Người trong bệnh viện cũng không có ý muốn sơ đo với loại người này, vì nghĩ chỉ hai năm nữa là tên này cũng về hưu, dù sao ông ta ở đây cũng không có gây ra vấn đề gì lớn.

Mặc dù Nghiêm Minh không quá mức để tâm đến công việc, nhưng vẫn rất biết giữ mình, cũng có thể coi như một bản lĩnh.

Hiện giờ, bất kì một bác sĩ nào ở trên cương vị này, thì lớp đầu tiên mà lão sư phụ giáo sẽ dạy cho bọn họ là, làm thế nào để bảo vệ mình.

Bọn người Diêu Chí Văn và Trần Thương là một nhóm cùng đến bệnh viện một lúc, là nghiên cứu sinh nội khoa tim của đại học Y Đông Dương, và Vương Khiêm, Tăn Duyệt đều giống vậy, là biên chế.

Diêu Chí Văn thì tính tình hướng nội, không thích nói chuyện, bình thường có gặp ai cũng chỉ cười cười chào hỏi, nhìn qua chẳng khác gì một cô nương đang ngượng ngùng, bản tính cũng chất phác hơn người, lần này lại gặp trúng Nghiêm Minh, coi như Diêu Chí Văn xui xẻo.

Loay hoay cho tới trưa mà cũng không có một chút thời gian nghỉ chân.

Vào khoảng mười một giờ, Diêu Chí Văn vội vã chạy tới tìm Trần Thương, có chút lo lắng nói:

- Bác sĩ Trần, giúp tôi qua kiểm tra bệnh nhân này với!

Trần Thương gật đầu, đi theo Diêu Chí Văn đến phòng cấp cứu.

Diêu Chí Văn vừa đi vừa nói:

- Người bệnh là một người đàn ông trung niên, 41 tuổi, lúc 120 đưa tới ngực đau dữ dội, đến đây không bao lâu thì hôn mệ, tình trạng rất nghiêm trọng.

Trần Thương nghe được lời Diêu Chí Văn nói, nhạy cảm phát hiện ra mấy manh mối.

- Ngực đau!

- Hôn mê!

Chẳng lẽ là nhồi máu cơ tim?

Đây là cảm giác đầu tiên của Trần Thương.

Diêu Chí Vẫn tiếp tục nói thêm:

- Người bệnh vừa tới khoa cấp cứu chưa được bao lâu ý thức trở nên mơ hồ, thần chí không rõ. 120 đưa tới, lúc ngồi trên xe cùng một bác sĩ khác, bệnh nhân vẫn rất tỉnh táo, chỉ nói là khó chịu ở ngực, ngực đau cực kỳ giống như bị kim đâm, tiêm Nitroglycerin cũng không có giảm đau, lúc đo điện tim thì lại bình thường,

Trần Thương sững sờ, vội vàng hỏi:

- Đến cấp cứu có bù được cho đồ tâm điện không?

Diêu Chí Văn gật đầu:

- Bù được, còn kiểm tra Troponin khẩn cấp.

- Không nhìn thấy biểu hiện nhồi máu cơ tim cấp tính, hơn nữa, xét nghiệm máu thì nhìn thấy Troponin tăng cao.

Trần Thương nghe xong lập tức nhíu mày, sau khi bước vào phòng, Diêu Chí Văn mau chóng mang bản đồ điện tim tới, đưa cho Trần Thương:

- Anh nhìn đi.

Trần Thương cầm lấy bản đồ điện tim, phát hiện bản đồ điện tim cũng không có biểu hiện nhồi máu cơ. tim, S-T cơ bản vẫn bình thường...

Cái này đúng thật kì quái!

Diêu Chí Vẫn:

- Tôi vẫn lo lắng là trái tim có vấn đề, vừa rồi gọi điện thoại gấp cho nội khoa tim để hội chuẩn nhưng vân chưa nối máy được, bác sĩ Nghiêm đã... Đi lên mời!

Trần Thương nhịn không được cười nhạo một tiếng...

Hai người đều biết, dù sóng hình hiện tại của bản đồ điện tim không biểu hiện ra, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng người bệnh bị nhồi máu cơ tim cấp tính.

Nếu như gặp phải trường hợp nhöi máu cơ tim điển hình, bản đồ điện tim sẽ có những dạng ST đặc thù, các loại hình sóng dạng đồ hình là hoàn toàn chính xác, cái này cũng rất dễ lý giải, bởi vì bình thường tế bào cơ tim không có điện hoạt động, cơ chế bản đồ điện tim sẽ bắt được và thông qua dạng dị thường này để biểu hiện hình sóng

Nhưng phải cần thân vì giai đoạn đầu nhồi máu cơ tim, khả năng cơ tim vẫn chưa hoàn toàn hoại tử, vẫn tồn tại phản ứng điện tim, nói cách khác bản đồ điện tim không nhất định sẽ có biếu hiện điển hình.

Mặt khác, Troponin chủ yếu là trong tế bào trong lòng cơ, thường nhắc nhở tế bào cơ tim là bị tổn thương.

Trần Thương hỏi:

- Có bệnh án của bệnh nhân không?

Diêu Chí Văn nói:

- Trước kia bệnh nhân có bị cao huyết áp, máu nhiễm mỡ, gan nhiễm mỡ. Vì lẽ đó... Càng không thể loại trừ khả năng nhồi máu cơ tim.

Trần Thương ö một tiếng:

- Anh hoài nghỉ là bị sốc tìm mạch?

Diệu Chí Văn gật đầu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện