- Anh muốn biết gì?   

Nghe Giang Khương hỏi, Tuyên Tử Nguyệt thoáng chần chừ một chút rồi hỏi.   

Giang Khương hít vào một hơi, sau đó nói:   

- Không phải các người đang luyện một công phu đặc biệt chứ?   

- Công phu đặc biệt?   

Tuyên Tử Nguyệt ngẩn người, sau đó đáp:   

- Vâng, chúng tôi có được một bô công phu đặc biệt.   

Nghe Tuyên Tử Nguyệt thừa nhận, tim Giang Khương đập mạnh, nói:   

- Nội công?   

- Vâng, chính là nội công.   

Tuyên Tử Nguyệt lên tiếng:   

- Kỳ thật thì thực lực của anh không tệ. Chỉ là anh không tu luyện nội khí. Không có nội khí, chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần, cho nên anh mới không đánh lại bọn họ.   

- Nội khí.   

Giang Khương dùng sức cắn môi, trong lòng không cam, nhưng hắn cũng biết, loại nội công này tuyệt đối rất khó học. Ít nhất mấy năm qua hắn gặp không ít cao thủ. Đối mặt với những cao thủ này, hắn chưa từng có cảm giác sợ hãi.   

Nhưng lần này, gặp Tiền Lập Nguyên, còn có Tề Nhạc Minh, khi Giang Khương đối mặt với họ, chưa chiến đã nghĩ đến việc không thể chiến thắng. Đương nhiên, Tiển Lập Nguyên là do đã bị thương trước đó. Nếu không, cho dù bị Giang Khương đánh lén, tuyệt đối cũng không có biện pháp giết chết được Tiền Lập Nguyên.   

Nhiều cao thủ như vậy, nhưng hắn chỉ mới gặp có ba cao thủ luyện nội khí, bao gồm cả Tuyên Tử Nguyệt. Điều này khiến Giang Khương không khỏi nản lòng thoái chí.   

Bên kia, Tuyên Tử Nguyệt dường như cảm nhận được sự không cam lòng của Giang Khương, khẽ thở dài:  

- Giang Khương, anh đã rất không tệ rồi. Hơn nữa, trong tình hình chung, anh sẽ không gặp phải những loại người như vậy. Người như chúng tôi rất ít, cho nên anh đừng nghĩ ngợi lung tung.   

Giang Khương cười khổ. Đúng vậy, rất ít, và bây giờ tôi cũng chỉ mới gặp có ba người.   

- Ừm, không có việc gì, tôi chỉ là hiếu kỳ mà thôi.   

Giang Khương cười nói:   

- Còn việc gì nữa không? Bây giờ tôi phải làm việc.   

- Không có việc gì. Anh không sao là tốt rồi.   

Tuyên Tử Nguyệt cười nói:   

- Lần trước cảm ơn anh rất nhiều. Chờ tôi trở về trường, tôi sẽ mời anh ăn cơm.   

- Được.   

Cúp điện thoại, Giang Khương ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt hiện lên sự đắng chát. Hắn vốn tưởng rằng sau khi biết rõ tình huống, chung quy hắn sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng sau khi nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, hắn cảm giác loại khả năng này rất nhỏ.   

Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt cũng cầm điện thoại di động, trầm mặc. Mặc dù tiếp xúc với Giang Khương không nhiều lắm, nhưng cô có thể hiểu được Giang Khương là người có bao nhiêu kiêu ngạo.   

Nếu không, với tính cách của Giang Khương, tuyệt đối sẽ không hỏi cô vấn đề kia.   

Nhưng hết thảy sẽ không có khả năng, ngoại trừ giống như nhà cô, nhận được truyền thừa. Người ngoài chưa từng có ai học được công pháp này.   

Còn cô thì không có khả năng trợ giúp hắn.   

- Anh ấy nhất định sẽ rất khó chịu.   

Nghĩ đến gương mặt lúc nào cũng mỉm cười tự tin của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt khẽ thở dài.   

Chỉ là, Giang Khương không có giống như Tuyên Tử Nguyệt đã tưởng tượng. Mặc dù hắn có chút thất vọng, nhưng không có nghĩa là hắn tuyệt vọng, tổng vẫn còn phương pháp khác. Anh có nội khí, nhưng anh vẫn còn chưa luyện đến kim cương bất hoại.   

Gia năm đó cầm súng trong tay, một mình chiến đấu không sợ người nào. Cho dù tốc độ của anh có nhanh đi chăng nữa, phản ứng có linh hoạt đi chăng nữa, chung quy vẫn không thoát khỏi súng.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương thở hắt ra, sau đó bước vào phòng khám bệnh.   

Ban đêm, Giang Khương lại ngồi xuống trước máy tính, khởi động phần mềm xâm nhập dữ liệu.   

Sau khi định vị được vị trí của Chương Phách Vương, hai mắt Giang Khương có chút sáng lên. Vị trí lần này là trên đường Thiên Mã Hà Tây, một trong ba trụ sở của Chương Phách Vương.   

Nhìn thời gian, cách đây vài phút, Chương Phách Vương đã nhận được một cuộc điện thoại.   

Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ là 9h45, còn cách thời gian hắn ngủ mê mười lăm phút đồng hồ. Giang Khương thoáng chần chừ một chút, quyết định chống chọi qua hai mươi phút trước. Nếu không, nửa đường ngủ gà ngủ gật thì phiền phức lắm.   

Suy nghĩ một chút, Giang Khương mở cửa bước vào phòng trị liệu, sau đó cầm ba con dao giải phẫu, sau đó tìm mấy lưỡi dao bén, dùng dây cột vào cổ tay. Đây là vũ khí mà hắn chuẩn bị. Tuy nói đeo dao giải phẫu như vầy rất phiền toái, nhưng lại dùng rất tốt. Đây là kinh nghiệm mấy năm qua của hắn.   

Trọng lượng của dao giải phẫu khá thích hợp, khi đeo vào tay cũng không có cảm giác vướng víu. Hơn nữa lưỡi dao lại sắc bén, dùng xong có thể đổi, lại dễ dàng che giấu. Bất luận dùng để cận chiến hay là phi đao đều cực kỳ thích hợp.   

Sau khi chuẩn bị xong dao giải phẫu, Giang Khương duỗi tay lấy một đôi bao tay bỏ vào trong túi. Cái này là phòng ngừa vạn nhất, tránh cho việc lưu lại dấu vân tay.   

Chuẩn bị xong hết thảy, Giang Khương lại ngồi xuống máy tính, vừa chờ vừa kiểm tra số liệu gần đây. Kết quả hiển thị khoảng thời gian vừa qua, Chương Phách Vương không có gọi điện thoại. Tâm trạng Giang Khương thoáng thả lỏng một chút. Bây giờ gần 10h, Chương Phách Vương hẳn sẽ không chạy loạn, trừ phi lại đi ăn khuya.   

Thời gian rất nhanh đã đến 10h. Giang Khương rất có kinh nghiệm, kiên trì được năm phút, một tin tức hiện lên, cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất.   

Giang Khương đứng dậy, sau đó tắt đèn, từ cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài.   

Đường Thiên Mã cách đường Văn Các không xa. Giang Khương bước rất nhanh, sau đó tìm được ngôi nhà số 16 đường Thiên Mã. Đường Thiên Mã là đường một chiều. Hai bên đều là nhà ở cũ kỹ. Căn nhà số 16 là một tiểu viện cũ kỹ không có gì đặc biệt.   

Giang Khương nhìn xung quanh, thấy tương đối yên tĩnh, không chút chần chừ liền bước đến trước cửa, đánh giá xung quanh lại lần nữa, lắng nghe bên trong không có gì lạ thường, liền rút đôi bao tay ra, cẩn thận đeo vào, sau đó nhẹ nhàng nhảy qua tường vào bên trong.   

Giang Khương vừa mới rơi xuống đất, đã nghe được góc tường có tiếng đứng bật dậy..   

- Thật xui xẻo.   

Giang Khương cau mày, không ngờ trong viện này lại nuôi một con chó, cổ tay khẽ đảo, một con dao giải phẫu xuất hiện trong lòng bàn tay phải.   

Tuy nói hắn không sợ con chó nhưng chỗ này khá tối, Giang Khương lo lắng hắn không thể một dao giết chết con chó, làm cho nó la hoảng lên, như vậy sẽ rất phiền toái.   

Nhưng Giang Khương biết mình đã không còn đường lui. Chỉ cần hắn động đậy, con chó sẽ bật người kêu loạn lên.   

Ngón cái và ngón giữa xiết chặt chuôi dao, ngón trỏ đặt lên lưng dao. Đây là tư thế hay dùng khi cầm dao giải phẫu, rất tốt để phát lực. Đặc biệt khi mở vết thương, nắm giữ lực khống chế rất tốt.   

Giang Khương đã phát huy kỹ thuật này đến cực hạn. Khi dùng để chiến đấu hoàn toàn không bất lợi. Lúc trước không biết có bao nhiêu người đã thua dưới con dao giải phẫu của Giang Khương.   

Con chó màu nâu kêu lên ư ử, nhe hàm răng trắng nõn, nước miếng nhễu liên tục, ánh mắt lóe lên chậm rãi bước về phía bên này.   

Giang Khương thấy con chó dần dần lộ ra cơ thể, con dao giải phẫu trong tay giơ lên, chuẩn bị ra tay.   

Ai ngờ con chó chỉ nhìn thoáng qua Giang Khương, lông lưng dựng thẳng lên, cúi đầu kêu lên một tiếng hoảng sợ rồi cụp đuôi bỏ chạy, khiến cho Giang Khương đã làm tốt công tác chuẩn bị phải ngạc nhiên.   

Nhưng hắn không chú ý đến, hình xăm trên vai trái của hắn khi con chó đến gần, đột nhiên chớp động hai cái.   

Con chó dường như cảm nhận được có cái gì đó khiến cho nó sợ hãi, liền cụp đuôi mà chạy mất.   

Mặc dù trong lòng Giang Khương rất nghi hoặc, nhưng cũng không dám chần chừ. Nếu con chó đã chạy mất, vậy thì chẳng cần lo lắng gì nữa, nên nắm chặt thời gian. Hắn còn nửa tiếng nữa sẽ tiến vào hôn mê lần thứ hai, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Cứ kéo dài thời gian, phiền toái sẽ đến ngay.   

Giang Khương không thể tưởng tượng được, vừa buồn ngủ vừa đuổi theo đánh người sẽ là bộ dạng như thế nào.   

Cẩn thận đánh giá khoảng sân trước mặt, Giang Khương mới phát hiện khoảng sân này không nhỏ, hơn nữa bên trong còn có một căn lầu nhỏ. Chỗ ở của Chương  

Phách Vương thật đúng là bí mật.   

Giang Khương lặng yên bước về phía trước, vừa đi vừa cẩn thận lắng nghe thanh âm bốn phía. Mặc dù có thể xác nhận Chương Phách Vương đang ở trong viện, nhưng không biết cụ thể là vị trí nào.   

Cẩn thận xuyên qua con đường, Giang Khương nhìn thấy một căn nhà nhỏ xuất hiện. Căn nhà nhỏ này có hai phòng, tất cả đều sáng đèn.   

Giang Khương bước lại, nghe được trong một căn phòng có thanh âm hỗn độn truyền ra.   

Ghé sát mặt vào cửa sổ, Giang Khương nhìn thấy bên trong có ba người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi với nhau, vừa uống rượu vừa đánh bài.   

Giang Khương khẽ cau mày, nhìn kỹ lại một chút, nhưng không ai trong ba người giống như trong tấm ảnh.   

Thấy căn phòng này không có, Giang Khương cẩn thận bước đến một căn phòng khác cũng đang sáng đèn.   

Cửa sổ này có treo một tấm rèm, bên trong truyền ra tiếng động quái lạ. Giang Khương hơi nhướng mày, bởi vì với thính lực cường đại của hắn, hắn nghe ra được nơi này đang có một nam một nữ đang tiến hành hoạt động sinh lý kịch liệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện