- Viên tiên sinh.
Các y sĩ trẻ tuổi nhìn thấy một lão giả mặc hắc sam tiến vào, liền khách khí chào một tiếng. Mặc dù thành viên chính thức của Thiên Y Viện cao hơn cao thủ ngoại viện, nhưng đối mặt với cao thủ ngoại viện Thiên giai, đặc biệt là người thường xuyên chỉ điểm bọn họ tu luyện nội khí, y sĩ nhị tam phẩm cũng vẫn rất cung kính.
Viên tiên sinh nhìn lướt qua giữa sân. Sau khi nhìn thấy rõ tình huống, hai mắt nheo lại, sau đó mỉm cười gật đầu với các y sĩ xung quanh:
- Các vị tiểu sinh, tại sao lại chạy đến đây xem náo nhiệt vậy?
Mã Tiểu Duệ đứng đầu tiên, lo lắng nhìn hai cao thủ Thiên y ngoại viện đang tiến hành công kích Giang Khương:
- Chúng tôi đi ngang qua nơi này, vừa lúc nhìn thấy tổ trợ giúp đến, liền thuận tiện theo xem.
- Ồ?
Ánh mắt của Viên tiên sinh hiện lên ý cười, sau đó tiếp tục nhìn tình huống giữa sân. Sau khi nhìn chăm chú một chút, ánh mắt có chút sáng lên, thật ra cũng không vội, cười hỏi:
- Tiểu Mã, đây là y sĩ Giang Khương gần đây danh chấn Thiên Y Viện?
Mã Tiểu Duệ gật đầu:
- Viên tiên sinh, cậu ấy là Giang Khương, hẳn là đã bị người trong phòng sám hối sử dụng một lượng lớn thuốc cuồng bạo và thuốc tạo ảo giác, bây giờ đã rơi vào trạng thái cuồng loạn vô cùng.
- Tiểu tử họ Lý kia dám dùng thuốc lượng lớn sao?
Viên tiên sinh cau mày. Mặc dù ông không biết Giang Khương, nhưng lại biết rất rõ nữ y sĩ trẻ nhất của Thiên Y Viện. Hơn nữa còn là một y sĩ có thiên phú tu luyện. Trước đây ông vẫn thường xuyên chỉ điểm cho Mã Tiểu Duệ, hoàn toàn hiểu rõ tính cách và năng lực của cô. Nếu Mã Tiểu Duệ đã nói như vậy, hẳn sẽ không sai.
- Tôi đã báo cáo lại Viện ủy, Viện ủy lập tức sẽ cho người xử lý việc này.
Mã Tiểu Duệ quay đầu nhìn về phía phòng sám hối. Lúc này Lý phán quan đã tiến vào, xem ra đã bắt đầu động tay chân.
- Vậy là được rồi. Nếu dám xằng bậy với y sĩ nội viện, đúng là gan đủ lớn.
Viên tiên sinh trầm giọng nói. Quy định của Thiên Y Viện rất nghiêm, nhưng Lý tiểu tử của phòng sám hối dám làm ra chuyện như vậy, đúng thật là to gan lớn mật. Xem ra mấy năm quản lý phòng sám hối, quả thật tự đắc đến mức quên hình. Lần này, xem ra Lý phán quan gặp phiền phức lớn rồi.
Nếu Viện ủy đã biết việc này, ông cũng không định để ý đến nữa, sắc mặt nghiêm lại, bước đến trước mặt hai cao thủ Thiên y ngoại viện, định ra tay chế phục vị y sĩ trẻ tuổi đang cuồng loạn.
- Viên tiên sinh, xin chờ một chút, để tôi thử xem.
Mã Tiểu Duệ vội vàng lên tiếng.
- Sao?
Viên tiên sinh có chút sửng sốt, sau đó nhìn Mã Tiểu Duệ, còn có vật trong tay của cô.
Sau đó mỉm cười gật đầu:
- Vậy cô thử trước đi.
Nhìn Mã Tiểu Duệ bước nhanh đến giữa sân, ánh mắt Viên tiên sinh hiện lên sự mong đợi. Dù sao ông cũng đã nhìn qua tình huống. Thực lực của y sĩ Giang Khương quả thật rất kinh khủng. Hiện tại còn đang ở trong trạng thái cuồng loạn. Nếu muốn chế trụ đối phương mà không để đối phương bị thương, chỉ sợ sự việc sẽ không đơn giản. Cho dù cấp bậc Thiên giai như ông cũng không dễ dàng gì. Nếu Mã Tiểu Duệ nói sẽ thử, vậy thì cứ để cô thử xem.
- Giang Khương.
Mã Tiểu Duệ chạy đến gần, kêu to một tiếng.
Quả nhiên, nghe được giọng nói của Mã Tiểu Duệ, Giang Khương đã có chút phản ứng. Thấy Giang Khương sửng sốt, tay Mã Tiểu Duệ liền vung lên. Một luồng khí màu trắng phả vào mặt của hắn.
Giang Khương không phòng bị, bị luồng khói trắng đập vào mặt, liền nổi giận gầm lên, ánh mắt đỏ bừng tấn công Mã Tiểu Duệ.
Mã Tiểu Duệ một kích đắc thủ, rất nhanh thối lui về phía sau. Cô biết rất rõ, với thực lực cuồng bạo của Giang Khương lúc này, cô hoàn toàn không thể so chiêu với hắn.
Thấy Mã Tiểu Duệ thối lui về phía sau, đội trưởng cao thủ Thiên y ngoại viện vội vàng tiến lên, thu hút sự chú ý của Giang Khương. Nếu để Giang Khương đả thương một vị y sĩ khác, thân là đội trưởng đội cảnh giới số 1, đúng thật là sơ suất.
- Sao?
Viên tiên sinh nhìn Giang Khương bị Mã Tiểu Duệ vung khói thuốc vào mặt, không khỏi sửng sốt, sau đó kinh nghi nhìn Mã Tiểu Duệ.
Ai ngờ liếc mắt nhìn sang, liền nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Mã Tiểu Duệ lúc này.
- Tiểu Mã, vừa rồi cô dùng cái gì vậy?
Viên tiên sinh ngạc nhiên hỏi.
- Tôi dùng thuốc mê do chính mình điều phối.
Sắc mặt Mã Tiểu Duệ cổ quái nhìn bình thuốc trong tay mình, sau đó nhìn Giang Khương ở trong sân.
- Có tính sai gì không?
Đối với thiên phú của Mã Tiểu Duệ trong lĩnh vực y học hay tu luyện, Viên tiên sinh đều không nghi ngờ. Nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
Ánh mắt Mã Tiểu Duệ mở to, nói:
- Không thể nào. Tôi đã thí nghiệm qua, cho dù là một con la trưởng thành cũng sẽ bị lượng thuốc này làm bất tỉnh. Chỉ trong ba giây là ngất xỉu ngay.
- Ơ!
Sắc mặt Viên tiên sinh cứng đờ. Ông biết rất rõ, la thường xuyên được dùng làm đối tượng thí nghiệm. Bởi vì một con la trưởng thành có sức chịu đựng ngang bằng một người tu luyện nội khí, vì thế nó là vật thí nghiệm vô cùng tốt.
Nếu có hiệu quả y như lời Mã Tiểu Duệ đã nói, ngay cả bản thân ông chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi năm sáu giây đồng hồ.
Nhưng vị y sĩ Giang Khương trước mắt, qua bốn năm giây vẫn không có phản ứng. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
- Có phản ứng rồi?
Mã Tiểu Duệ đột nhiên kinh hô lên.
Viên tiên sinh đưa mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy được động tác của Giang Khương dường như yếu hơn.
Nhưng hai người đợi thêm năm sáu giây, phát hiện Giang Khương vẫn duy trì tình huống này mà không hề có phản ứng nào khác.
- Tiểu tử này tương đương với mấy con la sao?
Viên tiên sinh kinh hãi trong lòng. Ông không hoài nghi tác dụng thuốc mê mà Mã Tiểu Duệ đã điều chế, nhưng bị trúng loại thuốc được xưng là “ba giây ngã chết một con lừa” này, Giang Khương chỉ hơi yếu đi mà thôi, quả thật là kinh người.
Vẻ mặt Mã Tiểu Duệ cũng trở nên tái nhợt. Cô cố ý lấy ra loại thuốc mê này, nhưng lại không có nổi hiệu quả, quả thật là mất mặt mà.
Viên tiên sinh dường như cũng biết được Mã Tiểu Duệ đang xấu hổ, vội ho khan, sau đó bước nhanh về phía trước. Ông biết năng lực của Mã Tiểu Duệ không tệ, lúc nào cũng kiêu ngạo. Bây giờ rơi vào tình huống này, ông ra tay là thích hợp hơn.
Khi Viên tiên sinh lao lên, vẻ xấu hổ trên gương mặt Mã Tiểu Duệ lúc này mới giảm bớt, nhìn thoáng qua bình phun thuốc trong tay mình, sau đó lại nhìn Giang Khương, ánh mắt lại càng kinh nghi. Tại sao thuốc lại không có tác dụng với hắn? Rõ ràng là cô đã thử nghiệm rất nhiều lần, hiệu quả rất tốt mới mang ra sử dụng, sao bây giờ lại không có kết quả?
Đương nhiên là bây giờ cô nghĩ không ra mà. Cho đến mấy ngày sau, cô mới có thể biết được.
Trong lúc Mã Tiểu Duệ đang sững sờ, phía sau cô không biết từ khi nào lặng yên xuất hiện thêm vài người.
- Viện trưởng Từ, Lưu thiên y sư, La y sư, Trần y sư.
Mã Tiểu Duệ thấy có người bên cạnh cung kính chào, giật mình khôi phục lại tinh thần.
Nhìn thấy mọi người bước đến, cô vội vàng cúi đầu, cung kính chào:
- Xin chào Viện trưởng Từ, Lưu thiên y sư, La y sư, Trần y sư.
Các y sĩ trẻ tuổi nhìn thấy một lão giả mặc hắc sam tiến vào, liền khách khí chào một tiếng. Mặc dù thành viên chính thức của Thiên Y Viện cao hơn cao thủ ngoại viện, nhưng đối mặt với cao thủ ngoại viện Thiên giai, đặc biệt là người thường xuyên chỉ điểm bọn họ tu luyện nội khí, y sĩ nhị tam phẩm cũng vẫn rất cung kính.
Viên tiên sinh nhìn lướt qua giữa sân. Sau khi nhìn thấy rõ tình huống, hai mắt nheo lại, sau đó mỉm cười gật đầu với các y sĩ xung quanh:
- Các vị tiểu sinh, tại sao lại chạy đến đây xem náo nhiệt vậy?
Mã Tiểu Duệ đứng đầu tiên, lo lắng nhìn hai cao thủ Thiên y ngoại viện đang tiến hành công kích Giang Khương:
- Chúng tôi đi ngang qua nơi này, vừa lúc nhìn thấy tổ trợ giúp đến, liền thuận tiện theo xem.
- Ồ?
Ánh mắt của Viên tiên sinh hiện lên ý cười, sau đó tiếp tục nhìn tình huống giữa sân. Sau khi nhìn chăm chú một chút, ánh mắt có chút sáng lên, thật ra cũng không vội, cười hỏi:
- Tiểu Mã, đây là y sĩ Giang Khương gần đây danh chấn Thiên Y Viện?
Mã Tiểu Duệ gật đầu:
- Viên tiên sinh, cậu ấy là Giang Khương, hẳn là đã bị người trong phòng sám hối sử dụng một lượng lớn thuốc cuồng bạo và thuốc tạo ảo giác, bây giờ đã rơi vào trạng thái cuồng loạn vô cùng.
- Tiểu tử họ Lý kia dám dùng thuốc lượng lớn sao?
Viên tiên sinh cau mày. Mặc dù ông không biết Giang Khương, nhưng lại biết rất rõ nữ y sĩ trẻ nhất của Thiên Y Viện. Hơn nữa còn là một y sĩ có thiên phú tu luyện. Trước đây ông vẫn thường xuyên chỉ điểm cho Mã Tiểu Duệ, hoàn toàn hiểu rõ tính cách và năng lực của cô. Nếu Mã Tiểu Duệ đã nói như vậy, hẳn sẽ không sai.
- Tôi đã báo cáo lại Viện ủy, Viện ủy lập tức sẽ cho người xử lý việc này.
Mã Tiểu Duệ quay đầu nhìn về phía phòng sám hối. Lúc này Lý phán quan đã tiến vào, xem ra đã bắt đầu động tay chân.
- Vậy là được rồi. Nếu dám xằng bậy với y sĩ nội viện, đúng là gan đủ lớn.
Viên tiên sinh trầm giọng nói. Quy định của Thiên Y Viện rất nghiêm, nhưng Lý tiểu tử của phòng sám hối dám làm ra chuyện như vậy, đúng thật là to gan lớn mật. Xem ra mấy năm quản lý phòng sám hối, quả thật tự đắc đến mức quên hình. Lần này, xem ra Lý phán quan gặp phiền phức lớn rồi.
Nếu Viện ủy đã biết việc này, ông cũng không định để ý đến nữa, sắc mặt nghiêm lại, bước đến trước mặt hai cao thủ Thiên y ngoại viện, định ra tay chế phục vị y sĩ trẻ tuổi đang cuồng loạn.
- Viên tiên sinh, xin chờ một chút, để tôi thử xem.
Mã Tiểu Duệ vội vàng lên tiếng.
- Sao?
Viên tiên sinh có chút sửng sốt, sau đó nhìn Mã Tiểu Duệ, còn có vật trong tay của cô.
Sau đó mỉm cười gật đầu:
- Vậy cô thử trước đi.
Nhìn Mã Tiểu Duệ bước nhanh đến giữa sân, ánh mắt Viên tiên sinh hiện lên sự mong đợi. Dù sao ông cũng đã nhìn qua tình huống. Thực lực của y sĩ Giang Khương quả thật rất kinh khủng. Hiện tại còn đang ở trong trạng thái cuồng loạn. Nếu muốn chế trụ đối phương mà không để đối phương bị thương, chỉ sợ sự việc sẽ không đơn giản. Cho dù cấp bậc Thiên giai như ông cũng không dễ dàng gì. Nếu Mã Tiểu Duệ nói sẽ thử, vậy thì cứ để cô thử xem.
- Giang Khương.
Mã Tiểu Duệ chạy đến gần, kêu to một tiếng.
Quả nhiên, nghe được giọng nói của Mã Tiểu Duệ, Giang Khương đã có chút phản ứng. Thấy Giang Khương sửng sốt, tay Mã Tiểu Duệ liền vung lên. Một luồng khí màu trắng phả vào mặt của hắn.
Giang Khương không phòng bị, bị luồng khói trắng đập vào mặt, liền nổi giận gầm lên, ánh mắt đỏ bừng tấn công Mã Tiểu Duệ.
Mã Tiểu Duệ một kích đắc thủ, rất nhanh thối lui về phía sau. Cô biết rất rõ, với thực lực cuồng bạo của Giang Khương lúc này, cô hoàn toàn không thể so chiêu với hắn.
Thấy Mã Tiểu Duệ thối lui về phía sau, đội trưởng cao thủ Thiên y ngoại viện vội vàng tiến lên, thu hút sự chú ý của Giang Khương. Nếu để Giang Khương đả thương một vị y sĩ khác, thân là đội trưởng đội cảnh giới số 1, đúng thật là sơ suất.
- Sao?
Viên tiên sinh nhìn Giang Khương bị Mã Tiểu Duệ vung khói thuốc vào mặt, không khỏi sửng sốt, sau đó kinh nghi nhìn Mã Tiểu Duệ.
Ai ngờ liếc mắt nhìn sang, liền nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Mã Tiểu Duệ lúc này.
- Tiểu Mã, vừa rồi cô dùng cái gì vậy?
Viên tiên sinh ngạc nhiên hỏi.
- Tôi dùng thuốc mê do chính mình điều phối.
Sắc mặt Mã Tiểu Duệ cổ quái nhìn bình thuốc trong tay mình, sau đó nhìn Giang Khương ở trong sân.
- Có tính sai gì không?
Đối với thiên phú của Mã Tiểu Duệ trong lĩnh vực y học hay tu luyện, Viên tiên sinh đều không nghi ngờ. Nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
Ánh mắt Mã Tiểu Duệ mở to, nói:
- Không thể nào. Tôi đã thí nghiệm qua, cho dù là một con la trưởng thành cũng sẽ bị lượng thuốc này làm bất tỉnh. Chỉ trong ba giây là ngất xỉu ngay.
- Ơ!
Sắc mặt Viên tiên sinh cứng đờ. Ông biết rất rõ, la thường xuyên được dùng làm đối tượng thí nghiệm. Bởi vì một con la trưởng thành có sức chịu đựng ngang bằng một người tu luyện nội khí, vì thế nó là vật thí nghiệm vô cùng tốt.
Nếu có hiệu quả y như lời Mã Tiểu Duệ đã nói, ngay cả bản thân ông chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi năm sáu giây đồng hồ.
Nhưng vị y sĩ Giang Khương trước mắt, qua bốn năm giây vẫn không có phản ứng. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
- Có phản ứng rồi?
Mã Tiểu Duệ đột nhiên kinh hô lên.
Viên tiên sinh đưa mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy được động tác của Giang Khương dường như yếu hơn.
Nhưng hai người đợi thêm năm sáu giây, phát hiện Giang Khương vẫn duy trì tình huống này mà không hề có phản ứng nào khác.
- Tiểu tử này tương đương với mấy con la sao?
Viên tiên sinh kinh hãi trong lòng. Ông không hoài nghi tác dụng thuốc mê mà Mã Tiểu Duệ đã điều chế, nhưng bị trúng loại thuốc được xưng là “ba giây ngã chết một con lừa” này, Giang Khương chỉ hơi yếu đi mà thôi, quả thật là kinh người.
Vẻ mặt Mã Tiểu Duệ cũng trở nên tái nhợt. Cô cố ý lấy ra loại thuốc mê này, nhưng lại không có nổi hiệu quả, quả thật là mất mặt mà.
Viên tiên sinh dường như cũng biết được Mã Tiểu Duệ đang xấu hổ, vội ho khan, sau đó bước nhanh về phía trước. Ông biết năng lực của Mã Tiểu Duệ không tệ, lúc nào cũng kiêu ngạo. Bây giờ rơi vào tình huống này, ông ra tay là thích hợp hơn.
Khi Viên tiên sinh lao lên, vẻ xấu hổ trên gương mặt Mã Tiểu Duệ lúc này mới giảm bớt, nhìn thoáng qua bình phun thuốc trong tay mình, sau đó lại nhìn Giang Khương, ánh mắt lại càng kinh nghi. Tại sao thuốc lại không có tác dụng với hắn? Rõ ràng là cô đã thử nghiệm rất nhiều lần, hiệu quả rất tốt mới mang ra sử dụng, sao bây giờ lại không có kết quả?
Đương nhiên là bây giờ cô nghĩ không ra mà. Cho đến mấy ngày sau, cô mới có thể biết được.
Trong lúc Mã Tiểu Duệ đang sững sờ, phía sau cô không biết từ khi nào lặng yên xuất hiện thêm vài người.
- Viện trưởng Từ, Lưu thiên y sư, La y sư, Trần y sư.
Mã Tiểu Duệ thấy có người bên cạnh cung kính chào, giật mình khôi phục lại tinh thần.
Nhìn thấy mọi người bước đến, cô vội vàng cúi đầu, cung kính chào:
- Xin chào Viện trưởng Từ, Lưu thiên y sư, La y sư, Trần y sư.
Danh sách chương