Tiền Lâm thì đứng ở bên cạnh nhìn từ đầu tới đuôi, không nói một tiếng.

Lúc này, cậu ta mới chậm rãi hỏi La Châu: "Đàn anh, Cảnh Nghiên đó... có quan hệ như thế nào với Trần Thương?"

La Châu sững sờ, quay người nhìn Tiền Lâm: “Cảnh Nghiên là người yêu của Trần Thương thời đại học, khi đó rất được mọi người trong lớp quan tâm, về sau Cảnh Nghiên thi nghiên cứu nên tới thủ đô, mọi chuyện sau đó chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng Hiện tại xem ra, ngươi cũng nhìn thấy đó”

Tiền Lâm gật đầu, đối với Tỉnh Nhiên, mặc dù cách nhau nhiều khoá, nhưng mà cũng thỉnh thoảng nghe qua đại nhân vật ấy ở đại học Đông Dương.

Không nghĩ tới người này lại là tình địch của ân nhân nhà mình?

Nghĩ tới đây, Tiên Lâm không khỏi nhiều hơn mấy phần địch ý đối với Cảnh Nghiên và Tỉnh Nhiên.

Dù sao, loại tình tiết này bình thường vẫn xuất hiện trong tiểu thuyết và trên phim truyền hình.

Tiền Lâm đã tự động phỉ nhổ Cảnh Nghiên vì đã bội tình bạc nghĩa đối với Trần Thương như vậy.

Nghĩ tới đây, Tiên Lâm thở dài.

Hoá ra Hiện Thực So Với Trong Tiểu Thuyết Càng Thêm Cẩu Huyết!

***

Trần Thương đứng trong nhà vệ sinh, có ý định muốn rời khỏi nơi này.

Hắn thực sự không nghĩ tới lại có thể gặp Cảnh Nghiên ở đây.

Còn có... Người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai?

Nghĩ tới đây, Trần Thương lắc đầu.

Chuyện cũng đã qua lâu, xoắn xuýt như vậy thì có ý nghĩa gì.

Lại nói, chuyện về Cảnh Nghiên đã sớm không có bất cứ quan hệ nào với mình nữa.

Hắn cũng không phải không bỏ xuống được, chỉ là cảm giác có chút không cam tâm.

Thời gian ba năm đã đủ để buông xuống rất nhiều thứ.

Trần Thương buông xuống chính là Cảnh Nghiên, thế nhưng trong nội tâm... Hắn vẫn nuốt không trôi cục tức này.

"Đều là người trưởng thành rồi, không có nhiều công bằng như vậy, càng không có mấy thứ chính nghĩa buồn cười gì đó.

Nói câu không dễ nghe, Trần Thương có thể, không thèm để ý đến Cảnh Nghiên một chút nào, thậm chí có thể xem như một người xa lạ, nhưng vẫn nhịn không được cái cảnh cô dẫn theo người khác đến trước mặt hắn khoe khoang, nói: Nhìn đi, anh ấy so với ưu tú hơn anh nhiều!

Vì lẽ đó Trần Thương muốn rời đi.

Xét đến cùng, vẫn là mình không đủ lớn mạnh!

Nếu như Cảnh Nghiên tới một mình, Trần Thương có thể sẽ cười một tiếng, sau đó nói câu khách sáo: "Đã lâu không gặp."

Nhưng còn hiện tại, Trần Thương chỉ biết cười khổ lắc đầu.

Không gặp lại vẫn tốt hơn.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

Nói xong, Trần Thương quay người muốn rời khỏi.

Cái gọi là đại hội cổ vũ với hẳn mà nói, tựa hồ không có ý nghĩa gì lớn.

Lúc này, Tiền Lâm bỗng nhiên đi đến, trông thấy Trần Thương đứng tại chỗ, nhịn không được nói: "Ta đoán ngươi ở đây mà."

Trần Thương: ”... Không qua được mắt cậu."

Tiền Lâm:...

"Đi thôi, sắp bắt đầu rồi, không vào xem sao?"

Trần Thương lắc đầu: "Không xem, về thôi, có chút việc”

Tiền Lâm bỗng nhiên cười nói: "Đừng nóng vội, cậu không muốn biết người kia là ai sao?”

“Chẳng lẽ cậu cũng không muốn biết lĩnh vực chuyên môn của anh ta là gì sao?"

“Cậu cũng không muốn biết, đánh bại ở lĩnh vực anh ta am hiểu nhất sẽ có cảm giác thế nào sao?”

“Tiểu ân nhân, chỉnh chết anh ta đi! Sợ cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện