Edit: Han.

Thượng nguồn sông lớn ở Bác Dương thông đến Yến, Triệu; hạ nguồn hướng về Sở, mùa này vừa lúc dòng chảy của sông êm đềm, Chung Tin đã sớm an bài thuyền lớn, đưa đám người Nhiễm Diên lên thuyền, tận đến khi thuyền lớn biến mất ở khúc sông phía trước, y vẫn còn đứng nhìn theo thật lâu.

"Tướng quân! Mau hồi đô thành, xảy ra việc lớn rồi!"

Chung Tin bỗng nhiên quay đầu, liền thấy gia binh Tư Tự chạy nhanh tới, không màng đến một thân vết thương chồng chất, hãy còn phẫn uất kêu to, sắc mặt y lập tức đại biến.....

Lại nói tới Nhiễm Diên bên này, vô luận là trước khi xuyên qua hay sau khi xuyên qua, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi thuyền trên sông, trong gian phòng không lớn đốt quế hương, nước sông hỗn tạp tràn ngập mùi tanh nồng, thật sự không quá dễ chịu, đầu óc lâng lâng trầm trầm phun ra mấy bận sau đó vẫn luôn ngủ mà trôi qua.

Đám người Mặc Hành cũng thế, say tàu lợi hại, tận đến một ngày sau, Nữ Âm mới phát hiện ra có điều không thích hợp.

"Phu nhân, hướng đi của thuyền này không đúng, vừa rồi nô tỳ mới nhìn qua, căn bản không phải là hướng đi đến Sở quốc, hơn nữa đồ ăn của chúng ta hình như cũng bị hạ dược." Nữ Âm thấp giọng ở bên tai Nhiễm Diên vội vàng nói mấy lời.

Nhiễm Diên thất kinh, chống cánh tay Nữ Âm ngồi dậy, lông mi màu đen thật dài như cánh bướm run rẩy, sóng mắt lay động nhìn về phía ánh đèn dầu, trong không khí lưu chuyển mùi tanh của nước sông khiến nàng hoa mắt chóng mặt.

"Trước không cần rút dây động rừng, tìm thời gian đem việc này nói cho Mặc Hành, thăm dò người trên thuyền."

Nỗi bất an trong lòng đã đạt tới cực điểm, đi qua sông lớn Bác Dương vốn là bí quá hoá liều, đường thuỷ của sông này cũng thông đến Yến quốc, nhưng Nhiễm Diên tin tưởng Chung Tin sẽ không hại nàng, mới đồng ý dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Sở quốc, không nghĩ đến cuối cùng vẫn tính sai.

Buổi tối Nữ Âm bưng đồ ăn vào, sau khi đóng lại cửa phòng, nâng Nhiễm Diên ngồi quỳ ở sau bàn nhỏ, nghiêng một bên hạ thấp thanh âm nói: "Mặc tiên sinh nói người mà Chung Tướng quân an bài hẳn là đã bị đổi, hiện tại trên thuyền có tới mười mấy cao thủ, đồ ăn của chúng ta là bị áp chế hạ dược."

Tay nắm đũa của Nhiễm diên bỗng chốc căng thẳng, người trên thuyền tám chín phần là do Quý Thịnh phái tới, mà phương hướng hiện tại của thuyền hiển nhiên là Yến quốc.

"Phu nhân, ngài yên tâm, Mặc tiên sinh nói đợi ngày mai khôi phục liền có thể giải quyết những người đó."

Nhìn gian phòng tối tăm, Nhiễm Diên cười tự giễu, nếu không phải Nữ Âm phát hiện ra dị thường, nàng khả năng đến Yến quốc lúc nào còn không biết, nàng quả nhiên vẫn đấu không lại Quý Thịnh.

"Không cần, lần này là ta liên luỵ các ngươi."

Những người này có thể thần không biết quỷ không hay lên thuyền đưa bọn họ mang về Yến quốc thì tất nhiên không phải cao thủ bình thường, Mặc Hành chỉ dẫn theo năm người, sao có thể là đối thủ của bọn họ, thuyền lớn đã đi được một ngày hai đêm, sáng sớm ngày mai sợ là đã tiến vào địa giới Yến quốc.

Nàng đã mất đi tất cả cơ hội.

Quả nhiên, không ngoài sở liệu của Nhiễm Diên, sáng sớm ngày thứ hai thuyền liền vào Yến quốc, đứng ở trên boong tàu nhìn nước sông cuồn cuộn, vốn hình ảnh in trên mặt sông chỉ có một thuyền lớn, không biết từ khi nào, hai bên trái phải đã thêm hai chiếc thuyền quân.

"Phu nhân."

"Thì ra là Triệu đại nhân, lâu ngày không thấy." Nhiễm Diên liếc mắt nhìn Triệu Lịch quỳ gối ở trên thuyền, nhớ lại một hồi ngày ấy khi nàng trốn ra khỏi cung chính là bị y bắt trở về, luôn miệng mắng nàng là "Yêu phi".

Tuy rằng người trước mặt trong ánh mắt không còn chứa hung quang, nhưng Triệu Lịch vẫn lạnh lùng trừng mắt như cũ, ôm quyền lạnh giọng nói với Nhiễm Diên: "Đại Vương dặn dò, hộ tống Phu nhân an toàn hồi cung, mong Phu nhân đừng để thần khó xử."

Nhiễm Diên nắm chặt bàn tay hơi run rẩy, buông ra năm ngón tay bị nắm đến tê dại, bám lấy lan can thuyền.

"Triệu đại nhân chẳng lẽ thật sự muốn đưa ta hồi cung? Quá khứ ta đã hại Đại Vương nhà ngươi như thế nào, ngươi hẳn là đã biết, nếu như ta lại hồi cung, chỉ sợ lần này sẽ phá đến long trời lở đất."

Nàng cười như không cười ghé mắt nhìn sang, trong mắt đẹp sáng ngời lưu động quang mang diễm dật, có thể đoạt lấy nhân tâm trong nháy mắt, Triệu Lịch chỉ nhìn thoáng qua liền áy náy kinh hãi cúi đầu.

"Phu nhân, thần chỉ nghe mệnh lệnh của Đại Vương mà hành sự."

Triệu Lịch tuy là kẻ vũ phu, nhưng tuyệt đối là người trung thành với chủ nhân, cho nên phép kích tướng của Nhiễm Diên dùng với y là không có hiệu quả, nghĩ đến Quý Thịnh cũng sớm đoán ra được y là người như thế, mới phái y lần thứ hai đến bắt Nhiễm Diên giảo hoạt về cung.

Gom lại tóc đen tán loạn bên thái dương, Nhiễm Diên cười thành tiếng: "Được rồi, vậy thì hồi cung đi thôi."

Xem ra nàng cùng Quý Thịnh đời này định sẵn là phải dây dưa không rõ.

Lại lần nữa trở về Yến cung, chỉ ngắn ngủi trong vòng hai tháng, Nhiễm Diên lại có cảm giác như đã cách cả một thế kỷ, Bàng Cung hoa quế đã nở đầy cành, cung nhân đứng hầu ngoài Trường Hoa Điện đã thay đổi hết, đi tới đi lui bên ngoài hành lang đứng đầy giáp vệ.

Nhiễm Diên lần này là hoàn toàn không còn tự do.

Mà Quý Thịnh sắp chiến thắng trở về triều.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện