ng lòng nàng mới tạm tan đi vài phần.

"Được rồi, đều đi ra ngoài đi."

"Dạ."

Nằm giữa chăn gấm mềm mại, Nhiễm Diên lăn qua lộn lại một hồi vẫn không ngủ được, trong đầu tất cả đều là Quý Thịnh kẻ điên kia, thẳng đến khi bên tai vang lên một trận tiếng nổ lớn vang vọng, nửa bên cung thất tựa hồ đều rung lên, trong lòng nàng căng thẳng, chui ở trong chăn trùm kín đầu.

Nàng sợ hãi sấm to như vậy.

Ầm ầm! Liên tiếp vài trận tiếng sấm nổ ra, Nhiễm Diên trốn ở trong chăn mồ hôi nóng ròng ròng, đại khái là quá căng thẳng, thế cho nên chưa từng phát hiện góc chăn phía sau bị người nhấc lên, tận đến khi một cánh tay cường tráng hoàn toàn để lên eo nàng, nàng mới giật mình hô một tiếng từ trong chăn chui ra ngoài.

"........Ngươi không phải đi rồi sao?"

Ở trong chăn hồi lâu, má đào phấn hồng một mảnh, mắt đẹp trừng lớn mờ mịt hơi nước, trong kiều mị lộ ra tia yếu ớt không dễ phát hiện, bộ dáng bất lực đáng thương này, không khỏi làm Quý Thịnh nhớ tới khi còn nhỏ, trong điện của mẫu hậu nuôi một con thỏ con, đôi mắt hồng hồng ngậm nước, mềm mại đáng yêu đến mức chỉ muốn liên tục xoa nắn mặt béo đầy lông xù.

Ngón tay thon dài thay nàng lau đi mồ hôi nóng ướt át trên trán, mắt đen u trầm theo bản năng né tránh cặp mắt nàng, chầm chậm nói: "Bổn Vương chỉ là không muốn dính mưa nên mới quay lại."

Kẻ lừa đảo, Nhiễm Diên nhìn góc ngoài áo bào, mặt trên rõ ràng còn có dấu vết nước mưa ướt nhẹp, không cần nói cũng biết hắn chắc chắn là đi nửa đường rồi quay lại.

Quý Thịnh bỗng nhiên duỗi tay, đem Nhiễm Diên ôm vào trong lòng, lồng ngực nóng ấm rộng lớn ôm chặt tiểu nhân nhi kiều mềm, tay to nhẹ dán lên lưng nàng, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng, thả ra một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.

"Còn đau phải không?"

Không còn khí thế giương cung bạt kiếm của lúc trước, lãnh khốc sắc bén thoáng biến thành lơ đãng ôn nhu, khiến lòng Nhiễm Diên bỗng chốc mềm nhũn, hơi cựa người tách khỏi lồng ngực cường thế của hắn một chút, trong mũi tất cả đều là mùi long tiên hương của hắn, dưới ánh sáng chiếu rọi, bên trái khuôn mặt trắng trẻo của hắn còn lưu lại dấu tay nàng.

Một cái tát kia nàng đã dùng hết sức lực, Nhiễm Diên bỗng nhiên muốn cười, lại nhịn xuống xúc động cong môi, đau nhức nơi cần cổ đúng lúc truyền đến.

"Tất nhiên là còn đau."

Ngữ khí nàng không tốt lại còn khó nén chút ý tứ giận dỗi, Quý Thịnh an tĩnh chăm chú nhìn nàng trong lồng ngực, cánh tay lại tăng thêm lực ôm nàng, mềm mại của nàng, hương thơm của nàng, tất cả đều là ma chướng của hắn.

"Sẽ không có lần sau."

Trong yên tĩnh, một đạo tiếng sấm ầm vang, ôm lấy thân thể đang co rúm của Nhiễm Diên, Quý Thịnh ở giữa trán nàng chậm rãi ấn xuống một nụ hôn, môi mỏng lại dời xuống cắn vành tai nàng, hơi thở nóng bỏng dần dần đem nàng cắn nuốt.

"A Diên, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta."

Đây là sự cố chấp bá đạo nhất của Quý Thịnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện