Bùi An cũng không biết vì sao mình lại mất bình tĩnh buột miệng nói một câu như vậy, nhưng thấy rõ biểu cảm nàng hơi cứng đơ, trong lòng lại có phần khoái chí.

Nhưng mà còn chưa đợi y cân nhắc xem phần khoái chí kia đến từ đâu đã thấy đôi mắt mất hồn đối diện thong thả chuyển động, hình như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, gật gật đầu: “À.”

Sau đó nàng thoải mái chuyển ánh mắt, sắc mặt không hề dao động, thậm chí còn có vài phần thoải mái được lý giải.

Lông mày Bùi An không khống chế được mà nhảy dựng lên, hồi lâu cũng chậm chạp không phản ứng với tiếng “À” kia của nàng.

Ý nàng là sao?

Vốn cũng vô tâm, bây giờ nhìn thấy thái độ này của nàng, khí huyết trong lòng chợt quay cuồng, hai bên thái dương nhói lên.

Hắn không nhớ rõ lần cuối mình mất kiểm soát cảm xúc là khi nào, bởi vì cảm xúc của hắn luôn rất ổn định, mỗi lần đối đầu cùng thần tử trong triều, người mất đi lý trí luôn luôn là đối phương.

Nhưng hôm nay hắn nhìn thấy dáng vẻ bình thản ung dung của nàng, thế nhưng lại có xu thế nổi trận lôi đình.

Sao ngày xưa hắn không nhận ra nàng còn có bản lĩnh chọc tức người như vậy.

Vân Nương hoàn toàn không biết “bản lĩnh” của mình, nhưng đúng là thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lo lắng Bùi An sẽ để ý thật, nghe hắn nhắc tới Tiêu cô nương cũng từng gọi như vậy nàng lập tức yên tâm.

Dù sao cũng chỉ là tên xưng hô mà thôi, nếu Tiêu cô nương cũng từng gọi hắn là ca ca, vậy càng không có gì để so đo.

Mà “ca ca” và “muội muội” là huynh muội, không thể kết thân.

Vừa rồi Vân Nương còn bị phong thái tươi cười của hắn hớp hồn, tim còn đập thình thịch, quay đầu đi không dám nhìn hắn nữa, hoàn toàn không chú ý tới người bên cạnh đã bị tức giận đến mức không nói nên lời.

Bên tai lại im lặng.

Vân Nương kéo rèm xe bên cạnh ra, để cho một chút gió tiến vào, đợi tiếng thình thịch trong ngực chậm lại mới quay đầu lại, rốt cuộc lại nhìn thấy một bóng lưng.

Vân Nương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không quấy rầy hắn tiếp tục đọc sách.

Xe ngựa đến Chính Phong Viện, vừa mới dừng lại, Bùi An đã đóng sách lại, thân thể quay lại nhưng ánh mắt lại không ở trên mặt nàng: “Đồng Nghĩa sẽ dẫn nàng đến hậu viện, nàng muốn đi đâu thì nói một tiếng là được, ta còn có việc phải bận.”

Vân Nương gật đầu, săn sóc nói: “Được, chàng cứ bận việc đi.”

Bùi An:...

Bùi An ngước mắt lên, nhìn vẻ mặt dịu dàng hiểu lòng người của nàng, cảm giác bất lực đánh vào đầu óc ngay tức khắc, hắn đường đường là nam nhi bảy thước thế mà lại bị một cô nương chọc tức tới mức này, đúng là trò khôi hài.

Bùi An đứng dậy, phất rèm xe lên, nhảy xuống xe ngựa.

“Dẫn nàng đến hậu viện dàn xếp.” Phân phó Đồng Nghĩa xong, Bùi An cũng không quay đầu mà bước vào cửa Chính Phong Viện.

Đồng Nghĩa sửng sốt, hai ngày nay toàn kêu là phu nhân, sao tự nhiên đổi thành “nàng” rồi.

Vân Nương không có việc gì, không nhanh không chậm theo Đồng Nghĩa vào Viện Chính Phong, trong lòng tò mò lúc trước Bùi An ở chỗ này sinh hoạt như thế nào, vừa đi vừa hỏi.

Đồng Nghĩa lần lượt giải thích cho nàng nghe.

Đi qua hành lang dài của tiền viện, Vân Nương nhìn thấy một thứ trong viện, là mấy cọc tre dựng lên, nhìn không cao cũng không dày, không giống như để phơi chăn nên quay đầu hỏi Đồng Nghĩa: “Cái này dùng để làm gì vậy?”

Biểu cảm Đồng Nghĩa chợt lóe, muốn nói lại thôi: “Phu nhân, cái này đừng hỏi, nô tài sợ phu nhân tối ngủ không được.”

Vân Nương khó hiểu: “Có mấy cây sào, sao mà không ngủ được, chẳng lẽ là cơ quan muốn mạng người gì đó sao?” 

Đồng Nghĩa thấy nàng khăng khăng muốn hỏi, cũng không giấu giếm nữa: “Cơ quan thì không có, chỉ là dùng để phơi da người.”

Quả nhiên, sắc mặt Vân Nương thay đổi trong nháy mắt, ban ngày mặt trời chói chang chiếu trên đầu nhưng toàn thân lại cảm thấy rùng mình.

Gương mặt xinh đẹp như vậy, làm công việc lột da người như vậy, thật sự không phù hợp chút nào.

Đồng Nghĩa thấy nàng sợ hãi, giải thích: “Phu nhân không cần sợ, những người bị lột da này đều là thổ phỉ đạo tặc giết người không gớm tay, khi còn sống làm những việc thương thiên hại lý(1), sau khi chết lột da đến đây phơi khô, một là giết gà dọa khỉ, để cho những người có lòng ác xấu xa biết điều tránh đi, hai là tạo dựng uy tín của chủ tử trong nội bộ.”

(1)Tàn nhẫn; nhẫn tâm; không có tính người

Lúc chủ tử vừa mới tới Kiến Khang nhậm chức đã động chạm đến lợi ích của không ít người, không chỉ bị đám văn nhân mặc sĩ(2) bên ngoài đặt điều bài xích, trở ngại lớn hơn là ở trong phủ nha.

(2)Nhìn chung để chỉ người có học vấn.

Biết chủ tử do hoàng thượng phái tới, chuyên môn điều tra bọn họ làm quan có dị tâm hay không, Tri châu(3) liên hợp với Thông phán(4), bên ngoài thì lá mặt lá trái bên trong thì thầm ngáng chân chủ tử khắp nơi.

(3)Tri châu là người đứng đầu một châu, có quyền hạn cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt. 

(4)Thông phán (quan chuyên xét xử)

Ban đầu cũng không có Chính Phong Viện gì cả, chủ tử sống nhờ trong phủ Tri châu, chịu bao nhiêu khổ không đếm xuể.

Phía trên không được ân sủng, phía dưới không được chào đón, chủ tử bị kẹp ở giữa, hai mặt đều không phải là người, trong tay không có một binh một tốt, chỉ có đi ra ngoài lôi kéo một ít lưu dân đi trên đầu đường, giao tiền mua tin tức mua người, chậm rãi mới gây dựng thế lực của mình.

Sau khi nhậm chức một tháng, chủ tử tự mình mang theo một đội cá rồng ngựa người(5) đi chặt đầu ác bá thổ phỉ quấy rầy dân chúng Kiến Khang nhiều năm nay, cũng kéo thi thể trở về viện này lột da, phơi thành bộ da người đầu tiên.

(5)Ý là đủ loại người, tôm cá hổ rồng gì đó á.

Có bộ da người thứ nhất, rồi có bộ thứ hai, bộ thứ ba... Có quá nhiều kẻ cướp bóc, tụ tập đông người cố ý gây rối, buôn lậu muối, đội giá gạo.

Dựa vào sự tàn nhẫn này, cuối cùng chủ tử tạo dựng được uy tín của mình.

Nửa năm sau, thông phán Kiến Khang bị chủ tử tra ra chứng cứ cấu kết hằng năm với thổ phỉ, dâng tấu về Lâm An, hoàng thượng kiêng kị nhất là quan lại lén lút thành lập thế lực của mình, lập tức phái trăm thị vệ tăng thêm cho chủ tử, đồng thời hạ xuống một thánh chỉ như bùa hộ mệnh: “Phàm là người cản trở Đôn Đốc Sử quét sạch nghịch tặc, chém đầu, tru di cửu tộc.” 

Từ đó về sau, địa vị chủ tử hoàn toàn thay đổi.

Ban đầu nơi này không phải Chính Phong Viện mà là một nha môn mới xây ở Tri châu, Tri châu vốn định chuyển tới đây nhưng vì lấy lòng chủ tử, chủ động nhường vị trí để người ta treo bảng hiệu ghi ba chữ “Chính Phong Viện” to lớn, dùng cái này chứng minh cho triều đình thấy mình vĩnh viễn đứng về phía “Chính Phong”.

Vân Nương không hỏi nữa, sợ lại hỏi ra thứ gì đó, lúc sắp đến hậu viện phải đi qua một ngọn núi giả tầng tầng lớp lớp, Đồng Nghĩa lại chủ động giới thiệu: “Phu nhân, nơi này chính là nơi chủ tử luyện công hằng ngày.”    

Đồng Nghĩa chỉ vào những lỗ nhỏ phía sau núi giả, nói: “Vì rèn luyện năng lực phản ứng của mình, chủ tử sai người trốn ở phía sau núi giả này, bắn tên về phía người, tuy không phải mũi tên sắt nhưng mũi trúc đâm vào trong thịt, cũng sẽ bắn thành lỗ máu như vậy, còn có những bao cát kia, chủ tử thường cột ở trên chân, sáng ngày nào cũng để cho thị vệ cầm đao vây quanh tấn công người một canh giờ mới chịu bỏ qua, còn có phiến đá và hòn non bộ trước mặt, tất cả đều là công lao của một mình chủ tử…”

Lời nói này rất có hiệu quả, Vân Nương lắng tai nghe, tim cũng đập thình thích, nỗi sợ hãi vừa rồi cũng tiêu tan hơn phân nửa, khi đến phòng, nàng còn đang thất thần.

Đồng Nghĩa hài lòng, thay nàng và Thanh Ngọc chỉ đường đi dạo ở sân sau.

Khi chủ tử rời khỏi Kiến Khang, trở về Lâm An nhậm chức, Tri châu đã chuyển vào.

Hiện giờ chủ tử trở về, cũng chỉ là ở tạm một hai ngày, không để Tri châu phải chuyển chỗ, ở trong hậu viện còn có một đám gia quyến của Tri châu.

Ngược lại cũng không sao, Đồng Nghĩa nói: “Người nhà của Tri châu ở viện bên cạnh, đều là nữ quyến, nếu phu nhân buồn chán quá có thể tìm họ nói chuyện, có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm chủ tử, chủ tử ở ngay tại tiền viện chúng ta vừa mới đi qua, người đi theo hành lang dài là được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện