Edit by Mặc Hàm
Buổi trưa ngủ an ổn, thẳng đến khi Chu Lạp gọi hắn rời giường, Liên Tranh mới mơ mơ màng màng đứng dậy.
Chu Lạp đi trước mặt hắn, không ngừng lải nhải, “Uống chút nước rồi đi, trên công trường có nước không?”
Nhận ly trà từ tay Chu Lạp, uống xong vài ngụm, mới tỉnh táo lại, “Có, vậy em đi đây, anh.”
Tránh buổi trưa nóng nhất, hiện tại nhiệt độ coi như có thể thích ứng, Liên Tranh ngồi xe buýt đến trạm xuống xe.
Buổi trưa trên công trường dường như đã xảy ra một số chuyện, rất nhiều công nhân ngồi ở nơi râm mát, đến giờ cũng không thấy bọn họ đứng dậy.
Liên Tranh không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cúi đầu làm việc.

Có người gọi hắn một tiếng, “Liên Tranh.”
Liên Tranh nghi hoặc nhìn về phía người kia, người nọ lại nói, “Buổi trưa cậu đi đâu đây? Trước tiên đừng làm nữa.”
Vừa chuẩn bị trả lời, chỉ thấy Kế toán Trịnh Hoa đi ra, chỉ vào mọi người nói, “Làm náo loạn trên công trường làm gì, không sợ không lấy được tiền công à?”
Vẫn là vì vấn đề ăn uống, công nhân và Trần Mai xảy ra mâu thuẫn, ngay cả bữa trưa cũng chưa kịp ăn.
Quản lý cũng không tình nguyện trời nóng như vậy để giải quyết những chuyện khó khăn này, chỉ cần không có án mạng, đều là nói kế toán đến thông báo một tiếng.
Không đợi công nhân nói chuyện, Trịnh Hoa trốn ở nơi râm mát, nói, “Chuyện hôm nay thì thôi, đừng thổi gió châm lửa khiến mọi người phẫn nộ.”

“Thôi cái gì!” Các công nhân mồm năm miệng mười lý luận với cô.
Trịnh Hoa ở chỗ này làm thời gian dài, loại công nhân nào chưa từng thấy qua, biết bọn họ lo lắng nhất chính là tiền công.
“Còn muốn náo loạn có phải hay không? Công trường cũng không truy cứu, các người còn muốn quay đăng lên mạng, có muốn nhận tiền lương không.”
Quả nhiên, công nhân vừa mới phẫn nộ vừa nghe về vấn đề tiền công, lập tức an tĩnh lại, cúi đầu, đi làm.
Việc này xem như tạm thời bình ổn.
Buổi chiều cũng ở công trường ăn một chút, nhìn thức ăn buổi chiều, cũng tốt hơn trước khi náo loạn một chút, cơm nhiều hơn một chút, có chút tanh.
Hơn bảy giờ tối, trên công trường vừa tan tầm, Liên Tranh khẩn cấp chạy ra đường, đi về phía Chu Lạp.
Quả thật rất dễ tìm, bên đường ngã tư, có thể nhìn thấy Chu Lạp ngồi trên băng ghế nhỏ.
Hiện tại người còn chưa nhiều, tám giờ rưỡi học sinh mới có thể tan học, Chu Lạp nhàn rỗi ngồi ở một bên, nhìn xe cộ qua lại.
Liên Tranh chạy có chút gấp, trái tim lại không kiềm chế được nhảy điên cuồng.
Hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, đợi đến không còn thở hổn hển nữa, mới chạy về phía Chu Tiểu.
“Anh.”
Vừa nghe thấy thanh âm của Liên Tranh, cả người Chu Lạp lên tình thần, “Đến đây.”
Vừa mới từ công trường tan tầm, cả người Liên Tranh nhìn phong trần mệt mỏi, Chu Lạp vội vàng đứng dậy, tìm cửa hàng bên đường mượn chút nước, “Mau rửa sạch.”
Liền dùng nước lạnh hắt vào mặt, lại rửa tay, Chu Lạp ở một bên rút khăn giấy lau sạch sẽ cho hắn.

Liên Tranh cao hơn Chu Lạp nửa cái đầu, đầu gối uốn cong, nửa ngồi xổm bảo Chu Lạp đừng tốn sức như vậy.
Chỉ cần Chu Lạp ở bên cạnh, chính mình liền nhịn không được vui vẻ, ngữ khí nói chuyện đều vui vẻ không ít, “Em có thể giúp gì cho anh không?”
Chu Lạp khoát tay, “Cậu ngồi đó chờ tôi là được.”
Sau khi nói vài câu, người trước sạp lục tục nhiều hơn, Liên Tranh không giúp được gì
Rất nhiều người không cần tiền mặt, quét mã, tiền đến tài khoản, người duy nhất có thể giúp đỡ, có thể là thời điểm đóng gói
Mấy học sinh cùng nhau, “Mấy xiên chiên này, ba phần cơm chiên thêm thịt thêm trứng, phở xào không cần hành lá.”
Chu Ljajp cũng không ngẩng đầu lên đáp lại, mở van bình ga, bật công tắc bếp, rưới dầu ăn, Chu Lạp nhìn gầy gò, chảo sắt vẫn có thể cầm lên, lúc xào rau phát ra âm thanh xèo xèo, khiến người ta nghe được thì thèm nhỏ dãi
Liên Tranh giúp đỡ đóng gói túi, chờ tất cả đều chuẩn bị xong, mới đưa đến tay khách nhân.
Đợt khách tiếp theo là mấy bạn gái nhỏ, là khách quen trước sạp Chu Lạp, vừa nhìn thấy gương mặt mới, tò mò hỏi, “Ông chủ, đây là ai vậy? Cuối cùng cũng chịu thuê một culi nha.


Chu Lạp không khỏi lộ ra mỉm cười, “Em trai tôi, không chịu về nhà, đến theo tôi.”
“Oa.” Mấy cô gái đồng thanh cảm thán, ánh mắt quét qua giữa hai người.
Chu Lạp cúi đầu bận rộn có thể không chú ý, Liên Tranh ngốc nghếch đứng ở một bên, trong ánh mắt chế giễu của mấy cô gái, không hiểu sao làm cho vành tai hắn nóng lên.

Thẳng đến khi Chu Lạp đưa cho hắn một xiên chiên gia vị, lúc này mới cúi đầu yên lặng bỏ túi.
Phần cơm chiên cuối cùng vừa bán xong, khuỷu tay Chu Lạp đều có chút đau nhức, “Thu dọn thôi, về nhà đi.”
Thấy Chu Lạp xoa xoa cánh tay, Liên Tranh không tiếng động đoạt lấy đồ trong tay anh, “Anh nghỉ ngơi đi, em dọn cho.”
Cũng không khách khí với Liên Tranh, Chu Lạp cười hì hì ngồi trên băng ghế, nhìn hắn bận rộn vì mình.
Quầy hàng nhỏ thu dọn rất đơn giản, rác thì bỏ vào trong thùng, cùng nhau nhắc thùng đổ vào thùng rác, dụng cụ phía sau dùng vải dầu đậy nắp lại, đồ đạc muốn mang về nhà đều thu dọn xong rồi đặt ở phía trước.
“Được rồi.” Liên Tranh không vội không thở dốc xách thùng, nếu không phải hắn không biết lái xe, hận không thể để Chu Lạp dễ dàng ngồi ở một bên, chờ về nhà là được.
Thành phố C khô nóng, ở khắp mọi nơi có thể nghe thấy âm thanh hoạt động của máy lạnh bên ngoài, vù vù vang lên
Xe ba bánh xuyên qua đường phố, chậm rãi chạy vào tiểu khu, hai người một trước một sau về nhà.
Cơm nước xong, sau khi tắm rửa, hai người ngồi trên sô pha, trên TV có một bộ phim truyền hình cẩu huyết, tất cả đều bị coi là nhạc nền, hai người nói với nhau câu được câu mất.
“Ngày mai tôi sẽ giặt vỏ gối trong phòng cậu, vỏ sofa cũng phải giặt, nhiều ngày không lau nhà, cũng phải lau.” Chu Lạp nhìn quần áo bẩn trong nhà vệ sinh, vừa vặn để vào ngày mai giặt.
Liên Tranh ở nông thôn đã quen, trong nhà không chú ý như vậy, vẫn là đất xi măng, có khi chỉ dùng chổi quét, nơi này của Chu Lạp sạch sẽ kỳ cục, nhưng hắn nguyện ý nghe Chu Lạp lải nhải nói với hắn những chuyện vặt vãnh này.
“Ngày mai em nghỉ ngơi, em cùng anh làm.” Công trường sắp xếp thời gian nghỉ ngơi, trùng hợp là ngày mai.
Vừa nghe Liên Tranh nghỉ ngơi, hai người muốn cùng nhau quét dọn, Chu Lạp mơ hồ nổi lên cơn làm biếng, “Vậy ngày mai chúng ta mua đủ thức ăn là được, buổi tối tôi cũng không đi bày sạp, len lén lười biếng, làm nồi chiên cho ngươi ăn.


Chu Lạp ngoại trừ thích làm món mặt, đặc biệt thích làm đồ ngọt, bên ngoài chiên rán cháy vàng, bên trong mềm mại, ăn kèm với đường trắng, vừa thơm vừa ngọt, trẻ con thích ăn nhất.
Chu Lạp đang nói vui vẻ, nghiêng đầu, nụ cười ngưng đọng, lông mày đều nhíu lại cùng một chỗ, ngón tay gạt cổ Liên Tranh, ngón tay hơi khẽ vuốt ve trên cổ hắn.

Liên Tranh đau đớn hừ nhẹ, theo bản năng giơ tay lên muốn né tránh.
Chu Lạp cầm ngược cổ tay Liên Tranh, hung dữ nói, “Đừng nhúc nhích, nơi này phơi nắng  đến lột da.


Nghe Chu Lạp nói xong, Liên Tranh bất giác thẳng tắp thắt lưng, không nhúc nhích chờ động tác của Chu Lạp.
Chu Lạp ngồi xổm xuống, lấy một lọ thuốc mỡ từ trong ngăn kéo bàn trà, lại bước đến trước mặt Liên Tranh, quỳ gối trước mặt hắn,” cúi đầu.


Trời đã nóng, Liên Tranhh cũng đang nóng, Chu Lạp vừa tới gần hắn lại càng khô nóng.
Máu tăng tốc lưu thông, thân thể vừa tắm rửa, lại nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Chu Lạp cúi đầu, cúi xuống bên tai hắn, hô hấp nhè nhẹ thổi vào vành tai mẫn cảm, Chu Lạp còn đang bất mãn oán giận.
“Sao lại phơi nắng thành như vậy.” Ngón tay dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên chỗ bị cháy nắng, lại sợ Liên Tranh cảm thấy đau, Chu Lạp dựa vào gần hơn một chút, khẽ thổi hơi.
Cảm giác mát mẻ, làm cho thắt lưng Liên Tranh mềm nhũn, suýt nữa ngồi không vững, hai tay bất giác ôm lấy eo Chu Lạp, trán đặt ở bụng anh.
“Đau à?” Chu Lạp không phát hiện ra dị thường, không đẩy Liên Tranh ra, trên tay nhẹ hơn một chút, “Có còn ở những nơi khác hay không? ”
Liên Tranh buồn bực lắc đầu, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Chu Lạp, từ đốt sống đuôi có một dòng nước ấm kỳ quái, rậm rạp kéo dài đến các ngóc ngách trên thân thể, cơ hồ cố nén, mới không bị Chu Lạp phát hiện hắn đang phát run..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện