Khang Ba nhắc nhở sếp, nhưng thật ra anh ta đang muốn hỏi sếp mình xem có cần phải tránh tình huống lúng túng này không.

Đã muốn tránh đi thì thể nào cũng sẽ có biện pháp, chỉ cần ra hiệu cho Phạm Trí Sâm là được, lần này tới Giang Thành khảo sát là việc chính, chuyện đính hôn chỉ là chuyện tư.

Với trí thông minh của Phạm Trí Sâm, đương nhiên ông ta sẽ hiểu được, sẽ không nói nhắc tới chuyện vợ chồng son gì đó trên bàn tiệc. Một khi ông ta không đề cập tới thì những người khách còn lại trong bàn tiệc cũng sẽ không nhắc tới.

Đồng thời, tình huống chúc rượu sếp và Điền Thanh Lộ cũng sẽ không xảy ra.

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Hiện tại người ta cũng đã biết rõ tôi và Điền Thanh Lộ đính hôn, nhắc hay không nhắc, chúc với không chúc, khác nhau gì đâu?” Anh không có thời gian để lo lắng về một chén rượu, chuyện cần suy tính ở đây là, sau này nếu tới Giang Thành anh sẽ phải làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này.

Khang Ba cũng không nhiều lời nữa.

Nghiêm Hạ Vũ nhận được tin nhắn, anh vừa đi vừa mở điện thoại.

Người đó gửi: [Đã xử lý ổn thỏa.]

Anh trả lời lại: [Thay tôi gửi lời cảm ơn tới Giám đốc Triệu.]

Người đó lại gửi: [Ôn Địch là gì của anh?]

Nghiêm Hạ Vũ nói: [Là người có thể uy hiếp tôi bất cứ lúc nào, mà tôi lại chẳng thể kham nổi cô ấy.]

Khi vào phòng, ván bài đã chấm dứt.

Ôn Địch rời đi chỉ là một chuyện nhỏ xen giữa, chung quy cũng không ảnh hưởng gì tới bữa tiệc.

Mọi người đã tề tựu đông đủ, Phạm Trí Sâm mời Nghiêm Hạ Vũ ngồi vào bàn.

Ghế trống bên cạnh Nghiêm Hạ Vũ là chiếc ghế được cố ý để dành cho Điền Thanh Lộ, bọn họ tưởng là, đôi vợ chồng mới cưới này nhất định sẽ muốn ngồi cùng một chỗ.

Điền Thanh Lộ đi toilet về, chỉ thấy vị trí kia là không có ai ngồi.

Cô ta treo túi xách lên thành ghế của Nghiêm Hạ Vũ, sau đó ngồi xuống chỗ của mình.

Dù cuộc liên hôn vì lợi ích gia tộc giữa cô ta và Nghiêm Hạ Vũ có sứt mẻ như thể nào đi chăng nữa, hai bên vẫn cần phải giữ gìn thể diện cho mình.

Cô ta phải ra vẻ là mình đang hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.

“Đáng tiếc là cháu gái Ôn còn phải tham dự một bữa tiệc khác, không thì nhóm trẻ tuổi mấy người đây có thể nói chuyện với nhau rồi.” Phạm Trí Sâm nhắc đến Ôn Địch.

Hiện giờ Ôn Địch có một độ nổi tiếng nhất định, không hẳn là quá nổi tiếng nhưng cũng được đại đa số những người thuộc lớp trẻ biết tới.

Đương nhiên, dù có danh tiếng nhưng không có nghĩa là Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ sẽ biết tới.

“Tên tuổi của cháu gái, chắc hẳn là hai người chưa biết.” Sau đó ông nhắc tới vài tác phẩm được Ôn Địch biên kịch.

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tôi biết rõ thiên kim nhà Chủ tịch Ôn, cũng đã từng nghe danh cô ấy ở trong giới biên kịch truyền hình, là một nhà biên kịch đầy tài năng và thông tuệ.”

Ôn Trường Vận khiêm tốn nhận lời khen thay con gái: “Tổng giám đốc Nghiêm khen nhầm rồi.”

Tần Tỉnh thầm nghĩ trong lòng: Anh ấy không khen nhầm đâu, hiện giờ còn đang cong đuôi theo đuổi con gái ngài nữa đó.

Sau đó chủ đề của cuộc trò chuyện đều xoay quanh Ôn Địch, bởi vì Nghiêm Hạ Vũ rất tán thưởng tài năng của Ôn Địch, hơn nữa cô lại còn là con gái rượu của doanh nhân giàu có bậc nhất Giang Thành, sau đó mọi người cũng dần chuyển hết sang nói về Ôn Địch.

Phạm Trí Sâm và Ôn Trường Vận vốn có mối giao hảo từ nhỏ, nhưng sau khi trưởng thành hai người đều có sự nghiệp riêng, quanh năm suốt tháng hiếm khi nào được gặp nhau, cho nên ông ta không rõ chuyện tình cảm hiện giờ của Ôn Địch cho lắm, “Này chú, bao giờ cháu gái mới dẫn bạn trai về nhà vậy, không thể lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào gây dựng sự nghiệp được đâu.”

Ôn Trường Vận tránh nặng tìm nhẹ: “Đứa nhỏ này tôi vốn nuôi thả, chuyện gì cũng để cho con bé tự quyết.”

Phạm Trí Sâm muốn làm thân với Điền Thanh Lộ, “Tổng giám đốc Điền quen biết nhiều thanh niên tài tuấn, nếu cháu gái tôi chưa có bạn trai, tới lúc đó phải làm phiền Tổng giám đốc Điền quan tâm, giới thiệu cho con bé vài mối.”

Ông ta nâng chén kính rượu Điền Thanh Lộ.

Điền Thanh Lộ mỉm cười: “Chỉ cần cô Ôn chịu để ý là được thôi.”

Cô ta nâng chén rượu trên bàn lên, làm động tác chạm cốc, sau đó nhấp rượu một cách lơ đãng.

Điền Thanh Lộ ăn vài miếng thức ăn, sau đó đặt đũa của mình xuống, cầm đũa gắp đồ ăn lên, gắp rau cho Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ nghiêng đầu nhìn, khẽ nói: “Không cần đâu, tôi không ăn đồ người khác gắp cho.”

Điền Thanh Lộ vẫn mỉm cười, cô ta dựa người vào ghế, đáp trả: “Trước kia anh cũng không ăn đồ mà cô Khương gắp cho sao?”

Đây là lần đầu tiên cô đề cập với Nghiêm Hạ Vũ về Khương Quân Tinh, đây là người phụ nữ mà cô ta đã ghen ghét rất nhiều năm, đây giống như một cái gai trong lòng, qua nhiều năm không thể rút ra được. Không rút được, đau, mà rút ra, cũng đau.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô ta, dường như không ngờ cô ta sẽ khiêu khích anh như vậy, “Cô hết chuyện để nói rồi à?”

Điền Thanh Lộ mỉm cười, “Vì em chán quá ấy mà.”

Những người còn lại thấy bọn họ lặng lẽ trò chuyện với nhau thì cũng thức thời, không nói gì quấy rầy, chỉ nói chuyện cùng Tần Tỉnh và trợ lý Khang.

Tại bữa tiệc lần này, Tần Tỉnh ra vẻ rất chín chắn trưởng thành, nói rất nhiều lời hài hước, khiến cả Ôn Trường Vận phải bật cười.

Điền Thanh Lộ chậm rãi nhai đồ ăn, sau đó liếc nhìn anh, “Vì em chán quá, nên mới muốn biết rốt cuộc là anh đã từng ăn đồ Khương Quân Tinh gắp cho hay chưa.”

Nghiêm Hạ Vũ không nói gì.

Điền Thanh Lộ lẩm bẩm: “Vậy còn vị kia?”

Ý chỉ Ôn Địch.

Nghiêm Hạ Vũ thỏa mãn lòng hiếu kì của cô ta, “Tôi chẳng trông chờ cô ấy sẽ gắp đồ ăn cho mình, trước giờ người gắp đồ vẫn luôn là tôi, cô ấy còn muốn tôi bón luôn cơ, để cô ấy khỏi phải động tay.”

Điền Thanh Lộ nhai đồ ăn nhưng lại cảm thấy như đang nhai giấy, mặt không đổi sắc: “Haizzz, tối nay anh tìm Giám đốc Triệu hay là Đoàn trưởng đoàn du lịch văn hóa?”

Nghiêm Hạ Vũ liếc cô ta, như đang hỏi, cô ta có ý gì.

Điền Thanh Lộ chậm rãi nói: “Sau khi rời đi, Phạm Trí Sâm lại nhận được thêm một cú điện thoại nữa, người gọi tới là Đoàn trưởng đoàn du lịch văn hóa, cũng gọi tới để tìm người. Chẳng lẽ anh còn tìm tận hai người gọi tới để tạo cớ cho Ôn Địch sao?”

Nghiêm Hạ Vũ chỉ phái người liên hệ với Giám đốc Triệu của Đài truyền hình, không hề tìm tới Đoàn trưởng.

Vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là Ôn Địch tự kiếm mối quan hệ để giải vây cho mình.

Cuối cùng, Điền Thanh Lộ nói: “Anh nói thử xem, cô ấy đã không muốn nhìn mặt anh tới nhường nào rồi. Chuyện anh làm tối nay cũng là công dã tràng thôi, cô ấy không nhận ân tình của anh đâu.”

