Dịch: Anh Đào.
Trước khi Nhu Nhu khám bệnh cậu ép nước trái cây cho cô bé, lại cho cô bé ăn mấy miếng bánh quy vị caramen.
“Con ăn chút rồi khám bệnh nếu không sẽ không có sức, đúng không nào?” Thời Ôn Lễ lại đút một miếng bánh quy đến bên miệng cháu gái.
Nhu Nhu cười: “Đúng ạ.”
Bên kia phòng khách tiếng ồn ào không ngừng, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng cười vang.
“Bác Mẫn bác phải làm chủ cho cháu, nợ cũ vẫn từ hôm đám cưới của Mẫn Đình mà bọn họ tính cháu đến tận bây giờ, lần nào tụ tập cũng phải mang thảm theo.” Nói gì Thương Uẩn cũng không muốn thử thách, bảo Mẫn Cương Nguyên chống lưng cho mình.
Mẫn Cương Nguyên cười: “Được, làm chủ cho cháu. Chống đẩy chúng ta không làm nữa, đổi thành một trăm năm mươi cái gập bụng, như này được chứ?”
“Haha!” Khương Dương cười suýt méo cả mặt.
Thương Uẩn cười nửa ngày mới bình thường lại được: “Bác Mẫn, hay là bác tìm thêm người khác nữa làm cùng cháu đi.”
Mẫn Cương Nguyên: “Cháu muốn tìm ai?”
Thương Uẩn chỉ người cách mình gần nhất vẫn luôn hóng chuyện, giọng rất miễn cưỡng: “Phó Ngôn Châu đi ạ.”
Phó Ngôn Châu: “…..”
Náo Náo kích động nói: “Bố ơi, con đếm giúp bố!”
Những người khác bật cười, chỉ có Phó Ngôn Châu dở khóc dở cười.
Ở phòng ăn bên này giống như là một thế giới khác.
Mẫn Đình và Thời Miểu đang ăn sáng, hai người nói chuyện theo tiết tấu của mình, không chú ý bên phòng khách xảy ra chuyện gì.
Bình hoa ở trên bàn ăn, những bông hoa cát tường trắng tĩnh lặng và thanh nhã.
“Em ăn một nửa bánh mì đi, lát nữa anh nướng mực cho em ăn.”
“Vâng.” Thời Miểu bẻ bánh mì ở trong tay, đưa một nửa cho Mẫn Đình.
Mẫn Đình vừa ăn được hai miếng bánh mì lại bỏ xuống, “Nhu Nhu sắp khám bệnh rồi, anh đi lấy máy tính cho con bé.”
Thời Miểu: “Anh đi đi, em đợi anh.”
Cô cắn một miếng nhỏ bánh mì.
Mẫn Đình quay lại phòng làm việc lấy máy tính của mình, đặt lên bàn ở khu vực giải trí đa chức năng. Chỗ này chính là phòng khám của con gái.
Đặt xong anh tiện tay mở máy lên.
Nhu Nhu nuốt bánh quy, cậu lại đút cô bé uống nước ép.
Cô bé cười với Mẫn Đình: “Cảm ơn bố ạ.”
Mẫn Đình thuận miệng hỏi: “Mấy giờ con khám bệnh?”
Nhu Nhu nói: “Hai phút nữa ạ.” Cô bé giơ hai ngón tay lên, “Đợi con ăn xong ạ.”
Mẫn Đình đang nhập mật khẩu mở máy tính, “Bố ơi, để con nhập!”
Mẫn Đình cười dịu dàng: “Con biết mật khẩu sao?”
“Con biết ạ, là mã thẻ làm việc của mẹ. Mẹ nói cho con ạ.”
Nhu Nhu đưa đầu ngón tay ra, vừa lẩm nhẩm vừa ấn các số trên bàn phím số.
“Bố ơi, sao vẫn không mở được ạ?”
“Cuối cùng con phải ấn nút này nữa.” Mẫn Đình cầm ngón tay con gái ấn lên nút ‘enter’.
Thời Ôn Lễ tưởng cháu gái nhập lung tung không ngờ vậy mà mở được máy, bức ảnh cưới chụp dưới bầu trời đêm rực rỡ xuất hiện trước mắt.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là, đây là máy tính của em gái.
Mẫn Đình mở một tài liệu trống lên, nói với con gái: “Con viết bệnh án ở đây.”
“Vâng ạ. Con cảm ơn bố.”
Nhu Nhu quay đầu gọi anh trai, vẫy tay với Thời Thời: “Anh ơi, em xong rồi, bây giờ em có thể khám bệnh.”
Thời Ôn Lễ lấy khăn lau miệng cho cháu gái, bế cháu gái đặt ngồi xuống ghế ở trước bàn. Anh bỏ cốc nước ép xuống, dọn dẹp bàn sạch sẽ sau đó cũng ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.
Mỗi lần cháu gái khám bệnh anh đều ngồi bên cạnh, giúp làm những công việc vặt hoặc là ghi chép.
Lúc Miểu Miểu còn nhỏ khám bệnh cho mọi người trong nhà ông nội cũng sẽ chuẩn bị tất cả đồ dùng cho con bé, ngay cả bút dùng để ‘kê đơn thuốc’ cũng là bút màu xanh đen. Thậm chí sau này khi Miểu Miểu đi làm, ngày nào trong túi áo cũng phải mang đầy một túi bút mới cảm thấy yên tâm.
“Bắt đầu khám bệnh nha.” Thời Thời đến phòng khách gọi người.
“Dingdong, xin mời số 1 Giang Nhuế đến phòng số 9 khám bệnh.”
“Dingdong, xin mời số 1 Giang Nhuế đến phòng số 9 khám bệnh.”
Thời Thời tự động đóng vai máy gọi số, lặp lại hai lần.
Trừ mọi người trong nhà ra thì mấy người Khương Dương lần đầu tiên thấy Nhu Nhu khám bệnh, không ngờ lại chuyên nghiệp như vậy. Bị Thời Thời và Nhu Nhu chọc cười haha lần lượt lấy điện thoại ra vây quanh để quay video.
Nhu Nhu treo ống nghe lên cổ, hôm nay nhiều người có hơi căng thẳng một chút.
Thời Ôn Lễ thì thầm bên tai cháu gái: “Không cần căng thẳng, lúc mẹ con khám bệnh còn nhiều người hơn thế này cơ.”
Nhu Nhu bảo cậu yên tâm: “Cậu ơi con không căng thẳng ạ.”
Giang Nhuế ngồi xuống ghế ở bên cạnh: “Bác sĩ Nhu Nhu, tôi cảm thấy có hơi lạnh, mặc nhiều như vậy rồi vẫn lạnh.”
“Có thể bị cảm lạnh rồi, bà đo nhiệt độ đi.” Nhu Nhu tìm nhiệt kế từ trong hộp sơ cứu đưa cho bà nội, “Bà đo 10 phút nhé.”
Cô bé gọi anh trai, “Bà nội đo nhiệt độ, anh gọi người tiếp theo đi.”
Lâu Duy Tích cười: “Đứa nhỏ này còn biết sắp xếp thời gian.”
“Dingdong, xin mời số 2 Mẫn Cương Nguyên đến phòng số 9 khám bệnh.”
Mẫn Cương Nguyên xách túi nhựa trong suốt đi qua, “Tôi đến tái khám, bác sĩ xem giúp tôi xem tôi phục hồi thế nào rồi.”
“Để con nghe thử cho ông.” Nhu Nhu đặt ống nghe vào tai, bàn tay nhỏ áp miếng màng nghe qua, hỏi: “Gần đây ông có hút thuốc không?”
“Không có.”
“Vậy có uống rượu không?”
“Không uống.”
“Vậy có ăn cơm đầy đủ không?”
“Có.”
“Tim vô cùng tốt, vô cùng khỏe mạnh.” Nhu Nhu lấy ống nghe xuống, “Ông nội, ông nhất định phải ăn uống đầy đủ và ngủ ngon nhé.”
Trong lòng Mẫn Cương Nguyên đột nhiên mềm ra: “Được.”
“Dingdong, xin mời số 3 Phó Ngôn Châu đến phòng số 9 khám bệnh.”
Nghe thấy tên Phó Ngôn Châu những người khác đều bật cười.
“Bác sĩ, bệnh gì bác sĩ cũng có thể khám sao?”
“Đúng vậy, con là bác sĩ đa khoa.”
Nhu Nhu cầm lấy đơn thuốc và bút xanh đen: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“…..” Phó Ngôn Châu bị hỏi không kịp phòng bị, “Ba mươi tuổi.”
“Bố, bố không thể nói dối bác sĩ! Bố ba mươi lăm rồi!”
Thương Uẩn: “Sao cậu không nói cậu mười tám đi.”
Nhiều camera điện thoại quay anh ta như vậy, Phó Ngôn Châu cúi trán bật cười.
Nhu Nhu viết tuổi lên đơn thuốc, tiếp tục hỏi: “Có tiền sử dị ứng gì không?”
Phó Ngôn Châu: “Không có.”
“Con sẽ kê đơn thuốc cho dượng về nhà uống, một ngày ba lần, mỗi lần hai viên, sau ăn nửa tiếng.”
“Bác sĩ, bác sĩ còn chưa hỏi tôi bệnh gì đã kê thuốc cho tôi rồi sao?”
Ừ ha.
Nhu Nhu cười haha.
Thương Uẩn xen vào: “Có thuốc uống tốt lắm rồi, cậu còn kén chọn.”
Phó Ngôn Châu: “…..”
Nhu Nhu nói: “Hôm nay nhiều người khám bệnh quá nên con hơi căng thẳng. Dượng muốn khám bệnh gì? Chỗ nào dượng không thoải mái sao?”
Phó Ngôn Châu kéo con trai mình qua: “Tôi không có chỗ nào không thoải mái, tôi dẫn thằng nhóc nhà mình đến khám bệnh, nó nói tim nó không thoải mái.”
Nhu Nhu hỏi anh Náo Náo: “Anh bị bố anh chọc tức đúng không?”
Náo Náo gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ đầu đau, dạ dày cũng đau.”
Thương Uẩn bật cười, suýt chút nữa không cầm vững điện thoại.
Nhu Nhu: “Anh bị đau nửa đầu điển hình, em kê thuốc cho anh uống.”
Lúc này Thời Ôn Lễ lấy nhiệt kế từ chỗ giang Nhuế, đây là nhiệt kế chuyên dùng dùng chơi đồ hàng, anh chỉnh nhiệt kế lên ba mươi bảy độ chín.
“Bác sĩ Nhu Nhu, đo nhiệt độ xong rồi.”
“Được rồi, để con xem.” Nhu Nhu xem xong nói với bà nội: “Chưa đến ba tám độ, không sao hết. Đây là virus cảm lạnh thông thường, bà không cần sợ.”
“Bà nội, về nhà bà phải rửa tay sau đó mở cửa sổ cho thông gió nhé.”
“Uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều mấy ngày nữa sẽ khỏi. Không cần uống thuốc.”
“Cảm ơn bác sĩ Nhu Nhu.”
Thời Miểu dựa vào vai Mẫn Đình, cười xem con gái khám bệnh. Cô đã quên mất lúc nhỏ mình khám bệnh cho mọi người trong nhà như thế nào, nhìn Nhu Nhu giống như được gặp lại hình ảnh của chính mình năm ba bốn tuổi.
Thời gian trôi nhanh, đã ba mươi năm trôi qua. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu như ông bà nội vẫn còn, ông bà nhìn thấy cảnh này sẽ vui biết bao.
Sau này cô muốn trở thành một bác sĩ thật ra không liên quan quá nhiều đến bố, mà là ảnh hưởng từ ông nội.
11 giờ buổi khám bệnh chuyên khoa kết thúc.
Thời Ôn Lễ bế cháu gái lên: “Bác sĩ Nhu Nhu của chúng ta vất vả rồi, cậu nướng khoai tây muối tiêu cho con ăn nhé.”
Nhu Nhu cười hỏi: “Cậu ơi, con khám như thế nào ạ?”
“Vô cùng giỏi luôn, lần sau cậu lại quay cho con một video ngắn, chúng ta sẽ khám được nhiều bệnh hơn.” Thời Ôn Lễ bế cháu gái ra sân thượng.
Thời Thời và Náo Náo quấn lấy Khương Dương cùng chơi đua xe, mỗi đứa ôm một chân anh ta, anh ta không cử động được.
“Chồng ơi.” Nghiêm Hạ Ngôn lấy miếng bánh quy vị caramen đưa cho Thương Uẩn một miếng, “Anh Thời nướng đấy, anh ăn thử đi.”
Thương Uẩn dịu dàng xoa đầu cô: “Tối về anh tìm em tính sổ sau. Không giúp đỡ anh thì thôi đi, mỗi lần làm loạn đều có em.”
Nghiêm Hạ Ngôn nhìn trái ngó phải, không có ai đi qua, hôn nhẹ một cái lên mặt anh, đổi trắng thay đen: “Em giúp anh mà, một trăm năm mươi cái gập bụng không phải dễ hơn một trăm năm mươi cái chống đẩy sao?”
Cô dựa gần anh, “Anh tìm em tính sổ thật sao? Là ai nói sẽ không so đo với em nữa chứ?”
Thương Uẩn: “… Để hôm khác anh đi tìm anh em tính sổ.”
Nghiêm Hạ Ngôn cười, “Sợ là sau này anh không bước nổi vào cổng nhà em nữa.”
Cô đưa hai miếng bánh quy còn thừa lại cho anh, “Em đi giúp Hy Hy pha cà phê.”
Trong phòng bếp Mẫn Hy đưa cho Phó Ngôn Châu một cốc espresso vừa mới pha xong, “Cốc đầu tiên đưa cho anh Thời.” Cô nói về việc vừa rồi Nhu Nhu khám bệnh cho anh hỏi anh có tiền sử dị ứng gì không, “Thật ra anh có tiền sử dị ứng đấy.”
Phó Ngôn Châu không nhớ, nghiêm túc nghĩ lại: “Không có mà, anh không dị ứng với thuốc, đồ ăn cũng không dị ứng.”
Mẫn Hy: “Anh cực kỳ, vô cùng, đặc biệt dị ứng với lãng mạn! Nói một câu đơn giản chính là vua mất hứng.”
Phó Ngôn Châu cười, dỗ cô: “Không phải anh đang thay đổi rồi sao.”
Anh cúi đầu, hôn lên má cô: “Sau này anh sẽ chú ý, không chọc tức em và Náo Náo nữa.”
Nghiêm Hạ Ngôn đi đến cửa lại quay người lại, coi như không thấy gì đi ra sân thượng tìm Nhu Nhu chơi.
“Cậu ơi, chúng ta nướng bánh gạo trước đi, bác Hà thích ăn ạ.”
“Được.”
Thời Ôn Lễ lấy mấy xiên bánh gạo từ trong đĩa, rắc gia vị lên. Hà Văn Khiêm thích ăn bánh gạo đến cả bây giờ Nhu Nhu cũng có ấn tượng sâu sắc.
“Vậy Nhu Nhu biết bác thích ăn gì không nào?” Lương Viên trêu cô bé.
“Biết ạ, là bánh bao nhân thịt lớn.”
Lương Viên cười haha, chắc chắn Khương Dương phá hoại hình tượng của anh ta, rõ ràng là bánh bao súp.
“Cậu ơi, cậu nướng thêm mấy con tôm đi ạ, cô thích ăn tôm.”
“Được.”
Nhu Nhu quay đầu, nói với người ở bên bàn trà: “Ông bà nội ơi, khoai tây một phút nữa là nướng xong, ông bà đừng vội nha.”
Giang Nhuế cười: “Không vội.”
Mẫn Cương Nguyên nói với bà: “Tôi vừa nhìn thấy mấy sợi tóc bạc, tối về tôi nhổ cho bà.”
Giang Nhuế: “Không cần nhổ, để vậy đi.”
Bà nhận lấy chén hồng trà chồng vừa mới pha xong, mùi trà ngào ngạt, lâu lắm rồi chưa cảm thấy thư giãn như vậy. Ở chung một chỗ với mấy đứa trẻ trẻ trung như này cảm giác bản thân cũng trẻ ra mười mấy tuổi.
Trên sân thượng có ba bốn cái bàn gỗ, Thời Miểu đang ngồi ở một chiếc bàn khác làm đĩa hoa quả tạo hình. Học theo cách cắt quả sung trên video sau đó xếp chung với cả kiwi xung quanh là một ít việt quất, lại điểm thêm cỏ hương thảo và hoa tím ba màu.
Năm cô và Mẫn Đình đăng ký kết hôn, đĩa hoa quả cô ăn ở nhà Mẫn Đình vào tối sinh nhật cô cũng gần giống như thế này.
“Thế nào anh?” Sau khi làm xong cô hỏi Mẫn Đình.
Mẫn Đình nhìn một cái, nói: “Đẹp lắm, dì nhà chúng ta cũng thích tạo hình hoa quả kiểu này.”
Thời Miểu cười, không nói nữa.
Mẫn Đình tiếp tục gọt táo cho cô.
Thời Miểu mở camera chụp một bức ảnh đĩa hoa quả trên bàn, lọt vào ống kính còn có người đàn ông đang nghiêm túc gọt táo.
Cất điện thoại, cô ngồi xuống cạnh Mẫn Đình, cầm mấy quả việt quất còn thừa lại ăn.
Ánh nắng trời thu vừa vặn, có một làn gió nhẹ khẽ thổi qua.
Thời tiết hôm chuyển nhà vào năm năm trước cũng như này, khi đó cô đang đứng trên sân thượng ngắm hoa cỏ nhưng bởi vì hôm đó trực ban hai mươi tư tiếng liên tiếp quá buồn ngủ, cô chống tay lên trán suýt nữa ngủ quên, Mẫn Đình bảo cô uống hết cốc nước ép rồi đi ngủ một giấc.
Anh nói với cô: “Căn phòng đầu tiên bên phải phòng khách là phòng ngủ chính.”
Năm đó, khi đó họ vẫn chưa quen nhau.
HOÀN TOÀN VĂN
Lời của tác giả:
Ngoại truyện đến đây là kết thúc.
Cảm ơn sự đồng hành của mọi người trong hơn hai tháng qua.
Về câu chuyện của hai bọn họ tiếp tục viết dường như viết không hết vậy nên lựa chọn dừng lại tại đây. Sau này viết về Thời Ôn Lễ câu chuyện sẽ được tiếp tục. Quyển này tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không có trắc trở cứ bình lặng như vậy mà trôi qua lại vô cùng không nỡ đi đến ngày hôm nay.
Quyển tiếp theo viết là “Cối xay gió màu xanh” đại khái cũng không có trắc trở gì, chỉ có dây dưa không dứt, dù sao cũng là thể loại cuộc sống sau khi kết hôn gương vỡ lại lành mà.
Đôi lời của bạn Đào:
Tung hoa, tung hoa~~~ Vậy là chúng ta đã hoàn thành xong bộ này rùi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành với tui trong suốt hơn hai tháng qua, hy vọng sau này sẽ còn gặp lại mọi người ở những bộ truyện khác nữa, hy vọng một nhà bốn người Thời Miểu và Mẫn Đình sẽ mãi mãi hạnh phúc. Thật sự thì có đôi chút không nỡ nhưng bữa tiệc nào cũng sẽ đến lúc tàn, chúc cho mọi người đều hạnh phúc với những lựa chọn của riêng mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạaaa!!!
Trước khi Nhu Nhu khám bệnh cậu ép nước trái cây cho cô bé, lại cho cô bé ăn mấy miếng bánh quy vị caramen.
“Con ăn chút rồi khám bệnh nếu không sẽ không có sức, đúng không nào?” Thời Ôn Lễ lại đút một miếng bánh quy đến bên miệng cháu gái.
Nhu Nhu cười: “Đúng ạ.”
Bên kia phòng khách tiếng ồn ào không ngừng, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng cười vang.
“Bác Mẫn bác phải làm chủ cho cháu, nợ cũ vẫn từ hôm đám cưới của Mẫn Đình mà bọn họ tính cháu đến tận bây giờ, lần nào tụ tập cũng phải mang thảm theo.” Nói gì Thương Uẩn cũng không muốn thử thách, bảo Mẫn Cương Nguyên chống lưng cho mình.
Mẫn Cương Nguyên cười: “Được, làm chủ cho cháu. Chống đẩy chúng ta không làm nữa, đổi thành một trăm năm mươi cái gập bụng, như này được chứ?”
“Haha!” Khương Dương cười suýt méo cả mặt.
Thương Uẩn cười nửa ngày mới bình thường lại được: “Bác Mẫn, hay là bác tìm thêm người khác nữa làm cùng cháu đi.”
Mẫn Cương Nguyên: “Cháu muốn tìm ai?”
Thương Uẩn chỉ người cách mình gần nhất vẫn luôn hóng chuyện, giọng rất miễn cưỡng: “Phó Ngôn Châu đi ạ.”
Phó Ngôn Châu: “…..”
Náo Náo kích động nói: “Bố ơi, con đếm giúp bố!”
Những người khác bật cười, chỉ có Phó Ngôn Châu dở khóc dở cười.
Ở phòng ăn bên này giống như là một thế giới khác.
Mẫn Đình và Thời Miểu đang ăn sáng, hai người nói chuyện theo tiết tấu của mình, không chú ý bên phòng khách xảy ra chuyện gì.
Bình hoa ở trên bàn ăn, những bông hoa cát tường trắng tĩnh lặng và thanh nhã.
“Em ăn một nửa bánh mì đi, lát nữa anh nướng mực cho em ăn.”
“Vâng.” Thời Miểu bẻ bánh mì ở trong tay, đưa một nửa cho Mẫn Đình.
Mẫn Đình vừa ăn được hai miếng bánh mì lại bỏ xuống, “Nhu Nhu sắp khám bệnh rồi, anh đi lấy máy tính cho con bé.”
Thời Miểu: “Anh đi đi, em đợi anh.”
Cô cắn một miếng nhỏ bánh mì.
Mẫn Đình quay lại phòng làm việc lấy máy tính của mình, đặt lên bàn ở khu vực giải trí đa chức năng. Chỗ này chính là phòng khám của con gái.
Đặt xong anh tiện tay mở máy lên.
Nhu Nhu nuốt bánh quy, cậu lại đút cô bé uống nước ép.
Cô bé cười với Mẫn Đình: “Cảm ơn bố ạ.”
Mẫn Đình thuận miệng hỏi: “Mấy giờ con khám bệnh?”
Nhu Nhu nói: “Hai phút nữa ạ.” Cô bé giơ hai ngón tay lên, “Đợi con ăn xong ạ.”
Mẫn Đình đang nhập mật khẩu mở máy tính, “Bố ơi, để con nhập!”
Mẫn Đình cười dịu dàng: “Con biết mật khẩu sao?”
“Con biết ạ, là mã thẻ làm việc của mẹ. Mẹ nói cho con ạ.”
Nhu Nhu đưa đầu ngón tay ra, vừa lẩm nhẩm vừa ấn các số trên bàn phím số.
“Bố ơi, sao vẫn không mở được ạ?”
“Cuối cùng con phải ấn nút này nữa.” Mẫn Đình cầm ngón tay con gái ấn lên nút ‘enter’.
Thời Ôn Lễ tưởng cháu gái nhập lung tung không ngờ vậy mà mở được máy, bức ảnh cưới chụp dưới bầu trời đêm rực rỡ xuất hiện trước mắt.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là, đây là máy tính của em gái.
Mẫn Đình mở một tài liệu trống lên, nói với con gái: “Con viết bệnh án ở đây.”
“Vâng ạ. Con cảm ơn bố.”
Nhu Nhu quay đầu gọi anh trai, vẫy tay với Thời Thời: “Anh ơi, em xong rồi, bây giờ em có thể khám bệnh.”
Thời Ôn Lễ lấy khăn lau miệng cho cháu gái, bế cháu gái đặt ngồi xuống ghế ở trước bàn. Anh bỏ cốc nước ép xuống, dọn dẹp bàn sạch sẽ sau đó cũng ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.
Mỗi lần cháu gái khám bệnh anh đều ngồi bên cạnh, giúp làm những công việc vặt hoặc là ghi chép.
Lúc Miểu Miểu còn nhỏ khám bệnh cho mọi người trong nhà ông nội cũng sẽ chuẩn bị tất cả đồ dùng cho con bé, ngay cả bút dùng để ‘kê đơn thuốc’ cũng là bút màu xanh đen. Thậm chí sau này khi Miểu Miểu đi làm, ngày nào trong túi áo cũng phải mang đầy một túi bút mới cảm thấy yên tâm.
“Bắt đầu khám bệnh nha.” Thời Thời đến phòng khách gọi người.
“Dingdong, xin mời số 1 Giang Nhuế đến phòng số 9 khám bệnh.”
“Dingdong, xin mời số 1 Giang Nhuế đến phòng số 9 khám bệnh.”
Thời Thời tự động đóng vai máy gọi số, lặp lại hai lần.
Trừ mọi người trong nhà ra thì mấy người Khương Dương lần đầu tiên thấy Nhu Nhu khám bệnh, không ngờ lại chuyên nghiệp như vậy. Bị Thời Thời và Nhu Nhu chọc cười haha lần lượt lấy điện thoại ra vây quanh để quay video.
Nhu Nhu treo ống nghe lên cổ, hôm nay nhiều người có hơi căng thẳng một chút.
Thời Ôn Lễ thì thầm bên tai cháu gái: “Không cần căng thẳng, lúc mẹ con khám bệnh còn nhiều người hơn thế này cơ.”
Nhu Nhu bảo cậu yên tâm: “Cậu ơi con không căng thẳng ạ.”
Giang Nhuế ngồi xuống ghế ở bên cạnh: “Bác sĩ Nhu Nhu, tôi cảm thấy có hơi lạnh, mặc nhiều như vậy rồi vẫn lạnh.”
“Có thể bị cảm lạnh rồi, bà đo nhiệt độ đi.” Nhu Nhu tìm nhiệt kế từ trong hộp sơ cứu đưa cho bà nội, “Bà đo 10 phút nhé.”
Cô bé gọi anh trai, “Bà nội đo nhiệt độ, anh gọi người tiếp theo đi.”
Lâu Duy Tích cười: “Đứa nhỏ này còn biết sắp xếp thời gian.”
“Dingdong, xin mời số 2 Mẫn Cương Nguyên đến phòng số 9 khám bệnh.”
Mẫn Cương Nguyên xách túi nhựa trong suốt đi qua, “Tôi đến tái khám, bác sĩ xem giúp tôi xem tôi phục hồi thế nào rồi.”
“Để con nghe thử cho ông.” Nhu Nhu đặt ống nghe vào tai, bàn tay nhỏ áp miếng màng nghe qua, hỏi: “Gần đây ông có hút thuốc không?”
“Không có.”
“Vậy có uống rượu không?”
“Không uống.”
“Vậy có ăn cơm đầy đủ không?”
“Có.”
“Tim vô cùng tốt, vô cùng khỏe mạnh.” Nhu Nhu lấy ống nghe xuống, “Ông nội, ông nhất định phải ăn uống đầy đủ và ngủ ngon nhé.”
Trong lòng Mẫn Cương Nguyên đột nhiên mềm ra: “Được.”
“Dingdong, xin mời số 3 Phó Ngôn Châu đến phòng số 9 khám bệnh.”
Nghe thấy tên Phó Ngôn Châu những người khác đều bật cười.
“Bác sĩ, bệnh gì bác sĩ cũng có thể khám sao?”
“Đúng vậy, con là bác sĩ đa khoa.”
Nhu Nhu cầm lấy đơn thuốc và bút xanh đen: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“…..” Phó Ngôn Châu bị hỏi không kịp phòng bị, “Ba mươi tuổi.”
“Bố, bố không thể nói dối bác sĩ! Bố ba mươi lăm rồi!”
Thương Uẩn: “Sao cậu không nói cậu mười tám đi.”
Nhiều camera điện thoại quay anh ta như vậy, Phó Ngôn Châu cúi trán bật cười.
Nhu Nhu viết tuổi lên đơn thuốc, tiếp tục hỏi: “Có tiền sử dị ứng gì không?”
Phó Ngôn Châu: “Không có.”
“Con sẽ kê đơn thuốc cho dượng về nhà uống, một ngày ba lần, mỗi lần hai viên, sau ăn nửa tiếng.”
“Bác sĩ, bác sĩ còn chưa hỏi tôi bệnh gì đã kê thuốc cho tôi rồi sao?”
Ừ ha.
Nhu Nhu cười haha.
Thương Uẩn xen vào: “Có thuốc uống tốt lắm rồi, cậu còn kén chọn.”
Phó Ngôn Châu: “…..”
Nhu Nhu nói: “Hôm nay nhiều người khám bệnh quá nên con hơi căng thẳng. Dượng muốn khám bệnh gì? Chỗ nào dượng không thoải mái sao?”
Phó Ngôn Châu kéo con trai mình qua: “Tôi không có chỗ nào không thoải mái, tôi dẫn thằng nhóc nhà mình đến khám bệnh, nó nói tim nó không thoải mái.”
Nhu Nhu hỏi anh Náo Náo: “Anh bị bố anh chọc tức đúng không?”
Náo Náo gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ đầu đau, dạ dày cũng đau.”
Thương Uẩn bật cười, suýt chút nữa không cầm vững điện thoại.
Nhu Nhu: “Anh bị đau nửa đầu điển hình, em kê thuốc cho anh uống.”
Lúc này Thời Ôn Lễ lấy nhiệt kế từ chỗ giang Nhuế, đây là nhiệt kế chuyên dùng dùng chơi đồ hàng, anh chỉnh nhiệt kế lên ba mươi bảy độ chín.
“Bác sĩ Nhu Nhu, đo nhiệt độ xong rồi.”
“Được rồi, để con xem.” Nhu Nhu xem xong nói với bà nội: “Chưa đến ba tám độ, không sao hết. Đây là virus cảm lạnh thông thường, bà không cần sợ.”
“Bà nội, về nhà bà phải rửa tay sau đó mở cửa sổ cho thông gió nhé.”
“Uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều mấy ngày nữa sẽ khỏi. Không cần uống thuốc.”
“Cảm ơn bác sĩ Nhu Nhu.”
Thời Miểu dựa vào vai Mẫn Đình, cười xem con gái khám bệnh. Cô đã quên mất lúc nhỏ mình khám bệnh cho mọi người trong nhà như thế nào, nhìn Nhu Nhu giống như được gặp lại hình ảnh của chính mình năm ba bốn tuổi.
Thời gian trôi nhanh, đã ba mươi năm trôi qua. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu như ông bà nội vẫn còn, ông bà nhìn thấy cảnh này sẽ vui biết bao.
Sau này cô muốn trở thành một bác sĩ thật ra không liên quan quá nhiều đến bố, mà là ảnh hưởng từ ông nội.
11 giờ buổi khám bệnh chuyên khoa kết thúc.
Thời Ôn Lễ bế cháu gái lên: “Bác sĩ Nhu Nhu của chúng ta vất vả rồi, cậu nướng khoai tây muối tiêu cho con ăn nhé.”
Nhu Nhu cười hỏi: “Cậu ơi, con khám như thế nào ạ?”
“Vô cùng giỏi luôn, lần sau cậu lại quay cho con một video ngắn, chúng ta sẽ khám được nhiều bệnh hơn.” Thời Ôn Lễ bế cháu gái ra sân thượng.
Thời Thời và Náo Náo quấn lấy Khương Dương cùng chơi đua xe, mỗi đứa ôm một chân anh ta, anh ta không cử động được.
“Chồng ơi.” Nghiêm Hạ Ngôn lấy miếng bánh quy vị caramen đưa cho Thương Uẩn một miếng, “Anh Thời nướng đấy, anh ăn thử đi.”
Thương Uẩn dịu dàng xoa đầu cô: “Tối về anh tìm em tính sổ sau. Không giúp đỡ anh thì thôi đi, mỗi lần làm loạn đều có em.”
Nghiêm Hạ Ngôn nhìn trái ngó phải, không có ai đi qua, hôn nhẹ một cái lên mặt anh, đổi trắng thay đen: “Em giúp anh mà, một trăm năm mươi cái gập bụng không phải dễ hơn một trăm năm mươi cái chống đẩy sao?”
Cô dựa gần anh, “Anh tìm em tính sổ thật sao? Là ai nói sẽ không so đo với em nữa chứ?”
Thương Uẩn: “… Để hôm khác anh đi tìm anh em tính sổ.”
Nghiêm Hạ Ngôn cười, “Sợ là sau này anh không bước nổi vào cổng nhà em nữa.”
Cô đưa hai miếng bánh quy còn thừa lại cho anh, “Em đi giúp Hy Hy pha cà phê.”
Trong phòng bếp Mẫn Hy đưa cho Phó Ngôn Châu một cốc espresso vừa mới pha xong, “Cốc đầu tiên đưa cho anh Thời.” Cô nói về việc vừa rồi Nhu Nhu khám bệnh cho anh hỏi anh có tiền sử dị ứng gì không, “Thật ra anh có tiền sử dị ứng đấy.”
Phó Ngôn Châu không nhớ, nghiêm túc nghĩ lại: “Không có mà, anh không dị ứng với thuốc, đồ ăn cũng không dị ứng.”
Mẫn Hy: “Anh cực kỳ, vô cùng, đặc biệt dị ứng với lãng mạn! Nói một câu đơn giản chính là vua mất hứng.”
Phó Ngôn Châu cười, dỗ cô: “Không phải anh đang thay đổi rồi sao.”
Anh cúi đầu, hôn lên má cô: “Sau này anh sẽ chú ý, không chọc tức em và Náo Náo nữa.”
Nghiêm Hạ Ngôn đi đến cửa lại quay người lại, coi như không thấy gì đi ra sân thượng tìm Nhu Nhu chơi.
“Cậu ơi, chúng ta nướng bánh gạo trước đi, bác Hà thích ăn ạ.”
“Được.”
Thời Ôn Lễ lấy mấy xiên bánh gạo từ trong đĩa, rắc gia vị lên. Hà Văn Khiêm thích ăn bánh gạo đến cả bây giờ Nhu Nhu cũng có ấn tượng sâu sắc.
“Vậy Nhu Nhu biết bác thích ăn gì không nào?” Lương Viên trêu cô bé.
“Biết ạ, là bánh bao nhân thịt lớn.”
Lương Viên cười haha, chắc chắn Khương Dương phá hoại hình tượng của anh ta, rõ ràng là bánh bao súp.
“Cậu ơi, cậu nướng thêm mấy con tôm đi ạ, cô thích ăn tôm.”
“Được.”
Nhu Nhu quay đầu, nói với người ở bên bàn trà: “Ông bà nội ơi, khoai tây một phút nữa là nướng xong, ông bà đừng vội nha.”
Giang Nhuế cười: “Không vội.”
Mẫn Cương Nguyên nói với bà: “Tôi vừa nhìn thấy mấy sợi tóc bạc, tối về tôi nhổ cho bà.”
Giang Nhuế: “Không cần nhổ, để vậy đi.”
Bà nhận lấy chén hồng trà chồng vừa mới pha xong, mùi trà ngào ngạt, lâu lắm rồi chưa cảm thấy thư giãn như vậy. Ở chung một chỗ với mấy đứa trẻ trẻ trung như này cảm giác bản thân cũng trẻ ra mười mấy tuổi.
Trên sân thượng có ba bốn cái bàn gỗ, Thời Miểu đang ngồi ở một chiếc bàn khác làm đĩa hoa quả tạo hình. Học theo cách cắt quả sung trên video sau đó xếp chung với cả kiwi xung quanh là một ít việt quất, lại điểm thêm cỏ hương thảo và hoa tím ba màu.
Năm cô và Mẫn Đình đăng ký kết hôn, đĩa hoa quả cô ăn ở nhà Mẫn Đình vào tối sinh nhật cô cũng gần giống như thế này.
“Thế nào anh?” Sau khi làm xong cô hỏi Mẫn Đình.
Mẫn Đình nhìn một cái, nói: “Đẹp lắm, dì nhà chúng ta cũng thích tạo hình hoa quả kiểu này.”
Thời Miểu cười, không nói nữa.
Mẫn Đình tiếp tục gọt táo cho cô.
Thời Miểu mở camera chụp một bức ảnh đĩa hoa quả trên bàn, lọt vào ống kính còn có người đàn ông đang nghiêm túc gọt táo.
Cất điện thoại, cô ngồi xuống cạnh Mẫn Đình, cầm mấy quả việt quất còn thừa lại ăn.
Ánh nắng trời thu vừa vặn, có một làn gió nhẹ khẽ thổi qua.
Thời tiết hôm chuyển nhà vào năm năm trước cũng như này, khi đó cô đang đứng trên sân thượng ngắm hoa cỏ nhưng bởi vì hôm đó trực ban hai mươi tư tiếng liên tiếp quá buồn ngủ, cô chống tay lên trán suýt nữa ngủ quên, Mẫn Đình bảo cô uống hết cốc nước ép rồi đi ngủ một giấc.
Anh nói với cô: “Căn phòng đầu tiên bên phải phòng khách là phòng ngủ chính.”
Năm đó, khi đó họ vẫn chưa quen nhau.
HOÀN TOÀN VĂN
Lời của tác giả:
Ngoại truyện đến đây là kết thúc.
Cảm ơn sự đồng hành của mọi người trong hơn hai tháng qua.
Về câu chuyện của hai bọn họ tiếp tục viết dường như viết không hết vậy nên lựa chọn dừng lại tại đây. Sau này viết về Thời Ôn Lễ câu chuyện sẽ được tiếp tục. Quyển này tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không có trắc trở cứ bình lặng như vậy mà trôi qua lại vô cùng không nỡ đi đến ngày hôm nay.
Quyển tiếp theo viết là “Cối xay gió màu xanh” đại khái cũng không có trắc trở gì, chỉ có dây dưa không dứt, dù sao cũng là thể loại cuộc sống sau khi kết hôn gương vỡ lại lành mà.
Đôi lời của bạn Đào:
Tung hoa, tung hoa~~~ Vậy là chúng ta đã hoàn thành xong bộ này rùi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành với tui trong suốt hơn hai tháng qua, hy vọng sau này sẽ còn gặp lại mọi người ở những bộ truyện khác nữa, hy vọng một nhà bốn người Thời Miểu và Mẫn Đình sẽ mãi mãi hạnh phúc. Thật sự thì có đôi chút không nỡ nhưng bữa tiệc nào cũng sẽ đến lúc tàn, chúc cho mọi người đều hạnh phúc với những lựa chọn của riêng mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạaaa!!!
Danh sách chương