- Nơi này là chốn công cộng, xin hãy im lặng một chút, đừng như quạ đen quấy nhiễu tinh thần người khác như vậy.   

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, đánh tan những thanh âm đang hưng phấn, khiến cho sắc mặt Bộ trưởng Hồ và những người khác đều tối sầm.   

Mọi người ngạc nhiên quay về phía người duy nhất có thể lên tiếng.   

Nhìn gương mặt trẻ tuổi lạnh lùng đeo kính đen, ai nấy đều hiện lên vẻ khó coi. Những người đang ngồi đây, cho dù không phải quyền cao chức trọng thì cũng nắm trong tay thực quyền. Bất luận là người nơi khác đến chạy việc hoặc nhân viên công tác bên dưới, ai mà không nịnh hót chứ?   

Thật không ngờ, hôm nay lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sửa dạy đời cho.   

Đám người Bộ trưởng Hồ liền cảm thấy hổ thẹn, còn nhân viên phục vụ bên cạnh thì sắc mặt cứng đờ, nhìn hai bên không biết nên như thế nào cho phải.   

Cô nhân viên phục vụ đứng bên cạnh Giang Khương, sau một phút sửng sốt liền tươi cười, đang định lên tiếng, nhưng những người kia cảm thấy ông chủ của mình bị người ta sỉ nhục, là thuộc hạ, hiển nhiên là nên vì ông chủ mà ra mặt.   

Gã thư ký La đứng lên, tức giận nói:   

- Tên tiểu tử kia, đang nói gì vậy đó? Có biết Bộ trưởng của chúng tôi là ai không? Tại sao lại dám ăn nói kiểu như thế?   

- Câm miệng, để tôi yên tĩnh một chút.   

Sắc mặt Giang Khương có chút khó coi. Hôm nay chắc hẳn sẽ không được yên tĩnh rồi. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy tức giận, ánh mắt tràn ngập vẻ không kiên nhẫn.   

Một năm qua, hình ảnh của đám người Tích Ngiêm lúc nào cũng ẩn hiện trong đầu hắn, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ áp chế. Từ khi xảy ra chuyện ở Lỗ Sơn, còn có Tiểu Bảo xuất hiện, làm cho những thứ đó lại càng trào lên thêm.   

Nhớ năm đó mọi người cùng nhau xuất sinh nhập tử, kết quả đều chết trong tay người nhà. Bây giờ chỉ còn lại một mình hắn. Hiện tại hắn đã tìm ra được manh mối, rốt cuộc cũng có thể báo thù cho các anh em. Tâm trạng của hắn lại càng không thể chờ đợi được, cuối cùng lại bị những người này làm cho phát hỏa.   

Anh em của hắn vào sống ra chết, vì một cái lệnh của quốc gia mà phải bôn ba chiến đấu. Khi đã có kết quả thì bị người ta giết chết. Còn đám cán bộ kia lại chỉ biết hưởng thụ mà thôi.   

Cửu Thiên Các, Giang Khương nào không biết nơi đó là chỗ nào.   

Nghe cái tên cũng đủ biết đó là một hội sở cao cấp.   

Mượn danh khảo sát để hưởng thụ xa hoa, Giang Khương sao mà không rõ ràng chứ?   

Chỉ là ngày thường hắn đối với chuyện như vậy sẽ không thèm để ý, càng không quản. Nhưng gây giờ, những lời nói của đám người kia khiến cho hắn phiền loạn, càng làm cho hắn cảm thấy cái chết của huynh đệ hắn là không đáng giá.   

- Cậu có biết mình đang làm gì không? Có biết đây là nơi nào không? Sao có thể dung thứ cho loại người làm càn như cậu được?   

Bị Giang Khương nói như thế, trong lòng gã thư ký La liền run lên, nhưng nhớ đến sau lưng mình là Bộ trưởng Hồ, lá gan liền lớn hơn. Tên tiểu tử trước mắt thoạt nhìn không giống mấy thiếu gia ở Bắc Kinh, thư ký La lại càng được tiếp thêm dũng khí. Lúc này là thời điểm mấu chốt, nếu khí thế yếu đi, bị lãnh đạo đánh giá thấp, vậy thì hỏng rồi.   

Hơn nữa, làm sao Bộ trưởng Hồ có thể để người ta tùy ý khiển trách mình chứ? Biết được Bộ trưởng Hồ đang âm thầm tán thưởng mình, gã thư ký La lại càng lớn giọng hơn:   

- Có biết đây là ai không? Chúng tôi đang bàn chuyện quan trọng đấy. Mau xin lỗi đi, nếu không tôi mời nhân viên bảo an đuổi cậu ra ngoài.   

Thấy thư ký La lớn tiếng khiển trách, Bộ trưởng Hồ mắt lạnh nhìn Giang Khương, cái gì cũng không nói. Nếu ở đây không có những người khác, ông ta cũng không ngại để thư ký La giáo huấn đối phương một chút. Đám nít ranh bây giờ lớn lối quá, ỷ trong nhà có trưởng bối chống lưng thì ra ngoài muốn làm gì thì làm, nhưng không biết rằng trưởng bối của hắn khi gặp ông thì sẽ có bộ dạng như thế nào.   

Giang Khương nhướng mày, nhìn thẳng vào thư ký La đang kiêu ngạo, chậm rãi đứng dậy.   

Nhân viên phục vụ liền luống cuống tay chân, vội vàng đứng dậy ngăn cản.   

- Bác sĩ Giang, xin anh đừng giận, đều là do chúng tôi phục vụ không tốt, anh nghỉ ngơi một chút đi.   

Một quản lý phòng chờ chạy đến, nói với thư ký La:   

- Chủ nhiệm La, chủ nhiệm La, xin ngài nghỉ ngơi một chút. Đều là do chúng tôi sắp xếp không chu toàn.   

- Hừ, tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi.   

Có mỹ nữ khuyên can, hơn nữa còn bị khí thế của Giang Khương làm cho lạnh lại, thư ký La liền hừ lạnh một tiếng, cũng không có dũng khí tiếp tục đối chọi với Giang Khương.   

Nhưng sắc mặt của Bộ trưởng Hồ lại khẽ biến. Ông ở Bắc Kinh, cho dù một số thái tử đứng trước mặt ông cũng phải khách sáo một chút, nhưng tiểu tử này lại tùy ý như vậy, ở nơi công cộng lại khiển trách ông, tâm lý sao có thể vui cho được. Tuy nói không biết thân phận của đối phương như thế nào, nhưng uy nghiêm là vẫn phải giữ.   

Sắc mặt liền trầm xuống:   

- Cô nhân viên, tâm trạng của tiểu đồng chí này đang kích động, cô mời hắn sang chỗ khác đi.  

- Sao ạ?   

Nghe Bộ trưởng Hồ nói, sắc mặt vị quản lý đang giải thích với thư ký La liền cứng đờ. Là người phụ trách phòng chờ VIP, nếu bởi vì chuyện như vậy mà mời khách ra ngoài thì thật sự không thỏa đáng. Hơn nữa Giang Khương cũng không phải là không có lý trước. Nếu mời hắn đến phòng chờ khác, chỉ sợ bác sĩ Giang sẽ không đồng ý. Nên biết rằng lai lịch của bác sĩ Giang cũng không thấp.   

Nhưng vị Bộ trưởng Hồ trước mắt lại càng không thể đắc tội. Người quản lý do dự một chút liền quyết định nói ra thân phận của bác sĩ Giang, nói không chừng Bộ trưởng Hồ sẽ nể mặt một chút.   

Nhưng lời còn chưa nói liền nhìn thấy Giang Khương nhìn Bộ trưởng Hồ, nói:   

- Bộ trưởng Hồ Minh Cường?   

- Sao?   

Nghe đối phương gọi thẳng tên của mình, sắc mặt Bộ trưởng Hồ có chút biến đổi. Đối phương biết tên của ông, lại còn dám gọi thẳng ra trước mặt những người khác như vậy?   

- Nếu các người bàn luận chuyện công vụ khẩn cấp, thật ra tôi sẽ không có ý kiến.   

Giang Khương nhìn Bộ trưởng Hồ, nói tiếp:   

- Nhưng nếu các người muốn bàn luận chuyện đến tỉnh Đông Hải ăn uống, vui chơi ca hát thì nào thì cũng ok, nhưng các người có thể đổi nơi khác mà nói. Còn nơi này là phòng chờ vip của sân bay.   

- Cậu?   

Nghe Giang Khương nói xong, đám người Bộ trưởng Hồ đều giật mình, sắc mặt biến đổi, đặc biệt là gương mặt Bộ trưởng Hồ, lại càng tức giận lẫn kinh ngạc.   

Rõ ràng vừa nãy chỉ thấp giọng nói với Tiểu La mấy câu, không nghĩ đến tên tiểu tử này cách xa như vậy mà cũng nghe được, hơn nữa còn dùng cái này để uy hiếp mình.   

Sắc mặt Bộ trưởng Hồ biến ảo, nhìn chằm chằm Giang Khương, thấy hắn rất quen mặt, nhưng hoàn toàn không có trong ấn tượng.   

Nghĩ đến đây, trong lòng Bộ trưởng Hồ bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn Giang Khương nói:   

- Vị tiểu đồng chí này, nói thì không nên nói lung tung. Tùy ý phỉ báng lãnh đạo là bị truy cứu trách nhiệm đấy.   

- Phỉ báng lãnh đạo?   

Giang Khương khẽ hừ một tiếng, thấy Bộ trưởng Hồ nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt uy hiếp, hơn nữa còn có ý cảnh cáo, liền nói:   

- Chẳng lẽ vừa rồi ngài và thư ký của mình không phải đang thương lượng đến Cửu Thiên Các ăn gì sao? Hay là định chuyển sang chỗ khác?   

Nói đến đây, Giang Khương cười lạnh:   

- Ngài đừng nói với tôi là không phải nhé?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện