Không ai ngờ sẽ như thế. Thật sự là không ai ngờ. Vốn Thiên y sư Từ Khải Liễu đã có sự chuẩn bị cuối cùng. Lỡ như Giang Khương thật sự không thể chống đỡ nội, vậy thì bà sẽ dùng tài nguyên của Thiên Y viện nghĩ cách cứu hắn một mạng. Nhưng không ngờ lại như thế này.
Cho dù là bản thân Giang Khương cũng không ngờ sẽ như thế này. Từ lúc bắt đầu hắn cũng đã quyết định, dùng thực lực chân thật đối kháng với Hồ Minh Vũ, hắn căn bản chẳng coi Hồ Minh Vũ này ra gì. Cho dù là một đá đầu tiên chẳng qua cũng là tiên hạ thủ vi cường, chọc giận thằng nhãi này để giành cơ hội cho mình mà thôi.
Nhưng lúc này, hắn nhìn Hồ Minh Vũ nằm trên mặt đất hộc ra từng ngụm máu lớn, có vẻ như có thể tắt thở bất cứ lúc nào thì Giang Khương mới dừng động tác gãi đầu kia. Vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt hắn cũng nhanh chóng biến mất, xác định chuyện này là như vậy... Nó đã được giải quyết như vậy sao?
- Yên tâm... mày không chết được đâu, chỉ gãy bốn khúc xương sườn, bị thương hai lá phổi thôi...
Giang Khương nhìn Hồ Minh Vũ nằm trên đất phun máu nhưng trên gương mặt vẫn đầy vẻ không tin cố hết sức ngóc đầu lên nhìn mình, trong mắt đầy vẻ kinh hãi và ngạc nhiên thì chậm rãi đi ra, ngồi chồm hổm xuống, thở dài nói:
- Tác dụng của Nguyên Phong Đan thật sự quá mạnh mẽ, tao đoán giờ ít nhất vẫn còn 30% thuốc đang ở trong cơ thể mày... cho nên không cần lo lắng...
- Keng...
Lúc này, đồng hồ bên cạnh vang lên âm thanh thanh thúy, nhắc nhở mười lăm phút đã qua. Đám người yên lặng như tờ xung quanh sân đấu lúc này mới bắt đầu “vo ve” bàn luận. Lúc này không có ai hoan hô, không ngay cả vị ném Bổ Huyết Đan xuống để xin đánh hộc máu kia lúc này cũng chỉ mang gương mặt hưng phấn và kinh ngạc bàn luận với những người bên cạnh. Sao tình thế đột nhiên lại thay đổi vậy.
Hồ Minh Vũ đang giãy dụa bò dậy từ mặt đất nghe thấy tiếng nhắc nhở thanh thúy này cả người liền mềm nhũn, rồi lại té xuống, chỉ có đôi mắt oán độc đang nhìn Giang Khương.
- Có phải bây giờ mày đang rất hận tao đúng không?
Giang Khương nhún vai một cái, đứng dậy, nhìn Hồ Minh Vũ dưới chân thở dài, nói:
- Yên tâm, tao cũng rất ghét mày. Có điều nhờ mày có một tổ phụ tốt nên tao sẽ không giết mày...
- Sau này nếu mày còn ý định, có thể tới tìm tao bất cứ lúc nào... Nhưng bây giờ tao tạm thời không thể phụng bồi...
Sau khi dứt lời, Giang Khương chậm rãi xoay người, tùy ý vẫy tay giữa không trung, giữa những tiếng hoan hô đột nhiên nổ lên, Giang Khương đi về phía La lão y sư đang mỉm cười vui mừng.
Vận khí không tệ, đây chính là đánh giá của hầu hết mọi người đối với chiến thắng của Giang Khương lần này. Rất nhiều người đều bàn luận, nếu không phải vào thời khắc cuối cùng Hồ Minh Vũ không chống đỡ nỗi, còn Giang Khương thì vẫn chống đỡ được thì kết quả cuối cùng này thật sự khó mà nói chắc được.
Nhưng vẫn có không ít người tin rằng kết quả này do thực lực bản thân Giang Khương quyết định. Giang Khương thân là cao thủ Địa giai, cho dù là Địa giai đỉnh phong nhưng có thể chiến thắng và gây thương tích nặng cho cao thủ Thiên vị, hơn nữa còn dùng linh đan diệu dược “Nguyên Phong Đan”, thẩn thân điều này đã nói lên rất nhiều thứ.
Cho dù mọi người bàn luận thế nào, nhưng hiện nay đã không còn ai nghi ngờ thực lực của Giang Khương nữa.
Ít nhất, trong mắt mọi người, Giang Khương đã trở thành ngôi sao tương lai của Thiên Y viện, thật sự là càng ngày càng chói mắt...
- An tâm nghỉ ngơi đi... Không sao, nằm khoảng ba bốn ngày nữa là cậu có thể xuống giường hoạt động...
Thiên y sư Từ Khải Liễu an ủi Hồ Minh Vũ làm phẫu thuật xong vừa mới tỉnh lại một chút rồi dẫn một đám người cấp bậc y sư ra khỏi phòng bệnh, chỉ để lại hai y sĩ ở bên quan sát tình hình.
Sắc mặt Hồ Minh Vũ hơi tái nhợt, nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhìn lên trần nhà, bờ môi mỏng mím chặt lại, giống như người khắp thiên hạ đều nợ tiền gã vậy.
- Các người ra ngoài cả đi...
Lúc này, từ cửa truyền đến một giọng nói.
Hai y sĩ thấy người này đi vào vội vàng cung kính đáp lời rồi rón rén đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Thiên y sư Chu Thế Dương nhìn Hồ Minh Vũ nằm yên không nhúc nhích trên giường, gương mặt cứng nhắc miễn cưỡng nặn ra nụ cười, tới gần, nói:
- Minh Vũ...
Thiên y sư Chu Thế Dương thấy Hồ Minh Vũ vẫn nhìn trần nhà, hai hàng lông mày bất giác nhíu lại, nhưng lập tức, nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình, nói:
- Minh Vũ... Chú là chú Chu của con, chú tới để thăm con...
Đối mặt với Hồ Minh Vũ không chút phản ứng và biểu cảm, Thiên y sư Chu Thế Dương vẫn không chịu từ bỏ, ở bên cạnh mỉm cười nói:
- Minh Vũ... Chú biết lần này cháu thua nên rất khó chịu... Có điều cháu đừng lo. Chú Chu cũng không thích tên Giang Khương đó, chắc chắn chú Chu sẽ giúp cháu lấy lại thể diện. Thằng nhóc đó chắc chắn không đắc y được lâu đâu!
Nói tới đây, giọng Thiên y sư Chu Thế Dương dần lạnh lẽo, nói:
- Tể Thế Đỉnh đó chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng nhận lại chủ!
Nghe vậy, ánh mắt Hồ Minh Vũ luôn không phản ứng kia mới chớp chớp, sau đó cố gắng quay đầu sang, nhìn về phía Thiên y sư Chu Thế Dương.
Thiên y sư Chu Thế Dương thấy rốt cuộc Hồ Minh Vũ cũng có phản ứng, trong mắt liền lóe lên một tia tự đắc, sau đó cười nói tiếp:
- Minh Vũ... muốn đối phó với Giang Khương kia không dễ, nhưng đối với chú mà nói, cũng không quá khó khăn. Đặc biệt là nếu có Viện trưởng lão ủng hộ, vậy thì rất đơn giản...
- Đương nhiên...
Giọng Hồ Minh Vũ hơi khàn khàn, lúc này trong lời nói cũng mang theo sự lạnh lẽo nhưng dần đã bắt đầu có lại tự tin, lạnh giọng nói:
- Có ông nội của tôi, Giang... Giang Khương, chắc chắn không chạy thoát...
- Ừm, ừm... dĩ nhiên!
Thiên y sư Chu Thế Dương nghe thấy vậy trong mắt liền lóe lên tia khác lạ, sau đó mỉm cười nói:
- Có điều, cho dù như thế nào, giờ thằng nhãi này rất được Hội đồng viện coi trọng, cho nên muốn đối phó hắn, chúng ta phải biết người biết ta. Lát nữa chú sẽ báo cáo với Hồ trưởng lão, để cho ông ấy đưa ra chỉ thị và sắp xếp.
Hồ Minh Vũ chậm rãi gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Thiên y sư Chu Thế Dương, nói:
- Ông muốn biết gì?
Thiên y sư Chu Thế Dương thấy Hồ Minh Vũ hỏi vậy thì trong lòng vui mừng, sau đó tiếp tục nói:
- Giờ điều quan trọng nhất là phải thăm dò được thực lực thật sự của thằng nhãi đó...
- Thằng nhãi đó...
Hồ Minh Vũ hơi híp mắt, như nhớ lại gì đó, thoáng do dự một chút, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không tính là ngu xuẩn nói:
- Rất mạnh...
- Rất mạnh? Mạnh chừng nào?
Thiên y sư Chu Thế Dương không nhanh không chậm hỏi tiếp.
- Thực lực thật sự của hắn không dễ đoán... Nhưng hẳn là nằm giữa Địa giai đỉnh phong và Thiên vị...
Hồ Minh Vũ không phải thằng ngu, gã nhanh chóng phân tích ra tình hình của Giang Khương, lạnh giọng nói:
- Nhưng lực bộc phát của hắn rất mạnh, dường như rất dễ đột phá giới hạn Địa giai...
- Lực bộc phát rất mạnh...
Chân mày Thiên y sư Chu Thế Dương khẽ giật giật, sau đó ánh mắt hơi khựng lại, trầm giọng nói:
- Chú cũng chú ý rồi, nhưng vào lúc cuối cùng, sao bí kỹ Cuồng Phong Tỏa Long của cháu lại đột nhiên mất đi hiệu lực? Lúc đó chú nhìn rất kỹ, hình như không phải cháu không kiên trì nỗi?
Sau khi dứt lời, hai mắt Thiên y sư Chu Thế Dương nhìn chằm chằm Hồ Minh Vũ, câu hỏi này mới là mục đích chủ yếu nhất mà lão tới đây.
Cho dù là bản thân Giang Khương cũng không ngờ sẽ như thế này. Từ lúc bắt đầu hắn cũng đã quyết định, dùng thực lực chân thật đối kháng với Hồ Minh Vũ, hắn căn bản chẳng coi Hồ Minh Vũ này ra gì. Cho dù là một đá đầu tiên chẳng qua cũng là tiên hạ thủ vi cường, chọc giận thằng nhãi này để giành cơ hội cho mình mà thôi.
Nhưng lúc này, hắn nhìn Hồ Minh Vũ nằm trên mặt đất hộc ra từng ngụm máu lớn, có vẻ như có thể tắt thở bất cứ lúc nào thì Giang Khương mới dừng động tác gãi đầu kia. Vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt hắn cũng nhanh chóng biến mất, xác định chuyện này là như vậy... Nó đã được giải quyết như vậy sao?
- Yên tâm... mày không chết được đâu, chỉ gãy bốn khúc xương sườn, bị thương hai lá phổi thôi...
Giang Khương nhìn Hồ Minh Vũ nằm trên đất phun máu nhưng trên gương mặt vẫn đầy vẻ không tin cố hết sức ngóc đầu lên nhìn mình, trong mắt đầy vẻ kinh hãi và ngạc nhiên thì chậm rãi đi ra, ngồi chồm hổm xuống, thở dài nói:
- Tác dụng của Nguyên Phong Đan thật sự quá mạnh mẽ, tao đoán giờ ít nhất vẫn còn 30% thuốc đang ở trong cơ thể mày... cho nên không cần lo lắng...
- Keng...
Lúc này, đồng hồ bên cạnh vang lên âm thanh thanh thúy, nhắc nhở mười lăm phút đã qua. Đám người yên lặng như tờ xung quanh sân đấu lúc này mới bắt đầu “vo ve” bàn luận. Lúc này không có ai hoan hô, không ngay cả vị ném Bổ Huyết Đan xuống để xin đánh hộc máu kia lúc này cũng chỉ mang gương mặt hưng phấn và kinh ngạc bàn luận với những người bên cạnh. Sao tình thế đột nhiên lại thay đổi vậy.
Hồ Minh Vũ đang giãy dụa bò dậy từ mặt đất nghe thấy tiếng nhắc nhở thanh thúy này cả người liền mềm nhũn, rồi lại té xuống, chỉ có đôi mắt oán độc đang nhìn Giang Khương.
- Có phải bây giờ mày đang rất hận tao đúng không?
Giang Khương nhún vai một cái, đứng dậy, nhìn Hồ Minh Vũ dưới chân thở dài, nói:
- Yên tâm, tao cũng rất ghét mày. Có điều nhờ mày có một tổ phụ tốt nên tao sẽ không giết mày...
- Sau này nếu mày còn ý định, có thể tới tìm tao bất cứ lúc nào... Nhưng bây giờ tao tạm thời không thể phụng bồi...
Sau khi dứt lời, Giang Khương chậm rãi xoay người, tùy ý vẫy tay giữa không trung, giữa những tiếng hoan hô đột nhiên nổ lên, Giang Khương đi về phía La lão y sư đang mỉm cười vui mừng.
Vận khí không tệ, đây chính là đánh giá của hầu hết mọi người đối với chiến thắng của Giang Khương lần này. Rất nhiều người đều bàn luận, nếu không phải vào thời khắc cuối cùng Hồ Minh Vũ không chống đỡ nỗi, còn Giang Khương thì vẫn chống đỡ được thì kết quả cuối cùng này thật sự khó mà nói chắc được.
Nhưng vẫn có không ít người tin rằng kết quả này do thực lực bản thân Giang Khương quyết định. Giang Khương thân là cao thủ Địa giai, cho dù là Địa giai đỉnh phong nhưng có thể chiến thắng và gây thương tích nặng cho cao thủ Thiên vị, hơn nữa còn dùng linh đan diệu dược “Nguyên Phong Đan”, thẩn thân điều này đã nói lên rất nhiều thứ.
Cho dù mọi người bàn luận thế nào, nhưng hiện nay đã không còn ai nghi ngờ thực lực của Giang Khương nữa.
Ít nhất, trong mắt mọi người, Giang Khương đã trở thành ngôi sao tương lai của Thiên Y viện, thật sự là càng ngày càng chói mắt...
- An tâm nghỉ ngơi đi... Không sao, nằm khoảng ba bốn ngày nữa là cậu có thể xuống giường hoạt động...
Thiên y sư Từ Khải Liễu an ủi Hồ Minh Vũ làm phẫu thuật xong vừa mới tỉnh lại một chút rồi dẫn một đám người cấp bậc y sư ra khỏi phòng bệnh, chỉ để lại hai y sĩ ở bên quan sát tình hình.
Sắc mặt Hồ Minh Vũ hơi tái nhợt, nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhìn lên trần nhà, bờ môi mỏng mím chặt lại, giống như người khắp thiên hạ đều nợ tiền gã vậy.
- Các người ra ngoài cả đi...
Lúc này, từ cửa truyền đến một giọng nói.
Hai y sĩ thấy người này đi vào vội vàng cung kính đáp lời rồi rón rén đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Thiên y sư Chu Thế Dương nhìn Hồ Minh Vũ nằm yên không nhúc nhích trên giường, gương mặt cứng nhắc miễn cưỡng nặn ra nụ cười, tới gần, nói:
- Minh Vũ...
Thiên y sư Chu Thế Dương thấy Hồ Minh Vũ vẫn nhìn trần nhà, hai hàng lông mày bất giác nhíu lại, nhưng lập tức, nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình, nói:
- Minh Vũ... Chú là chú Chu của con, chú tới để thăm con...
Đối mặt với Hồ Minh Vũ không chút phản ứng và biểu cảm, Thiên y sư Chu Thế Dương vẫn không chịu từ bỏ, ở bên cạnh mỉm cười nói:
- Minh Vũ... Chú biết lần này cháu thua nên rất khó chịu... Có điều cháu đừng lo. Chú Chu cũng không thích tên Giang Khương đó, chắc chắn chú Chu sẽ giúp cháu lấy lại thể diện. Thằng nhóc đó chắc chắn không đắc y được lâu đâu!
Nói tới đây, giọng Thiên y sư Chu Thế Dương dần lạnh lẽo, nói:
- Tể Thế Đỉnh đó chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng nhận lại chủ!
Nghe vậy, ánh mắt Hồ Minh Vũ luôn không phản ứng kia mới chớp chớp, sau đó cố gắng quay đầu sang, nhìn về phía Thiên y sư Chu Thế Dương.
Thiên y sư Chu Thế Dương thấy rốt cuộc Hồ Minh Vũ cũng có phản ứng, trong mắt liền lóe lên một tia tự đắc, sau đó cười nói tiếp:
- Minh Vũ... muốn đối phó với Giang Khương kia không dễ, nhưng đối với chú mà nói, cũng không quá khó khăn. Đặc biệt là nếu có Viện trưởng lão ủng hộ, vậy thì rất đơn giản...
- Đương nhiên...
Giọng Hồ Minh Vũ hơi khàn khàn, lúc này trong lời nói cũng mang theo sự lạnh lẽo nhưng dần đã bắt đầu có lại tự tin, lạnh giọng nói:
- Có ông nội của tôi, Giang... Giang Khương, chắc chắn không chạy thoát...
- Ừm, ừm... dĩ nhiên!
Thiên y sư Chu Thế Dương nghe thấy vậy trong mắt liền lóe lên tia khác lạ, sau đó mỉm cười nói:
- Có điều, cho dù như thế nào, giờ thằng nhãi này rất được Hội đồng viện coi trọng, cho nên muốn đối phó hắn, chúng ta phải biết người biết ta. Lát nữa chú sẽ báo cáo với Hồ trưởng lão, để cho ông ấy đưa ra chỉ thị và sắp xếp.
Hồ Minh Vũ chậm rãi gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Thiên y sư Chu Thế Dương, nói:
- Ông muốn biết gì?
Thiên y sư Chu Thế Dương thấy Hồ Minh Vũ hỏi vậy thì trong lòng vui mừng, sau đó tiếp tục nói:
- Giờ điều quan trọng nhất là phải thăm dò được thực lực thật sự của thằng nhãi đó...
- Thằng nhãi đó...
Hồ Minh Vũ hơi híp mắt, như nhớ lại gì đó, thoáng do dự một chút, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không tính là ngu xuẩn nói:
- Rất mạnh...
- Rất mạnh? Mạnh chừng nào?
Thiên y sư Chu Thế Dương không nhanh không chậm hỏi tiếp.
- Thực lực thật sự của hắn không dễ đoán... Nhưng hẳn là nằm giữa Địa giai đỉnh phong và Thiên vị...
Hồ Minh Vũ không phải thằng ngu, gã nhanh chóng phân tích ra tình hình của Giang Khương, lạnh giọng nói:
- Nhưng lực bộc phát của hắn rất mạnh, dường như rất dễ đột phá giới hạn Địa giai...
- Lực bộc phát rất mạnh...
Chân mày Thiên y sư Chu Thế Dương khẽ giật giật, sau đó ánh mắt hơi khựng lại, trầm giọng nói:
- Chú cũng chú ý rồi, nhưng vào lúc cuối cùng, sao bí kỹ Cuồng Phong Tỏa Long của cháu lại đột nhiên mất đi hiệu lực? Lúc đó chú nhìn rất kỹ, hình như không phải cháu không kiên trì nỗi?
Sau khi dứt lời, hai mắt Thiên y sư Chu Thế Dương nhìn chằm chằm Hồ Minh Vũ, câu hỏi này mới là mục đích chủ yếu nhất mà lão tới đây.
Danh sách chương