- Toi rồi, toi rồi. Mình bị cô gái này dây dưa, nên quên mất thời gian.   

Cảm nhận cơn buồn ngủ kéo đến, Giang Khương cả kinh, bất đắc dĩ nói.   

Cũng không còn cách nào khác, Giang Khương đành phải ngồi trong xe, mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ, hy vọng có thể qua được vài giây.   

Nhưng cô gái bên cạnh dường như không buông tha cho hắn, vừa ôm chặt cánh tay của hắn, vừa hưng phấn nói:   

- Vừa rồi anh thật là lợi hại.   

Giang Khương đang bận chống cự lại cơn buồn ngủ, nào có tâm trạng trả lời, chỉ ừ một tiếng.   

Cô gái phát hiện Giang Khương có chút không ổn, thấy hắn thỉnh thoảng cứ gục đầu xuống, không khỏi ngạc nhiên:   

- Anh làm sao vậy? Không phải chứ? Giờ này mà ngủ?   

- Ừm.   

Giang Khương đang mơ màng, chỉ biết gật đầu đáp lại, nào có thể trả lời, chỉ hy vọng cô nàng này nói chuyện với hắn nhiều hơn, để cho hắn có thể kiên trì được năm phút. Nếu không, cứ như vầy mà ngủ thiếp đi thì biết làm thế nào cho phải.   

Nhưng cô gái hiển nhiên là không biết suy nghĩ trong đầu Giang Khương, cứ nắm tay hắn thật chặt. Thấy Giang Khương buồn ngủ thật sự, cũng hảo tâm nói:   

- Thôi anh cứ dựa vào tôi mà ngủ. Đến khách sạn tôi gọi anh dậy.   

Giang Khương cảm thấy đầu mình dựa vào vai cô gái, mũi ngửi được mùi thơm thoang thoảng, còn có hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh, đầu óc nhất thời chìm vào giấc ngủ.   

- Chủ thể tiến vào trạng thái hôn mê. Hấp thu phân tích năng lượng tinh thần khởi động, Ngũ Cầm Vận Khí Pháp bắt đầu.   

Trong lúc mơ màng, Giang Khương nghe được câu nói này, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.   

- Âm Dương giả, thiên địa chi đạo dã, vạn vật chi kỷ cương, biến hóa chi phụ mẫu, Sinh sát chi bản thủy, Thần minh chi phủ dã, Trị bệnh tất cầu kỳ bản (Âm Dương là quy luật của trời đất, cương kỷ của vạn vật, nguồn gốc của mọi biến hóa, Căn cội của sự sinh trưởng và hủy diệt, là kho tàng chứa đựng thần minh, trị bệnh phải tìm rõ căn bản của bệnh)   

Một thanh âm già nua vang lên trong đầu Giang Khương. Vị trí tam tấc dưới rốn, bên trong huyệt Khí Hải, một luồng nhiệt khí bốc lên.   

Kinh mạch toàn thân cũng xuất hiện một làn khói lờ mờ.   

Khí tức bắt đầu chậm lại, tràn ngập toàn thân, chậm rãi sinh sôi, dần dần dung nhập vào trong kinh mạch.   

Khi luồng khí tức này dung nhập quanh thân, khí tức trong các huyệt vị kinh mạch cũng bắt đầu vận hành.   

Lúc này, hình xăm trên vai Giang Khương lại một lần nữa chớp động, giống như nhanh hơn.   

Cô gái được Giang Khương dựa vào, chỉ cảm thấy toàn thân Giang Khương rất ấm, cảm giác rất thoải mái, không khỏi kéo Giang Khương xích lại thêm vài phần.   

Khách sạn Hoa Thiên ở khu Hà Đông. Chiếc xe đi nửa tiếng mới đến cửa khách sạn. Nhân viên phục vụ rất ân cần mở cửa xe cho cô gái.   

Sau khi trả tiền taxi, thấy Giang Khương vẫn còn gục vào vai mình không nhúc nhích, cô gái nhẹ nhàng gọi hai tiếng, thấy không có phản ứng gì, liền gọi nhân viên phục vụ:   

- Anh có thể giúp tôi một chút không?   

Nhân viên phục vụ dìu Giang Khương đi đằng sau cô gái, vừa đi vừa nhìn cặp đùi thon dài, trong lòng tràn đầy đố hận:   

- Mình thấy đàn ông mang phụ nữ bị hôn mê đi thuê phòng không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên thấy phụ nữ mang đàn ông bị hôn mê đi thuê phòng. Tên tiểu tử này sao mà diễm phúc như vậy chứ?   

- Được rồi, làm phiền anh thêm chút nữa, phiền anh đưa anh ấy lên lầu giúp tôi.   

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô gái, nhân viên phục vụ không khỏi rung động trong lòng, không ngừng gật đầu:   

- Vâng, không thành vấn đề.   

Cô gái làm thủ tục thuê phòng xong, sau đó nhìn nhân viên phục vụ đặt Giang Khương lên ghế salon, vẫy tay gọi.   

Vốn nhân viên phục vụ còn chút tức giận, nhưng nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô gái, chỉ cảm thấy toàn thân như có khí lực, dùng sức đưa Giang Khương về phía thang máy.   

- Anh bạn, sao anh nặng quá vậy?  

Nhân viên phục vụ thở hồng hộc theo sát cô gái vào trong phòng. Nhìn chiếc giường rộng rãi, trong lòng thật sự hâm mộ, thầm nghĩ:   

- Người này cũng thật là, bây giờ ngủ thì cũng thôi đi. Lát nữa thời gian đáng giá ngàn vàng mà còn ngủ quên nữa, đúng thật là lãng phí. Tại sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt mình hả?   

Mặc dù trong lòng rất ganh tỵ, nhưng nhân viên phục vụ vẫn cẩn thận đặt Giang Khương lên giường, sau đó lau mồ hôi nói với cô gái:   

- Xin quý khách nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi xin phép đi xuống.   

- Vâng, vất vả cho anh rồi.   

Cô gái móc một tờ tiền từ trong túi ra, mỉm cười nói.   

- Cảm ơn quý khách, cảm ơn quý khách.   

Nhân viên phục vụ vui mừng tiếp nhận, khom lưng cảm ơn xong mới lui ra cửa.   

Phù. Đóng cửa lại, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm ném balo xuống ghế, rồi nhìn Giang Khương đang ngủ say như con lợn chết trên giường, ánh mắt hiện lên sự tò mò. Anh chàng này bảo cô đi thuê phòng khách sạn, chỉ sợ bây giờ anh ta đang cố ý giả bộ ngủ.   

Nếu không nào có chuyện trước khi lên xe thì tỉnh như ruồi, còn sau khi lên xe thì ngủ thiếp đi. Thật sự là khiến người ta hoài nghi người này có chủ ý gì đó.   

Nhưng khi cô gái tiến đến gần, nghe tiếng hít thở đều đặn của Giang Khương, liền xác định hắn thật sự đã ngủ.   

Sau khi khẳng định đối phương đã ngủ say như chết, cô gái mới thở phào nột hơi, lấy quần áo từ trong balo ra bước vào nhà tắm. Vừa rồi bị cái tên vương bát đản kia sờ soạng trên người vài cái, thật sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm. Nhưng lúc đó cô đã bị hù dọa rất nhiều.   

Tắm xong, thay quần áo, sấy tóc cho khô, cô mặc chiếc áo thun và chiếc quần đùi từ trong nhà tắm bước ra, nhìn Giang Khương vẫn đang ngáy đều đều trên giường, ánh mắt hiện lên ý cười.   

Lần đầu tiên cô nhìn thấy người như vậy. Tuy không nhìn rõ bộ dạng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Đặc biệt khi dựa vào hắn, chỉ cảm thấy đối phương rất ấm, khiến mình cũng cảm thấy thoải mái, không muốn buông tay.   

- Nếu không phải như vậy thì đã sớm ném anh sang phòng khác rồi.   

Chỉ là không biết người này bộ dạng như thế nào nữa? Lập tức, cô gái hé miệng cười, cẩn thận bước đến kéo chiếc mũ lưỡi trai lên, nghiêng đầu nói:   

- Xem nào, miệng và mũi rất đẹp, không có râu mép, hẳn tuổi không lớn. Tiếc là da trắng quá.   

Cô gái vươn ngón tay thon dài sờ lên miệng của mình, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn, tiếp tục kéo mũ lên cao hơn.   

- Chà, lông mi thật dài, giống như được ghép mi vậy.   

Cô gái thoáng lui về sau một bước, nghiêng đầu đánh giá lại một chút, gương mặt hiện lên sự hài lòng, gật đầu nói:   

- Rất đẹp trai, da thịt lại mềm. Đàn ông mà có làn da đẹp như vậy, bọn con gái như mình làm sao sống đây? Nhưng cũng không tệ lắm. Tóm lại, anh ấy rất đẹp trai, rất men.   

Cô gái nhìn người nào đó đang ngủ như lợn chết, bất đắc dĩ thở dài cúi người xuống, cố sức cởi giầy của hắn, sau đó nhìn lại giường, thấy vẫn còn đủ cho mình nằm.   

Tắt đèn, ánh mắt cô gái cứ mở to, trở mình hai lần, rốt cuộc phát hiện cảm giác ấm áp bên cạnh rất hấp dẫn.   

- Dù sao anh ấy cũng ngủ say rồi.   

Rốt cuộc không nhịn được, cô gái liền vươn tay sờ lên ngực của người nào đó, hài lòng gật đầu:   

- Thật là thoải mái.   

Người nào đó tất nhiên là không biết mình đang bị chiếm tiện nghi. Đầu óc của hắn đang mơ màng lắng nghe thanh âm của tổ sư gia giảng giải Ngũ Cầm Vận Khí Pháp.   

Lúc này tổ sư gia mặc một chiếc áo cộc tay, lúc thì giống như lộc, như vượn mà diễn luyện Ngũ Cầm Hí. Khí tức trên cơ thể Giang Khương giống như tìm được phương hướng, bắt đầu có vận luận mà quán thâu vào cơ thể, sau đó tiến vào huyệt Khí Hải.   

Huyệt Khí Hải tràn ngập luồng khí tức này, bắt đầu ngưng luyện. Ban đầu chỉ là một làn khói mỏng, dần dần trở thành một làn khói có màu trắng, sau đó chậm rãi bốc hơi.   

Chỉ là tốc độ bốc hơi này rất chậm. Nhưng khi tổ sư gia thi triển Ngũ Cầm Hí được một khoảng thời gian, tốc độ của làn khói này càng lúc càng nhanh.   

Quanh thân Giang Khương mang đến cho người ta cảm giác ấm áp, càng lúc càng nhiều.   

Cô gái đặt tay lên ngực Giang Khương, mơ mơ màng màng ngáp một cái, sau đó dán sát vào người hắn, chậm rãi ngủ say.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện