Editor: Saki

Đang lúc Dương Tuế đau đầu suy nghĩ cách xin lỗi cho thật chân thành, Bách Hàn Tri lại bất ngờ yêu cầu cô cười với anh.

Quá bất ngờ, Dương Tuế chưa kịp phản ứng, cô lộ rõ vẻ mặt ngơ ngác.

Cô chớp chớp mắt nhìn anh, rồi cong môi, nở một nụ cười rất chuẩn mực, để lộ tám chiếc răng trắng tinh.

Tuy rạng rỡ và ngọt ngào, nhưng có cái gì đó không tự nhiên, rất gượng gạo, như một robot AI vậy.

Khiến Bách Hàn Tri chợt nhớ đến “cậu bé cười giả” nổi tiếng trên mạng thời gian gần đây.

Nhưng biểu cảm của Dương Tuế rất ngây thơ vô tội, như một chú thỏ trắng nhỏ ngây ngô chưa biết đời.

Ngờ nghệch, hơi ngốc, nhưng cũng có chút đáng yêu.

“Thôi.”

Bách Hàn Tri nhìn đi chỗ khác, lười biếng kéo môi, “Cậu đừng cười nữa.”

Có chút bất lực và chê bai trong giọng nói.

Dương Tuế tưởng Bách Hàn Tri lại sắp giận, đồng thời cũng trào dâng một sự thôi th úc mạnh mẽ muốn thể hiện bản thân và tìm cách cứu vãn tình hình.

Cô bước tới một bước, vỗ vỗ cơ mặt cứng đờ.

Gấp gáp như một đứa trẻ mẫu giáo tranh trả lời câu hỏi, “Tôi cười được, tôi cười được, cho tôi thêm một cơ hội nữa!”

“…”

Tiếp đó, Dương Tuế thực sự đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, rồi lại nở nụ cười rạng rỡ long lanh trên mặt.

Quá sức cố gắng, rõ ràng rất gượng ép, khi cười còn cố tình chớp mắt liên tục.

Càng ngốc hơn.

“Dừng lại.”

Mí mắt Bách Hàn Tri giật giật.

Dương Tuế mở to mắt, đồng tử tròn xoe đầy nghi hoặc, “Vẫn không được sao?”

Rồi cô lại nghiêng đầu cười, vừa giả tạo vừa gượng gạo, vừa cười vừa nói, “Thế này thì sao?”

Khóe miệng Bách Hàn Tri không kiểm soát được mà giật giật.

Anh mím môi, căng thẳng thành một đường thẳng. Anh quay đầu nhìn chỗ khác, như đang cố kìm nén điều gì đó.

Cho đến vài giây sau, từ khóe môi bỗng thoát ra một tiếng cười nhẹ, rất khẽ, chỉ là hơi thở nhẹ.

Nụ cười này, như thể chạm đúng điểm nào đó, càng lúc càng không thể kiềm chế. Bách Hàn Tri không kìm được mà bật cười thành tiếng, vai cũng rung lên.

Có vẻ cũng nhận ra mình cười quá sức phóng túng, anh đưa tay lên, những ngón tay rõ ràng khớp xương che nhẹ trước môi, như muốn kiềm chế lại một chút.

Nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua Dương Tuế trước mặt, anh lập tức không kìm được nữa.

Nhìn thấy Dương Tuế là muốn cười, hoàn toàn không kiểm soát được, như thể bị ấn vào một cái công tắc nào đó vậy.

Dương Tuế vốn đã mơ hồ, cô vừa đang suy nghĩ đổi cách cười khác để dỗ anh xem có được không, kết quả giây sau, Bách Hàn Tri đột nhiên cười.

Đôi mắt anh dãn ra, vẻ mặt vui vẻ, giống như không còn giận chút nào.

Dương Tuế hoàn toàn thở phào, anh vui, cô cũng theo đó mà vui lây.

“Cậu không giận nữa rồi à?”

Bách Hàn Tri quay đầu lại, nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Hai giây sau, như thể được kết nối bởi một sự đồng cảm nào đó, cả hai cùng lúc bật cười.

Thật ra Dương Tuế hoàn toàn không biết Bách Hàn Tri đang cười cái gì, nhưng khi anh cười, cô cũng gần như không kìm được, “phụt” một tiếng, âm thanh trong trẻo như chuông bạc, cười khanh khách không ngừng.

Nhận ra mình cười chẳng có chút thục nữ nào, Dương Tuế lập tức lấy tay che nửa mặt, nhưng mắt vẫn cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

Xung quanh ồn ào, xe cộ qua lại không ngừng, người đi đường tấp nập.

Người đi qua đều bị họ thu hút, lần lượt ngoái nhìn.

Cô gái đứng thẳng thon thả, chàng trai nổi bật giữa đám đông. Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt thuần khiết trong sáng. Gió thổi qua hòa quyện mùi hương thanh khiết và nhiệt huyết nhất của tuổi trẻ từ họ.

Là sự đùa giỡn tình tứ vô tình, cũng là sự bộc lộ chân tình không hay biết.

Bách Hàn Tri thầm hít một hơi, sau khi bình tĩnh lại đôi chút, anh rũ mi mắt nhìn cô chằm chằm.

Nụ cười trên mặt Dương Tuế lúc này mới là chân thật nhất, không có chút giả tạo hay gượng ép nào. Mắt sáng long lanh, hai má ửng hồng nhẹ.

Cảm giác ngọt ngào đến tê dại đầu lưỡi ấy lại trở về.

Bách Hàn Tri vô thức li3m khóe môi, yết hầu dần siết chặt, phát ra giọng hơi khàn, như vô tình nói: “Thế này không phải đẹp hơn sao?”

Rõ ràng nghe như đang chê bai hành động cười giả tạo vừa rồi của cô, nhưng chỉ một câu “đẹp hơn” đơn giản của anh đã khiến Dương Tuế đỏ mặt vì ngượng.

Cô luống cuống cúi đầu, những ngón tay vô thức đan vào nhau.

Thật ra từ khi cô giảm cân, thường xuyên được khen xinh đẹp. Chắc chắn là vui, nhưng trong lòng luôn có cảm giác trống trải.

Nhưng khi được Bách Hàn Tri công nhận, khoảng trống trong lòng cô đã được lấp đầy hoàn toàn.

Chỉ có cô hiểu rõ nhất, quyết tâm giảm cân của mình bắt nguồn từ ai.

Tất nhiên là vì Bách Hàn Tri.

Cô hiểu rõ, cô và Bách Hàn Tri chưa bao giờ ở cùng một vạch xuất phát, anh đích thực là đứa con cưng của trời.

Như vầng trăng trên trời, xa vời vợi, không ai với tới được, không ai có được.

Nhưng lúc đó, trong lòng luôn ấp ủ một chút ảo tưởng không thực tế, cô cầu nguyện với trời mỗi ngày, hy vọng có thể gặp lại anh.

Nếu thực sự có thể gặp anh ở đại học Giang, thì cô nhất định phải đối diện với anh bằng một diện mạo và tư thế hoàn toàn mới.

Cô hiểu sâu sắc bản thân trước kia tệ và ảm đạm đến mức nào.

Vì vậy cô quyết tâm giảm cân, nâng cao và thay đổi bản thân, thoát khỏi mọi nhãn mác đáng chê trách trước đây.

Giai đoạn đầu giảm cân thật sự rất khổ và mệt. Kiểm soát chế độ ăn, tập luyện cường độ cao, cơ thể đau đớn tan nát. Đau đến nỗi vô số đêm phải trùm chăn kín để kìm nén tiếng khóc.

Nhưng thực tế chứng minh, mọi sự kiên trì đều đáng giá.

Bách Hàn Tri đã nhìn thấy sự thay đổi của cô.

Một câu “đẹp hơn” của anh khiến cô cảm thấy hài lòng xưa nay chưa từng có.

Thậm chí còn xúc động đến rơi nước mắt.

Cô rất mừng vì có thể gặp lại anh trong trạng thái mà cô tự cho là tốt nhất.



Người ở trạm xe buýt dần đông lên.

Vốn đã ở cổng trường, phần lớn những người đợi xe buýt đều là sinh viên cùng trường. Bách Hàn Tri là nhân vật nổi tiếng của trường, thêm vào đó Dương Tuế cũng nổi tiếng nhờ một màn múa trong buổi huấn luyện quân sự đầu năm, hai người đứng cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

Một lúc sau đã gây ra nhiều bàn tán xôn xao.

Dương Tuế nhận ra ánh nhìn khác lạ của mọi người, cô cảm thấy rất không thoải mái.

Đúng lúc cô vừa định nói với Bách Hàn Tri là muốn về, anh đã lên tiếng trước: “Tôi đưa cậu về trường nhé?”

Phản ứng đầu tiên của cô là sợ làm phiền anh, muốn từ chối một cách ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng thực sự không nỡ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào được ở bên anh.

“Được.” Cô khẽ đáp, cắn môi để che giấu niềm vui thầm kín.

Hai người sánh vai nhau, rời khỏi trạm xe buýt, đi về phía cổng phía nam.

Vào thời điểm này, đúng là lúc lưu lượng người qua lại ở cổng phía nam đông nhất, một dãy phố ẩm thực dài, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào.

Cổng phía nam không phải cổng chính của trường, tương đối nhỏ hơn nhiều, chỉ mở một cánh cửa hàng rào hình chữ nhật.

Trong khuôn viên trường, dọc hai bên đường, tất cả đèn đường đều sáng, dưới ánh đèn, những con côn trùng nhỏ bay dày đặc.

Gần đến mùa hoa hải đường, những nụ hoa màu hồng dần nở ra, lộ ra nhụy h0a mềm mại.

Người qua lại rất đông, thấy Bách Hàn Tri và Dương Tuế đi cùng nhau, ai cũng ngạc nhiên, một lúc sau tiếng xì xào nổi lên khắp nơi.

Dương Tuế cảm thấy hơi bối rối trong lòng. Có lẽ những trải nghiệm ở cấp ba đã để lại cho cô một bóng ma quá sâu đậm, khi đi cùng Bách Hàn Tri, bị mọi người chú ý và bàn tán, cô luôn sinh ra cảm giác hoang mang, cũng sợ gây phiền phức và hiểu lầm cho Bách Hàn Tri, bản thân việc xin số liên lạc lần trước đã khiến người khác hiểu lầm Bách Hàn Tri rồi.

Cô vô thức dịch sang bên cạnh hai bước, kéo giãn khoảng cách với Bách Hàn Tri một chút.

Liếc nhìn, thấy khoảng cách vẫn hơi gần, nên cô lại lặng lẽ dịch sang bên cạnh vài bước nữa.

Đôi mắt cô như một thước đo, đo lường khoảng cách giữa hai người, luôn cảm thấy quá gần, nên cứ liên tục dịch sang một bên.

Cho đến khi giữa hai người xa đến mức có thể đứng thêm hai người nữa, cô mới cảm thấy hơi yên tâm.

Bây giờ chắc không khiến người ta suy nghĩ nhiều nữa nhỉ.

Đúng lúc đó, một chiếc xe chạy qua bên cạnh, Dương Tuế đang tâm sự nặng nề, hoàn toàn không chú ý xe đang đến gần cô, cô thậm chí còn đang dịch sang một bên.

“Bíp —”

Tiếng còi xe vang lên.

Dương Tuế bỗng nhiên hoàn hồn, đèn pha của xe nhấp nháy về phía cô hai lần, cô đưa tay lên che ánh sáng chói mắt, vừa định tránh né thì cổ tay đã bị một lực nóng bỏng mạnh mẽ nắm lấy.

Ngay sau đó cơ thể cô bị lực này kéo lại.

Đột ngột không kịp chuẩn bị, cô bất ngờ.

Thân hình cô nhẹ nhàng như cánh hoa rơi, theo gió thổi đến bên cạnh anh.

Sức anh hơi mạnh, nắm chặt cổ tay cô, khi kéo về, cô không kiểm soát được mà đâm vào lồ ng ngực anh.

Lòng bàn tay cô ấn lên ngực anh.

Dù qua lớp vải, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh, cũng có thể cảm nhận rõ ràng một cơ thể đàn ông trưởng thành dưới lớp vải, cảm giác cơ bắp cứng cáp căng phồng.

Dưới lòng bàn tay là nhịp tim trầm mạnh của anh, lồ ng ngực anh nhấp nhô theo hơi thở.

Mũi ngửi thấy mùi sữa tắm thanh mát trên người anh.

Dương Tuế ngẩng đầu lên, đôi mắt như đá ngầm trong bóng tối, sắc bén và đen láy. Đường cong hàm cứng cáp mượt mà. Khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy rõ những nếp nhăn mờ trên môi mỏng của anh, khóe môi đang dần hạ xuống.

Tay anh rất nóng, nóng đến cổ tay cô, như thể cả xương cũng sắp tan chảy.

Dương Tuế giật mình tỉnh táo, lúng túng lùi lại một bước, cô nghiêng đầu sang một bên, như muốn che giấu vẻ mặt cực kỳ không tự nhiên của mình.

Nhưng chưa kịp rút tay ra khỏi tay Bách Hàn Tri, ngón tay anh lại dùng lực kéo cô về phía trước một chút.

Anh thuận tiện bước sang bên trái.

Lần này cô không đâm vào lồ ng ngực anh, mà đổi vị trí với anh, anh đi ra ngoài cùng.

“Đi xa như vậy, giả vờ không quen à?”

Sau khi đổi vị trí, Bách Hàn Tri buông tay cô ra. Khóe mắt hơi cụp xuống, liếc nhìn cô từ trên cao.

“Không, không có.”

Bị Bách Hàn Tri chỉ đúng tâm tư, Dương Tuế ngượng ngùng cúi đầu, nhưng miệng vẫn chống chế.

Dương Tuế đi bên trong cùng, bên trái là Bách Hàn Tri, bên phải là bồn hoa, giờ dù muốn giữ khoảng cách cũng không còn đường lùi. Chẳng lẽ đi sau lưng anh sao, vậy cũng quá cố ý.

Ánh mắt Bách Hàn Tri tập trung vào mặt cô, trầm ngâm vài giây rồi lại hỏi: “Đi với tôi, rất mất mặt sao?”

Dương Tuế gần như không do dự, lắc đầu như trống bỏi: “Không phải vậy!”

Ngập ngừng vài giây, cô thành thật nói: “Người khác đang nhìn chúng ta, lỡ như… bị hiểu lầm…”

“Tôi không sợ người khác hiểu lầm.” Bách Hàn Tri khéo léo đưa câu hỏi ngược lại, “Cậu sợ à?”

Câu nói nhẹ nhàng “không sợ người khác hiểu lầm” khiến nhịp tim của Dương Tuế rối loạn. Đầu óc cô như bị rối tung trong chốc lát, “Tôi sợ… ảnh hưởng đến cậu.”

Mấy chữ cuối chưa kịp nói hết, Bách Hàn Tri đã “chậc” một tiếng, cười nhạo nói: “Được rồi, sợ đến thế thì cậu đi nhanh lên đi.”

“…”

Câu nói không thể nghe ra cảm xúc, nhưng Dương Tuế lại vô cùng hoảng sợ, lo Bách Hàn Tri hiểu lầm ý của mình. Cô vừa lắc đầu vừa vẫy tay, vội vàng giải thích: “Không phải! Tôi không có ý đó! Cậu đừng nghĩ nhiều!”

Cô lo lắng đến nỗi mặt đỏ bừng lên.

Thật ra Bách Hàn Tri biết ý định của cô khi cố tình giữ khoảng cách với anh, anh chỉ cố ý trêu chọc cô thôi.

Phát hiện ra vẻ mặt lo lắng của cô khá thú vị.

“Vậy để tôi nhường chỗ cho cậu.”

Bách Hàn Tri nổi hứng nghịch ngợm, cố ý dịch sang bên cạnh vài bước lớn, khoảng cách giữa họ lập tức được nới rộng ra.

Dương Tuế càng lo lắng hơn, gần như muốn khóc. Cô cũng chẳng còn quan tâm người khác có hiểu lầm hay không, miễn là Bách Hàn Tri đừng hiểu lầm cô là được.

Cô vội vàng bước nhanh, chạy đến bên cạnh anh, “Tôi thật sự không có ý đó, cậu đừng giận nhé.”

Bách Hàn Tri không nhịn được nữa, bỗng bật cười.

Anh nhận ra, khi ở bên Dương Tuế, tâm trạng không chỉ trở nên tốt hơn mà còn trở nên rất trẻ con.

Đặc biệt là cái suy nghĩ “xấu xa” không kiềm chế được muốn trêu chọc cô.

“Đi cùng cậu, tôi cảm thấy rất có thành tựu đấy.” Bách Hàn Tri đột nhiên nói.

Dương Tuế không thể tin nổi: “Hả?”

Một lúc ngỡ rằng tai mình có vấn đề.

Bách Hàn Tri lơ đãng xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón út, vừa cụp mắt nhìn cô, hàng mi dày đen như một mảng bóng tối, nhưng trong đôi mắt lại lấp lánh ý cười đùa cợt, rất có hứng thú, nửa đùa nửa thật nói: “Dù sao… trong mắt người khác, cậu là người phụ nữ mà ngay cả tôi cũng không có được.”

Dương Tuế: “…”

Thì ra những chuyện đồn đại ầm ĩ trên diễn đàn, anh cũng biết.

Dương Tuế ngượng đến mức phải che mặt, mặt nóng đến mức có thể chiên trứng gà được.

Một hơi nghẹn lại ở cổ họng, cả tai cũng căng lên.

Câu nói này thật sự không biết trả lời thế nào.

Nên chỉ có thể im lặng.

Trên đường vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào họ.

Có lẽ Bách Hàn Tri đã quen với ánh mắt của người khác, anh luôn tỏ ra thờ ơ, phớt lờ những lời bàn tán của mọi người.

Đúng như lời anh nói, anh dường như chẳng hề sợ người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Dương Tuế.

Dương Tuế không kìm được cảm giác vui sướng trong lòng, giống như một hũ siro bị đổ tràn, ngập đầy cả lồ ng ngực.

Cô vốn tưởng anh sẽ để tâm đ ến chuyện đó.

Nhưng bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo, im ắng.

Dương Tuế lại không khỏi căng thẳng.

Phải tìm chủ đề gì đó để nói chuyện.

Nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra chủ đề nào thích hợp.

Bách Hàn Tri thích chơi game, nhưng cô lại không hiểu biết về game, không có gì để nói thật khiến người ta xấu hổ.

Suy đi tính lại, trong lòng cô bỗng dấy lên một ý muốn thăm dò. 

Cô liếc nhìn anh một cách e dè, cuối cùng không kìm được tò mò, đã hỏi ra câu hỏi đã làm cô băn khoăn bấy lâu: “Năm lớp mười hai, tôi nghe nói cậu chuyển trường rồi đi nước ngoài, có đúng không?”

Cô thật sự muốn hỏi rằng cô gái ngoại quốc đã nhào vào vòng tay anh ngày hôm đó là ai.

Nhưng cô tự nhận thức được rằng mình không có bất kỳ tư cách hay lập trường nào để hỏi câu hỏi này. Vì vậy, cô chỉ có thể chọn cách dò hỏi gián tiếp, kín đáo và hợp lý.

Khi đề cập đến vấn đề này, sắc mặt Bách Hàn Tri rõ ràng tối sầm lại, giọng nói rất nhạt: “Tôi không chuyển trường, mà là tạm nghỉ học.”

Câu trả lời của anh khiến Dương Tuế bất ngờ, “Tại sao lại nghỉ học?”

Bách Hàn Tri cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc dâng trào trong đáy mắt. Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Mẹ tôi bệnh nặng, tôi qua Anh để ở bên bà trong những ngày cuối cùng.”

Khi anh chín tuổi, ba mẹ ly hôn, mẹ tái hôn và sang Anh.

Sau khi ba mẹ ly hôn, ban đầu Bách Chấn Hưng không cho phép mẹ gặp anh, cũng không cho anh liên lạc với mẹ. Sau này, khi mẹ từ bỏ quyền nuôi con, Bách Chấn Hưng mới nới lỏng, cho phép Bách Hàn Tri sang Anh thăm mẹ vào dịp nghỉ hè và đông.

Bách Chấn Hưng là người có tính kiểm soát rất cao, từ nhỏ đã nghiêm khắc dạy dỗ anh, đặt nhiều kỳ vọng vào anh, mọi hành động của Bách Hàn Tri đều phải nằm trong tầm kiểm soát của ông.

Sự nghiệp của Bách Chấn Hưng ngày càng phát triển, có các chi nhánh công ty ở nhiều thành phố và quốc gia. Khi còn nhỏ, Bách Hàn Tri thường xuyên phải chuyển trường vì phải theo sự điều động công tác của Bách Chấn Hưng. Ngay cả khi Bách Chấn Hưng đi công tác vài tháng cũng phải cho anh chuyển trường đến thành phố nơi ông công tác.

Không thể để Bách Hàn Tri ở nhà một mình, sợ anh học hư, sợ anh thoát khỏi sự kiểm soát, càng sợ anh lén lút liên lạc với mẹ và chạy sang Anh theo mẹ.

Đến lớp mười một, trụ sở chính của công ty Bách Chấn Hưng chuyển đến thành phố Giang, anh chuyển học đến trường trung học Ngọc Hành.

Tưởng rằng mọi thứ đã ổn định, nhưng không ngờ một tin dữ bất ngờ ập đến phá vỡ tất cả sự yên bình.

Mẹ bị ung thư giai đoạn cuối, không còn nhiều thời gian.

Anh cương quyết mua vé máy bay, đi Anh.

Có lẽ thấy mẹ không còn sống được bao lâu nữa, Bách Chấn Hưng hiếm khi không ngăn cản, cho anh nghỉ học, để Bách Hàn Tri ở lại Anh, bên cạnh mẹ trong những ngày cuối đời.

Ở Anh khoảng ba tháng, mẹ qua đời, sau khi tham dự tang lễ, Bách Hàn Tri trở về thành phố Giang.

Anh không quay lại trường học, mỗi ngày đều sống phí phạm, chui rúc trong phòng chơi game. Không thấy ánh mặt trời, để bản thân chìm vào vũng lầy sâu thẳm.

Chính từ lúc đó, anh học được cách hút thuốc và uống rượu.

Mãi đến một tháng trước kỳ thi đại học, anh mới dần điều chỉnh lại trạng thái, thoát ra khỏi sự suy sụp, tĩnh tâm lại, ở nhà học tập.

Lúc đầu, trong một thoáng, anh thực sự muốn cứ thế sa đọa, trở thành một đống bùn nhão không thể vực dậy được, đó chính là sự trả thù và phản kháng tốt nhất đối với Bách Chấn Hưng.

Nhưng nghĩ lại, điều đó có lợi gì cho anh?

Hư hỏng thì sẽ thực sự hư hỏng, ngoài việc làm Bách Chấn Hưng thất vọng ra, ngay cả bản thân anh cũng sẽ khinh thường chính mình.

Điều anh nên làm là thoát khỏi sự ràng buộc, chứ không phải đắm mình rơi xuống.

“Xin lỗi…”

Dương Tuế không ngờ lại là lý do này, vô tình chạm vào nỗi đau của Bách Hàn Tri, cô đau lòng như bị dao cắt, cảm giác tội lỗi nhấn chìm cô, “Thật sự xin lỗi, tôi không nên hỏi…”

Bách Hàn Tri thấy cô áy náy đến mức gần như khóc, bất đắc dĩ cười một tiếng, nhưng đồng thời cũng dâng lên một cảm xúc không tên.

Hơi ấm áp, hơi ngứa ngáy.

Như có một sợi lông tơ nhỏ, vô cớ lướt nhẹ trên trái tim anh, thoang thoảng như có như không.

Không biết từ lúc nào, họ đã đi đến dưới ký túc xá.

Họ dừng bước, đứng dưới cây ngô đồng bên đường, tán lá sum suê che khuất ánh đèn, mặt đường phủ một bóng đen đậm đặc.

Họ tình cờ trốn trong bóng tối này.

Dưới ký túc xá nữ, mỗi tối đều có cảnh tượng hoành tráng, đó là từng cặp đôi ôm hôn nhau, quyến luyến khó rời.

Bách Hàn Tri bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác bồn chồn khó hiểu, nhanh đến mức khó nắm bắt.

Đầu lưỡi li3m qua kẽ răng, mím môi. Anh làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Dương Tuế, xin lỗi không có tác dụng gì đâu.”

Dương Tuế càng cảm thấy áy náy hơn, cảm giác tội lỗi dâng trào, cô rất chân thành nhìn anh, “Vậy phải làm thế nào thì cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn đây?”

Trong bóng tối mờ mịt, đôi mắt sâu thẳm ấy bỗng lóe lên ánh sáng ranh mãnh, anh cong môi xấu xa, chậm rãi nói: “Phải ôm một cái mới đỡ, làm sao bây giờ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện