- Không phải tôi không đủ mạnh, mà đối thủ thực sự quá lợi hại...   

Bạn học Hồ Minh Vũ lúc này vẻ mặt rất bực bội, đối mặt với Thiên y sư Chu Thế Dương luôn đứng sau lưng ủng hộ gã từ lúc gã đến Thiên Y viện đến giờ, rốt cuộc gã cũng không cố ý, nói ra hết mọi thứ.   

Thiên y sư Chu Thế Dương nghe Hồ Minh Vũ nói vậy thì sắc mặt hơi biến đổi. Lão khá rõ bí kỹ Nộ Phong Tỏa Long này. Năm đó Hồ Quang Dương thân là Viện trưởng Thiên Y viện đã từng thi triển bí kỹ này trước mặt mọi người. Lúc đó, Hồ Quang Dương đã nhờ bí kỹ này trở thành kẻ mà hiếm người trong Thiên Y viện cũng như mấy tiên sinh hàng đầu ngoại viện có thể chống đỡ được. Thiên y sư Chu Thế Dương cũng từng nhìn thấy Hồ Quang Dương thi triển vài lần nên biết rõ sự đáng sợ của bí kỹ này.   

Nhưng Giang Khương sau khi bị Tỏa long vẫn có thể giãy giụa thoát ra, thậm chí còn có thể nhẹ nhàng tung ra một cú đá, như thế thật sự là quá đáng sợ.   

Từ điểm này có thể thấy, trừ phi người này có thực lực mạnh hơn người thi triển bí kỹ thì mới có thể mạnh mẽ phá vỡ Tỏa Long. Nhưng thực lực của Giang Khương chỉ ở giữa Địa giai đỉnh phong và Thiên vị, sao có thể phá vỡ được Tỏa long...   

Trừ phi đối phương có phương pháp đặc biệt để phá giải bí kỹ này. Nhưng nếu phương pháp này thật sự tồn tại, vậy thì bí kỹ bao nhiêu người thèm muốn này sẽ bị giảm giá trị. Nó là thứ bí truyền của Hồ gia, trưởng lão Hồ Quang Dương sẽ nghĩ gì, không cần tưởng tượng cũng có thể đoán ra.   

- Yên tâm... Minh Vũ, chuyện này chú sẽ báo cáo với Hồ trưởng lão, nhưng cháu nhất định không thể tiết lộ chuyện này với người khác, có biết không?   

- Vâng...   

Sau khi Thiên y sư Chu Thế Dương đẩy cửa bước ra ngoài thì sắc mặt đã khôi phục lại sự cao cao tại thượng ban đầu, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu chậm rãi rời đi.   

Lúc này có một bóng người ở đầu khác xuất hiện, nhìn bóng lưng thiên y sư chu thế dương rời đi, trên mặt nở nụ cười thần bí sau đó cũng chậm rãi đi đến cửa phòng bệnh.   

- Chào Mạnh thiếu...   

Hai y sĩ thực tập đang định đi vào trong, nhìn thấy người này đều nở nụ cười lấy lòng.   

- Ừm... Hồ Minh Vũ đang ở trong đúng không?   

Lý Mạnh nhẹ nhàng gật đầu, cười nói.   

Hai người vội vàng gật đầu.   

Lý Mạnh đưa tay đẩy cửa ra, nói:   

- Ừm... Tôi vào thăm anh ta...   

- Vâng, vâng...   

Hai người gật đầu liên tục.   

Hồ Minh Vũ cảm giác có một người bước vào liền xoay đầu nhìn sang, thấy Lý Mạnh thì sắc mặt liền biến đổi.   

- Ôi... Đây là ai thế này? Chậc chậc... Bị đánh ra thế này à, đúng là đáng thương quá...   

Lý Mạnh vừa vào, thấy ngực Hồ Minh Vũ bị băng chặt liền mang vẻ mặt đầy đồng tình cảm thán nói.   

- Lý Mạnh... mày cút ra ngoài cho tao...   

Sắc mặt Hồ Minh Vũ lập tức đỏ bừng, tức giận quát lên.   

Lý Mạnh nhìn thấy phản ứng của Hồ Minh Vũ thì nụ cười trên mặt càng đậm hơn:   

- Chậc chậc... Hồ đại thiếu, không nên tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là với người đang bị thương như anh... nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh...   

- Mày cút đi cho tao... khụ khụ khụ...   

Mặt Hồ Minh Vũ đỏ lên, ngực phập phồng kịch liệt, nhưng vừa cử động liền ho một trận sặc sục.   

Lý Mạnh thấy vậy khẽ cười một tiếng, thở dài nói:   

- Nhìn xem, tôi nói mà, đừng tức giận, mình không thể tức giận....   

- Mày...   

Hồ Minh Vũ đỏ mặt lên, lúc này cuối cùng cũng phát hiện ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn, sau đó gã hộc ra một chữ như vậy rồi miễn cưỡng nhắm mắt lại không nói tiếng nào. Gã hiểu rất rõ, tình hình bây giờ chỉ có mình chịu thiệt.   

Lý Mạnh thấy cuối cùng Hồ Minh Vũ đã có kinh nghiệm thì trên mặt lộ vẻ tiếc nuối, khẽ cười nói:   

- Được rồi... Nếu Hồ đại thiếu đã không muốn thấy tôi, vậy thì tôi đi đây... Có điều tôi phải nói với Hồ đại thiếu một tiếng, Thiên Y viện này không phải Viện trưởng lão, anh không cần đem cái danh Trưởng lão kia ra hù dọa người khác. Thiên y sư Chu Thế Dương nể mặt anh, nhưng những người khác thì chưa chắc...   

- Hơn nữa, ở đây có Lý Mạnh tôi, tốt nhất anh an phận cho tôi, đừng làm ầm ĩ quá...   

Bỏ lại hai câu như vậy, Lý Mạnh ung dung thoải mái rời đi, chỉ để lại bạn học Hồ Minh Vũ nằm trên giường đưa tay che ngực, thở hổn hển.   

Giang Khương ngồi trong phòng, tâm trạng không tệ. Người của sân đấu rất tận tụy giúp hắn thu lượm đống chai chai lọ lọ cộng thêm các loại hộp lại, tính ra cũng được mười mấy loại.   

Hơn nữa người của sân đấu còn rất nhiệt tình làm bảng giá cho hắn, có rất nhiều loại thuốc ở ngoài viện rất được ưa thích. Bên sân đấu kiến nghị hắn bán những loại thuốc này cho mấy cao thủ ngoại viện. Các cao thủ ngoại viện rất thiếu điểm, tuy hàng năm họ đều được chia hạn ngạch nhận thuốc, nhưng trên tổng thể những loại thuốc này vẫn không đủ dùng, dĩ nhiên thứ họ không thiếu nhất là tiền... Về điểm này, Giang Khương rất hài lòng.   

Cho nên, Giang Khương nhìn trong tài khoản có thêm mười triệu thì tâm trạng không kìm được vui vẻ. Tích lũy lâu như vậy, trong tài khoản cuối cùng đã có 16.500.000  

tệ, cuối cùng mới miễn cưỡng đủ làm một vài việc.   

Từ sau khi quân đội Tây Bắc bị tẩy rửa sạch, Giang Khương vẫn âm thầm nhờ vả các nơi điều tra cặn kẽ vào việc, cuối cùng cũng có kết quả. Cả khu Tây Bắc, mấy năm trước trước sau có hơn ba mươi người gia nhập Cô Lang.   

Hơn ba mươi thành viên này, trước khi Giang Khương gia nhập đã có một bộ phận chết trận. Đến khi Giang Khương gia nhập, Cô Lang chỉ còn lại mười mấy người. Tuy Giang Khương quen thuộc với những người này, nhưng lúc cầm được bảng danh sách, nhìn thấy những cái tên không quen trên đó, mắt Giang Khương không kìm được nóng lên.   

Những người này đều từng là thành viên Cô Lang, đều là những dũng sĩ vì nước quên thân, có lẽ đến chết bọn họ cũng cho là mình đang chiến đấu vì tổ quốc, cho nên bọn họ đi mà không oán trách, không hối hận. Có lẽ, thật sự chết không nhắm mắt chỉ có mấy người đội trưởng...   

Có điều, người trên danh sách này đều không lưu lại bất kỳ hồ sơ nào ở bên quân đội. Cho nên bọn họ không có bất kỳ ghi chép gì trên thế giới này, trừ người nhà họ, có lẽ sau này sẽ không có bất kỳ ai còn nhớ đến sự tồn tại của họ. Hơn nữa do họ không có hồ sơ, cho nên không được quốc gia phủ tuất.   

Giang Khương nhìn bản danh sách cùng với tình hình và bối cảnh gia đình những người trong danh sách căn cứ theo điều tra bí mật của bộ phận liên quan. Giang Khương thở phào một cái, ngẩng đầu lên nhìn về phía trần nhà, lẩm bẩm: “Mọi người yên tâm, Tiểu Lang vẫn còn, tất cả đều có em...”   

- Cốc cốc cốc...   

Giang Khương nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, đưa tay lau mấy giọt nước mắt nơi khóe mắt, sau đó đứng dậy, đi ra mở cửa.   

Mã Tiểu Duệ đứng ngoài cửa nhìn thấy vẻ mặt của Giang Khương thì thấy hơi kỳ lạ, sau khi sửng sốt một chút liền cười nói:   

- Biết ngay là anh ở nhà mà... Viện trưởng đang tìm anh, bảo anh qua đó...   

- Viện trưởng tìm tôi?   

Giang Khương ngẩn người, sau đó gật đầu nói:   

- Tốt quá, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với bà ấy...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện