Chương 176

Mục lục

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, khiến Hoắc Phong Liệt hoàn toàn không thể hiểu hay tin nổi, mãi đến khi nghe được tiếng nghị luận cùng chúc mừng mơ hồ ở xung quanh, Hoắc Phong Liệt mới đứng bật dậy, quay đầu nhìn về phía đại ca đại tẩu của mình, hai người họ chỉ nở nụ cười xán lạn với hắn.

Hoắc Phong Liệt như thể đã nhận ra được điều gì đó, linh hồn như rời khỏi xác, hắn đột nhiên lao ra ngoài, ra đến cổng lớn phủ tướng quân thì gặp được Liễu Chẩm Thanh vừa vượt bão cát về đến nơi.

Liễu Chẩm Thanh vừa đi vừa võ cát bám trên người, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoắc Phong Liệt đang lao tới, thẩy trong tay hắn cầm thánh chỉ, cùng với vẻ mặt dại ra của hắn, y không khỏi nở nụ cười.

“Ta còn định gấp rút trở về tiếp chỉ cùng đệ đây, sao xưởng đốc lại để đệ lãnh chỉ trước rồi.”

Lời nói vừa dứt, còn có gì chưa rõ nữa, nhưng Hoắc Phong Liệt lại… lại không thể tin được, hắn tiến lên đưa thánh chỉ đến trước mặt Liễu Chẩm Thanh.

“Trên này… trên này viết tứ hôn cho… cho ta cùng Thanh ca… Là thật sao?” Giọng Hoắc Phong Liệt cũng trở nên ấm ách, mắt như đang rưng rưng, nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm, nhìn chằm chằm mọi sự biến hỏa biểu cảm trên mặt y, sợ hết thảy đều chỉ là ảo ảnh, sợ nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc, khiếp sợ, phẫn nộ của Liễu Chẩm Thanh.

Sau lưng đã có rất nhiều người cẩn thận mò ra hóng hớt. Dù sao đa số mọi người cũng không biết tại sao thánh chỉ này lại khác xa dự đoán của họ như vậy.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh chỉ tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay vì căng thẳng mà nổi gân xanh của Hoắc Phong Liệt. Y cười tươi như hoa nói: “Đương nhiên, thánh chỉ ta xin mà còn có thể là giả sao?”

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt lập tức trở nên trống rỗng, sau đó không đợi Liễu Chẩm Thanh nói xong, Hoắc Phong Liệt đã tiến lên ôm chặt lấy y, “Thanh ca, Thanh ca, huynh nói thật chứ? Thánh chỉ tứ hôn là do huynh xin, là huynh… huynh muốn ta? Huynh muốn ta?”

Vốn Liễu Chẩm Thanh đang cười, nghe Hoắc Phong Liệt nói bằng giọng hèn mọn như vậy, cảm nhận được chỗ giữa cổ mình lành lạnh, là Nhị Cẩu khóc, Liễu Chẩm Thanh tức khắc thấy chua xót, nghĩ cuối cùng bản thân vẫn đáp lại hắn của muộn màng.

Cũng không thể trách y, lúc trước y thực sự có chút rối rắm nghĩ không thông. Hoặc là nói cần có một khoảng thời gian dài để y chậm rãi mềm hóa chướng ngại trong lòng mình.

Nhưng sự xuất hiện của Lý Cẩm Thư đã cho y một đòn cảnh tỉnh, ngay khi Lý Cẩm Thư đưa ra yêu cầu để Hoắc Phong Liệt cưới quận chúa, tuy rằng sắc mặt Liễu Chẩm Thanh không hề có chút thay đổi nào nhưng giây phút ấy y đã muốn bóp chết tên Lý Cẩm Thư cùng quận chúa gì đó kia rồi.

Dám nhằm vào Nhị Cẩu của y, đùa cái gì vậy!

Một khắc đó dục vọng chiếm hữu khủng bố gần như đã nuốt chửng lấy y khiến Liễu Chẩm Thanh bừng tỉnh, cuối cùng cũng không thể lấy cớ cho bản thân được nữa.

Y thích Hoắc Phong Liệt, chính vì thích nên mới có thể dung túng cho mọi hành vi khinh bạc của hắn, chính vì thích nên mới có thể đợi hai năm, đợi hắn trưởng thành rồi mới đưa ra quyết định.

Đợi đến khi nhận ra, tình cảm vốn đã sâu đậm chợt biến chuyển, hết thảy đều là lẽ thường.

Y muốn Nhị Cẩu, sẽ không đưa Nhị Cẩu cho bất cứ kẻ nào hết, có đổi lấy cả một Tây Hằng Quốc cũng sẽ không đổi.

Bản tính Liễu Chẩm Thanh tiêu sái, quẹo sang con đường này thì y sẽ phải cho Nhị Cẩu thứ tốt nhất.

Nhưng chó con này có chút không nghe lời, mấy ngày trước còn cứ xằng bậy chạy loại khắp nơi, đúng là không để người ta được bớt lo chút nào.

Nhưng cũng vừa vặn, cho y có thời gian để chuẩn bị xong xuôi hết thảy, hắn vốn lớn hơn Nhị Cẩu, đương nhiên phải sắp xếp đâu vào đấy.

Liễu Chẩm Thanh vỗ vỗ bả vai Hoắc Phong Liệt, “Ta có cái này cho đệ.”

Hoắc Phong Liệt dụi đầu vào cổ áo Liễu Chẩm Thanh cọ cọ, ngẩng đầu, hai mắt vẫn còn đỏ.

Liễu Chẩm Thanh cười cười, lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp nhỏ, ở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn cưới.

Khi Hoắc Phong Liệt còn nhỏ đã từng nghe Liễu Chẩm Thanh nói về ý nghĩa của nhẫn cưới, đại ca đại tẩu của hắn cũng vì lời Liễu Chẩm Thanh nói mà đeo một đôi.

Cho nên khi Liễu Chẩm Thanh lấy cặp nhẫn ra, ánh mắt Hoắc Phong Liệt đã thay đổi.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Nguyện ý thành thân với ta không?”

Đêm đó, người nào đó còn nói không muốn thành thân, kết quả giờ Liễu Chẩm Thanh vừa mới hỏi một câu, âm cuối còn chưa dứt đã nghe thấy Hoắc Phong Liệt hô lớn: “Ta nguyện ý, ta nguyện ý.”

Liễu Chẩm Thanh cười khúc khích, giơ tay dạy Hoắc Phong Liệt trao nhẫn.

Người xung quanh đều nhìn đến choáng váng.

Lê Tinh Nhược rúc vào lòng Hoắc Phi Hàn nói: “Đệ đệ này của huynh mắc gả thật đấy, sốt ruột đồng ý như vậy sao, đời này thiếp không thể nhìn thấy sư huynh bị chê cười rồi.” 

“Cái này gọi là cầu vồng sau mưa, nó sợ không kịp đồng ý thì Chẩm Thanh sẽ nói không cần nữa rồi bỏ đi đấy.” Hoắc Phi Hàn cũng vui tươi hớn hở cười.

“Đâu ra, suy huynh của thiếp nếu không xác định thì thôi, đã chọn thì chính là cả đời.”

“Nhưng mà Phong Liệt cũng không dám nghĩ như vậy, ha ha ha.”

“Sư huynh sẽ chứng minh……”

Đợi lãnh xong phần thánh chỉ thứ hai, đã không thấy tăm hơi Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đâu, đương nhiên hai người đã về tiểu viện, đi hoàn thành chuyện mà một đêm kia chưa thể hoàn thành.

Nhìn Hoắc Phong Liệt vẫn ôm lấy thánh chỉ mà cười tủm tỉm, đai lưng của Liễu Chẩm Thanh buông lỏng, giơ tay câu lấy cằm Hoắc Phong Liệt, quần áo mỏng manh thuận thế rơi xuống, Liễu Chẩm Thanh cúi người, ấn hắn ngã lên giường, hỏi: “Đệ muốn ôm thánh chỉ, hay là ôm ta?”

Nói đến quyến rũ, Liễu Chẩm Thanh cao tay hơn Hoắc Phong Liệt vô số cấp bậc, chỉ là lúc trước y vẫn luôn bị động mà thôi. Hoắc Phong Liệt từng thấy Liễu Chẩm Thanh đùa giỡn người khác, lại chưa từng được Liễu Chẩm Thanh coi là người cùng một hàng mà đùa bỡn, đột nhiên vào lúc này lại trở nên lưu manh, khiến Hoắc Phong Liệt cứng đờ người.

Liễu Chẩm Thanh hơi hơi híp mắt, lấy hộp thuốc mỡ ra, vứt lên trên giường. Y đã chuẩn bị mất nhiều ngày, đương nhiên cũng đã đọc một vài quyển sách. Tuy rằng y tự nguyện nằm dưới Phong Liệt, nhưng khí thế tuổi già không thể chịu thua.

“Đêm đó không phải không muốn, là chưa chuẩn bị tốt, nhưng lại khiến đệ đau lòng, Thanh ca đền cho đệ, trước hết cứ… bắt đầu từ đây.”

Nói xong Liễu Chẩm Thanh dần dần cúi đầu xuống, trực tiếp cướp sạch lý trí của Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt gần như đã bị niềm hạnh phúc này nện cho choáng váng đầu óc, cho nên đêm đầu tiên, nửa đầu hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Liễu Chẩm Thanh, sau đó nếu không phải không có sức thì cũng không tới phiên Hoắc Phong Liệt chuyển mình khống chế toàn cục, một mạch từ lúc mặt trời xuống núi đến khi mặt trời của ngày thứ hai đã treo cao, Liễu Chẩm Thanh có chút hối hận, hối hận lúc trước đã quá mức kiêu ngạo, quyến rũ hắn đến choáng váng, hắn lại sức bền ham học hỏi.

Liễu Chẩm Thanh thật sự đã bị bắt nạt đến bật khóc rất nhiều lần, đến nỗi phát giận luôn, kết quả Nhị Cẩu chỉ nói một câu, “Là thật sao? Thanh ca thật sự sẽ thành thân với ta sao? Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?”

Sau đó Liễu Chẩm Thanh tiếp tục nằm yên.

Nếu không có người tới nhắc nhỏ bọn họ ngày kia sẽ phải đi đàm phán, nhóm sứ thần đã đợi được bàn bạc lâu lắm rồi thì có lẽ Hoắc Phong Liệt sẽ không dừng lại đâu.

Liễu Chẩm Thanh cũng mệt mỏi không màng thể diện, tùy ý để Hoắc Phong Liệt ôm bản thân qua đó mở họp. Ban đầu những người khác còn khiếp sợ, sau đó vì đã nhìn thấy quá nhiều mà trở nên chai lì.

Hôm sau đi đàm phán, vẫn là Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh đang mơ màng sắp ngủ lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa, Hoắc Phong Liệt vẫn luôn ôm Liễu Chẩm Thanh, mãi đến khi đã đi đến trước lều trại dùng để hòa đàm ở bơi biên cảnh thì hắn mới buông y ra. Trong miệng vẫn luôn lo lắng, thật ra hắn không hề muốn để Lý Cẩm Thư xuất hiện trước Liễu Chẩm Thanh lần nữa.

Nhìn dáng vẻ này của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh hơi mỉm cười, xuống xe ngựa, nhìn lều trại hòa đàm nói: “Có lẽ sẽ như đệ mong muốn.”

Hoắc Phong Liệt khó hiểu, kết quả đi vào lều thì không thấy bóng dáng của Lý Cẩm Thư đâu. 

Mà buổi hòa đàm cũng dần dần khôi phục trở lại thành một buổi hòa đàm bình thường, chỉ là nội dung hòa đãm đã không còn lựa chọn liên hôn, như thể ngày đó chỉ tồn tại trong ảo giác mà thôi.

Mãi đến khi rời đi Hoắc Phong Liệt vẫn còn có chút hoảng hốt không rõ. “Chuyện này là sao vậy?”

Liễu Chẩm Thanh rúc vào lòng Hoắc Phong Liệt, nhìn khói bụi mịt mù trên sa mạc mênh mông bên ngoài xe ngựa, cười nói: “Rất đơn giản thôi, chắc chắn hắn ta đã nghe tin thánh chỉ tứ hôn, có tới đây dây dưa tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” 

“Hắn ta sẽ dễ dàng lui bước như vậy sao?” Hoắc Phong Liệt không tin.

Liễu Chẩm Thanh hơi mỉm cười, trong giọng nói lại mang theo ý trào phúng lạnh lùng “Không muốn lui thì cũng phải lui.”

Trước khi y tới đây thái tử điện hạ đã dặn dò chắc chắn sẽ không đồng ý để y phải hy sinh, cho nên đã sớm chuẩn bị sẵn phương án dự bị, Lý Cẩm Thư dám làm như vậy là vì lão hoàng đế sắp băng hà, muốn khiến Đại Chu khó xử, đương nhiên cũng có ý muốn thử thực lực cùng giới hạn của bọn họ, vậy bọn họ chỉ cần khiến Lý Cẩm Thư hiểu rõ, bọn chúng không thể khống chế được vận mệnh của Đại Chu, mà bất cứ lúc nào Đại Chu cũng có thể khiến Tây Hằng bị đảo loạn là được.

Mấy năm nay thái tử đã bố trí rất nhiều tai mắt ở Tây Hằng, lần này Liễu Chẩm Thanh tới đây đã thuyên chuyển ảnh vệ của Hoắc Phong Liệt đến liên hệ với những người đó, lại để Hoắc gia quân bày binh bố trận, tạo uy hiếp, sau một hồi, rất nhanh Tây Hằng Quốc đã để lộ manh mối loạn trong giặc ngoài, thân là Nhiếp chính vương cho dù có không muốn bận bịu thì cũng không thể không quan tâm, một khi tra thì ắt sẽ phát hiện dấu vết Đại Chu để lại, đây là đòn cảnh cáo.

Nếu thật sự muốn cứng đối cứng, chưa chắc thủ đoạn của Lý Cẩm Thư đã đọ được với Liễu Chẩm Thanh, huống chi còn có thái tử điều khiển từ xa, cái chết của một lão hoàng đế sẽ không ảnh hưởng gì đến Đại Chu, sau khi Lý Cẩm Thư nhận rõ sự thật thì sẽ phải ngoan ngoãn chấp nhận. Hắn không thể gặp Liễu Chẩm Thanh, cũng không thể trêu vào Hoắc Phong Liệt.

Một tờ giấy tứ hôn đã trực tiếp từ chối những điều kiện Lý Cẩm Thư đề ra, không dùng liên hôn để đổi lấy hòa bình, cũng là tôn nghiêm của đại quốc, đôi bên cùng có lợi mới là hợp tác lâu dài. Đây là câu trả lời của một Đại Chu đang dần trở nên lớn mạnh cho hắn.

Hoắc Phong Liệt chậm rãi nghe, nhìn ánh hoàng hôn chiếu lên mặt Liễu Chẩm Thanh khiến y càng thêm mê người, thấy y quay đầu lại cười nói với hắn: “Nghe hiểu không?”

Hoắc Phong Liệt gật đầu, “Ta còn nghe hiểu một chuyện.”

“Cái gì?”

“Thanh ca… có phải lúc trước đã chuẩn bị sẵn tâm lý lúc nào cũng có thể thành thân với ta không?”

Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, trên mặt có chút mất tự nhiên.

Hoắc Phong Liệt ôm lấy Liễu Chẩm Thanh, hôn lên mặt Liễu Chẩm Thanh, nói: “Thanh ca, sáng nay trước khi rời đi ta đã nhờ đại ca đại tẩu chuẩn bị, cùng nhờ Tần Dư và Hạ Lan xuống phía nam truyền tin, tháng sau có ngày lành, chúng ta thành thân được không? Ta không muốn đợi nữa.”

Trong lúc Liễu Chẩm Thanh còn đang hoảng hốt đã bị đè lên lưng ngựa, đứt quãng tiếp nhận những nụ hôn tràn ngập tình yêu say đắm của Hoắc Phong Liệt.

Một tiếng được rất nhanh đã bị nụ hôn lấp kín. Liễu Chẩm Thanh hoảng hốt bật ra một ý nghĩ, chỉ hận hiệu quả của thuốc mỡ quá tốt, khiến y không có cơ hội bị thương, cho Nhị Cẩu lý do để không cần phải kiêng kỵ.

Nhưng y cũng thực sự không thể chống cự được sự thâm tình của người nào đó, chỉ có thể vừa e thẹn vừa mắc cỡ, chậm rãi che miệng lại, cố gắng giữ yên lặng.

Xe ngựa trở về thành dần dần không được yên ổn, nhưng không ai dám quay đầu lại nhìn, cũng không có ai dám dỏng tai lên nghe. Chỉ biết hoàng hôn ngày hôm đó lại có nhiều màu đến lạ, là biểu tượng cho một tương lai phía tây được yên ổn trong nhiều năm cùng sự cường thịnh của Đại Chu.

Cùng với… kết cục tốt đẹp cho mỗi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện