- Xin chào bác sĩ Giang.
- Xin chào bác sĩ Giang.
Trên đường đến khoa Nhi, gặp phải người nào, mặc kệ có quen hay không, tất cả đều nhiệt tình chào hỏi Giang Khương.
Giang Khương mỉm cười gật đầu đáp lễ. Gặp người nào quen biết thì gọi tên đối phương. Chờ hắn bước đến khoa Nhi, gương mặt liền có chút căng lên.
Đây rõ ràng là nổi tiếng rồi. Giang Khương biết hắn đã leo lên được một vị trí cao hơn so với những người khác. Trước đây, mọi người nhìn hắn, nhiều nhất cũng chỉ là một bác sĩ có năng lực mà thôi.
Nhưng lần này, vì duyên cớ tiểu tổ lãnh đạo, hắn đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng thường vụ, ngay cả Phó thủ tướng Tề cũng bài danh sau hắn, trên cơ bản, người nào chú ý đến sẽ phát hiện được sự dị thường trong đó.
Khoa Nhi đã được giải trừ phong tỏa, nhưng người ra vào chỗ này vẫn rất ít. Hơn nữa tuyệt đại đa số đều là nhân viên công tác. Về phần người khác thì hoàn toàn không thấy ai.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Khương cười khổ không thôi. Lúc này, bệnh viện Ba quân chủng xem như đã bị hắn hãm hại. Nếu Tiểu Bảo không đến đây, chung quy khoa Nhi của bệnh viện sẽ không suy bại đến tình trạng này. Nếu muốn khôi phục lại sự náo nhiệt như trước kia thì phải cần ít nhất hai ba tháng nữa.
Nhưng cũng may, lần này bệnh viện Ba quân chủng xem như nhận được không ít chỗ tốt. Các đồng chí lãnh đạo trong viện, ngoại trừ Phó viện trưởng Lâm đều nhận được nhiều ưu đãi. Sau này con đường thăng qua sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, cấp trên còn chi tài chính xuống. Tính qua tính lại, ngoại trừ khoa Nhi chịu khổ chút thì chỗ nào cũng lãi to.
- Mẹ nuôi, đá bóng cho con, mẹ nuôi.
Bước gần đến phòng bệnh liền nghe tiếng cười sảng khoái của Tiểu Bảo bên trong. Tâm trạng đang nặng nề của Giang Khương bắt đầu vui trở lại.
Bây giờ Tiểu Bảo đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, Giang Khương cũng cảm thấy yên tâm hơn. Suýt chút nữa là mất đi tiểu bảo bối, trong lòng Giang Khương nghĩ lại mà thấy sợ. Nhưng cũng may, cuối cùng đều bình an vượt qua.
Nếu không phải hắn có thân phận thành viên Thiên Y Viện, chỉ sợ Tiểu Bảo không thể cứu được.
Bước vào phòng, liền thấy Tiểu Bảo đang chơi với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu.
- Ba.
Thấy Giang Khương bước vào, Tiểu Bảo bỏ quả bóng trong tay, chạy đến chỗ Giang Khương.
- Nào, Tiểu Bảo ngoan.
Hai tay giang rộng ôm lấy Tiểu Bảo.
Giang Khương hôn Tiểu Bảo một cái thật sâu:
- Ai đá banh thắng vậy?
- Con. Mẹ nuôi và dì đấu với một mình con. Con không sợ.
Tiểu Bảo kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Giang Khương.
- Haha, không tệ, không tệ.
Nhìn biểu hiện kiêu ngạo của Tiểu Bảo, Giang Khương không nhịn được phá lên cười.
Sau khi chơi đùa với Tiểu Bảo một lúc, Giang Khương mới quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu:
- Ngày mai anh sẽ ra ngoài một chuyến. Tiểu Bảo giao lại cho hai người.
- Hả, anh lại muốn đi sao? Quay lại Thiên Y Viện?
Tuyên Tử Nguyệt nghi hoặc nhìn Giang Khương.
Giang Khương lắc đầu:
- Ra nước ngoài, sau đó anh sẽ trở lại Thiên Y Viện.
- Sao vậy?
Sắc mặt Phan Hiểu Hiểu khẽ biến, nói:
- Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Khi nào thì trở về?
Giang Khương cười, sau đó xoa đầu Tiểu Bảo. Nhìn Tiểu Bảo vui vẻ, ánh mắt Giang Khương hiện lên chút thương cảm, gật đầu nói:
- Ừm, anh có một số việc cần làm.
Nhìn động tác của Giang Khương, hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều ngưng trọng. Hai người đối với quá khứ của Giang Khương nhiều ít cũng biết. Mà Giang Khương đã từng nói qua cha của Tiểu Bảo là người bạn tốt nhất của hắn. Vì thế hai người cũng mơ hồ đoán được chút gì đó.
- Giang Khương, anh phải cẩn thận đấy.
Biết đàn ông đều có những việc cần làm. Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Giang Khương, liền biết chuyện này không đơn giản. Cho nên, Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, cẩn thận dặn dò Giang Khương.
Giang Khương mỉm cười gật đầu với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu:
- Yên tâm đi, có chuyện gì có thể làm khó anh chứ?
- Ừm, anh phải cẩn thận đấy.
Phan Hiểu Hiểu cũng không lo lắng lắm. Cô rất tin tưởng Giang Khương, không lo Giang Khương sẽ xảy ra vấn đề gì.
- Tiểu Bảo, ở lại nhà trẻ phải ngoan đấy. Ba sẽ thường xuyên về thăm con, được không?
Nhẹ nhàng véo gương mặt Tiểu Bảo, hôn lên mặt cậu vài cái mới lưu luyến đứng lên.
- Hiểu Hiểu, Tử Nguyệt, Tiểu Bảo nhờ hai người đấy nhé.
Giang Khương nói:
- Nhiều nhất là nửa tháng nữa anh sẽ về.
- Vâng, anh đi đường nhớ cẩn thận.
Sau khi ăn cơm tối với ba người xong, Giang Khương đến nhà Dương lão.
- Phải đi? Sao không ở lâu thêm chút nữa?
Nghe Giang Khương chuẩn bị đi, Dương lão có chút không nỡ.
- Cũng không còn cách nào. Trong viện vẫn còn nhiều việc cháu chưa hoàn thành, phải nhanh chuẩn bị vài thứ. Nếu không sẽ rất phiền.
Nhớ đến những thứ mà hắn còn chưa học hết, Giang Khương cảm thấy đau đầu. Lần này trở lại Kim Lăng xong, hắn phải ghé Tây Bắc một chuyến. Nếu sư phụ mà biết chắc sẽ mắng hắn.
Nghe Giang Khương lấy cớ phải trở về Thiên Y Viện, Dương lão cũng không giữ người. Đối với Thiên Y Viện, bất luận thành viên nào trong tổ bảy người cũng không dám lơ là.
Tuy người của tổ bảy người cũng có chút tò mò đối với Thiên Y Viện, nhưng chưa ai thăm dò chi tiết của viện. Bọn họ chỉ biết tổng bộ của Thiên Y Viện ở Kim Lăng, nhưng không ai trong tổ bảy người, thậm chí là thành viên của chính phủ đến nơi này.
- Được rồi, trong sự kiện dịch bệnh lần này, cậu là có công đầu. Các thành viên trong tiểu tổ cơ bản đã nhận được huy chương và phần thưởng, nhưng đối với cậu, chúng tôi cũng không biết nên thưởng như thế nào.
Dương lão mỉm cười nhìn Giang Khương:
- Cho nên tôi muốn hỏi ý kiến của cậu một chút.
- Thưởng?
Giang Khương sờ mũi, ánh mắt mơ hồ. Thưởng đối với hắn mà nói chẳng có lực hấp dẫn gì cả.
Nhìn bộ dạng mơ hồ của Giang Khương, Dương lão bật cười. Nếu đã thưởng, ông cũng không cần hỏi. Vì ông biết phần thưởng đối với hắn không có lực hấp dẫn.
Nhìn Dương lão bật cười, Giang Khương thở dài:
- Nếu không thì cho cháu tiền thưởng nhiều chút.
- Tiền?
Dương lão ngẩn người:
- Tiền thì tiền, nhưng sẽ không nhiều lắm.
- Không nhiều thì là bao nhiêu ạ?
Bây giờ trong tài khoản của hắn cũng chỉ có hai ba trăm vạn. Nếu tiền thưởng ít quá thì thôi vậy.
Nhìn bộ dạng tham tiền của Giang Khương, Dương lão phá lên cười, lắc đầu nói:
- Được rồi, được rồi, tôi sẽ căn cứ vào tiêu chuẩn cao nhất bây giờ mà thưởng cho cậu, sẽ không ít hơn một trăm vạn đâu.
- Vậy cháu lấy tiền thưởng.
Giang Khương gật đầu. Mặc dù cảm thấy một vạn không nhiều lắm, nhưng còn tốt hơn là không có.
- Vậy cậu định khi nào xuất phát?
Dương lão hỏi.
- Ngày mai sẽ đi sớm ạ.
Giang Khương cười nói:
- Cho nên cháu đến tạm biệt ngài.
- Được, vậy đi đường cẩn thận.
Đối với việc Giang Khương cố ý đến chào ông, Dương lão cảm thấy hài lòng, cười nói:
- Yên tâm đi, ngoại trừ tiền thưởng, mặc kệ cậu có muốn hay không, cũng sẽ có một phần thưởng khác.
Đối với Dương lão mà nói, ông nguyện ý duy trì loại quan hệ thân mật này với Giang Khương mà không phải là quan hệ dựa trên lợi ích.
Sáng hôm sau, Giang Khương ngồi trong phòng chờ khách VIP ở sân bay Bắc Kinh. Một nhân viên phục vụ mang đến một tách trà Long Tỉnh, hai mắt sáng ngời nhìn Giang Khương đang đeo cặp mắt kính:
- Bác sĩ Giang, đây là trà của anh.
- Cảm ơn.
Giang Khương vừa xem báo vừa tiếp nhận tách trà, gật đầu cảm ơn.
- Xin đừng khách sáo. Xin hỏi anh còn cần gì khác không?
Nhân viên mỉm cười nói.
- Không, cảm ơn.
Giang Khương kiên nhẫn ngồi chờ, vừa uống trà vừa chờ máy bay cất cánh.
Lúc này ngoài cửa phòng VIP xuất hiện thêm vài người.
- Nào, Bộ trưởng, xin mời ngài ngồi bên này.
Một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng nhìn quanh quất, thấy bên trong chỉ có một mình Giang Khương đang ngồi uống trà, liền nói với nhân viên phục vụ:
- Mau chuẩn bị cho Bộ trưởng một tách Mao Tiêm.
- Vâng, lập tức sẽ có ngay.
Nữ nhân viên phục vụ căng thẳng, vội vàng đáp lại, sau đó nhanh chóng đi châm trà, một nhân viên khác đưa qua một cái khăn lông:
- Bộ trưởng Hồ, mời ngài lau mặt.
- Ừm.
Người đàn ông đầu chỉ còn vài cọng che trước trán gật đầu uy nghiêm, sau đó tiếp nhận chiếc khăn người kia đưa sang, dùng sức lau mặt, lúc này mới thở hắt ra nhìn thư ký một bên, nói:
- Tiểu La, cậu hãy liên lạc với Tỉnh trưởng Trương, nói cho anh ta biết thời gian chúng ta sẽ đến, để anh ta an bài cơm trưa.
- Vâng.
Vị thư ký gật đầu, sau đó bước sang một bên gọi điện thoại.
Lúc này, Bộ trưởng Hồ mới tùy ý nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy Giang Khương đang ngồi xem báo, liền có chút cau mày.
- Xin chào bác sĩ Giang.
Trên đường đến khoa Nhi, gặp phải người nào, mặc kệ có quen hay không, tất cả đều nhiệt tình chào hỏi Giang Khương.
Giang Khương mỉm cười gật đầu đáp lễ. Gặp người nào quen biết thì gọi tên đối phương. Chờ hắn bước đến khoa Nhi, gương mặt liền có chút căng lên.
Đây rõ ràng là nổi tiếng rồi. Giang Khương biết hắn đã leo lên được một vị trí cao hơn so với những người khác. Trước đây, mọi người nhìn hắn, nhiều nhất cũng chỉ là một bác sĩ có năng lực mà thôi.
Nhưng lần này, vì duyên cớ tiểu tổ lãnh đạo, hắn đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng thường vụ, ngay cả Phó thủ tướng Tề cũng bài danh sau hắn, trên cơ bản, người nào chú ý đến sẽ phát hiện được sự dị thường trong đó.
Khoa Nhi đã được giải trừ phong tỏa, nhưng người ra vào chỗ này vẫn rất ít. Hơn nữa tuyệt đại đa số đều là nhân viên công tác. Về phần người khác thì hoàn toàn không thấy ai.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Khương cười khổ không thôi. Lúc này, bệnh viện Ba quân chủng xem như đã bị hắn hãm hại. Nếu Tiểu Bảo không đến đây, chung quy khoa Nhi của bệnh viện sẽ không suy bại đến tình trạng này. Nếu muốn khôi phục lại sự náo nhiệt như trước kia thì phải cần ít nhất hai ba tháng nữa.
Nhưng cũng may, lần này bệnh viện Ba quân chủng xem như nhận được không ít chỗ tốt. Các đồng chí lãnh đạo trong viện, ngoại trừ Phó viện trưởng Lâm đều nhận được nhiều ưu đãi. Sau này con đường thăng qua sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, cấp trên còn chi tài chính xuống. Tính qua tính lại, ngoại trừ khoa Nhi chịu khổ chút thì chỗ nào cũng lãi to.
- Mẹ nuôi, đá bóng cho con, mẹ nuôi.
Bước gần đến phòng bệnh liền nghe tiếng cười sảng khoái của Tiểu Bảo bên trong. Tâm trạng đang nặng nề của Giang Khương bắt đầu vui trở lại.
Bây giờ Tiểu Bảo đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, Giang Khương cũng cảm thấy yên tâm hơn. Suýt chút nữa là mất đi tiểu bảo bối, trong lòng Giang Khương nghĩ lại mà thấy sợ. Nhưng cũng may, cuối cùng đều bình an vượt qua.
Nếu không phải hắn có thân phận thành viên Thiên Y Viện, chỉ sợ Tiểu Bảo không thể cứu được.
Bước vào phòng, liền thấy Tiểu Bảo đang chơi với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu.
- Ba.
Thấy Giang Khương bước vào, Tiểu Bảo bỏ quả bóng trong tay, chạy đến chỗ Giang Khương.
- Nào, Tiểu Bảo ngoan.
Hai tay giang rộng ôm lấy Tiểu Bảo.
Giang Khương hôn Tiểu Bảo một cái thật sâu:
- Ai đá banh thắng vậy?
- Con. Mẹ nuôi và dì đấu với một mình con. Con không sợ.
Tiểu Bảo kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Giang Khương.
- Haha, không tệ, không tệ.
Nhìn biểu hiện kiêu ngạo của Tiểu Bảo, Giang Khương không nhịn được phá lên cười.
Sau khi chơi đùa với Tiểu Bảo một lúc, Giang Khương mới quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu:
- Ngày mai anh sẽ ra ngoài một chuyến. Tiểu Bảo giao lại cho hai người.
- Hả, anh lại muốn đi sao? Quay lại Thiên Y Viện?
Tuyên Tử Nguyệt nghi hoặc nhìn Giang Khương.
Giang Khương lắc đầu:
- Ra nước ngoài, sau đó anh sẽ trở lại Thiên Y Viện.
- Sao vậy?
Sắc mặt Phan Hiểu Hiểu khẽ biến, nói:
- Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Khi nào thì trở về?
Giang Khương cười, sau đó xoa đầu Tiểu Bảo. Nhìn Tiểu Bảo vui vẻ, ánh mắt Giang Khương hiện lên chút thương cảm, gật đầu nói:
- Ừm, anh có một số việc cần làm.
Nhìn động tác của Giang Khương, hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều ngưng trọng. Hai người đối với quá khứ của Giang Khương nhiều ít cũng biết. Mà Giang Khương đã từng nói qua cha của Tiểu Bảo là người bạn tốt nhất của hắn. Vì thế hai người cũng mơ hồ đoán được chút gì đó.
- Giang Khương, anh phải cẩn thận đấy.
Biết đàn ông đều có những việc cần làm. Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Giang Khương, liền biết chuyện này không đơn giản. Cho nên, Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, cẩn thận dặn dò Giang Khương.
Giang Khương mỉm cười gật đầu với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu:
- Yên tâm đi, có chuyện gì có thể làm khó anh chứ?
- Ừm, anh phải cẩn thận đấy.
Phan Hiểu Hiểu cũng không lo lắng lắm. Cô rất tin tưởng Giang Khương, không lo Giang Khương sẽ xảy ra vấn đề gì.
- Tiểu Bảo, ở lại nhà trẻ phải ngoan đấy. Ba sẽ thường xuyên về thăm con, được không?
Nhẹ nhàng véo gương mặt Tiểu Bảo, hôn lên mặt cậu vài cái mới lưu luyến đứng lên.
- Hiểu Hiểu, Tử Nguyệt, Tiểu Bảo nhờ hai người đấy nhé.
Giang Khương nói:
- Nhiều nhất là nửa tháng nữa anh sẽ về.
- Vâng, anh đi đường nhớ cẩn thận.
Sau khi ăn cơm tối với ba người xong, Giang Khương đến nhà Dương lão.
- Phải đi? Sao không ở lâu thêm chút nữa?
Nghe Giang Khương chuẩn bị đi, Dương lão có chút không nỡ.
- Cũng không còn cách nào. Trong viện vẫn còn nhiều việc cháu chưa hoàn thành, phải nhanh chuẩn bị vài thứ. Nếu không sẽ rất phiền.
Nhớ đến những thứ mà hắn còn chưa học hết, Giang Khương cảm thấy đau đầu. Lần này trở lại Kim Lăng xong, hắn phải ghé Tây Bắc một chuyến. Nếu sư phụ mà biết chắc sẽ mắng hắn.
Nghe Giang Khương lấy cớ phải trở về Thiên Y Viện, Dương lão cũng không giữ người. Đối với Thiên Y Viện, bất luận thành viên nào trong tổ bảy người cũng không dám lơ là.
Tuy người của tổ bảy người cũng có chút tò mò đối với Thiên Y Viện, nhưng chưa ai thăm dò chi tiết của viện. Bọn họ chỉ biết tổng bộ của Thiên Y Viện ở Kim Lăng, nhưng không ai trong tổ bảy người, thậm chí là thành viên của chính phủ đến nơi này.
- Được rồi, trong sự kiện dịch bệnh lần này, cậu là có công đầu. Các thành viên trong tiểu tổ cơ bản đã nhận được huy chương và phần thưởng, nhưng đối với cậu, chúng tôi cũng không biết nên thưởng như thế nào.
Dương lão mỉm cười nhìn Giang Khương:
- Cho nên tôi muốn hỏi ý kiến của cậu một chút.
- Thưởng?
Giang Khương sờ mũi, ánh mắt mơ hồ. Thưởng đối với hắn mà nói chẳng có lực hấp dẫn gì cả.
Nhìn bộ dạng mơ hồ của Giang Khương, Dương lão bật cười. Nếu đã thưởng, ông cũng không cần hỏi. Vì ông biết phần thưởng đối với hắn không có lực hấp dẫn.
Nhìn Dương lão bật cười, Giang Khương thở dài:
- Nếu không thì cho cháu tiền thưởng nhiều chút.
- Tiền?
Dương lão ngẩn người:
- Tiền thì tiền, nhưng sẽ không nhiều lắm.
- Không nhiều thì là bao nhiêu ạ?
Bây giờ trong tài khoản của hắn cũng chỉ có hai ba trăm vạn. Nếu tiền thưởng ít quá thì thôi vậy.
Nhìn bộ dạng tham tiền của Giang Khương, Dương lão phá lên cười, lắc đầu nói:
- Được rồi, được rồi, tôi sẽ căn cứ vào tiêu chuẩn cao nhất bây giờ mà thưởng cho cậu, sẽ không ít hơn một trăm vạn đâu.
- Vậy cháu lấy tiền thưởng.
Giang Khương gật đầu. Mặc dù cảm thấy một vạn không nhiều lắm, nhưng còn tốt hơn là không có.
- Vậy cậu định khi nào xuất phát?
Dương lão hỏi.
- Ngày mai sẽ đi sớm ạ.
Giang Khương cười nói:
- Cho nên cháu đến tạm biệt ngài.
- Được, vậy đi đường cẩn thận.
Đối với việc Giang Khương cố ý đến chào ông, Dương lão cảm thấy hài lòng, cười nói:
- Yên tâm đi, ngoại trừ tiền thưởng, mặc kệ cậu có muốn hay không, cũng sẽ có một phần thưởng khác.
Đối với Dương lão mà nói, ông nguyện ý duy trì loại quan hệ thân mật này với Giang Khương mà không phải là quan hệ dựa trên lợi ích.
Sáng hôm sau, Giang Khương ngồi trong phòng chờ khách VIP ở sân bay Bắc Kinh. Một nhân viên phục vụ mang đến một tách trà Long Tỉnh, hai mắt sáng ngời nhìn Giang Khương đang đeo cặp mắt kính:
- Bác sĩ Giang, đây là trà của anh.
- Cảm ơn.
Giang Khương vừa xem báo vừa tiếp nhận tách trà, gật đầu cảm ơn.
- Xin đừng khách sáo. Xin hỏi anh còn cần gì khác không?
Nhân viên mỉm cười nói.
- Không, cảm ơn.
Giang Khương kiên nhẫn ngồi chờ, vừa uống trà vừa chờ máy bay cất cánh.
Lúc này ngoài cửa phòng VIP xuất hiện thêm vài người.
- Nào, Bộ trưởng, xin mời ngài ngồi bên này.
Một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng nhìn quanh quất, thấy bên trong chỉ có một mình Giang Khương đang ngồi uống trà, liền nói với nhân viên phục vụ:
- Mau chuẩn bị cho Bộ trưởng một tách Mao Tiêm.
- Vâng, lập tức sẽ có ngay.
Nữ nhân viên phục vụ căng thẳng, vội vàng đáp lại, sau đó nhanh chóng đi châm trà, một nhân viên khác đưa qua một cái khăn lông:
- Bộ trưởng Hồ, mời ngài lau mặt.
- Ừm.
Người đàn ông đầu chỉ còn vài cọng che trước trán gật đầu uy nghiêm, sau đó tiếp nhận chiếc khăn người kia đưa sang, dùng sức lau mặt, lúc này mới thở hắt ra nhìn thư ký một bên, nói:
- Tiểu La, cậu hãy liên lạc với Tỉnh trưởng Trương, nói cho anh ta biết thời gian chúng ta sẽ đến, để anh ta an bài cơm trưa.
- Vâng.
Vị thư ký gật đầu, sau đó bước sang một bên gọi điện thoại.
Lúc này, Bộ trưởng Hồ mới tùy ý nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy Giang Khương đang ngồi xem báo, liền có chút cau mày.
Danh sách chương