- Thầy La... Thầy La... Làm sao đây? Làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự để Giang Khương tiếp tục như vậy sao?   

Mã Tiểu Duệ không biết chui ra sau lưng La lão y sư La Thiên Minh từ lúc nào, ghé sát bên tai La lão y sư, nhìn Giang Khương miệng ứa máu trong sân, căng thẳng hỏi.   

Sắc mặt La lão y sư lúc này cũng tương đối khó coi, nhưng gờ ông cũng chẳng còn cách nào khác. Tuy ông là Y sư nhất phẩm, nhưng cũng không có quyền ngăn  

cản trận tỷ thí này. Dù sao trận tỷ thí này cũng được thiết lập trên danh nghĩa của Trưởng lão viện, hơn nữa Giang Khương cũng đã đồng ý rồi. Có lẽ trừ Thiên y sư Từ Khải Liễu, không ai có thể ngăn cản được. Mà cho dù là Thiên y sư Từ Khải Liễu, muốn ngăn cản trận đấu này cũng phải đối mặt với áp lực cực lớn.   

Có điều, lúc này dường như Thiên y sư Từ Khải Liễu không có ý định ngăn cản trận đấu. Vậy thì ông cũng không thể làm gì; nhẹ nhàng lắc đầu một cái, thở dài, nói:   

- Hy vọng Giang Khương có thể chống đỡ được...   

Mã Tiểu Duệ nghe La lão y sư nói vậy thì trong mắt lóe lên một tia thất vọng. Tuy cô rất có lòng tin với Giang Khương, đặc biệt là cô đã từng nhìn thấy vài điểm đặc biệt trên người Giang Khương, chẳng hạn như hình xăm quái dị bên vai trái. Hơn nữa Giang Khương cũng không phải dạng chưa nắm chắc đã đồng ý lung tung. Nhưng tình hình hiện tại khiến cô không thể không căng thẳng.   

Là người duy nhất có thể dừng trận đấu này, Thiên y sư Từ Khải Liễu lúc này đang ngưng thần nhìn Giang Khương trong sân, trong mắt lóe tên hào quang đặc biệt, lầm bầm nói:   

- Có lẽ sẽ không khiến ta phải thất vọng...   

Giang Khương trong sân đang mỉm cười tiêm thuốc vào trong mạch máu, sau đó nhổ ra, tiện tay vứt sang một bên, bịt miệng ho khan hai tiếng, dửng dưng không nói.   

Giờ hắn cần một chút thời gian, với sức hồi phục của bản thân hắn, cộng thêm Hồi Thiên Châm, tuy hiệu quả không thể so được với Nguyên Phong Đan của Hồ Minh Vũ nhưng chắc chắn cũng có hiệu quả hồi phục không tệ. Chỉ cần có thể kéo dài thêm một lát là đã đủ để ứng phó với tên nhãi này rồi.   

Hồ Minh Vũ thấy Giang Khương dửng dưng không nói liền quay đầu nhìn đồng hồ bên cạnh. Gã lập tức không kìm được nở nụ cười lạnh lẽo, Giang Khương lắc đầu nói:   

- Còn ba phút, mày cho rằng tao sẽ để mày kéo giờ thêm ba phút nữa sao?   

- Không...   

Giang Khương lại một lần nữa che miệng cúi đầu ho khan hai tiếng, sau đó như lơ đãng nhìn vào lòng bàn tay, thấy trong lòng bàn tay không còn vết máu nữa trong lòng mới hơi buông lỏng, xem ra vấn đề là cần thêm chút thời gian, vấn đề không lớn lắm.   

Giang Khương thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn Hồ Minh Vũ, lắc đầu lãnh đạm nói:   

- Không cần ba phút, nửa phút là đủ rồi...   

- Nửa phút?   

Mặt Hồ Minh Vũ thoáng cứng đờ, sau đó cao giọng cười phá lên, đưa tay chỉ Giang Khương, ha ha cười to nói:   

- Mày cho rằng Hồi Thiên Châm là Nguyên Phong Đan sao? Nửa phút cùng lắm chỉ có thể khống chế tình trạng chảy máu trong nội phủ của mày thôi...   

Giang Khương nhìn Hồ Minh Vũ ngửa đầu cười to vẫn lạnh nhạt không nói gì.   

Có điều, hắn không chờ Hồ Minh Vũ cười xong, đột nhiên khẽ mỉm cười. Gật đầu nói:   

- Không... Thật ra bây giờ là đã đủ rồi...   

Hồ Minh Vũ nghe thấy Giang Khương nói vậy, lại thấy nụ cười trên mặt Giang Khương thì hơi sững sờ, không biết Giang Khương nói vậy là có ý gì. Gã lại thấy thân hình Giang Khương đột nhiên lóe lên...   

Trong lòng Hồ Minh Vũ kinh hãi. Gã không thể hiểu được vì sao Giang Khương cả người trọng thương mà còn có thể hung mãnh như vậy. Nhưng lúc này gã cũng không dám chần chờ nữa. Lúc đầu gã đã thua thiệt một lần, lần này gã không thể chịu thua thiệt được nữa.   

Gã lập tức giận dữ hét lên một tiếng, giơ nắm tay đánh về phía bóng người đang bổ tới.   

Nắm đấm của Hồ Minh Vũ đánh ra đã rơi vào không khí, không biết Giang Khương đã nhẹ nhàng né sang một bên từ lúc nào, một lần nữa đấm đến.   

Giờ Giang Khương lựa chọn tấn công. Nếu nội khí của mình không bằng tên này, lại không thể tùy tiện sử dụng các loại kỹ năng, như vậy thì đây chính là lựa chọn tốt nhất. Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công. Bây giờ chỉ còn lại hơn hai phút, giờ thương thế đã được khống chế, Giang Khương tin chỉ cần Hồ Minh Vũ không ngang ngạnh đối đầu, cộng thêm không quá xui xẻo, muốn chóng đỡ qua khoảng thời gian này không phải quá khó khăn.   

Tấn công là thứ trước nay Giang Khương am hiểu nhất, cho dù cảm giác tê tê của chân tay khiến hắn thỉnh thoảng cảm thấy tay chân không được quá linh hoạt, nhưng giờ cái hắn cần chỉ là tiến công và quấy rối, không cần động tác quá sức chỉnh xác cho nên cũng không ảnh hưởng gì lớn.   

Một chuỗi công kích khiến Hồ Minh Vũ hơi không ứng tiếp nỗi. Mặc dù công kích của Giang Khương không quá ác liệt như ban đầu, nhưng công kích của Giang Khương xuất quỷ nhập thần, khiến cho gã phải mệt mỏi ứng phó.   

Giang Khương nhìn vẻ luống cuống tay chân của Hồ Minh Vũ thì trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Phương pháp này cũng chỉ hữu dụng với những kẻ sống trong nhung lụa như thế này. Nếu đổi lại là những tiên sinh trải qua nhiều trận chiến của ngoại viện Thiên Y viện kia, phương pháp này hoàn toàn vô dụng. Đối phương chỉ hơi cứng rắn chống đỡ một chút, liều mạng chịu chút thương tích nhẹ là hoàn toàn có thể làm rối tiết tấu của mình, từ đó nhanh chóng lấy được thế chủ động.   

Nhưng Hồ Minh Vũ này lại không được nhẫn tâm như vậy. Một người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, ít gặp phải phiền phức, rất ít người có thể nhẫn tâm với bản thân, đặc biệt là dưới tiền đề ban đầu đã bị mình đạp bay đi, chịu thiệt thòi lớn, chắc chắn Hồ Minh Vũ sẽ không thể mạo hiểm.   

Mặc dù không dùng Tốc độ nhưng Giang Khương vờn xung quanh Hồ Minh Vũ, tiến hành triền đấu, tốc độ cũng miễn cưỡng đủ dung, đánh cho Hồ Minh Vũ bắt đầu cảm thấy sốt ruột.   

Gã vốn cho rằng Giang Khương đã trọng thương thì sẽ rất dễ dàng giải quyết đối phương, nhưng bây giờ nhìn tình huống này, đối phương mặc dù chưa khỏi hẳn, nhưng rõ ràng đang liều chết chống đỡ. Hơn nữa, thời gian chỉ còn không tới hai phút. Nếu cứ tiếp tục thế này, đối phương muốn chống đỡ cho đến hết giờ rất đơn giản.   

Ngẫm lại mình đã tiêu phí nhiều tinh lực như vậy, còn dùng danh nghĩa Trưởng lão viện bức Giang Khương tiến hành trận tỷ thí này, hơn nữa còn lãng phí một viên Nguyên Phong Đan, thậm chí còn mất sạch thể diện, nếu như vẫn không thể giết chết thằng nhãi này, để Tể Thế Đỉnh kia giải trừ nhận chủ thì tất cả đều sẽ uổng phí.   

Nghĩ tới đây, Hồ Minh Vũ liếc nhìn đồng hồ, giờ chỉ còn lại một phút. Gã hít sâu một hơi, bất chấp thương thế mới tạm thời khép lại trong cơ thể, đẩy nhanh tốc độ nội khí, hai tay hợp lại, tức giận quát lên:   

- Bí kỹ: Nộ Phong Tỏa Long...   

Cùng với tiếng hét to của Hồ Minh Vũ, Giang Khương trong lòng chợt cả kinh, cảm thấy khí tức xung quanh người Hồ Minh Vũ đột nhiên thay đổi mạnh. Một cỗ khí lưu khổng lồ bắt đầu xoay tròn quanh người gã.   

Giang Khương cảm nhận được cỗ dĩ động, cảm thấy có một nguy cơ cực lớn đang ập đến. Một chưởng vừa đưa ra chợt thu lại, chuẩn bị nhẹ nhàng lui lại...   

Nhưng hắn lập tức phát hiện chưởng của mình không thể thu về được, cả người mang theo cả một chương kia đang lao về phía Hồ Minh Vũ hai tay đang hợp lại.   

Trong lòng Giang Khương kinh hãi, muốn miễn cưỡng ép chân dừng lại nhưng phát hiện cổ khí lưu này có sức mạnh cực lớn. Dưới tác dụng của cổ khí lưu này, cả cơ thể đều mất đi sự khống chế, hoàn toàn nằm trong tay cổ khí lưu của Hồ Minh Vũ kia...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện