Là phòng chờ VIP của sân bay thủ đô, nếu không phải là cán bộ ngoài cấp phó Bộ, lãnh đạo xí nghiệp nhà nước hoặc tư nhân khổng lồ, người bình thường trên cơ bản sẽ không vào được.
Tuy nói ở Bắc Kinh này, mười người thì hết chín người là cán bộ ngoài cấp Phó, nhưng có thể ngồi ở đây thì không nhiều.
Bộ trưởng Hồ một thân thịt béo, vất vả ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, ổn định hơi thở mới bắt đầu nhàn nhã nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Giang Khương đang ngồi xem báo phía đối diện, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Có tư cách ngồi ở chỗ này, đạt đến cấp bậc của ông ta ít nhất cũng phải trên bốn mươi, nhưng chàng thanh niên trước mắt, bất quá cũng chỉ mới hơn hai mươi, tại sao có thể ngồi được ở chỗ này? Như thế nào không khiến cho ông nghi ngờ được.
Đương nhiên, chuyện như vậy cũng không phải là không có. Có một số thanh niên có bối cảnh thâm hậu hoặc có chút thủ đoạn lẫn năng lực vẫn có thể ngồi ở đây. Chỉ là Bộ trưởng Hồ ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, đối với vòng tròn ở đây cũng khá hiểu biết. Tuy ông cảm thấy chàng thanh niên trước mắt có chút quen thuộc nhưng không tài nào nhớ nổi hắn là ai. Nếu đã nhớ không rõ, vậy hẳn không phải là nhân vật nào ở Bắc Kinh rồi.
Bộ trưởng Hồ cũng không đặc biệt chú ý nữa. Tình huống này ở Bắc Kinh không nhiều nhưng không phải là không có. Có thể là nhà giàu nào đó ở nơi khác, dùng danh nghĩa trưởng bối trong nhà lăn lộn bên ngoài cũng có khả năng. Lúc này Bộ trưởng Hồ đưa tay tiếp nhận tách trà nhân viên phục vụ đưa sang, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
- Bộ trưởng, Tỉnh trưởng Trương thông báo, nói đã chuẩn bị tiệc đón gió cho Bộ trưởng ở Cửu Thiên Các.
Thư ký La quay lại, mỉm cười thấp giọng nói bên tai Bộ trưởng Hồ.
Nghe được lời này, gương mặt Bộ trưởng Hồ hiện lên ý cười, hài lòng gật đầu:
- Tỉnh trưởng Trương làm việc không tệ, đúng là bạn tốt.
- Đúng vậy, Tỉnh trưởng Trương rất biết hiểu ý.
Vị thư ký mỉm cười phụ họa.
Giang Khương lẳng lặng ngồi xem báo, nhưng những lời nói bên kia không ngừng truyền vào tai hắn.
Vốn mục đích của hắn cũng không phải bình tĩnh như hắn đã thể hiện. Hắn đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được lúc này. Điều này làm cho tim của hắn đập hơi mạnh, nhưng nhờ có lực khống chế, hắn vẫn duy trì được sự bình thản như cũ.
Nhưng bây giờ, nghe những lời nói hỗn tạp, trong lòng đột nhiên toát lên sự phiền muộn.
- Bộ trưởng, lần này chúng ta đến tỉnh Đông Hải thị sát, có mấy nơi chúng ta cần đi, nhưng có vài nơi thì không cần, vì ở đó không có gì cả.
- Haha, Tiểu La cậu đúng là quỷ quyệt. Có Tỉnh trưởng Trương ở đó, cậu còn lo lắng gì nữa?
- Tôi đương nhiên là không lo rồi. Bộ trưởng Hồ ngài khó có khi đến Đông Hải, những nơi có thể đến tôi đương nhiên là lưu ý rồi.
Nghe Bộ trưởng Hồ và thư ký thấp giọng nói chuyện với nhau, Giang Khương có chút cau mày, ánh mắt hiện lên sự không kiên nhẫn.
Vị Bộ trưởng Hồ này thoạt nhìn quan hệ rất thân thiết với gã thư ký. Khi hai người nói đến chuyện này, một chút kiêng kỵ cũng không có. Bên cạnh lại có hai người đàn ông trung niên đi theo Bộ trưởng Hồ, mặc dù không nghe được nhưng vẫn mỉm cười theo.
Giang Khương thở hắt ra, sau đó buông tờ báo trong tay xuống, nhìn đồng hồ, thấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay, lập tức nhắm mắt dựa lưng vào ghế, hy vọng có thể làm cho tâm tư của mình bình lặng lại.
Nhưng tâm trạng của Bộ trưởng Hồ và gã thư ký không tệ. Được thư ký vỗ mông ngựa, tâm trạng của Bộ trưởng Hồ lại càng cao hứng, giọng nói cũng cao hơn, nhưng không còn trò chuyện bảy bảy tám tám kia nữa, mà hứng chí bừng bừng bình luận chuyện ở tỉnh Đông Hải.
Bộ trưởng Hồ này rõ ràng là người có quyền cao chức trọng, khi nói chuyện thì rung trời chuyển đất, vẻ mặt tự tin vô cùng.
- Hiện tại, Tỉnh trưởng Trương vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, phía sau lại có vị kia ủng hộ. Qua hai năm nữa, tiến thêm một bước là hoàn toàn có khả năng.
- Đúng vậy, Bộ trưởng Hồ ngài nhìn người là chuẩn nhất.
Một người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu nói.
Người đàn ông còn lại cười ha hả đáp lời:
- Bộ trưởng, ngài cũng đừng khiêm nhường nữa. Với xu thế của ngài, qua hai ba năm sau, hướng lên trên cũng là chuyện bình thường.
- Hah, lão Lý, lời này của anh nói cho có thôi. Tôi làm sao có thể so với Tỉnh trưởng Trương. Người ta là đại tướng nơi biên cương, không thể so sánh được.
Bộ trưởng Hồ cười tủm tỉm nói.
- Bộ trưởng, Trưởng phòng Lý nói rất đúng. Tuổi của ngài không lớn hơn tỉnh trưởng Trương, hơn nữa cấp trên lại rất coi trọng ngài. Tôi nghĩ sau hai năm nữa, Quốc Vụ Viện chắc chắn sẽ có chỗ cho ngài.
Gã thư ký La tin tưởng vỗ mông ngựa Bộ trưởng Hồ.
Giọng nói của đám người này càng lúc càng lớn, khiến Giang Khương đang dựa lưng dưỡng thần cách đó không xa phải cau mày, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua đám người Bộ trưởng Hồ nhưng rồi lại khó mà nói.
Các nhân viên phục vụ khá quen thuộc với Bộ trưởng Hồ, biết đối phương là cán bộ cấp lãnh đạo có thực quyền, cho nên cũng không dám yêu cầu đối phương hạ thấp giọng.
Phù. Nghe tiếng nói bên tai càng lúc càng lớn, mày của Giang Khương càng lúc càng cau chặt, gương mặt hiện lên sự lạnh lùng.
Cô nhân viên vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Khương, lúc này cũng cảm giác được sắc lạnh trên gương mặt hắn, trong lòng liền khẩn trương. Cô biết vị bác sĩ Giang này chỉ sợ là không hài lòng với Bộ trưởng Hồ rồi.
Nhưng cô cũng không còn biện pháp, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn, sợ bác sĩ Giang tức giận đứng dậy, khi đó là phiền phức rồi.
Tuy nói ở Bắc Kinh này, mười người thì hết chín người là cán bộ ngoài cấp Phó, nhưng có thể ngồi ở đây thì không nhiều.
Bộ trưởng Hồ một thân thịt béo, vất vả ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, ổn định hơi thở mới bắt đầu nhàn nhã nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Giang Khương đang ngồi xem báo phía đối diện, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Có tư cách ngồi ở chỗ này, đạt đến cấp bậc của ông ta ít nhất cũng phải trên bốn mươi, nhưng chàng thanh niên trước mắt, bất quá cũng chỉ mới hơn hai mươi, tại sao có thể ngồi được ở chỗ này? Như thế nào không khiến cho ông nghi ngờ được.
Đương nhiên, chuyện như vậy cũng không phải là không có. Có một số thanh niên có bối cảnh thâm hậu hoặc có chút thủ đoạn lẫn năng lực vẫn có thể ngồi ở đây. Chỉ là Bộ trưởng Hồ ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, đối với vòng tròn ở đây cũng khá hiểu biết. Tuy ông cảm thấy chàng thanh niên trước mắt có chút quen thuộc nhưng không tài nào nhớ nổi hắn là ai. Nếu đã nhớ không rõ, vậy hẳn không phải là nhân vật nào ở Bắc Kinh rồi.
Bộ trưởng Hồ cũng không đặc biệt chú ý nữa. Tình huống này ở Bắc Kinh không nhiều nhưng không phải là không có. Có thể là nhà giàu nào đó ở nơi khác, dùng danh nghĩa trưởng bối trong nhà lăn lộn bên ngoài cũng có khả năng. Lúc này Bộ trưởng Hồ đưa tay tiếp nhận tách trà nhân viên phục vụ đưa sang, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
- Bộ trưởng, Tỉnh trưởng Trương thông báo, nói đã chuẩn bị tiệc đón gió cho Bộ trưởng ở Cửu Thiên Các.
Thư ký La quay lại, mỉm cười thấp giọng nói bên tai Bộ trưởng Hồ.
Nghe được lời này, gương mặt Bộ trưởng Hồ hiện lên ý cười, hài lòng gật đầu:
- Tỉnh trưởng Trương làm việc không tệ, đúng là bạn tốt.
- Đúng vậy, Tỉnh trưởng Trương rất biết hiểu ý.
Vị thư ký mỉm cười phụ họa.
Giang Khương lẳng lặng ngồi xem báo, nhưng những lời nói bên kia không ngừng truyền vào tai hắn.
Vốn mục đích của hắn cũng không phải bình tĩnh như hắn đã thể hiện. Hắn đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được lúc này. Điều này làm cho tim của hắn đập hơi mạnh, nhưng nhờ có lực khống chế, hắn vẫn duy trì được sự bình thản như cũ.
Nhưng bây giờ, nghe những lời nói hỗn tạp, trong lòng đột nhiên toát lên sự phiền muộn.
- Bộ trưởng, lần này chúng ta đến tỉnh Đông Hải thị sát, có mấy nơi chúng ta cần đi, nhưng có vài nơi thì không cần, vì ở đó không có gì cả.
- Haha, Tiểu La cậu đúng là quỷ quyệt. Có Tỉnh trưởng Trương ở đó, cậu còn lo lắng gì nữa?
- Tôi đương nhiên là không lo rồi. Bộ trưởng Hồ ngài khó có khi đến Đông Hải, những nơi có thể đến tôi đương nhiên là lưu ý rồi.
Nghe Bộ trưởng Hồ và thư ký thấp giọng nói chuyện với nhau, Giang Khương có chút cau mày, ánh mắt hiện lên sự không kiên nhẫn.
Vị Bộ trưởng Hồ này thoạt nhìn quan hệ rất thân thiết với gã thư ký. Khi hai người nói đến chuyện này, một chút kiêng kỵ cũng không có. Bên cạnh lại có hai người đàn ông trung niên đi theo Bộ trưởng Hồ, mặc dù không nghe được nhưng vẫn mỉm cười theo.
Giang Khương thở hắt ra, sau đó buông tờ báo trong tay xuống, nhìn đồng hồ, thấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay, lập tức nhắm mắt dựa lưng vào ghế, hy vọng có thể làm cho tâm tư của mình bình lặng lại.
Nhưng tâm trạng của Bộ trưởng Hồ và gã thư ký không tệ. Được thư ký vỗ mông ngựa, tâm trạng của Bộ trưởng Hồ lại càng cao hứng, giọng nói cũng cao hơn, nhưng không còn trò chuyện bảy bảy tám tám kia nữa, mà hứng chí bừng bừng bình luận chuyện ở tỉnh Đông Hải.
Bộ trưởng Hồ này rõ ràng là người có quyền cao chức trọng, khi nói chuyện thì rung trời chuyển đất, vẻ mặt tự tin vô cùng.
- Hiện tại, Tỉnh trưởng Trương vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, phía sau lại có vị kia ủng hộ. Qua hai năm nữa, tiến thêm một bước là hoàn toàn có khả năng.
- Đúng vậy, Bộ trưởng Hồ ngài nhìn người là chuẩn nhất.
Một người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu nói.
Người đàn ông còn lại cười ha hả đáp lời:
- Bộ trưởng, ngài cũng đừng khiêm nhường nữa. Với xu thế của ngài, qua hai ba năm sau, hướng lên trên cũng là chuyện bình thường.
- Hah, lão Lý, lời này của anh nói cho có thôi. Tôi làm sao có thể so với Tỉnh trưởng Trương. Người ta là đại tướng nơi biên cương, không thể so sánh được.
Bộ trưởng Hồ cười tủm tỉm nói.
- Bộ trưởng, Trưởng phòng Lý nói rất đúng. Tuổi của ngài không lớn hơn tỉnh trưởng Trương, hơn nữa cấp trên lại rất coi trọng ngài. Tôi nghĩ sau hai năm nữa, Quốc Vụ Viện chắc chắn sẽ có chỗ cho ngài.
Gã thư ký La tin tưởng vỗ mông ngựa Bộ trưởng Hồ.
Giọng nói của đám người này càng lúc càng lớn, khiến Giang Khương đang dựa lưng dưỡng thần cách đó không xa phải cau mày, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua đám người Bộ trưởng Hồ nhưng rồi lại khó mà nói.
Các nhân viên phục vụ khá quen thuộc với Bộ trưởng Hồ, biết đối phương là cán bộ cấp lãnh đạo có thực quyền, cho nên cũng không dám yêu cầu đối phương hạ thấp giọng.
Phù. Nghe tiếng nói bên tai càng lúc càng lớn, mày của Giang Khương càng lúc càng cau chặt, gương mặt hiện lên sự lạnh lùng.
Cô nhân viên vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Khương, lúc này cũng cảm giác được sắc lạnh trên gương mặt hắn, trong lòng liền khẩn trương. Cô biết vị bác sĩ Giang này chỉ sợ là không hài lòng với Bộ trưởng Hồ rồi.
Nhưng cô cũng không còn biện pháp, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn, sợ bác sĩ Giang tức giận đứng dậy, khi đó là phiền phức rồi.
Danh sách chương