- Cảm ơn mọi người đã phối hợp, hành động kết thúc...
Nghe thấy giọng nói này truyền đến rồi không có âm thanh gì nữa, hai vị cục trưởng đại nhân trố mắt nhìn nhau, cứ như vậy là xong rồi? Nhìn thấy người là coi như xong rồi? Không cần phải làm rõ chuyện gì sao...
- Cục trưởng, kết nối khống chế đã kết thúc...
Nhân viên giám sát bên cạnh nhìn số liệu một chút, vội vàng báo lại...
- Được rồi... Hành động kết thúc...
Cục trưởng Ngô cười khổ một tiếng, hành động khó hiểu thế này đúng là lần đầu tiên.
- Vậy... cái xe này làm thế nào?
Phó cục trưởng Trương chỉ hai chiếc xe đang dừng trên chiếc cầu treo trên cao, chần chừ nói:
- Vị công tử kia giờ đang còn đợi chúng ta trả xe đấy...
Sắc mặt Cục trưởng Ngô cũng cứng đờ. Nếu chỉ có chiếc Porsche thì còn dễ xử lý, dù sao cũng đã tạm thời bị trưng dụng, đưa về là được, còn chiếc BMW? Theo lý thuyết thì bên hành động cấp trên sẽ đưa đi điều tra? Hay sẽ giao cho bên mình điều tra?
Sau khi suy nghĩ một chút, Cục trưởng Ngô cắn răng nói:
- Phái người đi tiến hành điều tra lấy chứng, tỉ mỉ một chút... Sau khi hoàn thành, nếu cấp trên không có chỉ thị gì xuống thì cứ đưa về trước, giữ làm vật chứng...
- Được...
Nghe Cục trưởng Ngô nói vậy, Phó cục trưởng Trương cũng gật đầu đồng ý, nếu cấp trên không có chỉ thị gì khác, cách làm này là chu toàn nhất.
Cục trưởng Ngô thở dài một cái, cười khổ nói:
- Được rồi, tôi đi gọi điện cho đại thiếu gia kia. Nếu còn không gọi điện, Tiểu Hứa của đội trị an chắc đứng đó sắp phát khóc rồi đấy!
- Tìm được rồi? Ông còn tìm được à... còn không mau trả xe lại cho tôi, còn cái tên khốn nạn cướp xe của tôi nữa, mang về đây cho tôi, để ông đây thu thập hắn...
Nghe yêu cầu này, Cục trưởng Ngô cười khan hai tiếng vội vàng khuyên lơn:
- Vu thiếu, chuyện là thế này...
Sau khi cúp máy,Vu thiếu mặt mày cau có, tức giận không chỗ phát tiết, lại nhìn cô nàng xinh đẹp yêu kiều bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt thiếu kiên nhẫn, đi lòng vòng tại chỗ hai vòng, nhìn Đội trưởng Hứa của Đại đội trị an đang ngoan ngoãn cúi đầu bên cạnh, tức giận mắng:
- Các người trưng dụng xe của khác mà không có mắt à? Ngay cả xe của tôi cũng dám trưng dụng... tung hư rồi ai đền?
Đội trưởng Hứa đáng thương bình thường trước mặt người khác cũng hay lên mặt, nhưng lúc này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, hơn nữa còn phải mỉm cười lắng nghe, nhưng trong lòng thì thầm giẫm chân hét lớn: “Rốt cuộc là thằng khốn nào trâu như vậy? Trưng dụng xe mà không biết nhìn xe sao? Porsche cũng dám đụng? Bị điên rồi đấy à? Làm cho ông đây bị mắng oan?
Có điều anh ta vừa mắng hai câu thì đột nhiên cảm thấy không đúng, chuyện lần này đúng là khó hiểu.
Trên dưới Kim Lăng, chắc chắn không có đồng nghiệp nào không có mắt như vậy. Chắc chắn là có nguyên nhân khác. Nếu không Vu đại thiếu cũng không thể dễ dàng buông tha cho Cục trưởng rồi trút giận vào mình như vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đội trưởng Hứa thoải mái hơn một chút, thầm khen: “Cho dù là vị nào, có thể trưng dụng chiếc xe của tên này cũng đủ khiến ngành mình có thêm thể diện rồi. Cho dù giờ mình có bị mắng thì cũng đáng...”
Người nào đó đang được Đội trưởng Hứa khen lúc này trên mặt không chút vui vẻ, chỉ có tia lạnh lùng và sát khí...
Sau khi mình kết thù với Huyết tộc, hắn đã cẩn thận đọc kỹ tất cả các tư liệu có liên quan đến Huyết tộc ở Ban tình báo của viện. Mấy trăm năm trước Huyết tộc bắt đầu tiến vào Trung Quốc, rồi đến đại chiến dị tộc một trăm năm trước, Huyết tộc đánh lén Kim Lăng, rồi đến danh sách thành viên cao cấp của Huyết tộc hiện tại...
Cho nên, hắn cũng tương đối hiểu chút đặc thù của đối phương, cũng có thể phân tích được thân phận của mấy thành viên Huyết tộc cao cấp vây công lần này.
Lần này có một vị Hầu tước dẫn mấy vị Bá tước mạo hiểm lẻn vào Trung Quốc,, tới dụ bắt hắn. Giang Khương cũng không cảm thấy quá mức bất ngờ. Đây gọi là người chết vì tiền chim chết vì mồi. Để nâng cao thực lực của bản thân, Huyết tộc mạo hiểm như vậy cũng không có gì quá bất ngờ. Nhưng điều khiến Giang Khương tức giận là, lũ chết tiệt này dám có ý đồ với Tiểu Bảo.
Con rồng nào cũng có vảy ngược, đụng vào là phải chết. Tiểu Bảo chính là vảy ngược của hắn. Cho dù là vì đám chết tiệt Huyết tộc này dám động tới Tiểu Bảo, hay là có ý định động vào mình, hay là để chấn nhiếp đám quỷ hút máu đáng chết này thì Giang Khương cũng quyết định không thể để cho bọn chúng dễ dàng rời khỏi Trung Quốc. Không cho bọn chúng một bài học sâu sắc thì sao được chứ?
Sau khi giao Tiểu Bảo cho tiểu dội vũ trang đến tiếp viện, lấy một thanh trường đao của họ và một máy truyền tin, Giang Khương liền cho tiểu đội này trở về, hai cao thủ Địa giai và bốn Nhân giai đánh với nhóm Hầu tước Bá tước này chắc chắn là tự tìm lấy cái chết. Hơn nữa người đông dễ liên lụy, một mình hắn đuổi theo thì dễ động thủ hơn nhiều. Ít nhất hắn không phải để ý đến vấn đề an toàn của họ.
Trước mệnh lệnh của Giang Khương, mặc dù tiểu đội này rất không muốn nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Khương xách trường đao nhảy vài cái lên trên cầu treo, biến mất trong bóng tối.
Giang Khương cũng không báo cho tiểu đội hành động cụ thể, chỉ trực tiếp kết nối với người phụ trách chỉ huy hành động lần này.
- Tổ trưởng Lý, hãy giúp tôi liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ...
- Viện trưởng Từ?
Vị tổ trưởng Lý này lúc này cũng không hiểu tình hình như thế nào, nhưng anh ta chỉ là một tổ trưởng chỉ huy của tổ hành động của ban Tình báo ngoại viện cách cấp bậc của Giang Khương quá xa. Giang Khương không nói, anh ta cũng không dám hỏi là có chuyện gì. Giờ anh ta nghe Giang Khương nói muốn liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ thì trong lòng kinh ngạc, lập tức không dám thờ ơ trực tiếp cho Giang Khương liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ.
Đường dây liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ rất ít khi sử dụng. Vì Viện trưởng có máy truyền tin tùy thân, trừ máy truyền tin tùy thân của vài thành viên Hội đồng viện có thể trực tiếp kết nối với Viện trưởng, những người khác phải thông qua một vài nơi có quyền hạn đặc biệt mới có thể liên lạc được.
Và Ban tình báo ngoại viện thì có quyền hạn này. Cấp bậc máy truyền tin của Giang Khương quá thấp buộc phải qua trung gian Ban tình báo.
- Giang Khương? Chuyện gì?
Từ Khải Liễu nghe thấy giọng Giang Khương bên kia thì hơi sửng sốt một chút. Trước nay Giang Khương đến tìm bà đều trực tiếp đến văn phòng, sao giờ lại liên hệ qua đường dây khẩn cấp, rốt cuộc là muốn làm gì?
Giang Khương đang đuổi theo sát phía trước, chuyện thì dài nhưng chỉ tóm tắt vài câu đã kể rõ mọi chuyện.
- Huyết tộc? Hầu tước? Bốn Bá tước? Ở Kim Lăng? Bây giờ cậu đang đuổi theo sau bọn chúng?
Từ Khải Liễu nghe Giang Khương kể xong thì giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng:
- Xác định chứ?
Sau khi có được câu trả lời xác định của Giang Khương, giọng nói lạnh lẽo của Từ Khải Liễu truyền đến:
- Theo sát cho tôi, nếu để mất dấu, quay về tự nhốt mình một tháng...
- Rõ!
Đã thông báo cho Từ Khải Liễu rồi thì Giang Khương không còn gì phải cố kỵ nữa. Hắn phóng nhanh lên. Đám Huyết tộc này muốn bỏ chạy sao, không dễ vậy đâu.
Nghe thấy giọng nói này truyền đến rồi không có âm thanh gì nữa, hai vị cục trưởng đại nhân trố mắt nhìn nhau, cứ như vậy là xong rồi? Nhìn thấy người là coi như xong rồi? Không cần phải làm rõ chuyện gì sao...
- Cục trưởng, kết nối khống chế đã kết thúc...
Nhân viên giám sát bên cạnh nhìn số liệu một chút, vội vàng báo lại...
- Được rồi... Hành động kết thúc...
Cục trưởng Ngô cười khổ một tiếng, hành động khó hiểu thế này đúng là lần đầu tiên.
- Vậy... cái xe này làm thế nào?
Phó cục trưởng Trương chỉ hai chiếc xe đang dừng trên chiếc cầu treo trên cao, chần chừ nói:
- Vị công tử kia giờ đang còn đợi chúng ta trả xe đấy...
Sắc mặt Cục trưởng Ngô cũng cứng đờ. Nếu chỉ có chiếc Porsche thì còn dễ xử lý, dù sao cũng đã tạm thời bị trưng dụng, đưa về là được, còn chiếc BMW? Theo lý thuyết thì bên hành động cấp trên sẽ đưa đi điều tra? Hay sẽ giao cho bên mình điều tra?
Sau khi suy nghĩ một chút, Cục trưởng Ngô cắn răng nói:
- Phái người đi tiến hành điều tra lấy chứng, tỉ mỉ một chút... Sau khi hoàn thành, nếu cấp trên không có chỉ thị gì xuống thì cứ đưa về trước, giữ làm vật chứng...
- Được...
Nghe Cục trưởng Ngô nói vậy, Phó cục trưởng Trương cũng gật đầu đồng ý, nếu cấp trên không có chỉ thị gì khác, cách làm này là chu toàn nhất.
Cục trưởng Ngô thở dài một cái, cười khổ nói:
- Được rồi, tôi đi gọi điện cho đại thiếu gia kia. Nếu còn không gọi điện, Tiểu Hứa của đội trị an chắc đứng đó sắp phát khóc rồi đấy!
- Tìm được rồi? Ông còn tìm được à... còn không mau trả xe lại cho tôi, còn cái tên khốn nạn cướp xe của tôi nữa, mang về đây cho tôi, để ông đây thu thập hắn...
Nghe yêu cầu này, Cục trưởng Ngô cười khan hai tiếng vội vàng khuyên lơn:
- Vu thiếu, chuyện là thế này...
Sau khi cúp máy,Vu thiếu mặt mày cau có, tức giận không chỗ phát tiết, lại nhìn cô nàng xinh đẹp yêu kiều bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt thiếu kiên nhẫn, đi lòng vòng tại chỗ hai vòng, nhìn Đội trưởng Hứa của Đại đội trị an đang ngoan ngoãn cúi đầu bên cạnh, tức giận mắng:
- Các người trưng dụng xe của khác mà không có mắt à? Ngay cả xe của tôi cũng dám trưng dụng... tung hư rồi ai đền?
Đội trưởng Hứa đáng thương bình thường trước mặt người khác cũng hay lên mặt, nhưng lúc này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, hơn nữa còn phải mỉm cười lắng nghe, nhưng trong lòng thì thầm giẫm chân hét lớn: “Rốt cuộc là thằng khốn nào trâu như vậy? Trưng dụng xe mà không biết nhìn xe sao? Porsche cũng dám đụng? Bị điên rồi đấy à? Làm cho ông đây bị mắng oan?
Có điều anh ta vừa mắng hai câu thì đột nhiên cảm thấy không đúng, chuyện lần này đúng là khó hiểu.
Trên dưới Kim Lăng, chắc chắn không có đồng nghiệp nào không có mắt như vậy. Chắc chắn là có nguyên nhân khác. Nếu không Vu đại thiếu cũng không thể dễ dàng buông tha cho Cục trưởng rồi trút giận vào mình như vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đội trưởng Hứa thoải mái hơn một chút, thầm khen: “Cho dù là vị nào, có thể trưng dụng chiếc xe của tên này cũng đủ khiến ngành mình có thêm thể diện rồi. Cho dù giờ mình có bị mắng thì cũng đáng...”
Người nào đó đang được Đội trưởng Hứa khen lúc này trên mặt không chút vui vẻ, chỉ có tia lạnh lùng và sát khí...
Sau khi mình kết thù với Huyết tộc, hắn đã cẩn thận đọc kỹ tất cả các tư liệu có liên quan đến Huyết tộc ở Ban tình báo của viện. Mấy trăm năm trước Huyết tộc bắt đầu tiến vào Trung Quốc, rồi đến đại chiến dị tộc một trăm năm trước, Huyết tộc đánh lén Kim Lăng, rồi đến danh sách thành viên cao cấp của Huyết tộc hiện tại...
Cho nên, hắn cũng tương đối hiểu chút đặc thù của đối phương, cũng có thể phân tích được thân phận của mấy thành viên Huyết tộc cao cấp vây công lần này.
Lần này có một vị Hầu tước dẫn mấy vị Bá tước mạo hiểm lẻn vào Trung Quốc,, tới dụ bắt hắn. Giang Khương cũng không cảm thấy quá mức bất ngờ. Đây gọi là người chết vì tiền chim chết vì mồi. Để nâng cao thực lực của bản thân, Huyết tộc mạo hiểm như vậy cũng không có gì quá bất ngờ. Nhưng điều khiến Giang Khương tức giận là, lũ chết tiệt này dám có ý đồ với Tiểu Bảo.
Con rồng nào cũng có vảy ngược, đụng vào là phải chết. Tiểu Bảo chính là vảy ngược của hắn. Cho dù là vì đám chết tiệt Huyết tộc này dám động tới Tiểu Bảo, hay là có ý định động vào mình, hay là để chấn nhiếp đám quỷ hút máu đáng chết này thì Giang Khương cũng quyết định không thể để cho bọn chúng dễ dàng rời khỏi Trung Quốc. Không cho bọn chúng một bài học sâu sắc thì sao được chứ?
Sau khi giao Tiểu Bảo cho tiểu dội vũ trang đến tiếp viện, lấy một thanh trường đao của họ và một máy truyền tin, Giang Khương liền cho tiểu đội này trở về, hai cao thủ Địa giai và bốn Nhân giai đánh với nhóm Hầu tước Bá tước này chắc chắn là tự tìm lấy cái chết. Hơn nữa người đông dễ liên lụy, một mình hắn đuổi theo thì dễ động thủ hơn nhiều. Ít nhất hắn không phải để ý đến vấn đề an toàn của họ.
Trước mệnh lệnh của Giang Khương, mặc dù tiểu đội này rất không muốn nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Khương xách trường đao nhảy vài cái lên trên cầu treo, biến mất trong bóng tối.
Giang Khương cũng không báo cho tiểu đội hành động cụ thể, chỉ trực tiếp kết nối với người phụ trách chỉ huy hành động lần này.
- Tổ trưởng Lý, hãy giúp tôi liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ...
- Viện trưởng Từ?
Vị tổ trưởng Lý này lúc này cũng không hiểu tình hình như thế nào, nhưng anh ta chỉ là một tổ trưởng chỉ huy của tổ hành động của ban Tình báo ngoại viện cách cấp bậc của Giang Khương quá xa. Giang Khương không nói, anh ta cũng không dám hỏi là có chuyện gì. Giờ anh ta nghe Giang Khương nói muốn liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ thì trong lòng kinh ngạc, lập tức không dám thờ ơ trực tiếp cho Giang Khương liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ.
Đường dây liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ rất ít khi sử dụng. Vì Viện trưởng có máy truyền tin tùy thân, trừ máy truyền tin tùy thân của vài thành viên Hội đồng viện có thể trực tiếp kết nối với Viện trưởng, những người khác phải thông qua một vài nơi có quyền hạn đặc biệt mới có thể liên lạc được.
Và Ban tình báo ngoại viện thì có quyền hạn này. Cấp bậc máy truyền tin của Giang Khương quá thấp buộc phải qua trung gian Ban tình báo.
- Giang Khương? Chuyện gì?
Từ Khải Liễu nghe thấy giọng Giang Khương bên kia thì hơi sửng sốt một chút. Trước nay Giang Khương đến tìm bà đều trực tiếp đến văn phòng, sao giờ lại liên hệ qua đường dây khẩn cấp, rốt cuộc là muốn làm gì?
Giang Khương đang đuổi theo sát phía trước, chuyện thì dài nhưng chỉ tóm tắt vài câu đã kể rõ mọi chuyện.
- Huyết tộc? Hầu tước? Bốn Bá tước? Ở Kim Lăng? Bây giờ cậu đang đuổi theo sau bọn chúng?
Từ Khải Liễu nghe Giang Khương kể xong thì giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng:
- Xác định chứ?
Sau khi có được câu trả lời xác định của Giang Khương, giọng nói lạnh lẽo của Từ Khải Liễu truyền đến:
- Theo sát cho tôi, nếu để mất dấu, quay về tự nhốt mình một tháng...
- Rõ!
Đã thông báo cho Từ Khải Liễu rồi thì Giang Khương không còn gì phải cố kỵ nữa. Hắn phóng nhanh lên. Đám Huyết tộc này muốn bỏ chạy sao, không dễ vậy đâu.
Danh sách chương