Đầu lưỡi dây dưa, ý loạn tình mê.

Từ cường đoạt đến dịu dàng.

Mà thứ làm Ôn Địch không chịu nổi nhất chính là sự dịu dàng lơ đễnh, cái ôm nhẹ nhàng của anh, đầu lưỡi vốn là của cô vào giờ phút này lại dường như không phải thế nữa, nó hoàn toàn mất kiểm soát mà feel theo tiết tấu của anh.

Anh mang cô đi cảm nhận sự điên cuồng, động tình, và tê dại.

Sau đó trầm mê.

Nghiêm Hạ Vũ không quên cho cô thời gian hô hấp, cứ cách hai phút anh sẽ rời khỏi môi cô mấy giây, ngay khi cô nghĩ nụ hôn này đã kết thúc thì anh lại phủ lên đó lần nữa.

Bữa tiệc linh đình trên đầu lưỡi giờ phút này là mỹ thực đối với anh.

Nụ hôn anh trao cô cũng vậy.

Ôn Địch nghiêng đầu, tóm được cơ hội che miệng anh lại: “Thả em xuống, em muốn về.” Không thể ở trong này quá lâu được.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô rồi hôn lên lòng bàn tay cô một cái.

Ôn Địch bị hôn như muốn bỏng cả người, cô nhanh chóng rút tay về.

Nghiêm Hạ Vũ cũng không thả cô xuống, mà đổi từ ôm dọc thành ôm ngang, cả người cô bị anh khảm chặt vào lòng.

Anh ra điều kiện: “Em hôn anh một cái rồi anh sẽ thả em xuống.”

Nụ hôn điều kiện này không phải chỉ hôn chuồn chuồn lướt nước một cái là lừa gạt qua được.

Nhưng Ôn Địch sẽ không chủ động hôn sâu anh: “Anh không sợ tê tay thì cứ ôm đi, em sẽ dây dưa với anh đến cùng.”

Nghiêm Hạ Vũ tự có chừng mực, nếu anh tiếp tục quấy rối nữa thì sẽ làm chậm trễ chuyện chính của cô mất: “Đêm đến em về nhà rồi thì lại tiếp tục sau, giờ em đi xã giao với người ta trước đi.”

Anh thả cô xuống.

Ôn Địch lấy son từ trong túi xách ra, thoa đều xong mới mở cửa ra ngoài.

Lại trùng hợp thấy Nghiêm Hạ Ngôn ở phía đối diện.

Nghiêm Hạ Ngôn đến là để đón anh trai về nhà, thấy Ôn Địch ở đây, cô ấy cũng không bất ngờ gì lắm. Ôn Địch cùng tuổi với cô ấy, hơn nữa còn lớn hơn cô ấy hai tháng, vậy nên cô ấy gọi một tiếng: “Chị Ôn Địch, đã lâu không gặp.”

Ôn Địch cười cười: “Đến tìm anh trai hả?”

“Vâng, tìm anh ấy có chút việc.”

Cũng không ai có ý muốn nán lại, chào hỏi qua loa xong thì lướt qua người nhau.

Nghiêm Hạ Vũ nghe giọng của em gái nên kéo cửa từ trong ra.

Anh cài lại dây đồng hồ: “Sao em lại ở đây?”

“Đi ngang qua.” Nghiêm Hạ Ngôn không nói thật, chỉ tựa người lên khung cửa, nhìn chằm chằm mặt anh trai mình, vẻ mặt anh vẫn nhạt nhẽo trước sau như một, không nhìn ra vui buồn.

Ôn Địch lại đây chắc có lẽ là vì muốn phân rõ giới hạn với anh, nhỉ.

Nghe nói kịch bản [ Thế gian không bằng anh ] đã chế tác xong, hợp tác giữa anh và Ôn Địch tạm thời đã kết thúc, hơn bảy tháng ở chung cũng không thể khiến Ôn Địch quay đầu, xem ra chuyện tái hợp là vô vọng.

Trên cơ bản thì Ôn Địch không đi theo đoàn làm phim, chỉ ngoại trừ bộ [ Mặt trái dục vọng ] do cô tự bỏ vốn đầu tư. Đoán chừng anh trai cô ấy cũng không có mặt mũi lớn đến mức có thể khiến cô vào đoàn [ Thế gian không bằng anh ].

“Xe em để dưới lầu, anh cho tài xế của anh tan ca sớm đi, em đưa anh về.”

"Không cần." Nghiêm Hạ Vũ cầm cái túi trên bàn trà và tập tài liệu lên: “Anh muốn đưa Ôn Địch về.”

Nghiêm Hạ Ngôn thầm thở dài trong lòng. “Vậy cũng được.” Cô ấy sánh vai với anh mình cùng nhau đi xuống lầu, lúc đi thỉnh thoảng nhìn vào góc mặt anh, muốn nói lại thôi.

“Thiếu thứ gì thì cứ nói thẳng.”

“Em có thể thiếu gì chứ.”

Thật ra tối nay Nghiêm Hạ Ngôn đặc biệt đến đón anh là do sợ anh thất tình.

“Anh với Ôn Địch đang quen nhau.”

“Ôi...” đệch!

“Đừng chửi thề.”

“Em định nói “ôi trời”, thề đâu mà thề.” Nghiêm Hạ Ngôn quá mức kích động đẩy anh hết cái này đến cái khác, sau đó lại cầm cánh tay anh lên dùng sức lắc qua lắc lại mấy lần: “Chuyện vui như vậy sao anh không nói cho em sớm, hại em lo lắng dùm anh cả một đêm.”

Nghiêm Hạ Vũ: "Vừa mới xác định quan hệ thôi."

Đang ở nơi công cộng nên Nghiêm Hạ Ngôn cố đè nén những lời mình muốn nói xuống, loại cảm giác vui sướng này khó mà nói nên lời.

“Vậy anh nhanh chóng công khai đi.”

Nghiêm Hạ Vũ tìm một lời giải thích hợp lí: “Bọn anh chỉ yêu ngầm thôi, không nên phô trương.”

Nghiêm Hạ Ngôn nửa tin nửa ngờ: “Tình huống của bọn anh đâu cần phải yêu ngầm đâu? Giờ đâu phải là thời đại học bảy năm trước nữa. Bây giờ Ôn Địch có tiếng tăm rất lớn, cứ đà này thì mấy năm nữa chị ấy sẽ đạt đến đỉnh cao, người khác cũng sẽ không cảm thấy chị ấy đến với anh là có toan tính gì.”

Nghiêm Hạ Ngôn dụ dỗ: “Công khai đi, để người ta biết anh đã có chủ.”

Nghiêm Hạ Vũ: “... Thân phận hiện giờ không thích hợp lắm.”

"Thân phận gì?" Đầu óc Nghiêm Hạ Ngôn mơ hồ luôn rồi.

Nghiêm Hạ Vũ lảng tránh không trả lời: “Về thôi. Đến lúc thích hợp tự nhiên sẽ công khai.”

Nghiêm Hạ Ngôn nhìn chằm chằm anh trai mình: “Anh ăn ngay nói thật đi, là không có thân phận thích hợp hay là hoàn toàn không có thân phận?”

“...”

“Ha ha, anh cứ từ từ mà chịu đựng đi.”

Nghiêm Hạ Ngôn đã đoán ra, cô aasy phất tay với anh một cái.

Nghiêm Hạ Vũ cảm thấy anh chả thèm để ý với mấy cái danh phận kia, dù sao cũng là thứ hư vô.

Trở lại xe, anh nói chuyện mình và Ôn Địch tái hợp cho Khang Ba nghe.

Khang Ba mừng rỡ không thôi, cứ như người vừa mới tìm lại thứ đã mất là anh ta vậy: "Chúc mừng tổng giám đốc Nghiêm."Cuối cùng ông chủ cũng xua tan mây mù, thấy được trăng sáng, sống lâu lên lão làng.

Tuy câu ví von đằng sau không thích hợp lắm, nhưng ý cũng gần như vậy.

Với Khang Ba mà nói thì việc thay ông chủ đến chỗ Ôn Địch lấy vali hành lý đã như một công việc trong lịch trình luôn rồi. Anh ta mong sao sau này chiến tranh lạnh giữa ông chủ và Ôn Địch sẽ ít đi.

“Tổng giám đốc Nghiêm, anh muốn tự mình lái xe sao?”

Vẫn là Khang Ba hiểu ông chủ nhất.

Nghiêm Hạ Vũ thuận theo đó nói: “Để tôi lái, anh tan ca đi.”

Khang Ba và tài xế xuống xe, nhường xe lại cho anh.

Bọn vệ sĩ ở phía sau cũng yên tâm tan ca.

Nghiêm Hạ Vũ ngồi lên ghế lái, gửi tin nhắn cho Ôn Địch: [ Anh chờ em ở bãi đỗ xe. ] Sau đó gửi thông tin bãi đỗ xe qua.

Anh ngả người lên ghế lái, nhìn chằm chằm tấm kính chắn trước mặt mà thất thần, sau đó mở vòng bạn bè của Ôn Địch ra, tải về mấy tấm ảnh, trong đó có hai tấm Ôn Địch đang ôm Ôn Ôn, cúi đầu chơi đùa với nó.

Anh ghi caption: [ Đây là Ôn Ôn – con gái tôi, năm nay được 5 tuổi rồi. ]

Có đứa bạn rep: [ Rốt cuộc cậu muốn đăng ảnh mèo của tiên nữ hay là tiên nữ. ]

[ Xinh đẹp hệt thú bông, đều là do thừa hưởng khí chất của má mì. ]

Bọn họ ai cũng biết Nghiêm Hạ Vũ không có hứng thú gì với mèo, vòng bạn bè có nhiều người đăng ảnh mèo như thế, nhưng anh chỉ đăng lại mỗi mèo của Ôn Địch thôi.

Nhắn qua nhắn lại bình luận đã lên đến hàng trăm.

Đa số đều là trêu anh: [ Ùi ui, lên chính thức rồi à? ]

[ Ôn Ôn có biết cậu là bố nó không đấy? ]

[ Biết cái gì mà biết, hình là cậu ấy trộm trên vòng bạn bè của Ôn Địch thôi. ]

Bọn họ chỉ dám đùa cợt anh trong mấy việc liên quan đến Ôn Địch, anh cũng chẳng so đo bao giờ.

Nghiêm Hạ Vũ thoát khỏi vòng bạn bè, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xem thử Ôn Địch đã đi ra khỏi khách sạn chưa.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, cảm thấy có lẽ cô chưa thấy tin nhắn mình gửi nên gọi cho cô.

Ôn Địch bắt máy: “Alo.”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn thấy bóng người quen thuộc nên cúp điện thoại.

Ngay khi cô sắp đến, anh đẩy cửa xe ra: “Lên từ chỗ này này.”

Từ ghế lái ngồi vào chỗ ghế phụ, là chuyện trước kia cô thích nhất.

Nghiêm Hạ Vũ cho ghế ngả ra sau, chừa lại một khoảng không gian vừa đủ, anh xoắn ống tay áo lên, rồi vươn tay về phía Ôn Địch: “Lên đi.”

Ôn Địch ngồi lên đùi anh, anh ôm ngang cô, hôn lên môi cô một cái rồi mới nâng cô lên, cơ bắp trên cánh tay căng phồng ra, anh dùng sức, nhanh chóng nâng cô qua khỏi bệ tỳ tay, cố định cô lên ghế phụ.

Sau khi ổn định lại hơi thở anh mới cài đai an toàn giúp cô.

Ôn Địch trở tay xoa xoa hông và đầu gối mình, sau đó khẽ liếc anh một cái, không nói gì.

Nghiêm Hạ Vũ rất quen thuộc với ánh mắt này, đó là ánh mắt soi mói, trách anh làm việc không tốt, hại cô đau.

“Đã mấy năm không ôm rồi, sơ suất là chuyện rất bình thường.”

Anh chỉnh lại ghế ngồi lần nữa: “Sau này ôm thêm mấy lần là được rồi.”

Chỉnh chỗ ngồi xong, Nghiêm Hạ Vũ xoắn ống tay áo xuống, vừa rồi anh có tháo chiếc khuy măng sét đặt trên bảng điều khiển, anh nhặt nó lên rồi thong dong cài vào.

Sau lại nghĩ đến gì đó mà gỡ khuy măng sét đã cài xong xuống.

Anh búng tay một cái, khuy măng sét rơi xuống dưới chân Ôn Địch.

“Nhặt giúp anh với.”

Nghiêm Hạ Vũ muốn bày trò.

Ôn Địch thấy rõ anh là cố ý vứt khuy măng sét đi nên cô không nhặt mà còn đá một cước.

Nghiêm Hạ Vũ cười, cũng không nói gì, chỉ nhìn vào kính chiếu hậu rồi lùi xe về.

Ôn Địch khom lưng nhặt khuy măng sét kia lên, sau đó kéo đai an toàn lại.

Cô lấy khăn tay ra cẩn thận lau chùi khuy măng sét rồi hỏi anh: “Có muốn cài vào hay không?”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn đường, mấy giây sau mới nói: “Không. Cài vào chút nữa cũng phải gỡ ra.”

Ô tô lái vào đường cái, tốc độ chậm lại.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: “Sau này ở chỗ kia của anh nhé? Có lẽ tạm thời em sẽ không tìm được khu chung cư nào có thể ngắm cảnh đêm tốt hơn chỗ kia đâu.”

Ôn Địch chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có cảnh đêm nào mà em chưa từng nhìn.”

Thứ quan trọng là cảnh đêm sao?

Không phải.

Nghiêm Hạ Vũ: “Lúc đó anh có ở nhà đâu?”

Anh ở nhà, xem cùng với cô.

“Lúc nghỉ ngơi mà xem phim với anh thì khác gì cúng không tiền cho TV.”

“...”

Ôn Địch không thèm nói chuyện với anh nữa.

Ô tô đã đi đến khu chung cư của anh, nhưng Nghiêm Hạ Vũ vẫn lái xe về hướng chung cư của cô.

Nghiêm Hạ Vũ hạ cửa xe xuống, làn gió dịu nhẹ hiếm có của đêm tháng năm thổi lên mặt anh và cô.

Anh muốn mời cô vào đoàn làm phim [ Thế gian không bằng anh ], nên hỏi cô có đồng ý không.

Ôn Địch từ chối: “Khi nào rảnh ghé vào đoàn làm phim xem xét là được rồi.”

Nghiêm Hạ Vũ cũng không miễn cưỡng: “Vậy mỗi điểm quay em đến xem xét một lần nhé.”

Vị trị của những điểm quay đều là cô chọn.

Đến dưới chung cư, Nghiêm Hạ Vũ xuống xe đưa cô lên nhà.

Ôn Địch đã sớm không nhớ rõ những lời anh nói trong phòng nghỉ VIP, lúc ấy cô không cho là thật.

Nhưng, trước khi cô mở cửa ra, Nghiêm Hạ Vũ lại ôm ngang cô lên, nhìn vào mắt cô nói: “Bây giờ tiếp tục nào, hôn anh một cái, anh sẽ thả xem xuống.”

Đây là lí do vừa rồi anh nói không cần cài khuy măng sét vào, cài vào cũng phải gỡ ra.

Dù sao cũng ở trước cửa nhà mình, cô không vội vào, ở đây dây dưa với anh cũng được thôi.

Ôn Địch chọc vào vị trí trái tim anh: “Nơi này của anh hư hỏng quá đi.”

Nghiêm Hạ Vũ hơi ngẩng đầu lên nhìn cô: “Từ khi trao nơi đó cho em, nó đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Từng trao cho người khác rồi à?”

“Em cũng biết mà, đừng tranh cãi nữa nhé. Anh cũng cố hết sức để nó có thể tốt hơn, nhưng em biết đấy, thương trường cá lớn nuốt cá bé, anh cũng đâu còn cách nào.”

Nghiêm Hạ Vũ dỗ dành cô: “Hôn anh một cái đi, anh còn phải trở về xử lý công việc nữa.”

Ôn Địch: “Vậy anh thả em xuống đi, đơn giản hơn nhiều.”

“Muốn ôm em thêm một lát.”

Tay Ôn Địch đồ theo những đường nét sắc bén của anh, từ trán đến cằm, còn Nghiêm Hạ Vũ thì cứ lặng lặng nhìn cô như thế.

Tay Ôn Địch lại vòng về trán anh, dọc theo sống mũi rồi dừng lại nơi bờ môi, ấn xuống. Cô cúi đầu, cắn lên môi dưới anh.

Hôn sâu là chuyện không thể nào.

Cho anh nếm chút đau đớn.

Chờ khi cô rời khỏi môi anh thì Nghiêm Hạ Vũ lại ghé sát vào gò má cô, thấp giọng nói: “Dù sao anh cũng rơi vào tay em rồi, sau này em cứ chậm rãi trừng trị anh, ngủ ngon nhé.”

Ôn Địch mở khóa vân tay, Nghiêm Hạ Vũ bế cô vào nhà, giúp cô đóng cửa lại.

Chuyện hôm nay hệt như một giấc mộng.



Nghiêm Hạ Vũ trở lại căn hộ, dì Thôi vẫn chưa về, đang mở một kiện hàng, là ổ mèo anh đặt ở trên mạng, cho công chúa nhỏ Ôn Ôn.

Không thể để nó sống trong một gia đình đơn thân mãi.

Dì Thôi hỏi, khi nào đón Ôn Ôn trở về.

Đây là mong muốn từ một phía của Nghiêm Hạ Vũ, không biết Ôn Địch có đồng ý hay không, “Xem ý của Ôn Địch.”

Đang nói chuyện, Khang Ba gọi điện tới.

Nghiêm Hạ Vũ đi vào phòng làm việc nghe điện thoại, “Có chuyện gì?”

Cửa sổ sát đất trong phòng làm việc kéo rèm kín mít, anh chỉ bật một chiếc đèn sàn đặt dưới đất.

Khang Ba nói: “Ngoài nhắm vào Kinh Việt và công ty Hoa Nguyên của chúng ta ra, Khương Chính Càn không có động tĩnh gì lớn, nhưng hai hôm nay đầu tư vào một công ty điện ảnh và truyền hình không nổi tiếng lắm, tạm thời chưa rõ ông ta muốn làm gì.”

Chuyện ông chủ lo lắng nhất chính là, Khương Chính Càn ra tay với sự nghiệp của Ôn Địch.

Nghiêm Hạ Vũ: “Ông chủ công ty điện ảnh và truyền hình có địa vị thế nào?”

“Không có bối cảnh gì, ngoài ba mươi tuổi, tài hoa và năng lực vẫn phải có.”

Một tay Nghiêm Hạ Vũ đút túi quần, đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm rực rỡ, suy nghĩ một lúc, “Để mắt tới Khương Chính Càn trước, tôi vừa mới yêu, không thích hợp làm chuyện quá tàn nhẫn, đợi qua một khoảng thời gian, tôi cho ông ta mất cả chì lẫn chài.”

“......Được, tôi hiểu rồi.”

Khang Ba thầm nghĩ, mấy từ ông chủ muốn nói nhất có lẽ là anh vừa mới yêu.

Cúp điện thoại, Nghiêm Hạ Vũ ngồi lại trước bàn máy tính, tranh thủ lúc khởi động máy, gọi điện thoại cho Ôn Địch.

Cuộc gọi đầu tiên cô không nghe, vừa mới đi tắm.

Anh gọi đến lần thứ hai, Ôn Địch đi ra từ phòng tắm, vẫn chưa lau khô tóc.

Nghiêm Hạ Vũ đăng nhập vào hòm thư, nói với điện thoại: “Em cũng không hỏi xem anh đã về đến nhà chưa.”

Ôn Địch cầm khăn khô thấm sạch nước trên đuôi tóc, “Anh đúng là chúa ảo tưởng, em hỏi anh, chẳng lẽ anh cho rằng em yêu anh đến chết đi sống lại.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Không đến mức đó. Sẽ cảm thấy em khá quan tâm anh.”

“Cũng không muốn quan tâm.”

“Yêu cầu của anh không cao, để cho anh một chỗ ngồi xem TV với em là được.”

“Không nói nữa, em đi sấy tóc.”

“Nói câu chúc ngủ ngon với anh.”

“Anh làm việc đi.” Ôn Địch cúp máy.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn ghi chú trong điện thoại, vẫn là “biên kịch Ôn”, anh cân nhắc xem ghi chú nào là thích hợp với cô, cuối cùng đổi thành “Địch Địch nắm giữ quyền sinh sát.”



Chuyện Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch tái hợp, mọi người trong nhà đều biết.

Ngày hôm sau, anh về nhà cũ một chuyến.

Hôm nay Diệp Mẫn Quỳnh ở nhà nghỉ ngơi, hỏi anh lúc nào đưa Ôn Địch về nhà.

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không vội.”

Đây không phải là vấn đề có muốn đưa Ôn Địch về, “Sau này cầu hôn, đính hôn, đưa cô ấy về nhà, mua nhà cũng sẽ là trở ngại, trong lòng cô ấy có nút thắt.”

Diệp Mẫn Quỳnh cảm thán, “Cũng được, lúc trước con không đeo nhẫn.”

Cho dù không đeo, Ôn Địch cũng sẽ không cho anh mua nhẫn.

“Hiện giờ con và Ôn Địch vẫn tốt chứ?”

“Tàm tạm.”

Nghiêm Hạ Vũ không nói cho mẹ, chuyện anh và Ôn Địch quay lại chỉ là anh đơn phương tuyên bố, ngoài Hạ Ngôn ra, những người khác đều nghĩ rằng trong lòng họ thật sự buông bỏ được khúc mắt và hòa giải.

Điện thoại rung lên, Ôn Địch gửi tin nhắn cho anh: [ Mấy ngày sau đừng tới tìm em, em và Doãn Tử đến Thượng Hải. ]

Nghiêm Hạ Vũ: [ Vừa hay gần đây anh cũng bận, trở về thì nói với anh, rảnh thì anh đến sân bay đón.]

Ôn Địch chỉ lên tiếng, lộ trình cho hoạt động lần này là bốn ngày, tối hôm đó sự kiện kết thúc, cô và Doãn Tử Vu bay về, lúc hạ cánh đã hơn mười một giờ rồi, cô không bảo Nghiêm Hạ Vũ đến sân bay đón.

Trên đường trở về, thỉnh thoảng Doãn Tử Vu cúi đầu trả lời tin nhắn, khóe miệng mang theo ý cười.

Ôn Địch hỏi: “Yêu rồi?”

Cô chưa bao giờ để ý hay hỏi han chuyện đời tư của nghệ sĩ.

Doãn Tử Vu không giấu giếm, “Cũng không hẳn là vậy, trước đây cãi nhau, đều chẳng quên được.”

Ôn Đich gật đầu, nói chúc mừng.

Ngày trước Cù Bồi không bao giờ quản lý cô, cho cô đủ không gian riêng tư, cô với Doãn Tử Vu cũng giống vậy, Doãn Tử Vu vừa cố gắng lại vừa hiểu chuyện, điểm này cô rất yên tâm.

“Tiếp đó chị muốn bận rộn với kịch bản của mình, Tần Tỉnh sẽ sắp xếp người đại diện khác cho em, tất cả công việc của em đều giao cho người đại diện mới.”

“Em sẽ hòa thuận với người đại diện.”

Về đến nhà Ôn Địch ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau ngủ đến tự nhiên tỉnh lại.

Nghiêm Hạ Vũ vẫn chưa biết cô về, đến giữa trưa, cô chọn một nhà hàng, mở định vị ra, gửi lên vòng bạn bè.

Nhà hàng cách Tập đoàn Kinh Việt không xa, lúc kẹt xe cũng chỉ mất mười phút đi đường.

Nghiêm Hạ Vũ khoan thai đến muộn, ngồi xuống rồi nhìn cô, “Về cũng không nói với anh.”

Nhân viên phục vụ mang một phần ăn đơn giản đến, là Ôn Địch đã đặt trước cho anh.

“Đoán chắc anh sẽ đến?”

“Ngay cả khi bản thân anh không có thời gian lướt vòng bạn bè, trợ lý Khang sẽ cho người ta lướt mọi lúc, từ trước đến nay em chưa bao giờ định vị trên vòng bạn bè.”

Nghiêm Hạ Vũ ung dung cắt sườn dê, nói: “Trên đường tới nhà hàng, trong nhóm đang nói chuyện trời đất.”

“Ừ.” Ôn Địch ngẩng đầu nhìn anh, “Nói chuyện gì?”

“Trò chuyện mỗi ngày họ có bao nhiêu tiền tiêu vặt.”

Ôn Địch ngầm hiểu, “Anh muốn xin em tiền tiêu vặt?”

Nghiêm Hạ Vũ muốn tích góp tiền mua nhẫn, nếu như anh xin cô nhiều như thế trong một lần, chắc chắn cô sẽ từ chối anh.

Anh nhìn về phía Ôn Địch, “Từ nay về sau, mỗi ngày cho anh mười tệ tiền tiêu vặt.”

Ôn Địch liếc nhìn anh, “Sao anh tiêu xài nhiều tiền như vậy?”

Nghiêm Hạ Vũ: “......”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện