Hồ Minh Vũ thấy thân hình Giang Khương đứng không vững thì trong mắt toát lên một tia hưng phấn cùng tàn nhẫn, gã cắn răng một cái, hai tay lại xoay lần nữa.   

Trán Giang Khương toát mồ hôi, hắn cảm thấy cánh tay đưa ra của mình lúc này như bị cái gì đó kéo đi, sau đó đem thao túng cả cơ thể mình đi về phía Hồ Minh Vũ, cho dù muốn miễn cưỡng khống chế cũng không khống chế được.  

Giang Khương thấy không cách nào khống chế được thì chân mày dựng thẳng đứng lập tức không chống đỡ nữa mà thuận theo cỗ sức mạnh kia bay qua, dự định mượn sức mạnh của lực kéo tấn công vào bên sườn Hồ Minh Vũ.   

Hồ Minh Vũ thấy Giang Khương đột nhiên không miễn cưỡng chống đỡ nữa mà thuận thế xông tới thì cười âm hiểm, tay phải một chiêu, tay trái mở ra, thế xông tới của Giang Khương đột nhiên bị tăng tốc, nhưng vẫn không thể đột phá khỏi sự khống chế của Hồ Minh Vũ mà chỉ cua một vòng bên người Hồ Minh Vũ từ mé bên phải sang mé bên trái mà thôi.   

Giang Khương cảm nhận được cảm giác trói buộc vẫn tồn tại kia, sắc mặt không khỏi thay đổi. Giờ hắn mới ý thức được cái gọi là bí kỹ của Hồ Minh Vũ khinh khủng và khó dây dưa đến như thế.   

- Phù...   

Giang Khương định thân từ hông tới tay, dốc toàn lực miễn cưỡng vẫy tay đẩy một chưởng thuận theo dòng khí lưu kia bổ đến của Hồ Minh Vũ, nhưng lại bị cỗ sức mạnh kia hung hăng phản chấn, khiến cho thương tích trong nội tạng vừa mới khép lại lại một lần nữa nứt ra, miệng hộc ra một ngụm máu.   

- Sao? Chuẩn bị chịu chết rồi chứ?   

Hồ Minh Vũ cắn răng hung hăng nhìn Giang Khương, cười lạnh nói.   

- Chịu chết?   

Giang Khương vừa dốc sức chống đỡ, vừa lạnh giọng cười nói:   

- Mày cũng không chống đỡ được bao lâu nữa đâu nhỉ?   

- Hừ, không cần bao lâu, chỉ vài giây là giải quyết được mày rồi...   

Lúc này Hồ Minh Vũ cũng cười lạnh một tiếng, đột nhiên cắn răng một cái, hai tay một lần nữa từ hai mé thu về chính giữa.   

- Tỏa Quỷ...   

Cùng với tiếng hét lớn của Hồ Minh Vũ, hai tay thu lại, Giang Khương cảm thấy một sóng khí từ hai bên đánh tới, nhốt chặt lấy mình, đẩy mình về phía Hồ Minh Vũ.   

Giang Khương cảm thấy cả người từ trên xuống dưới, kể cả tứ chi cũng bị dòng khí lưu kia vây lại. Tay chân gần như hoàn toàn không cách nào nhúc nhích. Trong lòng Giang Khương hoảng hốt. Hắn không thể nào ngờ được Nộ Phong Tỏa Long này lại kinh khủng đến như vậy. Hắn nhìn hai tay Hồ Minh Vũ đang chắp lại chuẩn bị tấn công, nếu mình trúng phải một đòn dốc toàn lực này của Hồ Minh Vũ vậy thì chết chắc rồi.   

Giang Khương hít một hơi thật sâu, chợt quát một tiếng, dưới chân nhấn mạnh xuống, dốc toàn lực bắt đầu chống lại cổ khí lưu này, muốn giãy dụa khỏi sự khống chế của cỗ khí lưu này, có điều hắn phát hiện thấy hiệu quả chẳng đáng là bao.   

- Mẹ kiếp...   

Giang Khương thầm mắng. Trong thời khắc sống chết này hắn không còn để ý gì nữa, cắn chặt răng, trước mắt lập tức là một mảng đen trắng.   

- Tít, cơ thể tiến vào trạng thái Trống rỗng... tiêu hao năng lượng để khởi động các thiên phú giảm 90%...   

Sau khi Giang Khương tiến vào trạng thái Trống rỗng, cảm xúc lo lắng kia ngay lập tức nguội lại, trong tầm nhìn đen trắng, “Thiên phú Thanh chướng” khởi động trong nháy mắt. Thông qua Thanh chướng, Giang Khương có thể phán đoán rõ ràng tình hình xung quanh, thậm chí có thể phán đoán được ngọn nguồn và hướng đi của khí lưu, có điều, hắn phát hiện, trong tình huống toàn thân bị khí lưu khóa chặt, cho dù hắn có phán đoán được ngọn nguồn và hướng đi của khí lưu thì cũng chẳng làm gì được.   

Nếu là trước khi bị nhốt chặt, hắn còn có thể mượn sự giúp đỡ của “Thiên phú Tốc độ” tránh khỏi sự vây nhốt của khí lưu, hoặc trực tiếp dùng Tàng phong, bộc phát ra một sức mạnh phá vỡ sóng khí. Nhưng giờ hắn đã bị nhốt chặt, cho dù là Tốc độ hay Tàng phong cũng chẳng có đất mà sử dụng.   

Đối mặt với chuyện này, Giang Khương cũng chỉ có thể nghiến răng, miễn cưỡng kháng cự lại dòng khí lưu đang đẩy hắn.   

Lúc này hắn thấy khóe miệng Hồ Minh Vũ đã có chảy máu, rõ ràng, loại bí kỹ mà Hồ Minh Vũ đang sử dụng có áp lực cực lớn đối với bản thân gã.   

Cho nên, hiện tại Giang Khương cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, tuy hy vọng không lớn, nhưng cũng chỉ có thể ký thác hy vọng vào đấy.   

Có điều, Giang Khương nỗ lực chống đỡ thế nào thì cả cơ thể vẫn mất tự chủ di chuyển về phía Hồ Minh Vũ. Tuy máu nơi khóe miệng Hồ Minh Vũ càng lúc càng chảy nhiều, nhưng rõ ràng chỉ cần Hồ Minh Vũ có thể kiên trì được mấy giây nữa thì dường như chiến thắng không quá khó khăn. Trong mắt Hồ Minh Vũ càng lúc càng đậm tia hưng phấn và tàn nhẫn.   

Cùng với khoảng cách càng ngày càng gần, mặc dù trên mặt với trạng thái Trống rỗng vẫn có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong hoàn cảnh phải dốc hết toàn lực thì trán Giang Khương đã bắt đầu nổi gân xanh rồi.   

- Chuẩn bị chịu chết đi...   

Hồ Minh Vũ thấy Giang Khương càng lúc càng đến gần thì ý cười tàn nhẫn trong mắt càng lúc càng đậm. Gã cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ nói.   

Những người bên cạnh lúc này ai nấy cũng đều trợn to hai mắt, nhìn Giang Khương đang dần bị kéo tới gần, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Rõ ràng, hầu hết những người ở đây đều chưa từng thấy loại bí ký này. Chỉ có mấy vị tiên sinh ngoại viện cùng mấy vị thiên y sư là không hề kinh hãi, nhưng trong mắt cũng đầy vẻ nghiêm túc.   

La lão y sư La Thiên Minh mặc dù tu vi nội khí không tốt, nhưng lúc này cũng nhận ra đệ tử của mình đang rơi vào hiểm cảnh. Lúc này ông đã không kìm được đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Thiên y sư Từ Khải Liễu ở cách đó không xa.   

Lúc này Thiên y sư Từ Khải Liễu vẻ mặt nghiêm túc nhìn trong sân, hai hàng lông mày thanh mảnh đã dần xoắn lại với nhau.   

Dường như cảm nhận được ánh mắt của La lão y sư, Thiên y sư Từ Khải Liễu xoay đầu lại, nhìn La lão y sư một chút sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.   

La lão y sư thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm. Sự lo lắng trên mặt của ông cũng giảm bớt đi vài phần. Ông và Thiên y sư Từ Khải Liễu đã là cộng sự nhiều năm như vậy, dĩ nhiên ông hiểu rõ ý bà. Có điều, tình hình hiện tại vẫn khiến ông hơi căng thẳng. Tuy rằng ông rất tự tin về đệ tử của mình, nhưng tình huống trước mắt khiến ông thật sự không nắm chắc. Ông cảm thấy hơi kỳ lạ, sao Viện trưởng Từ này còn tin vào Giang Khương hơn cả mình vậy.   

Mọi người thấy Giang Khương cách Hồ Minh Vũ càng ngày càng gần thì đều nín thở, nhìn chằm chằm trong sân, đột nhiên, Giang Khương dừng lại.   

Hồ Minh Vũ đối diện cũng sửng ra. Gã cắn răng dùng hết sức thêm lần nữa, thậm chí máy ở khóe môi lại nhiều thêm, nhưng Giang Khương vẫn không nhúc nhích...   

- Chuyện gì xảy ra?   

“Sao thế?” Ngay cả bản thân Giang Khương cũng sửng ra, trong đầu vang lên một thông báo:   

- Khởi động thiên phú Thái Sơn.   

- Ồ?!!!   

Giang Khương cảm nhận được sóng khí xung quanh vẫn mạnh mẽ, nhưng dưới sự kiên trì của mình, giờ dưới chân như đã mọc rễ, hoàn toàn có thể chống lại sóng khí lớn mạnh này. Trong lòng Giang Khương khẽ buông lỏng, âm thầm vui mừng, hóa ra Thái Sơn có tác dụng này...   

Chẳng lẽ hiệu quả của Thái Sơn chỉ đơn giản thế này thôi sao?   

Giang Khương nhìn thấy sự kinh hãi trong ánh mắt Hồ Minh Vũ, hắn đưa tay nghi ngờ gãi gãi sau ót, sau đó chợt tung ra một cước...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện