Đám người Lại Bình và Biện Tu bên cạnh, đã hoàn toàn tin tưởng vào lời “nói

khoác” Thành ca và Tam Nhãn Hổ rồi.

Phi Tiên Môn này, lại có thể khiến cho đường đường là Chí Tôn đi làm tiên thú

bảo vệ môn phái.

Sự phô trương này lớn đến mức quá lố rồi!

Thiên cung đúng là không thiếu Yêu Tộc cấp Chí Tôn đang đảm nhận chức vụ.

Nhưng đó là làm Tiên quan trên Thiên Cung, không phải làm tiên thú giữ cửa.

Có thể tưởng tượng được, bản thân Phi Tiên Môn hùng mạnh đến đâu!

Nhất thời, cho dù là Yên Dĩ hay là Lại Bình, trong lòng lại kính ngưỡng Vị Tổ

Sư sáng lập Phi Tiên Môn, như nước sông cuồn cuộn liên tục không dứt.

Mà bản thân Khương chưởng môn, lại nhảy lên “kinh ngạc”.

“Ngươi, ngươi là tiên thú bảo vệ môn phái Phi Tiên Môn thật sao?”

Vẻ mặt hắn tràn đầy vẻ khó có thể tin nhìn Tam Nhãn Hổ.

Bên trong ánh mắt kia, có sự dao động mạnh mẽ.

“Thất kính thất kính, không ngờ ngươi lại có thân phận cao quý như vậy!”

Khóe miệng Tam Nhãn Hổ co giật.

Cái quái gì vậy, làm Linh Thú bảo vệ môn phái Phi Tiên Môn các ngươi, luôn là

sự sỉ nhục suốt đời của lão tử được không?

Ngươi nói như thế, hình như giống với chuyện gì quang vinh lắm.

“Đúng vậy Đúng vậy, cho nên có thể cho ta một chút thể diện được không?”

“Đương nhiên có thể!”

Khương Thành thoải mái vỗ vỗ ngực.

“Ngươi đã là tiên thú bảo vệ môn phái Phi Tiên Môn, ta nhất định phải giữ thể

diện cho ngươi.”

Hắn thậm chí còn chọc chọc Tam Nhãn Hổ: “Sau này nhìn thấy vị Tổ Sư sáng

lập Phi Tiên Môn kia, ngươi phải giúp ta nói tốt vài câu, để hắn giúp đỡ ta…”

Tam Nhãn Hổ rất xem thường hứng thú của hắn.

Bản thân cầu xin bản thân giúp đỡ cũng được hay sao?

“Chỉ cần thả Yên Dĩ ra, chuyện gì cũng dễ ăn nói.”

“Không thành vấn đề!”

Thành ca thoải mái đẩy Yên Dĩ về phía Tam Nhãn Hổ.

Thật sự thả mình?

Bản thân Yên Dĩ đang cảm thấy hết sức kì diệu.

Con vịt tới tay, lại còn có người đồng ý cho phép bay?

Quá bất hợp lý đi?

“Ha ha ha, ân tình của các hạ ta sẽ ghi nhớ.”

Tam Nhãn Hổ giả vờ đến gần, ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng đắc ý.

Em gái, lần này đã biết năng lực của ca đây mạnh thế nào chưa?

n cứu mạng ngày hôm nay của ca, ngươi không bày tỏ chút thì không được đâu

nhỉ?

Nhìn ánh mắt yêu cầu tán dương của hắn, cho dù Yên Dĩ trước đây rất căm hận

hắn, lúc này cũng không thể không thành khẩn nói lời cám ơn.

“n cứu mạng, sau này nhất định báo đáp!”

Tam Nhãn Hổ hoàn toàn không khách sáo.

“Ha ha ha, hai ta sắp trở thành người mộ nhà, còn có cái gì báo đáp hay không

báo đáp, quá xa lạ rồi…”

Trong lòng Yên Dĩ thầm mắng, ai là người một nhà với ngươi?

Nhưng vừa mới chịu “ân tình”, cũng không nên phản bác hắn.

Vào lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười dài.

“Ha ha ha ha, Phi Tiên Môn được lắm, Tổ Sư sáng lập được lắm…”

Tiếng cười ấy xuyên kim liệt thạch, chấn động đến mức đám người Lại Bình

suýt chút nữa hôn mê tại chỗ.

Tam Nhãn Hổ biến sắc, vội vàng truyền âm cho Khương Thành.

“Nguy rồi, cha của nàng là Yên Mục Đạo Tôn đến rồi!”

Một cái chớp mắt tiếp theo, một người mang áo bào đen, vóc người cao to, râu

đen, người đàn ông trung niên đi lại trong không trung, xuất hiện ở giữa sân.

“Cha…”

Yên Dĩ vui mừng, vội vàng đến đón.

Song lần này, nàng còn chưa kịp tháo chạy, đã bị Thành ca ngăn lại.

“Ta thả ngươi, chỉ là vì Tam Nhãn Hổ, giữ thể diện cho hắn. Không phải vì cha

ngươi.”

Nghe được câu này, Tam Nhãn Hổ mịt mờ giơ ngón tay cái cho Thành ca.

Ca thật không hổ là bạn nối khố, đến nước này, còn không quên giúp ta tiếp tục

tinh tướng.

Yên Dĩ kêu to: “Ngươi dám!”

“Có cái gì mà ta không dám?”

Thành ca vẫn chưa tháo tiên lực và thần hồn của nàng, lôi nàng trở về rất dễ

dàng.

Sau đó ở ngay trước mặt nàng, nhìn thẳng vào Yên Mục Đạo Tôn.

“Đánh người nhỏ, người già lại đến?”

Hệ thống hack của ca đói khát khó nhịn, giết một Đạo Tôn không biết có thể có

bao nhiêu điểm Thiên Đạo.

Bởi vì không có ai làm được chuyện như vậy, cho nên trên bảng Thiên Đạo

không có giá cả đầu người Đạo Tôn.

Yên Mục Đạo Tôn ngẩn người.

Chợt ngửa mặt cười dài.

“Ha, ha ha ha ha…”

“Tiểu tử ngươi thật sự có gan lớn!”

Thành ca khẽ mỉm cười, “Đúng vậy đúng vậy, rất muốn giết ta phải không.”

Hắn đã nóng lòng muốn khai chiến rồi.

Đám người Lại Bình và Biện Tu bên cạnh run lẩy bẩy, suýt chút nữa sụp đổ tại

chỗ.

Lão đại ngươi đúng là điên rồi.

Thậm chí ngay cả Đạo Tôn cũng dám khiêu khích?

Nhưng mà Yên Mục Đạo Tôn không nổi giận giống như bọn họ suy nghĩ, cũng

không lập tức ra tay.

Hắn chỉ nhìn chăm chăm Khương Thành.

Sau khi nhìn rất lâu, lại hài lòng gật gật đầu.

Sau đó, hắn hướng về hư không xa xôi hô lên một tiếng.

“Ngọc Tấn Đạo Tôn, nếu đã đến rồi, sao còn giấu đầu lòi đuôi vậy?”

Nương theo câu nói này của hắn, chủ soái cánh phải chiến trường Ngọc Tấn

Đạo Tôn, lại thật sự xuất hiện từ đằng xa.

Trên thực tế hai Đạo Tôn này cùng nhau đến.

Nguyên nhân rất đơn giản, Côn Lưu Chí Tôn và Cô Phàm Chí Tôn chết rồi.

Cái chết của Chí Tôn, bây giờ đặt ở thời đại này, được xem là chuyện lớn bằng

trời.

Đạo Tôn đại lão hai phe ngay lập tức sinh ra cảm ứng, sau đó gấp rút chạy tới,

bọn họ thậm chí còn thờ ơ xem Tam Nhãn Hổ và Thành ca diễn trò đùa này.

Chỉ có điều, hai người không nhìn ra đó là diễn mà thôi.

Nhìn thấy Ngọc Tấn Đạo Tôn ra trận, đám người Lại Bình và Chung Man kích

động đến tột đỉnh.

Đây chính là Đạo Tôn của Thiên cung, Tiên quan tam phẩm!

Đời này bọn họ chỉ nghe qua, chưa từng thấy người thật.

Đối với bọn họ mà nói, đó chính là thần trong truyền thuyết.

Vậy mà bây giờ, thần đang giáng lâm trước mặt bọn họ.

Bốn người vội vàng bái lạy bên dưới.

“Tham kiến Đạo Tôn!”

Đổi lại là thường ngày, Ngọc Tấn Đạo Tôn nhìn thấy cũng xem như nhìn thấy

giun dế.

Nhưng có lẽ là bởi vì cmn cũng chịu sự quản lí của “Đệ Nhất Soái đội”, cho nên

hắn ngoại lệ nhấc tay lên, đỡ bốn người đứng lên.

“Miễn lễ!”

Sau đó, tầm mắt của hắn rơi vào trên mặt của Thành ca.

Trong ánh mắt kia có suy tính, nhưng vẫn vui sướng và thoả mãn nhiều hơn.

“Khương Thành, ngươi rất tốt!”

“Đem về vinh quang cho chiến trường cánh phải chúng ta!”

Hắn khích lệ, khiến Khương đội trưởng rất… không được lợi.

Ông lão này, làm giống như tiền bối xoa đầu khích lệ tiểu bối, khiến Thành ca

cảm giác sự phô trương của mình rơi mất.

Ca đi tới đâu cũng phải lớn nhất được không?

“Yên Mục Đạo Tôn, nhiều năm không gặp!”

Thiên cung và Tà Tiên đánh nhau túi bụi, tầng lớp cao cấp hai bên trái lại không

nóng tính như thế.

Trước đây thậm chí còn có giao tình.

“Lần này ngươi và ta hai bên đều tổn thất một Chí Tôn, cũng coi như hòa nhau

rồi, dừng tay và thối lui được không?”

Nguyên nhân chủ yếu là hắn coi trọng Khương Thành.

Ba Chí Tôn phía bên kia, trận chiến lúc nãy nếu như không có Khương Thành,

Côn Lưu Chí Tôn chết trận, coi như là bên phía Thiên cung thua một trận.

Mà Côn Lưu Chí Tôn là hắn “phái ra”, đến lúc đó hắn cũng phải gánh trách

nhiệm.

Hơn nữa Khương Thành còn bắt được Yên Dĩ.

Tính toán như thế, trái lại Thiên cung xem như là đánh thắng.

Đạo Tôn hắn, không chỉ không bị trách, trái lại xem như là “chỉ huy” thoả đáng

rồi.

“Hừ!”

Yên Mục Đạo Tôn lạnh lùng nở nụ cười.

“Ngọc Tấn, ngươi suy nghĩ rất tốt đẹp!”

Con gái của hắn còn bị Khương Thành giam giữ, cứ thối lui như vậy, chẳng

phải là bị thiệt lớn sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện