Lúc này, điện thoại trên bàn sách của Từ Tiêu bỗng vang lên, bà đứng lên, bấm nhận cuộc gọi
“Từ tổng, tôi đã tra xét theo lời chị, giám đốc Vu không có hành trình gặp gỡ đối tác bàn chuyện công nào cả, mấy hôm trước anh ta gọi video họp với chị đã báo cáo đúng và đủ quá trình hạng mục thu mua Orem, ngoài ra công ty không hề có hạng mục tài chính quốc tế nào khác.”
Từ Tiêu lạnh mặt, “Bây giờ không quan trọng là gặp vì việc công hay tư, cậu lập tức dẫn người đến phòng tài chính quốc tế, tìm tất cả tài liệu liên quan đến Orem và Hồng Thăng để xác minh, ngoài ra liên lạc với chi nhánh nước ngoài, điều tra rõ Orem cho tôi.”
Bầu trời nhà họ Từ, thay đổi trong vòng một đêm.
Đúng là tập đoàn Trường Thanh có nội gián, hơn nữa không chỉ một mình Vu Phong. Việc thu mua Orem, thành lập chi nhánh mở rộng kinh doanh từ Orem chỉ là ngụy trang. Trần Mặc không có ý kiến khi cha mình chuyển nhượng một nửa cổ phần cho Từ Tiêu, bởi vì anh ta biết rõ, cuối cùng phần tài sản đó cũng thuộc về anh ta.
Anh ta đang chơi một ván cờ lớn, bắt đầu từ ngày Trần Hồng Thăng quyết tâm kết hôn với Từ Tiêu.
Nói đơn giản, Trường Thanh vốn có một chuỗi mắc xích tài chính hùng mạnh, duy trì toàn bộ hoạt động sản xuất dược phẩm. Trần Mặc đã chuyển tiền tại một mắc xích quan trọng trong chuỗi vốn này, sử dụng dự án rỗng ruột Orem để ngụy trang việc đầu tư. Đương nhiên ngay từ đầu không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng về lâu về dài, Trường Thanh sẽ từ từ lún sâu vào vũng bùn, đến lúc đó không còn cách nào xoay chuyển, toàn bộ chuỗi vốn bị đứt gãy, tòa nhà sụp đổ dẫn đến thành trì xung quanh cũng sụp đô.
Rõ ràng anh ta muốn từng bước từng bước thâu tóm quyền lực của cả Hồng Thăng lẫn Trường Thanh.
Từ Thu ngồi ở ban công bên ngoài phòng mình, nhìn vô số người ra ra vào vào nhà họ Từ trong vòng một ngày. Nghe dì Bội nói công ty đã báo cảnh sát.
Giữa lúc hỗn loạn, Trần Mặc mất tích.
Từ Thu không biết Từ Tiêu giải quyết như thế nào, nhưng một người phụ nữ có thể lèo lái Trường Thanh thành công như ngày hôm nay, tuyệt đối không nhu nhược, dù đối thủ là con trai người chồng vừa kết hôn, bà cũng không mềm lòng nương tay.
Nên làm cái thì thì làm cái đó.
Chuyện Trần Mặc đã trôi qua một tuần, Tạ Ung đưa Từ Thu đã gặp mặt người lớn trong nhà đến bệnh viện một chuyến.
Nghe nói chị họ anh sinh con gái, theo lý anh phải đến thăm, thấy Từ Thu ở nhà hoài cũng chán, nên anh quyết định đưa cô theo luôn.
“Dù sao trong mắt anh, chúng ta đã là người một nhà.” Tạ Ung chọn một giỏ quà rồi hùng hồn nói thế. Có điều cũng đúng, cả hai đều đã gặp người lớn đôi bên rồi, hơn nữa còn được người lớn cho phép, cùng đi thăm người thân, hình như cũng hợp lý.
Tiến vào phòng bệnh, Tạ Ung chào hỏi chị họ và anh rể. Bọn họ đều là lần đầu tiên gặp Từ Thu, không biết là tò mò hay nhiệt tình, vây quanh Từ Thu nói chuyện không ngớt, còn khuyến khích Từ Thu bế em bé.
Từ Thu không dám, cũng không thích lắm, trước đó cô không hề có khái niệm gì về trẻ con, thậm chí còn có chút kháng cự - Nhưng lúc này Tạ Ung đang đứng bên cạnh cô, nắm tay cô, nhẹ nhàng chầm chầm vươn tay thăm dò.
Em bé vẫn đang ngủ, tròn tròn, mềm núc ních, được quấn trong tã lót, Từ Thu bị động chạm nhẹ vào tay em bé, ngay sau đó cô lập tức muốn rụt tay lại, bàn tay nhỏ bé kia mềm nhũn, đột nhiên duỗi tay nắm lấy ngón tay cô.
Nắm rất chặt, dù nắm chặt như vậy nhưng cảm xúc vẫn rất mềm mại.
Cả người Từ Thu cứng đờ, không nói nên lời trong lòng có cảm giác gì, dường như trở nên mềm nhũn trong nháy mắt, đây là lần đầu tiên cô sinh ra cảm giác triều mếm với một sinh mạng bé bỏng xa lạ.
Tạ Ung nhỏ giọng nói: “Nắm tay là phản xạ cầm nắm bản năng của em bé. Nếu sau này chúng ta có con, con chúng ta cũng sẽ như vậy, ba mẹ vừa chạm vào bàn tay nhỏ là sẽ bị nắm chặt không buông.
Từ Thu không cách nào hình dung cảm giác sâu trong lòng mình lúc đó là gì, như thể lần đầu tiên trong đời cô có nhận thức hoàn toàn mới với những từ “Con cái”, “tình mẫu tử”.
Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, cô vẫn còn chút hoảng hốt, sau khi lên xe điện thoại vang lên một lúc lâu mà đợi Tạ Ung nhắc nhở, Từ Thu mới vội vàng bắt máy.
Không ai ngờ tới, người gọi điện tới là Trần Mặc.
Anh ta đổi số, giọng điệu không khác gì ngày xưa, vẫn thong thả tự nhiên như vậy, còn mang theo chút thảo mai dối trá khiến người ta không ưa nổi:
“Tiểu Thu, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?”
Từ Thu vẫn độc mồm độc miệng như trước, “Không có anh ở đây, đương nhiên tôi rất ổn.”
Trần Mặc cười, do sóng điện thoại hơi yếu, tiếng cười anh ta có chút rợn người, “Có lẽ em không muốn nói mấy lời nhảm nhí này với tôi đâu? Về Trường Thanh, em không muốn hỏi tôi gì à? Dù sao đã vào đường cùng, trước khi chết tôi cũng muốn chết rõ ràng một chút.”
Từ Thu nhỏ giọng mắng: “Đồ thần kinh.”
“... Vu Phong là người của anh? Còn mấy tên gián điệp trong tập đoàn Trường Thanh, cũng là do anh sai khiến Vu Phong mua chuộc họ phải không? Tay tiểu Trần tổng vươn xa thật đấy. Ngay cả bộ phận tài chính trụ sở chính của Trường Thanh cũng có người của anh.” Cô nói.
Đến nước này, Trần Mặc cũng lười che giấu: “Dã tâm bọn họ lớn, nhưng Trường Thanh nhân tài đông đúc, vốn không có không gian cho bọn họ thể hiện. Tôi trả thù lao cao và hứa hẹn chức vụ cấp cao, đương nhiên bọn họ tự nguyện làm việc cho tôi rồi.”
“Đến lượt tôi hỏi,” Trần Mặc nghiến răng nghiến lợi: “Kế hoạch của tôi đang tiến hành thuận lợi, không ngờ bại trong tay em. Em bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào?”
Từ Thu tựa vào lưng ghế, Tạ Ung nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng, cô vẫy vẫy tay ý bảo anh yên tâm.
“Lễ giáng sinh, lúc anh chọc điên tôi.” Tuy tôi không hiểu cuộc chiến thương trường của mấy người, nhưng đạo lý chuyện khác thường ắt có quỷ thì tôi vẫn hiểu được. Bình thường anh cẩn thận từng li từng tí sắp xếp mọi thứ, nhưng ngày đó lại biến thành một con người khác.
Trần Mặc cười nhẹ, giọng hơi khàn: “Thế nào, bước đi này của tôi rất
hoàn mỹ phải không? Mặc kệ bệnh tình của em nặng thêm hay thuyên giảm, Từ Tiêu cũng sẽ đặt tất cả lực chú ý lên người em, bà ấy không rảnh nghi ngờ tôi nữa.
Anh ta tính toán rất kỹ, dù kết quả thế nào thì anh ta cũng không thua.
Giọng Từ Thu lạnh lùng: “Anh không sợ lỡ bệnh tình tôi nặng hơn, mẹ tôi sẽ dừng quan hệ hợp tác và thông gia với nhà họ Trần mấy người à?”
Trần Mặc bắt đầu giở giọng đùa cợt: “... Trước khi em quay về nhà họ Từ, không biết tôi đã phải bỏ bao nhiêu công sức mới lấy được lòng tin của ba tôi và Từ Tiêu, mỗi một bước đi của họ đều nằm trong kế hoạch của tôi. Lúc tôi kích thích em phát bệnh, mối liên kết giữa hai nhà đã không thể tách rời, giả sử kết thúc hợp tác, trong khoảng thời gian ngắn Trường Thanh phải tốn rất nhiều nhân lực và tài lực để giải quyết hậu quả. Cùng lắm Từ Tiêu sẽ hủy quan hệ thống gia chứ không phá vỡ hợp tác. Em cảm thấy, tôi sẽ sợ bà ấy hủy quan hệ thông gia à? Mục đích của tôi đã đạt được một nữa, hạng mục thu mua Orem nằm trong tay tôi, tôi chỉ cần đảm bảo nó không xảy ra sai sót, về phần những người khác, tôi không kiểm soát được.”
Những người khác trong miệng anh ta chính là ba anh ta. Rõ ràng anh ta chỉ xem Trần Hồng Thăng là con chốt thí dùng xong rồi vứt bỏ.
Trần Mặc nói tiếp, lời nói mang đầy ý hận thù: “Nếu Từ Tiêu thật sự từ hôn, vậy thì đáng đời Trần Hồng Thăng! Ông ta muốn làm tình thánh, ngay cả con trai ruột là tôi cũng chẳng màng, dựa vào cái gì? Tập đoàn Hồng Thăng phải là của tôi, dựa vào cái gì ông ta muốn đưa cho Từ Tiêu là tôi phải nghe theo?”
Mặt Từ Thu không cảm xúc, không muốn tranh luận với anh ta: “Trần Mặc, lúc anh nói những lời đó ở toilet nhà tôi, hẳn là trò che mắt nhỉ? Vì muốn tôi cảm thấy do anh ghen ghét tôi, hận tôi nên mới cố tình kích thích tôi phát bệnh Thật sự thì suýt chút nữa tôi đã tin rồi, chẳng qua là anh xui xẻo, hành xử vụng về, đầy sơ hở.
Đầu tiên, cô nhìn thấy người của Trường Thanh lén lút hẹn gặp anh ta, sau đó Tạ Ung vô tình phát hiện việc anh ta trốn thuế và điều tra được Orem rỗng ruột.
“Thông minh, cái gì em cũng đoán trúng. Nhưng mà Từ Thu, chẳng phải lúc ấy em vẫn bị tối xoay vòng vòng hay sao?”
Tay cầm di động của Từ Thu dùng sức nhiều đến trắng bệch: “Để tôi xem anh đắc ý được bao lâu, đừng quên, bây giờ anh là nghi phạm đào tẩu với khối tài sản hàng trăm triệu liên quan đến vụ án.
Cô vốn tưởng Trần Mặc sẽ chống chế, nào ngờ nghe xong lời cô anh ta lại im lặng không nói tiếng nào.
Một lát sau
Anh ta lên tiếng lần nữa, giọng điệu không còn độc địa như vừa rồi mà là nhẹ nhàng thật giả khó phân biệt như trước kia:
“Em yên tâm, tôi không đắc ý được nữa, cảnh sát đã tìm ra chỗ tôi trốn rồi, bây giờ đang ở dưới lầu.”
Anh ta cười cười, gọi tên cô lần cuối:
“Có điều, tiểu Thu à, tôi vẫn muốn cảm ơn em, cảm ơn em ngày đó đã giải vây giúp tôi.”
“Sau này không còn cơ hội nữa.”
Bốn tháng sau.
Tòa tuyên án, báo chí rầm rộ đưa tin, con trai độc nhất của một đại gia tài chính khét tiếng thành phố bị kết án, Từ Thu không cần đọc cũng nắm được tình hình.
Nghe nói tập đoàn Hồng Thăng đã cố gắng hết sức giúp Trần Mặc thoát tội, thuê luật sư nổi tiếng nhất nước biện hộ cho anh ta, cuối cùng Trần Mặc bị phán tội tham ô, đút lót, trốn thuế và ngồi tù mười ba năm cho các tội danh trên, sau khi hoàn trả tất cả các khoản tham ô, phải đóng phạt thêm 50.000 nhân dân tệ.
Đến đây, mọi chuyện đã kết thúc.
Đầu hạ, Từ Thu và Tạ Ung đều rảnh rỗi, hai người bèn đến suối nước nóng thuộc tập đoàn Trường Thanh để nghỉ ngơi thư giản.
Một tháng trước Từ Tiêu và Trần Hồng Thăng đã ly hơn, cưới vội ly hôn càng vội hơn. Sau khi Trần Mặc hoàn trả đủ số tiền đã tham ô, đương nhiễn Từ Tiêu cũng trả cổ phần lại cho Trần Hồng Thăng, tất cả trở về quỹ đạo ban đầu.
“Nhà họ Từ tự tay đưa Trần Mặc vào tù, có rào cản này, làm sao mẹ em dám tin nhà họ Trần nữa? Chắc hẳn ông ta cũng biết khoảng cách giữa
hai người, cho nên mới không do dự ký vào đơn ly hôn.” Nhắc đến đường tình duyên trắc trở của mẹ mình, Từ Thu không khỏi thổn thức. Tạ Ung vừa lái xe vừa cười an ủi cô: “Ông ta không phải người tốt, không có người này thì có người khác tốt hơn.”
Nghe xong, Từ Thu bĩu môi cười cười: “Đúng đúng đúng, ông ta không phải người tốt, chỉ có Tạ Ung của chúng ta là đàn ông tốt nhất trên đời này.”
Bị khen cho có lệ, khuôn mặt Tạ Ung lộ vẻ dịu dàng: “Vậy thì em hãy nhớ kỹ, nhất định phải gả cho người đàn ông tốt nhất trên đời này đó.” Từ Thu mím môi, cố ý trêu chọc anh: “... Nói sau đi, để em suy nghĩ đã."
Xe chậm rãi dừng lại ở ven đường, Từ Thu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô vừa quay đầu lại thì thấy Tạ Ung đang nhìn mình tha thiết, trên tay anh là một chiếc hộp nhung mở nắp.
Bên trong là một cặp nhẫn, một lớn một nhỏ, lẳng lặng nằm cạnh nhau.
Tạ Ung khẽ rướn người về phía cô, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, đẹp trai ngời ngời. Ánh mắt anh nồng nàn tình ý, nhìn thẳng vào Từ Thu: “Tuy chỉ là nhẫn đính hôn,” Anh ngập ngừng một chút: “... Bây giờ, em đã nghĩ xong chưa"
Từ Thu khẽ giật mình, mặt đối mặt với Tạ Ung, Anh cầu hôn bất ngờ nhưng thâm tình đã có từ lâu.
Trong chớp mắt này, trong đầu cô lướt qua rất nhiều hình ảnh, cô nhớ tới lần đầu chú ý Tạ Ung, lần đầu nói chuyện với anh, lần đầu cùng anh ân ái, lần đầu anh thổ lộ với cô.trước"
". Cậu là Từ Thu? Đây là laptop cậu để quên ở phòng họp lần truớc"
“Tôi yêu cậu, Từ Thu.”
“Bởi vì tôi không thể để cậu một thân một mình.”
“Em là mối tình đầu, trung trinh.”
“Từ khi yêu cậu, tôi chưa từng hối hận.”
“Vậy thì em hãy nhớ kỹ, nhất định phải gả cho người đàn ông tốt
nhất trên đời này đó.”
Tầm mắt cô hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn chậm rãi đưa tay ra.
“Em bằng lòng.” Cô nói.
Rốt cuộc yêu là gì?
Có lẽ cả đời này cô cũng không thể hiểu ý nghĩa chính xác của nó, song cô tin rằng Tạ Ung sẽ nói cho cô biết, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh.
Hoàn toàn văn
“Từ tổng, tôi đã tra xét theo lời chị, giám đốc Vu không có hành trình gặp gỡ đối tác bàn chuyện công nào cả, mấy hôm trước anh ta gọi video họp với chị đã báo cáo đúng và đủ quá trình hạng mục thu mua Orem, ngoài ra công ty không hề có hạng mục tài chính quốc tế nào khác.”
Từ Tiêu lạnh mặt, “Bây giờ không quan trọng là gặp vì việc công hay tư, cậu lập tức dẫn người đến phòng tài chính quốc tế, tìm tất cả tài liệu liên quan đến Orem và Hồng Thăng để xác minh, ngoài ra liên lạc với chi nhánh nước ngoài, điều tra rõ Orem cho tôi.”
Bầu trời nhà họ Từ, thay đổi trong vòng một đêm.
Đúng là tập đoàn Trường Thanh có nội gián, hơn nữa không chỉ một mình Vu Phong. Việc thu mua Orem, thành lập chi nhánh mở rộng kinh doanh từ Orem chỉ là ngụy trang. Trần Mặc không có ý kiến khi cha mình chuyển nhượng một nửa cổ phần cho Từ Tiêu, bởi vì anh ta biết rõ, cuối cùng phần tài sản đó cũng thuộc về anh ta.
Anh ta đang chơi một ván cờ lớn, bắt đầu từ ngày Trần Hồng Thăng quyết tâm kết hôn với Từ Tiêu.
Nói đơn giản, Trường Thanh vốn có một chuỗi mắc xích tài chính hùng mạnh, duy trì toàn bộ hoạt động sản xuất dược phẩm. Trần Mặc đã chuyển tiền tại một mắc xích quan trọng trong chuỗi vốn này, sử dụng dự án rỗng ruột Orem để ngụy trang việc đầu tư. Đương nhiên ngay từ đầu không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng về lâu về dài, Trường Thanh sẽ từ từ lún sâu vào vũng bùn, đến lúc đó không còn cách nào xoay chuyển, toàn bộ chuỗi vốn bị đứt gãy, tòa nhà sụp đổ dẫn đến thành trì xung quanh cũng sụp đô.
Rõ ràng anh ta muốn từng bước từng bước thâu tóm quyền lực của cả Hồng Thăng lẫn Trường Thanh.
Từ Thu ngồi ở ban công bên ngoài phòng mình, nhìn vô số người ra ra vào vào nhà họ Từ trong vòng một ngày. Nghe dì Bội nói công ty đã báo cảnh sát.
Giữa lúc hỗn loạn, Trần Mặc mất tích.
Từ Thu không biết Từ Tiêu giải quyết như thế nào, nhưng một người phụ nữ có thể lèo lái Trường Thanh thành công như ngày hôm nay, tuyệt đối không nhu nhược, dù đối thủ là con trai người chồng vừa kết hôn, bà cũng không mềm lòng nương tay.
Nên làm cái thì thì làm cái đó.
Chuyện Trần Mặc đã trôi qua một tuần, Tạ Ung đưa Từ Thu đã gặp mặt người lớn trong nhà đến bệnh viện một chuyến.
Nghe nói chị họ anh sinh con gái, theo lý anh phải đến thăm, thấy Từ Thu ở nhà hoài cũng chán, nên anh quyết định đưa cô theo luôn.
“Dù sao trong mắt anh, chúng ta đã là người một nhà.” Tạ Ung chọn một giỏ quà rồi hùng hồn nói thế. Có điều cũng đúng, cả hai đều đã gặp người lớn đôi bên rồi, hơn nữa còn được người lớn cho phép, cùng đi thăm người thân, hình như cũng hợp lý.
Tiến vào phòng bệnh, Tạ Ung chào hỏi chị họ và anh rể. Bọn họ đều là lần đầu tiên gặp Từ Thu, không biết là tò mò hay nhiệt tình, vây quanh Từ Thu nói chuyện không ngớt, còn khuyến khích Từ Thu bế em bé.
Từ Thu không dám, cũng không thích lắm, trước đó cô không hề có khái niệm gì về trẻ con, thậm chí còn có chút kháng cự - Nhưng lúc này Tạ Ung đang đứng bên cạnh cô, nắm tay cô, nhẹ nhàng chầm chầm vươn tay thăm dò.
Em bé vẫn đang ngủ, tròn tròn, mềm núc ních, được quấn trong tã lót, Từ Thu bị động chạm nhẹ vào tay em bé, ngay sau đó cô lập tức muốn rụt tay lại, bàn tay nhỏ bé kia mềm nhũn, đột nhiên duỗi tay nắm lấy ngón tay cô.
Nắm rất chặt, dù nắm chặt như vậy nhưng cảm xúc vẫn rất mềm mại.
Cả người Từ Thu cứng đờ, không nói nên lời trong lòng có cảm giác gì, dường như trở nên mềm nhũn trong nháy mắt, đây là lần đầu tiên cô sinh ra cảm giác triều mếm với một sinh mạng bé bỏng xa lạ.
Tạ Ung nhỏ giọng nói: “Nắm tay là phản xạ cầm nắm bản năng của em bé. Nếu sau này chúng ta có con, con chúng ta cũng sẽ như vậy, ba mẹ vừa chạm vào bàn tay nhỏ là sẽ bị nắm chặt không buông.
Từ Thu không cách nào hình dung cảm giác sâu trong lòng mình lúc đó là gì, như thể lần đầu tiên trong đời cô có nhận thức hoàn toàn mới với những từ “Con cái”, “tình mẫu tử”.
Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, cô vẫn còn chút hoảng hốt, sau khi lên xe điện thoại vang lên một lúc lâu mà đợi Tạ Ung nhắc nhở, Từ Thu mới vội vàng bắt máy.
Không ai ngờ tới, người gọi điện tới là Trần Mặc.
Anh ta đổi số, giọng điệu không khác gì ngày xưa, vẫn thong thả tự nhiên như vậy, còn mang theo chút thảo mai dối trá khiến người ta không ưa nổi:
“Tiểu Thu, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?”
Từ Thu vẫn độc mồm độc miệng như trước, “Không có anh ở đây, đương nhiên tôi rất ổn.”
Trần Mặc cười, do sóng điện thoại hơi yếu, tiếng cười anh ta có chút rợn người, “Có lẽ em không muốn nói mấy lời nhảm nhí này với tôi đâu? Về Trường Thanh, em không muốn hỏi tôi gì à? Dù sao đã vào đường cùng, trước khi chết tôi cũng muốn chết rõ ràng một chút.”
Từ Thu nhỏ giọng mắng: “Đồ thần kinh.”
“... Vu Phong là người của anh? Còn mấy tên gián điệp trong tập đoàn Trường Thanh, cũng là do anh sai khiến Vu Phong mua chuộc họ phải không? Tay tiểu Trần tổng vươn xa thật đấy. Ngay cả bộ phận tài chính trụ sở chính của Trường Thanh cũng có người của anh.” Cô nói.
Đến nước này, Trần Mặc cũng lười che giấu: “Dã tâm bọn họ lớn, nhưng Trường Thanh nhân tài đông đúc, vốn không có không gian cho bọn họ thể hiện. Tôi trả thù lao cao và hứa hẹn chức vụ cấp cao, đương nhiên bọn họ tự nguyện làm việc cho tôi rồi.”
“Đến lượt tôi hỏi,” Trần Mặc nghiến răng nghiến lợi: “Kế hoạch của tôi đang tiến hành thuận lợi, không ngờ bại trong tay em. Em bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào?”
Từ Thu tựa vào lưng ghế, Tạ Ung nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng, cô vẫy vẫy tay ý bảo anh yên tâm.
“Lễ giáng sinh, lúc anh chọc điên tôi.” Tuy tôi không hiểu cuộc chiến thương trường của mấy người, nhưng đạo lý chuyện khác thường ắt có quỷ thì tôi vẫn hiểu được. Bình thường anh cẩn thận từng li từng tí sắp xếp mọi thứ, nhưng ngày đó lại biến thành một con người khác.
Trần Mặc cười nhẹ, giọng hơi khàn: “Thế nào, bước đi này của tôi rất
hoàn mỹ phải không? Mặc kệ bệnh tình của em nặng thêm hay thuyên giảm, Từ Tiêu cũng sẽ đặt tất cả lực chú ý lên người em, bà ấy không rảnh nghi ngờ tôi nữa.
Anh ta tính toán rất kỹ, dù kết quả thế nào thì anh ta cũng không thua.
Giọng Từ Thu lạnh lùng: “Anh không sợ lỡ bệnh tình tôi nặng hơn, mẹ tôi sẽ dừng quan hệ hợp tác và thông gia với nhà họ Trần mấy người à?”
Trần Mặc bắt đầu giở giọng đùa cợt: “... Trước khi em quay về nhà họ Từ, không biết tôi đã phải bỏ bao nhiêu công sức mới lấy được lòng tin của ba tôi và Từ Tiêu, mỗi một bước đi của họ đều nằm trong kế hoạch của tôi. Lúc tôi kích thích em phát bệnh, mối liên kết giữa hai nhà đã không thể tách rời, giả sử kết thúc hợp tác, trong khoảng thời gian ngắn Trường Thanh phải tốn rất nhiều nhân lực và tài lực để giải quyết hậu quả. Cùng lắm Từ Tiêu sẽ hủy quan hệ thống gia chứ không phá vỡ hợp tác. Em cảm thấy, tôi sẽ sợ bà ấy hủy quan hệ thông gia à? Mục đích của tôi đã đạt được một nữa, hạng mục thu mua Orem nằm trong tay tôi, tôi chỉ cần đảm bảo nó không xảy ra sai sót, về phần những người khác, tôi không kiểm soát được.”
Những người khác trong miệng anh ta chính là ba anh ta. Rõ ràng anh ta chỉ xem Trần Hồng Thăng là con chốt thí dùng xong rồi vứt bỏ.
Trần Mặc nói tiếp, lời nói mang đầy ý hận thù: “Nếu Từ Tiêu thật sự từ hôn, vậy thì đáng đời Trần Hồng Thăng! Ông ta muốn làm tình thánh, ngay cả con trai ruột là tôi cũng chẳng màng, dựa vào cái gì? Tập đoàn Hồng Thăng phải là của tôi, dựa vào cái gì ông ta muốn đưa cho Từ Tiêu là tôi phải nghe theo?”
Mặt Từ Thu không cảm xúc, không muốn tranh luận với anh ta: “Trần Mặc, lúc anh nói những lời đó ở toilet nhà tôi, hẳn là trò che mắt nhỉ? Vì muốn tôi cảm thấy do anh ghen ghét tôi, hận tôi nên mới cố tình kích thích tôi phát bệnh Thật sự thì suýt chút nữa tôi đã tin rồi, chẳng qua là anh xui xẻo, hành xử vụng về, đầy sơ hở.
Đầu tiên, cô nhìn thấy người của Trường Thanh lén lút hẹn gặp anh ta, sau đó Tạ Ung vô tình phát hiện việc anh ta trốn thuế và điều tra được Orem rỗng ruột.
“Thông minh, cái gì em cũng đoán trúng. Nhưng mà Từ Thu, chẳng phải lúc ấy em vẫn bị tối xoay vòng vòng hay sao?”
Tay cầm di động của Từ Thu dùng sức nhiều đến trắng bệch: “Để tôi xem anh đắc ý được bao lâu, đừng quên, bây giờ anh là nghi phạm đào tẩu với khối tài sản hàng trăm triệu liên quan đến vụ án.
Cô vốn tưởng Trần Mặc sẽ chống chế, nào ngờ nghe xong lời cô anh ta lại im lặng không nói tiếng nào.
Một lát sau
Anh ta lên tiếng lần nữa, giọng điệu không còn độc địa như vừa rồi mà là nhẹ nhàng thật giả khó phân biệt như trước kia:
“Em yên tâm, tôi không đắc ý được nữa, cảnh sát đã tìm ra chỗ tôi trốn rồi, bây giờ đang ở dưới lầu.”
Anh ta cười cười, gọi tên cô lần cuối:
“Có điều, tiểu Thu à, tôi vẫn muốn cảm ơn em, cảm ơn em ngày đó đã giải vây giúp tôi.”
“Sau này không còn cơ hội nữa.”
Bốn tháng sau.
Tòa tuyên án, báo chí rầm rộ đưa tin, con trai độc nhất của một đại gia tài chính khét tiếng thành phố bị kết án, Từ Thu không cần đọc cũng nắm được tình hình.
Nghe nói tập đoàn Hồng Thăng đã cố gắng hết sức giúp Trần Mặc thoát tội, thuê luật sư nổi tiếng nhất nước biện hộ cho anh ta, cuối cùng Trần Mặc bị phán tội tham ô, đút lót, trốn thuế và ngồi tù mười ba năm cho các tội danh trên, sau khi hoàn trả tất cả các khoản tham ô, phải đóng phạt thêm 50.000 nhân dân tệ.
Đến đây, mọi chuyện đã kết thúc.
Đầu hạ, Từ Thu và Tạ Ung đều rảnh rỗi, hai người bèn đến suối nước nóng thuộc tập đoàn Trường Thanh để nghỉ ngơi thư giản.
Một tháng trước Từ Tiêu và Trần Hồng Thăng đã ly hơn, cưới vội ly hôn càng vội hơn. Sau khi Trần Mặc hoàn trả đủ số tiền đã tham ô, đương nhiễn Từ Tiêu cũng trả cổ phần lại cho Trần Hồng Thăng, tất cả trở về quỹ đạo ban đầu.
“Nhà họ Từ tự tay đưa Trần Mặc vào tù, có rào cản này, làm sao mẹ em dám tin nhà họ Trần nữa? Chắc hẳn ông ta cũng biết khoảng cách giữa
hai người, cho nên mới không do dự ký vào đơn ly hôn.” Nhắc đến đường tình duyên trắc trở của mẹ mình, Từ Thu không khỏi thổn thức. Tạ Ung vừa lái xe vừa cười an ủi cô: “Ông ta không phải người tốt, không có người này thì có người khác tốt hơn.”
Nghe xong, Từ Thu bĩu môi cười cười: “Đúng đúng đúng, ông ta không phải người tốt, chỉ có Tạ Ung của chúng ta là đàn ông tốt nhất trên đời này.”
Bị khen cho có lệ, khuôn mặt Tạ Ung lộ vẻ dịu dàng: “Vậy thì em hãy nhớ kỹ, nhất định phải gả cho người đàn ông tốt nhất trên đời này đó.” Từ Thu mím môi, cố ý trêu chọc anh: “... Nói sau đi, để em suy nghĩ đã."
Xe chậm rãi dừng lại ở ven đường, Từ Thu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô vừa quay đầu lại thì thấy Tạ Ung đang nhìn mình tha thiết, trên tay anh là một chiếc hộp nhung mở nắp.
Bên trong là một cặp nhẫn, một lớn một nhỏ, lẳng lặng nằm cạnh nhau.
Tạ Ung khẽ rướn người về phía cô, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, đẹp trai ngời ngời. Ánh mắt anh nồng nàn tình ý, nhìn thẳng vào Từ Thu: “Tuy chỉ là nhẫn đính hôn,” Anh ngập ngừng một chút: “... Bây giờ, em đã nghĩ xong chưa"
Từ Thu khẽ giật mình, mặt đối mặt với Tạ Ung, Anh cầu hôn bất ngờ nhưng thâm tình đã có từ lâu.
Trong chớp mắt này, trong đầu cô lướt qua rất nhiều hình ảnh, cô nhớ tới lần đầu chú ý Tạ Ung, lần đầu nói chuyện với anh, lần đầu cùng anh ân ái, lần đầu anh thổ lộ với cô.trước"
". Cậu là Từ Thu? Đây là laptop cậu để quên ở phòng họp lần truớc"
“Tôi yêu cậu, Từ Thu.”
“Bởi vì tôi không thể để cậu một thân một mình.”
“Em là mối tình đầu, trung trinh.”
“Từ khi yêu cậu, tôi chưa từng hối hận.”
“Vậy thì em hãy nhớ kỹ, nhất định phải gả cho người đàn ông tốt
nhất trên đời này đó.”
Tầm mắt cô hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn chậm rãi đưa tay ra.
“Em bằng lòng.” Cô nói.
Rốt cuộc yêu là gì?
Có lẽ cả đời này cô cũng không thể hiểu ý nghĩa chính xác của nó, song cô tin rằng Tạ Ung sẽ nói cho cô biết, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh.
Hoàn toàn văn
Danh sách chương