Đàm Trung Lâm nghe thấy Lý Bảo Sơn nói vậy, mặt lập tức đỏ lên:
- Chủ nhiệm Lý, ông đây là đã trách oan tôi, nếu như:
lào tiểu Trần, cũng không đến mức đến phòng phẫu thuật đào người chứ!
Lý Bảo Sơn thở dài:
- Aizz... Tôi chỉ nói vậy thôi! Đều đã chạy đến phòng phẫu thuật... Còn chuyện gì mà làm không được.
Đàm Trung Lâm nghe thấy thế, xem ra là không thành thật bàn giao là không được, gia hỏa Lý than đen này hiện tại bảo vệ Trần Thương gắt gao, sợ bị người ta cướp đi!
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm trực tiếp nói:
- Chủ nhiệm Lý, tôi thật sự là đến học tập! Tôi là tới học tập tiểu Trần cách khâu cơ!
Lời này vừa nói ra, Lý Bảo Sơn bán tín bán nghỉ:
- Thật
Đàm Trung Lâm:
- Tôi như vậy còn có thể nói đùa à?
Lý Bảo Sơn vẫn còn có chút hoài nghĩ:
- Ông xác định không phải đào chân tường?
Đàm Trung Lâm không nhịn được lẩm bẩm một tiếng, có thể đào đi thì là tốt nhất rồi!
....
....
Từ đó trở đi, Đàm Trung Lâm thuận lợi gia nhập. vào đội ngũ của Trần Thương, trở thành phụ trợ thứ hai của Trần Thương, tên gọi tắt là “nhị phòng”!
Có “nhị phòng” gia nhập, làm cho sự cạnh tranh giữa đoàn đội phụ trợ của Trần Thương nhiều hơn mấy phần.
Chủ khoa như An Ngạn Quân cuối cùng cũng thoải mái mà đi ra khỏi hoàn cảnh ngột ngạt, bắt đầu tranh thủ tình cảm với Đảm Trung Lâm.
Mà loại canh tranh kiểu này rõ ràng là cũng có phần tốt, hai bên đều ngang ngửa nhau, tranh thủ chiếm được cảm tình từ đối phương, bởi bỏ nhiều sức ra học tập thật rất đau đầu.
Nhưng chung quy lại An Ngạn Quân chính là chủ khoa, ưu thế tất nhiên lớn hơn, dù sao cũng có ba y tá ủng hộ.
Nhưng chỉ khi giữ Trần Thương lại, thì mấy cô mới có thể cạnh tranh công bằng.
Còn lỡ như bị Đàm Trung Lâm cướp đi, thì chắc chắn giằng co sẽ không mang lại ý nghĩa gì
Lúc này, Trần Thương chợt phát hiện tề nhân chỉ phúc cũng không tốt, hai người phiền... Bỗng nhiên khiến Trần Thương có chút hoài niệm về Tân Duyệt.
Không nói lời nào không lên tiếng.
Ngẫu nhiên tiếng la lên, cậu thật giỏi.
Nháy nháy đôi mắt to tròn.
Tâm tình làm phẫu thuật cũng tốt hơn.
Ít nhất còn có cảnh đẹp ý vui.
Chứ hai lão già họm hẹm tranh giành tình nhân, thật sự Trần Thương vừa nhìn đã cảm thấy tâm phiền vô cùng...
....
....
Cuối cùng cũng đến ngày mùng 1 tháng 10, Trần Thương vào một tuyến ban,
Mặc dù trực ban bận rộn như đánh trận, nhưng mà... Nó ít nhất cũng không có đến mức phiền như vậy.
Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao các tráng niên thời cổ đại lại mất sớm như vậy rồi, thực quá mệt mỏi!
Từ tờ mờ sáng đã bắt đầu làm việc, một ngày phải trăm công nghìn việc, đến tối còn phải xxx lý vạn..
Haiz...
Ngày lễ Quốc Khánh, bệnh nhân trong bệnh viện giảm đi đáng kể, số người cần khám trong ngày này chắc chỉ bằng một phần hai ngày thường.
C điều việc cấp cứu vẫn sẽ không nhẹ nhõm hơn mấy, bên khoa ngoại ngoài Trần Thương ra còn có Vương Dũng vào tuyến ban, cả hai bận rộn cho tới trưa mới xong.
Mà bác sĩ Diêu bên nội khoa cũng đang loay hoay chẳng khác gì một con chó, vì hôm nay ông ta và bác sĩ Nghiêm Minh là hai người trực ban chính.
Bác sĩ Nghiêm nổi danh là chưởng quỹ vung tay của khoa cấp cứu, so với phái đoàn Lý Bảo Sơn cũng không kém, mỗi ngày bưng một bình trà cùng một ly trà chỉ đợi người khác tới mời hội chẩn cho bệnh nhân.
Nói tóm lại, khoa cấp cứu với ông ta là viện dưỡng lão.
- Chủ nhiệm Lý, ông đây là đã trách oan tôi, nếu như:
lào tiểu Trần, cũng không đến mức đến phòng phẫu thuật đào người chứ!
Lý Bảo Sơn thở dài:
- Aizz... Tôi chỉ nói vậy thôi! Đều đã chạy đến phòng phẫu thuật... Còn chuyện gì mà làm không được.
Đàm Trung Lâm nghe thấy thế, xem ra là không thành thật bàn giao là không được, gia hỏa Lý than đen này hiện tại bảo vệ Trần Thương gắt gao, sợ bị người ta cướp đi!
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm trực tiếp nói:
- Chủ nhiệm Lý, tôi thật sự là đến học tập! Tôi là tới học tập tiểu Trần cách khâu cơ!
Lời này vừa nói ra, Lý Bảo Sơn bán tín bán nghỉ:
- Thật
Đàm Trung Lâm:
- Tôi như vậy còn có thể nói đùa à?
Lý Bảo Sơn vẫn còn có chút hoài nghĩ:
- Ông xác định không phải đào chân tường?
Đàm Trung Lâm không nhịn được lẩm bẩm một tiếng, có thể đào đi thì là tốt nhất rồi!
....
....
Từ đó trở đi, Đàm Trung Lâm thuận lợi gia nhập. vào đội ngũ của Trần Thương, trở thành phụ trợ thứ hai của Trần Thương, tên gọi tắt là “nhị phòng”!
Có “nhị phòng” gia nhập, làm cho sự cạnh tranh giữa đoàn đội phụ trợ của Trần Thương nhiều hơn mấy phần.
Chủ khoa như An Ngạn Quân cuối cùng cũng thoải mái mà đi ra khỏi hoàn cảnh ngột ngạt, bắt đầu tranh thủ tình cảm với Đảm Trung Lâm.
Mà loại canh tranh kiểu này rõ ràng là cũng có phần tốt, hai bên đều ngang ngửa nhau, tranh thủ chiếm được cảm tình từ đối phương, bởi bỏ nhiều sức ra học tập thật rất đau đầu.
Nhưng chung quy lại An Ngạn Quân chính là chủ khoa, ưu thế tất nhiên lớn hơn, dù sao cũng có ba y tá ủng hộ.
Nhưng chỉ khi giữ Trần Thương lại, thì mấy cô mới có thể cạnh tranh công bằng.
Còn lỡ như bị Đàm Trung Lâm cướp đi, thì chắc chắn giằng co sẽ không mang lại ý nghĩa gì
Lúc này, Trần Thương chợt phát hiện tề nhân chỉ phúc cũng không tốt, hai người phiền... Bỗng nhiên khiến Trần Thương có chút hoài niệm về Tân Duyệt.
Không nói lời nào không lên tiếng.
Ngẫu nhiên tiếng la lên, cậu thật giỏi.
Nháy nháy đôi mắt to tròn.
Tâm tình làm phẫu thuật cũng tốt hơn.
Ít nhất còn có cảnh đẹp ý vui.
Chứ hai lão già họm hẹm tranh giành tình nhân, thật sự Trần Thương vừa nhìn đã cảm thấy tâm phiền vô cùng...
....
....
Cuối cùng cũng đến ngày mùng 1 tháng 10, Trần Thương vào một tuyến ban,
Mặc dù trực ban bận rộn như đánh trận, nhưng mà... Nó ít nhất cũng không có đến mức phiền như vậy.
Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao các tráng niên thời cổ đại lại mất sớm như vậy rồi, thực quá mệt mỏi!
Từ tờ mờ sáng đã bắt đầu làm việc, một ngày phải trăm công nghìn việc, đến tối còn phải xxx lý vạn..
Haiz...
Ngày lễ Quốc Khánh, bệnh nhân trong bệnh viện giảm đi đáng kể, số người cần khám trong ngày này chắc chỉ bằng một phần hai ngày thường.
C điều việc cấp cứu vẫn sẽ không nhẹ nhõm hơn mấy, bên khoa ngoại ngoài Trần Thương ra còn có Vương Dũng vào tuyến ban, cả hai bận rộn cho tới trưa mới xong.
Mà bác sĩ Diêu bên nội khoa cũng đang loay hoay chẳng khác gì một con chó, vì hôm nay ông ta và bác sĩ Nghiêm Minh là hai người trực ban chính.
Bác sĩ Nghiêm nổi danh là chưởng quỹ vung tay của khoa cấp cứu, so với phái đoàn Lý Bảo Sơn cũng không kém, mỗi ngày bưng một bình trà cùng một ly trà chỉ đợi người khác tới mời hội chẩn cho bệnh nhân.
Nói tóm lại, khoa cấp cứu với ông ta là viện dưỡng lão.
Danh sách chương