Edit by Mặc Hàm
Một khi Chu Lạp chạm vào, quanh người Liên Tranh giống như lửa đốt, nhưng lại luyến tiếc đẩy anh ra, trên tay ngược lại nắm chặt hơn.
Chu Lạp vỗ vỗ đầu anh, “Sợ đau như vậy.” Trên thắt lưng đều bị Liên Tranh siết chặt, nhìn bộ dáng Liên Tranh như vậy, không phải là chủ sợ đau à, “Được rồi được rồi, bôi thuốc xong rồi.”
Luyến tiếc buông tay, lại không thể không buông, Liên Tranh giống như bị người bắt được đầu lưỡi, miễn cưỡng phát ra một tiếng, “Ừm.”
Chu Lạp thu dọn thuốc mỡ xong, lại đến phòng tắm rửa tay, “Sáng mai không cần dậy sớm như vậy, chúng ta tám giờ lại rời giường, sau đó ra ngoài mua thức ăn.”
“Ừm.” Liên Tranh đưa lưng về phía Chu Lạp ngồi ngây ngốc, hắn không dám quay đầu lại, hắn sợ Chu Lạp nhìn thấy trên mặt anh dị thường.
Chu Lạp thò đầu, nghi hoặc nói, “Còn ngồi làm gì, đến đánh răng đi, đi ngủ sớm một chút.”
Giãy dụa một phen, Liên Tranh vẫn không dám đứng dậy, phá lệ nói dối, “Em… Em muốn xem TV.


“Được rồi.” Chu Lạp rửa tay xong lại đánh răng, mơ hồ trả lời, “Vậy tôi đi ngủ trước đây.”
Thẳng đến khi tiếng dép lê của Chu Lạp dần nhỏ, lại nghe thấy ván giường cọt kẹt một tiếng, Liên Tranh lúc này mới xác định Chu Lạp trở về phòng, hơi thở phào nhẹ nhõm, tựa vào sofa ngẩn người.
Chưa bao giờ có loại cảm giác này, tim đập nhanh không giải thích được, nhịp tim tăng tốc, kéo theo tốc độ lưu thông máu, trong lồng ngực có thứ gì đó đang ùng ục bốc lên bọt khí, sôi trào, bành trướng, áp đến thở hồng hộc.
Ngồi một hồi ở phòng khách, mới mặt mày ủ rũ đi về phía phòng.
Phòng ngủ của hai người sát cạnh nhau, Chu Lạp cũng không có thói quen đóng cửa, Liên Tranh to gan nhìn vào trong.
Dựa vào ánh đèn bên ngoài, có thể nhìn thấy gương mặt yên tĩnh ngủ say của Chu Lạp.

Phía dưới áo thun bị cọ vào bụng, có thể nhìn thấy sườn hông của anh.

Chu Lạp lớn lên trắng nõn, đặc biệt là loại da quanh năm giấu ở quần áo này, trắng nõn kỳ lạ, cùng mình hoàn toàn là hai khái niệm.
Liên Tranh bất giác nuốt nước miếng, lại ở miệng khô lưỡi khô không giải thích được, cảm giác nóng rực từ lòng bàn chân thiêu đốt đến đỉnh đầu.
Người trên giường không hề biết, không an phận xoay người, quần áo cơ hồ đến vị trí ngực, loáng thoáng, có thể nhìn thấy đầu ngực đỏ bừng.
Liên Tranh không khống chế được đi về phía bên giường Chu Lạp, hắn muốn chạm vào người trên giường, nghĩ như vậy, hắn cũng làm như vậy.
Im lặng ngồi xổm xuống, ngón tay từ vạt áo chui vào, đầu ngón tay run rẩy, không dám dùng sức, không dám lên tiếng, sợ kinh động người trên giường.
Ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve đầu nhũ, xúc cảm như lông vũ, lúc này làm cho Liên Tranh nóng lên, trên tay nhanh chóng rút ra.
Thứ bên dưới đứng thẳng làm cho Liên Tranh luống cuống tay chân, ngây ngốc nhìn mặt Chu Lạp, trong lòng cuồng loạn nhảy lên, vừa sợ hãi vừa kinh hỉ.
Ánh mắt nhìn chằm chằm môi Chu Lạp có chút không dời được, người này còn vô ý thức liếm môi, đầu lưỡi phấn nộn đảo qua đỉnh môi, lưu lại một tia trong suốt.
Trong đầu Liên Tranh ong ong rung động, thân thể đã không khống chế được tới gần một chút, muốn nếm thử mùi môi Chu Lạp.
Hết lần này tới lần khác, Chu Lạp đưa tay túm lấy hai má, sợ tới mức Liên Tranh mạnh mẽ đứng dậy, chạy trối chết.
Lúc nằm trên giường, Liên Tranh còn đang thở hổn hển, đầu ngón tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể chu nóng, xúc cảm mềm mại ở trong đầu không thể xua đi được.
Dưới háng trướng đến mơ hồ đau đớn, Liên Tranh nhảy mạnh xuống giường, cuống quít đóng cửa phòng lại, dựa vào cánh cửa lại thở hổn hển một hồi, dưới háng vẫn không có dấu hiệu mềm nhũn.
Bất đắc dĩ ngã xuống giường, xúc động mãnh liệt làm cho hắn không cách nào bỏ qua, đưa tay vào đũng quần, trong đầu tất cả đều là bộ dáng Chu Lạp, động tay lung tung.
Số lần Liên Tranh tự xử chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mười sáu mười bảy tuổi, bị đứa nhóc cùng thông, lôi kéo xem đĩa, tình cảnh hương diễm, làm cho Liên Tranh mặt đỏ tai hồng, hoang mang lo sợ về đến nhà, buổi tối nằm mơ, đều là những hình ảnh không thể diễn tả kia.
Một buổi sáng tỉnh lại, đũng quần cũng giống như bây giờ, chỉ là khi đó không cứng rắn như vậy.
Vô dục vô cầu qua hai mươi năm, cũng không gặp được người nào có thể làm tim hắn đập nhanh hơn, trên tay không có kỹ xảo gì, cơ hồ mang theo chút phương thức tự ngược, cuối cùng nghĩ đến cảm giác đầu ngực của Chu Lạp, qua loa bắn ra.
Đêm nay còn chưa tính là muộn, buổi tối trong mộng lăn qua lộn lại đều là Chu Lạp, lúc trước là ở phòng bếp, sau đó là phòng khách, lại đến phòng tắm, cuối cùng là trên giường, kiều diễm lại khiêu dâm, dính dính, tiếng nước tí tách.

Sáng sớm tỉnh lại, vẻ mặt Liên Tranh trắng bệch nhìn chằm chằm đũng quần, giấc mộng tối hôm qua, hắn quả thực không dám nhớ lại, nhưng bộ dạng Chu Lạp nằm dưới thân hắn khóc, hắn chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ lại rõ ràng.
“Cộc cộc” hai tiếng gõ cửa không lớn, sợ tới mức Liên Tranh run rẩy, giống như là bị Chu Lạp bắt gặp chuyện xấu.
Chu Lạp còn buồn bực, tại sao Liên Tranh lại đột nhiên đóng cửa đi ngủ, “Rời giường rồi, Liên Tranh.”
Liên Tranh liên tục lăn lộn đứng lên, từ trong tủ quần áo tìm ra một cái quần lót thay, lại đem quần lót bẩn ném xuống chân giường, “Được… Anh…”
Chu Lạp dẫn hắn đi siêu thị, Chu Lạp đi trước giỏ hàng, thỉnh thoảng quay đầu lại nói một câu, “Ăn cái này sao? Cái này rất ngon, cái này tôi sẽ làm cho cậu ăn.


Liên Tranh đẩy giỏ hàng đi theo phía sau, chẳng những không có không được tự nhiên, ngược lại tham lam nhìn bóng lưng Chu Lạp, mỗi lần quay đầu lại, hắn đều vội vàng gật đầu.
Siêu thị mở điều hòa trung tâm, hai người chậm rãi đi, chậm rãi dạo, hoàn cảnh mát mẻ, làm cho người ta có chút quên mất thời gian, thẳng đến trong giỏ hàng, đầy một chiếc xe đồ đạc, Chu Lạp mới mang theo người ra ngoài tính tiền.
Liên Tranh một mình kéo túi mua sắm, trên tay còn mang theo túi nilon cỡ lớn, Chu Lạp muốn giúp hắn đều bị cự tuyệt.
Hơi nóng bên ngoài ập tới, cảm giác mát mẻ vừa rồi siêu thị mát mẻ đã không còn, Chu Lạp khởi động xe, chờ Liên Tranh lên xe, nói, “Chờ khi nào chúng ta cũng mở điều hòa đi.”
Về đến nhà còn sớm, hai người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa.
Đem chăn của hai phòng kéo xuống, Chu Lạp đang thu dọn trong phòng Liên Tranh, vừa lúc nhìn thấy quần lót giường.
Chỉ vào quần lót, “Cầm tới giặt luôn.


Hai má Liên Tranh lại bắt đầu nóng lên, dập đầu lên, “Em… Em tự mình giặt…”

Chu Lạp hồ nghi nhìn hắn, “Vậy cậu lấy nước đi, ném vào thùng.


Sợ Chu Lạp nhìn ra manh mối, Liên Tranh cúi đầu nắm lấy quần lót, tự mình chạy vào phòng tắm, vùi đầu giặt sạch.
Cảm thấy Liên Tranh có chút kỳ quái, Chu Lạp cũng không truy vấn quá nhiều, nghĩ thầm hắn có phải quá thẹn thùng hay không.
Toàn bộ chăn đều bị kéo xuống, lại là sô pha trong phòng khách, vừa lúc Liên Tranh giặt xong quần đi ra, cuống quít phơi quần lót, giúp Chu Lạp lấy bọc sofa xuống.
Cùng bỏ vào máy giặt, Chu Lạp lúc này mới trở lại nhà vệ sinh chà quần áo, thấy tật xấu của Liên Tranh lại tái phát, canh giữ mình đi đâu cũng không đi được.
Chu Lạp chỉ chỉ giẻ lau, “Đi, lau sạch sẽ đồ đạc trong nhà.”
Bị Chu Lạp sai khiến, đầu óc lại bắt đầu nổ tung bắn pháo hoa, Liên Tranh bưng chậu nước, bắt đầu quét dọn từ phòng Chu Lạp.
Tủ, bàn đều lau đi mấy lần, ánh mắt rơi xuống gối của Chu Lạp, tối hôm qua Chu Lạp chính là dựa vào cái gối này ngủ.
Tình cảm không hiểu sao lan tràn ra, Liên Tranh cảnh giác nhìn thoáng qua ngoài cửa, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng xối nước của Chu Lạp.
Ném giẻ lau vào trong chậu, trên tay cọ lên ống quần một phen, ôm lấy gối đầu Chu Lạp hít mạnh một cái.
Phía trên còn lưu lại mùi dầu gội đầu, Chu Lạp làm quầy ăn vặt, sợ khiến người ta nhìn lôi thôi không muốn ăn, cho nên tương đối chăm chỉ gội đầu, ngay cả mùi mồ hôi trên gối cũng không có.
Ôm một hồi, lại nghe được tiếng phủi quần áo trong phòng tắm, Liên Tranh vội vàng buông tay như không có việc gì xảy ra.
Tuy nói hắn còn chưa rõ lắm, mình bây giờ là tật xấu gì, nhưng luôn sợ Chu Lạp phát hiện, sẽ phản cảm, sẽ đuổi hắn đi, đều cẩn thận từng li từng tí.
Lau xong hai phòng ngủ, Chu Lạp đã giặt xong quần áo, cầm chổi quét sàn nhà, công đoạn cuối cùng nhất định là lau nhà.
Liên Tranh tranh nhau làm việc, bị Chu Lạp xách lên sô pha, “Cậu nghỉ ngơi đi, lát nữa cùng tôi phơi chăn.”
Liên Tranh tựa vào sofa, làm bộ lơ đãng đi nhìn trộm Chu Lạp, anh đang ở trong hai phòng ngủ ra ra vào vào.
Liên Tranh không biết ánh mắt mình nóng bỏng đến mức nào, lộ liễu cỡ nào, từ đầu đến cuối đánh giá Chu Lạp, nhìn bóng dáng bận rộn của anh, trong khoang mũi phát ra hơi thở ngắn ngủi.
Máy giặt đinh một tiếng, Chu Lạp cũng lau không sai biệt lắm, rửa tay một tay, mới nói với Liên Tranh đang đứng ngồi không yên, “Đến giúp tôi đi.



Hai người mỗi người dắt hai góc chăn, cùng nhau giũ mạnh, giũ thẳng chăn nhăn nheo ra.
Không khí mang theo mùi nước giặt quần áo và độ ẩm, không hiểu sao có mùi dễ ngửi.
Không để cho Liên Tranh suy nghĩ lung tung, Chu Lạp mở miệng nói, “Có một người bạn ở cùng một chỗ là tốt rồi, làm gì cũng thuận tiện một chút, hiện tại mùa hè còn tốt, chăn mùa đông tôi cũng không nhấc nổi, một mình cũng không dễ phơi.”
Liên Tranh kinh ngạc nhìn anh, “Em giúp anh.”
“Khà khà.” Chu Lạp cười giảo hoạt, “Đúng vậy, cậu giúp tôi, tôi cũng thoải mái một chút.”
Quét dọn phòng xong còn chưa tính xong, Chu Lạp vừa nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm, vội vội vàng vàng đi vào phòng bếp.
Liên Tranh đứng ở phòng khách ngẩn người, tiếng thái rau cạch cạch trong phòng bếp làm cho hắn cảm thấy tất cả đều chân thật.
Được Chu Lạp nhặt về nhà, sống cùng anh, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau về nhà, cùng nhau quét dọn, cùng nhau ăn cơm, làm cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là cùng cùng Chu Lạp.
“Cộc cộc” Liên Tranh còn chưa lấy lại tinh thần, ngay cả tiếng gõ cửa cũng thờ ơ.
Ngược lại Chu Lạp thò đầu ra, “Liên Tranh, mở cửa một chút.”
“Ồ… Được…” Một khi Chu Lạp nhắc nhở, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Cửa vừa mở ra, người phụ nữ đứng ở cửa mang theo cô gái nhỏ, “À? Chu Lạp không có ở đây sao? ”
Chu Lạp tắt lửa, nhìn ra cửa, “À, chị Ngô, Mẫn Mẫn.”
Ngô Dung có chút sốt ruột, “Chu Lạp, ba Mẫn Mẫn lái xe gặp chút chuyện, Mẫn Mẫn ở chỗ cậu một hồi, tôi hết bận liền trở về.”
Mẫn Mẫn nhẹ nhàng cởi giày, mở tủ giày tìm dép lê, giòn tan hô lên, “Anh Chu Lạp.”
Ngô Dung ở bên cạnh Chu Lạp, cũng là người từ nông thôn, ở thành phố C không có thân thích, có việc đều là đem Mẫn Mẫn đặt ở nhà anh
“Được, vừa vặn đang nấu cơm.” Gọi Liên Tranh chăm sóc Mẫn Mẫn thật tốt, lúc này mới trở lại phòng bếp.
Trong phòng khách, Liên Tranh cùng tiểu cô nương bốn mắt nhìn nhau, tiểu cô nương trước ngữ khí không tốt nói, “Anh là ai, sao lại ở nhà anh Chu Lạp?”
Miệng dẩu lên rất cao, rất bất mãn khi trong hà Chu Lạp có người xa lạ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện