Editor: Saki
“Dương Tuế.”
Đang lúc Dương Tuế vẫn còn chìm đắm trong câu nói vừa rồi của Bách Hàn Tri, bỗng có tiếng gọi vọng từ đằng xa.
Dương Tuế phản ứng chậm nửa nhịp, quay đầu nhìn theo hướng âm thanh.
Gần cổng trường có hai chiếc bàn nhỏ, trên bày nhiều bó hoa đã được gói sẵn. Góc bàn còn treo vài dây đèn nhỏ, tạo không khí rất ấm cúng.
Đứng bên cạnh bàn nhỏ là hai cô gái, đang vẫy tay về phía Dương Tuế.
Dù còn cách một đoạn, họ sợ Dương Tuế không nhìn thấy, một cô gái trong đó còn đứng lên bệ đá bên cạnh, vẫy tay mạnh hơn.
“Ở đây này.”
Dương Tuế liếc mắt một cái liền nhận ra ngay đó là Kiều Hiểu Văn và Trương Khả Tâm.
Thì ra họ bày sạp bán hàng ở cổng trường à?
Dương Tuế cũng giơ tay vẫy lại, rồi cùng Bách Hàn Tri đi tới.
Đến gần mới thấy rõ, trên bàn không chỉ có hoa mà còn có hộp phụ kiện đầy những khuyên tai, vòng tay, kẹp tóc, đủ kiểu dáng phong cách, đa dạng đầy đủ.
Hoa được bó sẵn, rực rỡ muôn màu, đang nở rộ, cánh hoa còn đọng những giọt sương long lanh.
Hoa hồng chiếm đa số, nhiều loại hoa hồng chen chúc bên nhau, không khí tràn ngập hương thơm nồng nàn.
Dương Tuế không đến quá gần, đứng cách đám hoa một chút, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương.
Cô vô thức đưa tay lên mũi, hỏi Kiều Hiểu Văn: “Các cậu bày sạp ở đây hàng ngày à?”
“Không hẳn, chúng mình mỗi ngày một chỗ, thay đổi liên tục.”
Kiều Hiểu Văn vừa nói vừa liếc nhìn Bách Hàn Tri, tay còn lén lút kéo Trương Khả Tâm bên cạnh, tỏ vẻ rất hào hứng.
Dương Tuế nhận ra ý của họ, quay sang giới thiệu với Bách Hàn Tri: “Đây là hai bạn cùng phòng của mình, Kiều Hiểu Văn và Trương Khả Tâm.”
Sau đó cô hơi ngượng ngùng chỉ tay về phía Bách Hàn Tri và giới thiệu với các bạn cùng phòng: “Đây là… Bách Hàn Tri.”
“Biết rồi biết rồi! Nam thần của trường ai mà chẳng biết!”
Hai cô gái nhiệt tình vẫy tay chào Bách Hàn Tri: “Chào cậu!”
“Chào các cậu.”
Bách Hàn Tri đứng bên cạnh Dương Tuế, hơi cúi đầu, lịch sự đáp lại.
Kiều Hiểu Văn nhìn qua lại giữa Dương Tuế và Bách Hàn Tri, ánh mắt ẩn chứa ý tứ: “Hai người mới về à?”
Họ đã nhìn thấy Bách Hàn Tri và Dương Tuế từ xa, hai người sánh vai đi cùng nhau, bước chân thong thả. Trông chẳng khác gì các cặp đôi đang yêu, dạo bước trên đường cũng là một cách tận hưởng sự lãng mạn.
Chuyện Bách Hàn Tri theo đuổi Dương Tuế đã gây xôn xao khắp trường, có lẽ ai cũng biết. Chỉ là thời gian gần đây Kiều Hiểu Văn và Trương Khả Tâm thường đi sớm về khuya, không bắt kịp tin tức, lần này thì may mắn được chứng kiến trực tiếp.
Xem ra bây giờ không còn ở giai đoạn theo đuổi nữa, mà đã bắt đầu một mối tình ngọt ngào rồi!
Câu nói của Kiều Hiểu Văn quá dễ gợi liên tưởng, giống như hỏi họ vừa đi đâu về, làm gì.
“Không… không phải…” Dương Tuế đỏ mặt, muốn giải thích nhưng lúng túng nên lắp bắp: “Bọn, bọn mình tình cờ gặp nhau ở quán net.”
“Thế không phải là mới về sao?” Kiều Hiểu Văn cố tình trêu chọc.
Dương Tuế nghẹn lời, không biết nói gì.
Thật ra, lời giải thích vừa rồi quá rõ là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” rồi.
Thấy Dương Tuế bối rối, Bách Hàn Tri không nhịn được, bật cười khẽ.
Dương Tuế nghe tiếng cười của anh, theo phản xạ quay đầu nhìn, vừa hay bắt gặp Bách Hàn Tri đang cười rạng rỡ, ánh đèn vàng nhạt rơi vào đôi mắt dài của anh, càng thêm phần quyến rũ, như muốn mê hoặc lòng người.
Sự ngượng ngùng của Dương Tuế lập tức tăng lên gấp bội.
“Sao cậu ấy cười lại đẹp trai đến thế! Cứu mạng!” Trương Khả Tâm nắm tay Kiều Hiểu Văn, thì thầm bên tai với vẻ mặt khoa trương.
Kiều Hiểu Văn rõ ràng bị nụ cười của Bách Hàn Tri làm cho xao xuyến, giống như bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng tim. Nhưng khi nhìn Dương Tuế và Bách Hàn Tri đứng cạnh nhau, trông họ thật đẹp đôi, như một cặp trai tài gái sắc, tạo nên một cặp đôi hoàn hảo.
Bách Hàn Tri luôn là tâm điểm chú ý ở bất cứ đâu. Chỉ cần anh đứng đó, dù không làm gì cả, vẫn có rất nhiều fan nữ xúm lại gần để được chú ý.
Quầy hàng vốn ế ẩm bỗng chốc trở nên đông đúc nhờ sự xuất hiện của Bách Hàn Tri.
Một nhóm nữ sinh tụ tập lại, vây quanh quầy hàng, hỏi giá ồn ào, cái này bao nhiêu, cái kia bao nhiêu. Thật ra, họ đều lén nhìn về phía Bách Hàn Tri.
Người càng lúc càng đông, khu vực này bỗng trở nên chật chội.
Một vài cô gái, không rõ là cố ý hay vô tình, nhẹ nhàng va chạm vào Bách Hàn Tri, sau đó vội vàng xin lỗi với vẻ ngượng ngùng.
Bách Hàn Tri lùi lại vài bước để tránh đám đông.
Anh vô thức nắm lấy cổ tay Dương Tuế, kéo cô lùi lại cùng.
Chỉ chạm nhau vài giây, rồi anh buông tay cô ra.
Phần da vừa được chạm vào có cảm giác tê tê, ngứa ngứa.
Cô lấy tay che lại, giống như muốn giữ lại hơi ấm của anh bằng cách vụng về và tự lừa dối mình này.
Chẳng mấy chốc, hoa và phụ kiện trên bàn đã bán được hơn nửa, đặc biệt là hoa tươi, thử hỏi cô gái nào lại không thích hoa chứ.
Kiều Hiểu Văn đảo mắt, ánh mắt tinh quái lóe lên, nghĩ ra một cách vừa kiếm tiền vừa giúp đỡ bạn.
“Này cậu Bách đẹp trai, cậu đứng đó nhìn à, hoa sắp bán hết rồi, không định mua vài bó cho cô nàng xinh đẹp Tuế Tuế của chúng tôi sao?” Kiều Hiểu Văn cất giọng to, cười hì hì gọi Bách Hàn Tri.
Giọng cô ấy to như thể gắn loa phóng thanh vậy.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Tuế và Bách Hàn Tri.
Dương Tuế không ngờ Kiều Hiểu Văn lại đột ngột làm thế, ngơ ngác vài giây, rồi đỏ mặt liếc nhìn Kiều Hiểu Văn, ra hiệu đừng làm bậy.
Nhưng Kiều Hiểu Văn không những không dừng lại, mà còn đắc ý nháy mắt với Dương Tuế.
Dương Tuế ngượng đến mức không dám nhìn Bách Hàn Tri, “Đừng để ý, cậu ấy đùa đấy…”
Nào ngờ, lời còn chưa dứt.
Chỉ thấy Bách Hàn Tri bước qua đám đông, chậm rãi đi đến quầy hàng.
Hoa đã bán được hơn nửa. Hoa hồng bán chạy nhất, các loại hoa hồng khác đã bán hết, chỉ còn ba bó hoa hồng đỏ đã được gói sẵn, mỗi bó có ba bốn bông.
Bách Hàn Tri đếm, tổng cộng có mười một bông.
Bách Hàn Tri nói: “Hoa hồng, tôi lấy hết.”
Theo lẽ thường, chẳng phải nên hỏi xem cô gái thích hoa gì trước sao?
Nhưng Bách Hàn Tri lại trực tiếp chọn hoa hồng đỏ, giống như anh đã có mục tiêu rất rõ ràng.
Nói tặng là tặng, không hỏi đối phương “cậu có muốn không”.
Kiều Hiểu Văn vỗ tay, ý nhị sâu xa: “Ồ, hoa hồng đỏ đấy.”
Hoa hồng đỏ tượng trưng cho điều gì, không cần nói cũng biết.
Sau khi Kiều Hiểu Văn mở đầu, xung quanh lập tức nổi lên những tiếng hò reo và xuýt xoa ồn ào.
Nhưng Bách Hàn Tri vẫn giữ vẻ thản nhiên, bình tĩnh trả tiền. Kiều Hiểu Văn buộc ba bó hoa hồng lại với nhau, đưa cho Bách Hàn Tri.
Bách Hàn Tri cầm lấy, xoay người đến trước mặt Dương Tuế, đưa bó hoa hồng đỏ thắm cho cô, “Cho cậu.”
Dương Tuế vô cùng bất ngờ, không ngờ Bách Hàn Tri thật sự mua hoa cho cô.
Cô hồi hộp nuốt nước bọt, rồi run rẩy đưa tay nhận lấy.
Dương Tuế ôm bó hoa hồng vào lòng, như ôm báu vật.
Hương thơm của hoa tràn ngập.
Cô nở nụ cười: “Cảm ơn cậu.”
Hành động tặng hoa hồng công khai của Bách Hàn Tri khiến mọi người hò reo nhiệt liệt hơn, liên tiếp không ngớt, giống như một cảnh tỏ tình hoành tráng vô cùng náo nhiệt.
Má Dương Tuế đỏ ửng như màu hoa hồng. Cô cắn môi, tim đập loạn xạ, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Dương Tuế vừa ngượng vừa xấu hổ, cô cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi đám đông, đi về phía cổng trường.
Bách Hàn Tri đi theo sau, khi đi ngang qua quầy hàng, còn nói với Kiều Hiểu Văn và Trương Khả Tâm: “Chúc buôn may bán đắt.”
Kiều Hiểu Văn tỏ ra giang hồ, chắp tay: “Chúc trăm năm hạnh phúc.”
Dương Tuế che mặt.
Phía sau, cô nghe Bách Hàn Tri lại cười, có vẻ rất vui vẻ.
Bách Hàn Tri đưa Dương Tuế đến tận dưới ký túc xá.
Họ dừng lại dưới cây ngô đồng như trước đây. Dù hơi muộn, nhưng vẫn có nhiều cặp đôi tình tứ dưới ký túc xá.
Dương Tuế ôm bó hoa trong lòng, hương thơm tỏa ra. Cô mỉm cười, giọng không giấu được niềm vui: “Cảm ơn cậu vì bó hoa.”
“Cậu không cần cảm ơn mình.” Bách Hàn Tri có vẻ không hài lòng khi cô luôn nói “cảm ơn”, nhưng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, nhún vai: “Có lẽ cậu nên xem đây là chuyện đương nhiên. Ví dụ như mình tặng quà cho cậu, hay là… mình đến gặp cậu.”
Không hiểu sao, những lời Bách Hàn Tri nói tối nay càng lúc càng ấm áp, càng lúc càng thẳng thắn.
Cho cô đủ không gian để tưởng tượng, khiến cô hy vọng, khiến cô có ảo tưởng.
Đây có thật là Bách Hàn Tri không?
Tất cả những điều này có thật sự đang xảy ra không?
Dương Tuế nhìn chằm chằm Bách Hàn Tri, hồn vía lên mây, giống như linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
Bách Hàn Tri cũng không ép cô, không trả lời thì thôi.
Anh hơi nâng cằm: “Về đi, muộn rồi.”
Dương Tuế ngơ ngác “à” một tiếng, bước đi như cái máy, “Vậy… chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bách Hàn Tri đáp.
Dương Tuế cứ đi vài bước lại ngoái đầu nhìn.
Thấy Bách Hàn Tri vẫn đứng đó, cô vội vàng quay đi, sợ anh nhìn thấy sự lưu luyến của mình.
Khi đến cửa ký túc xá, cô tình cờ gặp một cặp đôi đang chia tay lưu luyến, ôm nhau một lúc rồi buông ra, cô gái kiên quyết bước vào ký túc xá, “Em lên đây.”
Giọng nói rất quen, là Chu Ngữ San.
Dương Tuế nhìn qua, chạm mặt Chu Ngữ San.
“Tuế à.”
Chu Ngữ San nhìn thấy bó hoa hồng trong tay Dương Tuế, ngạc nhiên hỏi: “Ai tặng hoa cho cậu vậy?”
Vừa nói, cô ấy vừa nhìn quanh, như đang tìm kiếm người tặng hoa.
Dương Tuế không dám quay đầu nhìn, không biết Bách Hàn Tri đã đi chưa, sợ anh nghe thấy, cô kéo Chu Ngữ San chạy nhanh lên lầu, mới buông tay ra.
“Ồ~” Chu Ngữ San thấy vẻ mặt e thẹn của Dương Tuế, nháy mắt lập tức hiểu ra, “Bách Hàn Tri tặng phải không?”
Dương Tuế chưa kịp nói gì, Chu Ngữ San đã thở dài: “Chỉ có cậu ấy tặng thì cậu mới nhận thôi, dù có nguy cơ dị ứng phấn hoa cũng không từ chối đúng không? Cậu thật sự liều mạng rồi.”
Hương hoa vẫn tỏa ra, bao quanh mũi cô.
Đúng vậy.
Dương Tuế bị dị ứng phấn hoa.
Bách Hàn Tri không biết điều này.
Nhưng đây là hoa Bách Hàn Tri tặng.
Như Chu Ngữ San nói, cô không thể từ chối được, không nỡ từ chối.
Về đến phòng, Dương Tuế ôm hoa ngồi xuống ghế, cúi đầu đếm.
Mười một bông, đúng mười một bông.
Đôi mắt Dương Tuế bỗng sáng lên, tâm trạng cô lúc này như những bông hoa kia, rạng rỡ nở hoa.
Thật ra, Bách Hàn Tri đã từng tặng hoa cho cô.
Cũng là hoa hồng đỏ.
Cũng là mười một bông.
Vào học kỳ hai năm lớp mười một, không lâu sau khi nhập học.
Ngày 14 tháng 3.
Hôm đó là ngày Valentine Trắng.
Đối với những ngày lễ như Valentine, học sinh đang trong độ tuổi dậy thì thường rất hào hứng và háo hức.
Tặng hoa đã trở thành chuyện bình thường.
Hầu như ai cũng có một bông hoa trong tay, tặng cho bạn gái, tặng cho bạn trai, đại diện cho tình bạn hoặc là lời tỏ tình thử.
Người như Bách Hàn Tri không thiếu người tặng hoa.
Trưa hôm đó, sau khi ăn trưa, Dương Tuế đang tự học trong lớp, chỉ có vài học sinh, hành lang ồn ào tiếng nam nữ đùa giỡn.
Bách Hàn Tri không có trong lớp, không biết đi đâu.
Dương Tuế nhìn ra ngoài cửa sổ, từ chỗ ngồi của cô có thể nhìn thấy sân bóng rổ.
Có người đang chơi bóng rổ trên sân, nhưng không thấy bóng dáng anh.
Cô quay lại, làm bài tập một cách lơ đãng.
Lúc này, khóe mắt cô thoáng thấy một màu đỏ tươi lướt qua, mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng thoang thoảng.
Dương Tuế bị dị ứng phấn hoa, khá nặng, cô vô thức lấy tay che miệng và mũi.
Ngoái đầu nhìn.
Là một cô gái rất xinh đẹp, không mặc đồng phục, cao ráo mảnh mai. Cô ấy bưng bó hoa hồng đỏ, đi đến bàn của Bách Hàn Tri, đặt hoa lên đó.
Khi cô gái đặt hoa xong và định rời đi, Dương Tuế vội vàng quay lại, cúi đầu tiếp tục làm bài, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thực tế, mỗi nét bút cô viết trên giấy thi đều dùng hết sức lực.
Đầu bút xẹt qua giấy, để lại vết rách.
Không rõ cảm xúc lúc đó của mình.
Thất vọng, chua xót, ghen tị.
Anh từ trước đến nay luôn là tâm điểm chú ý, những cô gái thích anh đếm không xuể. Nhưng anh chưa từng chấp nhận quà tặng hay lời tỏ tình của bất kỳ ai, anh luôn từ chối một cách lịch sự và dịu dàng.
Dù vậy, vẫn có người không ngừng theo đuổi bất chấp tất cả.
Dương Tuế ngưỡng mộ sự can đảm của họ.
Dù kết quả là vô vọng, ít nhất họ đã cố gắng, đã thử.
Còn cô thì sao? Chỉ có thể lặng lẽ ở một góc, diễn một vở kịch câm một mình.
Tự ti như một lời nguyền tàn nhẫn không thể tháo gỡ.
Không lâu sau, Bách Hàn Tri trở lại.
Anh đi đến bàn, nhìn thấy bó hoa hồng đỏ, trầm ngâm một lúc rồi đến trước mặt cô, hỏi nhỏ: “Dương Tuế, cậu thích hoa không?”
Dương Tuế tưởng mình nghe nhầm.
Cô ngẩng đầu lên cứng nhắc, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen láy của anh.
Dù bị dị ứng phấn hoa, chưa bao giờ dám đến gần hoa tươi, nhưng cô vẫn gật đầu như bị ma xui quỷ khiến: “Thích.”
Sau đó, Bách Hàn Tri lấy bó hoa hồng trên bàn mình, đặt trước mặt cô, “Tặng cậu.”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng khiến lòng Dương Tuế dâng trào cảm xúc.
“Cảm ơn.”
Cô hiểu rõ, có lẽ anh chỉ không biết xử lý thế nào với những bông hoa rắc rối và khiến anh đau đầu này, nên mới tặng cho cô.
Nhưng cô vẫn rất vui, rất vui.
Nhớ lại chuyện xưa, khóe môi Dương Tuế không tự chủ được mà cong lên, giống như cả người được ném vào một hũ mật, dù chết chìm trong đó cũng vui vẻ chịu đựng.
Tối nay anh không do dự mua mười một bông hoa hồng tặng cô.
Điều đó có nghĩa là, anh nhớ, anh thực sự nhớ tất cả. Mọi khoảnh khắc và chi tiết họ đã trải qua cùng nhau.
Nhưng Dương Tuế không biết.
Mười một bông hoa hồng đó, thật ra là món quà Valentine mà Bách Hàn Tri đã cố ý mua để tặng cô.
“Dương Tuế.”
Đang lúc Dương Tuế vẫn còn chìm đắm trong câu nói vừa rồi của Bách Hàn Tri, bỗng có tiếng gọi vọng từ đằng xa.
Dương Tuế phản ứng chậm nửa nhịp, quay đầu nhìn theo hướng âm thanh.
Gần cổng trường có hai chiếc bàn nhỏ, trên bày nhiều bó hoa đã được gói sẵn. Góc bàn còn treo vài dây đèn nhỏ, tạo không khí rất ấm cúng.
Đứng bên cạnh bàn nhỏ là hai cô gái, đang vẫy tay về phía Dương Tuế.
Dù còn cách một đoạn, họ sợ Dương Tuế không nhìn thấy, một cô gái trong đó còn đứng lên bệ đá bên cạnh, vẫy tay mạnh hơn.
“Ở đây này.”
Dương Tuế liếc mắt một cái liền nhận ra ngay đó là Kiều Hiểu Văn và Trương Khả Tâm.
Thì ra họ bày sạp bán hàng ở cổng trường à?
Dương Tuế cũng giơ tay vẫy lại, rồi cùng Bách Hàn Tri đi tới.
Đến gần mới thấy rõ, trên bàn không chỉ có hoa mà còn có hộp phụ kiện đầy những khuyên tai, vòng tay, kẹp tóc, đủ kiểu dáng phong cách, đa dạng đầy đủ.
Hoa được bó sẵn, rực rỡ muôn màu, đang nở rộ, cánh hoa còn đọng những giọt sương long lanh.
Hoa hồng chiếm đa số, nhiều loại hoa hồng chen chúc bên nhau, không khí tràn ngập hương thơm nồng nàn.
Dương Tuế không đến quá gần, đứng cách đám hoa một chút, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương.
Cô vô thức đưa tay lên mũi, hỏi Kiều Hiểu Văn: “Các cậu bày sạp ở đây hàng ngày à?”
“Không hẳn, chúng mình mỗi ngày một chỗ, thay đổi liên tục.”
Kiều Hiểu Văn vừa nói vừa liếc nhìn Bách Hàn Tri, tay còn lén lút kéo Trương Khả Tâm bên cạnh, tỏ vẻ rất hào hứng.
Dương Tuế nhận ra ý của họ, quay sang giới thiệu với Bách Hàn Tri: “Đây là hai bạn cùng phòng của mình, Kiều Hiểu Văn và Trương Khả Tâm.”
Sau đó cô hơi ngượng ngùng chỉ tay về phía Bách Hàn Tri và giới thiệu với các bạn cùng phòng: “Đây là… Bách Hàn Tri.”
“Biết rồi biết rồi! Nam thần của trường ai mà chẳng biết!”
Hai cô gái nhiệt tình vẫy tay chào Bách Hàn Tri: “Chào cậu!”
“Chào các cậu.”
Bách Hàn Tri đứng bên cạnh Dương Tuế, hơi cúi đầu, lịch sự đáp lại.
Kiều Hiểu Văn nhìn qua lại giữa Dương Tuế và Bách Hàn Tri, ánh mắt ẩn chứa ý tứ: “Hai người mới về à?”
Họ đã nhìn thấy Bách Hàn Tri và Dương Tuế từ xa, hai người sánh vai đi cùng nhau, bước chân thong thả. Trông chẳng khác gì các cặp đôi đang yêu, dạo bước trên đường cũng là một cách tận hưởng sự lãng mạn.
Chuyện Bách Hàn Tri theo đuổi Dương Tuế đã gây xôn xao khắp trường, có lẽ ai cũng biết. Chỉ là thời gian gần đây Kiều Hiểu Văn và Trương Khả Tâm thường đi sớm về khuya, không bắt kịp tin tức, lần này thì may mắn được chứng kiến trực tiếp.
Xem ra bây giờ không còn ở giai đoạn theo đuổi nữa, mà đã bắt đầu một mối tình ngọt ngào rồi!
Câu nói của Kiều Hiểu Văn quá dễ gợi liên tưởng, giống như hỏi họ vừa đi đâu về, làm gì.
“Không… không phải…” Dương Tuế đỏ mặt, muốn giải thích nhưng lúng túng nên lắp bắp: “Bọn, bọn mình tình cờ gặp nhau ở quán net.”
“Thế không phải là mới về sao?” Kiều Hiểu Văn cố tình trêu chọc.
Dương Tuế nghẹn lời, không biết nói gì.
Thật ra, lời giải thích vừa rồi quá rõ là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” rồi.
Thấy Dương Tuế bối rối, Bách Hàn Tri không nhịn được, bật cười khẽ.
Dương Tuế nghe tiếng cười của anh, theo phản xạ quay đầu nhìn, vừa hay bắt gặp Bách Hàn Tri đang cười rạng rỡ, ánh đèn vàng nhạt rơi vào đôi mắt dài của anh, càng thêm phần quyến rũ, như muốn mê hoặc lòng người.
Sự ngượng ngùng của Dương Tuế lập tức tăng lên gấp bội.
“Sao cậu ấy cười lại đẹp trai đến thế! Cứu mạng!” Trương Khả Tâm nắm tay Kiều Hiểu Văn, thì thầm bên tai với vẻ mặt khoa trương.
Kiều Hiểu Văn rõ ràng bị nụ cười của Bách Hàn Tri làm cho xao xuyến, giống như bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng tim. Nhưng khi nhìn Dương Tuế và Bách Hàn Tri đứng cạnh nhau, trông họ thật đẹp đôi, như một cặp trai tài gái sắc, tạo nên một cặp đôi hoàn hảo.
Bách Hàn Tri luôn là tâm điểm chú ý ở bất cứ đâu. Chỉ cần anh đứng đó, dù không làm gì cả, vẫn có rất nhiều fan nữ xúm lại gần để được chú ý.
Quầy hàng vốn ế ẩm bỗng chốc trở nên đông đúc nhờ sự xuất hiện của Bách Hàn Tri.
Một nhóm nữ sinh tụ tập lại, vây quanh quầy hàng, hỏi giá ồn ào, cái này bao nhiêu, cái kia bao nhiêu. Thật ra, họ đều lén nhìn về phía Bách Hàn Tri.
Người càng lúc càng đông, khu vực này bỗng trở nên chật chội.
Một vài cô gái, không rõ là cố ý hay vô tình, nhẹ nhàng va chạm vào Bách Hàn Tri, sau đó vội vàng xin lỗi với vẻ ngượng ngùng.
Bách Hàn Tri lùi lại vài bước để tránh đám đông.
Anh vô thức nắm lấy cổ tay Dương Tuế, kéo cô lùi lại cùng.
Chỉ chạm nhau vài giây, rồi anh buông tay cô ra.
Phần da vừa được chạm vào có cảm giác tê tê, ngứa ngứa.
Cô lấy tay che lại, giống như muốn giữ lại hơi ấm của anh bằng cách vụng về và tự lừa dối mình này.
Chẳng mấy chốc, hoa và phụ kiện trên bàn đã bán được hơn nửa, đặc biệt là hoa tươi, thử hỏi cô gái nào lại không thích hoa chứ.
Kiều Hiểu Văn đảo mắt, ánh mắt tinh quái lóe lên, nghĩ ra một cách vừa kiếm tiền vừa giúp đỡ bạn.
“Này cậu Bách đẹp trai, cậu đứng đó nhìn à, hoa sắp bán hết rồi, không định mua vài bó cho cô nàng xinh đẹp Tuế Tuế của chúng tôi sao?” Kiều Hiểu Văn cất giọng to, cười hì hì gọi Bách Hàn Tri.
Giọng cô ấy to như thể gắn loa phóng thanh vậy.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Tuế và Bách Hàn Tri.
Dương Tuế không ngờ Kiều Hiểu Văn lại đột ngột làm thế, ngơ ngác vài giây, rồi đỏ mặt liếc nhìn Kiều Hiểu Văn, ra hiệu đừng làm bậy.
Nhưng Kiều Hiểu Văn không những không dừng lại, mà còn đắc ý nháy mắt với Dương Tuế.
Dương Tuế ngượng đến mức không dám nhìn Bách Hàn Tri, “Đừng để ý, cậu ấy đùa đấy…”
Nào ngờ, lời còn chưa dứt.
Chỉ thấy Bách Hàn Tri bước qua đám đông, chậm rãi đi đến quầy hàng.
Hoa đã bán được hơn nửa. Hoa hồng bán chạy nhất, các loại hoa hồng khác đã bán hết, chỉ còn ba bó hoa hồng đỏ đã được gói sẵn, mỗi bó có ba bốn bông.
Bách Hàn Tri đếm, tổng cộng có mười một bông.
Bách Hàn Tri nói: “Hoa hồng, tôi lấy hết.”
Theo lẽ thường, chẳng phải nên hỏi xem cô gái thích hoa gì trước sao?
Nhưng Bách Hàn Tri lại trực tiếp chọn hoa hồng đỏ, giống như anh đã có mục tiêu rất rõ ràng.
Nói tặng là tặng, không hỏi đối phương “cậu có muốn không”.
Kiều Hiểu Văn vỗ tay, ý nhị sâu xa: “Ồ, hoa hồng đỏ đấy.”
Hoa hồng đỏ tượng trưng cho điều gì, không cần nói cũng biết.
Sau khi Kiều Hiểu Văn mở đầu, xung quanh lập tức nổi lên những tiếng hò reo và xuýt xoa ồn ào.
Nhưng Bách Hàn Tri vẫn giữ vẻ thản nhiên, bình tĩnh trả tiền. Kiều Hiểu Văn buộc ba bó hoa hồng lại với nhau, đưa cho Bách Hàn Tri.
Bách Hàn Tri cầm lấy, xoay người đến trước mặt Dương Tuế, đưa bó hoa hồng đỏ thắm cho cô, “Cho cậu.”
Dương Tuế vô cùng bất ngờ, không ngờ Bách Hàn Tri thật sự mua hoa cho cô.
Cô hồi hộp nuốt nước bọt, rồi run rẩy đưa tay nhận lấy.
Dương Tuế ôm bó hoa hồng vào lòng, như ôm báu vật.
Hương thơm của hoa tràn ngập.
Cô nở nụ cười: “Cảm ơn cậu.”
Hành động tặng hoa hồng công khai của Bách Hàn Tri khiến mọi người hò reo nhiệt liệt hơn, liên tiếp không ngớt, giống như một cảnh tỏ tình hoành tráng vô cùng náo nhiệt.
Má Dương Tuế đỏ ửng như màu hoa hồng. Cô cắn môi, tim đập loạn xạ, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Dương Tuế vừa ngượng vừa xấu hổ, cô cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi đám đông, đi về phía cổng trường.
Bách Hàn Tri đi theo sau, khi đi ngang qua quầy hàng, còn nói với Kiều Hiểu Văn và Trương Khả Tâm: “Chúc buôn may bán đắt.”
Kiều Hiểu Văn tỏ ra giang hồ, chắp tay: “Chúc trăm năm hạnh phúc.”
Dương Tuế che mặt.
Phía sau, cô nghe Bách Hàn Tri lại cười, có vẻ rất vui vẻ.
Bách Hàn Tri đưa Dương Tuế đến tận dưới ký túc xá.
Họ dừng lại dưới cây ngô đồng như trước đây. Dù hơi muộn, nhưng vẫn có nhiều cặp đôi tình tứ dưới ký túc xá.
Dương Tuế ôm bó hoa trong lòng, hương thơm tỏa ra. Cô mỉm cười, giọng không giấu được niềm vui: “Cảm ơn cậu vì bó hoa.”
“Cậu không cần cảm ơn mình.” Bách Hàn Tri có vẻ không hài lòng khi cô luôn nói “cảm ơn”, nhưng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, nhún vai: “Có lẽ cậu nên xem đây là chuyện đương nhiên. Ví dụ như mình tặng quà cho cậu, hay là… mình đến gặp cậu.”
Không hiểu sao, những lời Bách Hàn Tri nói tối nay càng lúc càng ấm áp, càng lúc càng thẳng thắn.
Cho cô đủ không gian để tưởng tượng, khiến cô hy vọng, khiến cô có ảo tưởng.
Đây có thật là Bách Hàn Tri không?
Tất cả những điều này có thật sự đang xảy ra không?
Dương Tuế nhìn chằm chằm Bách Hàn Tri, hồn vía lên mây, giống như linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
Bách Hàn Tri cũng không ép cô, không trả lời thì thôi.
Anh hơi nâng cằm: “Về đi, muộn rồi.”
Dương Tuế ngơ ngác “à” một tiếng, bước đi như cái máy, “Vậy… chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bách Hàn Tri đáp.
Dương Tuế cứ đi vài bước lại ngoái đầu nhìn.
Thấy Bách Hàn Tri vẫn đứng đó, cô vội vàng quay đi, sợ anh nhìn thấy sự lưu luyến của mình.
Khi đến cửa ký túc xá, cô tình cờ gặp một cặp đôi đang chia tay lưu luyến, ôm nhau một lúc rồi buông ra, cô gái kiên quyết bước vào ký túc xá, “Em lên đây.”
Giọng nói rất quen, là Chu Ngữ San.
Dương Tuế nhìn qua, chạm mặt Chu Ngữ San.
“Tuế à.”
Chu Ngữ San nhìn thấy bó hoa hồng trong tay Dương Tuế, ngạc nhiên hỏi: “Ai tặng hoa cho cậu vậy?”
Vừa nói, cô ấy vừa nhìn quanh, như đang tìm kiếm người tặng hoa.
Dương Tuế không dám quay đầu nhìn, không biết Bách Hàn Tri đã đi chưa, sợ anh nghe thấy, cô kéo Chu Ngữ San chạy nhanh lên lầu, mới buông tay ra.
“Ồ~” Chu Ngữ San thấy vẻ mặt e thẹn của Dương Tuế, nháy mắt lập tức hiểu ra, “Bách Hàn Tri tặng phải không?”
Dương Tuế chưa kịp nói gì, Chu Ngữ San đã thở dài: “Chỉ có cậu ấy tặng thì cậu mới nhận thôi, dù có nguy cơ dị ứng phấn hoa cũng không từ chối đúng không? Cậu thật sự liều mạng rồi.”
Hương hoa vẫn tỏa ra, bao quanh mũi cô.
Đúng vậy.
Dương Tuế bị dị ứng phấn hoa.
Bách Hàn Tri không biết điều này.
Nhưng đây là hoa Bách Hàn Tri tặng.
Như Chu Ngữ San nói, cô không thể từ chối được, không nỡ từ chối.
Về đến phòng, Dương Tuế ôm hoa ngồi xuống ghế, cúi đầu đếm.
Mười một bông, đúng mười một bông.
Đôi mắt Dương Tuế bỗng sáng lên, tâm trạng cô lúc này như những bông hoa kia, rạng rỡ nở hoa.
Thật ra, Bách Hàn Tri đã từng tặng hoa cho cô.
Cũng là hoa hồng đỏ.
Cũng là mười một bông.
Vào học kỳ hai năm lớp mười một, không lâu sau khi nhập học.
Ngày 14 tháng 3.
Hôm đó là ngày Valentine Trắng.
Đối với những ngày lễ như Valentine, học sinh đang trong độ tuổi dậy thì thường rất hào hứng và háo hức.
Tặng hoa đã trở thành chuyện bình thường.
Hầu như ai cũng có một bông hoa trong tay, tặng cho bạn gái, tặng cho bạn trai, đại diện cho tình bạn hoặc là lời tỏ tình thử.
Người như Bách Hàn Tri không thiếu người tặng hoa.
Trưa hôm đó, sau khi ăn trưa, Dương Tuế đang tự học trong lớp, chỉ có vài học sinh, hành lang ồn ào tiếng nam nữ đùa giỡn.
Bách Hàn Tri không có trong lớp, không biết đi đâu.
Dương Tuế nhìn ra ngoài cửa sổ, từ chỗ ngồi của cô có thể nhìn thấy sân bóng rổ.
Có người đang chơi bóng rổ trên sân, nhưng không thấy bóng dáng anh.
Cô quay lại, làm bài tập một cách lơ đãng.
Lúc này, khóe mắt cô thoáng thấy một màu đỏ tươi lướt qua, mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng thoang thoảng.
Dương Tuế bị dị ứng phấn hoa, khá nặng, cô vô thức lấy tay che miệng và mũi.
Ngoái đầu nhìn.
Là một cô gái rất xinh đẹp, không mặc đồng phục, cao ráo mảnh mai. Cô ấy bưng bó hoa hồng đỏ, đi đến bàn của Bách Hàn Tri, đặt hoa lên đó.
Khi cô gái đặt hoa xong và định rời đi, Dương Tuế vội vàng quay lại, cúi đầu tiếp tục làm bài, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thực tế, mỗi nét bút cô viết trên giấy thi đều dùng hết sức lực.
Đầu bút xẹt qua giấy, để lại vết rách.
Không rõ cảm xúc lúc đó của mình.
Thất vọng, chua xót, ghen tị.
Anh từ trước đến nay luôn là tâm điểm chú ý, những cô gái thích anh đếm không xuể. Nhưng anh chưa từng chấp nhận quà tặng hay lời tỏ tình của bất kỳ ai, anh luôn từ chối một cách lịch sự và dịu dàng.
Dù vậy, vẫn có người không ngừng theo đuổi bất chấp tất cả.
Dương Tuế ngưỡng mộ sự can đảm của họ.
Dù kết quả là vô vọng, ít nhất họ đã cố gắng, đã thử.
Còn cô thì sao? Chỉ có thể lặng lẽ ở một góc, diễn một vở kịch câm một mình.
Tự ti như một lời nguyền tàn nhẫn không thể tháo gỡ.
Không lâu sau, Bách Hàn Tri trở lại.
Anh đi đến bàn, nhìn thấy bó hoa hồng đỏ, trầm ngâm một lúc rồi đến trước mặt cô, hỏi nhỏ: “Dương Tuế, cậu thích hoa không?”
Dương Tuế tưởng mình nghe nhầm.
Cô ngẩng đầu lên cứng nhắc, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen láy của anh.
Dù bị dị ứng phấn hoa, chưa bao giờ dám đến gần hoa tươi, nhưng cô vẫn gật đầu như bị ma xui quỷ khiến: “Thích.”
Sau đó, Bách Hàn Tri lấy bó hoa hồng trên bàn mình, đặt trước mặt cô, “Tặng cậu.”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng khiến lòng Dương Tuế dâng trào cảm xúc.
“Cảm ơn.”
Cô hiểu rõ, có lẽ anh chỉ không biết xử lý thế nào với những bông hoa rắc rối và khiến anh đau đầu này, nên mới tặng cho cô.
Nhưng cô vẫn rất vui, rất vui.
Nhớ lại chuyện xưa, khóe môi Dương Tuế không tự chủ được mà cong lên, giống như cả người được ném vào một hũ mật, dù chết chìm trong đó cũng vui vẻ chịu đựng.
Tối nay anh không do dự mua mười một bông hoa hồng tặng cô.
Điều đó có nghĩa là, anh nhớ, anh thực sự nhớ tất cả. Mọi khoảnh khắc và chi tiết họ đã trải qua cùng nhau.
Nhưng Dương Tuế không biết.
Mười một bông hoa hồng đó, thật ra là món quà Valentine mà Bách Hàn Tri đã cố ý mua để tặng cô.
Danh sách chương