- Ồ, y sĩ Giang Khương, cậu nhận ra tôi? Giỏi lắm!
Gương mặt không một chút nếp nhăn của Hầu tước Robert lộ ra nụ cười hoài niệm, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chúng tôi cố ý lén đến đây, cũng không dám mời Thiên Y Viện nghênh đón. Nhắc đến, lần đến Kim Lăng trước đã lưu lại ấn tượng quá sâu cho chúng tôi.
Nhìn nụ cười của Hầu tước Robert, ánh mắt Giang Khương lạnh lại thêm vài phần:
- Tôi thấy vẫn còn chưa được sâu cho lắm. Nếu không, Hầu tước các hạ làm sao dám đến đây?
- Hừ!
Một gã thanh niên tóc vàng, mắt nâu lạnh lùng nhìn Giang Khương, sau khi hừ một tiếng liền tiến lên:
- Tự trói đi, chúng tôi có thể bảo đám đứa trẻ này an toàn.
- Tự trói?
Giang Khương nghiêng đầu nhìn gã thanh niên, ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói:
- Thiên tài một đời của Huyết tộc, Bá tước Buffett?
- Ồ, anh cũng nghe qua tên của tôi?
Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Buffett không khỏi hiện lên sự đắc ý.
- Dĩ nhiên, anh và tổ phụ của anh rất giống nhau. Đầu lâu của tổ phụ anh vẫn còn được cất giữ ở Thiên Y Viện. Tôi dĩ nhiên là phải biết anh rồi.
Khóe miệng Giang Khương hiện lên sự giễu cợt.
- Anh…
Nụ cười của Buffett liền cứng đờ, huyết quang hiện lên trong mắt. Năm đó, Hầu tước Buffett chết trận ở Kim Lăng, di thể cũng bị rơi vào tay Thiên Y Viện. Đây vẫn là sự tiếc nuối lớn nhất của gia tộc Buffett.
Hầu tước Robert nghe Giang Khương nói, gương mặt vốn đang mỉm cười liền thu lại, lạnh giọng nói:
- Đừng lãng phí thời gian, bắt hắn lại cho tôi.
Hầu tước Robert vừa nói xong, Buffett và hai người khác bên cạnh liền vọt đến Giang Khương.
Thấy ba người vọt lên, đã sớm âm thầm vận lực, Giang Khương đạp chân một cái, vọt về phía một người.
- Thiên phú Tốc độ khởi động.
Trong chớp nhoáng, Giang Khương toàn lực xông về phía nữ Bá tước, quất tới một quyền.
Vị nữ Bá tước kia đang xông đến Giang Khương, nhưng không đề phòng Giang Khương chợt lách người, xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa còn đánh tới một quyền.
Vị nữ Bá tước này ngược lại không phải đồ dỏm. Thấy Giang Khương đánh tới một quyền, liền cắn răng một cái. Nếu cô tránh được một quyền này của Giang Khương, với tốc độ lắc mình đến của hắn, rất có thể sẽ bị đối phương nhân cơ hội thoát đi.
Cho nên, cô phải cắn răng đỡ lấy một quyền này. Chỉ cần toàn lực ngăn cản, Giang Khương sẽ vô pháp chạy trốn.
Thấy đối phương vội vàng thu quyền, lại đánh tới một quyền, Giang Khương cũng không bất ngờ. Thực lực của hắn đã vượt xa cao thủ Thiên giai bình thường. Hơn nữa, sức mạnh không phải là sở trường của Huyết tộc, đối phương muốn ngăn cản hắn cũng chưa chắc thành công.
Trong tiếng cười lạnh của Giang Khương, nữ Bá tước Eva kêu thảm một tiếng, bị Giang Khương đánh bay ra ngoài, sau đó Giang Khương chợt lách người, từ bên hông của cô mà nhào ra ngoài rừng cây.
Bây giờ hắn chỉ có một đường để chạy trốn, đối mặt với vị Hầu tước và bốn Bá tước Huyết tộc, trong tay còn ôm Tiểu Bảo, muốn thuận lợi chạy đến Thiên Y Viện cũng không phải chuyện dễ.
Nhìn Giang Khương nhanh chóng lao ra ngoài rừng cây, hai vị Bá tước phía sau liền biến sắc.
Nếu để cho Giang Khương chạy thoát, hành động lần này xem như thất bại.
Lập tức hai người kêu to một tiếng, mau chóng đuổi theo Giang Khương.
Chân Giang Khương không ngừng tăng tốc, đang muốn xuyên qua rừng cây, chợt nhìn thấy một bàn tay tái nhợt đánh thẳng vào ngực mình.
Nhìn bàn tay tái nhợt, ánh mắt Giang Khương ngưng tụ lại, hít một hơi rồi giơ tay đánh thẳng đến bàn tay kia. Hắn biết chủ nhân của bàn tay này là ai. Trước kia, Huyết tộc lợi hại nhất mà hắn gặp phải cũng chỉ có Phoenix.
Thực lực của Bá tước Phoenix đã vượt qua Thiên giai. Mà người này lại còn cao hơn Bá tước Phoenix một cấp. Giang Khương chưa từng gặp bao giờ. Hắn tự nhận thực lực của hắn tuyệt đối không sánh bằng Hầu tước Robert.
Hầu tước Huyết tộc đã được xem là một trong những người đứng đầu Huyết tộc. Cho dù là Thân vương viễn cổ, chẳng qua là huyết thống chính thống hơn Hầu tước mấy phần, chứ thực lực cũng không mạnh hơn Hầu tước bao nhiêu.
Nếu bình thường đụng phải một Hầu tước Huyết tộc, hắn rất vui lòng tiếp đối phương mấy chiêu, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể chạy.
Vừa rồi, hắn bức nữ Bá tước kia phải nhận của hắn một quyền. Bây giờ không nghĩ đến hắn phải tiếp một chưởng của Hầu tước các hạ.
Khi một quyền của hắn chạm vào bàn tay lạnh lẽo kia, Giang Khương chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh không thể kháng cự mang theo chút âm hàn xông thẳng vào cánh tay của mình.
Ngực đau nhói lên, một vị ngòn ngọt lập tức xông lên cổ họng.
- Không hổ danh là cường giả đứng đầu Huyết tộc, sức mạnh đáng sợ vô cùng.
Cố nén không phun máu, thân hình Giang Khương lui về sau hai thước, sau đó lao thẳng vào một cây thủy sam.
Hai Bá tước lập tức vây quanh. Gương mặt Hầu tước Robert lóe lên nụ cười âm lãnh, dưới chân chợt bắn đuổi theo Giang Khương.
- Đối phương rất mạnh, là cao thủ bình thường hiếm thấy. Còn trẻ mà đã có được thực lực cường đại. Khó trách huyết dịch của hắn lại có tác dụng mạnh đến như vậy.
Nhìn người thanh niên đang chật vật chạy đi, Hầu tước Robert đột nhiên cảm thấy hưng phấn. Chỉ cần mang được tiểu tử này về, chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Thấy ba người đã hình thành một tổ hợp bao vây Giang Khương, Hầu tước Robert cười lạnh một tiếng, đang định bắt Giang Khương lại, đột nhiên thấy được người thanh niên kia nở nụ cười giễu cợt.
- Cái gì vậy?
Hầu tước Robert nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Giang Khương nhẹ nhàng vọt lên, đưa tay kéo một cành thủy sam xuống, sau đó nhảy lên trên ngọn cây thủy sam.
Nhìn động tác của Giang Khương, ánh mắt Hầu tước Robert hiện lên nụ cười nhạt. Khinh công của tiểu tử này không tệ, nhưng muốn thoát thân, không phải là quá sớm rồi hay sao?
Lập tức lao thẳng đến cây thủy sam, đạp chân vào một nhánh cây, theo sát Giang Khương thẳng lên đỉnh cây.
So tốc độ với Huyết tộc, cho dù là những cao thủ đứng đầu Thiên Y Viện cũng chưa chắc so được, đừng nói chi trong tay tiểu tử này còn ôm theo một người.
Khi còn cách Giang Khương khoảng bảy tám thước, nhìn hai chân Giang Khương ở ngọn cây, sau đó ép ngọn cây thành một đường cong, rồi giống như cây cung bắn thẳng Giang Khương ra ngoài.
Khóe miệng Robert nhếch lên, tốc độ không hề thua kém theo sát đằng sau. Nhìn Giang Khương đang bay trên bầu trời, Robert tin rằng ông ta có thể bắt được đối phương trước khi hắn rơi xuống đất.
Trong tình huống không nơi mượn lực, tiểu tử này không có biện pháp thay đổi phương hướng trên không trung. Chỉ cần hắn rơi xuống, xem như xong đời. Không một Nhân tộc nào có thể thoát khỏi bàn tay của ông ta. Lần này ông ta cũng tin chắc như vậy.
Nhưng hai giây sau, sắc mặt Hầu tước Robert liền tái xanh. Bởi vì thân hình của ông ta đang chậm rãi rơi xuống, nhưng Giang Khương cách bảy tám thước vẫn duy trì tốc độ và độ cao, ôm đứa bé trong ngực tiếp tục phóng về phía trước.
- Không thể nào? Không thể nào? Làm sao có thể?
Sau khi rơi xuống đất, Hầu tước Robert nhìn thấy Giang Khương vẫn không hề rơi xuống, ông ta vẫn không cách nào tin được. Tại sao tiểu tử kia lại không rơi xuống?
Đuổi theo mấy chục thước, nhìn Giang Khương ôm đứa vượt qua gần trăm thước, rơi vào một ngọn cây thủy sam cách cầu vượt bảy tám thước, sau đó lại tiếp lực bắn lên cầu, gương mặt Hầu tước Robert hiện lên sự kinh hãi lẫn không cam lòng.
Đối phương đã thoát khỏi phạm vi khống chế, bây giờ đuổi theo đã không còn ý nghĩa. Dẫu sao nơi này là Kim Lăng, theo kế hoạch ban đầu là bắt Giang Khương ở trong công viên, sau đó nhanh chóng rút lui theo đường đã dọn sẵn.
Nhưng bây giờ, đối phương đã thoát khỏi vòng vây, cho dù có đuổi kịp, hơn nữa còn bắt được đối phương, đó là chuyện tốt, nhưng khi đó Thiên Y Viện đã kịp phản ứng, đường lui của bọn họ cũng sẽ bị đứt đoạn.
Cho nên, ánh mắt Hầu tước Robert đỏ như máu ngửa mặt lên trời giận dữ hét lớn, sau đó quả quyết quay đầu đi. Thực lực Thiên Y Viện cường đại như thế nào, ông ta biết rõ. Có thể sớm rút lui một bước thì sẽ an toàn một bước.
Nhìn Hầu tước Robert tay không quay về, sắc mặt các Huyết tộc còn lại cũng tái nhợt. Hành động kín không kẽ hở như vậy lại thất bại. Một Hầu tước, bốn Bá tước lại không bắt được một cao thủ Thiên giai.
Mặc dù không dám tin tưởng, cũng không cam lòng, nhưng tất cả Huyết tộc đều không nói một lời, rút lui theo sau Hầu tước Robert, không ai dám ở lại đây dù thêm nửa giây.
Leo được lên cầu, Giang Khương cũng không chần chừ ôm Tiểu Bảo chạy theo đường cũ, ngay cả xe cũng không dám lái. Hắn biết rõ, nếu đối phương đuổi theo, hắn tuyệt không thể trốn thoát quá xa. Bây giờ có thể chạy được bao xa thì chạy. Chỉ cần kéo dài thời gian đợi tiếp viện của Thiên Y Viện đến, như vậy sẽ không cần lo lắng gì nữa.
Sau khi chạy được hai trăm thước, cảm thấy không có ai đuổi theo đằng sau, lại nhìn thấy có một chiếc trực thăng màu đen đang bay đến, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứng yên tại chỗ, nhìn rừng cây đen thui cách đó không xa, Giang Khương nheo mắt, lẩm bẩm:
- Nếu đã đến, còn muốn phủi mông bỏ đi hay sao?
Gương mặt không một chút nếp nhăn của Hầu tước Robert lộ ra nụ cười hoài niệm, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chúng tôi cố ý lén đến đây, cũng không dám mời Thiên Y Viện nghênh đón. Nhắc đến, lần đến Kim Lăng trước đã lưu lại ấn tượng quá sâu cho chúng tôi.
Nhìn nụ cười của Hầu tước Robert, ánh mắt Giang Khương lạnh lại thêm vài phần:
- Tôi thấy vẫn còn chưa được sâu cho lắm. Nếu không, Hầu tước các hạ làm sao dám đến đây?
- Hừ!
Một gã thanh niên tóc vàng, mắt nâu lạnh lùng nhìn Giang Khương, sau khi hừ một tiếng liền tiến lên:
- Tự trói đi, chúng tôi có thể bảo đám đứa trẻ này an toàn.
- Tự trói?
Giang Khương nghiêng đầu nhìn gã thanh niên, ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói:
- Thiên tài một đời của Huyết tộc, Bá tước Buffett?
- Ồ, anh cũng nghe qua tên của tôi?
Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Buffett không khỏi hiện lên sự đắc ý.
- Dĩ nhiên, anh và tổ phụ của anh rất giống nhau. Đầu lâu của tổ phụ anh vẫn còn được cất giữ ở Thiên Y Viện. Tôi dĩ nhiên là phải biết anh rồi.
Khóe miệng Giang Khương hiện lên sự giễu cợt.
- Anh…
Nụ cười của Buffett liền cứng đờ, huyết quang hiện lên trong mắt. Năm đó, Hầu tước Buffett chết trận ở Kim Lăng, di thể cũng bị rơi vào tay Thiên Y Viện. Đây vẫn là sự tiếc nuối lớn nhất của gia tộc Buffett.
Hầu tước Robert nghe Giang Khương nói, gương mặt vốn đang mỉm cười liền thu lại, lạnh giọng nói:
- Đừng lãng phí thời gian, bắt hắn lại cho tôi.
Hầu tước Robert vừa nói xong, Buffett và hai người khác bên cạnh liền vọt đến Giang Khương.
Thấy ba người vọt lên, đã sớm âm thầm vận lực, Giang Khương đạp chân một cái, vọt về phía một người.
- Thiên phú Tốc độ khởi động.
Trong chớp nhoáng, Giang Khương toàn lực xông về phía nữ Bá tước, quất tới một quyền.
Vị nữ Bá tước kia đang xông đến Giang Khương, nhưng không đề phòng Giang Khương chợt lách người, xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa còn đánh tới một quyền.
Vị nữ Bá tước này ngược lại không phải đồ dỏm. Thấy Giang Khương đánh tới một quyền, liền cắn răng một cái. Nếu cô tránh được một quyền này của Giang Khương, với tốc độ lắc mình đến của hắn, rất có thể sẽ bị đối phương nhân cơ hội thoát đi.
Cho nên, cô phải cắn răng đỡ lấy một quyền này. Chỉ cần toàn lực ngăn cản, Giang Khương sẽ vô pháp chạy trốn.
Thấy đối phương vội vàng thu quyền, lại đánh tới một quyền, Giang Khương cũng không bất ngờ. Thực lực của hắn đã vượt xa cao thủ Thiên giai bình thường. Hơn nữa, sức mạnh không phải là sở trường của Huyết tộc, đối phương muốn ngăn cản hắn cũng chưa chắc thành công.
Trong tiếng cười lạnh của Giang Khương, nữ Bá tước Eva kêu thảm một tiếng, bị Giang Khương đánh bay ra ngoài, sau đó Giang Khương chợt lách người, từ bên hông của cô mà nhào ra ngoài rừng cây.
Bây giờ hắn chỉ có một đường để chạy trốn, đối mặt với vị Hầu tước và bốn Bá tước Huyết tộc, trong tay còn ôm Tiểu Bảo, muốn thuận lợi chạy đến Thiên Y Viện cũng không phải chuyện dễ.
Nhìn Giang Khương nhanh chóng lao ra ngoài rừng cây, hai vị Bá tước phía sau liền biến sắc.
Nếu để cho Giang Khương chạy thoát, hành động lần này xem như thất bại.
Lập tức hai người kêu to một tiếng, mau chóng đuổi theo Giang Khương.
Chân Giang Khương không ngừng tăng tốc, đang muốn xuyên qua rừng cây, chợt nhìn thấy một bàn tay tái nhợt đánh thẳng vào ngực mình.
Nhìn bàn tay tái nhợt, ánh mắt Giang Khương ngưng tụ lại, hít một hơi rồi giơ tay đánh thẳng đến bàn tay kia. Hắn biết chủ nhân của bàn tay này là ai. Trước kia, Huyết tộc lợi hại nhất mà hắn gặp phải cũng chỉ có Phoenix.
Thực lực của Bá tước Phoenix đã vượt qua Thiên giai. Mà người này lại còn cao hơn Bá tước Phoenix một cấp. Giang Khương chưa từng gặp bao giờ. Hắn tự nhận thực lực của hắn tuyệt đối không sánh bằng Hầu tước Robert.
Hầu tước Huyết tộc đã được xem là một trong những người đứng đầu Huyết tộc. Cho dù là Thân vương viễn cổ, chẳng qua là huyết thống chính thống hơn Hầu tước mấy phần, chứ thực lực cũng không mạnh hơn Hầu tước bao nhiêu.
Nếu bình thường đụng phải một Hầu tước Huyết tộc, hắn rất vui lòng tiếp đối phương mấy chiêu, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể chạy.
Vừa rồi, hắn bức nữ Bá tước kia phải nhận của hắn một quyền. Bây giờ không nghĩ đến hắn phải tiếp một chưởng của Hầu tước các hạ.
Khi một quyền của hắn chạm vào bàn tay lạnh lẽo kia, Giang Khương chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh không thể kháng cự mang theo chút âm hàn xông thẳng vào cánh tay của mình.
Ngực đau nhói lên, một vị ngòn ngọt lập tức xông lên cổ họng.
- Không hổ danh là cường giả đứng đầu Huyết tộc, sức mạnh đáng sợ vô cùng.
Cố nén không phun máu, thân hình Giang Khương lui về sau hai thước, sau đó lao thẳng vào một cây thủy sam.
Hai Bá tước lập tức vây quanh. Gương mặt Hầu tước Robert lóe lên nụ cười âm lãnh, dưới chân chợt bắn đuổi theo Giang Khương.
- Đối phương rất mạnh, là cao thủ bình thường hiếm thấy. Còn trẻ mà đã có được thực lực cường đại. Khó trách huyết dịch của hắn lại có tác dụng mạnh đến như vậy.
Nhìn người thanh niên đang chật vật chạy đi, Hầu tước Robert đột nhiên cảm thấy hưng phấn. Chỉ cần mang được tiểu tử này về, chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Thấy ba người đã hình thành một tổ hợp bao vây Giang Khương, Hầu tước Robert cười lạnh một tiếng, đang định bắt Giang Khương lại, đột nhiên thấy được người thanh niên kia nở nụ cười giễu cợt.
- Cái gì vậy?
Hầu tước Robert nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Giang Khương nhẹ nhàng vọt lên, đưa tay kéo một cành thủy sam xuống, sau đó nhảy lên trên ngọn cây thủy sam.
Nhìn động tác của Giang Khương, ánh mắt Hầu tước Robert hiện lên nụ cười nhạt. Khinh công của tiểu tử này không tệ, nhưng muốn thoát thân, không phải là quá sớm rồi hay sao?
Lập tức lao thẳng đến cây thủy sam, đạp chân vào một nhánh cây, theo sát Giang Khương thẳng lên đỉnh cây.
So tốc độ với Huyết tộc, cho dù là những cao thủ đứng đầu Thiên Y Viện cũng chưa chắc so được, đừng nói chi trong tay tiểu tử này còn ôm theo một người.
Khi còn cách Giang Khương khoảng bảy tám thước, nhìn hai chân Giang Khương ở ngọn cây, sau đó ép ngọn cây thành một đường cong, rồi giống như cây cung bắn thẳng Giang Khương ra ngoài.
Khóe miệng Robert nhếch lên, tốc độ không hề thua kém theo sát đằng sau. Nhìn Giang Khương đang bay trên bầu trời, Robert tin rằng ông ta có thể bắt được đối phương trước khi hắn rơi xuống đất.
Trong tình huống không nơi mượn lực, tiểu tử này không có biện pháp thay đổi phương hướng trên không trung. Chỉ cần hắn rơi xuống, xem như xong đời. Không một Nhân tộc nào có thể thoát khỏi bàn tay của ông ta. Lần này ông ta cũng tin chắc như vậy.
Nhưng hai giây sau, sắc mặt Hầu tước Robert liền tái xanh. Bởi vì thân hình của ông ta đang chậm rãi rơi xuống, nhưng Giang Khương cách bảy tám thước vẫn duy trì tốc độ và độ cao, ôm đứa bé trong ngực tiếp tục phóng về phía trước.
- Không thể nào? Không thể nào? Làm sao có thể?
Sau khi rơi xuống đất, Hầu tước Robert nhìn thấy Giang Khương vẫn không hề rơi xuống, ông ta vẫn không cách nào tin được. Tại sao tiểu tử kia lại không rơi xuống?
Đuổi theo mấy chục thước, nhìn Giang Khương ôm đứa vượt qua gần trăm thước, rơi vào một ngọn cây thủy sam cách cầu vượt bảy tám thước, sau đó lại tiếp lực bắn lên cầu, gương mặt Hầu tước Robert hiện lên sự kinh hãi lẫn không cam lòng.
Đối phương đã thoát khỏi phạm vi khống chế, bây giờ đuổi theo đã không còn ý nghĩa. Dẫu sao nơi này là Kim Lăng, theo kế hoạch ban đầu là bắt Giang Khương ở trong công viên, sau đó nhanh chóng rút lui theo đường đã dọn sẵn.
Nhưng bây giờ, đối phương đã thoát khỏi vòng vây, cho dù có đuổi kịp, hơn nữa còn bắt được đối phương, đó là chuyện tốt, nhưng khi đó Thiên Y Viện đã kịp phản ứng, đường lui của bọn họ cũng sẽ bị đứt đoạn.
Cho nên, ánh mắt Hầu tước Robert đỏ như máu ngửa mặt lên trời giận dữ hét lớn, sau đó quả quyết quay đầu đi. Thực lực Thiên Y Viện cường đại như thế nào, ông ta biết rõ. Có thể sớm rút lui một bước thì sẽ an toàn một bước.
Nhìn Hầu tước Robert tay không quay về, sắc mặt các Huyết tộc còn lại cũng tái nhợt. Hành động kín không kẽ hở như vậy lại thất bại. Một Hầu tước, bốn Bá tước lại không bắt được một cao thủ Thiên giai.
Mặc dù không dám tin tưởng, cũng không cam lòng, nhưng tất cả Huyết tộc đều không nói một lời, rút lui theo sau Hầu tước Robert, không ai dám ở lại đây dù thêm nửa giây.
Leo được lên cầu, Giang Khương cũng không chần chừ ôm Tiểu Bảo chạy theo đường cũ, ngay cả xe cũng không dám lái. Hắn biết rõ, nếu đối phương đuổi theo, hắn tuyệt không thể trốn thoát quá xa. Bây giờ có thể chạy được bao xa thì chạy. Chỉ cần kéo dài thời gian đợi tiếp viện của Thiên Y Viện đến, như vậy sẽ không cần lo lắng gì nữa.
Sau khi chạy được hai trăm thước, cảm thấy không có ai đuổi theo đằng sau, lại nhìn thấy có một chiếc trực thăng màu đen đang bay đến, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứng yên tại chỗ, nhìn rừng cây đen thui cách đó không xa, Giang Khương nheo mắt, lẩm bẩm:
- Nếu đã đến, còn muốn phủi mông bỏ đi hay sao?
Danh sách chương