Cả căn bếp chỉ vang lên tiếng nước chảy róc rách ngắt quãng.
Ôn Địch rửa rau ba lần, vớt lên rồi để một bên cho ráo nước.
Kỳ Minh Triệt không cho cô rửa, nhưng cản không được nên cũng đành thôi.
Tiếng nước đã hết.
Cô chống tay trên bàn nấu ăn, thất thần một lát.
Kỳ Minh Triệt vẫn đang chỉnh sửa ảnh, tiện tay mở một ca khúc.
Giai điệu bài hát này không nhẹ nhàng lắm, cũng không hề mang cảm giác bi thương.
Khi bài hát này được lặp thêm lần hai, Ôn Địch đi tới, đặt nồi lên bếp, bắt đầu nấu nước lẩu.
“Anh biết hôm nay là sinh nhật anh ta sao?” Cô ngẩng đầu liếc nhìn Kỳ Minh Triệt, sau đó lại tiếp tục làm việc đang dở tay.
Kỳ Minh Triệt chỉnh ảnh, vờ như không nghe thấy.
Nhưng anh đã nghe được.
Anh không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Ôn Địch nói: “Cảm ơn.”
Sợ cô sẽ vì ngày sinh nhật của Nghiêm Hạ Vũ mà khó chịu, cho nên anh đã lên kế hoạch đưa cô tới Sơn Thành ăn lẩu, nhưng vì không ăn được nên lại cố ý tới đây ăn lẩu đêm cùng cô.
“Tôi đã điều chỉnh tâm trạng xong rồi, chuyện viết kịch bản cho bố anh sẽ được tiếp tục.” Ôn Địch tìm mấy cái đĩa, đặt đồ nhúng lẩu vào đó rồi nói: “Đợi bao giờ tôi lấy được phí bản quyền, tôi sẽ chia cho anh một ít.”
Kỳ Minh Triệt nhìn màn hình máy tính, tranh thủ thời gian nói với cô, “Cô ghi điểm với tôi rồi đó, dù gì thì tôi cũng đã cung cấp cho cô nhiều tư liệu sống thế cơ mà, có những chi tiết ngay cả mẹ tôi còn không nhớ rõ cơ.”
Trong mấy tháng này, mỗi lần hai người ra ngoài đi ăn, anh đều cố gắng kể cho Ôn Địch nghe về bố mẹ anh thời anh còn nhỏ.
Chỉ là về bố mẹ của thời xưa thôi, không hề liên quan tới bố mẹ của hiện giờ.
“Anh sắp chỉnh ảnh xong chưa đó?”
“Ngay đây.”
Kỳ Minh Triệt chỉnh ảnh xong, đóng vào một tệp rồi gửi mail cho bạn mình.
Hai người ngồi vào bàn ăn, Ôn Địch thả thịt vào nồi.
Cô vẫn chưa cởi tạp dề, Kỳ Minh Triệt nhìn lâu hơn chút, nói: “Về sau không thể để cô mặc nữa, tôi sẽ mặc.”
Ôn Địch bỗng khựng tay lại, rồi mới nhận ra là anh đang nói cái gì. Vừa rồi Nghiêm Hạ Vũ nói trong ba năm bọn họ yêu nhau, anh chưa bao giờ để cô phải mặc tạp dề vào bếp.
“Anh nghe được rồi hả?”
Kỳ Minh Triệt duỗi tay đưa bát đũa sạch tới trước mặt cô, “Chỉ dựa vào một cái tạp dề mà nói tôi không hợp với cô, cô nói xem có ai phục không.”
Ôn Địch cười, coi như anh đang nói đùa.
Kỳ Minh Triệt đứng lên, đi tới chỗ cô ngồi.
Ôn Địch quay đầu lại, “Anh làm gì đó?”
“Cởi tạp dề đưa tôi đi.”
“Để tôi tìm khăn ăn.”
Kỳ Minh Triệt tự làm, cởi tạp dề cho cô rồi nói: “Ăn xong để tôi rửa bát cho.”
Cỡ tạp dề này không vừa với người cao lớn như Kỳ Minh Triệt, anh đành phải thắt tạm bên hông.
Nước lẩu trong nồi sôi sùng sục, Ôn Địch vừa thả rau vào nồi, vừa trò chuyện rôm rả với Kỳ Minh Triệt. Trong lúc trò chuyện, hai người có nhắc tới tạp chí, vào tháng mười này cô sẽ phải lên bìa của một hãng tạp chí, “Nghe nói hiện giờ anh đang là nhiếp ảnh gia đặc biệt của bên đó.”
“Đúng vậy.” Kỳ Minh Triệt rót cho cô một cốc nước ấm, còn mình thì mở một lon bia lạnh. Anh nói: “Tới lúc đó tôi sẽ chụp cho cô, địa điểm chụp tôi chọn xong rồi, chúng ta sẽ chụp tại một thôn nhỏ nằm ở vùng ngoại thành, bầu không khí ở đó khá tốt đó, phù hợp với chủ đề của trang bìa tháng đó, tới tầm tháng tám thì bắt đầu chụp.”
Ôn Địch ngạc nhiên, “Anh đã biết tôi sẽ chụp ảnh bìa tháng đó từ lâu rồi ư?”
Kỳ Minh Triệt đang uống bia, yết hầu anh di chuyển một chút. Anh chậm rãi uống, không nói nhiều, chỉ gật đầu trả lời cô.
Nhưng Ôn Địch cũng đã đoán ra, “Là do anh đề cử tôi với chủ biên phải không?”
Chỉ dựa vào quan hệ mới có thể cướp được vị trí trang bìa tạp chí, sao người ta có thể tự nhiên đẩy cô lên đó được.
Kỳ Minh Triệt nói thẳng: “Bản thân tôi cũng không cần phải dùng mấy thứ tài nguyên này, mà cô cũng đâu cần dùng vào việc gì.”
Ôn Địch cười, không nói khách sáo với anh nữa, lấy cốc nước cụng với anh, “Đợi khi nào bố anh trả phí bản quyền cho tôi, tôi sẽ chia 5:5 với anh.”
Kỳ Minh Triệt dùng lon bia cụng với cốc nước của cô, “Thứ tôi không thiếu chính là tiền, cô mời tôi ăn cơm là được.”
“Cái này thì đơn giản.” Dạo gần đây vừa lúc Ôn Địch cũng đang thiếu một người ăn cùng.
Sau khi ăn lẩu xong, Kỳ Minh Triệt dọn dẹp tất tần tật, sau đó rửa bát.
Anh nói được thì làm được, không để cô phải động tay vào.
11:30, Ôn Địch tiễn Kỳ Minh Triệt xuống lầu.
Thang máy dừng lại tại tầng một, lúc Kỳ Minh Triệt bước ra khỏi thang máy, bước chân có khựng lại một chút.
Ôn Địch đưa mắt trông theo hướng anh đang nhìn, liền thấy Nghiêm Hạ Vũ đang ngồi xem tạp chí ở khu nghỉ của đại sảnh. Trong tay anh hình như là một cuốn tạp chí tài chính kinh tế, anh tùy tiện lật xem vài tờ.
Cốc trà trên mặt bàn bên cạnh anh vẫn còn nguyên.
Vệ sĩ đứng bên cạnh anh, bỗng cúi xuống nói gì đó.
Nghiêm Hạ Vũ ngước mắt, nhìn về phía cô, đóng cuốn tạp chí lại.
“Cô không cần tiễn nữa đâu.” Kỳ Minh Triệt vẫy tay với cô.
Ôn Địch vẫn kiên trì đưa anh ra tới bên ngoài chung cư, dặn dò anh lái xe cẩn thận.
Cô quay người trở lại nhà, Nghiêm Hạ Vũ đang đứng ở cửa thang máy chờ cô.
Trước quầy lễ tân ở sảnh có bảo vệ, cô không muốn gây ồn ào nên vẫn làm như không có chuyện gì, đi về hướng thang máy.
Nghiêm Hạ Vũ cũng rời vài bước tới chỗ cô, “Em giữ một người đàn ông chưa quen thân ở lại nhà ăn tới tận giờ này sao.”
“Nếu như…” Cô vừa nói hai chữ này, Nghiêm Hạ Vũ đã cắt ngang lời cô, “Nếu như đổi lại là Khương Quân Tinh, đêm nay anh chắc chắn sẽ không đứng đây đợi cô ấy, chắc chắn sẽ để ý tới tâm trạng của cô ấy. Em muốn nói tới điều này sao?”
Anh nói: “Đúng vậy, anh có thể làm thế với Khương Quân Tinh, còn đối với em thì anh không làm được.”
Ôn Địch không còn gì để nói với anh nữa, cất bước đi luôn.
Cô vừa đi được hai bước đã bị Nghiêm Hạ Vũ kéo vào trong lòng, anh quay đầu nói với vệ sĩ: “Tắt camera giám sát của thang máy số hai đi.”
Anh chỉ cần dùng một tay là đã đủ để bắt được cô, anh tiến vài bước tới thang máy, ấn mở cửa, sau đó đưa cô vào trong.
“Nghiêm Hạ Vũ!”
Nếu thực sự muốn động thủ, sức lực của Ôn Địch chẳng thể bì nổi với anh.
Hai tay của cô bị Nghiêm Hạ Vũ đưa ra bắt chéo sau lưng, cả người cô bị vây trong lòng anh, lưng dán vào vách thang máy, căn bản không thể nhúc nhích được gì.
Nghiêm Hạ Vũ không làm gì thêm, cúi xuống nhìn cô, “Anh sẽ nói cho hết những lời anh muốn nói đêm nay.” Lúc ấy anh còn chưa nói xong, đã bị cô đuổi ra ngoài cửa.
Ôn Địch cũng bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi không cần biết anh nói gì, nó đều vô nghĩ cả rồi.”
“Nhưng đối với anh thì có.” Anh nói với cô: “Ước nguyện năm nay của anh khác với những năm trước. Trước kia anh hi vọng em sẽ biết phân biệt đúng sai hơn, nhưng hiện giờ anh chỉ hi vọng em đừng đau buồn như vậy nữa. Em dọa nạt anh thế nào cũng được, anh sẽ chấp nhận tất cả.”
Thang máy dừng lại ở tầng nhà Ôn Địch, sau đó cửa thang mở ra.
Nghiêm Hạ Vũ ôm cô ra ngoài, buông cô ra, rồi lùi về thang máy, ấn xuống tầng 1.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của cô.
Chờ khi Nghiêm Hạ Vũ xuống tầng rồi, Khang Ba chạy tới.
Trợ lý Khang mới biết tin từ vệ sĩ, rằng vừa rồi sếp vừa có mâu thuẫn với Ôn Địch, vệ sĩ vừa mới bảo người ta tắt camera giám sát của thang số hai đi, đồng thời cắt bỏ toàn bộ các cảnh quay lại dính hai người.
Vệ sĩ còn nói, vốn khi nãy, sếp lấy được túi văn kiện đã lên xe rời đi rồi, nhưng vừa đi được vài phút thì anh lại bảo tài xế quay xe lại.
Mặt anh cứ u ám cả đêm, không nói lời nào, ngồi ở đại sảnh chờ Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt ăn lẩu xong rồi xuống tầng.
“Tổng giám đốc Nghiêm.” Khang Ba cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nghiêm Hạ Vũ chỉ khẽ gật đầu.
Chiếc ô tô đậu ở lối vào chính của khu chung cư, mấy người cùng lên xe.
Nghiêm Hạ Vũ đưa túi văn kiện cho Khang Ba, “Chắc là ở trong này hết rồi.”
Khang Ba nhận lấy, “Nãy anh và cô Ôn sao vậy?”
“Không có gì.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Lúc tôi đi tới tìm cô ấy để lấy tài liệu, anh đã nhắc tôi là phải ga lăng, lịch thiệp, giữ thể diện, tôi cũng đã thử rồi, khi thấy Kỳ Minh Triệt ở đó, tôi đã chừa cho anh ta thể diện.” Lúc ấy, anh đã tự động thối lui ra ngoài cửa.
Nhưng chuyện đó có lẽ vốn chẳng quan trọng.
Dù đã lấy được tài liệu và ngồi lên xe rời đi, ngọn lửa giận trong lòng anh vẫn không thể dập tắt, cuối cùng anh đã bảo tài xế lái xe quay lại.
“Tôi và Ôn Địch không phù hợp với kiểu như vậy.”
Khang Ba gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
――
Tới cuối tháng năm, Cù Bồi nhận công việc mới cho Ôn Địch.
Ngày mùng 10 tháng 6 sẽ có sự kiện kỉ niệm 10 năm hoạt động của công ty giải trí Thường Thanh, đây cũng được coi là một việc trọng đại trong giới giải trí. Ôn Địch chính là MC của lễ kỉ niệm năm ngoái, nhờ cô mà họ thu về được một lượng fan rất lớn.
Năm nay cô lại nhận được thư mời.
Cù Bồi gọi điện tới cho cô, nói rằng cô sẽ phải mặc lễ phục dạ hội vào ngày lễ kỉ niệm.
Tối đó là ngày các minh tinh sẽ tụ họp, thảm đỏ đương nhiên sẽ trở thành sàn diễn ganh đua sắc đẹp, tuy cô là MC nhưng cũng không thể để thua kém người ta được.
Cù Bồi cho cô mượn tổng cộng là hai bộ lễ phục, “Tân Nguyên mượn cùng chỗ với em, người đại diện của cô ấy mượn sớm hơn cô, cô thấy Tân Nguyên cũng nhìn trúng bộ cô ưng, nhưng về sau khi cô ấy nghe nói là em muốn thuê hai bộ đó thì dứt khoát tặng cho em luôn, sau đó bảo là mình vẫn còn lễ phục dự phòng.”
Một sự tốt tính hiếm có trong vòng xoáy danh lợi này.
“Xem ra lúc ghi hình chương trình thực tế, em và cô ấy đã giao lưu với nhau khá tốt.”
“Đúng là vậy ạ.” Ôn Địch buồn bực, Tân Nguyên như đổi hồn lột xác vậy, nhất là đối với cô, dù là ở trong chương trình hay ngoài đời thì cô ta vẫn luôn chu đáo với cô.
Cô đành coi là Tân Nguyên đã có độ nổi tiếng lớn hơn nên cũng tự biết điều hơn.
Cù Bồi hỏi cô: “Cô nhờ người ta đưa lễ phục tới cho em thử, hay là em muốn tới tiệm thử?”
Ôn Địch không cần do dự gì: “Em tới tiệm thử ạ.”
Tới xế chiều thứ sáu, Ôn Địch lái xe tới chỗ cửa hàng cao cấp đó để thử lễ phục dạ hội.
Trong lúc chờ đèn đỏ, cô vô tình quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Cách một quảng trường, cô nhìn thấy tòa cao ốc Kinh Việt đứng sừng sững ở đó, chiếc logo của tập đoàn chói lọi dưới ánh mặt trời.
“Bíp ――” Xe phía sau bấm còi thúc giục.
Ôn Địch hoàn hồn, hóa ra đèn giao thông đã chuyển xanh.
Đêm hôm đó ăn lẩu, sau khi dọn dẹp bàn ăn, Kỳ Minh Triệt đã nói với cô một câu: Người theo đuổi cô nhiều như vậy, sao cô không cân nhắc tới một người nào đó?
Cô nói: Tôi không ngại yêu đương, chỉ là không gặp được người nào hợp.
Kỳ Minh Triệt: Thế nào mới coi là người phù hợp?
Cô đã nghe ra ý của Kỳ Minh Triệt, anh cảm thấy chính mình rất thích hợp.
Đột nhiên “kít” một tiếng, cô đột ngột đạp chân phanh.
Nhưng vẫn không tránh khỏi tông vào đuôi xe phía trước.
Ôn Địch lôi được ba hồn bảy vía của mình về lại, sau lưng toát một lớp mồ hôi.
Cô đã lái xe được bảy tám năm, luôn cẩn thận và tập trung mỗi khi lái xe, ngoại trừ lần trước bị Khương Quân Tinh tông vào đuôi xe ra, đây là lần đầu cô tông vào đuôi xe người khác.
Cú va chạm này đã khiến cô bừng tỉnh hoàn toàn.
Cái mạng này vẫn là quan trọng nhất.
Chậm rãi hoàn hồn, Ôn Địch cởi dây an toàn rồi xuống xe.
Mà chiếc xe vừa bị cô tông đuôi đó có giá trị ngang ngửa với chiếc Bentley của Nghiêm Hạ Vũ.
Tài xế của xe đó cũng đi xuống, anh ta cầm điện thoại chụp chỗ bị tông.
Ôn Địch đi tới, nói xin lỗi với anh ta và hỏi xem anh ta định xử lý thế nào.
Tài xế nói: “Đợi tôi xin chỉ thị từ Tiêu tổng đã.”
Ôn Địch gật đầu, đứng ở đuôi xe chờ đợi.
Tài xế cầm điện thoại tới hàng ghế sau xin chỉ thị, cửa sổ hàng ghế sau trượt xuống, người ngồi trong thản nhiên chống tay lên cửa sổ, thậm chí còn không thèm xem ảnh chụp. Người đó căn bản là không quan tâm tới chuyện xe mình bị tổn hại ra sao, chỉ nói ngắn gọn súc tích: “Lên xe, thời gian gấp gáp.”
Tài xế quay đầu lại, nói với Ôn Địch: “Không cần đâu.”
“Vậy không được.” Ôn Địch ghét nhất là nợ ân tình với người khác, “Anh cho tôi phương thức liên lạc, chờ bao giờ sửa xe xong thì anh hãy gọi cho tôi, tôi sẽ trả phí sửa xe cho anh.”
Điện thoại vẫn đang để trên xe, cô quay lại ghế lái, nhưng khi vừa lấy được ra thì chiếc xe đằng trước đã mau chóng rời khỏi.
Cô đành phải nhớ kỹ biển số xe, có cơ hội gặp lại sẽ trả tiền cho người ta.
Phí sửa chữa hẳn là không ít đâu.
Xe của cô cũng bị xước xát chút ít.
Ôn Địch cũng không quan tâm lắm, vội vã đi tới cửa hàng kia.
Bộ lễ phục này thuộc bộ sưu tập mùa xuân mới, sau khi thử xong, người quản lý cửa hàng khen cô, nói rằng nó vừa in, như thể được may riêng cho cô vậy.
Còn chưa kịp cởi lễ phục, Ôn Địch đã nhận được cuộc gọi từ Cù Bồi. Cô vừa muốn báo cáo lại việc thử lễ phục thì Cù Bồi đã vội nói một tràng: “Em đang ở đâu? Tới công ty một chuyến đi.”
“Em đang đi thử lễ phục ạ. Sao vậy cô?”
“Em quen Điền Thanh Lộ chứ? Vừa rồi cô ấy gọi cho cô, nói về chuyện em làm MC sự kiện Thường Thanh. Em tới đây đi rồi chúng ta nói chuyện.”
Ôn Địch nắm chặt điện thoại, ngừng một chút rồi nói: “Dạ.”
Có thể để Điền Thanh Lộ ra mặt như thế, chắc hẳn là Nghiêm Hạ Vũ sẽ tới ngày lễ kỉ niệm đó.
Ba tháng sau rồi mà cô lại bị người ta tìm tới.
Ôn Địch tới công ty, Cù Bồi đã đợi cô sẵn ở đó.
Vì tính chất công việc nên Cù Bồi không thể rảnh rỗi được, thân thể bà vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau phẫu thuật nên dù rất bận rộn ở công ty, bà vẫn cố gắng dành ra một tới hai tiếng mỗi ngày để nghỉ ngơi.
“Em ngồi đi.” Bà đưa cho Ôn Địch một ly nước ấm.
Ôn Địch cũng không câu nệ với Cù Bồi, ngồi xuống, nhìn sắc mặt của bà, “Cô kiềm chế chút đi mà, đừng để bản thân mệt mỏi.”
Cù Bồi đi thẳng vào vấn đề, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô chưa từng quản đời sống cá nhân của em, nhưng mà tự em cũng phải biết điểm dừng chứ, sao lại dây dưa với một người đàn ông đã có gia đình? Bố mẹ em mà biết được chắc chắn sẽ tăng xông mất thôi. Mà em có thiếu thốn cái gì đâu, rốt cuộc là em làm sao vậy hả?”
“Em và anh ta yêu nhau ba năm, khi đó anh ta vẫn còn độc thân, tới tháng hai năm nay họ mới đính hôn, và em cũng đã chia tay ngay trong tháng đó, không có dây dưa gì cả.”
Ôn Địch bình tĩnh thuật lại.
Cô cầm ly thuỷ tinh trong tay, cầm một cách vững vàng, không hề giống như ngày mà Điền Thanh Lộ tới tìm cô, khi đó cô suýt nữa thì làm rơi cả tách cà phê.
Cù Bồi sững sờ, rồi thở dài, “Buồn bực vậy mà không nói với cô.”
Ôn Địch cười, “Chuyện cũng đã qua rồi ạ.”
Những ngày tồi tệ và khổ sở nhất đã qua, trôi đi từng phút một.
Cù Bồi xoa đầu cô, “Em đó.”
Rồi bà lại chẳng nói gì nữa.
Ôn Địch uống một ngụm nước ấm, hỏi, “Điền Thanh Lộ nói với cô chuyện gì vậy ạ?”
Cù Bồi kể lại: “Vị hôn phu của cô ấy nhận được thư mời dự lễ kỉ niệm của Thường Thanh, có lẽ sẽ tới đó. Nếu em không muốn làm MC ở đó nữa thì cô ấy hoàn toàn có thể tìm người khác thay em, tránh để em đắc tội với bên Thường Thanh. Còn nếu em vẫn muốn đi, cô ấy bảo em cứ tự nhiên, cô ấy sẽ không nhúng tay vào, bất kể là em có quyết định thế nào.”
Cái này, có thể nói là Điền Thanh Lộ cư xử rất khéo.
Ôn Địch nói không chút do dự, “Cô nói với Điền Thanh Lộ giúp em, để cho cô ta tìm người khác làm MC, tiện thể cảm ơn người ta giúp em với ạ.”
Cù Bồi cũng có ý này, bà không cho Ôn Địch đi là vì sợ cô thấy cảnh sinh tình, sẽ đau khổ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, Ôn Địch đã hoàn toàn thấy bình thường với Nghiêm Hạ Vũ, tới khi đó sẽ không cần phải tránh nữa.
Dù sao thì làm giàu cũng quan trọng hơn đàn ông.
――
Tới tối ngày mùng 10, các ngôi sao nổi tiếng tụ họp tại nơi đây, đông như trẩy hội.
Trước tiên là thời gian đi thảm đỏ, Nghiêm Hạ Vũ đi cùng Tổng giám đốc của Thường Thanh, hai người đi từ hậu trường ra, ngồi ở chỗ gần sân khấu nhất.
Nghiêm Hạ Vũ chính là thần tài của Thường Thanh, hằng năm các công ty con của Kinh Việt đầu tư rất nhiều kinh phí quảng cáo cho Thường Thanh, thường được xuất hiện trong các chương trình tuyên truyền của công ty.
Anh rất ít khi tham gia những lễ kỉ niệm kiểu này, bình thường mọi năm khi Thường Thanh gửi thiệp mời đều cử người khác đi thay, năm nay không hiểu sao lại tự mình tới dự lễ.
Tám giờ tối, lễ kỉ niệm chính thức bắt đầu.
Nghiêm Hạ Vũ thấy 2 người MC trên sân khấu không phải là Ôn Địch, ánh mắt bắt đầu sa sầm.
Tổng giám đốc Thường Thanh ngồi cạnh anh giờ đang lên bục phát biểu, chờ tới khi ông ta đọc diễn văn xong, về lại chỗ ngồi, anh mới hỏi: “Các ông thay MC rồi sao?”
Tổng giám đốc hơi ngẩn ra, chỉ có thể dừng cảnh quay để trả lời anh: “Trước đó chúng tôi vốn định mời biên kịch Ôn Địch tới làm MC, nhưng mà cô ấy lại đang bận việc khác, không thể tới được nên đành phải đổi người.”
Mời Ôn Địch làm MC là việc đã được ông phê duyệt từ trước, sau đó Điền Thanh Lộ tới tìm ông ta, cứng rắn đưa cho ông ta một người khác làm MC, vì muốn giữ quan hệ với nhà họ Điền nên ông đành phải tạm thời thay Ôn Địch bằng người khác.
Nhưng mà giọng điệu vừa rồi của Nghiêm Hạ Vũ, rõ ràng là đang bất mãn thay cho Ôn Địch.
Chuyện riêng của hai người, ông chỉ là một người ngoài vô tình bị cuốn vào, chỉ có thể lập lờ trả lời qua loa cho xong chuyện.
Nghiêm Hạ Vũ nhắn tin cho Khang Ba: [Anh đi hỏi thử xem, chuyện MC tối nay là như nào đây?]
Anh mất hứng, chỉ ngồi nửa tiếng đầu, như vậy đã là nể tình lắm rồi, sau đó đứng dậy rời khỏi lễ kỉ niệm.
Tổng giám đốc tiễn Nghiêm Hạ Vũ ra ngoài cửa, trực giác mách bảo ông rằng, chuyện thay MC này đã chọc cho vị Thái tử này không vui. Ông ta biết trước đây Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch từng có một khoảng thời gian yêu nhau, nhưng mà nghe nói sau khi Nghiêm Hạ Vũ đính hôn, hai người đã chia tay.
Với tình hình hiện giờ, xem ra việc chia tay đó chẳng đáng nói tới.
Nhưng dù thế ông cũng không thể bán đứng Điền Thanh Lộ, chỉ đành giả vờ như không biết gì.
Nghiêm Hạ Vũ đã đổ sẵn ở lối ra, ngay khi anh lên xe, trợ lý Khang đã báo cáo luôn: “Có người nào đó đã dùng quan hệ để thế chỗ cô Ôn.”
Chuyện này có thấy cũng không thể trách.
Nghiêm Hạ Vũ phân phó Khang Ba: “Anh đi nói với Thường Thanh, đừng có dại mà nhảy lên đầu lên cổ tôi ngồi.”
Khang Ba chuyển ý của sếp tới Tổng giám đốc công ty giải trí Thường Thanh, yêu cầu đối phương phải đưa ra một lời giải thích thoả đáng.
Chiếc xe lái vào trong màn đêm.
Mấy phút sau, Khang Ba nhận được điện thoại từ Thường Thanh, đầu dây bên kia cam đoan rằng sẽ đền bù cho cô Ôn bằng các tài nguyên khác.
Anh ta mở loa ngoài, cho nên những lời mà Tổng giám đốc Thường Thanh nói, Nghiêm Hạ Vũ cũng có thể nghe thấy.
Nghiêm Hạ Vũ đang nhìn cảnh vật bên ngoài, cũng không ngoảnh đầu lại, trầm giọng nói: “Tiếp tục điều tra, tôi lại muốn xem thử, rốt cuộc là quan hệ ở đâu mà dám thế chỗ của Ôn Địch.”
――
Tới giữa trưa ngày thứ hai, Khang Ba đã truy tra thành công, lập tức gọi điện cho Điền Thanh Lộ.
Lúc này, Điền Thanh Lộ đang có tranh chấp với Đinh Nghi.
Đinh Nghi đeo kính râm, “Cậu tìm người thế chỗ Ôn Địch sao, cậu nghĩ cậu giấu được bao lâu hả?”
“Có ai nói là mình muốn giấu đâu?”
“Lá gan cậu càng ngày càng to rồi đó, nếu như để Nghiêm Hạ Vũ biết được cậu làm vậy, cậu đã nghĩ tới hậu quả chưa?”
Điền Thanh Lộ không nói gì, khởi động xe.
Hiện giờ cô ta chỉ là bất đắc dĩ, không muốn Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch gặp mặt nhiều trong khoảng thời gian này, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Cô ta cãi lại: “Mình chỉ đang sử dụng quyền lợi của mình thôi, đâu có làm điều gì trái pháp luật, thiếu đạo đức đâu.”
Có lẽ là thiếu đạo đức thật, nhưng những thứ nên đền bù cho Ôn Địch, cô ta đã đền bù gấp bội cho rồi.
“Mình còn đền cho cô ấy tận hai chương trình tạp kĩ mới.”
“Mình thấy cậu chắc là điên rồi đó.”
“Ai điên.”
Điền Thanh Lộ im lặng một lúc rồi nói: “Nghiêm Hạ Vũ định huỷ bỏ hôn ước.”
Đinh Nghi kích động không thôi: “Tốt vậy luôn sao?”
Điền Thanh Lộ: “…”
Đau cả lòng.
“Chỉ là định thôi, nói không chừng đợi khi anh ấy cảm thấy không thể nối lại tình xưa với Ôn Địch nữa, sẽ thôi không huỷ bỏ hôn ước.” Dù sao thì, cái giá phải trả cho chuyện này là rất lớn. Nhà họ Điền cũng mất nhiều hơn được.
Dù sao thì, về mặt tình cảm hay lý trí, cô ta vẫn mong anh sẽ tiếp tục hôn ước này.
Vừa lái ô tô đi được không bao xa thì cô ta nhận được cuộc gọi từ trợ lý Khang.
Trợ lý Khang hỏi xem chiều nay cô ta có rảnh không, mời cô ta tới Kinh Việt một chuyến. Anh ta nói rằng cả chiều nay Nghiêm Hạ Vũ đều làm việc ở trong văn phòng, lúc nào cô ta qua cũng được.
Từ trước tới giờ Nghiêm Hạ Vũ luôn là người công tư phân minh, tới văn phòng của anh nói chuyện, vậy thì chỉ có thể là chuyện công việc.
Điền Thanh Lộ đưa Đinh Nghi về công ty mình trước, sau đó lái xe tới Kinh Việt.
Lần gần nhất cô ta nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ là vào tối sinh nhật anh, khi đó anh lái xe từ trong nhà ra thì thấy Điền Thanh Lộ đang về nhà. Lúc hai người chạm mặt, cô ta đã lên tiếng gọi anh.
Sau đó cô ta phải đi công tác, chờ tới khi về thì anh lại đi, trong lúc đó cô ta có gọi cho anh mấy lần, nhưng tất cả đều phải mượn công việc làm cớ.
Đinh Nghi hỏi cô ta, tới bao giờ cô ta mới có thể thôi không hèn mọn như vậy nữa.
Hẳn là Đinh Nghi muốn dùng từ “bị khinh thường” để nói hơn, cơ mà vì muốn chừa lại mặt mũi cho Điền Thanh Lộ nên cô thay bằng từ “hèn mọn”.
Ô tô quẹo vào bãi đỗ của Kinh Việt. Điền Thanh Lộ tắt máy, lấy gương trang điểm từ trong túi xách, cẩn thận dặm lại lớp trang điểm.
Cô ta cũng không biết việc trang điểm tỉ mỉ có ý nghĩa gì, đằng nào thì Nghiêm Hạ Vũ cũng không ngắm.
Trợ lý Khang đã chờ sẵn ở cửa phòng làm việc, “Tổng giám đốc Nghiêm đang ở bên trong.”
Điền Thanh Lộ hỏi trợ lý Khang: “Anh ấy tìm tôi có việc gì vậy?”
Khang Ba nói: “Chắc là Tổng giám đốc muốn nói với cô một chuyện gì đó.”
Điền Thanh Lộ gật đầu, gõ cửa rồi tiến vào.
Nghiêm Hạ Vũ đang xem email. Anh không ngẩng đầu, chỉ bảo cô ta ngồi đi.
Thư ký đưa cô ta một cốc cà phê, sau đó ra ngoài đóng cửa lại, cả văn phòng im lặng như tờ, chỉ lách cách vang lên tiếng nhấn chuột của anh.
Điền Thanh Lộ ngồi xuống cái ghế đặt trước bàn làm việc của anh, mượn việc cầm cà phê mà thi thoảng liếc nhìn anh một cái.
Anh mặc áo sơ mi trắng, mặt đồng hồ trên cổ tay đã bị ống tay áo che khuất, tới khi anh cầm cốc uống nước lên, mặt đồng hồ mới lộ ra hoàn toàn.
Cô ta để ý tới, hôm nay anh dùng khuy măng sét mới.
Cả đồng hồ cũng là cái mới, trước kia chưa từng thấy anh dùng bao giờ.
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Điền Thanh Lộ đã hiểu ra sự trầm mặc của anh có nghĩa thế nào, hôm nay anh tìm cô ta không phải là để nói chuyện công việc, mà là vì muốn cô chủ động thẳng thắn.
Cô ta tỏ vẻ không biết gì: “Anh tìm em có chuyện gì vậy?”
Tầm mắt của Nghiêm Hạ Vũ vẫn dừng lại trên những dòng chữ, “Chính cô hiểu rõ, có chuyện gì phải nói với tôi.”
Ngữ khí bình thản, nhưng lại mang cảm giác áp bức.
Điền Thanh Lộ uống một ngụm cà phê, bỗng chốc cảm thấy nó đắng chát. “Anh biết rồi sao?”
Anh không nói gì, sắc mặt bình thản.
Điền Thanh Lộ bất giác giải thích: “Đây là quyết định mà Ôn Địch tự mình đưa ra.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Về sau nếu cô ấy còn phải đi dự hội nghị ở rất nhiều nơi, có phải cô còn định phong sát* cô ấy hay không?”
(*) Phong sát: được hiểu là một lệnh cấm dành cho những nhân vật có ảnh hưởng tới công chúng như diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ, … không được tham gia các hoạt động nghệ thuật do vướng phải scandal hoặc mắc phải một lỗi lầm cực lớn, không thể tha thứ được.
Điền Thanh Lộ cười, “Đây là anh đang đổ tội cho người khác đó, xem ra anh không được nghe tin báo đầy đủ, không biết em đã đền bù cho Cù Bồi mấy chương trình tạp kĩ, còn về phần Ôn Địch có nhận làm MC tối đó hay không, đấy không phải là chuyện em có thể bắt ép, cô ấy cũng đâu có nghĩa vụ phải nghe lời em.”
Nghiêm Hạ Vũ không thích nhiều lời vòng vo, anh nói: “Cô có thể đưa ra một điều kiện, tôi sẽ cố gắng thực hiện, miễn là nó nằm trong khả năng của tôi.”
Mặc dù Điền Thanh Lộ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe được lời này từ chính miệng anh, cô ta vẫn cảm thấy suy sụp trong lòng, “Anh vẫn quyết tâm huỷ hôn ước sao?”
Nghiêm Hạ Vũ hỏi lại: “Không thì sao? Giờ cô hãy cho tôi một lý do để tôi tiếp tục cuộc liên hôn này.”
Điền Thanh Lộ lẩm bẩm: “Dù vậy thì anh cũng đâu cần phải tách biệt hết mọi cuộc hợp tác giữa hai bên như thế.” Điều này hoàn toàn vượt xa dự liệu của cô ta, cô ta không ngờ là anh lại chơi ác như vậy.
Anh đẩy hết những hạng mục có lợi sang cho nhà cô ta, trước kia các hạng mục hợp tác đó còn có chút liên quan giữa hai bên, giờ đây không mảy may dính líu bất cứ điều gì.
Nghiêm Hạ Vũ trả lời email xong, tắt trang web, trả lời cô ta: “Khi trước cô tới tìm Ôn Địch ngả bài, cũng nên nghĩ tới kết cục này. Trước khi đính hơn, tôi đã nhắc nhở cô không chỉ một lần, rằng mạnh ai người nấy lo, không can thiệp vào chuyện riêng của nhau, đừng nghĩ tới chuyện quản tôi. Khi nói chuyện qua điện thoại tôi cũng đã nói rồi, tôi sợ Ôn Địch sẽ biết được. Cuối cùng cô đã làm gì nào?”
Điền Thanh Lộ á khẩu.
Cô ta đã biết rõ hậu quả của việc tìm tới Ôn Địch là gì từ rất sớm.
Nhưng nếu được quay trở lại ngày hôm đó, cô ta vẫn sẽ tới tìm Ôn Địch. Khi tình huống như thế xảy ra, chẳng có cô gái nào có thể giữ nổi mình, có khi còn không thể khống chế được bản thân, còn nhắc chi tới hậu hoạ về sau.
Nghiêm Hạ Vũ cầm tập công văn cần kí tên ở bên cạnh tới, mở ra, “Đính hôn thì cũng đính rồi, nhưng nó không phù hợp với nhu cầu của tôi. Sau khi đính hôn, tôi có người mà mình không thể buông bỏ, mà cô, ngay cả những điều tối thiểu trong những quy tắc ngầm nhằm duy trì lợi ích giữa hai nhà cô cũng không thể làm được. Vì vậy, chúng ta nên kịp thời dừng lại, đừng để tổn hại thêm nữa.”
Điền Thanh Lộ nắm chặt ly cà phê, “Chưa cần nhắc tới những tổn thất về mặt lợi ích, anh cũng đâu phải không biết cái giá phải trả khi huỷ bỏ hôn ước?”
“Tôi cam tâm tình nguyện tính toán cái giá phải trả, những thứ mà có thể bỏ tiền ra để trả thì chẳng xi nhê gì với tôi. Tóm lại thì thứ tôi phải bỏ ra chung quy chỉ có một chút thời gian và tinh lực để xử lý mà thôi. Tôi đã nói rồi, tôi còn có thể vì lợi ích mà miễn cưỡng bản thân một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, cô còn tưởng là đính hôn rồi cô muốn làm gì thì làm sao, vậy đến lúc tôi lấy cô rồi thì thế nào? Cái gì cũng phải dung túng, để cô tác oai tác quái sao?” Dù Nghiêm Hạ Vũ nói chuyện với cô ta, những công việc mà anh cần làm lại không bị trì trệ chút nào.
Điền Thanh Lộ thầm hít thở sâu: “Nhưng cũng đâu thể dưa hết theo ý anh, đâu thể để anh muốn làm thế nào thì nó sẽ phải thế đó được?”
“Tôi không làm theo ý mình, chẳng nhẽ lại phải làm theo ý người khác sao?”
Điền Thanh Lộ không cam lòng, “Cứ coi như anh giải trừ hôn ước thành công đi, có thế Ôn Địch cũng đâu quay lại, hà cớ lại vẽ thêm chuyện.”
“Cô ấy có quay lại hay không, đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới chuyện giữa tôi và cô.”
Ý anh đã quyết, Điền Thanh Lộ vẫn mong anh có thể tỉnh táo một chút, mà giờ chỉ còn một biện pháp mà thôi.
“Lúc trước bên em có một dự án.” Cô ta nói tên dự án đó cho anh biết, “Rất nhiều người thấy chúng ta đính hôn, cảm thấy dự án kia có anh gánh, chắc chắn sẽ có lãi, cho nên không đã có không ít người rót vốn vào, trong đó có cả nhà của Khương Quân Tinh. Nhà họ Khương vốn là cổ đông của một công ty khác, nhưng người đứng sau giật dây rót vốn vẫn là nhà bọn họ. Nếu hiện giờ anh nghĩ tới việc giải trừ hôn ước, việc đầu tư sẽ không còn giá trị nữa, mà dòng tiền của nhà bọn họ cũng không thể rút ngay được.”
Tạm ngưng, cô ta nói tiếp: “Cũng đâu phải là dăm ba cái một tỷ hay tám trăm triệu gì đó là xong đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ ký tên, khép lại tài liệu, đưa mắt nhìn đồng hồ, tối nay anh còn có tiệc xã giao, vì vậy đã hạ lệnh tiễn khách: “Cô về đi, rồi suy nghĩ cho kĩ xem nên đưa ra điều kiện gì.”
Điền Thanh Lộ chưa nghĩ ra nên yêu cầu đền bù tổn thất gì, mà trong lòng cô ta cũng bài xích chuyện yêu cầu này, hi vọng anh có thể tiếp tục cuộc liên hôn.
Cô ta đứng dậy cáo từ, tự hỏi không biết những lời cô nói vừa nãy Nghiêm Hạ Vũ có nghe lọt không.
Từ trước tới giờ, anh luôn cân nhắc vì Khương Quân Tinh, hiện tại chỉ cần cho nhà Khương Quân Tinh chút thời gian để rút vốn đầu tư khỏi dự án, cũng không tổn hại tới lợi ích của anh. Với anh mà nói, đây chẳng qua chỉ là thói quen bảo vệ Khương Quân Tinh.
Chung quy là cũng chẳng thể gây nổi khó dễ gì.
Nếu có biện pháp khác thì cô ta đã chẳng phải dùng tới hạ sách này.
Cô ta không hề ôm hi vọng gì với anh nữa, nhưng vẫn cố gắng thỏa hiệp vì lợi ích.
Nếu anh đồng ý cho nhà họ Khương thời gian rút vốn, vậy thì giữa cô ta và anh vẫn còn có thể hòa hoãn được.
Mấy tháng đầu sau chia tay vẫn luôn là khoảng thời gian khó khăn nhất, biết đâu qua được tao đoạn đó rồi, ý muốn giải trừ hôn ước trong đầu anh cũng sẽ không quyết tuyệt tới vậy nữa.
Ôn Địch rửa rau ba lần, vớt lên rồi để một bên cho ráo nước.
Kỳ Minh Triệt không cho cô rửa, nhưng cản không được nên cũng đành thôi.
Tiếng nước đã hết.
Cô chống tay trên bàn nấu ăn, thất thần một lát.
Kỳ Minh Triệt vẫn đang chỉnh sửa ảnh, tiện tay mở một ca khúc.
Giai điệu bài hát này không nhẹ nhàng lắm, cũng không hề mang cảm giác bi thương.
Khi bài hát này được lặp thêm lần hai, Ôn Địch đi tới, đặt nồi lên bếp, bắt đầu nấu nước lẩu.
“Anh biết hôm nay là sinh nhật anh ta sao?” Cô ngẩng đầu liếc nhìn Kỳ Minh Triệt, sau đó lại tiếp tục làm việc đang dở tay.
Kỳ Minh Triệt chỉnh ảnh, vờ như không nghe thấy.
Nhưng anh đã nghe được.
Anh không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Ôn Địch nói: “Cảm ơn.”
Sợ cô sẽ vì ngày sinh nhật của Nghiêm Hạ Vũ mà khó chịu, cho nên anh đã lên kế hoạch đưa cô tới Sơn Thành ăn lẩu, nhưng vì không ăn được nên lại cố ý tới đây ăn lẩu đêm cùng cô.
“Tôi đã điều chỉnh tâm trạng xong rồi, chuyện viết kịch bản cho bố anh sẽ được tiếp tục.” Ôn Địch tìm mấy cái đĩa, đặt đồ nhúng lẩu vào đó rồi nói: “Đợi bao giờ tôi lấy được phí bản quyền, tôi sẽ chia cho anh một ít.”
Kỳ Minh Triệt nhìn màn hình máy tính, tranh thủ thời gian nói với cô, “Cô ghi điểm với tôi rồi đó, dù gì thì tôi cũng đã cung cấp cho cô nhiều tư liệu sống thế cơ mà, có những chi tiết ngay cả mẹ tôi còn không nhớ rõ cơ.”
Trong mấy tháng này, mỗi lần hai người ra ngoài đi ăn, anh đều cố gắng kể cho Ôn Địch nghe về bố mẹ anh thời anh còn nhỏ.
Chỉ là về bố mẹ của thời xưa thôi, không hề liên quan tới bố mẹ của hiện giờ.
“Anh sắp chỉnh ảnh xong chưa đó?”
“Ngay đây.”
Kỳ Minh Triệt chỉnh ảnh xong, đóng vào một tệp rồi gửi mail cho bạn mình.
Hai người ngồi vào bàn ăn, Ôn Địch thả thịt vào nồi.
Cô vẫn chưa cởi tạp dề, Kỳ Minh Triệt nhìn lâu hơn chút, nói: “Về sau không thể để cô mặc nữa, tôi sẽ mặc.”
Ôn Địch bỗng khựng tay lại, rồi mới nhận ra là anh đang nói cái gì. Vừa rồi Nghiêm Hạ Vũ nói trong ba năm bọn họ yêu nhau, anh chưa bao giờ để cô phải mặc tạp dề vào bếp.
“Anh nghe được rồi hả?”
Kỳ Minh Triệt duỗi tay đưa bát đũa sạch tới trước mặt cô, “Chỉ dựa vào một cái tạp dề mà nói tôi không hợp với cô, cô nói xem có ai phục không.”
Ôn Địch cười, coi như anh đang nói đùa.
Kỳ Minh Triệt đứng lên, đi tới chỗ cô ngồi.
Ôn Địch quay đầu lại, “Anh làm gì đó?”
“Cởi tạp dề đưa tôi đi.”
“Để tôi tìm khăn ăn.”
Kỳ Minh Triệt tự làm, cởi tạp dề cho cô rồi nói: “Ăn xong để tôi rửa bát cho.”
Cỡ tạp dề này không vừa với người cao lớn như Kỳ Minh Triệt, anh đành phải thắt tạm bên hông.
Nước lẩu trong nồi sôi sùng sục, Ôn Địch vừa thả rau vào nồi, vừa trò chuyện rôm rả với Kỳ Minh Triệt. Trong lúc trò chuyện, hai người có nhắc tới tạp chí, vào tháng mười này cô sẽ phải lên bìa của một hãng tạp chí, “Nghe nói hiện giờ anh đang là nhiếp ảnh gia đặc biệt của bên đó.”
“Đúng vậy.” Kỳ Minh Triệt rót cho cô một cốc nước ấm, còn mình thì mở một lon bia lạnh. Anh nói: “Tới lúc đó tôi sẽ chụp cho cô, địa điểm chụp tôi chọn xong rồi, chúng ta sẽ chụp tại một thôn nhỏ nằm ở vùng ngoại thành, bầu không khí ở đó khá tốt đó, phù hợp với chủ đề của trang bìa tháng đó, tới tầm tháng tám thì bắt đầu chụp.”
Ôn Địch ngạc nhiên, “Anh đã biết tôi sẽ chụp ảnh bìa tháng đó từ lâu rồi ư?”
Kỳ Minh Triệt đang uống bia, yết hầu anh di chuyển một chút. Anh chậm rãi uống, không nói nhiều, chỉ gật đầu trả lời cô.
Nhưng Ôn Địch cũng đã đoán ra, “Là do anh đề cử tôi với chủ biên phải không?”
Chỉ dựa vào quan hệ mới có thể cướp được vị trí trang bìa tạp chí, sao người ta có thể tự nhiên đẩy cô lên đó được.
Kỳ Minh Triệt nói thẳng: “Bản thân tôi cũng không cần phải dùng mấy thứ tài nguyên này, mà cô cũng đâu cần dùng vào việc gì.”
Ôn Địch cười, không nói khách sáo với anh nữa, lấy cốc nước cụng với anh, “Đợi khi nào bố anh trả phí bản quyền cho tôi, tôi sẽ chia 5:5 với anh.”
Kỳ Minh Triệt dùng lon bia cụng với cốc nước của cô, “Thứ tôi không thiếu chính là tiền, cô mời tôi ăn cơm là được.”
“Cái này thì đơn giản.” Dạo gần đây vừa lúc Ôn Địch cũng đang thiếu một người ăn cùng.
Sau khi ăn lẩu xong, Kỳ Minh Triệt dọn dẹp tất tần tật, sau đó rửa bát.
Anh nói được thì làm được, không để cô phải động tay vào.
11:30, Ôn Địch tiễn Kỳ Minh Triệt xuống lầu.
Thang máy dừng lại tại tầng một, lúc Kỳ Minh Triệt bước ra khỏi thang máy, bước chân có khựng lại một chút.
Ôn Địch đưa mắt trông theo hướng anh đang nhìn, liền thấy Nghiêm Hạ Vũ đang ngồi xem tạp chí ở khu nghỉ của đại sảnh. Trong tay anh hình như là một cuốn tạp chí tài chính kinh tế, anh tùy tiện lật xem vài tờ.
Cốc trà trên mặt bàn bên cạnh anh vẫn còn nguyên.
Vệ sĩ đứng bên cạnh anh, bỗng cúi xuống nói gì đó.
Nghiêm Hạ Vũ ngước mắt, nhìn về phía cô, đóng cuốn tạp chí lại.
“Cô không cần tiễn nữa đâu.” Kỳ Minh Triệt vẫy tay với cô.
Ôn Địch vẫn kiên trì đưa anh ra tới bên ngoài chung cư, dặn dò anh lái xe cẩn thận.
Cô quay người trở lại nhà, Nghiêm Hạ Vũ đang đứng ở cửa thang máy chờ cô.
Trước quầy lễ tân ở sảnh có bảo vệ, cô không muốn gây ồn ào nên vẫn làm như không có chuyện gì, đi về hướng thang máy.
Nghiêm Hạ Vũ cũng rời vài bước tới chỗ cô, “Em giữ một người đàn ông chưa quen thân ở lại nhà ăn tới tận giờ này sao.”
“Nếu như…” Cô vừa nói hai chữ này, Nghiêm Hạ Vũ đã cắt ngang lời cô, “Nếu như đổi lại là Khương Quân Tinh, đêm nay anh chắc chắn sẽ không đứng đây đợi cô ấy, chắc chắn sẽ để ý tới tâm trạng của cô ấy. Em muốn nói tới điều này sao?”
Anh nói: “Đúng vậy, anh có thể làm thế với Khương Quân Tinh, còn đối với em thì anh không làm được.”
Ôn Địch không còn gì để nói với anh nữa, cất bước đi luôn.
Cô vừa đi được hai bước đã bị Nghiêm Hạ Vũ kéo vào trong lòng, anh quay đầu nói với vệ sĩ: “Tắt camera giám sát của thang máy số hai đi.”
Anh chỉ cần dùng một tay là đã đủ để bắt được cô, anh tiến vài bước tới thang máy, ấn mở cửa, sau đó đưa cô vào trong.
“Nghiêm Hạ Vũ!”
Nếu thực sự muốn động thủ, sức lực của Ôn Địch chẳng thể bì nổi với anh.
Hai tay của cô bị Nghiêm Hạ Vũ đưa ra bắt chéo sau lưng, cả người cô bị vây trong lòng anh, lưng dán vào vách thang máy, căn bản không thể nhúc nhích được gì.
Nghiêm Hạ Vũ không làm gì thêm, cúi xuống nhìn cô, “Anh sẽ nói cho hết những lời anh muốn nói đêm nay.” Lúc ấy anh còn chưa nói xong, đã bị cô đuổi ra ngoài cửa.
Ôn Địch cũng bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi không cần biết anh nói gì, nó đều vô nghĩ cả rồi.”
“Nhưng đối với anh thì có.” Anh nói với cô: “Ước nguyện năm nay của anh khác với những năm trước. Trước kia anh hi vọng em sẽ biết phân biệt đúng sai hơn, nhưng hiện giờ anh chỉ hi vọng em đừng đau buồn như vậy nữa. Em dọa nạt anh thế nào cũng được, anh sẽ chấp nhận tất cả.”
Thang máy dừng lại ở tầng nhà Ôn Địch, sau đó cửa thang mở ra.
Nghiêm Hạ Vũ ôm cô ra ngoài, buông cô ra, rồi lùi về thang máy, ấn xuống tầng 1.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của cô.
Chờ khi Nghiêm Hạ Vũ xuống tầng rồi, Khang Ba chạy tới.
Trợ lý Khang mới biết tin từ vệ sĩ, rằng vừa rồi sếp vừa có mâu thuẫn với Ôn Địch, vệ sĩ vừa mới bảo người ta tắt camera giám sát của thang số hai đi, đồng thời cắt bỏ toàn bộ các cảnh quay lại dính hai người.
Vệ sĩ còn nói, vốn khi nãy, sếp lấy được túi văn kiện đã lên xe rời đi rồi, nhưng vừa đi được vài phút thì anh lại bảo tài xế quay xe lại.
Mặt anh cứ u ám cả đêm, không nói lời nào, ngồi ở đại sảnh chờ Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt ăn lẩu xong rồi xuống tầng.
“Tổng giám đốc Nghiêm.” Khang Ba cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nghiêm Hạ Vũ chỉ khẽ gật đầu.
Chiếc ô tô đậu ở lối vào chính của khu chung cư, mấy người cùng lên xe.
Nghiêm Hạ Vũ đưa túi văn kiện cho Khang Ba, “Chắc là ở trong này hết rồi.”
Khang Ba nhận lấy, “Nãy anh và cô Ôn sao vậy?”
“Không có gì.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Lúc tôi đi tới tìm cô ấy để lấy tài liệu, anh đã nhắc tôi là phải ga lăng, lịch thiệp, giữ thể diện, tôi cũng đã thử rồi, khi thấy Kỳ Minh Triệt ở đó, tôi đã chừa cho anh ta thể diện.” Lúc ấy, anh đã tự động thối lui ra ngoài cửa.
Nhưng chuyện đó có lẽ vốn chẳng quan trọng.
Dù đã lấy được tài liệu và ngồi lên xe rời đi, ngọn lửa giận trong lòng anh vẫn không thể dập tắt, cuối cùng anh đã bảo tài xế lái xe quay lại.
“Tôi và Ôn Địch không phù hợp với kiểu như vậy.”
Khang Ba gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
――
Tới cuối tháng năm, Cù Bồi nhận công việc mới cho Ôn Địch.
Ngày mùng 10 tháng 6 sẽ có sự kiện kỉ niệm 10 năm hoạt động của công ty giải trí Thường Thanh, đây cũng được coi là một việc trọng đại trong giới giải trí. Ôn Địch chính là MC của lễ kỉ niệm năm ngoái, nhờ cô mà họ thu về được một lượng fan rất lớn.
Năm nay cô lại nhận được thư mời.
Cù Bồi gọi điện tới cho cô, nói rằng cô sẽ phải mặc lễ phục dạ hội vào ngày lễ kỉ niệm.
Tối đó là ngày các minh tinh sẽ tụ họp, thảm đỏ đương nhiên sẽ trở thành sàn diễn ganh đua sắc đẹp, tuy cô là MC nhưng cũng không thể để thua kém người ta được.
Cù Bồi cho cô mượn tổng cộng là hai bộ lễ phục, “Tân Nguyên mượn cùng chỗ với em, người đại diện của cô ấy mượn sớm hơn cô, cô thấy Tân Nguyên cũng nhìn trúng bộ cô ưng, nhưng về sau khi cô ấy nghe nói là em muốn thuê hai bộ đó thì dứt khoát tặng cho em luôn, sau đó bảo là mình vẫn còn lễ phục dự phòng.”
Một sự tốt tính hiếm có trong vòng xoáy danh lợi này.
“Xem ra lúc ghi hình chương trình thực tế, em và cô ấy đã giao lưu với nhau khá tốt.”
“Đúng là vậy ạ.” Ôn Địch buồn bực, Tân Nguyên như đổi hồn lột xác vậy, nhất là đối với cô, dù là ở trong chương trình hay ngoài đời thì cô ta vẫn luôn chu đáo với cô.
Cô đành coi là Tân Nguyên đã có độ nổi tiếng lớn hơn nên cũng tự biết điều hơn.
Cù Bồi hỏi cô: “Cô nhờ người ta đưa lễ phục tới cho em thử, hay là em muốn tới tiệm thử?”
Ôn Địch không cần do dự gì: “Em tới tiệm thử ạ.”
Tới xế chiều thứ sáu, Ôn Địch lái xe tới chỗ cửa hàng cao cấp đó để thử lễ phục dạ hội.
Trong lúc chờ đèn đỏ, cô vô tình quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Cách một quảng trường, cô nhìn thấy tòa cao ốc Kinh Việt đứng sừng sững ở đó, chiếc logo của tập đoàn chói lọi dưới ánh mặt trời.
“Bíp ――” Xe phía sau bấm còi thúc giục.
Ôn Địch hoàn hồn, hóa ra đèn giao thông đã chuyển xanh.
Đêm hôm đó ăn lẩu, sau khi dọn dẹp bàn ăn, Kỳ Minh Triệt đã nói với cô một câu: Người theo đuổi cô nhiều như vậy, sao cô không cân nhắc tới một người nào đó?
Cô nói: Tôi không ngại yêu đương, chỉ là không gặp được người nào hợp.
Kỳ Minh Triệt: Thế nào mới coi là người phù hợp?
Cô đã nghe ra ý của Kỳ Minh Triệt, anh cảm thấy chính mình rất thích hợp.
Đột nhiên “kít” một tiếng, cô đột ngột đạp chân phanh.
Nhưng vẫn không tránh khỏi tông vào đuôi xe phía trước.
Ôn Địch lôi được ba hồn bảy vía của mình về lại, sau lưng toát một lớp mồ hôi.
Cô đã lái xe được bảy tám năm, luôn cẩn thận và tập trung mỗi khi lái xe, ngoại trừ lần trước bị Khương Quân Tinh tông vào đuôi xe ra, đây là lần đầu cô tông vào đuôi xe người khác.
Cú va chạm này đã khiến cô bừng tỉnh hoàn toàn.
Cái mạng này vẫn là quan trọng nhất.
Chậm rãi hoàn hồn, Ôn Địch cởi dây an toàn rồi xuống xe.
Mà chiếc xe vừa bị cô tông đuôi đó có giá trị ngang ngửa với chiếc Bentley của Nghiêm Hạ Vũ.
Tài xế của xe đó cũng đi xuống, anh ta cầm điện thoại chụp chỗ bị tông.
Ôn Địch đi tới, nói xin lỗi với anh ta và hỏi xem anh ta định xử lý thế nào.
Tài xế nói: “Đợi tôi xin chỉ thị từ Tiêu tổng đã.”
Ôn Địch gật đầu, đứng ở đuôi xe chờ đợi.
Tài xế cầm điện thoại tới hàng ghế sau xin chỉ thị, cửa sổ hàng ghế sau trượt xuống, người ngồi trong thản nhiên chống tay lên cửa sổ, thậm chí còn không thèm xem ảnh chụp. Người đó căn bản là không quan tâm tới chuyện xe mình bị tổn hại ra sao, chỉ nói ngắn gọn súc tích: “Lên xe, thời gian gấp gáp.”
Tài xế quay đầu lại, nói với Ôn Địch: “Không cần đâu.”
“Vậy không được.” Ôn Địch ghét nhất là nợ ân tình với người khác, “Anh cho tôi phương thức liên lạc, chờ bao giờ sửa xe xong thì anh hãy gọi cho tôi, tôi sẽ trả phí sửa xe cho anh.”
Điện thoại vẫn đang để trên xe, cô quay lại ghế lái, nhưng khi vừa lấy được ra thì chiếc xe đằng trước đã mau chóng rời khỏi.
Cô đành phải nhớ kỹ biển số xe, có cơ hội gặp lại sẽ trả tiền cho người ta.
Phí sửa chữa hẳn là không ít đâu.
Xe của cô cũng bị xước xát chút ít.
Ôn Địch cũng không quan tâm lắm, vội vã đi tới cửa hàng kia.
Bộ lễ phục này thuộc bộ sưu tập mùa xuân mới, sau khi thử xong, người quản lý cửa hàng khen cô, nói rằng nó vừa in, như thể được may riêng cho cô vậy.
Còn chưa kịp cởi lễ phục, Ôn Địch đã nhận được cuộc gọi từ Cù Bồi. Cô vừa muốn báo cáo lại việc thử lễ phục thì Cù Bồi đã vội nói một tràng: “Em đang ở đâu? Tới công ty một chuyến đi.”
“Em đang đi thử lễ phục ạ. Sao vậy cô?”
“Em quen Điền Thanh Lộ chứ? Vừa rồi cô ấy gọi cho cô, nói về chuyện em làm MC sự kiện Thường Thanh. Em tới đây đi rồi chúng ta nói chuyện.”
Ôn Địch nắm chặt điện thoại, ngừng một chút rồi nói: “Dạ.”
Có thể để Điền Thanh Lộ ra mặt như thế, chắc hẳn là Nghiêm Hạ Vũ sẽ tới ngày lễ kỉ niệm đó.
Ba tháng sau rồi mà cô lại bị người ta tìm tới.
Ôn Địch tới công ty, Cù Bồi đã đợi cô sẵn ở đó.
Vì tính chất công việc nên Cù Bồi không thể rảnh rỗi được, thân thể bà vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau phẫu thuật nên dù rất bận rộn ở công ty, bà vẫn cố gắng dành ra một tới hai tiếng mỗi ngày để nghỉ ngơi.
“Em ngồi đi.” Bà đưa cho Ôn Địch một ly nước ấm.
Ôn Địch cũng không câu nệ với Cù Bồi, ngồi xuống, nhìn sắc mặt của bà, “Cô kiềm chế chút đi mà, đừng để bản thân mệt mỏi.”
Cù Bồi đi thẳng vào vấn đề, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô chưa từng quản đời sống cá nhân của em, nhưng mà tự em cũng phải biết điểm dừng chứ, sao lại dây dưa với một người đàn ông đã có gia đình? Bố mẹ em mà biết được chắc chắn sẽ tăng xông mất thôi. Mà em có thiếu thốn cái gì đâu, rốt cuộc là em làm sao vậy hả?”
“Em và anh ta yêu nhau ba năm, khi đó anh ta vẫn còn độc thân, tới tháng hai năm nay họ mới đính hôn, và em cũng đã chia tay ngay trong tháng đó, không có dây dưa gì cả.”
Ôn Địch bình tĩnh thuật lại.
Cô cầm ly thuỷ tinh trong tay, cầm một cách vững vàng, không hề giống như ngày mà Điền Thanh Lộ tới tìm cô, khi đó cô suýt nữa thì làm rơi cả tách cà phê.
Cù Bồi sững sờ, rồi thở dài, “Buồn bực vậy mà không nói với cô.”
Ôn Địch cười, “Chuyện cũng đã qua rồi ạ.”
Những ngày tồi tệ và khổ sở nhất đã qua, trôi đi từng phút một.
Cù Bồi xoa đầu cô, “Em đó.”
Rồi bà lại chẳng nói gì nữa.
Ôn Địch uống một ngụm nước ấm, hỏi, “Điền Thanh Lộ nói với cô chuyện gì vậy ạ?”
Cù Bồi kể lại: “Vị hôn phu của cô ấy nhận được thư mời dự lễ kỉ niệm của Thường Thanh, có lẽ sẽ tới đó. Nếu em không muốn làm MC ở đó nữa thì cô ấy hoàn toàn có thể tìm người khác thay em, tránh để em đắc tội với bên Thường Thanh. Còn nếu em vẫn muốn đi, cô ấy bảo em cứ tự nhiên, cô ấy sẽ không nhúng tay vào, bất kể là em có quyết định thế nào.”
Cái này, có thể nói là Điền Thanh Lộ cư xử rất khéo.
Ôn Địch nói không chút do dự, “Cô nói với Điền Thanh Lộ giúp em, để cho cô ta tìm người khác làm MC, tiện thể cảm ơn người ta giúp em với ạ.”
Cù Bồi cũng có ý này, bà không cho Ôn Địch đi là vì sợ cô thấy cảnh sinh tình, sẽ đau khổ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, Ôn Địch đã hoàn toàn thấy bình thường với Nghiêm Hạ Vũ, tới khi đó sẽ không cần phải tránh nữa.
Dù sao thì làm giàu cũng quan trọng hơn đàn ông.
――
Tới tối ngày mùng 10, các ngôi sao nổi tiếng tụ họp tại nơi đây, đông như trẩy hội.
Trước tiên là thời gian đi thảm đỏ, Nghiêm Hạ Vũ đi cùng Tổng giám đốc của Thường Thanh, hai người đi từ hậu trường ra, ngồi ở chỗ gần sân khấu nhất.
Nghiêm Hạ Vũ chính là thần tài của Thường Thanh, hằng năm các công ty con của Kinh Việt đầu tư rất nhiều kinh phí quảng cáo cho Thường Thanh, thường được xuất hiện trong các chương trình tuyên truyền của công ty.
Anh rất ít khi tham gia những lễ kỉ niệm kiểu này, bình thường mọi năm khi Thường Thanh gửi thiệp mời đều cử người khác đi thay, năm nay không hiểu sao lại tự mình tới dự lễ.
Tám giờ tối, lễ kỉ niệm chính thức bắt đầu.
Nghiêm Hạ Vũ thấy 2 người MC trên sân khấu không phải là Ôn Địch, ánh mắt bắt đầu sa sầm.
Tổng giám đốc Thường Thanh ngồi cạnh anh giờ đang lên bục phát biểu, chờ tới khi ông ta đọc diễn văn xong, về lại chỗ ngồi, anh mới hỏi: “Các ông thay MC rồi sao?”
Tổng giám đốc hơi ngẩn ra, chỉ có thể dừng cảnh quay để trả lời anh: “Trước đó chúng tôi vốn định mời biên kịch Ôn Địch tới làm MC, nhưng mà cô ấy lại đang bận việc khác, không thể tới được nên đành phải đổi người.”
Mời Ôn Địch làm MC là việc đã được ông phê duyệt từ trước, sau đó Điền Thanh Lộ tới tìm ông ta, cứng rắn đưa cho ông ta một người khác làm MC, vì muốn giữ quan hệ với nhà họ Điền nên ông đành phải tạm thời thay Ôn Địch bằng người khác.
Nhưng mà giọng điệu vừa rồi của Nghiêm Hạ Vũ, rõ ràng là đang bất mãn thay cho Ôn Địch.
Chuyện riêng của hai người, ông chỉ là một người ngoài vô tình bị cuốn vào, chỉ có thể lập lờ trả lời qua loa cho xong chuyện.
Nghiêm Hạ Vũ nhắn tin cho Khang Ba: [Anh đi hỏi thử xem, chuyện MC tối nay là như nào đây?]
Anh mất hứng, chỉ ngồi nửa tiếng đầu, như vậy đã là nể tình lắm rồi, sau đó đứng dậy rời khỏi lễ kỉ niệm.
Tổng giám đốc tiễn Nghiêm Hạ Vũ ra ngoài cửa, trực giác mách bảo ông rằng, chuyện thay MC này đã chọc cho vị Thái tử này không vui. Ông ta biết trước đây Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch từng có một khoảng thời gian yêu nhau, nhưng mà nghe nói sau khi Nghiêm Hạ Vũ đính hôn, hai người đã chia tay.
Với tình hình hiện giờ, xem ra việc chia tay đó chẳng đáng nói tới.
Nhưng dù thế ông cũng không thể bán đứng Điền Thanh Lộ, chỉ đành giả vờ như không biết gì.
Nghiêm Hạ Vũ đã đổ sẵn ở lối ra, ngay khi anh lên xe, trợ lý Khang đã báo cáo luôn: “Có người nào đó đã dùng quan hệ để thế chỗ cô Ôn.”
Chuyện này có thấy cũng không thể trách.
Nghiêm Hạ Vũ phân phó Khang Ba: “Anh đi nói với Thường Thanh, đừng có dại mà nhảy lên đầu lên cổ tôi ngồi.”
Khang Ba chuyển ý của sếp tới Tổng giám đốc công ty giải trí Thường Thanh, yêu cầu đối phương phải đưa ra một lời giải thích thoả đáng.
Chiếc xe lái vào trong màn đêm.
Mấy phút sau, Khang Ba nhận được điện thoại từ Thường Thanh, đầu dây bên kia cam đoan rằng sẽ đền bù cho cô Ôn bằng các tài nguyên khác.
Anh ta mở loa ngoài, cho nên những lời mà Tổng giám đốc Thường Thanh nói, Nghiêm Hạ Vũ cũng có thể nghe thấy.
Nghiêm Hạ Vũ đang nhìn cảnh vật bên ngoài, cũng không ngoảnh đầu lại, trầm giọng nói: “Tiếp tục điều tra, tôi lại muốn xem thử, rốt cuộc là quan hệ ở đâu mà dám thế chỗ của Ôn Địch.”
――
Tới giữa trưa ngày thứ hai, Khang Ba đã truy tra thành công, lập tức gọi điện cho Điền Thanh Lộ.
Lúc này, Điền Thanh Lộ đang có tranh chấp với Đinh Nghi.
Đinh Nghi đeo kính râm, “Cậu tìm người thế chỗ Ôn Địch sao, cậu nghĩ cậu giấu được bao lâu hả?”
“Có ai nói là mình muốn giấu đâu?”
“Lá gan cậu càng ngày càng to rồi đó, nếu như để Nghiêm Hạ Vũ biết được cậu làm vậy, cậu đã nghĩ tới hậu quả chưa?”
Điền Thanh Lộ không nói gì, khởi động xe.
Hiện giờ cô ta chỉ là bất đắc dĩ, không muốn Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch gặp mặt nhiều trong khoảng thời gian này, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Cô ta cãi lại: “Mình chỉ đang sử dụng quyền lợi của mình thôi, đâu có làm điều gì trái pháp luật, thiếu đạo đức đâu.”
Có lẽ là thiếu đạo đức thật, nhưng những thứ nên đền bù cho Ôn Địch, cô ta đã đền bù gấp bội cho rồi.
“Mình còn đền cho cô ấy tận hai chương trình tạp kĩ mới.”
“Mình thấy cậu chắc là điên rồi đó.”
“Ai điên.”
Điền Thanh Lộ im lặng một lúc rồi nói: “Nghiêm Hạ Vũ định huỷ bỏ hôn ước.”
Đinh Nghi kích động không thôi: “Tốt vậy luôn sao?”
Điền Thanh Lộ: “…”
Đau cả lòng.
“Chỉ là định thôi, nói không chừng đợi khi anh ấy cảm thấy không thể nối lại tình xưa với Ôn Địch nữa, sẽ thôi không huỷ bỏ hôn ước.” Dù sao thì, cái giá phải trả cho chuyện này là rất lớn. Nhà họ Điền cũng mất nhiều hơn được.
Dù sao thì, về mặt tình cảm hay lý trí, cô ta vẫn mong anh sẽ tiếp tục hôn ước này.
Vừa lái ô tô đi được không bao xa thì cô ta nhận được cuộc gọi từ trợ lý Khang.
Trợ lý Khang hỏi xem chiều nay cô ta có rảnh không, mời cô ta tới Kinh Việt một chuyến. Anh ta nói rằng cả chiều nay Nghiêm Hạ Vũ đều làm việc ở trong văn phòng, lúc nào cô ta qua cũng được.
Từ trước tới giờ Nghiêm Hạ Vũ luôn là người công tư phân minh, tới văn phòng của anh nói chuyện, vậy thì chỉ có thể là chuyện công việc.
Điền Thanh Lộ đưa Đinh Nghi về công ty mình trước, sau đó lái xe tới Kinh Việt.
Lần gần nhất cô ta nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ là vào tối sinh nhật anh, khi đó anh lái xe từ trong nhà ra thì thấy Điền Thanh Lộ đang về nhà. Lúc hai người chạm mặt, cô ta đã lên tiếng gọi anh.
Sau đó cô ta phải đi công tác, chờ tới khi về thì anh lại đi, trong lúc đó cô ta có gọi cho anh mấy lần, nhưng tất cả đều phải mượn công việc làm cớ.
Đinh Nghi hỏi cô ta, tới bao giờ cô ta mới có thể thôi không hèn mọn như vậy nữa.
Hẳn là Đinh Nghi muốn dùng từ “bị khinh thường” để nói hơn, cơ mà vì muốn chừa lại mặt mũi cho Điền Thanh Lộ nên cô thay bằng từ “hèn mọn”.
Ô tô quẹo vào bãi đỗ của Kinh Việt. Điền Thanh Lộ tắt máy, lấy gương trang điểm từ trong túi xách, cẩn thận dặm lại lớp trang điểm.
Cô ta cũng không biết việc trang điểm tỉ mỉ có ý nghĩa gì, đằng nào thì Nghiêm Hạ Vũ cũng không ngắm.
Trợ lý Khang đã chờ sẵn ở cửa phòng làm việc, “Tổng giám đốc Nghiêm đang ở bên trong.”
Điền Thanh Lộ hỏi trợ lý Khang: “Anh ấy tìm tôi có việc gì vậy?”
Khang Ba nói: “Chắc là Tổng giám đốc muốn nói với cô một chuyện gì đó.”
Điền Thanh Lộ gật đầu, gõ cửa rồi tiến vào.
Nghiêm Hạ Vũ đang xem email. Anh không ngẩng đầu, chỉ bảo cô ta ngồi đi.
Thư ký đưa cô ta một cốc cà phê, sau đó ra ngoài đóng cửa lại, cả văn phòng im lặng như tờ, chỉ lách cách vang lên tiếng nhấn chuột của anh.
Điền Thanh Lộ ngồi xuống cái ghế đặt trước bàn làm việc của anh, mượn việc cầm cà phê mà thi thoảng liếc nhìn anh một cái.
Anh mặc áo sơ mi trắng, mặt đồng hồ trên cổ tay đã bị ống tay áo che khuất, tới khi anh cầm cốc uống nước lên, mặt đồng hồ mới lộ ra hoàn toàn.
Cô ta để ý tới, hôm nay anh dùng khuy măng sét mới.
Cả đồng hồ cũng là cái mới, trước kia chưa từng thấy anh dùng bao giờ.
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Điền Thanh Lộ đã hiểu ra sự trầm mặc của anh có nghĩa thế nào, hôm nay anh tìm cô ta không phải là để nói chuyện công việc, mà là vì muốn cô chủ động thẳng thắn.
Cô ta tỏ vẻ không biết gì: “Anh tìm em có chuyện gì vậy?”
Tầm mắt của Nghiêm Hạ Vũ vẫn dừng lại trên những dòng chữ, “Chính cô hiểu rõ, có chuyện gì phải nói với tôi.”
Ngữ khí bình thản, nhưng lại mang cảm giác áp bức.
Điền Thanh Lộ uống một ngụm cà phê, bỗng chốc cảm thấy nó đắng chát. “Anh biết rồi sao?”
Anh không nói gì, sắc mặt bình thản.
Điền Thanh Lộ bất giác giải thích: “Đây là quyết định mà Ôn Địch tự mình đưa ra.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Về sau nếu cô ấy còn phải đi dự hội nghị ở rất nhiều nơi, có phải cô còn định phong sát* cô ấy hay không?”
(*) Phong sát: được hiểu là một lệnh cấm dành cho những nhân vật có ảnh hưởng tới công chúng như diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ, … không được tham gia các hoạt động nghệ thuật do vướng phải scandal hoặc mắc phải một lỗi lầm cực lớn, không thể tha thứ được.
Điền Thanh Lộ cười, “Đây là anh đang đổ tội cho người khác đó, xem ra anh không được nghe tin báo đầy đủ, không biết em đã đền bù cho Cù Bồi mấy chương trình tạp kĩ, còn về phần Ôn Địch có nhận làm MC tối đó hay không, đấy không phải là chuyện em có thể bắt ép, cô ấy cũng đâu có nghĩa vụ phải nghe lời em.”
Nghiêm Hạ Vũ không thích nhiều lời vòng vo, anh nói: “Cô có thể đưa ra một điều kiện, tôi sẽ cố gắng thực hiện, miễn là nó nằm trong khả năng của tôi.”
Mặc dù Điền Thanh Lộ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe được lời này từ chính miệng anh, cô ta vẫn cảm thấy suy sụp trong lòng, “Anh vẫn quyết tâm huỷ hôn ước sao?”
Nghiêm Hạ Vũ hỏi lại: “Không thì sao? Giờ cô hãy cho tôi một lý do để tôi tiếp tục cuộc liên hôn này.”
Điền Thanh Lộ lẩm bẩm: “Dù vậy thì anh cũng đâu cần phải tách biệt hết mọi cuộc hợp tác giữa hai bên như thế.” Điều này hoàn toàn vượt xa dự liệu của cô ta, cô ta không ngờ là anh lại chơi ác như vậy.
Anh đẩy hết những hạng mục có lợi sang cho nhà cô ta, trước kia các hạng mục hợp tác đó còn có chút liên quan giữa hai bên, giờ đây không mảy may dính líu bất cứ điều gì.
Nghiêm Hạ Vũ trả lời email xong, tắt trang web, trả lời cô ta: “Khi trước cô tới tìm Ôn Địch ngả bài, cũng nên nghĩ tới kết cục này. Trước khi đính hơn, tôi đã nhắc nhở cô không chỉ một lần, rằng mạnh ai người nấy lo, không can thiệp vào chuyện riêng của nhau, đừng nghĩ tới chuyện quản tôi. Khi nói chuyện qua điện thoại tôi cũng đã nói rồi, tôi sợ Ôn Địch sẽ biết được. Cuối cùng cô đã làm gì nào?”
Điền Thanh Lộ á khẩu.
Cô ta đã biết rõ hậu quả của việc tìm tới Ôn Địch là gì từ rất sớm.
Nhưng nếu được quay trở lại ngày hôm đó, cô ta vẫn sẽ tới tìm Ôn Địch. Khi tình huống như thế xảy ra, chẳng có cô gái nào có thể giữ nổi mình, có khi còn không thể khống chế được bản thân, còn nhắc chi tới hậu hoạ về sau.
Nghiêm Hạ Vũ cầm tập công văn cần kí tên ở bên cạnh tới, mở ra, “Đính hôn thì cũng đính rồi, nhưng nó không phù hợp với nhu cầu của tôi. Sau khi đính hôn, tôi có người mà mình không thể buông bỏ, mà cô, ngay cả những điều tối thiểu trong những quy tắc ngầm nhằm duy trì lợi ích giữa hai nhà cô cũng không thể làm được. Vì vậy, chúng ta nên kịp thời dừng lại, đừng để tổn hại thêm nữa.”
Điền Thanh Lộ nắm chặt ly cà phê, “Chưa cần nhắc tới những tổn thất về mặt lợi ích, anh cũng đâu phải không biết cái giá phải trả khi huỷ bỏ hôn ước?”
“Tôi cam tâm tình nguyện tính toán cái giá phải trả, những thứ mà có thể bỏ tiền ra để trả thì chẳng xi nhê gì với tôi. Tóm lại thì thứ tôi phải bỏ ra chung quy chỉ có một chút thời gian và tinh lực để xử lý mà thôi. Tôi đã nói rồi, tôi còn có thể vì lợi ích mà miễn cưỡng bản thân một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, cô còn tưởng là đính hôn rồi cô muốn làm gì thì làm sao, vậy đến lúc tôi lấy cô rồi thì thế nào? Cái gì cũng phải dung túng, để cô tác oai tác quái sao?” Dù Nghiêm Hạ Vũ nói chuyện với cô ta, những công việc mà anh cần làm lại không bị trì trệ chút nào.
Điền Thanh Lộ thầm hít thở sâu: “Nhưng cũng đâu thể dưa hết theo ý anh, đâu thể để anh muốn làm thế nào thì nó sẽ phải thế đó được?”
“Tôi không làm theo ý mình, chẳng nhẽ lại phải làm theo ý người khác sao?”
Điền Thanh Lộ không cam lòng, “Cứ coi như anh giải trừ hôn ước thành công đi, có thế Ôn Địch cũng đâu quay lại, hà cớ lại vẽ thêm chuyện.”
“Cô ấy có quay lại hay không, đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới chuyện giữa tôi và cô.”
Ý anh đã quyết, Điền Thanh Lộ vẫn mong anh có thể tỉnh táo một chút, mà giờ chỉ còn một biện pháp mà thôi.
“Lúc trước bên em có một dự án.” Cô ta nói tên dự án đó cho anh biết, “Rất nhiều người thấy chúng ta đính hôn, cảm thấy dự án kia có anh gánh, chắc chắn sẽ có lãi, cho nên không đã có không ít người rót vốn vào, trong đó có cả nhà của Khương Quân Tinh. Nhà họ Khương vốn là cổ đông của một công ty khác, nhưng người đứng sau giật dây rót vốn vẫn là nhà bọn họ. Nếu hiện giờ anh nghĩ tới việc giải trừ hôn ước, việc đầu tư sẽ không còn giá trị nữa, mà dòng tiền của nhà bọn họ cũng không thể rút ngay được.”
Tạm ngưng, cô ta nói tiếp: “Cũng đâu phải là dăm ba cái một tỷ hay tám trăm triệu gì đó là xong đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ ký tên, khép lại tài liệu, đưa mắt nhìn đồng hồ, tối nay anh còn có tiệc xã giao, vì vậy đã hạ lệnh tiễn khách: “Cô về đi, rồi suy nghĩ cho kĩ xem nên đưa ra điều kiện gì.”
Điền Thanh Lộ chưa nghĩ ra nên yêu cầu đền bù tổn thất gì, mà trong lòng cô ta cũng bài xích chuyện yêu cầu này, hi vọng anh có thể tiếp tục cuộc liên hôn.
Cô ta đứng dậy cáo từ, tự hỏi không biết những lời cô nói vừa nãy Nghiêm Hạ Vũ có nghe lọt không.
Từ trước tới giờ, anh luôn cân nhắc vì Khương Quân Tinh, hiện tại chỉ cần cho nhà Khương Quân Tinh chút thời gian để rút vốn đầu tư khỏi dự án, cũng không tổn hại tới lợi ích của anh. Với anh mà nói, đây chẳng qua chỉ là thói quen bảo vệ Khương Quân Tinh.
Chung quy là cũng chẳng thể gây nổi khó dễ gì.
Nếu có biện pháp khác thì cô ta đã chẳng phải dùng tới hạ sách này.
Cô ta không hề ôm hi vọng gì với anh nữa, nhưng vẫn cố gắng thỏa hiệp vì lợi ích.
Nếu anh đồng ý cho nhà họ Khương thời gian rút vốn, vậy thì giữa cô ta và anh vẫn còn có thể hòa hoãn được.
Mấy tháng đầu sau chia tay vẫn luôn là khoảng thời gian khó khăn nhất, biết đâu qua được tao đoạn đó rồi, ý muốn giải trừ hôn ước trong đầu anh cũng sẽ không quyết tuyệt tới vậy nữa.
Danh sách chương