Edit: Han.
Bí mật của Nhiễm Diên cũng không nhiều, phần lớn đều đã bị Quý Thịnh khai quật, còn lại có thể giấu đều là bảo mệnh, nam nhân quỳ trên mặt đất kêu Mặc Hành, một năm trước trùng hợp được nàng cứu một mạng, dựa theo quy củ sư môn của y, y cần phải làm việc cho nàng ba năm.
Nhiễm Diên đã nghe qua danh hào của sư phụ y, là nhân vật trọng yếu nhất của Mặc gia* đương thời, y báo ân cũng là sự bảo đảm đối với nàng.
"Ngày mai ngươi ở dưới chân núi chờ ta, sau khi ta từ phía trên xuống, phỏng chừng còn phải đối mặt với một tràng ác chiến."
Thanh âm của nàng tố ngôn uyển chuyển, nếu không lại gần nghe thì căn bản không biết nàng đang nói cái gì, mà Mặc Hành lại rất rõ ràng, bất động thanh sắc hỏi: "Phu nhân là sợ Trịnh Thái hậu có gian trá?"
"Đương nhiên, bà ta muốn mệnh của ta đã lâu, nếu như ta trực tiếp chết đi, so với đào tẩu còn có thể làm Trịnh thị nhất lao vĩnh dật* hơn nhiều."
(*Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả cả đời nhàn nhã)
Ấn đường kiều mị của Nhiễm Diên khẽ nhíu, Quý Thịnh đổi người ở Cao Lê thành, làm nàng tổn thất vương bài cuối cùng, muốn rời khỏi Yến cung nói dễ hơn làm, chuyện sắc lập vương hậu là một mồi lửa lớn, nàng chỉ là truyền ra chút ý tứ, Trịnh Thái hậu đã lập tức tỏ vẻ phải dùng hết mọi biện pháp hỗ trợ nàng rời cung.
"Tất nhiên, ta chỉ là muốn ngừa vạn nhất thôi."
Trong kế hoạch, khi sát thủ mà Trịnh Thái hậu an bài xuất hiện, nàng chỉ cần giả bộ ngã xuống vách núi, sau đó có thể đào tẩu. Vốn dĩ sự tình đơn giản như vậy, nàng căn bản không cần mượn Trịnh Thái hậu ra tay, chỉ là Nhiễm Diên không muốn có lấy nửa điểm sai lầm nào, Quý Thịnh cũng không phải người dễ lừa gạt.
Người mà nàng có thể sử dụng không nhiều, lôi kéo Trịnh Thái hậu lên thuyền tình huống liền trở nên không giống trước, nếu tính là bà ta muốn giết nàng, trước đó cũng phải đem việc này hoàn thành, không có ai muốn làm Nhiễm Diên lặng lẽ biến mất hơn Trịnh thị.
Liền tính nếu kế này thất bại, về sau chỉ cần Nhiễm Diên lại có ý tưởng rời đi Yến cung, Trịnh Thái hậu - nữ nhân kia chỉ sợ đều phải hỗ trợ nàng đến không biết mệt.
"Phu nhân yên tâm, Hành chắc chắn sẽ đem hết toàn lực bảo hộ ngài, công tác chuẩn bị cũng đã an bài thoả đáng."
Nhiễm Diên gật đầu, sau khi thoát thân nàng chuẩn bị đi Lâm Tri của Tề quốc, nơi đó tuy tiếp giáp Vệ quốc, nhưng Tề cùng Yến từ trước tới nay bất hoà, cho dù Quý Thịnh có phát hiện ra chuyện của nàng, muốn bắt nàng, cũng không có khả năng cho người gióng trống khua chiêng vào Tề quốc.
"Như thế liền làm phiền ngươi."
Mặc Hành hiện giờ vì tránh tai mắt mà nhậm chức ở trong cấm quân, Nhiễm Diên không thể cùng y ở một chỗ quá lâu, chuyển bước qua khóm liễu đi hướng lên trên cầu, không ngờ giữa bụi hoa lại có một người lặng yên đi ra, nàng ngoài ý muốn hơi kinh ngạc.
"Ngươi đều nghe thấy được?"
Rốt cuộc là chuyện lớn, nàng thế nhưng không phát hiện ra gần bên cạnh còn có một người khác.
Vệ Hằng biểu tình ổn định, tuấn nhan như ngọc hiền lành văn nhã, nhìn ra sự đề phòng của Nhiễm Diên, vội chắp tay nói: "Phu nhân yên tâm, Hằng cái gì cũng không biết."
Hiển nhiên, y đều nghe thấy tất cả.
Bọn họ nhìn chăm chú lẫn nhau, Nhiễm Diên cũng không quá hiểu biết Vệ Hằng, nhưng thấy trong lời nói của y ý vị rõ ràng, không biết vì sao trực giác nàng lựa chọn tin tưởng y, khoé miệng khẽ nhếch lên hướng hắn gật đầu cảm tạ.
"Như vậy cảm tạ Thái tử."
Vệ Hằng rũ mắt, nữ nhân trước mắt xinh đẹp rung động lòng người mới thấy lần thứ hai này, nhìn nàng khẽ vuốt ngón tay nõn mịn, tuyết trắng loá mắt, chung quy vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng: "Phu nhân vì sao phải như thế?"
Nàng có mỹ mạo kinh người, còn có sự sủng ái của Yến vương, vì sao còn phải rời khỏi Yến cung?
"Thái tử hàng năm đi khắp chư quốc, chắc hẳn biết đến tự do đi? Tựa như chim bị gãy cánh, ép buộc bản thân phải sống một cuộc sống mà mình không thích, mỗi ngày trôi qua cũng sẽ chỉ là một loại dày vò."
Thanh âm nhu hoà uyển chuyển có chút mơ hồ mờ ảo, Vệ Hằng chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng, tâm y vốn như một hồ nước đầy, bỗng chốc bị thổi đến gợn sóng rối loạn.
"Tự do sao?"
Y nhẹ lẩm bẩm hai chữ này, tựa như đang trầm tư cái gì. Nhiễm Diên không muốn nói nữa, cử chỉ ưu nhã lướt qua bên cạnh hắn, so với bướm nhỏ vờn hoa còn nhanh nhẹn kiều mỹ hơn, thân ảnh yểu điệu nện bước nhỏ rời đi.
Tận đến khi đã đi xa, Nhiễm Diên mới yên lặng quay đầu nhìn nhìn phía sau, đã không còn thấy bóng dáng Vệ Hằng, nàng mới thở ra một hơi dài, nhấc lên làn váy nhanh như chớp liền chạy tới dưới mái hiên cung tẩm, trong tay hãy còn nắm chặt cành liễu, âm thầm nói: "Làm ta sợ muốn chết, y hẳn là sẽ không nói cho Quý Thịnh đi?"
Bộ dáng nàng như vậy, nào còn có được sự ung dung thanh nhã khiến nhân tâm mê loạn mới vừa rồi.
Nhiễm Diên hiện tại lo lắng, nếu như Quý Thịnh phát hiện ra nàng định chạy trốn, phỏng chừng phát điên lên thì chuyện gì cũng sẽ làm, nàng hiện tại mới có hai mươi tuổi, còn không muốn chết quá sớm đâu....
Đêm đến, Quý Thịnh săn thú trở về, tại hành cung bốn phía đều cử hành yến hội sênh ca, Nhiễm Diên lại không hề tham dự, đã sớm tắm gội đi ngủ, mãi tới lúc nửa đêm bị một cỗ mùi rượu nồng nặc làm cho tỉnh lại, ngồi dậy xem, mới phát hiện là Quý Thịnh, hắn ngồi dưới chân giường rũ người nằm liệt đã ngủ mất rồi, một bàn tay còn nắm một góc chăn gấm của nàng, tựa hồ là muốn đắp lên cho nàng.
Trong lòng cứng lại, nhìn về phía sườn mặt bị ánh đèn dầu chiếu rọi của hắn, tư thế hiên ngang oai hùng uy nghi phấn chấn bừng bừng, nam nhân này là trời sinh vương giả, bất luận là thời đại này, hay là trăm ngàn năm sau, hắn đều sẽ là vạn chúng chú mục*.
(*Vạn chúng chú mục: được ngàn người chú ý)
"A Diên."
Tay Nhiễm Diên nửa duỗi trong không trung nhất thời chấn kinh thu hồi, thật lâu sau, nàng mới phát hiện hắn chỉ là nói mớ mà thôi.
"Quý Thịnh......"
*Mặc gia: một trong bốn trường phái triết học chính dưới thời Xuân thu- Chiến quốc. Ngoài ra, Mặc gia còn là một gia tộc chuyên về cơ quan thuật. Đệ tử Mặc gia tinh thông võ nghệ, am hiểu cơ quan thuật. Dưới thời nhà Tần, Mặc gia từng là gia tộc đứng đầu Bách gia Chư tử.
Han: từ "Mặc gia" này tui đã giải nghĩa một lần rồi, nhưng không nhớ ở chương nào, cũng lười lật lại nên thôi giải nghĩa thêm lần nữa vậy ^
Bí mật của Nhiễm Diên cũng không nhiều, phần lớn đều đã bị Quý Thịnh khai quật, còn lại có thể giấu đều là bảo mệnh, nam nhân quỳ trên mặt đất kêu Mặc Hành, một năm trước trùng hợp được nàng cứu một mạng, dựa theo quy củ sư môn của y, y cần phải làm việc cho nàng ba năm.
Nhiễm Diên đã nghe qua danh hào của sư phụ y, là nhân vật trọng yếu nhất của Mặc gia* đương thời, y báo ân cũng là sự bảo đảm đối với nàng.
"Ngày mai ngươi ở dưới chân núi chờ ta, sau khi ta từ phía trên xuống, phỏng chừng còn phải đối mặt với một tràng ác chiến."
Thanh âm của nàng tố ngôn uyển chuyển, nếu không lại gần nghe thì căn bản không biết nàng đang nói cái gì, mà Mặc Hành lại rất rõ ràng, bất động thanh sắc hỏi: "Phu nhân là sợ Trịnh Thái hậu có gian trá?"
"Đương nhiên, bà ta muốn mệnh của ta đã lâu, nếu như ta trực tiếp chết đi, so với đào tẩu còn có thể làm Trịnh thị nhất lao vĩnh dật* hơn nhiều."
(*Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả cả đời nhàn nhã)
Ấn đường kiều mị của Nhiễm Diên khẽ nhíu, Quý Thịnh đổi người ở Cao Lê thành, làm nàng tổn thất vương bài cuối cùng, muốn rời khỏi Yến cung nói dễ hơn làm, chuyện sắc lập vương hậu là một mồi lửa lớn, nàng chỉ là truyền ra chút ý tứ, Trịnh Thái hậu đã lập tức tỏ vẻ phải dùng hết mọi biện pháp hỗ trợ nàng rời cung.
"Tất nhiên, ta chỉ là muốn ngừa vạn nhất thôi."
Trong kế hoạch, khi sát thủ mà Trịnh Thái hậu an bài xuất hiện, nàng chỉ cần giả bộ ngã xuống vách núi, sau đó có thể đào tẩu. Vốn dĩ sự tình đơn giản như vậy, nàng căn bản không cần mượn Trịnh Thái hậu ra tay, chỉ là Nhiễm Diên không muốn có lấy nửa điểm sai lầm nào, Quý Thịnh cũng không phải người dễ lừa gạt.
Người mà nàng có thể sử dụng không nhiều, lôi kéo Trịnh Thái hậu lên thuyền tình huống liền trở nên không giống trước, nếu tính là bà ta muốn giết nàng, trước đó cũng phải đem việc này hoàn thành, không có ai muốn làm Nhiễm Diên lặng lẽ biến mất hơn Trịnh thị.
Liền tính nếu kế này thất bại, về sau chỉ cần Nhiễm Diên lại có ý tưởng rời đi Yến cung, Trịnh Thái hậu - nữ nhân kia chỉ sợ đều phải hỗ trợ nàng đến không biết mệt.
"Phu nhân yên tâm, Hành chắc chắn sẽ đem hết toàn lực bảo hộ ngài, công tác chuẩn bị cũng đã an bài thoả đáng."
Nhiễm Diên gật đầu, sau khi thoát thân nàng chuẩn bị đi Lâm Tri của Tề quốc, nơi đó tuy tiếp giáp Vệ quốc, nhưng Tề cùng Yến từ trước tới nay bất hoà, cho dù Quý Thịnh có phát hiện ra chuyện của nàng, muốn bắt nàng, cũng không có khả năng cho người gióng trống khua chiêng vào Tề quốc.
"Như thế liền làm phiền ngươi."
Mặc Hành hiện giờ vì tránh tai mắt mà nhậm chức ở trong cấm quân, Nhiễm Diên không thể cùng y ở một chỗ quá lâu, chuyển bước qua khóm liễu đi hướng lên trên cầu, không ngờ giữa bụi hoa lại có một người lặng yên đi ra, nàng ngoài ý muốn hơi kinh ngạc.
"Ngươi đều nghe thấy được?"
Rốt cuộc là chuyện lớn, nàng thế nhưng không phát hiện ra gần bên cạnh còn có một người khác.
Vệ Hằng biểu tình ổn định, tuấn nhan như ngọc hiền lành văn nhã, nhìn ra sự đề phòng của Nhiễm Diên, vội chắp tay nói: "Phu nhân yên tâm, Hằng cái gì cũng không biết."
Hiển nhiên, y đều nghe thấy tất cả.
Bọn họ nhìn chăm chú lẫn nhau, Nhiễm Diên cũng không quá hiểu biết Vệ Hằng, nhưng thấy trong lời nói của y ý vị rõ ràng, không biết vì sao trực giác nàng lựa chọn tin tưởng y, khoé miệng khẽ nhếch lên hướng hắn gật đầu cảm tạ.
"Như vậy cảm tạ Thái tử."
Vệ Hằng rũ mắt, nữ nhân trước mắt xinh đẹp rung động lòng người mới thấy lần thứ hai này, nhìn nàng khẽ vuốt ngón tay nõn mịn, tuyết trắng loá mắt, chung quy vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng: "Phu nhân vì sao phải như thế?"
Nàng có mỹ mạo kinh người, còn có sự sủng ái của Yến vương, vì sao còn phải rời khỏi Yến cung?
"Thái tử hàng năm đi khắp chư quốc, chắc hẳn biết đến tự do đi? Tựa như chim bị gãy cánh, ép buộc bản thân phải sống một cuộc sống mà mình không thích, mỗi ngày trôi qua cũng sẽ chỉ là một loại dày vò."
Thanh âm nhu hoà uyển chuyển có chút mơ hồ mờ ảo, Vệ Hằng chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng, tâm y vốn như một hồ nước đầy, bỗng chốc bị thổi đến gợn sóng rối loạn.
"Tự do sao?"
Y nhẹ lẩm bẩm hai chữ này, tựa như đang trầm tư cái gì. Nhiễm Diên không muốn nói nữa, cử chỉ ưu nhã lướt qua bên cạnh hắn, so với bướm nhỏ vờn hoa còn nhanh nhẹn kiều mỹ hơn, thân ảnh yểu điệu nện bước nhỏ rời đi.
Tận đến khi đã đi xa, Nhiễm Diên mới yên lặng quay đầu nhìn nhìn phía sau, đã không còn thấy bóng dáng Vệ Hằng, nàng mới thở ra một hơi dài, nhấc lên làn váy nhanh như chớp liền chạy tới dưới mái hiên cung tẩm, trong tay hãy còn nắm chặt cành liễu, âm thầm nói: "Làm ta sợ muốn chết, y hẳn là sẽ không nói cho Quý Thịnh đi?"
Bộ dáng nàng như vậy, nào còn có được sự ung dung thanh nhã khiến nhân tâm mê loạn mới vừa rồi.
Nhiễm Diên hiện tại lo lắng, nếu như Quý Thịnh phát hiện ra nàng định chạy trốn, phỏng chừng phát điên lên thì chuyện gì cũng sẽ làm, nàng hiện tại mới có hai mươi tuổi, còn không muốn chết quá sớm đâu....
Đêm đến, Quý Thịnh săn thú trở về, tại hành cung bốn phía đều cử hành yến hội sênh ca, Nhiễm Diên lại không hề tham dự, đã sớm tắm gội đi ngủ, mãi tới lúc nửa đêm bị một cỗ mùi rượu nồng nặc làm cho tỉnh lại, ngồi dậy xem, mới phát hiện là Quý Thịnh, hắn ngồi dưới chân giường rũ người nằm liệt đã ngủ mất rồi, một bàn tay còn nắm một góc chăn gấm của nàng, tựa hồ là muốn đắp lên cho nàng.
Trong lòng cứng lại, nhìn về phía sườn mặt bị ánh đèn dầu chiếu rọi của hắn, tư thế hiên ngang oai hùng uy nghi phấn chấn bừng bừng, nam nhân này là trời sinh vương giả, bất luận là thời đại này, hay là trăm ngàn năm sau, hắn đều sẽ là vạn chúng chú mục*.
(*Vạn chúng chú mục: được ngàn người chú ý)
"A Diên."
Tay Nhiễm Diên nửa duỗi trong không trung nhất thời chấn kinh thu hồi, thật lâu sau, nàng mới phát hiện hắn chỉ là nói mớ mà thôi.
"Quý Thịnh......"
*Mặc gia: một trong bốn trường phái triết học chính dưới thời Xuân thu- Chiến quốc. Ngoài ra, Mặc gia còn là một gia tộc chuyên về cơ quan thuật. Đệ tử Mặc gia tinh thông võ nghệ, am hiểu cơ quan thuật. Dưới thời nhà Tần, Mặc gia từng là gia tộc đứng đầu Bách gia Chư tử.
Han: từ "Mặc gia" này tui đã giải nghĩa một lần rồi, nhưng không nhớ ở chương nào, cũng lười lật lại nên thôi giải nghĩa thêm lần nữa vậy ^
Danh sách chương