Edit by Mặc Hàm
Lỗ tai là nơi vừa mẫn cảm lại riêng tư, trong tiềm thức của Liên Tranh, đã coi Chu Lạp là người đáng tin nhất.

Lực của ngón tay không hề lớn, Chu Lạp sợ làm đau Liên Tranh, thỉnh thoảng còn hỏi một câu, “Có đau không?”
Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, làm cho Liên Tranh càng không thể khống chế được phía dưới, ồm ồm nói, “Không đau.


Chỉ cần Chu Lạp nghiêng đầu nhìn, là có thể thấy sự khác thường của Liên Tranh, ôm đũng quần, hai chân căng thẳng,** nhô lên thành một lều nhỏ.

Cảm giác tê dại trong lỗ tai, cho đến khi thần kinh não, toàn bộ đầu óc Liên Tranh đều như muốn bốc khói, nhắm mắt lại, kề sát vào bụng Chu Lạp.

Mùa hè mặc mỏng, hơi thở ẩm ướt phả qua áo thun, thấm vào da.

Chu Lạp là một người sợ ngứa, bụng ấm áp, anh dừng lại, đổi tay xoa xoa bụng.

“Được rồi.

” Sạch sẽ một hồi, Chu Lạp vo giấy vệ sinh lại, ném vào thùng rác bên cạnh.

Người trên đùi không nhúc nhích, Chu Lạp cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Liên Tranh đang nhắm chặt hai mắt, vốn tưởng rằng hắn đang ngủ, không định tiếp tục đánh thức hắn.

Nhưng mà Liên Tranh lại cựa quậy đầu, cọ cọ lên đùi Chu Lạp, mí mắt run rẩy, lông mi vừa lên xuống, trong miệng lẩm bẩm nói, “Anh…”
“Đi vào phòng ngủ đi.

” Chu Lạp thật sự không thể bỏ qua cảm giác tóc quét trên đùi, hai tay kéo đầu Liên Tranh.


“Anh…” Liên Tranh không đứng dậy, dính dính lại cọ cọ, sau một khắc ôm chặt eo Chu Lạp.

Chu Lạp sửng sốt, có chút kinh ngạc, không cảm thấy không được tự nhiên, “Làm sao vậy? Nếu không tôi lấy gối cho cậu?”
“Không cần…” Cánh tay Liên Tranh siết chặt, mặt kề sát eo Chu Lạp, thoáng cái là tốt rồi, hít mạnh một hơi, hương vị của Chu Lạp.

Liên Tranh có chút vui vẻ, thậm chí không rảnh bận tâm dưới háng, Chu Lạp liếc một cái, liền nhìn thấy đũng quần nhô lên thành cái lều.

Trong đầu nổ đùng một cái, cả thân thể Chu Lạp cứng lại, bình tĩnh lại nghĩ, Liên Tranh còn đang tuổi trẻ khí thịnh, tinh lực tràn đầy, mọi người đều là đàn ông, có phản ứng cũng bình thường.

Nhưng Chu Lạp không nghĩ về phương diện của Liên Tranh là bởi vì phương diện ** của hắn, mình giúp Liên Tranh nghĩ ra lý do, cảm thấy thoải mái một chút, lại muốn bảo vệ mặt mũi của Liên Tranh, không nói rõ.

“Vậy tôi đi ngủ trước?” Muốn lưu lại chút không gian riêng tư cho Liên Tranh, trước mặt mình hắn khẳng định không buông ra được.

Liên Tranh không muốn buông anh ra, nhưng lại sợ anh nhìn ra manh mối, tự giận mình trở người, dục vọng nóng bỏng bị hung hăng đè ở dưới thân.

“A…” Liên Tranh đau đớn hừ đau đớn một tiếng.

Chu Lạp cả kinh, “Ai, sao cậu không nhẹ chút.

” Vội vàng lật Liên Tranh lại.

Vẻ mặt Liên Tranh ửng đỏ, là bị cảm giác dưới háng bức ra, cũng kinh ngạc phản ứng của Chu Lạp.

Chu Lạp nhìn thấy.

Nói xong, Chu Lạp cũng cảm thấy có chút khó chịu, dập đầu nói, “Bằng không… Cậu… cậu lại đi tắm…”
Ngửa mặt nằm trên đùi Chu Lạp, Liên Tranh có chút túng quẫn, rũ mắt cũng không nhìn anh, phía dưới ngẩng đầu đứng thẳng, giận dỗi nói, “Không đi…”
Chu Lạp không nghĩ nhiều, chỉ coi như Liên Tranh xấu hổ, nói, “Tôi cũng không cười cậu, nghẹn không khó chịu à.


Không thích Chu Lạp dùng giọng chuyên để dỗ dành trẻ con,  Liên Tranh không cảm kích, nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất, “Không khó chịu…”
Chu Lạp có chút muốn cười, sao lại đột nhiên lại khó chịu rồi, “Nghe lời… Đừng nằm đùa giỡn lưu manh nữa.


Lung tung kéo tấm chăn mỏng bên cạnh, toàn bộ che ở đũng quần.

Liên Tranh tự lừa minh nói, “Lát nữa là tự nó xuống rồi.


Nói cái gì cũng không chịu đi vào phòng tắm, cũng không chịu nhúc nhích đầu thả Chu Lạp đi.

Chu Lạp bật cười, nhìn hành động có chút trẻ con của hắn, cũng không tiếp tục miễn cưỡng, ngồi trên sô pha cùng hắn.

Có lẽ Liên Tranh cảm thấy xấu hổ, nói ít hơn, hai người trầm mặc một hồi, Chu Lạp suýt nữa ngủ.

Trong lúc mông lung lại nghe được thanh âm của Liên Tranh, “Anh…”
“Ừ…” Chu Lạp mơ mơ màng màng trả lời, mí mắt khép lại, trên đùi đã nhẹ hơn.


“Đi vào ngủ.

” Liên Tranh đứng dậy, thấy Chu Lạp đã mềm nhũn tựa vào sofa.

“Được.

” Ngoài miệng trả lời được, nhưng Chu Lạp không nhúc nhích, giống như còn chưa lấy lại tinh thần, tiếp tục khép mắt lại.

Liên Tranh đợi một hồi, cũng không thấy Chu Lạp đứng dậy, dứt khoát khom lưng, trực tiếp ôm người lên.

Bình thường thấy Chu Lạp ăn ít, ôm lên còn thấy vẫn còn nhẹ, còn không nặng bằng mấy túi xi măng trên công trường.

“Hả?” Bị người ôm ngang lấy, Chu Lạp vẫn có chút cảm giác, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Trong phòng lại không bật đèn, Liên Tranh đặt anh lên giường.

“Ừ?” Chu Lạp lại không đầu không đâu hừ hừ, nhìn Liên Tranh trên đỉnh đầu, lại khép mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Liên Tranh vẫn duy trì tư thế khom lưng, đầu gối nửa quỳ ở bên giường, cúi đầu chuyên chú nhìn mặt Chu Lạp.

Lần trước không hôn, Liên Tranh còn nhớ thương cảm giác môi Chu Lạp.

Ngay cả ** cũng bị Chu Lạp nhìn thấy, lá gan Liên Tranh to hơn không ít, chậm rãi cúi đầu, môi tiếp xúc trong nháy mắt, ngực Liên Tranh hơi tắc nghẽn.

Thì ra miệng Chu Lạp mềm mại như vậy.

Sợ làm người tỉnh lại, Liên Tranh hôn một cái liền thẳng lưng, kéo một chút khoảng cách với Chu Lạp, từ trên cao nhìn xuống anh.

Hô hấp Chu Lạp đều đặn, ngay cả lúc ngủ cũng ôn nhu như vậy.

Lá gan thật sự là bị nuôi mập, Liên Tranh có chút không khống chế được tay, ngón tay cọ cọ hai má Chu Lạp, từ hàm dưới quét lên môi.


Ngón tay khẽ vuốt ve đỉnh môi, thậm chí muốn thăm dò vào môi anh, bắt lấy đầu lưỡi trơn nhẵn.

Chu Lạp kia sẽ có biểu tình gì, hai mắt đỏ bừng, không ngậm được nước miếng, đáng thương nhìn mình.

Nhưng Liên Tranh khiếp đảm, sợ đánh thức Chu Lạp, ngượng ngùng rút tay về, rón rén trở lại phòng mình.

Bước chân Liên Tranh chậm rãi đi xa, trong bóng tối, Chu Lạp bỗng mở mắt ra.

Trên môi còn lưu lại cảm giác nóng rực, ngón tay Liên Tranh rất thô, sờ đến anh mơ hồ đau đớn.

Thời điểm Liên Tranh ôm anh, anh đã thanh tỉnh không ít, chỉ là không muốn nhúc nhích.

Vốn tưởng rằng Liên Tranh buông anh xuống sẽ rời đi, không nghĩ tới trên mặt nóng lên, anh còn không kịp phản ứng, trên môi cũng nặng nề.

Anh không dám mở mắt, Liên Tranh hôn anh, ngoại trừ giả bộ ngủ, anh không biết nên làm cái gì bây giờ.

Liên Tranh vẫn không chịu đi, vuốt ve môi anh,  đứng lên nhìn chăm chú anh, trong bóng tối, có thể nghe được hô hấp nặng nề của Liên Tranh, đợi một hồi lâu, hắn mới đi ra ngoài.

Trong đầu Chu Lạp đang ong ong.

Liên Tranh cứng rắn, vừa rồi còn lén hôn anh.

Anh có chậm chạp đến mấy, cũng biết Liên Tranh đang giấu tâm tư gì.

Nhưng Chu Lạp nghĩ không ra, mình là đàn ông, còn lớn hơn hắn, vì sao hắn lại có ý nghĩ này trong đầu?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện