Lượng rượu được pha trong bình nước này quá ít, để đảm bảo không ai phát hiện, Ôn Địch bảo nhân viên phục vụ rót nửa ly rượu vang cho cô, nhấp vài ngụm, mùi thơm thoang thoảng từ rượu vang sẽ hỗ trợ được cho bình nước lọc kia.
Trừ quản lý, không ai biết được trong chén của cô là nước chứ không phải rượu.
Ôn Địch ngoại trừ uống rượu đáp lễ ra thì chỉ yên tĩnh dùng bữa, mặc cho trên bàn ăn mọi người ồn ào thế nào, cô cũng không tham gia vào bất cứ chủ đề gì.
Điện thoại đang đặt trên bàn bỗng rung lên, là tin nhắn của đạo diễn Nguyễn: [Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn! Em chưa thấy cơm bao giờ à!]
Ôn Địch ngẩng đầu, đạo diễn Nguyễn đang ngồi ở góc đối diện cô, vẻ mặt như đang ghét bỏ biểu hiện hờ hững trên bàn tiệc của cô.
Cô trả lời: [Em chưa từng ăn qua cơm nào ngon như cơm này luôn:)]
Đạo diễn Nguyễn phủi phủi bụi, đánh chữ rất nhanh: [Trước khi đến đây cô Cù không nói rõ cho em tình hình à?]
Nói thật, Cù Bồi cũng đã nói với cô rằng hãy nắm chắc cơ hội tối nay, làm quen với mấy người tai to mặt lớn, chỉ cần nắm được nguồn tài nguyên lớn như vậy sẽ có ích rất nhiều với sự nghiệp của cô.
Dù là thành ý của Cù Bồi hay đạo diễn Nguyễn, ân tình này cô đều khắc ghi trong lòng, chỉ là cô không thích nịnh bợ người khác, nếu mời rượu cho phải phép lịch sự thì không vấn đề gì, nhưng nếu mời rượu có chủ ý, để ton hót nịnh nọt, thì cô xin phép không tiếp.
Đạo diễn Nguyễn: [Sao mà em giống Thẩm Đường thế hả, cứng đầu khó bảo, coi lòng tốt của thầy cô thành lòng lang dạ sói hay sao vậy. Nếu tính khí các em vẫn cứ xấu như thế, chắc chắn sau này sẽ còn phải chịu thua thiệt.]
Thẩm Đường chính là bạn thân của cô, trong mắt đạo diễn Nguyễn, cô và Thẩm Đường chính là hai người kiêu ngạo không thức thời, mà trong mắt một số người lại biến thành lạt mềm buộc chặt, thảo mai giả tạo.
Ôn Địch: [Em cảm ơn lòng tốt của thầy và cô Cù, nhưng em muốn dùng chính năng lực của mình để chứng minh rằng mọi người đầu tư vào kịch bản của em là vì kịch bản của em tốt.]
Ý tứ rất rõ ràng, hiện giờ cô sẽ không có khả năng đi nịnh bợ ai cả.
Tài nguyên và mạng lưới quan hệ có tầm quan trọng như thế nào Ôn Địch đương nhiên hiểu rõ, dù cô biết đạo diễn Nguyễn đang giận nhưng vẫn làm thinh.
Ôn Địch có năng khiếu sáng tác, còn có cả linh cảm, nếu hội tụ được cả yếu tố tài nguyên giá trị nữa, vậy thì đó chính là như cá gặp nước.
Đạo diễn Nguyễn bực lắm nhưng vẫn đành chịu: [Cái đứa nhỏ này, làm thế nào bây giờ, thầy thấy em chắc là viết kịch bản nhiều quá, đâm ra ảo tưởng mình có ông bố giàu có nhất thế giới, chỉ chực chờ em ra kịch bản rồi quăng cả trăm triệu qua cửa sổ cho em quay phim.]
Ôn Địch cười, nói: [Bố em có phải người giàu nhất hay không, mấu chốt nằm ở em. (icon cười trộm)]
Đạo diễn Nguyễn không rõ cô nói thế là có ý gì, đành nhấn một cái dấu chấm hỏi gửi cô.
Ôn Địch mở hộp thoại WeChat với bố mình ra, thay đổi biệt danh rồi chụp ảnh màn hình cho đạo diễn Nguyễn.
Đạo diễn Nguyễn mở hình ra thì thấy Ôn Địch ghi biệt danh của bố mình là: Ông bố giàu nhất quả đất.
Đạo diễn Nguyễn: “…”
Cục tức trong bụng ông dồn lên, đến nỗi sắp có thể khiến mấy ngọn nến sinh nhật vừa mới thổi tắt bật sáng lên lần nữa.
Chuyện duy nhất khiến đạo diễn Nguyễn vui mừng trong đêm nay chính là, sau khi yến hội kết thúc ông có thể tới hội quán chơi, và Ôn Địch cũng không từ chối ông, nể mặt ông mà tới đó tham dự hai tiếng.
Yến tiệc xong xuôi cũng là lúc những người khác bị men rượu bốc lên đầu, chỉ có Ôn Địch là không có cảm giác gì, cô hỏi Cù Bồi xem tới hội quán thì vào phòng nào, chuẩn bị đi trước.
Cù Bồi xoa xoa mi tâm, suy nghĩ một chút: “Phòng 2808.”
Buổi tối bà đã phải kính rượu rất nhiều người, uống bốn chén rượu, giờ đầu hơi đau.
Bà ân cần hỏi Ôn Địch: “Dạ dày em có khó chịu không, cô có thuốc giải rượu đây, cho em hai viên nhé?”
Ôn Địch xua tay: “Em vẫn còn ổn cô à.”
Không phải là ổn, mà là tốt vô cùng.
Cù Bồi khen cô: “Đúng à nha, tửu lượng của em tăng lên rồi đó.”
Đúng lúc này thì quản lý tìm cô, Ôn Địch và Cù Bồi hẹn gặp trong phòng riêng của hội quán, sau đó cô đi tới chỗ quản lý.
Quản lý mỉm cười, nói: “Hiện tại thang máy đang có rất nhiều người, để tôi dẫn cô đi xuống bằng thang máy chuyên dụng.”
Ôn Địch tỏ vẻ cảm ơn, xem ra đây cũng là do Nghiêm Hạ Vũ sắp xếp.
Quản lý cầm chiếc thẻ đặc biệt của thang máy chuyên dụng và đi lên phía trước, bà không biết Tổng giám đốc Nghiêm là người nào, quan hệ với cô Ôn Địch đây ra sao, bà chỉ nghe quản lý trưởng phân phó, vì vậy sẽ không hỏi bất cứ điều gì.
Ôn Địch nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ, tâm trạng cô không tệ, gửi cho anh một cái sticker bắn tim, sau đó lại nhắn thêm ba chữ: [Nhớ anh lắm.]
Ngay lập tức, màn hình hiện lên hiệu ứng, những ngôi sao vàng lấp lánh bay lên.
Lúc cô cao hứng sẽ gửi cho anh ba chữ đó, chính cô cũng thích xem những ngôi sao bay lên như thế.
Đã đến cửa thang máy, quản lý quẹt thẻ, chờ thang máy đi xuống.
Vừa lúc cánh cửa thang máy mở ra, Nghiêm Hạ Vũ gọi điện cho cô.
Ôn Địch bắt máy, gật đầu tỏ vẻ cảm tạ với quản lý một lần nữa, sau đó cô đi tiếp vài bước để vào thang máy.
Trong thang máy còn có người, Ôn Địch đứng ngay ở cửa, đưa lưng về phía mấy cô gái đang đứng sau.
Cô nói vào trong điện thoại: “Vừa mới vào thang máy, tín hiệu không tốt lắm.”
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Tiệc kết thúc rồi hả?”
“Vâng.” Ôn Địch chợt nhớ ra điều gì, hỏi anh: “Cái xe đón em có biển là bao nhiêu vậy anh? Em không nhớ rõ lắm, giờ đến chỗ để xe đây.”
Nghiêm Hạ Vũ nói biển số xe thương vụ cho cô biết, rồi hỏi: “Giờ em về nhà luôn hả?”
Ôn Địch: “Không về, em phải tới một chỗ nữa, chính là hội quán anh thường tới ấy.”
Đang nói chuyện thì thang máy đã tới bãi đỗ xe, Ôn Địch sau khi ra khỏi thang máy thì liền tìm cái xe thương vụ kia.
Mà hai người ra khỏi thang máy sau Ôn Địch chính là Điền Thanh Lộ và Đinh Nghi, đúng là duyên phận, lúc tới cũng gặp mà lúc về cũng thấy.
Điền Thanh Lộ và Đinh Nghi luôn dùng thang máy chuyên dụng để dùng bữa ở khách sạn này, tối nay Ôn Địch lại đi cùng các cô, không cần nghĩ cũng biết là do Nghiêm Hạ Vũ sắp xếp.
Thẳng đến khi hai người đã ngồi lên xe, Đinh Nghi mới mở miệng nói chuyện: “Để mình xem xem cậu còn chút mặt mũi nào mà tự lừa mình dối người nữa không!”
Lúc hai cô đang đi thang máy, Điền Thanh Lộ gọi điện cho Nghiêm Hạ Vũ, nhưng anh không nghe. Lúc đó Điền Thanh Lộ tự an ủi mình, cho rằng là anh bận quá, không mang điện thoại theo người.
Kết quả là gì, chỉ một phút sau, Điền Thanh Lộ đã bị sự thật vả mặt. Nghiêm Hạ Vũ không rảnh để nhận điện thoại của cô ta, không những thế còn gọi điện cho Ôn Địch, hóa ra anh không bận, điện thoại cũng không phải là không mang theo.
Điền Thanh Lộ nổ máy, nhìn về phía kính chắn, rống lên với Đinh Nghi: “Cậu có thể câm miệng đi hay không!”
Để khiến cho Đinh Nghi câm miệng thực rất khó, cô ta nói: “Trừ phi chúng ta không còn là bạn bè nữa.”
Khả năng hai cô nghỉ chơi với nhau là không. Điền Thanh Lộ sẽ không bao giờ nghỉ chơi với Đinh Nghi, cô ta biết rõ Đinh Nghi chính là người thành tâm cân nhắc cho mình, chỉ là hiện giờ tâm trạng cô ta không cho phép bản thân phải cảm động vì sự chân thành của Đinh Nghi.
Chính cô ta cũng không nhớ đã bắt đầu thích Nghiêm Hạ Vũ từ năm nào, hiện tại cơ hội được kết hôn với anh đã bày ra trước mắt, làm sao cô ta có thể bỏ qua.
Cô ta cứ như một con bạc, đặt cược hết lòng tự tôn và cuộc hôn nhân của mình vào canh bạc này.
Đạo lý gì cô ta cũng hiểu, trong lòng cũng tự rõ Nghiêm Hạ Vũ không phải là đối tượng phù hợp để kết hôn, một khi dính vào có lẽ sẽ chẳng thể quay đầu lại.
Chiếc điện thoại đặt trên bảng điều khiển trung tâm rung lên, Điền Thanh Lộ cầm lên, là tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ gửi tới, hỏi cô: [Chuyện gì?]
Rốt cuộc Điền Thanh Lộ mới có thể lên mặt với Đinh Nghi một chút, cô ta giơ tin nhắn ra cho Đinh Nghi xem: “Thấy gì chưa?”
Đinh Nghi không nói nên lời, chỉ đành thở dài trong lòng.
Phụ nữ một khi đã yêu thì đúng là khủng bố, Nghiêm Hạ Vũ chỉ là khách sáo mà nhắn tin lại cho cô ta, vậy mà cô ta vẫn cứ yêu say đắm không sờn.
Điền Thanh Lộ cũng không thèm để ý tới Đinh Nghi nữa, trả lời lại Nghiêm Hạ Vũ: [Lúc nào anh rảnh ạ? Chúng ta tìm một chỗ uống cà phê, em muốn thương lượng với anh một số chuyện.]
Hai phút sau, Nghiêm Hạ Vũ mới trả lời: [Ôn Địch hay ghen lắm, dù cô ấy có biết hay không, tôi chưa bao giờ ra ngoài hẹn phụ nữ một mình cả.]
Vừa từ chối thẳng thừng lại vừa cho cô ta một nhát xuyên tim.
Điền Thanh Lộ xóa bỏ tin nhắn anh vừa trả lời, hỏi lại: [Giờ anh đang ở đâu?]
Nghiêm Hạ Vũ nói: [Hội quán.]
Điền Thanh Lộ lái xe ra khỏi bãi đỗ của khách sạn, rẽ sang hướng đi hội quán.
Đinh Nghi từ tới giờ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cô ta mở mắt liền phát hiện đây không phải đường về nhà, liền quay đầu chất vấn Điền Thanh Lộ: “Cậu lại muốn tìm Nghiêm Hạ Vũ?”
“Ừ, mình muốn tìm anh ấy nói chút chuyện.”
Đinh Nghi chỉ phía trước: “Cậu thả mình ở kia đi.”
Điền Thanh Lộ liếc cô ta một cái, tâm trạng vốn không tốt nên không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
“Mình không muốn nhìn cảnh cậu đi tìm Nghiêm Hạ Vũ.” Đinh Nghi không muốn phải trông thấy cảnh Điền Thanh Lộ chạy tới tìm anh ta rồi lại bị coi thường. Hai chữ “coi thường” kia, vì băn khoăn tới lòng tự tôn của Điền Thanh Lộ, cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn kiềm chế, không nói ra.
Điền Thanh Lộ sao có thể làm ra chuyện vứt bạn thân ở đầu đường, cô ta tìm một giao lộ để quay xe, đưa Đinh Nghi về trước.
Trên đường về hai người không nói với nhau thêm một câu nào nữa.
Tới cổng khu biệt thự nhà Đinh Nghi thì hai người thấy xe của chồng Đinh Nghi cũng vừa về. Điền Thanh Lộ chờ Đinh Nghi xuống xe ổn thỏa rồi mới an tâm rời đi.
Một tiếng sau, cô ta có mặt ở hội quán.
Điền Thanh Lộ đi thẳng tới phòng riêng của Nghiêm Hạ Vũ và bạn thân từ nhỏ của anh, cái phòng này chưa từng đón người ngoài.
Nay là đêm thứ sáu, trong gian phòng náo nhiệt hơn ngày thường.
Điền Thanh Lộ hỏi thăm người quen, sau đó chạy đi tìm Nghiêm Hạ Vũ.
Nhân viên phục vụ hội quán đứng cạnh Nghiêm Hạ Vũ. Nghiêm Hạ Vũ đang cúi đầu viết chữ, viết xong liền đưa mẩu giấy đó cho nhân viên phục vụ: “Đưa tới phòng 2808.”
Phục vụ viên cầm lấy tờ giấy của anh, đi tới hầm rượu để lấy rượu. Trong hội quán này Nghiêm Hạ Vũ cất giấu không biết bao nhiêu chai rượu vang, thường thì anh toàn để dành cho bản thân uống, hiếm khi lôi ra tặng người khác, hôm nay lại ngoại lệ.
Điền Thanh Lộ kéo ghế ra ngồi cạnh Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ quay lại liếc cô ta một cái, hỏi: “Có chuyện gì mà cô không thể thương lượng qua điện thoại?”
Đương nhiên là chuyện chung thân đại sự, chuyện mà cô ta có thể thương lượng được với Nghiêm Hạ Vũ chỉ có cái chuyện đính hôn này.
Trong hội quán ai cũng biết là cô ta thích anh, nghe nói hai nhà họ Điền và Nghiêm còn có mối quan hệ thông gia, tất cả mọi người đều bàn tán sau lưng cô ta, nói cô ta vì muốn gả cho Nghiêm Hạ Vũ mà không từ thủ đoạn nào.
Cô ta nhất định phải tỏ rõ thái độ với người ta.
Điền Thanh Lộ lấy lùi làm tiến: “Nếu anh thực sự không muốn đính hôn, cùng lắm là em phản kháng người nhà, rồi sẽ có cách giải quyết thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ xem bài trong tay, không thèm đếm xỉa, nói: “Không cần thiết. Chuyện tôi đính hôn hay không cũng không đến nỗi phải để phụ nữ ra mặt giải quyết. Cô cho rằng là tôi sẽ bị nhà họ Vu gây áp lực nội bộ sao?”
Một lúc sau, anh nói: “Cô và cả gia đình cô, hay gia đình tôi cũng thế thôi, không ai có thể bắt ép được tôi hết.” Chỉ có lợi ích mới có thể bắt chẹt anh một chút.
Ngừng một chút, anh lại nhắc nhở: “Người phải lo nghĩ là cô đấy, suy ngẫm cho rõ lời lần trước tôi nói với cô.”
Vẻ mặt Điền Thanh Lộ căng thẳng, không tiếp lời.
Anh từng nói với cô ta: Nếu như cô ta thật sự muốn đính hôn, vậy thì giữa anh và cô ta sẽ chỉ còn mối quan hệ về lợi ích, tình cảm bạn bè chơi với nhau từ tấm bé sẽ không còn nữa. Hôn nhân chỉ là hình thức, việc ai người đấy làm, không được nhúng tay can thiệp chuyện riêng của người kia.
—
Ôn Địch vừa tới phòng riêng không bao lâu thì rượu vang đã được giao tới tay.
Nhân viên phục vụ chỗ mỗi người nửa chén, không hề nhắc tới chuyện đây là do Nghiêm Hạ Vũ cố ý đưa tới cho Ôn Địch, lấy cớ đây là chút quà thành tâm hội quán bọn họ gửi tới cho đạo diễn Nguyễn.
Cù Bồi phẩm rượu sau, khen ngợi không dứt miệng, cảm thán rằng đêm nay tiêu tiền thấy đáng.
Nhân viên như cười như không, rượu này đắt hơn gấp mấy chục lần so với rượu mà Cù Bồi đặt, đương nhiên là đáng.
Ôn Địch cầm chén rượu rời khỏi phòng, tìm góc khuất yên tĩnh rồi gọi điện cho Nghiêm Hạ Vũ. Cô đã tới hội sở này mấy lần, biết rõ tầng ba có view tuyệt đẹp. Nghĩ vậy, cô liền đi lên tầng, rẽ thêm hai khúc quanh mới đến nơi.
Nơi đây có một cái góc nhỏ được ông chủ hội quán bố trí rất tỉ mỉ, trên tường có treo một cái gương, đối diện tấm gương là các loại cây cối quý hiếm, rất tươi tốt. Ôn Địch đứng trước gương, nhìn ra sau lưng mình thông qua tấm gương, cảm tưởng như mình vừa đặt chân vào một khu rừng nguyên sinh tốt tươi.
Nơi đây đã mang lại cho cô linh cảm để sáng tác.
Ôn Địch gọi cho Nghiêm Hạ Vũ, tới khi chuông chờ điện thoại sắp hết anh mới bắt máy.
Nghiêm Hạ Vũ thấp giọng: “Nhìn gương đi.”
Ôn Địch đang đứng trước gương, cô không hiểu ý anh ra sao: “Có thấy anh đâu đâu.”
Vừa dứt lời, bóng dáng của Nghiêm Hạ Vũ đã xuất hiện trước gương.
Ôn Địch hiếu kỳ: “Sao anh biết em ở đây?”
Nghiêm Hạ Vũ “ừ” một tiếng, chính anh cũng thấy kỳ lạ, chỉ bằng trực giác mà anh cũng có thể tìm thấy cô.
Ôn Địch vừa nhìn gương vừa lắc lắc chén rượu, cách khoảng không chạm cốc tượng trưng với anh, “Cảm ơn rượu vang của anh.” Tổng lượng đóng góp của đạo diễn Nguyễn ở hội quán này chắc chắn không thể mua được chai rượu vang này, vì vậy không lý nào mà hội quán lại tặng chai rượu quý này cho ông, hẳn đây là chai rượu vang quý từ bộ sưu tập tư nhân của Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô thông qua tấm gương: “Không phải là cho em uống không đâu, anh để quên chìa khóa dự phòng của ổ khóa vân tay trước cửa căn hộ rồi, về đến nhà thì nhớ đổi mật khẩu thành cái cũ.”
“Sửa mật khẩu ấy hả.” Ôn Địch nâng ly, một hơi uống cạn, ra điều kiện: “Vừa rồi bình rượu quý kia em chỉ mới được uống nửa ly, chưa đã thèm.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn theo bóng lưng thướt tha yêu kiều của cô: “Lại đây, anh đưa cho em một ly nữa.” Chén rượu này của anh cũng chỉ mới uống một hớp, là loại cùng năm với chai rượu được gửi tới phòng của Ôn Địch.
Hai người đổi chén, sau đó phòng ai nấy về.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống ghế, tiếp tục chơi bài.
Điền Thanh Lộ đã không còn ở đây, hẳn là về trước rồi.
Vừa rồi Nghiêm Hạ Vũ nói chuyện với Điền Thanh Lộ, mấy người chơi bài cùng anh được thấy tận mắt. Có người hỏi Nghiêm Hạ Vũ: “Rốt cuộc là cậu có muốn đính hôn với Điền Thanh Lộ không?”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, chăm chú nhìn bài mình.
“Nếu như, tôi nói là nếu như, cậu quyết định đính hôn với Điền Thanh Lộ, vậy tới lúc đó Ôn Địch phải làm sao?”
Sau một lúc lâu, Nghiêm Hạ Vũ mới nói: “Vậy chia tay thôi.”
Mọi người quay bàn im lặng hai giây, không ngờ rằng Nghiêm Hạ Vũ lại quyết tuyệt như vậy, muốn chia tay với Ôn Địch.
Ván bài thứ hai còn chưa xong, Nghiêm Hạ Vũ đã nhận được tin nhắn của Ôn Địch: [Chồng ơi, có thể cho em xin thêm một ly rượu vang nữa không?]
Nghiêm Hạ Vũ không muốn: [Uống ít thôi.]
Ôn Địch: [Không, em muốn uống nữa cơ.]
Nghiêm Hạ Vũ bảo nhân viên rót nửa ly rượu vang nữa, sau đó nói với mấy người đang ngổi quanh bàn chơi bài: “Đợi tôi hai phút.” Sau đó anh úp bài xuống mặt bàn, đứng dậy rời đi.
Nghiêm Hạ Vũ không khiến người khác làm thay, tự mình đi đưa cho Ôn Địch.
Tới tấm gương bên cạnh lối đi nhỏ trên tầng ba, anh nhắn cho Ôn Địch: [Ra ngoài đi.]
Ôn Địch không ngờ người đưa rượu lại là Nghiêm Hạ Vũ, cô lấy chén rượu từ tay anh, đinh rời đi thì bị Nghiêm Hạ Vũ ngăn lại.
Anh ôm cô vào lòng, “Đây là ly cuối cùng, dù nó ngon em cũng không được uống nhiều nữa.”
Ôn Địch gật đầu đồng ý với anh.
Cô dễ thương thảo như thế là vì cái ôm vừa nãy của anh đã làm cô lơ đễnh.
Nghiêm Hạ Vũ buông Ôn Địch ra: “Về phòng đi.”
Ôn ĐỊch còn chưa đã ghiền, nhìn anh: “Ôm cái nữa đi mà.”
Nghiêm Hạ Vũ lại đưa tay ra, ôm lấy eo cô.
Anh không ở lại lâu, chỉ đứng một chút rồi quay lại bàn đánh bài tiếp.
Mấy người trên bàn chơi vừa rồi đều rút thuốc ra hút một điếu, chờ Nghiêm Hạ Vũ trở về.
Một người bạn dí tàn thuốc, “Cách cậu đối xử với Ôn Địch rất đặc biệt, tôi sẽ chống mắt lên xem tới lúc đó cậu sẽ chia tay cô ấy như thế nào.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Đặc biệt thế nào?”
“Cái nào cũng đặc biệt, tôi chưa từng thấy cậu đích thân đưa rượu cho ai bao giờ.”
Nghiêm Hạ Vũ cầm xấp bài trên bài, rút ngẫu nhiên một lá rồi đánh ra.
Nói đến việc được anh đưa rượu cho, Ôn Địch là người duy nhất được hưởng quyền lợi này.
Trừ quản lý, không ai biết được trong chén của cô là nước chứ không phải rượu.
Ôn Địch ngoại trừ uống rượu đáp lễ ra thì chỉ yên tĩnh dùng bữa, mặc cho trên bàn ăn mọi người ồn ào thế nào, cô cũng không tham gia vào bất cứ chủ đề gì.
Điện thoại đang đặt trên bàn bỗng rung lên, là tin nhắn của đạo diễn Nguyễn: [Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn! Em chưa thấy cơm bao giờ à!]
Ôn Địch ngẩng đầu, đạo diễn Nguyễn đang ngồi ở góc đối diện cô, vẻ mặt như đang ghét bỏ biểu hiện hờ hững trên bàn tiệc của cô.
Cô trả lời: [Em chưa từng ăn qua cơm nào ngon như cơm này luôn:)]
Đạo diễn Nguyễn phủi phủi bụi, đánh chữ rất nhanh: [Trước khi đến đây cô Cù không nói rõ cho em tình hình à?]
Nói thật, Cù Bồi cũng đã nói với cô rằng hãy nắm chắc cơ hội tối nay, làm quen với mấy người tai to mặt lớn, chỉ cần nắm được nguồn tài nguyên lớn như vậy sẽ có ích rất nhiều với sự nghiệp của cô.
Dù là thành ý của Cù Bồi hay đạo diễn Nguyễn, ân tình này cô đều khắc ghi trong lòng, chỉ là cô không thích nịnh bợ người khác, nếu mời rượu cho phải phép lịch sự thì không vấn đề gì, nhưng nếu mời rượu có chủ ý, để ton hót nịnh nọt, thì cô xin phép không tiếp.
Đạo diễn Nguyễn: [Sao mà em giống Thẩm Đường thế hả, cứng đầu khó bảo, coi lòng tốt của thầy cô thành lòng lang dạ sói hay sao vậy. Nếu tính khí các em vẫn cứ xấu như thế, chắc chắn sau này sẽ còn phải chịu thua thiệt.]
Thẩm Đường chính là bạn thân của cô, trong mắt đạo diễn Nguyễn, cô và Thẩm Đường chính là hai người kiêu ngạo không thức thời, mà trong mắt một số người lại biến thành lạt mềm buộc chặt, thảo mai giả tạo.
Ôn Địch: [Em cảm ơn lòng tốt của thầy và cô Cù, nhưng em muốn dùng chính năng lực của mình để chứng minh rằng mọi người đầu tư vào kịch bản của em là vì kịch bản của em tốt.]
Ý tứ rất rõ ràng, hiện giờ cô sẽ không có khả năng đi nịnh bợ ai cả.
Tài nguyên và mạng lưới quan hệ có tầm quan trọng như thế nào Ôn Địch đương nhiên hiểu rõ, dù cô biết đạo diễn Nguyễn đang giận nhưng vẫn làm thinh.
Ôn Địch có năng khiếu sáng tác, còn có cả linh cảm, nếu hội tụ được cả yếu tố tài nguyên giá trị nữa, vậy thì đó chính là như cá gặp nước.
Đạo diễn Nguyễn bực lắm nhưng vẫn đành chịu: [Cái đứa nhỏ này, làm thế nào bây giờ, thầy thấy em chắc là viết kịch bản nhiều quá, đâm ra ảo tưởng mình có ông bố giàu có nhất thế giới, chỉ chực chờ em ra kịch bản rồi quăng cả trăm triệu qua cửa sổ cho em quay phim.]
Ôn Địch cười, nói: [Bố em có phải người giàu nhất hay không, mấu chốt nằm ở em. (icon cười trộm)]
Đạo diễn Nguyễn không rõ cô nói thế là có ý gì, đành nhấn một cái dấu chấm hỏi gửi cô.
Ôn Địch mở hộp thoại WeChat với bố mình ra, thay đổi biệt danh rồi chụp ảnh màn hình cho đạo diễn Nguyễn.
Đạo diễn Nguyễn mở hình ra thì thấy Ôn Địch ghi biệt danh của bố mình là: Ông bố giàu nhất quả đất.
Đạo diễn Nguyễn: “…”
Cục tức trong bụng ông dồn lên, đến nỗi sắp có thể khiến mấy ngọn nến sinh nhật vừa mới thổi tắt bật sáng lên lần nữa.
Chuyện duy nhất khiến đạo diễn Nguyễn vui mừng trong đêm nay chính là, sau khi yến hội kết thúc ông có thể tới hội quán chơi, và Ôn Địch cũng không từ chối ông, nể mặt ông mà tới đó tham dự hai tiếng.
Yến tiệc xong xuôi cũng là lúc những người khác bị men rượu bốc lên đầu, chỉ có Ôn Địch là không có cảm giác gì, cô hỏi Cù Bồi xem tới hội quán thì vào phòng nào, chuẩn bị đi trước.
Cù Bồi xoa xoa mi tâm, suy nghĩ một chút: “Phòng 2808.”
Buổi tối bà đã phải kính rượu rất nhiều người, uống bốn chén rượu, giờ đầu hơi đau.
Bà ân cần hỏi Ôn Địch: “Dạ dày em có khó chịu không, cô có thuốc giải rượu đây, cho em hai viên nhé?”
Ôn Địch xua tay: “Em vẫn còn ổn cô à.”
Không phải là ổn, mà là tốt vô cùng.
Cù Bồi khen cô: “Đúng à nha, tửu lượng của em tăng lên rồi đó.”
Đúng lúc này thì quản lý tìm cô, Ôn Địch và Cù Bồi hẹn gặp trong phòng riêng của hội quán, sau đó cô đi tới chỗ quản lý.
Quản lý mỉm cười, nói: “Hiện tại thang máy đang có rất nhiều người, để tôi dẫn cô đi xuống bằng thang máy chuyên dụng.”
Ôn Địch tỏ vẻ cảm ơn, xem ra đây cũng là do Nghiêm Hạ Vũ sắp xếp.
Quản lý cầm chiếc thẻ đặc biệt của thang máy chuyên dụng và đi lên phía trước, bà không biết Tổng giám đốc Nghiêm là người nào, quan hệ với cô Ôn Địch đây ra sao, bà chỉ nghe quản lý trưởng phân phó, vì vậy sẽ không hỏi bất cứ điều gì.
Ôn Địch nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ, tâm trạng cô không tệ, gửi cho anh một cái sticker bắn tim, sau đó lại nhắn thêm ba chữ: [Nhớ anh lắm.]
Ngay lập tức, màn hình hiện lên hiệu ứng, những ngôi sao vàng lấp lánh bay lên.
Lúc cô cao hứng sẽ gửi cho anh ba chữ đó, chính cô cũng thích xem những ngôi sao bay lên như thế.
Đã đến cửa thang máy, quản lý quẹt thẻ, chờ thang máy đi xuống.
Vừa lúc cánh cửa thang máy mở ra, Nghiêm Hạ Vũ gọi điện cho cô.
Ôn Địch bắt máy, gật đầu tỏ vẻ cảm tạ với quản lý một lần nữa, sau đó cô đi tiếp vài bước để vào thang máy.
Trong thang máy còn có người, Ôn Địch đứng ngay ở cửa, đưa lưng về phía mấy cô gái đang đứng sau.
Cô nói vào trong điện thoại: “Vừa mới vào thang máy, tín hiệu không tốt lắm.”
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Tiệc kết thúc rồi hả?”
“Vâng.” Ôn Địch chợt nhớ ra điều gì, hỏi anh: “Cái xe đón em có biển là bao nhiêu vậy anh? Em không nhớ rõ lắm, giờ đến chỗ để xe đây.”
Nghiêm Hạ Vũ nói biển số xe thương vụ cho cô biết, rồi hỏi: “Giờ em về nhà luôn hả?”
Ôn Địch: “Không về, em phải tới một chỗ nữa, chính là hội quán anh thường tới ấy.”
Đang nói chuyện thì thang máy đã tới bãi đỗ xe, Ôn Địch sau khi ra khỏi thang máy thì liền tìm cái xe thương vụ kia.
Mà hai người ra khỏi thang máy sau Ôn Địch chính là Điền Thanh Lộ và Đinh Nghi, đúng là duyên phận, lúc tới cũng gặp mà lúc về cũng thấy.
Điền Thanh Lộ và Đinh Nghi luôn dùng thang máy chuyên dụng để dùng bữa ở khách sạn này, tối nay Ôn Địch lại đi cùng các cô, không cần nghĩ cũng biết là do Nghiêm Hạ Vũ sắp xếp.
Thẳng đến khi hai người đã ngồi lên xe, Đinh Nghi mới mở miệng nói chuyện: “Để mình xem xem cậu còn chút mặt mũi nào mà tự lừa mình dối người nữa không!”
Lúc hai cô đang đi thang máy, Điền Thanh Lộ gọi điện cho Nghiêm Hạ Vũ, nhưng anh không nghe. Lúc đó Điền Thanh Lộ tự an ủi mình, cho rằng là anh bận quá, không mang điện thoại theo người.
Kết quả là gì, chỉ một phút sau, Điền Thanh Lộ đã bị sự thật vả mặt. Nghiêm Hạ Vũ không rảnh để nhận điện thoại của cô ta, không những thế còn gọi điện cho Ôn Địch, hóa ra anh không bận, điện thoại cũng không phải là không mang theo.
Điền Thanh Lộ nổ máy, nhìn về phía kính chắn, rống lên với Đinh Nghi: “Cậu có thể câm miệng đi hay không!”
Để khiến cho Đinh Nghi câm miệng thực rất khó, cô ta nói: “Trừ phi chúng ta không còn là bạn bè nữa.”
Khả năng hai cô nghỉ chơi với nhau là không. Điền Thanh Lộ sẽ không bao giờ nghỉ chơi với Đinh Nghi, cô ta biết rõ Đinh Nghi chính là người thành tâm cân nhắc cho mình, chỉ là hiện giờ tâm trạng cô ta không cho phép bản thân phải cảm động vì sự chân thành của Đinh Nghi.
Chính cô ta cũng không nhớ đã bắt đầu thích Nghiêm Hạ Vũ từ năm nào, hiện tại cơ hội được kết hôn với anh đã bày ra trước mắt, làm sao cô ta có thể bỏ qua.
Cô ta cứ như một con bạc, đặt cược hết lòng tự tôn và cuộc hôn nhân của mình vào canh bạc này.
Đạo lý gì cô ta cũng hiểu, trong lòng cũng tự rõ Nghiêm Hạ Vũ không phải là đối tượng phù hợp để kết hôn, một khi dính vào có lẽ sẽ chẳng thể quay đầu lại.
Chiếc điện thoại đặt trên bảng điều khiển trung tâm rung lên, Điền Thanh Lộ cầm lên, là tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ gửi tới, hỏi cô: [Chuyện gì?]
Rốt cuộc Điền Thanh Lộ mới có thể lên mặt với Đinh Nghi một chút, cô ta giơ tin nhắn ra cho Đinh Nghi xem: “Thấy gì chưa?”
Đinh Nghi không nói nên lời, chỉ đành thở dài trong lòng.
Phụ nữ một khi đã yêu thì đúng là khủng bố, Nghiêm Hạ Vũ chỉ là khách sáo mà nhắn tin lại cho cô ta, vậy mà cô ta vẫn cứ yêu say đắm không sờn.
Điền Thanh Lộ cũng không thèm để ý tới Đinh Nghi nữa, trả lời lại Nghiêm Hạ Vũ: [Lúc nào anh rảnh ạ? Chúng ta tìm một chỗ uống cà phê, em muốn thương lượng với anh một số chuyện.]
Hai phút sau, Nghiêm Hạ Vũ mới trả lời: [Ôn Địch hay ghen lắm, dù cô ấy có biết hay không, tôi chưa bao giờ ra ngoài hẹn phụ nữ một mình cả.]
Vừa từ chối thẳng thừng lại vừa cho cô ta một nhát xuyên tim.
Điền Thanh Lộ xóa bỏ tin nhắn anh vừa trả lời, hỏi lại: [Giờ anh đang ở đâu?]
Nghiêm Hạ Vũ nói: [Hội quán.]
Điền Thanh Lộ lái xe ra khỏi bãi đỗ của khách sạn, rẽ sang hướng đi hội quán.
Đinh Nghi từ tới giờ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cô ta mở mắt liền phát hiện đây không phải đường về nhà, liền quay đầu chất vấn Điền Thanh Lộ: “Cậu lại muốn tìm Nghiêm Hạ Vũ?”
“Ừ, mình muốn tìm anh ấy nói chút chuyện.”
Đinh Nghi chỉ phía trước: “Cậu thả mình ở kia đi.”
Điền Thanh Lộ liếc cô ta một cái, tâm trạng vốn không tốt nên không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
“Mình không muốn nhìn cảnh cậu đi tìm Nghiêm Hạ Vũ.” Đinh Nghi không muốn phải trông thấy cảnh Điền Thanh Lộ chạy tới tìm anh ta rồi lại bị coi thường. Hai chữ “coi thường” kia, vì băn khoăn tới lòng tự tôn của Điền Thanh Lộ, cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn kiềm chế, không nói ra.
Điền Thanh Lộ sao có thể làm ra chuyện vứt bạn thân ở đầu đường, cô ta tìm một giao lộ để quay xe, đưa Đinh Nghi về trước.
Trên đường về hai người không nói với nhau thêm một câu nào nữa.
Tới cổng khu biệt thự nhà Đinh Nghi thì hai người thấy xe của chồng Đinh Nghi cũng vừa về. Điền Thanh Lộ chờ Đinh Nghi xuống xe ổn thỏa rồi mới an tâm rời đi.
Một tiếng sau, cô ta có mặt ở hội quán.
Điền Thanh Lộ đi thẳng tới phòng riêng của Nghiêm Hạ Vũ và bạn thân từ nhỏ của anh, cái phòng này chưa từng đón người ngoài.
Nay là đêm thứ sáu, trong gian phòng náo nhiệt hơn ngày thường.
Điền Thanh Lộ hỏi thăm người quen, sau đó chạy đi tìm Nghiêm Hạ Vũ.
Nhân viên phục vụ hội quán đứng cạnh Nghiêm Hạ Vũ. Nghiêm Hạ Vũ đang cúi đầu viết chữ, viết xong liền đưa mẩu giấy đó cho nhân viên phục vụ: “Đưa tới phòng 2808.”
Phục vụ viên cầm lấy tờ giấy của anh, đi tới hầm rượu để lấy rượu. Trong hội quán này Nghiêm Hạ Vũ cất giấu không biết bao nhiêu chai rượu vang, thường thì anh toàn để dành cho bản thân uống, hiếm khi lôi ra tặng người khác, hôm nay lại ngoại lệ.
Điền Thanh Lộ kéo ghế ra ngồi cạnh Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ quay lại liếc cô ta một cái, hỏi: “Có chuyện gì mà cô không thể thương lượng qua điện thoại?”
Đương nhiên là chuyện chung thân đại sự, chuyện mà cô ta có thể thương lượng được với Nghiêm Hạ Vũ chỉ có cái chuyện đính hôn này.
Trong hội quán ai cũng biết là cô ta thích anh, nghe nói hai nhà họ Điền và Nghiêm còn có mối quan hệ thông gia, tất cả mọi người đều bàn tán sau lưng cô ta, nói cô ta vì muốn gả cho Nghiêm Hạ Vũ mà không từ thủ đoạn nào.
Cô ta nhất định phải tỏ rõ thái độ với người ta.
Điền Thanh Lộ lấy lùi làm tiến: “Nếu anh thực sự không muốn đính hôn, cùng lắm là em phản kháng người nhà, rồi sẽ có cách giải quyết thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ xem bài trong tay, không thèm đếm xỉa, nói: “Không cần thiết. Chuyện tôi đính hôn hay không cũng không đến nỗi phải để phụ nữ ra mặt giải quyết. Cô cho rằng là tôi sẽ bị nhà họ Vu gây áp lực nội bộ sao?”
Một lúc sau, anh nói: “Cô và cả gia đình cô, hay gia đình tôi cũng thế thôi, không ai có thể bắt ép được tôi hết.” Chỉ có lợi ích mới có thể bắt chẹt anh một chút.
Ngừng một chút, anh lại nhắc nhở: “Người phải lo nghĩ là cô đấy, suy ngẫm cho rõ lời lần trước tôi nói với cô.”
Vẻ mặt Điền Thanh Lộ căng thẳng, không tiếp lời.
Anh từng nói với cô ta: Nếu như cô ta thật sự muốn đính hôn, vậy thì giữa anh và cô ta sẽ chỉ còn mối quan hệ về lợi ích, tình cảm bạn bè chơi với nhau từ tấm bé sẽ không còn nữa. Hôn nhân chỉ là hình thức, việc ai người đấy làm, không được nhúng tay can thiệp chuyện riêng của người kia.
—
Ôn Địch vừa tới phòng riêng không bao lâu thì rượu vang đã được giao tới tay.
Nhân viên phục vụ chỗ mỗi người nửa chén, không hề nhắc tới chuyện đây là do Nghiêm Hạ Vũ cố ý đưa tới cho Ôn Địch, lấy cớ đây là chút quà thành tâm hội quán bọn họ gửi tới cho đạo diễn Nguyễn.
Cù Bồi phẩm rượu sau, khen ngợi không dứt miệng, cảm thán rằng đêm nay tiêu tiền thấy đáng.
Nhân viên như cười như không, rượu này đắt hơn gấp mấy chục lần so với rượu mà Cù Bồi đặt, đương nhiên là đáng.
Ôn Địch cầm chén rượu rời khỏi phòng, tìm góc khuất yên tĩnh rồi gọi điện cho Nghiêm Hạ Vũ. Cô đã tới hội sở này mấy lần, biết rõ tầng ba có view tuyệt đẹp. Nghĩ vậy, cô liền đi lên tầng, rẽ thêm hai khúc quanh mới đến nơi.
Nơi đây có một cái góc nhỏ được ông chủ hội quán bố trí rất tỉ mỉ, trên tường có treo một cái gương, đối diện tấm gương là các loại cây cối quý hiếm, rất tươi tốt. Ôn Địch đứng trước gương, nhìn ra sau lưng mình thông qua tấm gương, cảm tưởng như mình vừa đặt chân vào một khu rừng nguyên sinh tốt tươi.
Nơi đây đã mang lại cho cô linh cảm để sáng tác.
Ôn Địch gọi cho Nghiêm Hạ Vũ, tới khi chuông chờ điện thoại sắp hết anh mới bắt máy.
Nghiêm Hạ Vũ thấp giọng: “Nhìn gương đi.”
Ôn Địch đang đứng trước gương, cô không hiểu ý anh ra sao: “Có thấy anh đâu đâu.”
Vừa dứt lời, bóng dáng của Nghiêm Hạ Vũ đã xuất hiện trước gương.
Ôn Địch hiếu kỳ: “Sao anh biết em ở đây?”
Nghiêm Hạ Vũ “ừ” một tiếng, chính anh cũng thấy kỳ lạ, chỉ bằng trực giác mà anh cũng có thể tìm thấy cô.
Ôn Địch vừa nhìn gương vừa lắc lắc chén rượu, cách khoảng không chạm cốc tượng trưng với anh, “Cảm ơn rượu vang của anh.” Tổng lượng đóng góp của đạo diễn Nguyễn ở hội quán này chắc chắn không thể mua được chai rượu vang này, vì vậy không lý nào mà hội quán lại tặng chai rượu quý này cho ông, hẳn đây là chai rượu vang quý từ bộ sưu tập tư nhân của Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô thông qua tấm gương: “Không phải là cho em uống không đâu, anh để quên chìa khóa dự phòng của ổ khóa vân tay trước cửa căn hộ rồi, về đến nhà thì nhớ đổi mật khẩu thành cái cũ.”
“Sửa mật khẩu ấy hả.” Ôn Địch nâng ly, một hơi uống cạn, ra điều kiện: “Vừa rồi bình rượu quý kia em chỉ mới được uống nửa ly, chưa đã thèm.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn theo bóng lưng thướt tha yêu kiều của cô: “Lại đây, anh đưa cho em một ly nữa.” Chén rượu này của anh cũng chỉ mới uống một hớp, là loại cùng năm với chai rượu được gửi tới phòng của Ôn Địch.
Hai người đổi chén, sau đó phòng ai nấy về.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống ghế, tiếp tục chơi bài.
Điền Thanh Lộ đã không còn ở đây, hẳn là về trước rồi.
Vừa rồi Nghiêm Hạ Vũ nói chuyện với Điền Thanh Lộ, mấy người chơi bài cùng anh được thấy tận mắt. Có người hỏi Nghiêm Hạ Vũ: “Rốt cuộc là cậu có muốn đính hôn với Điền Thanh Lộ không?”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, chăm chú nhìn bài mình.
“Nếu như, tôi nói là nếu như, cậu quyết định đính hôn với Điền Thanh Lộ, vậy tới lúc đó Ôn Địch phải làm sao?”
Sau một lúc lâu, Nghiêm Hạ Vũ mới nói: “Vậy chia tay thôi.”
Mọi người quay bàn im lặng hai giây, không ngờ rằng Nghiêm Hạ Vũ lại quyết tuyệt như vậy, muốn chia tay với Ôn Địch.
Ván bài thứ hai còn chưa xong, Nghiêm Hạ Vũ đã nhận được tin nhắn của Ôn Địch: [Chồng ơi, có thể cho em xin thêm một ly rượu vang nữa không?]
Nghiêm Hạ Vũ không muốn: [Uống ít thôi.]
Ôn Địch: [Không, em muốn uống nữa cơ.]
Nghiêm Hạ Vũ bảo nhân viên rót nửa ly rượu vang nữa, sau đó nói với mấy người đang ngổi quanh bàn chơi bài: “Đợi tôi hai phút.” Sau đó anh úp bài xuống mặt bàn, đứng dậy rời đi.
Nghiêm Hạ Vũ không khiến người khác làm thay, tự mình đi đưa cho Ôn Địch.
Tới tấm gương bên cạnh lối đi nhỏ trên tầng ba, anh nhắn cho Ôn Địch: [Ra ngoài đi.]
Ôn Địch không ngờ người đưa rượu lại là Nghiêm Hạ Vũ, cô lấy chén rượu từ tay anh, đinh rời đi thì bị Nghiêm Hạ Vũ ngăn lại.
Anh ôm cô vào lòng, “Đây là ly cuối cùng, dù nó ngon em cũng không được uống nhiều nữa.”
Ôn Địch gật đầu đồng ý với anh.
Cô dễ thương thảo như thế là vì cái ôm vừa nãy của anh đã làm cô lơ đễnh.
Nghiêm Hạ Vũ buông Ôn Địch ra: “Về phòng đi.”
Ôn ĐỊch còn chưa đã ghiền, nhìn anh: “Ôm cái nữa đi mà.”
Nghiêm Hạ Vũ lại đưa tay ra, ôm lấy eo cô.
Anh không ở lại lâu, chỉ đứng một chút rồi quay lại bàn đánh bài tiếp.
Mấy người trên bàn chơi vừa rồi đều rút thuốc ra hút một điếu, chờ Nghiêm Hạ Vũ trở về.
Một người bạn dí tàn thuốc, “Cách cậu đối xử với Ôn Địch rất đặc biệt, tôi sẽ chống mắt lên xem tới lúc đó cậu sẽ chia tay cô ấy như thế nào.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Đặc biệt thế nào?”
“Cái nào cũng đặc biệt, tôi chưa từng thấy cậu đích thân đưa rượu cho ai bao giờ.”
Nghiêm Hạ Vũ cầm xấp bài trên bài, rút ngẫu nhiên một lá rồi đánh ra.
Nói đến việc được anh đưa rượu cho, Ôn Địch là người duy nhất được hưởng quyền lợi này.
Danh sách chương