Thấy mọi người cung kính chào hỏi, mấy vị y sư chỉ gật đầu, sau đó nhất tề nhìn về phía giữa sân.
Lúc này Giang Khương đang quần đấu với Viên tiên sinh.
Cao thủ Thiên giai chính là cao thủ Thiên giai, Viên tiên sinh đối mặt với Giang Khương, rõ ràng là dễ dàng hơn so với bốn cao thủ Thiên y ngoại viện.
Mặc dù khi ra tay có chút kiêng kỵ, nhưng cũng không để Giang Khương chiếm cứ thượng phong. Đối mặt với trọng kích cuồng bạo của Giang Khương, ông luôn tìm kiếm cơ hội để chuẩn bị chế phục hắn.
Mọi người im lặng không lên tiếng, nhưng sắc mặt tối sầm, đặc biệt là La y sư.
Các y sĩ khác khi nhìn, chưa chắc đã phán định Giang Khương có sự khác thường. Nhưng ở đây đều là nhân vật đứng đầu Thiên Y Viện, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được tình huống bên trong.
Sau khi nhìn vài lần, sắc mặt La y sư lại càng âm trầm. Chỉ là ông không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn. Bởi vì lúc này không phải là lúc ông có thể lên tiếng. Bên cạnh ông còn có Viện trưởng Từ Khải Liễu, còn có thành viên phụ trách của hội Giám sát, thiên y sư Lưu Mộc Dương. Ông là sư phụ của Giang Khương, việc này không thích hợp để ông lên tiếng.
Ông tin rằng, việc này cũng không cần ông lên tiếng, Viện trưởng Từ Khải Liễu, còn có Thiên y sư Lưu Mộc Dương sẽ có công đạo.
Ánh mắt Thiên y sư Từ Khải Liễu hiện lên sự tức giận, nhìn Thiên y sư Lưu Mộc Dương, nói:
- Mộc Dương, ông nói như thế nào đây?
- Việc này sẽ nghiêm trị thỏa đáng.
Mặc dù Lưu Mộc Dương thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng ông là người nắm giữ quyền giám sát Thiên Y Viện, một khi phát hiện có người phạm quy tắc, đặc biệt là lần này lại nhằm vào thành viên chính thức, hơn nữa còn là nhân tài kiệt xuất, được các vị Thiên y sư coi là tương lai sau này của viện, ông lại càng tức giận hơn.
Cho nên, Thiên y sư Từ Khải Liễu vừa nói, ánh mắt Lưu Mộc Dương đã phát lạnh, trầm giọng đáp.
- Ừm.
Thiên y sư Từ Khải Liễu gật đầu, sau đó nhìn Mã Tiểu Duệ đang cẩn thận đứng bên cạnh, nói:
- Mã Duệ Hoằng, trong tay con là cái gì?
- Dạ, là loại thuốc mê do con tự điều chế.
Đối mặt với Thiên y sư Từ Khải Liễu, Mã Tiểu Duệ một chút cũng không dám tùy ý, vội vàng đáp.
- Nếu đã mang đến, tại sao lại không dùng? Đánh thuốc mê tiểu tử này đi.
Thiên y sư Từ Khải Liễu lãnh đạm nói.
- Sao ạ?
Mã Tiểu Duệ bất ngờ.
Từ Khải Liễu vừa nhìn đã biết loại thuốc trong tay cô dùng để làm gì, nhưng cô lại không dám giấu diếm:
- Viện trưởng Từ, con...con đã dùng rồi, nhưng vô dụng.
- Đã dùng? Vô dụng?
Từ Khải Liễu cau mày, có chút ngoài ý muốn nhìn Mã Tiểu Duệ, trầm giọng nói:
- Con không thí nghiệm qua sao?
- Không, con đã thí nghiệm qua, còn thí nghiệm rất nhiều lần trên năm sáu con la.
Nói đến đây, Mã Tiểu Duệ có chút khẩn trương ngẩng đầu nhìn sư phụ, sau đó cúi đầu nói tiếp:
- Người cũng đã dùng qua, rất an toàn, hiệu quả cũng khẳng định.
- Thế à?
Từ Khải Liễu lại càng cau mày chặt hơn, khiến cho tim của Mã Tiểu Duệ lại càng nhảy bùm bùm.
Nên biết rằng, cô thí nghiệm trên cơ thể người là trực tiếp bắt mấy y sĩ làm vật thí nghiệm cho cô, cũng không xin phép thành viên của hội kiểm tra dược trước.
- Tiếp tục phun đi.
Từ Khải Liễu trầm giọng nói.
Nghe được lời này, Mã Tiểu Duệ thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Thiên y sư Từ Khải Liễu không có ý định truy cứu việc này. Nhưng trước đó cô đã phun mấy lần Giang Khương cũng vẫn không ngã, bây giờ phun tiếp có tác dụng gì không?
Nhưng nếu Thiên y sư Từ Khải Liễu đã hạ lệnh như vậy, cô cũng không dám do dự, cắn răng chạy về phía Giang Khương.
Trần y sư đứng một bên vẫn không lên tiếng, nhìn bộ dạng cẩn thận của đệ tử mình, không khỏi khẽ cười, quay sang nói với La y sư:
- Lão La, mặc dù Giang Khương đã đoạt vị trí đầu bảng của Tiểu Duệ chúng tôi, nhưng Tiểu Duệ rất biết cách làm người. Nên biết rằng chai thuốc này của nó đã thí nghiệm vô số lần, hao phí biết bao nhiêu nguyên liệu mới tạo ra được, cũng không có bất kỳ tác dụng phụ này. Thế mà bây giờ lại lấy ra dùng cho Giang Khương nhà ông, đúng là không tệ.
- Hừ.
Tâm trạng của La lão lúc này không tốt. Bất luận là ai nhìn thấy đồ đệ bảo bối của mình bị người ta biến thành như vậy mà không bực tức chứ. Nghe Trần y sư nói, cũng không nhịn được khẽ hừ một tiếng:
- Giang Khương nhà tôi bị biến thành bộ dạng như vậy, cũng không hy vọng loại thuốc này càng làm tình huống trầm trọng thêm.
- Chậc chậc, lão La, ông yên tâm đi. Tiểu Duệ dám dùng trên người Giang Khương, tuyệt đối không phải là thuốc bậy thuốc bạ. Để xác định tính an toàn của nó, Tiểu Duệ đã mất bảy tám ngày mới có thể hoàn thành.
Trần y sư mỉm cười nói, gương mặt tràn đầy tự tin:
- Con bé kia làm việc gì cũng rất cố chấp. Nếu không, cũng không trở thành y sĩ tam phẩm ở cái tuổi này, đúng không nào?
- Ý của ông là chẳng lẽ Giang Khương nhà tôi lại thua con bé của nhà ông sao? Hừ, ông cứ chờ đó, nhiều nhất là hai năm, không, một năm rưỡi, Giang Khương nhà tôi sẽ còn lợi hại hơn con bé nhà ông.
Nghe Trần y sư bắt đầu khoe khoang đệ tử của mình, La y sư có chút không phục. Giang Khương nhà ông đúng chuẩn Thiên y sư tương lai, sao có thể thua con bé hỉ mũi chưa sạch của Trần y sư chứ...mặc dù con bé đó quả thật rất lợi hại.
Liền nói tiếp:
- Hơn nữa, ông nhìn Giang Khương đi, ngay cả lão Viên cũng không có biện pháp chế trụ. Về phương diện này, con bé nhà ông có thể so sánh sao?
Thấy La y sư không phục, Trần y sư chỉ mỉm cười:
- Chuyện đánh nhau mà so sánh làm gì? Nếu lấy ra để so sánh, chúng ta cần cao thủ ngoại viện làm chi? Hơn nữa, là con gái, chỉ cần mạnh mẽ trong lĩnh vực chuyên môn của mình là được. Chuyện đánh nhau là của đàn ông, tranh giành làm gì?
Nói đến đây, Trần y sư liếc mắt nhìn La y sư, nói tiếp:
- Nhưng lão La, ông ngẫm lại đi, đệ tử của ông giỏi thật, nhưng thân làm sư phụ là ông, ông có thể đánh thắng đồ đệ tôi không?
Nói đến đây, Trần y sư hất cằm lên, vẻ mặt khinh thường nhìn La y sư:
- Sao?
- Sao sao cái rắm?
Bị chạm vào vết thương cũ, La y sư xấu hổ không thôi:
- Đồ đệ so với đồ đệ, sư phụ so với sư phụ. Năng lực của ông có thể so sánh với tôi sao? Hả hả...
Lúc này Giang Khương đang quần đấu với Viên tiên sinh.
Cao thủ Thiên giai chính là cao thủ Thiên giai, Viên tiên sinh đối mặt với Giang Khương, rõ ràng là dễ dàng hơn so với bốn cao thủ Thiên y ngoại viện.
Mặc dù khi ra tay có chút kiêng kỵ, nhưng cũng không để Giang Khương chiếm cứ thượng phong. Đối mặt với trọng kích cuồng bạo của Giang Khương, ông luôn tìm kiếm cơ hội để chuẩn bị chế phục hắn.
Mọi người im lặng không lên tiếng, nhưng sắc mặt tối sầm, đặc biệt là La y sư.
Các y sĩ khác khi nhìn, chưa chắc đã phán định Giang Khương có sự khác thường. Nhưng ở đây đều là nhân vật đứng đầu Thiên Y Viện, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được tình huống bên trong.
Sau khi nhìn vài lần, sắc mặt La y sư lại càng âm trầm. Chỉ là ông không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn. Bởi vì lúc này không phải là lúc ông có thể lên tiếng. Bên cạnh ông còn có Viện trưởng Từ Khải Liễu, còn có thành viên phụ trách của hội Giám sát, thiên y sư Lưu Mộc Dương. Ông là sư phụ của Giang Khương, việc này không thích hợp để ông lên tiếng.
Ông tin rằng, việc này cũng không cần ông lên tiếng, Viện trưởng Từ Khải Liễu, còn có Thiên y sư Lưu Mộc Dương sẽ có công đạo.
Ánh mắt Thiên y sư Từ Khải Liễu hiện lên sự tức giận, nhìn Thiên y sư Lưu Mộc Dương, nói:
- Mộc Dương, ông nói như thế nào đây?
- Việc này sẽ nghiêm trị thỏa đáng.
Mặc dù Lưu Mộc Dương thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng ông là người nắm giữ quyền giám sát Thiên Y Viện, một khi phát hiện có người phạm quy tắc, đặc biệt là lần này lại nhằm vào thành viên chính thức, hơn nữa còn là nhân tài kiệt xuất, được các vị Thiên y sư coi là tương lai sau này của viện, ông lại càng tức giận hơn.
Cho nên, Thiên y sư Từ Khải Liễu vừa nói, ánh mắt Lưu Mộc Dương đã phát lạnh, trầm giọng đáp.
- Ừm.
Thiên y sư Từ Khải Liễu gật đầu, sau đó nhìn Mã Tiểu Duệ đang cẩn thận đứng bên cạnh, nói:
- Mã Duệ Hoằng, trong tay con là cái gì?
- Dạ, là loại thuốc mê do con tự điều chế.
Đối mặt với Thiên y sư Từ Khải Liễu, Mã Tiểu Duệ một chút cũng không dám tùy ý, vội vàng đáp.
- Nếu đã mang đến, tại sao lại không dùng? Đánh thuốc mê tiểu tử này đi.
Thiên y sư Từ Khải Liễu lãnh đạm nói.
- Sao ạ?
Mã Tiểu Duệ bất ngờ.
Từ Khải Liễu vừa nhìn đã biết loại thuốc trong tay cô dùng để làm gì, nhưng cô lại không dám giấu diếm:
- Viện trưởng Từ, con...con đã dùng rồi, nhưng vô dụng.
- Đã dùng? Vô dụng?
Từ Khải Liễu cau mày, có chút ngoài ý muốn nhìn Mã Tiểu Duệ, trầm giọng nói:
- Con không thí nghiệm qua sao?
- Không, con đã thí nghiệm qua, còn thí nghiệm rất nhiều lần trên năm sáu con la.
Nói đến đây, Mã Tiểu Duệ có chút khẩn trương ngẩng đầu nhìn sư phụ, sau đó cúi đầu nói tiếp:
- Người cũng đã dùng qua, rất an toàn, hiệu quả cũng khẳng định.
- Thế à?
Từ Khải Liễu lại càng cau mày chặt hơn, khiến cho tim của Mã Tiểu Duệ lại càng nhảy bùm bùm.
Nên biết rằng, cô thí nghiệm trên cơ thể người là trực tiếp bắt mấy y sĩ làm vật thí nghiệm cho cô, cũng không xin phép thành viên của hội kiểm tra dược trước.
- Tiếp tục phun đi.
Từ Khải Liễu trầm giọng nói.
Nghe được lời này, Mã Tiểu Duệ thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Thiên y sư Từ Khải Liễu không có ý định truy cứu việc này. Nhưng trước đó cô đã phun mấy lần Giang Khương cũng vẫn không ngã, bây giờ phun tiếp có tác dụng gì không?
Nhưng nếu Thiên y sư Từ Khải Liễu đã hạ lệnh như vậy, cô cũng không dám do dự, cắn răng chạy về phía Giang Khương.
Trần y sư đứng một bên vẫn không lên tiếng, nhìn bộ dạng cẩn thận của đệ tử mình, không khỏi khẽ cười, quay sang nói với La y sư:
- Lão La, mặc dù Giang Khương đã đoạt vị trí đầu bảng của Tiểu Duệ chúng tôi, nhưng Tiểu Duệ rất biết cách làm người. Nên biết rằng chai thuốc này của nó đã thí nghiệm vô số lần, hao phí biết bao nhiêu nguyên liệu mới tạo ra được, cũng không có bất kỳ tác dụng phụ này. Thế mà bây giờ lại lấy ra dùng cho Giang Khương nhà ông, đúng là không tệ.
- Hừ.
Tâm trạng của La lão lúc này không tốt. Bất luận là ai nhìn thấy đồ đệ bảo bối của mình bị người ta biến thành như vậy mà không bực tức chứ. Nghe Trần y sư nói, cũng không nhịn được khẽ hừ một tiếng:
- Giang Khương nhà tôi bị biến thành bộ dạng như vậy, cũng không hy vọng loại thuốc này càng làm tình huống trầm trọng thêm.
- Chậc chậc, lão La, ông yên tâm đi. Tiểu Duệ dám dùng trên người Giang Khương, tuyệt đối không phải là thuốc bậy thuốc bạ. Để xác định tính an toàn của nó, Tiểu Duệ đã mất bảy tám ngày mới có thể hoàn thành.
Trần y sư mỉm cười nói, gương mặt tràn đầy tự tin:
- Con bé kia làm việc gì cũng rất cố chấp. Nếu không, cũng không trở thành y sĩ tam phẩm ở cái tuổi này, đúng không nào?
- Ý của ông là chẳng lẽ Giang Khương nhà tôi lại thua con bé của nhà ông sao? Hừ, ông cứ chờ đó, nhiều nhất là hai năm, không, một năm rưỡi, Giang Khương nhà tôi sẽ còn lợi hại hơn con bé nhà ông.
Nghe Trần y sư bắt đầu khoe khoang đệ tử của mình, La y sư có chút không phục. Giang Khương nhà ông đúng chuẩn Thiên y sư tương lai, sao có thể thua con bé hỉ mũi chưa sạch của Trần y sư chứ...mặc dù con bé đó quả thật rất lợi hại.
Liền nói tiếp:
- Hơn nữa, ông nhìn Giang Khương đi, ngay cả lão Viên cũng không có biện pháp chế trụ. Về phương diện này, con bé nhà ông có thể so sánh sao?
Thấy La y sư không phục, Trần y sư chỉ mỉm cười:
- Chuyện đánh nhau mà so sánh làm gì? Nếu lấy ra để so sánh, chúng ta cần cao thủ ngoại viện làm chi? Hơn nữa, là con gái, chỉ cần mạnh mẽ trong lĩnh vực chuyên môn của mình là được. Chuyện đánh nhau là của đàn ông, tranh giành làm gì?
Nói đến đây, Trần y sư liếc mắt nhìn La y sư, nói tiếp:
- Nhưng lão La, ông ngẫm lại đi, đệ tử của ông giỏi thật, nhưng thân làm sư phụ là ông, ông có thể đánh thắng đồ đệ tôi không?
Nói đến đây, Trần y sư hất cằm lên, vẻ mặt khinh thường nhìn La y sư:
- Sao?
- Sao sao cái rắm?
Bị chạm vào vết thương cũ, La y sư xấu hổ không thôi:
- Đồ đệ so với đồ đệ, sư phụ so với sư phụ. Năng lực của ông có thể so sánh với tôi sao? Hả hả...
Danh sách chương