Lượng mật ong gã moi ra khá lớn, thực sự là bởi vì phát hiện thấy văn khúc bị

thương quá nặng, sợ cho ông ta ăn ít sẽ không có tác dụng. Văn khúc ngửi ngửi,

thấy rất thơm, nhưng lại có cảm giác là lạ, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy

có người cho thuốc theo kiểu móc từng cục như vậy, lập tức hỏi, đây là thuốc trị

thương à? Kỳ thực ông ta đã lục loại toàn bộ đồ đạc trên người Nam Trúc một

lần, và cũng đã mở lọ đồ này ra xem, nhưng không biết được thứ gì chứa ở

trong đó.

Nhìn xền xệt rất có thể là thuốc ngoại thương bôi ở ngoài da, không ngờ lại là

để ăn vào. Nam Trúc liên tục gật đầu, đúng vậy, tiền bối, Ngài bị thương rất

nặng, nhanh chóng ăn vào đi. Văn Khúc hỏi tiếp, đây là linh dược giúp người có

thể tái sinh tay chân bị mất sao? Đến thời điểm này rồi mà còn hỏi đông hỏi tây,

Nam Trúc không biết ông ta nghĩ như thế nào, vì để cho ông ta nhanh chóng ăn

vào, gã gật đầu trả lời lấp lửng, không khác lắm. Văn Khúc vảnh dâu trợn mắt

nói

Hiện tại là lúc chữa thương cứu mạng, cái gì gọi là không khác lắm. Thuốc là

thứ có thể ăn bậy bạ sao? Ta nói nhà mập mạp, người lấy linh dược này ở đâu ra

vậy? Nam Trúc than thở, thực không dám giấu dếm, là dược đồ cho. Ông không

thể tiết lộ việc này ra ngoài, nếu không dược đồ sẽ phải gặp phiền phức. Văn

khúc lẩm bẩm, dược đồ lại có thể luyện ra linh dược như thế. Tiết cái gì mà tiết,

mọi người có thể sống sót đi ra ngoài hay không còn chưa biết chứ?

Ôi ôi, văn lão của ta, đây là lúc nào rồi mà ngài còn quan tâm điều này. Nhanh

đi, nhanh ăn vào đi. Nam chúc không khỏi thở dài, người khác có muốn ăn gã

cũng không cho, không nghĩ tới lần này đến lượt gã phải cầu người ta ăn. Nếu

không phải vì cân nhắc đến việc phải dựa vào vị này để thoát thân, gã chưa chắc

đã lấy thuốc này ra. Được rồi, văn khúc làm như là ta đang nể mặt ngươi, há

miệng ngậm đầu ngón tay gã cuốn lưỡi liếm sạch sẽ.

khi nuốt xuống còn lẩm bẩm mấy tiếng, thật ghê tẩm. Nam chúc chùi chùi nước

miếng trên ngón tay, trong lòng thầm nói, ta không nói ghê tẩm thì thôi, ông có

gì phải ghét bỏ. Bởi vì, người ta có địa vị, có thực lực, gã không thể nói gì, và

gã cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu, không thể làm được gì nhiều hơn nữa.

Gã say người, thắt lại lưng quần cho vừa với vòng eo đã gầy đi của mình, tránh

để cứ phải dùng tay xách quần, tiếp đó bắt tay vào thu dọn đồ đạc của mình.

Vừa dọn dẹp gã vừa hỏi, tiền bối, Ngài đã ẩn cư nhiều năm như vậy, vì sao còn

phải chạy tới đây mạo hiểm chứ? Bởi vì các người A, chuyện các người muốn

tiến vào tiên phủ gây ồn ào khiến cho tất cả mọi người tu hành giới đều biết,

ngay cả ta, người một mực trốn trong tường vây cũng nghe nói tới. Không phải,

ý ta muốn hỏi là Ngài đã ẩn cư rồi, có lẽ không còn ham muốn vật chất gì? Lẽ

nào Ngài cũng là vì tìm bảo vật, cầu trường sinh hay là muốn được tiên duyên

gì đó sao?

Ưng, cứ một mực nhốt mình ở trong bức tường không đi ra ngoài cũng chán, ta

muốn nhìn xem cảnh tượng bên ngoài như thế nào rồi. Ta nói nha mập mạp, ta

biết người nói nhảm nhiều, nhưng vẫn không ngờ tới người lại dông dài đến thế.

Lão phu đã bị thương nặng sắp chết, ngươi còn lôi kéo ta nói chuyện phím,

không để cho ta tập trung chữa thương, có thích hợp không? Ếc Nam chúc quay

đầu lại nhìn ông ta, dịn chút mồ hôi, cảm thấy hình như mình đúng là nói quá

nhiều.

Lập tức ngậm miệng không nói nữa, Thanh thật tiếp tục làm công việc của

mình. Khi nhặt quả hát hổ lô lên Gã cảm thấy có phần may mắn, mau mà mình

nhất quyết ôm nó không buông tay, đây là một bảo bối tốt. Có thể giúp cho

Nhếp Nhật phục một bước thành Tiên A, quả hổ lô này chính là do Tiên Lộ

ngưng kết thành. Nhưng Gã thật sự không nhớ rõ mình có hành vi nỗ lực hết

sức để bảo vệ quả hát hổ lô này, đó là phản ứng trong tiềm thức hay sao. Thu

dọn đồ đạc xong.

Gã đi đến miệng hang động nhìn xung quanh, trong lúc vô tình nhìn thấy cái

bóng của mình, Gã cuối đầu nhìn vóc dáng đã gầy đi, cảm thấy khá tuấn tú, lập

tức đi ra khỏi hang. Đối diện với vách đá, tạo ra đủ loại tư thế khác nhau dưới

ánh mặt trời để nhìn nhìn cái bóng của mình, càng xem Gã càng hài lòng, vì vậy

Gã có chút nhớ nhung bậc tang tang. Văn khúc đang khoanh chân đã tọa bên

trong động bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên niềm vui bất ngờ.

cảm thấy cơ thể vốn phải dựa vào tu vi của mình để duy trì không chết, thực sự

đang có dấu hiệu được chữa trị và phục hồi, hơn nữa, tác dụng của thuốc rất rõ

ràng. Xem ra tên mập đó nói thật, đây quả thực là một loại linh dược không tầm

thương, lúc trước mình đã dùng nhiều loại thuốc trị thương nhưng đều vô dụng.

Nhìn gã béo đang uốn éo tạo dáng bên ngoài hang động, nghĩ đến việc mình quả

thực có cơ hội sót. Bây giờ phải quý trọng, ông ta nhắm mắt lại tập trung tinh

thần.

vẫn không thúc đẩy tác dụng trị liệu của thuốc. Ôô trong hình dáng đại viên hầu

ngồi yên tĩnh dưới tảng cây, sở dĩ yên tĩnh là bởi vì gã đã bị khống chế, không

thể động đậy. Minh tăng tĩnh lặng đứng yên ở bên cạnh nhắm mắt, chắp tay tựa

như một pho tượng đá. Ông ta đã từ bỏ việc chữ trị cho Ôô, ông ta đã nỗ lực hết

sức thử nhưng thực sự là không làm được gì. Long Hành Vân ôm đầu ngồi ở

một bên, tinh thần xa xút.

Sau khi biết có thể có người đã che giấu sự thật về cái chết của mẫu thân ở

trong chữ yêu trì cảnh. Mà nhị thúc, người biết rõ sự thật lại trở nên như kẻ

ngốc, còn hướng Lan huyên. Một người khác có khả năng biết rõ sự thật thì

không biết đi đâu và có thể đã xảy ra chuyện, điều này khiến cho gã ta cảm thấy

rất đau khổ. Tin tức hướng Lan huyên có thể đã xảy ra chuyện là do A-Lan đại

cô đưa về. Đứng dưới bóng tán cây, A-Lan đại cô rõi mắt nhìn phương xa. Bà ta

đã trở về đây hai ngày.

Sau khi trở về bà ta mới biết hướng Lan huyên và Giữ Khánh vẫn chưa trở về.

Bà ta không có nói cho mọi người biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói rằng

bị con cá lớn kia tấn công, mọi người phải phân tán bỏ chạy. Sở dĩ bà ta không

nói ra tình hình thực tế là vì sợ mọi người nôn nóng, vào lúc này địa điểm xảy

ra sự việc thực sự quá nguy hiểm. Bà ta cảm thấy ngay cả mình cũng có thể trốn

thoát, với thực lực của hướng Lan huyên, để thoát thân chắc hẳn không có vấn

đề, về phần Nam Trúc.

bà ta cảm thấy gã lành ít dữ nhiều. Bà ta cảm thấy hướng Lan huyên và Giữ

Khánh sẽ quay lại đây, cho nên bảo mọi người ở lại đây chờ đợi. Mục ngạo thiết

và bách lý tâm hầu như một mực nấp ở trên ngọn cây quan sát xung quanh,

trong họ có vẻ yên tĩnh. Kỳ thực rất lo lắng, mãi vẫn không thấy mấy người Giữ

Khánh trở về, họ lo lắng đã xảy ra chuyện. Thanh Nha cũng rất lo lắng, sự lo

lắng của Y bọc lộ rõ ra ngoài, Y đứng ngồi không yên, phần lớn nguyên nhân là

bởi vì Y bị nghiện.

Y nhện ăn đậu phộng, đây là kiểu nghiện do thói quen. Y đã bị đức nguồn cung

cấp đậu phộng, không còn nữa. Tuy nhiên, trên tay Y vẫn còn một củ đậu phộng

cuối cùng, Y một mực cầm trong tay để đùa nghịch, không nỡ ăn mắt, nó giống

như là một tia hy vọng cuối cùng vậy. Aji Đà Phật Minh Tăng Vốn vẫn luôn rất

yên tĩnh đột nhiên tụng lên Phật Hiệu, làm cho mọi người dồn dập nhìn tới. Lúc

này mọi người mới phát hiện ông ta đã mở mắt ra, nhìn chăm chú về phía một

vùng rừng núi.

tựa như đã phát hiện ra điều gì đó. Rất nhanh, mọi người phát hiện thấy có 3

bóng người thấp thoáng hiện ra, không phải ai khác, chính là Hướng Lan Huyên

và Dữu Khánh. Về phần người còn lại, không phải là nam trúc trong sự mong

đợi của một số người, mà là mông phá, người gầy như một bộ xương. Hướng

Lan Huyên kéo theo Dữu Khánh nhanh chóng hạ xuống trước mặt mọi người,

mông phá hạ xuống theo sau đó. Mục ngạo thiết và bách lý tâm lập tức từ trên

cây lao xuống.

Mọi người đang rất muốn hỏi xem tình hình đột nhiên phát hiện sắc mặt của

Dữu Khánh rất khó nhìn, hẳn phải nói là rất tiều tụy, hốc mắt hõm sâu vào.

Hướng Lan huyên thì tỏ ra bình tĩnh. Dữu Khánh, quan sát mọi người, quan sát

xung quanh, dường như đang hy vọng tìm kiếm được gì đó. Mục ngạo thiết phát

hiện thấy điều khác thường, tiến lên hỏi, lão thất đâu. Dữu Khánh thoáng ngây

ngơi rồi quay sang nhìn à-lang đại cô, đưa tay đẩy mục ngạo thiết ra, bước

nhanh đến trước mặt à-lang đại cô.

53:38

Hỏi, Nam Bèo đâu? A Lang đại cô lắc đầu, không biết. Ta có keo hắn theo cùng

bỏ chạy, ngươi cũng biết tình huống lúc đó rồi, trong lúc tình thế cấp bách, phát

hiện thấy một cái khe đất, ta bất chấp tất cả, keo hắn liều mạng nhảy vào. Xong

sung kích trong nhái mắt liền lấp đầy khe đất và trôn sống chúng ta, sau đó

cương phong lại thổi khe đất hở ra, rồi thổi ta bay ra ngoài, lúc đó uy thế đã qua,

xem như đã an toàn. Cổ họng Dữu Khánh giật giật, nếu là như vậy.

Vì sao người lại không biết? A-Lang Đại cô liếc nhìn mục ngạo thiết, chậm rãi

nói ra sự thật mà trước đây bà ta không có nói ra vì sợ người ở đây lo lắng. Khi

ta lại bị thổi bay ra khỏi khe đất, xung quanh đều yên tĩnh, ngoại trừ con cá lớn

đang bơi lượn trên bầu trời. Ta không thấy bất cứ một người sống nào, nhưng

trên tay ta vẫn còn nắm một cái cánh tay, đó là cánh tay trái của Nam Chúc.

Không biết những người khác đã đi đâu? Ta biết mối quan hệ giữa các người rất

tốt.

Ta đã tìm kiếm khắp nơi trong 2-3 ngày liền, nhưng thực sự không tìm được.

Hơn nữa, có rất nhiều người của Vân Côn lần lượt đến lục xóa xung quanh, ta

đành phải bỏ cuộc. Ta nghĩ, phải chăng các người đã quay lại đây, vì vậy ta liền

trở về đây.” Mục ngạo thiết chầm rộng hỏi, làm sao người kết luận được cánh

tay đó là của lão thắt. A-Lang Đại Cô nghiêm nghị nói, ta một mực kéo theo

hắn chưa từng thả ra, người đã biến mất nhưng cánh tay vẫn còn tại trên tay ta.

Ta biết các người đang nghĩ gì, khi trở về đây ta cũng giữ hy vọng. Bà ta quay

đầu nhìn về phía dữ khánh và hướng lan huyên, bây giờ bọn họ đã trở lại, ta

nghĩ bọn họ cũng từng đi tìm. Có một số việc trong lòng chúng ta đều biết, đều

nên đối diện với hiện thực. Nam béo hẳn là không còn nữa, ít nhất khả năng còn

sống cực kỳ nhỏ. Bà ta lắc đầu. Sống thì gặp người, chết phải thấy xác. Mục

ngạo thiết xoay người lại cất tiếng gọi dữ khánh, lão thập ngũ.

Chúng ta đi. Ngụ ý là chúng ta phải đi tìm xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện