“Các ngươi có biết tên tiểu tử này đã làm gì không?”
Ngoài Ưng Trì ra, tám vị cao thủ Kiếm Các ở bên cạnh hắn, có những người địa
vị không hề thấp hơn hắn.
Trước khi giết Khương Thành, hắn nhất định phải thuyết phục được những
người này.
“Hắn đã làm gì?”
Ưng Trì muốn nói, hắn lại dám bắt ra quỳ xuống dập đầu sát đất gọi gia gia, sao
ta có thể tha cho hắn được?
Nhưng lịch sử đen tối chân thực này nhất định không được nói.
Thế là hắn chỉ đành sử dụng lá bài Thu Vũ Tuyền này.
“Hắn chèn ép Thu Vũ Tuyền đã lâu!”
“Lúc đầu Thu Vũ Tuyền bị hắn cưỡng chế bá chiếm, sau đó hắn lợi dụng các
loại thủ đoạn hèn hạ khiến nàng bị ép thành thị nữ…”
“Hắn còn ép Thu Vũ Tuyền làm ra rất nhiều chuyện vô cùng xấu xa, thực sự là
khiến cả người lẫn thần linh đều phẫn nộ!”
“Cho dù Thu Vũ Tuyền đã trốn thoát khỏi móng vuốt của hắn đến Kiếm Các
chúng ta, những vẫn không thoát khỏi được sự ám ảnh của hắn như cũ…”
“Bởi vì kẻ này đã gieo vu ấn cho nàng…”
Những điều này cơ bản là những chuyện hắn tùy tiện bịa đặt, nói hưu nói vượn.
Đến nỗi, Thành Ca đến phản bác lại cũng lười chẳng thèm phản bác.
Mà tám người còn lại ở phía đối diện sau khi nghe thấy Thu vũ Tuyền bị chèn
ép, ức hiếp, ai nấy đều lập tức biến thành bộ dạng sát khí bừng bừng.
“Lẽ nào lại như vậy!”
“Quả thực là tán tận lương tâm, mất hết tính người!”
“Xem ra hôm nay thật sự phải diệt trừ kẻ ác bảo vệ công lý một lần rồi.”
“Để giúp Thu Vũ Tuyền Tiên tử thoát khỏi sự dây dưa quấy nhiễu của ác ma,
chúng ta nhất định phải làm gì đó…”
Mãi đến tận lúc này, Thành Ca mới bất mãn ngắt lời bọn họ.
“Này này, những cái khác thì không nói làm gì, chèn ép ức hiếp thì chèn ép ức
hiếp.”
“Cái gì gọi là dây dưa làm phiền?”
Hắn khua khua hai tay, tỏ vẻ rất khó chịu.
“Ta có hèn mọn, thấp kém, không có thể diện đến thế sao? Lại còn cần phải dây
dưa làm phiền nàng?”
Keng! Keng! Keng!
Tám người ở phía đối diện đã không hẹn mà cùng nhau rút kiếm ra.
Ở Thiên Đạo kiếm hải này, tất cả mọi người đều không dùng được Tiên lực,
cũng không có cách nào thi triển quy tắc khác.
Cho nên, các thức chiến đấu chỉ có dùng kiếm mà thôi.
Hơn nữa, còn phần lớn là cận chiến.
Nhìn thấy tám vị đồng đội quả nhiên đã bị hắn kích động, Ưng Trì Đạo Tôn yên
tâm hẳn.
Trong tám người này, có hai người là Đạo Tôn, sáu người là Chí Tôn.
Hơn nữa tất cả những người này đều là những kiếm tu nổi tiếng là có lực chiến
đấu dũng mãnh trứ danh!
Dưới đội hình như thế, tên tiểu tử kia nhất định sẽ không có cơ hội may mắn
thoát chết, hắn chắc chắn sẽ chết chứ không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng thật sự đến thời khắc ra tay, hắn đột nhiên lại cảm thấy một nhát kiếm
giết chết Khương Thành thì hời cho hắn quá.
Ngày trước hắn phải vừa quỳ vừa dập đầu, đó là chuyện sỉ nhục lớn đến mức
nào chứ!
Nếu như chuyện này không bù đắp lại gấp bội, thì trong tương lai sẽ không loại
trừ được hết tâm ma.
Nghĩ đến đây, hắn cố ý nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười đầy chế giễu.
“Ngươi nói xem tại sao ngươi nhàn rỗi không có việc gì lại chạy đến Đế Kiếm
Tinh làm gì?”
Hắn hơi mang theo một chút đồng cảm thở dài.
“Lẽ nào ngươi không biết đây là địa bàn chuyên dành cho Kiếm Các bọn ta đến
tu luyện hay sao?”
“Đây là nơi ngươi có thể tùy tiện xông vào sao?”
“Ngươi đúng là mắt mù rồi!”
Vốn dĩ Thành Ca cho rằng hắn đã muốn khai chiến rồi.
Quả nhiên tên này lại bắt đầu nói lảm nhảm không ngừng rồi.
Hắn có chút mất kiên nhẫn rồi.
“Cháu rùa bé nhỏ của ta, rốt cuộc ngươi muốn bày tỏ cái gì?”
Nghe thấy mấy từ cháu rùa bé nhỏ này, những người khác còn cho rằng đó chỉ
là lời chửi bới vô nghĩa, nhưng Ưng Trì Đạo Tôn thì lại cảm thấy đây là một sự
sỉ nhục sâu sắc.
Khiến hắn tức đến gần như nổi trận lôi đình ngay tại trận.
“Ngươi đúng là sắp chết rồi còn cứng miệng!”
Hắn lạnh lùng hừ đáp: “Có phải ngươi cho rằng, vứt Đế Kiếm Phù đi là có thể
sống sót truyền tống ra khỏi Đế Kiếm Tinh hay không?”
Vẻ mặt thành ca đầy vô tội buông thõng tay.
“Ta không hề cho rằng như thế.”
Ưng Trì Đạo Tôn cảm thấy hắn đã nhìn thấu lòng dạ, tim gan phèo phổi của
Khương Thành rồi.
Chỉ coi như hắn đang tiếp tục cứng miệng thôi.
“Nói thật cho ngươi biết, đó là chuyện mơ mộng hão huyền, si tâm vọng
tưởng.”
Vẻ mặt hắn uy nghiêm đáng sợ, cười nói: “Ngươi đừng quên, vứt phù cũng cần
phải có thời gian, mà bọn ta, căn bản sẽ không cho ngươi thời gian đó!”
Thực ra hắn nói cũng có tí đạo lý.
Nếu như sức mạnh của hai bên có cách biệt quá lớn, trong khoảng thời gian vô
cùng ngắn ngủi trước khi vứt Đế Kiếm Phù, quả thực ở trong Đế Kiếm Tinh này
có thể trong chớp mắt dồn đối thủ đến bước đường cùng.
Mà trong mắt của Ưng Trì Đạo Tôn, phe hắn có ba vị Đạo Tôn và sáu vị Chí
Tôn.
Bất kỳ ai trong đó đều có thể làm thịt Thành Ca một cách nhẹ nhàng.
Càng huống hồ là chín người liên thủ với nhau?
Trận chiến này bọn họ có ưu thế rất lớn, vững đến không thể nào vững hơn.
Khương Thành biết được tâm tư suy nghĩ này của hắn nên cảm thấy rất buồn
cười.
Từ đầu đến cuối hắn chưa từng nghĩ muốn vứt Đế Kiếm Phù đi, tất cả đều là
Ưng Trì Đạo Tôn tự biên tự diễn, tự cho mình là đúng.
Nhìn thấy đối phương cố tình trầm lặng, tạo ra một đoạn bỏ không to đùng, hắn
cảm thấy hơi không kìm chế được lại muốn quan tâm người thiểu năng.
Cuối cùng, hắn vẫn tốt bụng phối hợp một câu lấy lệ.
“Wow, thế thì các ngươi ngươi thật sự rất lợi hại đấy.”
“Bây giờ ngươi biết sợ rồi sao?”
Ưng Trì Đạo Tôn hất cằm đầy đắc ý.
Vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng nói: “Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, bây giờ
vẫn còn một con đường sống đang bày ra trước mặt ngươi, phải xem ngươi có
biết nắm bắt hay không!”
Ngược lại, tám người đồng đội Kiếm Các của hắn lại không mấy vui vẻ.
“Cái gì, còn cho hắn con đường sống?”
“Ưng Trì Đạo Tôn, kẻ này đối xử với Thu Vũ Tuyền như thế, há có thể bỏ qua
cho hắn?”
“Ta thấy vẫn nên chặt đầu hắn ngay lập tức, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Dù sao đây cũng là Đế Kiếm Tinh, sống chết có số, giết người cũng sẽ không
bị tra đến đâu.”
Ưng Trì xua xua tay cười.
Đáng tiếc ở trong này không thể truyền âm, vì đùa giỡn sỉ nhục Khương
Chưởng môn, hắn chỉ có đành làm bộ làm tịch.
“Lời này của mấy vị đạo hữu không đúng rồi, Kiếm Các chúng ta hành sự phải
noi theo Thiên Đạo, giữ lại cho người khác một cơ hội sống sót!”
Hắn cố ý liếc về phía Khương Chưởng môn.
“Chỉ cần ngươi quỳ xuống, dập đầu lạy mỗi người bọn ta một trăm cái, gọi một
trăm lần tổ tông, bọn ta sẽ xem xét cho ngươi một cơ hội vứt Đế Kiếm Phù đi,
thoát khỏi Đế Kiếm Tinh.”
Những người khác bốn mắt nhìn nhau, không hiểu yêu cầu như trò trẻ con này
có ý nghĩa gì.
Bắt một Thiên Tôn dập đầu thì có tác dụng gì?
Nhưng Ưng Trì Đạo Tôn lại không nghĩ như thế.
Lúc nói ra những điều kiện này, khuôn mặt ra vẻ đạo mạo của hắn sắp méo mó
vì phấn khích.
Ngày xưa ngươi bắt ta quỳ lạy một cái, bây giờ ta bắt ngươi quỳ lạy một trăm
cái!
Ngày xưa ngươi hại ta gọi một tiếng gia gia, bây giờ ta bắt ngươi gọi một trăm
tiếng tổ tông!
Như thế hắn mới có thể chút giận được!
“Hừ!”
Khương Thành thở dài.
“Cháu rùa bé nhỏ của ta, xem ra lúc trước ta bắt người quỳ lạy dập đầu gọi gia
gia, vẫn không dạy được ngươi phải hành xử thế nào nhỉ.”
“Bây giờ ta cũng cho các ngươi một con đường sống.”
“Ta lười chẳng muốn giống như các ngươi, còn chơi cái trò chơi chữ gì mà suy
xét để cho ngươi một cơ hội.”
Ánh mắt của hắn chuyển đến thanh kiếm trong tay của Ưng Trì Đạo Tôn.
Đó là Đạo kiếm thất giai mà đến giờ hắn vẫn chưa có.
“Vứt vũ khí xuống, cút khỏi đây, các ngươi có thể bảo toàn cái mạng chó của
mình.”
Hắn vừa dứt lời, Ưng Trì Đạo Tôn suýt chút nữa tức đến nổ tung.
Còn tám người khác thì tức quá hóa cười.
“Ha ha ha ha…”
“Đây là cực phẩm từ đâu đến thế này?”
“Hắn có biết bản thân mình vừa nói gì hay không?”
“Nói khoác không biết ngượng đến không thể hình dung nổi, đây hoàn toàn là
ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình!”
“Ưng Trì, xem ra người ta khinh thường con đường sống mà ngươi cho hắn
rồi.”
“Đây là hắn một lòng muốn chết, chứ không phải bọn ta không nể mặt
ngươi…”
Ưng Trì Đạo Tôn cũng bị chọc giận triệt để rồi.
Ta chỉ muốn sỉ nhục lại ngươi, tại sao ngươi lại không biết phối hợp như thế?
“Đúng là cho ngươi thể diện nhưng ngươi lại không biết xấu hổ!”
“Giết hắn!”
Nói xong, hắn là ngươi đầu tiên xông lên phía trước.
Bốn môn kiếm tâm đột nhiên tung ra, bao phủ Khương Thành một cách triệt để.
Cùng lúc này, tám người còn lại cũng không hẹn mà cùng nhau ra tay
Ngoài Ưng Trì ra, tám vị cao thủ Kiếm Các ở bên cạnh hắn, có những người địa
vị không hề thấp hơn hắn.
Trước khi giết Khương Thành, hắn nhất định phải thuyết phục được những
người này.
“Hắn đã làm gì?”
Ưng Trì muốn nói, hắn lại dám bắt ra quỳ xuống dập đầu sát đất gọi gia gia, sao
ta có thể tha cho hắn được?
Nhưng lịch sử đen tối chân thực này nhất định không được nói.
Thế là hắn chỉ đành sử dụng lá bài Thu Vũ Tuyền này.
“Hắn chèn ép Thu Vũ Tuyền đã lâu!”
“Lúc đầu Thu Vũ Tuyền bị hắn cưỡng chế bá chiếm, sau đó hắn lợi dụng các
loại thủ đoạn hèn hạ khiến nàng bị ép thành thị nữ…”
“Hắn còn ép Thu Vũ Tuyền làm ra rất nhiều chuyện vô cùng xấu xa, thực sự là
khiến cả người lẫn thần linh đều phẫn nộ!”
“Cho dù Thu Vũ Tuyền đã trốn thoát khỏi móng vuốt của hắn đến Kiếm Các
chúng ta, những vẫn không thoát khỏi được sự ám ảnh của hắn như cũ…”
“Bởi vì kẻ này đã gieo vu ấn cho nàng…”
Những điều này cơ bản là những chuyện hắn tùy tiện bịa đặt, nói hưu nói vượn.
Đến nỗi, Thành Ca đến phản bác lại cũng lười chẳng thèm phản bác.
Mà tám người còn lại ở phía đối diện sau khi nghe thấy Thu vũ Tuyền bị chèn
ép, ức hiếp, ai nấy đều lập tức biến thành bộ dạng sát khí bừng bừng.
“Lẽ nào lại như vậy!”
“Quả thực là tán tận lương tâm, mất hết tính người!”
“Xem ra hôm nay thật sự phải diệt trừ kẻ ác bảo vệ công lý một lần rồi.”
“Để giúp Thu Vũ Tuyền Tiên tử thoát khỏi sự dây dưa quấy nhiễu của ác ma,
chúng ta nhất định phải làm gì đó…”
Mãi đến tận lúc này, Thành Ca mới bất mãn ngắt lời bọn họ.
“Này này, những cái khác thì không nói làm gì, chèn ép ức hiếp thì chèn ép ức
hiếp.”
“Cái gì gọi là dây dưa làm phiền?”
Hắn khua khua hai tay, tỏ vẻ rất khó chịu.
“Ta có hèn mọn, thấp kém, không có thể diện đến thế sao? Lại còn cần phải dây
dưa làm phiền nàng?”
Keng! Keng! Keng!
Tám người ở phía đối diện đã không hẹn mà cùng nhau rút kiếm ra.
Ở Thiên Đạo kiếm hải này, tất cả mọi người đều không dùng được Tiên lực,
cũng không có cách nào thi triển quy tắc khác.
Cho nên, các thức chiến đấu chỉ có dùng kiếm mà thôi.
Hơn nữa, còn phần lớn là cận chiến.
Nhìn thấy tám vị đồng đội quả nhiên đã bị hắn kích động, Ưng Trì Đạo Tôn yên
tâm hẳn.
Trong tám người này, có hai người là Đạo Tôn, sáu người là Chí Tôn.
Hơn nữa tất cả những người này đều là những kiếm tu nổi tiếng là có lực chiến
đấu dũng mãnh trứ danh!
Dưới đội hình như thế, tên tiểu tử kia nhất định sẽ không có cơ hội may mắn
thoát chết, hắn chắc chắn sẽ chết chứ không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng thật sự đến thời khắc ra tay, hắn đột nhiên lại cảm thấy một nhát kiếm
giết chết Khương Thành thì hời cho hắn quá.
Ngày trước hắn phải vừa quỳ vừa dập đầu, đó là chuyện sỉ nhục lớn đến mức
nào chứ!
Nếu như chuyện này không bù đắp lại gấp bội, thì trong tương lai sẽ không loại
trừ được hết tâm ma.
Nghĩ đến đây, hắn cố ý nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười đầy chế giễu.
“Ngươi nói xem tại sao ngươi nhàn rỗi không có việc gì lại chạy đến Đế Kiếm
Tinh làm gì?”
Hắn hơi mang theo một chút đồng cảm thở dài.
“Lẽ nào ngươi không biết đây là địa bàn chuyên dành cho Kiếm Các bọn ta đến
tu luyện hay sao?”
“Đây là nơi ngươi có thể tùy tiện xông vào sao?”
“Ngươi đúng là mắt mù rồi!”
Vốn dĩ Thành Ca cho rằng hắn đã muốn khai chiến rồi.
Quả nhiên tên này lại bắt đầu nói lảm nhảm không ngừng rồi.
Hắn có chút mất kiên nhẫn rồi.
“Cháu rùa bé nhỏ của ta, rốt cuộc ngươi muốn bày tỏ cái gì?”
Nghe thấy mấy từ cháu rùa bé nhỏ này, những người khác còn cho rằng đó chỉ
là lời chửi bới vô nghĩa, nhưng Ưng Trì Đạo Tôn thì lại cảm thấy đây là một sự
sỉ nhục sâu sắc.
Khiến hắn tức đến gần như nổi trận lôi đình ngay tại trận.
“Ngươi đúng là sắp chết rồi còn cứng miệng!”
Hắn lạnh lùng hừ đáp: “Có phải ngươi cho rằng, vứt Đế Kiếm Phù đi là có thể
sống sót truyền tống ra khỏi Đế Kiếm Tinh hay không?”
Vẻ mặt thành ca đầy vô tội buông thõng tay.
“Ta không hề cho rằng như thế.”
Ưng Trì Đạo Tôn cảm thấy hắn đã nhìn thấu lòng dạ, tim gan phèo phổi của
Khương Thành rồi.
Chỉ coi như hắn đang tiếp tục cứng miệng thôi.
“Nói thật cho ngươi biết, đó là chuyện mơ mộng hão huyền, si tâm vọng
tưởng.”
Vẻ mặt hắn uy nghiêm đáng sợ, cười nói: “Ngươi đừng quên, vứt phù cũng cần
phải có thời gian, mà bọn ta, căn bản sẽ không cho ngươi thời gian đó!”
Thực ra hắn nói cũng có tí đạo lý.
Nếu như sức mạnh của hai bên có cách biệt quá lớn, trong khoảng thời gian vô
cùng ngắn ngủi trước khi vứt Đế Kiếm Phù, quả thực ở trong Đế Kiếm Tinh này
có thể trong chớp mắt dồn đối thủ đến bước đường cùng.
Mà trong mắt của Ưng Trì Đạo Tôn, phe hắn có ba vị Đạo Tôn và sáu vị Chí
Tôn.
Bất kỳ ai trong đó đều có thể làm thịt Thành Ca một cách nhẹ nhàng.
Càng huống hồ là chín người liên thủ với nhau?
Trận chiến này bọn họ có ưu thế rất lớn, vững đến không thể nào vững hơn.
Khương Thành biết được tâm tư suy nghĩ này của hắn nên cảm thấy rất buồn
cười.
Từ đầu đến cuối hắn chưa từng nghĩ muốn vứt Đế Kiếm Phù đi, tất cả đều là
Ưng Trì Đạo Tôn tự biên tự diễn, tự cho mình là đúng.
Nhìn thấy đối phương cố tình trầm lặng, tạo ra một đoạn bỏ không to đùng, hắn
cảm thấy hơi không kìm chế được lại muốn quan tâm người thiểu năng.
Cuối cùng, hắn vẫn tốt bụng phối hợp một câu lấy lệ.
“Wow, thế thì các ngươi ngươi thật sự rất lợi hại đấy.”
“Bây giờ ngươi biết sợ rồi sao?”
Ưng Trì Đạo Tôn hất cằm đầy đắc ý.
Vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng nói: “Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, bây giờ
vẫn còn một con đường sống đang bày ra trước mặt ngươi, phải xem ngươi có
biết nắm bắt hay không!”
Ngược lại, tám người đồng đội Kiếm Các của hắn lại không mấy vui vẻ.
“Cái gì, còn cho hắn con đường sống?”
“Ưng Trì Đạo Tôn, kẻ này đối xử với Thu Vũ Tuyền như thế, há có thể bỏ qua
cho hắn?”
“Ta thấy vẫn nên chặt đầu hắn ngay lập tức, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Dù sao đây cũng là Đế Kiếm Tinh, sống chết có số, giết người cũng sẽ không
bị tra đến đâu.”
Ưng Trì xua xua tay cười.
Đáng tiếc ở trong này không thể truyền âm, vì đùa giỡn sỉ nhục Khương
Chưởng môn, hắn chỉ có đành làm bộ làm tịch.
“Lời này của mấy vị đạo hữu không đúng rồi, Kiếm Các chúng ta hành sự phải
noi theo Thiên Đạo, giữ lại cho người khác một cơ hội sống sót!”
Hắn cố ý liếc về phía Khương Chưởng môn.
“Chỉ cần ngươi quỳ xuống, dập đầu lạy mỗi người bọn ta một trăm cái, gọi một
trăm lần tổ tông, bọn ta sẽ xem xét cho ngươi một cơ hội vứt Đế Kiếm Phù đi,
thoát khỏi Đế Kiếm Tinh.”
Những người khác bốn mắt nhìn nhau, không hiểu yêu cầu như trò trẻ con này
có ý nghĩa gì.
Bắt một Thiên Tôn dập đầu thì có tác dụng gì?
Nhưng Ưng Trì Đạo Tôn lại không nghĩ như thế.
Lúc nói ra những điều kiện này, khuôn mặt ra vẻ đạo mạo của hắn sắp méo mó
vì phấn khích.
Ngày xưa ngươi bắt ta quỳ lạy một cái, bây giờ ta bắt ngươi quỳ lạy một trăm
cái!
Ngày xưa ngươi hại ta gọi một tiếng gia gia, bây giờ ta bắt ngươi gọi một trăm
tiếng tổ tông!
Như thế hắn mới có thể chút giận được!
“Hừ!”
Khương Thành thở dài.
“Cháu rùa bé nhỏ của ta, xem ra lúc trước ta bắt người quỳ lạy dập đầu gọi gia
gia, vẫn không dạy được ngươi phải hành xử thế nào nhỉ.”
“Bây giờ ta cũng cho các ngươi một con đường sống.”
“Ta lười chẳng muốn giống như các ngươi, còn chơi cái trò chơi chữ gì mà suy
xét để cho ngươi một cơ hội.”
Ánh mắt của hắn chuyển đến thanh kiếm trong tay của Ưng Trì Đạo Tôn.
Đó là Đạo kiếm thất giai mà đến giờ hắn vẫn chưa có.
“Vứt vũ khí xuống, cút khỏi đây, các ngươi có thể bảo toàn cái mạng chó của
mình.”
Hắn vừa dứt lời, Ưng Trì Đạo Tôn suýt chút nữa tức đến nổ tung.
Còn tám người khác thì tức quá hóa cười.
“Ha ha ha ha…”
“Đây là cực phẩm từ đâu đến thế này?”
“Hắn có biết bản thân mình vừa nói gì hay không?”
“Nói khoác không biết ngượng đến không thể hình dung nổi, đây hoàn toàn là
ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình!”
“Ưng Trì, xem ra người ta khinh thường con đường sống mà ngươi cho hắn
rồi.”
“Đây là hắn một lòng muốn chết, chứ không phải bọn ta không nể mặt
ngươi…”
Ưng Trì Đạo Tôn cũng bị chọc giận triệt để rồi.
Ta chỉ muốn sỉ nhục lại ngươi, tại sao ngươi lại không biết phối hợp như thế?
“Đúng là cho ngươi thể diện nhưng ngươi lại không biết xấu hổ!”
“Giết hắn!”
Nói xong, hắn là ngươi đầu tiên xông lên phía trước.
Bốn môn kiếm tâm đột nhiên tung ra, bao phủ Khương Thành một cách triệt để.
Cùng lúc này, tám người còn lại cũng không hẹn mà cùng nhau ra tay
Danh sách chương