Sau đó, cô ta ngồi thẳng người.

“Tổng giám đốc Điền, hoan nghênh cô tới đầu tư tại Giang Thành, có chuyện cần tới thì cũng đừng ngại.” Ôn Trường Vận thấy hai người có vẻ đã nói chuyện xong xuôi thì mới chúc rượu Điền Thanh Lộ, tận tình với tư cách chủ nhà.

Điền Thanh Lộ vội vàng cầm chén rượu lên, “Cảm ơn Chủ tịch Ôn.”

Hai người nói một vài câu khách sáo, Điền Thanh Lộ nể mặt nên uống cạn chén rượu.

Ôn Trường Vận chúc rượu Điền Thanh Lộ xong, quay sang chúc rượu Nghiêm Hạ Vũ.

Trong chén của Nghiêm Hạ Vũ chỉ còn một nửa, anh gọi nhân viên tới rót đầy rồi mới bưng chén đứng lên.

“Tổng giám đốc Nghiêm đứng dậy làm gì, ngồi đi ngồi đi.”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Ngài là trưởng bối mà, là chuyện nên tôi làm thôi.”

Điền Thanh Lộ thầm cười lạnh trong lòng, đây là lần đầu tiên mà anh chủ động đứng dậy khi bị mời rượu.

Còn Phạm Trí Sâm thì thầm nghĩ trong lòng, tôi còn lớn tuổi hơn cả Ôn Trường Vận, sao lúc tôi mời lại chẳng thấy cậu lịch sự lễ phép như thế.

Đồng thời, ông ta cũng không thể không cảm thán, việc mời Ôn Trường Vận tới dự tiệc cùng đúng là quyết định sáng suốt nhất, bởi từ đầu chí cuối, Nghiêm Hạ Vũ luôn giữ một thái độ kính cẩn với Ôn Trường Vận.

Qua ba tuần rượu, mọi người đều dần quen nhau hơn.

Ôn Trường Vận chúc rượu cả Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ, “Chúc mừng hai người, chúc hai người hạnh phúc viên mãn.”

Lần này Nghiêm Hạ Vũ không đứng dậy, bởi nếu anh đứng thì Điền Thanh Lộ cũng phải đứng theo, điều này bằng nghĩa rằng anh đã nhận lời chúc phúc.

Anh nói: “Chúc phúc thì không cần vội đâu ạ, ngài chúc phúc tôi sau cũng được.”

Sau đó anh uống cạn chén rượu.

Câu nói đó khiến những người xung quanh khó có thể lý giải.

――

Đúng là cơ duyên, Ôn Địch vừa lúc lại được chọn làm đại sứ quảng bá du lịch Giang Thành.

Về sau cô cả nói cho cô biết, bà đã nhờ Đoàn trưởng đoàn văn hóa du lịch gọi điện tìm cô, lúc đầu bà định nhờ Giám đốc Triệu, nhưng gọi mãi mà máy ông vẫn bận, không thể nào gọi được.

Cô cả sốt ruột, sợ việc chậm trễ nên đành phải đi nhờ bên Đoàn văn hóa du lịch.

Cô không cần nghĩ cũng biết là người nào đã tìm Giám đốc Triệu.

Qua hai tuần, Ôn Địch bỗng nghe bố mình nói, hợp đồng xây dựng nhà máy giữa công ty của Phạm Trí Sâm và tập đoàn Kinh Việt đã được ký kết, ngay ngày kế tiếp sau khi Nghiêm Hạ Vũ trở về Bắc Kinh, công việc đã được tiến hành.

Hạng mục đã để ngỏ hai năm ba tháng này, rốt cuộc cũng đã kết thúc hết thảy.

Phạm Trí Sâm coi Ôn Trường Vận và Ôn Địch là phúc tinh của mình. Ngoài việc nói không ngớt lời rằng ân tình này lớn khôn tả xiết, ông ta còn ngỏ ý đặt riêng cho Ôn Địch một phòng ở nhà hàng bên bờ sông, cô muốn ghé lúc nào cũng được.

Ôn Trường Vận phải dự tiệc xã giao suốt ngày, không có nhiều thời gian ở cùng cô nên Ôn Địch thường đi một mình. Vài ngày sau, cô tới nhà hàng ăn thử vài món đặc biệt ở đây.

Ăn cơm một mình quả là nhàm chán và quạnh quẽ.

Cô đem máy tính bảng theo, lúc nào không có hứng thưởng thức đồ ăn thì suy nghĩ về kịch bản đặt riêng của Minh Kiến Quân, đã lâu như vậy rồi mà cô chẳng đụng tới nó.

Dường như linh cảm đã cạn kiệt.

Ôn Địch tựa lên thành ghế, mình mặt sông mênh mông, lăn tăn những gợn sóng nước.

Hôm nay gió lớn, qua ô cửa sổ, cô có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù trên mặt sông.

Cô đang ngẩn người nhìn mặt sông cả nửa tiếng, bỗng ông bà nội gọi điện cho cô.

Bọn họ đã đi du lịch cả tháng trời, tạm thời chưa có dự định trở về.

Bà nội hào hứng kể cho cô nghe rằng, cửa hàng nhỏ mà ông bà nội ghé thăm hơn hai mươi năm về trước vẫn còn, chủ cửa hàng giờ đã lên chức bà, phải vừa trông cháu vừa trông tiệm.

“Con thấy đứa bé này không?” Bà nội ngồi ở bàn trong cửa tiệm nghỉ ngơi, chỉ đứa bé tầm hai, ba tuổi đang đứng cạnh mình, “Lúc trước khi bà mang con tới đây, con cũng chỉ tầm tuổi đứa bé này. Lúc ấy bà chủ tiệm còn đi đun nước pha sữa cho con suốt.”

Ôn Địch không nhớ được, chỉ có thể mường tượng nhờ ảnh chụp và video quay lại nơi cô đã tới khi còn bé.

Khi đó bố mẹ cô rất bận rộn, ông bà đưa cô đi chơi khắp nơi, từ bắc vào nam.

Người khác khen cô thông tuệ, mà phân nửa phần thông tuệ này đều là nhờ ông bà cô, bọn họ đã đọc sách cùng cô, đưa cô đi ngắm nhìn khắp nơi. Cũng có thể là do di truyền một phần, ngoài ra còn có cả sự cưng chiều từ gia đình.

Cô lớn lên trong sự yêu thương và chiều chuộng, bao gồm cả ba năm ở bên Nghiêm Hạ Vũ kia.

Nhưng mà, cái được gọi là trí tuệ kia, giờ lại chết đi chỉ vì một cuộc tình không thành.

Cô không phục.

Nhưng dù có thế thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng nó đã chết.

“Bà nội, đây là chỗ nào vậy? Bà cho con biết lộ trình du lịch của ông bà đi, có rảnh thì con sẽ sang chơi cùng hai người.”

Bà nội nói: “Đây là thôn Vân Thụ, tiềm năng du lịch ở chỗ này được khai phá khá ổn. Đợi lúc nào về ông bà sẽ sắp lại chỗ ảnh chụp hai lần ông bà tới đây thăm thú rồi đưa con xem, lần tới con đến thăm thôn này, sẽ lại có thay đổi cho mà xem.”

Thôn Vân Thụ là một nơi có phong cảnh đẹp tuyệt trần, nằm ở trên một ngọn núi.

Ôn Địch nhớ kỹ nơi này.

Sau ba tuần ở lại Giang Thành, Ôn Địch chuẩn bị đồ đạc để quay về Bắc Kinh.

Cô đã quyết định được chỗ ở, cũng là một căn hộ chung cư, nhưng rộng hơn chỗ cũ. Căn hộ này đã lắp đặt đầy đủ trang thiết bị sinh hoạt từ mấy năm trước, nhưng nó lại không được trang trí theo phong cách mà cô thích, vì vậy cô đã thuê người thiết kế căn nhà này lại một lần nữa, thiết kế xong sớm nhất cũng phải mất ba tháng.

Ôn Địch trở lại Bắc Kinh, bàn với Kỳ Minh Triệt, [Anh có thể cho tôi thuê căn hộ kia ba tháng được không? Nhà mới của tôi đang được sửa sang lại.]

Kỳ Minh Triệt: [Cho cô thuê nửa năm cũng được luôn.]

Ôn Địch rất thích những người phóng khoáng như vậy, cô cảm tạ: [Anh có rảnh ngày nào không? Tôi muốn mời anh ăn cơm.]

Kỳ Minh Triệt trả lời: [Cô cũng biết mà, tôi chưa từng ăn cơm với người nào lơ đễnh, không hứng thú với đồ ăn.]

Lần trước ăn cơm Ôn Địch cứ luôn thất thần, không thể nào tập trung được.

Cô nói: [Yên tâm, đã mời anh ăn cơm thì phải có thành ý.]

Nói rồi, hai người hẹn nhau chỗ dùng bữa.

Ngay trong tối ngày Ôn Địch trở lại Bắc Kinh, cô đã gặp mặt với Kỳ Minh Triệt.

Đây là lần đầu tiên cô tới nhà hàng này, chỗ này là do Kỳ Minh Triệt quyết. Trang thiết bị trong nhà hàng này được thiết kế và lắp đặt rất đặc sắc, chỉ người quen của ông chủ nhà hàng mới có thể đặt bàn, không tiếp khách lạ.

Hôm nay Kỳ Minh Triệt vẫn mặc áo phông màu hồng nhạt, Ôn Địch đã thấy họa tiết trên áo vài lần, “Anh thích màu hồng nhạt tới vậy sao?”

“Cũng không hẳn.” Kỳ Minh Triệt rót nước cho cô, nói: “Tôi mua trên mạng, mua trái mùa, lúc đó không nhìn kĩ nên đặt nhầm năm cái, không mặc thì phí.”

Ôn Địch: “…”

Kỳ Minh Triệt ngửa đầu, nhàn nhã uống một hớp nước, “Vừa từ nhà lên sao?”

“Ừ.”

“Mất người yêu chứ có phải mất điện thoại đâu, gì đến nỗi?”

“Ai bảo với anh là tôi về nhà vì thất tình?”

Kỳ Minh Triệt không nói lời nào, lại bắt đầu uống nước.

Ôn Địch nói chuyện với anh, “Tôi về nhà để điều chỉnh lại tâm trạng thôi, tiện thể làm vài việc, ghi hình cho video quảng bá du lịch nên mới lên trễ chút.”

Cô nhìn anh, “Còn anh, yêu đương mấy lần rồi?”

Kỳ Minh Triệt đón ánh mắt nhàm chán của cô, nhìn dáng vẻ nói cho có chuyện của cô, anh cũng qua loa: “Nhớ không rõ.”

Ôn Địch cũng chỉ thuận miệng hỏi, cô không có hứng thú với việc riêng tư của người khác.

“Nghe phóng túng quá nhỉ?”

“Cũng tạm.” Ôn Địch đã từng viết kịch bản về lãng tử, cô nói: “Bạn thân của tôi – Thẩm Đường, cô ấy có một người bạn thuộc tuýp sống phóng túng điển hình. Biết vì sao mà biển nhiều sóng thế không? Là vì đêm đến anh ta sống phóng đãng quá đấy*.”

(*) Câu này Ôn Địch đã chơi chữ, chữ “sóng” (浪) ngoài nghĩa đen là “sóng biển”, người ta còn dùng với nghĩa bóng là “sống phóng túng, phóng đãng”.

Kỳ Minh Triệt cười, “Còn mấy đợt sóng nổi lên sau khi anh bạn kia đi ngủ, đều là từ tôi mà ra đấy.”

Ôn Địch cầm cốc nước, chạm cốc với anh, “Sóng sau đè sóng trước*.”

(*) Câu thành ngữ này bằng nghĩa với câu “tre già măng mọc”.

Kỳ Minh Triệt vừa uống được mấy ngụm nước thì đạo diễn của chương trình “Như Hình Với Bóng” gửi tin nhắn cho anh, nhắc anh đăng bài lên trang cá nhân nhiều hơn, cứ tùy tiện đăng vài tấm hình, miễn là liên quan tới chương trình là được.

Tối mai, chương trình “Như Hình Với Bóng” sẽ được phát sóng tập đầu tiên.

Kỳ Minh Triệt tìm hai bức hình trong kho ảnh của mình rồi đăng lên trang cá nhân, ngay hôm sau đã lên hot search.

Hai tấm hình đó đều là ảnh chụp Ôn Địch, một tấm chụp lại bóng lưng cô bung dù đi trong màn mưa, tấm này do anh chụp bừa một cái. Tấm còn lại chụp cảnh cô đứng ở cửa chính của homestay, quay mặt nhìn về sau.

Hôm đó, “Như Bóng Với Hình” được phát sóng, chủ đề này lại được lên hot search lần nữa.

Nghiêm Hạ Ngôn cũng theo dõi chương trình tạp kỹ này, trước kia cô không hay xem chương trình truyền hình thực tế, lúc rảnh thì xem mỗi hai chương trình mình thích, còn chương trình này cô xem hoàn toàn là vì Ôn Địch. Đúng giờ phát sóng, cô mở lên xem, ôm trong lòng một sự hiếu kỳ không hề nhỏ.

“Này, uống sữa đi con.” Diệp Mẫn Quỳnh bưng tới cho con gái một ly sữa bò, tiện thể ngồi xuống cạnh con gái.

Bình thường Nghiêm Hạ Ngôn để ở nhà riêng của cô nàng, còn chủ nhật thì về thăm mẹ.

Diệp Mẫn Quỳnh chưa từng để ý tới tin tức showbiz, “Đây là chương trình gì vậy?”

Nghiêm Hạ Ngôn: “Chương trình này mẹ chưa xem bao giờ đâu, tại hôm nay nó mới chiếu tập đầu tiên ấy ạ.”

Cảnh của Tân Nguyên và người hợp tác cùng cô ta đang được chiếu trên màn hình, Diệp Mẫn Quỳnh từng xem phim truyền hình có sự góp mặt của Tân Nguyên, “Ai ở cùng tổ với Tân Nguyên đó, mẹ chưa thấy bao giờ.”

Nghiêm Hạ Ngôn nói: “Là một nhiếp ảnh gia đó mẹ. Đây là chương trình tạp kỹ yêu cầu diễn viên hợp tác với nhiếp ảnh gia, khá là thú vị.”

Màn hình được chuyển đi, quay tổ khách mời khác.

Diệp Mẫn Quỳnh nhìn khách mời trên màn hình, nhướn mày, “Hai người này mẹ nom khá quen mắt, hình như gặp ở đâu đó rồi thì phải.”

Nghiêm Hạ Ngôn dò hỏi: “Mẹ, mẹ biết Ôn Địch sao?”

“Trông ai quen mắt cơ?” Bỗng một giọng nói vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con.

Diệp Mẫn Quỳnh ngẩng đầu, nhìn con trai, “Sao hôm nay con lại rảnh thế?”

Nghiêm Hạ Vũ đưa áo khoác cho cô giúp việc, nói: “Chiều theo ý…” Anh chưa nói hết đã bị Nghiêm Hạ Ngôn chặn họng, “Sân nhà anh ấy cháy rồi*, nhà cũng thành than rồi, không tới đây thì ở đâu được ạ?”

(*) Đây là câu nói ám chỉ tới việc người nào đó đang có mâu thuẫn, tranh chấp với ai đó, lục đục nội bộ.

Diệp Mẫn Quỳnh tán gáy con gái, “Ăn với chả nói, cháy chiếc gì ở đây!”

Nghiêm Hạ Vũ liếc em gái, sau đó ngồi xuống cạnh mẹ mình, xem TV.

Trên TV đang chiếu đoạn Ôn Địch đương đầu với nhiệm vụ khó khăn.

Đây là tập đầu cô tới trường quay, khi đó anh và cô vẫn còn đang hòa hảo, khi đó anh vẫn luôn vận chuyển đồ ăn và nước canh đặt riêng bằng máy bay tới chô cô.

Nghiêm Hạ Vũ hỏi lại câu hỏi vừa nãy bị cắt ngang: “Mẹ, mẹ bảo nhìn ai quen mắt cơ?”

“Là Ôn Địch với nhiếp ảnh gia kia.” Diệp Mẫn Quỳnh đột nhiên nhớ ra, “Bảo sao mà mẹ trông con bé quen mắt, tối hôm qua khi mẹ đi ăn với con thì có gặp được hai người bọn họ còn gì, ngồi cạnh bàn chúng ta. Cái chương trình này chỉ đang tạo kịch bản, để hai người họ trông có vẻ như đang xảy ra mâu thuẫn với nhau thôi, để tạo chủ đề tranh luận ấy mà.”

Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Mẹ nói vậy là sao ạ?”

Diệp Mẫn Quỳnh nói: “Tối hôm qua lúc ăn cơm hai người họ cười nói với nhau vui vẻ lắm, không hề lạnh mặt như trên chương trình đâu.”

Nghiêm Hạ Vũ quay đầu nhìn mẹ, “Chỉ có hai người đi ăn riêng thôi sao? Không phải ăn cùng ê kíp chương trình sao?”

“Không phải liên hoan đoàn làm chương trình đâu.” Diệp Mẫn Quỳnh nói: “Hai người ăn thôi, không thấy người nào đến thêm.”

“Ha.” Nghiêm Hạ Ngôn đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên bật cười.

Diệp Mẫn Quỳnh nhìn con gái bằng vẻ mặt khó hiểu, “Con cười cái gì?”

Nghiêm Hạ Ngôn: “Không có gì ạ.”

Cô nói bừa: “Trên TV buồn cười.”

Nghiêm Hạ Vũ tựa lưng vào ghế sopha, ra vẻ đang chăm chú xem TV.

Trong ba năm yêu nhau, anh và Ôn Địch luôn nghĩ tới cảm nhận của đối phương nên sẽ không gặp riêng người khác giới bao giờ, dùng là vì công việc đi chăng nữa.

Mà giờ đây, cô lại đi ăn cơm cùng Kỳ Minh Triệt.

――

Khoảng tầm một tháng sau, ngày nào Nghiêm Hạ Vũ cũng nghe được scandal giữa Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt, những bài báo về họ đều được đẩy lên trang nhất.

Từ lúc phát sóng “Như Hình Với Bóng” tới nay, tên của hai người dường như được cột với nhau, bất cứ chỗ nào có Ôn Địch thì nhất định sẽ có người nhắc tới Kỳ Minh Triệt.

Dân cư mạng đều là những thám tử online, những tin tức liên quan tới Ôn Địch đều có thể thấy được mỗi khi Kỳ Minh Triệt cập nhật bài đăng mới, và mỗi lần như vậy dân cư mạng sẽ bắt đầu phóng đại nó lên và diễn giải theo kiểu tùy tiện.

Mà trong lúc đó, Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đâu chỉ ăn cơm với nhau có một lần, tổng cộng hai người đã bị dân cư mạng chụp lại tới ba lần liền.

Nghiêm Hạ Vũ xóa bớt mấy cái app, “Sao cái chương trình này chỉ biết dựa vào scandal để nổi tiếng vậy?”

Trợ lý Khang biết nói sao giờ, Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt dùng bữa cùng nhau, đó là hành động cá nhân, với tính cách của Ôn Địch, cô chắc chắn sẽ không bao giờ chịu tạo CP, cô không thiếu danh tiếng, cũng chẳng cần dựa vào lượng fan để sống.

Ê kíp chương trình chỉ là thấy chủ đề nên tiện thể tạo CP mà thôi.

Còn về chuyện Ôn Địch nhiều lần hẹn ăn cơm với Kỳ Minh Triệt, chắc là vì cô nói chuyện hợp cạ với anh, hai người giao thiệp với nhau cảm thấy thoải mái.

Ôn Địch vốn là người tùy tâm sở dục, chỉ cần cô muốn thì sẽ không quản người ngoài bàn tán thế nào.

Giống như cô bạn thân Thẩm Đường của cô vậy, là một nữ diễn viên có khá nhiều tranh cãi, scandal cũng nhiều, ai ai cũng khuyên Ôn Địch tránh xa cô ra, nhưng những năm qua Ôn Địch lại chỉ có mỗi Thẩm Đường là bạn thật sự.

Nghiêm Hạ Vũ trầm mặc một lát, hỏi: “Ôn Địch quay xong chương trình đó rồi à?”

Trợ lý Khang luôn theo dõi tiến độ của chương trình “Như Hình Với Bóng”, báo cáo: “Tâp cuối vừa mới ghi hình xong rồi ạ.”

“Cô ấy không nhận đơn đặt hàng kịch bản của Minh Kiến Quân sao?”

“Đúng vậy.”

“Để tôi gặp mặt cô ấy một lần vậy.”

Trợ lý Khang chần chờ một hồi mới hiểu sếp đang có ý gì, “… Dạ được, để tôi đi sắp xếp.” Ra là sếp đang có ý muốn để anh ta mượn danh nghĩa đặt kịch bản để hẹn gặp mặt Ôn Địch.

Khang Ba chỉ cần một buổi là đã tạo lịch hẹn xong xuôi, anh ta liên hệ với người quen của mình hiện đang làm cùng công ty với Ôn Địch, mà người quen đó cũng là bạn của Cù Bồi.

Người quen đó hỏi: Nghiêm Hạ Vũ muốn làm gì?

Anh ta nói: Muốn gặp Ôn Địch, chắc là có chuyện gì đó cần gặp mặt trực tiếp để bàn bạc.

Người quen: Sao không làm từ sớm đi, giờ mới làm bậy làm bạ gì không biết.

Sau đó, người này liên hệ với Cù Bồi, nhờ hẹn lịch với Ôn Địch, lấy danh nghĩa là Tổng giám đốc Diệp muốn gặp mặt nói chuyện với Ôn Địch.

Mẹ sếp họ Diệp, gọi là Tổng giám đốc Diệp chắc cũng không tới nỗi.

Trợ lý Khang sắp xếp cuộc hẹn cho sếp với Ôn Địch tại một quán cà phê, không đặt phòng riêng mà chỉ hẹn gặp ở đại sảnh tầng hai, Nghiêm Hạ Vũ sớm đã bao trọn một ngày của quán cà phê đó.

Thời gian gặp mặt là buổi chiều.

Theo thói quen, Ôn Địch tới sớm hai mươi phút, thấy địa điểm gặp mặt chưa có ai ngồi, cô tiện tay cầm một cuốn tạp chí lên xem.

Tuy rằng cô đã đồng ý gặp mặt Tổng giám đốc Diệp, nhưng cô không định nhận đơn này.

Cô không muốn nhận đơn đặt kịch bản riêng nữa, lúc trước cô nhận viết kịch bản cho Minh Kiến Quân là vì nể mặt đạo diễn Nguyễn, ai bảo Minh Kiến Quân là nhà đầu tư cho rất nhiều dự án phim ảnh của đạo diễn Nguyễn chứ.

Lần đó coi như là cô đang trả ơn đạo diễn Nguyễn.

Cô đã tỏ ý mình với Cù Bồi khi hai người trao đổi qua điện thoại, hiện giờ trạng thái của cô không tốt, không muốn nhận.

Cù Bồi nói: Người bạn cũ kia của cô nhiệt tình quá, mà lúc nói chuyện điện thoại thì cô cũng không thể để người ta mất mặt mũi được, em cứ chịu khó đi gặp Tổng giám đốc Diệp một lát đi, lúc gặp mặt thì từ chối khéo người ta là được.

Quán cà phê này rất yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu xuống góc bàn, vài tia nắng rải đều lên trang tạp chí.

Ôn Địch lật giấy, đầu ngón tay đang lật dở bỗng khựng lại, cô không cần quay mặt nhìn người đứng cạnh cũng biết là ai, bởi hơi thở quen thuộc đó đã vây quanh cô.

Nghiêm Hạ Vũ bưng hai ly cà phê lên đây, anh đặt một ly trước mặt cô, ly còn lại đặt ở chỗ ngồi đối diện.

Lúc này Ôn Địch mới chậm rãi ngẩng đầu, anh vòng vo tam quốc rách việc như thế chỉ để tới gặp cô khiến cô khá bất ngờ, phải biết rằng để có thể khiến vị Thái tử nhà họ Nghiêm tôn quý này xuống mặt nhân nhượng với một người có địa vị thấp hơn mình là chuyện khó khăn vô cùng.

Nhưng cô cũng chẳng lấy làm lạ.

Nghiêm Hạ Vũ cởi áo vest, khoác lên thành ghế sopha, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện cô.

Kể từ lần chạm mặt tại Giang Thành, đã hai tháng rồi anh không gặp cô.

Ôn Địch khép tạp chí, bình ổn lại tâm trạng trong vài giây, sau đó mỉm cười, hỏi: “Anh là Tổng giám đốc Diệp?”

Nếu anh tự xưng mình là Tổng giám đốc Diệp, vậy thì cô sẽ coi anh là Tổng giám đốc Diệp.

Nghiêm Hạ Vũ không tiếp lời, cách một cái bàn, anh đưa tay quấy cà phê cho cô.

Ôn Địch đặt tạp chí xuống góc bàn gần cửa sổ. Bên ngoài khung cửa sổ ấy, có chiếc lá đang đung đưa theo chiều gió, và những ánh nắng xuyên qua những tán cây cũng đang đung đưa theo nó.

Nghiêm Hạ Vũ quấy xong cà phê cho cô rồi mới buông cái thìa ra, “Nhiều chỗ như vậy mà em lại đi chọn chỗ nắng để ngồi.”

Ôn Địch không trả lời, chỉ nói: “Tổng giám đốc Diệp trông giống bạn trai cũ của tôi thật đó.”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô, mãi sau mới lên tiếng: “Vậy sao?”

Ôn Địch nhìn sâu vào mắt anh, không hề né tránh, giọng nói điềm tĩnh: “Phải, rất giống. Tổng giám đốc có tò mò về người bạn trai cũ này của tôi không?”

Nghiêm Hạ Vũ không biết cô định nói gì, nhưng vẫn thuận theo cuộc đối thoại khó hiểu này của cô, hỏi: “Quả thật tôi có chút tò mò, dù sao thì cũng là người trông giống mình. Anh ấy tên gì vậy?”

“Tên là Nghiêm Hạ Vũ, trước kia tôi thích gọi anh ấy là chồng.”

Nghiêm Hạ Vũ không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí mà cô đã xem, ánh mắt trời loang lổ đổ trên bìa tạp chí, đung đưa từng nhịp, không hề lẫn vào nhau: “Cô đã chia tay bạn trai bao lâu rồi?”

“Hơn ba tháng rồi.”

“Hai người đã yêu nhau bao lâu?”

“Ba năm lẻ hai tháng.”

Nghiêm Hạ Vũ vươn tay cầm ly cà phê của mình lên, nhưng cuối cùng lại buông xuống, “Hơn ba năm, rất lâu.”

Ôn Địch gật đầu, “Đúng vậy, có một khoảng thời gian, tôi từng nghĩ mãi không thông, rốt cuộc vì sao mà anh ấy lại đối xử với tôi như vậy.”

Cô mỉm cười, sau đó bình tĩnh nói: “Nhưng thực ra, về sau tôi phát hiện, không phải là tôi nghĩ mãi không thông, mà là vì trong lòng tôi không muốn tiếp nhận sự thật này. Sau khi tiếp nhận, tôi đã hoàn toàn từ bỏ được anh ấy.”

Ngay khi cô nói câu “tôi đã hoàn toàn từ bỏ được anh ấy”, Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô, “Ôn Địch.” Anh muốn ngăn không cho cô nói thêm nữa. Lời nói của anh thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đã dậy sóng, vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, Nghiêm Hạ Vũ bưng ly cà phê đen kia lên, nhấp mấy ngụm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện