Edit by Mặc Hàm
Hai người trong phòng khách đang trợn to mắt nhỏ, Chu Lạp bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, “Làm gì đấy? Liên Tranh đi lấy thêm bát cơm.”
Liên Tranh không được tự nhiên sờ sờ mũi, “Được.”
Mẫn Mẫn cũng đi theo Chu Lạp vào phòng bếp, túm lấy góc áo anh, “Anh Chu Lạp, chú này là ai vậy? ”
Chu Lạp cười khúc khích, Liên Tranh còn nhỏ hơn anh mấy tuổi, “Em trai anh, em gọi anh là anh, gọi hắn là chú chú, không phải là kém bối phận sao.”
Mẫn Mẫn hừ một tiếng, cũng không có đổi giọng, ngược lại làm mặt quỷ với Liên Tranh.
Liên Tranh kém bối phận cũng không sao cả, chủ yếu là Mẫn Mẫn túm Lấy Chu Lạp không buông, kéo góc áo xong còn chưa tính, lại nắm tay Chu Lạp.
Đợi ba người ngồi ở phòng khách ăn cơm, Chu Lạp gắp thức ăn cho Mẫn Mẫn, “Mẫn Mẫn, bánh chiên bọc đường, em thích nhất.”
Có thêm một đứa trẻ, Chu Lạp có chút không rảnh bận tâm đến mình, Liên Tranh đành yên lặng ăn, vùi đầu bới cơm trắng, ngay cả đồ ăn cũng quên gắp.
Thấy Liên Tranh ăn hơn phân nửa chén cơm trắng, Chu Lạp cầm chén nhỏ múc canh cho hắn, “Vì sao không ăn thịt, hôm nay không thích sao?”
“Thích…” Liên Tranh thấp giọng trả lời, có lệ gắp một đũa.
Thấy Chu Lạp quan tâm người khác, Mẫn Mẫn lại bĩu môi, buông bát đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh hỏi, “Anh Chu Lạp, sau khi anh và em kết hôn, em trai anh cũng muốn ở cùng chúng ta sao? ”
Trên mặt Liên Tranh cứng đờ, thần sắc phức tạp nhìn về phía Chu Lạp.
Chỉ cảm thấy là cô nhóc nói năng không kiêng kỵ, Chu Lạp cười không ngừng, “Ba mẹ em cũng sẽ không gả em cho anh, anh vẫn muốn ở cùng em trai mình.”
“Vì sao không.” Vừa nghe Chu Lạp còn muốn ở cùng em trai, Mẫn Mẫn có chút mất hứng, “Ba mẹ em thường ở nhà khen ạm, còn giới thiệu đối tượng cho anh.”
Bây giờ trẻ em đã trưởng thành rất sớm, cái gì cũng biết.
“Đúng vậy, anh không kết hôn, hay là chờ em trai anh kết hôn trước đi.” Chu Lạp không chú ý tới sự dị thường của Liên Tranh, pha trò với Mẫn Mẫn

“Hừ.” Mẫn Mẫn không cao hứng lắm, anh Chu Lạp không đồng ý kết hôn với cô, trong nhà còn có thêm một đứa em trai.
Liên Tranh vội vàng ăn xong hai chén cơm, trong miệng đắng chát, không nếm được mùi vị thức ăn.
Không phải vì lời nói của Mẫn Mẫn mà là Mẫn Mẫn nhắc nhở hắn, Chu Lạp sẽ kết hôn.
Sau này sẽ ở với người phụ nữ khác, sống trong căn phòng này, ăn tối với nhau, ngủ với nhau, ngủ trên cùng một giường, cùng một chăn.
Vừa nghĩ đến những chuyện này, cổ họng hắn lạnh lẽo, ngực giống như bị tàng đá lớn đè lên, không thở nổi.
Thấy Liên Tranh hôm nay nhanh như vậy đã buông bát đũa xuống, Chu Lạp rốt cục phát giác hắn không thích hợp.
“Liên Tranh.” Chu Lạp tới gần Liên Tranh, trên tay trực tiếp sờ lên trán anh, “Có phải bị say nắng hay không, sao lại không có tinh thần, tôi đi lấy thuốc cho cậu.”
Liên Tranh đè tay lên trán, tay Chu Lạp không lớn, cũng không thô ráp như mình, cho dù có cầm dao nhiều năm, nhưng mu bàn tay nhẵn nhụi.
“Không có…” Liên Tranh hơi buông anh ra, “Ăn no rồi.


Hắn không phải say nắng, hắn có tâm bệnh.
Ăn xong bữa cơm, Chu Lạp rửa chén như thường lệ, lại để lại hai người một mình.
Mẫn Mẫn đã phân chia Liên Tranh vào phạm vi tình địch, có thể ở cùng với  anh Chu Lạp, đều là tình địch của cô.
Trong lòng Liên Tranh không thoải mái, cũng sẽ không vội vàng với một cô nhóc, yên lặng đi đến bên ban công, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn trộm Chu Lạp rửa chén.
Nào ngờ Mẫn Mẫn đi theo sau hắn, lặng lẽ nói một câu, “Hừ, tôi biết anh cũng thích anh Chu Lạp, anh Chu Lạp sau này sẽ cùng tôi kết hôn, anh đừng vọng tưởng.”
Cô nhóc vừa mới đi học, nói ra lời lớn gan lớn mật như vậy, logic rõ ràng, làm cho người ta có chút không thể tưởng tượng nổi.
Càng làm cho Liên Tranh kinh hãi chính là, Mẫn Mẫn nói ra tiếng lòng của hắn, ngay cả một đứa nhỏ cũng có thể nhìn ra, hắn thích Chu Lạp.

Quay đầu lại nhìn Chu Lạp trong cửa sổ, Chu Lạp giống như cảm giác được ánh mắt của hắn, quay đầu cười với hắn
“Thình thịch, thình thịch.” Lại là cảm giác tim đập nhanh hơn.
Liên Tranh luống cuống tay chân quay đầu lại, “Ai nói… Tôi thích anh ấy…”
Mẫn Mẫn không muốn nghe khẩu thị tâm phi của hắn, nói, “Vậy để cho anh dọn ra ngoài anh đồng ý sao? Tôi muốn ở cùng anh Chu Lạp.


Đáp án nhất định là không muốn, Liên Tranh không trả lời, trong lòng lại có đáp án.
Thấy Liên Tranh không để ý tới người khác, Mẫn Mẫn đỏ mặt, từ cửa sổ sát đất đi ra ban công, “Hừ, anh chính là thích… A… Huhu..”
Cô gái nhỏ vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh, vấp ngã ngồi trên mặt đất, gào khóc.
Liên Tranh hoảng sợ, không biết Mẫn Mẫn đột nhiên làm sao vậy, Chu Lạp nghe được tiếng khóc của Mẫn Mẫn, vội vàng từ phòng bếp đi ra.
Thấy Mẫn Mẫn ngồi trên ban công khóc lóc ào ào, vẻ mặt Liên Tranh luống cuống đứng ở một bên.
“Nó sợ cao.” Hai nhà đều ở tầng hai mươi lăm, Ngô Dung bình thường không cho Mẫn Mẫn ra ban công.
Chu Lạp vừa nói, vừa ôm Mẫn Mẫn đi trong phòng khách, “Không có việc gì, không có việc gì.


Tuy nói không phải do mình, Liên Tranh vẫn làm sai, đi theo phía sau Chu Lạp, cho đến khi cô nhóc khóc mệt mỏi, nằm sấp trên vai Chu Lạp ngủ.
Buổi chiều Mẫn Mẫn đã bị mẹ cô đón đi, nhưng Chu Lạp mơ hồ cảm thấy Liên Tranh không thích hợp lắm.

Tuy nói bình thường hắn nói cũng ít, nhưng không giống như hôm nay, nhưng hôm nay hắn không tập trung.
Anh nào biết, đầu óc Liên Tranh đầy là hình ảnh, Chu Lạp sẽ kết hôn, Chu Lạp đối với người khác cũng tốt như vậy, Chu Lạp sau này chính là của người khác, sau này hắn sẽ rời khỏi nơi này.
Khó có thể thanh nhàn một buổi tối, nhưng bộ dáng Liên Tranh rầu rĩ không vui, Chu Lạp cũng không hăng hái lắm.
Hai người tắm rửa xong, cách một cánh tay khoảng cách, tựa vào sofa xem TV.
Chu Lạp vụng trộm nhìn phản ứng của Liên Tranh, nhìn chằm chằm TV cũng không giống như đang nghiêm túc xem.
Không biết Liên Tranh nháo cái gì không được tự nhiên, nhưng cũng không thể một mực không nói lời nào, tròng mắt đảo quanh, vừa vặn quét tới mu bàn tay Liên Tranh.
Chu Lạp đứng dậy, dùng nước nóng làm ướt khăn, lại trở lại bên cạnh Liên Tranh.
Liên Tranh rốt cục phục hồi tinh thần lại, “Anh…”
“Đưa tay cho tôi, tôi cắt móng tay cho cậu.” Chu Lạp đắp khăn mặt lên chân Liên Tranh, “Móng chân cũng cắt luôn ”
Chu Lạp nửa quỳ tới gần một chút, trải khăn giấy, hạ thấp tay Liên Tranh một chút.
Trường kì làm việc nặng nhọc, tay chân thô ráp, móng tay cũng có chút không đều, trong móng tay đều là bùn đất.
Chu Lạp cũng là lần đầu tiên cắt cho người khác, tư thế mặt đối mặt không thuận tay, ngồi xuống bên cạnh Liên Tranh, đầu vai dựa vào vai, cánh tay dán vào cánh tay.
Gạt bùn đất từ trong móng tay ra, cắt tỉa móng tay khéo léo, chỗ bén nhọn cũng mài đi.
Chu Lạp rất nghiêm túc, cúi đầu hô hấp cũng chậm không ít.
Liên Tranh nhìn chằm chằm vào gáy anh, trong cổ họng không ngừng nuốt nước miếng.
Chu Lạp người này thích sạch sẽ, trên người không có mùi khói dầu nặng như vậy, tóc cũng cắt ngắn, vừa vặn lộ ra gáy trắng như tuyết.
Trên tay cắt xong, Chu Lạp thu dọn một chút, vứt móng tay vào thùng rác, “Chân.


Chân là một nơi rất nhạy cảm, được đắp bằng khăn nóng ấm áp, trên làn da ngăm đen có thêm một chút hồng hào.

Chu Lạp thay đổi vị trí, vẫn cúi đầu nghiêm túc như trước, hai bên không dám cắt quá sâu, sợ móng tay dài đâm vào thịt.
Bị Chu Lạp nắm lấy ngón chân, Liên Tranh muốn động lại không dám động, hắn rõ ràng không phải là người sợ ngứa, nhưng Liên Tranh bị túm lấy, một cỗ cảm giác tê dại, từ lòng bàn chân vọt lên đỉnh đầu.
Cắt móng tay xong còn chưa tính chơi, rửa tay lại nói, “Giúp cậu ráy lỗ tai.”
Vỗ vỗ đùi mình, ý bảo Liên Tranh nằm xuống.

Hấp dẫn Liên Tranh có lẽ là đôi chân trần của Chu Lạp, mặc quần đùi, để lộ da thịt trên đùi.
Vụng trộm nuốt nước miếng, Liên Tranh nghiêng mặt tựa vào đùi Chu Lạp, mặt hướng về phía bụng anh, hô hấp một hơi, đều là hương vị của Chu Lạp.
“Đừng lộn xộn.” Giống như giọng điệu dỗ dành trẻ con, Chu Lạp nhẹ nhàng nắm lấy lỗ tai hắn.
Sợ mình nhìn không rõ, Chu Lạp cách rất gần, hô hấp ướt nhẹp, toàn bộ chui vào lỗ tai Liên Tranh, khiến da đầu hắn tê dại.
Khi thìa tai tiến vào lỗ tai, không hiểu sao run rẩy, từ trong lỗ tai kéo dài ra bên ngoài, ngay cả sống lưng của mình cũng nóng bỏng, Liên Tranh mơ hồ cảm giác có chút không ổn, hơi vặn vẹo thân thể, hai chân kẹp chặt một chút.
Chu Lạp nói chuyện ôn nhu, động tác cũng nhẹ nhàng, “Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm mềm mại ngay bên tai,** cơ hồ ngăn không được cứng rắn lên, Liên Tranh vụng trộm che đũng quần, sợ Chu Lạp nhìn ra điều bất thường.
“Bên kia.”
Đây không phải là để cho Chu Lạp phát hiện hắn khác thường sao, may mắn Chu Lạp lại nói, “Tôi ngồi bên này đi, ánh sáng tốt hơn một chút.


Thừa dịp Chu Lạp đứng dậy, Liên Tranh vội vàng quay đầu lại, buồn bực nằm xuống, trong tay hung ác đè đũng quần lại.
“Đau thì nói với tôi.” Chu Lạp thật cẩn thận, nâng đầu Liên Tranh chuyên chú không chịu nổi.
Liên Tranh tình nguyện anh làm cho mình đau đớn, như vậy trong đầu sẽ không nghĩ đến những chuyện không thể để người khác nhìn thấy như thế này..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện