Loáng thoáng nghe được từng tiếng rên rỉ truyền ra, Giang Khương chỉ cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên.   

Phù. Giang Khương thở ra một hơi.   

Nhưng cũng không còn cách nào khác. Giang Khương cũng chỉ có thể nheo mắt, từ khe hở cửa sổ nhìn vào bên trong.   

Chỉ nhìn thấy hai thân ảnh đang dây dưa với nhau. Cô gái ngồi trên người đàn ông, không ngừng lắc lư thân hình, miệng phát ra những tiếng y y a a.   

Giang Khương lại thở ra, cẩn thận nhìn thoáng qua người đàn ông đang nằm trên giường. Cũng may thị lực của hắn tốt hơn người bình thường. Sau khi nhìn kỹ lại, liền cau mày. Người này không phải là Chương Phách Vương.   

Giang Khương bước nhẹ đến một góc âm u, sau đó bắt đầu quan sát chung quanh. Căn lầu này có hai gian phòng, nhưng bên trong không có đèn, cũng không có bất cứ thanh âm gì truyền đến. Chẳng lẽ hắn tìm lầm chỗ? Hay là Chương Phách Vương đã rời đi?   

- Không cần phải xui như vậy chứ?   

Giang Khương thầm nghĩ.   

Giang Khương thở dài, sau đó nhìn chung quanh. Nếu quả thật không có ở đây thì xem như xui xẻo.   

Trong lúc Giang Khương đang định ra ngoài tìm, mới đi được hai bước liền mơ hồ nghe được tiếng thét chói tai của người phụ nữ truyền đến từ đằng sau.   

Giang Khương quay đầu lại nhìn phía sau. Hắn cẩn thận gióng tai nghe lần nữa, liền nghe được tiếng thét của phụ nữ, chỉ là lần này nhỏ hơn. Nếu thính lực Giang Khương không tốt, chỉ sợ sẽ nghe không ra.   

Giang Khương cau mày bước vòng lại. Căn lầu này chỉ có hai phòng. Vòng vo một hồi, rốt cuộc cũng tìm được một cánh cửa ở gara.   

Nhìn cánh cửa được giấu sau bức tranh, Giang Khương không khỏi âm thầm lắc đầu. Khó trách Chương Phách Vương lại hoành hành nhiều năm như vậy, thì ra hang ổ lại nằm ở một nơi rất bí mật.   

Lập tức Giang Khương lấy ra một cây sắt nhỏ, sau đó cắm vào ổ khóa, nhẹ nhàng vặn hai cái, sau đó dùng con dao giải phẫu cắm vào, nhẹ nhàng xoay lần nữa, ổ khóa liền bị bật ra.   

Lặng yên không một tiếng động mở cửa, Giang Khương phát hiện có một cầu thang đi xuống.   

- Thì ra là một tầng hầm.   

Giang Khương sờ mũi. Lúc này, tiếng phụ nữ thét lên càng thêm rõ ràng.   

Giang Khương tiện tay đóng cửa lại, sau đó bước nhanh xuống phía dưới. Vòng vo một lúc lại nhìn thấy một cánh cửa.   

Lúc này, Giang Khương đã có thể nghe được rõ ràng tiếng thét của người phụ nữ, liền không chút chần chừ. Nếu bên trong là Chương Phách Vương, như vậy cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.   

Hắn lấy cái mũ lưỡi trai từ trong túi ra, sau đó đeo một cái khẩu trang vào, rồi đạp mạnh một cái.   

Rầm một tiếng. Cánh cửa gỗ bị đạp bay về phía sau.   

Giang Khương đã sớm lắc mình vào bên trong, sau đó đạp người đàn ông trung niên mặc quần đùi đang ngồi trên giường xuống đất.   

Phản ứng của người đàn ông cũng cực kỳ nhanh. Vừa mới ngã xuống liền bật người ngồi dậy, tay cầm một cái ghế đánh về phía Giang Khương.   

Giang Khương nhẹ nhàng tránh qua một bên, sau đó bước nhanh lên, một cước đá trúng cằm của người đàn ông trung niên. Chỉ nghe bốp một tiếng, mấy cái răng bay  

ra, còn người đàn ông thì ngã xuống đất.   

Hai ngày qua Giang Khương cũng nhịn đủ rồi, thừa dịp này phát tiết ra ngoài, một chút cũng không lưu thủ. Chỉ là một cước lần này người đàn ông không kịp phản ứng, bị đánh nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất.   

Giang Khương tiến lên nhìn thoáng qua người đàn ông miệng đầy máu, cùng với tấm ảnh chụp của Chương Phách Vương giống nhau như đúc, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần tìm được chính chủ là tốt rồi.   

- Anh...anh cứu tôi sao?   

Một giọng nói run rẩy vang lên bên cạnh.   

- A!   

Lúc này Giang Khương mới nhớ đến bên cạnh còn có một người. Đây cũng được xem là hành vi anh hùng cứu mỹ nhân.   

Quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một cô gái chân dài, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót và chiếc áo thun màu trắng ôm trọn hai con thỏ nhỏ. Hai tay cô gái ôm trước ngực, dán sát vào đầu giường, gương mặt thanh thuần còn in hai hàng nước mắt, mở to con mắt xinh đẹp nhìn hắn.   

Mới vừa nhìn thấy cảnh tượng tươi mát lúc nãy, Giang Khương đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, khó khăn nuốt nước bọt một cái, âm thầm cảm thán. Người ta nói hồng nhan họa thủy. Bây giờ Giang Khương mới chân chính hiểu được ý nghĩa này.   

Hắn hỏi:   

- Tại sao cô lại đến đây?   

- Tôi không biết. Tôi đến Sở Nam thăm bạn, vừa mới xuống xe, đang định tìm người hỏi đường, sau đó có người dùng đồ vật bịt kín miệng tôi lại, sau đó tôi cái gì cũng không biết nữa.   

Cô gái ra vẻ đáng thương nhìn cứu tinh trước mặt, run giọng nói.   

- Đến Sở Nam? Cô không phải người Sở Nam? Cô đến từ đâu?   

Lúc này Giang Khương cảm thấy có chút khó giải quyết. Vốn hắn muốn đánh cho Chương Phách Vương bán thân bất toại nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một cô gái, thật khiến cho hắn phải rối rắm.   

- Tôi từ Yên Kinh đến.   

Cô gái nhìn Giang Khương đội mũ lưỡi trai, còn đeo khẩu trang, trong lòng có chút run sợ. Nhưng cô phát hiện giọng nói của đối phương có thể làm cho người ta có cảm giác an toàn. Hơn nữa chắc tuổi cũng còn trẻ, lập tức lá gan không khỏi lớn hơn, vội vàng nói.   

- Yên Kinh...   

Giang Khương thở hắt ra, lập tức nói:   

- Nhanh mặc quần áo lại đi, tôi mang cô đi.   

- Vâng.   

Cô gái vội vàng đứng dậy, sau đó cầm lấy cái quần jean mặc vào, rồi cúi đầu tìm chiếc áo khoác.   

Giang Khương ở bên cạnh nhìn thấy, chỉ cảm thấy thân dưới của mình nóng vô cùng.   

Ban đầu hắn chỉ cảm thấy chân cô bé này rất xinh đẹp, bây giờ cô mặc quần áo, Giang Khương mới phát hiện đâu chỉ là đẹp. Nó vừa dài vừa thon, hơn nữa khi cúi xuống lấy áo khoác, vừa lúc cổ áo thun lộ ra trước mặt Giang Khương. Bộ ngực trắng nõn bên trong lớp áo chỉ sợ còn muốn to hơn mấy cô gái ngoại quốc mà Giang Khương từng gặp.   

- Mẹ kiếp, khó trách Chương Phách Vương cho dù cưỡng ép bắt người cũng muốn bắt cô bé này về. Thật sự là rất câu người.   

Giang Khương hít một hơi thật sâu, cẩn thận nghiêng người sang một bên, tránh đi cái quần bò của hắn đang đội lên một chút.   

Cũng may mà động tác của cô gái rất nhanh, sau đó thuận tay cầm cái ba lô trên mặt đất lên. Khi đến bên cạnh Chương Phách Vương, liền hung hăng đạp cho ông ta một cái.   

- Không nghĩ đến cô gái này lại mạnh mẽ như vậy.   

Giang Khương mở to mắt, thầm khen một câu.   

- Chúng ta có cần báo cảnh sát không?   

Sau khi đạp cho Chương Phách Vương một cái, cô gái mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Khương.   

- Thế cô nghĩ sao?   

Nhìn cô gái rất nhanh đã khôi phục lại sự trấn định, Giang Khương cũng âm thầm bội phục. Sau đó cố ý chỉ vào khẩu trang và mũ của mình, cười nói:   

- Chúng ta thoát ra khỏi chỗ này rồi nói.   

- Cứ như vậy mà bỏ qua tên vương bát đản đó sao?   

Cô gái chân dài có chút bất mãn.   

Giang Khương cười khổ một tiếng. Bà cô của tôi ơi, tâm địa của cô nhỏ nhen quá đấy. Đành phải nói:   

- Đi thôi, cổ của ông ta đã bị gãy, cho dù không chết thì cũng bị liệt.   

- Được rồi, đi thôi.   

Cô gái ôm lấy cánh tay Giang Khương, xoay người rời đi.   

Giang Khương bất ngờ trước cử chỉ của cô gái. Lá gan của cô cũng khá lớn, khó trách lại có dũng khí một mình đến đây tìm bạn học.   

- Này nhỏ giọng thôi, bên ngoài còn có người.   

Giang Khương cẩn thận đẩy cửa nhìn ra ngoài, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra cách âm của căn hầm này không tệ. Nếu không, hắn muốn mang theo cô gái này đúng là không tiện.   

Bước đến trước cửa căn lầu, Giang Khương nhìn một chút. Bên trong vẫn còn đánh bài, còn căn phòng bên cạnh “trận chiến” vẫn chưa xong.   

Giang Khương vẫy tay với cô gái. Hai người lén lút chạy ra.   

Sau khi cẩn thận mở cánh cửa sân, hai người bước ra, Giang Khương cẩn thận đóng cánh cửa lại rồi hai người chạy vù đi.   

- Chúng ta đi đâu đây? Không đón xe sao?   

Cô gái kéo cánh tay Giang Khương, nghi hoặc hỏi.   

- Đón xe cái đầu đấy? Ở chỗ này mà đón xe sao? Nếu cảnh sát tra ra được, hai người chúng ta chẳng ai chạy thoát đâu.   

Giang Khương hừ lạnh nói.   

- Được rồi, được rồi.   

Thấy Giang Khương lớn giọng nói, cô gái vội vàng sửa chữa lại.  

Dẫn cô gái đi được một đoạn, Giang Khương mới đưa tay tháo bao tay và khẩu trang xuống, tiện tay ném vào con sông bên cạnh rồi kéo cái mũ sụp xuống che khuất gương mặt. Sau khi xác nhận cô gái không nhìn thấy rõ dung mạo của mình, hắn nói:   

- Được rồi, cô muốn đi đâu? Ở chỗ này có thể đón được xe, nhưng tốt nhất là nên quay về Yên Kinh. Nếu còn ở lại, không biết sự việc sẽ còn náo đến cỡ nào.   

- Muốn về cũng phải ngày mai cơ. Bây giờ làm gì còn chuyến bay.   

Cô gái chu cái miệng, bất mãn nói.   

Giang Khương nhún vai:   

- Vậy cô tìm khách sạn ở tạm đi. Sáng mai nhanh chóng quay về.   

- Không được, đến đây không có người quen. Anh lại vừa cứu tôi, vậy hãy tìm giúp tôi một chỗ.   

Cô gái lắc đầu nói.   

- Không phải cô đến đây thăm bạn sao?   

Nhìn cô gái, Giang Khương bất đắc dĩ nói.   

- Tôi biết tìm bạn của mình ở chỗ nào? Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy nên không nói cho cô ấy biết tôi đến. Hơn nữa, ngày mai tôi phải trở về sớm, không phải là không nên báo cho cô ấy biết sao? Nếu không, khẳng định cô ấy sẽ cảm thấy rất kỳ quái.   

Cô gái ôm lấy cánh tay Giang Khương, nói:   

- Nếu anh đã cứu tôi rồi thì hãy cứu cho trót.   

Cảm nhận được sự mềm mại truyền đến cánh tay, Giang Khương bất đắc dĩ, đành phải gật đầu:   

- Được rồi, để tôi tìm cho cô một khách sạn, sáng mai cô hãy rời đi nhé.   

Sau đó hắn đón một chiếc xe, nói với tài xế:   

- Đến Hoa Thiên.   

Giang Khương vừa mới ngồi vào trong xe, chỉ cảm thấy đầu như muốn ngất đi. Cơn buồn ngủ trong nháy mắt kéo đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện