Edit: Han.

Nhiễm Diên đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy ngã trên mặt đất, cánh tay phải đau đớn nóng rát, hai trâm ngọc nạm châu trên búi tóc chịu tác động rơi rụng xuống sàn nhà vang lên vài tiếng thanh thuý, nàng cuống quýt muốn bò lên chạy thoát, chỉ là đã không còn kịp nữa rồi.

"A!"

Chỗ mắt cá chân truyền đến đau nhức, nháy mắt liền đánh gãy ý đồ chạy trốn của nàng, kinh sợ hoảng loạn quay đầu lại, mới phát hiện chân phải của mình đang bị Quý Thịnh dùng sức dẫm lên, đế giày cứng rắn màu đen thêu huyền điểu không chút lưu tình nào dẫm nghiền lên mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, đau nhức truyền đến làm nàng biến sắc.

"Không! Aa...."

Không khí cơ hồ ngưng kết lại, truyền đến thanh âm xương cốt rạn nứt.

Đợi sau khi hắn dời chân đi, nàng đã đau đến mức không động đậy được, trên ngọc dung xu lệ tuyệt mĩ ướt đẫm nước mắt, bởi vì đau đớn, khuôn mặt nàng trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dài tẩm ướt tóc đen hỗn độn trên trán.

Quý Thịnh từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Diên nằm run rẩy ở giữa sàn, trên khuôn mặt tuấn mỹ phiếm một tia ý cười âm lãnh, hắn chậm rãi động thân ngồi xổm xuống, vén lên mấy sợi tóc đen dính bên má Nhiễm Diên, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về da thịt mềm mịn tinh tế của nàng.

"A Diên sinh ra quá mỹ, luôn có thể mê hoặc nam tử, vị hôn thê? A, đợi mấy ngày nữa Bổn Vương sẽ cho người đem thi thể Chung Tin mang về đây, đem y chôn ở dưới cây hoa quế kia, A Diên thấy có được không?"

Ngoài cửa sổ bên sườn Thượng Dương Điện có cây quế già đã trăm năm tuổi, hoa nở trĩu cành theo gió rào rạt lung lay, thỉnh thoảng lại tạo thành trận mưa cánh hoa trút xuống.

Đau đớn khiến ý thức của Nhiễm Diên hỗn độn, cắn chặt hàm răng run rẩy, cố sức bình ổn hơi thở khó khăn, nàng thậm chí còn không dám nhìn Quý Thịnh, hiện tại hắn chính là người điên.

"Bổn Vương cho rằng A Diên thực nghe lời, thế nhưng lại quên A Diên của ta cũng rất thông minh, không nghĩ đợi ở chỗ này? Hối hận không giết chết Bổn Vương? Ha ha! Đáng tiếc, nàng đời này đều phải ở bên Bổn Vương."

Hắn cuồng ngạo kinh thường cười lớn, trong ánh mắt lạnh lùng uy nghi sát khí yêu dã khiếp người.

Cho dù hắn vẫn luôn biết tâm của nàng không ở trên người hắn, nhưng nàng lại trưng ra biểu hiện hoà hoãn giả dối, khiến hắn cho rằng có thể dùng thời gian cùng thật tâm đối đãi sẽ có thể hoà tan nàng, chỉ là khi nhìn vào kết cục, Quý Thịnh mới phát hiện ra bản thân đã quá sai lầm.

Thế gian này sợ là không có nữ nhân nào nhẫn tâm như Nhiễm Diên.

"Nhiễm Diên, là nàng làm Bổn Vương biến thành như vậy, cho nên đừng khóc....Đây là trừng phạt mà nàng nên nhận được."

"A!"

Trên mặt đất, Nhiễm Diên nằm sấp đột nhiên bị vặn ngược lại, trong lệ quang mê mang, nàng thấy Quý Thịnh đè ép lên, nàng thậm chí còn không có cơ hội trốn tránh, đôi môi nhợt nhạt liền bị hắn mạnh mẽ cắn lấy, đầu lưỡi thô lệ xâm nhập vào khoang miệng nàng phẫn nộ cướp đoạt, nụ hôn thô bạo chặt chẽ giống như cắn xé, trong tiếng nức nở yếu ớt, hương vị máu tươi tanh nồng lan tràn ở giữa môi răng giao triền.

"Ô ô! Không.....muốn....Ngô ~"

Môi nàng lưỡi nàng đều bị hắn cắn rách, đau đớn làm Nhiễm Diên giãy giụa theo bản năng, nhưng nàng càng giãy giụa lại càng thêm chọc giận Quý Thịnh, thân hình cao lớn cường thế ép mạnh xuống, tấm gỗ nhỏ bé phía sau lưng gần như sắp bị bẻ gãy.

Hắn như tên biến thái vặn vẹo, thề chết muốn phá huỷ mọi thứ của nàng.

Roẹt!

Váy dài cung thêu tinh mỹ bị hắn dã man tàn nhẫn xé rách nát, trong hỗn loạn, Nhiễm Diên dùng hết chút sức lực cuối cùng đẩy hắn, trước ngực ập tới một trận lãnh lẽo, áo lót đã bị hắn ném tới một bên.

"Buông ra......Ta! Quý Thịnh!"

Nàng nói không rõ nỗi phẫn nộ nghẹn ngào, tay nhỏ sợ hãi vung vẩy, lơ đãng đánh lên mặt Quý Thịnh, nam nhân chìm đắm trong điên cuồng mới có giây lát thanh tỉnh, hắn hơi nâng thân lên, nơi đáy mắt tràn ngập lệ khí hung ác nham hiểm thế nhưng chất chứa một tia bi ai.

"A Diên, đừng ép ta phải chặt đứt đôi tay này của nàng." Hắn bắt lấy đôi tay nàng, lòng bàn tay lạnh lẽo vuốt ve trên xương cổ tay thanh tú non mịn, chỉ cần hắn hơi dùng chút lực, nơi đó sẽ hoàn toàn đứt gãy.

Hơi thở không thông, nàng khóc nghẹn, trên môi run rẩy tái nhợt còn vương lại vết máu, hắn áp bách tàn nhẫn làm nàng vô pháp hô hấp.

"Không cần.....Không cần."

Nàng gần như là khóc lóc cầu xin, khiến Quý Thịnh dừng sự thô bạo đáng sợ lại, thở dốc cúi người vươn đầu lưỡi liếm liếm máu tươi bên môi nàng, động tác mềm nhẹ ôn nhu thương tiếc như chim sợ cành cong làm Nhiễm Diên có một lát mê loạn.

Chỉ là khi hắn nâng thân lên lần nữa, trên khuôn mặt tuấn mỹ có thể mê hoặc nữ nhân khắp thiên hạ kia lại hiện ra một nụ cười quỷ dị, bộ dáng này của hắn làm Nhiễm Diên hoàn toàn chìm vào băng tuyết không đáy.

"Bổn Vương sẽ không tiếp tục tin tưởng A Diên."

Hắn thậm chí đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp xé rách váy áo còn xót lại, tách hai chân nàng kéo lên cao, cự vật thô lớn hung hăng tiến vào, trong khoảnh khắc hoa lộ khô khốc phình lên, huyệt thịt co rút kịch liệt, dùng phương thức nguyên thuỷ nhất xâm nhập vào cơ thể nàng.

"A a!!"

Tác giả ps: Đại Vương bị Tiểu Diên vả mặt lần thứ hai ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện