim nhảy dựng, cảm thấy sợ hãi “bộp” một tiếng quỳ trên mặt đất.
Nếu thật sự không sợ bị người nghe được, cũng sẽ không đóng cửa mắng sau lưng, có lẽ là nhị cô nương này đoán được người sẽ không đến nơi này mới dám nói ra lời này, bây giờ bị chính chủ bắt được, trong lòng cũng hoảng hốt nhưng lại bị nuông chiều quá mức, trời cao hoàng đế xa, hầu tử xưng bá(6), chưa bao giờ quỳ với ai, cuối cùng vẫn cứng đầu cứng cổ không quỳ, ngậm miệng không nói.
(6)Ẩn dụ cho việc không có người tài, người bình thường cũng đóng vai chính. Nó cũng là một phép ẩn dụ cho việc giành lấy điều tốt nhất tiếp theo, khi kẻ mạnh không ở bên cạnh, thì đến lượt kẻ kém cỏi và bất tài. (Hầu tử: khỉ)
Nàng kia không nói, Vân Nương nói trước, hỏi: “Cô nương nói ta và Bùi An chiếm sân viện của ngươi, dám hỏi, phủ đệ này là của ngươi?”
Vẻ mặt nhị cô nương thay đổi, á khẩu không nói nên lời.
“Còn ta thì lần đầu tiên nghe nói, chỉ cần vẽ một bức tranh, thiết kế một phen, nha môn làm ban sai này có thể biến thành phủ riêng của mình, hoặc là ta để lộ tin tức lớn gì đó, đại nhân Tri châu sắp phong thân vương?”
“Phu nhân nói không sai, phủ đệ này là của công, chúng ta chỉ là tạm trú mà thôi, con bé điên rồi mới nói nhảm, ngài đừng coi là thật…” Sắc mặt phu nhân Tri châu trắng bệch, trán đầy mồ hôi, một tay kéo ống tay áo nhị cô nương, kéo nàng kia xuống: “Mày cái thứ nghiệp chướng, quỳ xuống cho ta, mau nhận lỗi với phu nhân.”
Nhị cô nương do dự, đúng là trong lòng sợ hãi nhưng lại sĩ diện, đầu gối hơi cong rồi lại thẳng lại.
Vân Nương cười: “Cô nương đây thật là có chí khí, phụ thân là đại nhân Tri châu, là người có mặt mũi, không cần phải quỳ, chẳng phải quỳ sẽ mất thể diện của mình sao?” Nàng lại nói tiếp: “Cô nương nói phu quân ta chiếm vị trí của phụ thân ngươi, chàng muốn trì hoãn phụ thân ngươi thăng tiến, hay là trì hoãn tiền đồ của chàng? Dựa theo cách nói của cô nương như vậy, người làm quan trong triều, chỉ cần chức quan lớn hơn phụ thân ngươi đã có thể đè đầu phụ thân ngươi, sao ngươi chỉ ghi hận một mình chàng?”
“Phu quân ta có thể có địa vị như bây giờ, không phải là ai ban cho, đó là chàng dựa vào bản lĩnh của mình giành lấy, các ngươi chỉ đỏ mắt ghen ghét mà đặt điều chàng ấy? Vậy ngươi nói rõ ra đi, chàng nịnh nọt ai, chàng giết người nào trong nhà ngươi?”
Cuối cùng nhị cô nương cũng bị phu nhân Tri châu túm lấy quỳ trên mặt đất.
Vân Nương càng nói càng tức giận: “Các ngươi một miệng đàn bà, chỉ là ỷ vào một người đàn ông như chàng không có ai ở phía sau, không thể cãi lại, ỷ vào thanh danh bên ngoài của chàng mà muốn vu oan giá hoạ, mặc kệ tội ác kia đổ lên đầu chàng có đúng tình hợp lý không? Chỉ cần chàng một thân bùn, các ngươi ai nấy đều sáng sủa?”
Hai tay nàng còn xách làn váy, đỏ mặt tía tai: “Ta vốn nghĩ tốt xấu gì đại nhân Tri châu cũng từng đọc sách thánh hiền, được đề tên trên bảng vàng, cha truyền cho con, chắc chắn con cái trong nhà cũng sẽ không kém, thành thử mới muốn đến thăm hỏi vài câu, bây giờ nhìn thấy như vậy, được, chuyện lúc trước thì thôi, bây giờ chàng đã cưới vợ, có nhà của mình, dù chàng không quan tâm những thanh danh giả dối này, thì ta quan tâm. Sau này ngươi còn dám nói lời ác độc, bôi nhọ phu quân của ta, đừng trách ta rút lưỡi các ngươi.”
Chính là bởi vì những gia quyến của quan như bọn họ dẫn đầu đi bịa đặt nên dân chúng bên ngoài mới không kiêng nể gì, tùy ý làm ô uế thanh danh của y.
Nàng bày ra dáng vẻ hung thần ác sát(7), cùng với thái độ yên tĩnh hòa nhã như ngày thường, khác nhau một trời một vực.
(7)Loại người hung ác, tàn bạo, bất trị.
Bùi An nhìn từ xa, giọng nói lọt vào tai, từng câu từng chữ rõ rõ ràng ràng, hắn còn so đo gì nữa chứ…
Hơi nóng nhào vào mặt, sự buồn bực hờn dỗi trong ngực bay đi mất không còn sót lại chút gì, trái tim đều được sưởi ấm, bước chân cực nhẹ đi qua đứng ở phía sau nàng, che đi ánh mặt trời chói chang kia cho nàng.
Đại nhân Tri châu ở phía sau đã quỳ xuống từ lâu, người run rẩy thành cái sàng.
Nhận thấy trên cổ không còn cảm giác nóng rát, Vân Nương mới quay đầu lại, thấy Bùi An đứng ở phía sau mình, khuôn mặt sạch sẽ, con ngươi bình tĩnh rơi trên mặt nàng, ánh mặt trời khúc xạ vào con ngươi y che đi một tầng vầng sáng trong suốt, trong trẻo sáng trong xinh đẹp giống như hổ phách lưu ly.
Rõ ràng là người tuấn lãng như vậy!
Chóp mũi nàng chợt chua xót, quay đầu lại vươn tay, chỉ lên người mấy người trong phòng, trực tiếp cáo trạng: “Họ mắng chàng đó.”
Thanh Ngọc nói khi cãi nhau với người khác, bình thường chia làm hai loại người, một loại là lúc đó sẽ hồ hồ, không cãi được câu nào, xong việc thì biến thành Gia Cát Lượng(8), hận không thể đuổi theo mắng lại một lần nữa.
(8)事后诸葛亮: Mí bạn tra thêm nhé. Kiểu lúc cãi nhau thì chậm hiểu không cãi được câu nào, xong việc thì lời văn tuôn ra như suối:))) (Mong là mình khum hiểu sai)
Còn một loại là lúc đó đầu óc rất tỉnh táo, nói năng lưu loát, xong việc mới cảm thấy tủi thân, khóc thút thít.
Vân Nương vẫn cho rằng miệng lưỡi mình vụng về thuộc loại thứ nhất, lúc này mới phát hiện minh có che giấu thiên phú nào đó trước kia chưa từng kích hoạt.
Nàng là loại thứ hai.
Nàng mượn danh tiếng của hắn chơi uy phong, xong việc lại bỗng dưng muốn khóc.
Thậm chí chính nàng cũng không hiểu, không thể giải thích sự tủi thân này từ đâu đến.
Nàng cáo trạng xong quay đầu nhìn về phía Bùi An, chờ phản ứng của hắn, vốn tưởng mình có thể nhìn được, ai ngờ khoé mắt càng đỏ, nước mắt lưng tròng không nhịn được, lúc nước mắt rơi xuống nàng cuống quít tránh đi, vừa quay đầu đi đã đối diện với cánh tay Bùi An đang duỗi ra, một tay ôm lấy bả vai nàng, ấn nàng vào trong ngực mình rồi ngẩng đầu nhìn về phía mấy người trong phòng, giọng nói lạnh đến thấm người: “Ai mắng? Lăn ra đây cho bản quan.”
Danh sách chương