- Họ Ngô kia, ông xong đời rồi. Ông dám chơi tôi? Ông chết chắc rồi. Chức Cục trưởng này của ông xem như xong. Đúng rồi, còn có cái tên cướp xe của tôi nữa. Hai người chết cùng với nhau đi.   

Vu đại thiếu vặn vẹo gương mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc, giậm chân tức giận mắng. Gã đã cam đoan với Kiều Kiều trong vòng nửa tiếng nửa sẽ mang xe về. Đường đường là con trai Thị trưởng, ngay cả chút chuyện này cũng không ai để ý, mặt mũi này xem như vứt hết xuống sông Hoàng Phổ rồi.   

Cục trưởng Ngô cũng không còn tâm tư để ý đến tiếng kêu la như vịt của Vu công tử. Bởi vì trên màn ảnh, hai chiếc xe đã biến mất.   

- Chuyện gì xảy ra vậy? Người đâu?   

Nhìn màn hình trống trơn, Cục trưởng Ngô nổi giận nói.   

- Bọn họ không còn chạy trên giao lộ nữa.   

Một nhân viên điều khiển nhìn màn hình trước mặt, sau đó vội vàng nói:   

- Bọn họ hẳn là đã lên cầu vượt. Còn chưa xuống cầu.   

- Chưa xuống cầu? Chẳng lẽ đã chạm mặt nhau?   

Phó cục trưởng Trương cũng khẩn trương cả lên. Nếu hai bên tiếp xúc, cảnh lực tiếp viện hoàn toàn không phát huy được tác dụng. Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?   

- Trực thăng bao lâu nữa mới đến hiện trường?   

Lúc này, thanh âm người chỉ huy một lần nữa vang lên.   

- Dự tính khoảng ba phút nữa.   

Đối mặt với người chỉ huy không biết lai lịch, nhân viên điều khiển vội vàng trả lời.   

- Được, mau sớm cập nhật tình huống tại hiện trường.   

Tổ trưởng Lý Chương tắt tai nghe, sau đó trầm giọng nói:   

- Tiểu tổ vũ trang bao lâu nữa mới đến?   

- Khoảng sáu phút.   

Phó tổ trưởng bên cạnh vội vàng trả lời.   

- Được, bảo bọn họ tăng tốc.   

Tuy Lý Chương xác nhận sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, thậm chí sau khi tiểu tổ chạy đến, có thể Giang Khương đã giải quyết xong bên kia, nhưng để cho hành động được hoàn mỹ nhất, bảo đảm vạn vô nhất thất mới là quy tắc hành động của ngoại viện.   

Ba phút sau, trực thăng đã thuận lợi bay đến phía trên cầu vượt. Nhìn trên màn hình truyền đến hình ảnh của trực thăng, tất cả mọi người đều sững sờ.   

- Kéo gần một chút.   

Nhìn hình ảnh, Cục trưởng Ngô chần chừ một chút, trầm giọng ra lệnh.   

Theo ống kính kéo đến gần, mọi người nhìn chằm chằm màn hình mấy lần. Người nào cũng choáng váng, hai chiếc xe đã ngừng trên cầu, nhưng bên trong lại không có người.   

- Người đâu? Mau tìm đi.   

Thấy không có một ai, Cục trưởng Ngô quát lớn.   

Chiếc trực thăng xoay trên không trung mấy cái, mọi người mới nhìn thấy chung quanh ngoại trừ thỉnh thoảng có xe qua lại, cũng không có điều gì bất thường.   

- Y sĩ Giang Khương? Y sĩ Giang Khương? Cậu ở đâu?   

Liên tục hò hét, nhưng trong điện thoại không có ai trả lời, Lý Chương nhìn hình ảnh trên màn hình, hai chiếc xe đều trống không, cũng không thấy bất kỳ ai, lập tức cau mày, trầm giọng nói:   

- Chuyện gì xảy ra vậy?   

Phó chỉ huy bên cạnh gõ bàn phím, sau đó đáp:   

- Dưới cầu vượt là công viên Thanh Niên. Chung quanh tìm không thấy người. Rất có thể đã tiến vào công viên Thanh Niên.   

- Công viên Thanh Niên?   

Sắc mặt Lý Chương hơi thay đổi, nói:   

- Bảo tiểu tổ vũ trang tăng tốc độ, mau chóng tìm được y sĩ Giang Khương.   

- Rõ.   

Sắc mặt của Giang Khương lúc này cũng vô cùng khó coi, nhìn đối phương ôm Tiểu Bảo nhảy từ trên cầu vượt xuống.   

Cầu vượt này cao ít nhất phải mười thước. Giặc cỏ bình thường dám ôm một người cứ như vậy mà không chút do dự nhảy xuống?   

Cho nên, hắn cũng không dám thờ ơ. Xe dừng lại, nhìn hai người bình yên vô sự ôm Tiểu Bảo chui vào rừng cây, hắn cũng bắn người nhảy xuống.   

Sau khi nhảy xuống, nhìn rừng cây đen thui trước mặt, ánh mắt Giang Khương nheo lại, đồng tử nhanh chóng co rúc, tầm mắt đang mờ tối trở nên sáng bừng. Nhìn hai bóng người chợt lóe lên rồi biến mất, Giang Khương giậm chân, tiếp tục đuổi theo.   

Lúc này, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút không ổn, nhưng bây giờ đã không còn đường lui. Đối phương đã bắt Tiểu Bảo đi, hắn không thể không đuổi theo. Nhưng hắn cũng tin rằng, ở Kim Lăng này, cho dù đối phương thật sự có âm mưu gì, hắn cũng không quá sợ.   

Bây giờ điều hắn cần làm là bảo đảm an toàn cho Tiểu Bảo, không để Tiểu Bảo biến mất trong tầm mắt.   

Sau khi tiến vào rừng cây, Giang Khương đuổi theo hai cái bóng đằng trước. Nhìn tốc độ của đối phương, sắc mặt của hắn liền âm trầm. Đối phương tuyệt đối không phải người bình thường. Hơn nữa tốc độ này chỉ sợ là của cao thủ, trong lòng lại ngưng trọng thêm mấy phần.   

Hít một hơi thật sâu, tầm mắt Giang Khương biến thành hai màu đen trắng.   

- Chủ thể tiến vào trạng thái KHông Minh. Thiên phú Tốc Độ, Thanh Chướng khởi động.   

Một tin tức vang lên trong đầu, tốc độ dưới chân Giang Khương trong nháy mắt tăng lên, giống như một đạo ảo ảnh, lao thẳng vào rừng cây.   

Bây giờ hắn đã ý thức được đang có một âm mưu tồn tại. Trước khi đối phương giở bài tẩy, hắn phải cứu Tiểu Bảo ra trước. Nếu không, Tiểu Bảo bị đối phương lợi dụng để uy hiếp hắn, phiền toái sẽ càng lớn hơn.   

Dưới thiên phú Thanh Chướng, hai bóng người đang chạy đằng trước càng thêm rõ ràng.   

Thân hình Giang Khương một lần nữa lóe lên. Chỉ mấy giây, hắn đã không một tiếng động lặng yên đến sau lưng đối phương. Thoáng nhìn tình huống phía trước, thân hình Giang Khương lại một lần nữa lóe lên, đồng thời một tin tức vang lên trong đầu:   

- Thiên phú Tàng Phong khởi động.   

Thiên phú Tàng Phong khởi động, khí tức quanh người Giang Khương trong nháy mắt thu liễm lại. Ngay cả tiếng bước chân cũng gần như biến mất tăm.   

Lúc này, hai người phía trước vẫn chưa phát hiện Giang Khương đã đuổi tới đằng sau.   

Nhìn tốc độ kinh người của hai người đằng trước, thần sắc Giang Khương vẫn không đổi. Thân hình lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh người đang ôm Tiểu Bảo.   

Người nọ đang chạy nhanh, căn bản chưa kịp phản ứng, cảm giác trong tay nhẹ hơn. Tiểu Bảo đang ôm trong ngực trong nháy mắt bị người ta đoạt mất. Sau đó chỉ cảm thấy cổ mình lạnh toát, một luồng máu từ cổ chảy ra ngoài.   

Giang Khương ôm Tiểu Bảo lách người qua một cái, ngăn phía trước hai người khoảng mấy thước, vẻ đạm mạc trên mặt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.   

Khi Giang Khương nhìn thấy rõ hai người mà hắn chặn lại, sắc mặt liền biến đổi, đồng thời cẩn thận nhìn người đàn ông trung niên đang che cổ, chậm rãi giơ tay mình lên, ngửi một ngón tay đang dính máu.   

- Huyết tộc?   

Ngửi được mùi máu tanh đặc biệt, lại nhìn người đàn ông trung niên ôm cổ, sắc mặt ảm đạm nhưng không ngã xuống, ánh mắt Giang Khương chợt lóe lên, khiếp sợ nói ra hai chữ.   

Người đàn ông trung niên nhìn Giang Khương, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ kinh hãi. Sau khi hít một hơi thật sâu, sắc mặt ảm đạm tốt hơn hai phần, nói:   

- Y sĩ Giang Khương, cậu còn lợi hại hơn tôi đã nghĩ. Quả nhiên…   

Nghe đối phương nói, sắc mặt Giang Khương lại biến đổi lần nữa. Quả nhiên là Huyết tộc, hơn nữa còn là Huyết tộc cao cấp. Trừ Huyết tộc cao cấp, hắn không cách nào nghĩ ra có người sau khi bị hắn cắt đứt động mạch cổ vẫn còn đứng đó nói chuyện với hắn.  

- Các người thật to gan.   

Mặc dù xác nhận đối phương là gốc Á, nhưng lại là Bá tước Huyết tộc, Giang Khương quát lớn, thân hình khẽ động, muốn chạy đi trước.   

Nhưng thân hình của hắn vừa mới động, trong nháy mắt liền dừng lại, nhẹ nhàng chuyển động đầu nhìn chung quanh, sắc mặt âm trầm thêm vài phần.   

- Lá gan không nhỏ. Lá gan của các người thật không nhỏ.   

Giang Khương gật đầu một cái, giống như tùy ý nói ra, sau đó nhìn Tiểu Bảo trong tay, xác nhận Tiểu Bảo chẳng qua chỉ bị đối phương làm ngất, liền nhẹ nhàng ôm sát một chút, dường như không có ý định đi nữa.   

- A, vì Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, y sĩ Giang Khương, mạo hiểm cũng đáng mà.   

Trong rừng cây âm u đằng trước, một người đàn ông trung niên ngoại quốc tóc ngắn bạc trắng bước ra, cổ quấn một cái khăn quàng rất tinh xảo, mỉm cười nhìn Giang Khương, nhưng lại nói tiếng Trung rất lưu loát.   

Nhìn người đàn ông trung niên bước ra, ánh mắt Giang Khương co rụt lại, sau đó nhìn một đám thanh niên nam nữ ăn mặc hoa lệ bước ra từ trong bóng tối, sắc mặt một lần nữa ngưng trọng.   

- Quy mô đúng là không nhỏ.   

Sắc mặt ngưng trọng chỉ thoáng qua rồi biến mất, khóe miệng Giang Khương nhếch lên, chậm rãi nói:   

- Bốn vị Bá tước các hạ, còn có nhiều Tử tước như vậy.   

- Còn có Hầu tước Robert các hạ nữa. Mọi người đích thân đến đây, đúng là không kịp tiếp đón.   

Giang Khương lẳng lặng quét mắt nhìn đám Huyết tộc trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên tóc trắng, chậm rãi nói:   

- Tôi xin thay mặt cho Thiên Y Viện của Hoa Hạ, vì không thể chủ động tiếp đón các vị, thật sự là áy náy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện