“Bíp – bíp – bíp” Tiếng còi xe vang lên liên hồi, kéo được hồn của Ôn Địch về thực tại.
Cô đờ đẫn nhìn kính chắn gió phía trước của chiếc xe địa hình, những xe ở làn bên cạnh đang chầm chậm lái về phía trước, chỉ có xe của cô đang đứng nguyên tại chỗ.
“Bíp – bíp –“ Xe đứng sau cô lại bấm còi thúc giục.
Ôn Địch đưa tay nắm vô lăng, nhưng lại lóng ngóng không biết nên làm gì, cô có làm thế nào xe cũng không động đậy.
Chợt nhớ ra, cô quên nhấn chân ga.
Xe phía sau cuối cùng đã hết kiên nhẫn, xuống xe đi lên phía xe cô.
“Thùng thùng!” Người nọ liên tục gõ cửa sổ xe.
Ôn Địch nhìn xuyên qua cửa kính xe để xem ai đang ở ngoài, nhưng lại chẳng thể nhìn rõ dáng vẻ của người đó. Hiện giờ mắt cô đã nhòe đi, mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo.
Cô trượt cửa kính xuống, “Xin lỗi anh, tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe lắm.”
Người nọ nhìn thấy mặt Ôn Địch tái nhợt, nhận ra cô là ai, vẻ mặt đang bức tức lập tức tiêu tán, “Để tôi gọi 120 cho cô.” Nói rồi, người đó sờ điện thoại đang để trong túi quần.
“Không cần đâu, cảm ơn anh, hiện tại tôi đã ổn hơn chút rồi.”
“Ít thức đêm thôi cô gái, cứ lao lực như vậy, tới lúc mất mạng rồi thì để cái xe trăm triệu này cho ai hưởng?”
Ôn Địch dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể nở nụ cười, chỉ đành cảm tạ người đó lần nữa rồi xác định chỗ đặt chân ga, sau đó nhẹ nhàng đạp.
Chiếc xe chạy chậm, sau đó dần đẩy nhanh tốc độ, đuổi kịp gần đuôi xe trước mặt.
Khi xe phải dừng lại chờ đèn đỏ lần nữa, cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Khi gọi điện Điền Thanh Lộ còn nói: Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, chắc là cô không nhớ, hôm sinh nhật đạo diễn Nguyễn, ở thang máy chuyên dụng của khách sạn đó.
Hóa ra lúc đó cô còn gọi điện cho anh ngay tại trước mặt vợ sắp cưới.
Cô nhịn không được mà hỏi Điền Thanh Lộ: Hai người đính hôn từ bao giờ?
Điền Thanh Lộ nói: Ngày mùng sáu tháng này.
Mới nực cười làm sao, hôm đó lại đúng là ngày cô bay từ Giang Thành về bên anh.
Anh uống nhiều rượu như vậy, cô còn tưởng rằng đó là tiệc xã giao mà anh không thể từ chối, sau đó cô còn nghĩ, không biết đối phương là người nào mà có thể khiến anh nể mặt, uống nhiều tới vậy.
Không ngờ đó lại là tiệc đính hôn của chính anh.
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy có hơi sai sai, nhưng lại không biết nó sai ở đâu, hiện tại cô rốt cuộc đã có thể lý giải tất cả.
Cô đã lý giải được vì sao mỗi lần nhìn thấy cô quản gia đều sẽ kinh ngạc, bởi vì Nghiêm Hạ Vũ đã đính hôn. Quản gia hẳn là không hiểu nổi tại sao cô có thể vô tư xuất hiện ở đó, cam tâm tình nguyện làm người thứ ba như vậy.
Rồi tới giữa trưa ngày mùng sáu đó, cô bảo Nghiêm Hạ Vũ ôm mình, nhưng không hiểu vì sao anh lại nhiều lần không trả lời cô.
Hóa ra là vì anh đã thành chồng người ta.
Chiếc ô tô bên cạnh bắt đầu đi, Ôn Địch phản ứng hơi chậm, não cô đơ mất vài giây, sau đó cô mới lái xe đi.
Cô không dám lái xe nữa, gọi điện cho Cù Bồi, nhờ Cù Bồi sắp xếp tài xế tới đón cô.
Cù Bồi hỏi cô: “Sao vậy em?”
Cô nói: Đau bụng kinh, đau quá không chịu nổi.
Cù Bồi bảo cô chờ ở đó.
Ôn Địch vất vả lắm mới có thể chạy xe qua giao lộ này, sau đó cô tìm chỗ đỗ xe, gửi định vị cho tài xế.
Cửa sổ xe vẫn chưa đóng, gió lạnh lùa vào trong.
Ôn Địch dựa người lên vô lăng, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ bỗng có bóng đen ngăn trở. Cô quay mặt xem thì thấy một người mặc đồng phục cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông nói: “Vừa rồi chiếc xe lái sau cô nói, cô đang không được khỏe trong người. Nếu không khỏe thì cô mau tới bệnh viện đi, xe không thể lái nữa.”
Ôn Địch ngồi thẳng, nói rõ ngọn nguồn: “Tâm trạng có hơi bất ổn, tôi cũng không dám tự mình lái xe nữa. Tôi đã gọi tài xế tới rồi, người đó đang trên đường tới đây. Cảm ơn các anh nhiều.”
“Cô chắc là mình không cần tới bệnh viện chứ?”
“Không cần đâu. Cảm ơn nhiều.”
Cảnh sát giao thông cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ tay vào cửa sổ xe, ý bảo cô đóng lại, “Đừng để cảm lạnh.”
Khoảng nửa tiếng sau thì người tài xế là Cù Bồi sắp xếp cho cô tới đây, cô chuyển ra hàng ghế sau ngồi.
Dù trong xe đã mở máy sưởi nhưng tay chân cô vẫn lạnh cóng, hầu như cả người đều lạnh.
Mắt cô cũng khô, khi nhìn màn hình điện thoại cũng thấy hơi nhòe.
Sau khi nhẹ nhàng xoa mắt một hồi, cuối cùng cũng nhìn rõ hơn chút.
Cô và Thẩm Đường đã hẹn uống trà chiều, nhưng với tình huống hiện tại cô chỉ đành phải thất ước. Cô nói với Thẩm Đường, vị hôn thê của Nghiêm Hạ Vũ hẹn cô gặp mặt nói chuyện.
Cho tới lúc tin nhắn đã gửi đi rồi, Ôn Địch mới ý thức được mình vừa nói cái gì. Cô sợ Thẩm Đường lo lắng nên vội đi thu hồi tin nhắn, nhưng không kịp nữa, Thẩm Đường đã thấy được.
Thẩm Đường muốn cùng cô tới gặp Điền Thanh Lộ nhưng cô từ chối.
[Lời Điền Thanh Lộ muốn nói, mình cũng đã đoán được hơn tám chín phần rồi. Chờ mình xử lý xong chuyện rối rắm này rồi sẽ tìm cậu ăn cơm.]
Điện thoại bỗng có tin nhắn, là thông báo biến động số dư tài khoản, tài khoản ngân hàng của cô vừa mới nhận được số tiền: 49,999,480 tệ.
Cô vừa chuyển cho Nghiêm Hạ Vũ năm ngàn vạn, anh chỉ giữ lại 520* tệ, còn đâu để trợ lý Khang trả về cho cô.
(*) 520: Có cách đọc gần giống “wo ai ni” (tôi yêu bạn).
Nếu hôm nay Điền Thanh Lộ không gọi điện cho cô, cô vẫn sẽ không biết anh đã đính hôn, vả lại từ nay tới ngày kết hôn không còn xa. Và chắc chắn là khi anh chỉ giữ lại 520 tệ, cô sẽ rất vui vẻ.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy bản thân quá ngu xuẩn.
Trước khi xuống xe, Ôn Địch lấy gương trang điểm ra, dặm lại phấn.
Điền Thanh Lộ nhắn tin cho cô, nói: [Tôi đã tới rồi.]
Cả hai người đều tới sớm trước thời gian hẹn nửa tiếng.
Sau khi nhìn thấy Điền Thanh Lộ, Ôn Địch cảm thấy khá quen mắt, hình như cô có chút ấn tượng về cô ta, đêm đó hai người gặp nhau tại thang máy chuyên dụng của khách sạn, hình như là còn một người đẹp nữa.
Điền Thanh Lộ cũng được coi là người đẹp, nhưng cô ta không phải kiểu đẹp nhu hòa, mà là kiểu sắc sảo, ánh mắt rất bén, cực kỳ có tính công kích.
Sau khi gặp mặt, Điền Thanh Lộ kém Ôn Địch một chút về nhan sắc, nhưng khí chất thì không hề thua kém, đều khiến cho người ta có cảm giác người này cao cao tại thượng, lúc nào cũng ưu tú.
Hôm nay Điền Thanh Lộ mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, khiến khí chất của cô ta biến dịu đi chút ít.
Quần áo trong tủ cô ta chỉ có lẻ tẻ vài chiếc váy màu dịu như thế này, vốn chẳng mặc bao giờ, hôm nay không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi mặc vào.
Cô ta mỉm cười với Ôn Địch, muốn cười gượng một chút nhưng lại chẳng thể.
“Cô ngồi đi,” Cô gọi cho Ôn Địch một ly cà phê.
Ôn Địch đặt áo khoác sang một bên, ngồi xuống phía đối diện Điền Thanh Lộ.
Trong gian phòng ấm áp dễ chịu nhưng tay chân cô vẫn lạnh cóng.
Không cần Điền Thanh Lộ phải nhiều lời, Ôn Địch cũng đoán được bối cảnh nhà Điền Thanh Lộ, để đính hôn được với Nghiêm Hạ Vũ đương nhiên phải là người cùng giới siêu giàu. Nhà họ Điền trong giới quyền quý siêu giàu, cô biết rõ.
Cô không nhìn Điền Thanh Lộ, không quan tâm Điền Thanh Lộ đang có vẻ mặt như thế nào, cũng không quan tâm có phải cô ta đang nhìn mình chằm chằm hay không.
Vì một người đàn ông chẳng đáng giá mà phải đi gặp một người phụ nữ, đây chính là chuyện mà cô khinh thường nhất.
Nhưng cô vẫn phải tới.
Ôn Địch cầm thìa cà phê lên, quấy cà phê một cách mất tập trung. Lòng tự trọng của cô cũng giống như phần hoa vẽ trên ly cà phê này vậy, chỉ cần quấy một cái là lập tức tan rã, vỡ vụn thành từng mảnh.
Điền Thanh Lộ chờ mãi nhưng chẳng thấy Ôn Địch nói chuyện nên cô ta đành phải mở miệng trước: “Tôi biết, cô không hay gì về việc tôi và Nghiêm Hạ Vũ đính hôn.”
Người đối diện rất khó khăn mới nói xong câu, nhưng Ôn Địch vẫn có thể nghe hiểu rõ ràng. Cô ngước mắt, “Nếu cô biết thì nói qua điện thoại một tiếng là được, thực sự không cần phải gặp mặt, việc này quá thừa thãi. Cô sợ tôi quấn lấy anh ta không buông sao?”
Điền Thanh Lộ giải thích khô khan. “Nếu cô là người như vậy, tôi đã không tìm tới cô.”
Dừng lại một chút.
Sau đó cô ta lại nói: “Nói chung là vẫn phải gặp mặt chứ. Ít nhất tôi cũng phải được nhìn rõ xem, rốt cuộc cô gái mà chồng chưa cưới của tôi đang qua lại ở bên ngoài trông dáng dấp ra làm sao, tính cách như thế nào, cuối cùng là có điểm gì mà khiến anh ấy nhớ mãi không quên. Ngày đó ở trong thang máy, tôi đã thấy rõ rồi.”
Từng câu từng chữ đều sắc hơn cả kim, đâm người thật đau đớn.
Từng câu từng chữ ấy đều đâm vào người Ôn Địch.
Ôn Địch buông thìa cà phê, nâng chén cà phê lên, do quá dùng sức nên các đầu ngón tay cô trắng bệch.
Cô nhấp nhẹ một ngụm cà phê, nuốt xuống lòng tự trọng đã vỡ nát cùng với đám bọt sữa vẽ hoa đã lộn xộn xuống bụng.
Điền Thanh Lộ cho rằng khi Ôn Địch gặp thì sẽ mỉa mai cô ta, xả chút cơn tức trong lòng, nhưng cô ta đã tính sai rồi.
Cà phê trong tách đã vơi một nửa nhưng Ôn Địch vẫn chẳng nói lời nào.
Trước khi tới đây, Đinh Nghi đã nói với cô ta: Yên tâm đi, dù cho cậu có gặp Ôn Địch, người ta cũng sẽ chẳng thèm khoe khoang hay cố tình phô diễn hơn thua gì với cậu đâu. Cô ấy còn biết rõ hơn cả cậu, biết rằng Nghiêm Hạ Vũ đã hẹn hò với cô ấy ba năm, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại là có thể đính hôn luôn, không hề quan tâm tới cô ấy như thế nào, nên lúc này nếu Ôn Địch biểu lộ xem Nghiêm Hạ Vũ yêu cô ấy tới mức nào thì chính là tự rước lấy nhục. Nếu anh ta thực sự yêu cô ấy thì đã chẳng để cô ấy phải chịu uất ức như thế.
Xem ra Đinh Nghi hiểu Ôn Địch hơn cô.
Uống xong một tách cà phê rồi nhưng Ôn Địch vẫn chẳng nói gì.
Điền Thanh Lộ liền gọi phục vụ, đổi cho Ôn Địch tách mới.
Ôn Địch không có hứng thú với cà phê, vừa rồi uống chỉ là để nuốt xuống nỗi đắng cay tủi nhục của ba năm qua mà thôi.
Cô khẽ dựa ra thành ghế đằng sau. Dựa thoải mái rồi, cô mới ngước mắt nhìn Điền Thanh Lộ, “Cô gọi tôi tới đây, chẳng phải để trông dáng dấp tôi ra làm sao sao, có gì muốn nói thì cứ nói đi, cô muốn để cho tôi cảm thấy khó chịu mà, cứ việc nói. Không phải lúc nào tôi cũng có kiên nhẫn để nghe như bây giờ đâu.”
Điền Thanh Lộ hơi cong khóe miệng, cũng chẳng biết đó có được tính là một nụ cười không. Trước mặt Ôn Địch, dù thế nào thì cô ta cũng thua. Câu vừa rồi của Ôn Địch có ý là cô đang bố thí cho cô ta.
Bố thì thì cứ việc.
Dù sao chuyện cũng đã tới nước này, cô ta nói: “Để cô khó chịu cũng chính là tự làm mình khó chịu.”
Ôn Địch hếch cằm lên chút, “Nói đi, xin rửa tai lắng nghe.”
Điền Thanh Lộ cảm thấy mình điên rồi, cô ta phải ghen ghét Khương Quân Tinh tới mức nào mới có thể điên cuồng kéo Ôn Địch làm người chịu tội thay như thế này, “Cô đã yêu đương với Nghiêm Hạ Vũ ba năm, chắc chưa từng nghe qua cái tên Khương Quân Tinh phải không?”
Ôn Địch mỉm cười, lặng lẽ nói: “Sao, Khương Quân Tinh trông giống tôi lắm hả?”
“Thực ra là không, mỗi người có một vẻ đẹp riêng.”
Điền Thanh Lộ ngưng một chút rồi mới nói: “Có lẽ là vì tôi và Khương Quân Tinh cũng là tình địch nên tôi thấy cô ta cũng bình thường, không quá đẹp như người ta nói.”
Sau đó, cô ta chuyển đề tài: “Tình đầu của Nghiêm Hạ Vũ là Khương Quân Tinh, là anh ấy chủ động theo đuổi cô ta. Về sau hai người tại sao chia tay thì tôi không rõ lắm. Cô đã ở bên anh ấy ba năm, chắc cũng đã rõ tính anh ấy. Người đàn ông này ấy à, dù làm gì cũng chỉ chiều tính mình, chưa bao giờ để ý người khác nhìn mình bằng ánh mắt gì, nhưng thứ duy nhất mà anh ấy để ý là việc Khương Quân Tinh sẽ bị người ta nghị luận thế nào. Anh ấy đối xử tốt với Khương Quân Tinh, dù tôi có ghen tới đâu cũng chẳng thể làm gì được, dù cho đã chia tay nhau nhưng Nghiêm Hạ Vũ vẫn luôn quan tâm, suy tính mọi thứ cho cô ta.”
“Tôi cho cô xem ảnh của Khương Quân Tinh, kẻo lần sau có gặp cô lại chẳng biết người đó là ai.”
Điền Thanh Lộ mở vòng bạn bè ra, cô và Khương Quân Tinh đều có số nhau, nhưng nó chỉ mãi nằm yên ở một góc, họ chưa bao giờ liên lạc với nhau, cũng chưa bao giờ like bài viết của nhau.
Đến cùng là vì sao không xóa bạn bè, chẳng ai biết.
Cô ta tìm được ảnh của Khương Quân Tinh thì giơ máy ra trước mặt Ôn Địch.
Ôn Địch nhìn vào ảnh của Khương Quân Tinh mới nhận ra, cô từng gặp cô ấy rồi, chính là vị mỹ nữ đầy khí chất đã tông đuôi xe thể thao cô lái hôm trước.
Cô bình tĩnh lại, cố gắng giữ hình tượng.
Hóa ra hôm đó Nghiêm Hạ Vũ vốn không có ý định đưa cô tới chỗ bố mẹ ăn cơm, mà chẳng qua chỉ là quay xe phút cuối. Vậy mà cô cứ như con ngốc, tự ảo tưởng rằng anh muốn ở bên cô nhiều hơn chút.
Khi anh nói không phải vì lý do gì đó mới đưa cô tới, hóa ra là có ý này.
Bởi vì Khương Quân Tinh đụng xe cô, bởi vì sợ người quen sẽ nhìn thấy, sẽ hiểu lầm Khương Quân Tinh dù đã chia tay với anh những vẫn còn vương vấn không dứt, bởi vì sợ người khác rảnh rỗi sinh đàm tiếu khiến Khương Quân Tinh bẽ mặt nên anh mới muốn tránh hiềm nghi, vì vậy mà phát sinh sự việc đưa cô tới nhà hàng.
Nhưng còn cô thì sao đây?
Từ trước tới giờ anh chưa từng để tâm tới cô.
Cũng chưa bao giờ để ý cô có buồn lòng không.
Anh chưa từng nghĩ tới chuyện, khi vị hôn thê của anh tìm tới tận cửa cô sẽ khó chịu tới mức nào. Tất cả sự tự tôn và lòng kiêu hãnh của cô đều đã bị Điền Thanh Lộ dẫm nát dưới chân, mà cô qua lời nói của Điền Thanh Lộ đã trở thành người phụ nữ mà anh dan díu bên ngoài.
Điền Thanh Lộ rút điện thoại về, lại nói câu được câu không.
Ôn Địch thất thần, không nghe ra cô ta đang nói cái gì.
“Tôi cũng không rõ lắm tại sao Nghiêm Hạ Vũ lại đồng ý quen cô, cho cô hi vọng, khiến cô cảm thấy mình có cơ hội gả cho anh ấy, nhưng dù sao thì anh ấy có nói gì cũng không quan trọng nữa. Trong lòng anh ấy rất rõ, đối tượng kết hôn sau này của mình phải là người nào. Ngoài anh ấy ra, chắc cô cũng quen Tưởng Thành Duật nhỉ.”
Điền Thanh Lộ nhắc tới Tưởng Thành Duật đã xốc lại được tâm trí đang lơ lửng của Ôn Địch.
Ôn Địch nhìn về phía cô ta, không hiểu đột nhiên cô ta đề cập tới Tưởng Thành Duật là có ý gì.
Điền Thanh Lộ nói: “Thực ra chúng tôi đều rõ vợ của Tưởng Thành Duật sau này sẽ là ai. Gia đình chúng tôi đều như nhau cả, không có quyền chọn lựa trong hôn nhân. Dù là có tình cảm thế nào, cuối cùng cũng đều phải nhường đường cho lợi ích gia tộc mà thôi.”
Ôn Địch vừa nghe là hiểu. Điền Thanh Lộ đang mượn lời này để nói cho cô biết, Nghiêm Hạ Vũ chẳng qua chỉ đang vui đùa với cô một chút mà thôi, đừng tự ảo tưởng nó là thật. Cũng như Tưởng Thành Duật, anh cũng đã biết đối tượng mà mình phải liên hôn là ai, cuộc tình với Thẩm Đường rồi sẽ chẳng đi về đâu.
Cảm giác được có người vừa vào cửa, cô liền ngẩng đầu lên, bỗng chạm phải ánh mắt của Thẩm Đường.
Thẩm Đường lo lắng cho cô nên tìm tới.
Điền Thanh Lộ quen Thẩm Đường, không ngờ rằng cuộc đối thoại vừa rồi của mình đã bị Thẩm Đường nghe được.
Cô ta cũng không định đắc tội với Tưởng Thành Duật. Sau này Tưởng Thành Duật có cưới ai, có chia tay với Thẩm Đường hay không, đây không phải chuyện mà cô ta quan tâm, dù có hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng tới tài chính nhà cô ta nửa cắc.
Nhưng mà đúng là hết cái xui này tới cái xui khác.
Nếu giờ Thẩm Đường về cãi nhau với Tưởng Thành Duật, liệu Tưởng Thành Duật có tính sổ với cô ta không?
Điền Thanh Lộ đứng dậy, khẽ khom người với Ôn Địch: “Xin lỗi, hôm nay đã mạo muội quấy rầy cô rồi.” Nói xong, cô ta liền cầm túi xách rời đi.
Căn phòng lại yên tĩnh lại.
Thẩm Đường ngồi xuống bên cạnh Ôn Địch, nắm lấy hai tay cô, “Sao tay cậu lại lạnh thế này?”
Cô rót một chén nước ấm rồi ủ trong hai tay Ôn Địch.
Ôn Địch ngược lại còn an ủi cô: “Đừng nghe Điền Thanh Lộ nói bậy bạ, giờ cô ta đang nổi nóng nên toàn nói mấy thứ khó nghe thôi, chỉ cần làm mình tức giận được là cô ta sẽ nói. Tưởng Thành Duật không giống Nghiêm Hạ Vũ, hai người họ không cùng một loại người, người phải khác cặn bã chứ.”
Thẩm Đường cười, “Chỉ là một người đàn ông mà thôi, không sao hết.” Cô ôm Ôn Địch một cái, nhìn chằm chằm vào Ôn Địch, mắt Ôn Địch không có dấu vết từng khóc.
Ôn Địch biết cô đang nhìn gì, “Yên tâm, đầu óc mình còn chưa úng nước đâu.”
Cô đang cầm chén thủy tinh trong tay, đột nhiên không hiểu sao lại run lên, Thẩm Đường giúp cô cầm chắc.
“Không sao đâu.” Cô nói.
Thẩm Đường từng thấy Ôn Địch khóc, hồi trước khi cô đang sáng tác kịch bản, bị hút vào trong hoàn cảnh của nhân vật, vừa viết vừa buồn khổ, khóc tới nỗi một gói giấy cũng không đủ dùng.
Hôm nay chắc là do gặp phải chuyện quá khó khăn nên cô mới chẳng khóc chút nào.
Thẩm Đường không biết phải nên an ủi Ôn Địch như thế nào, “Cậu có muốn đánh Nghiêm Hạ Vũ một trận không? Để mình đánh giúp cậu, mình giỏi nhất là đánh nhau, biết nên phải ra đòn từ chỗ nào.”
Ôn Địch: “Không cần đâu, để mình tự làm.”
Thẩm Đường ngồi yên ở đó cùng Ôn Địch. Ôn Địch uống nửa chén nước rồi nhắm mắt dựa người lên ghế sopha. Cô bỏ ra hai tiếng đồng hồ để xóa sạch ba năm của cô và Nghiêm Hạ Vũ, sau đó cố gắng hoàn toàn tiếp nhận việc anh đã đính hôn, không lâu sau sẽ phải cưới một người con gái khác.
Sắc trời đã tối, Ôn Địch và Thẩm Đường chia làm hai ngả, ai về nhà nấy.
Ô tô lại đi đường cũ đưa cô về nhà. Cô nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn nằm lên ngủ một giấc tới đêm.
Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, Ôn Địch giật mình, xốc lại tinh thần, sau đó sờ chiếc điện thoại vẫn còn nằm trong túi. Nghiêm Hạ Vũ gọi điện cho cô, lần đầu cô không nghe, anh lại gọi lần hai.
Ôn Địch nghe máy, lạnh lùng hỏi: “Làm sao?”
“Anh không sao, trái lại là em ấy.”
“Tôi làm sao?”
“Em không khỏe mà không biết đường gọi điện cho anh hả? Lại còn cố tình lái xe, có còn muốn sống nữa không?” Vừa rồi Tần Tỉnh gọi điện cho anh, hỏi anh xem Ôn Địch ra sao rồi. Anh ta nói hồi trưa anh ta có gặp được Ôn Địch, Ôn Địch lái xe trước anh ta, bởi vì thân thể không thoái mái nên không thể lái xe về.
Ôn Địch cũng không có tâm tư để đoán xem tại sao Nghiêm Hạ Vũ lại biết lúc đó cô không khỏe. Cô nghe một đằng trả lời một nẻo: “Tối nay anh về sớm chút đi, trước tám giờ.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn đồng hồ, “Tới bảy rưỡi anh về.” Hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì vậy? Em tới bệnh viện chưa? Bác sĩ nói thế nào?”
“Đi bệnh viện làm gì, bệnh của tôi bác sĩ trị thế nào được.”
Nghiêm Hạ Vũ nghe ra lời của cô còn có hàm ý khác, cô lại còn dùng giọng điệu bới móc, nhưng anh cũng không so đo với cô, “Em đang ở đâu, anh tới đón em.”
“Không cần phải thế.”
Nghiêm Hạ Vũ hiện giờ đoán không ra quy luật phát giận của cô, không phải như kiểu giận mỗi khi đến tháng bình thường.
Anh khép lại tập tài liệu trong tay, dịu giọng nói: “Buổi chiều nay em đã làm gì vậy?”
Ôn Địch nói: “Đã làm vài chuyện vô bổ, cùng uống ly cà phê với vị hôn thê tên Điền Thanh Lộ của anh, rồi hai chúng tôi hàn huyên vài câu về người trong lòng của anh – Khương Quân Tinh, nói xong thì trời cũng đã tối rồi.”
Chung quanh cô, và cả trong điện thoại nữa, đều lâm vào trạng thái tĩnh lặng.
Trước đây Ôn Địch chỉ mới từng ghi trong kịch bản, dường như toàn bộ thế giới đều yên lặng đi, thực ra lúc đó cô còn cảm thấy mình viết như thế có hơi phóng đại, vì dù sao cô cũng chưa tự trải nghiệm bao giờ. Nhờ có cuộc trò chuyện với Nghiêm Hạ Vũ hôm nay mà cuối cùng cô cũng được trải nghiệm một phen thế nào được gọi là cả thế giới đều yên lặng rồi.
Cô đờ đẫn nhìn kính chắn gió phía trước của chiếc xe địa hình, những xe ở làn bên cạnh đang chầm chậm lái về phía trước, chỉ có xe của cô đang đứng nguyên tại chỗ.
“Bíp – bíp –“ Xe đứng sau cô lại bấm còi thúc giục.
Ôn Địch đưa tay nắm vô lăng, nhưng lại lóng ngóng không biết nên làm gì, cô có làm thế nào xe cũng không động đậy.
Chợt nhớ ra, cô quên nhấn chân ga.
Xe phía sau cuối cùng đã hết kiên nhẫn, xuống xe đi lên phía xe cô.
“Thùng thùng!” Người nọ liên tục gõ cửa sổ xe.
Ôn Địch nhìn xuyên qua cửa kính xe để xem ai đang ở ngoài, nhưng lại chẳng thể nhìn rõ dáng vẻ của người đó. Hiện giờ mắt cô đã nhòe đi, mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo.
Cô trượt cửa kính xuống, “Xin lỗi anh, tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe lắm.”
Người nọ nhìn thấy mặt Ôn Địch tái nhợt, nhận ra cô là ai, vẻ mặt đang bức tức lập tức tiêu tán, “Để tôi gọi 120 cho cô.” Nói rồi, người đó sờ điện thoại đang để trong túi quần.
“Không cần đâu, cảm ơn anh, hiện tại tôi đã ổn hơn chút rồi.”
“Ít thức đêm thôi cô gái, cứ lao lực như vậy, tới lúc mất mạng rồi thì để cái xe trăm triệu này cho ai hưởng?”
Ôn Địch dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể nở nụ cười, chỉ đành cảm tạ người đó lần nữa rồi xác định chỗ đặt chân ga, sau đó nhẹ nhàng đạp.
Chiếc xe chạy chậm, sau đó dần đẩy nhanh tốc độ, đuổi kịp gần đuôi xe trước mặt.
Khi xe phải dừng lại chờ đèn đỏ lần nữa, cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Khi gọi điện Điền Thanh Lộ còn nói: Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, chắc là cô không nhớ, hôm sinh nhật đạo diễn Nguyễn, ở thang máy chuyên dụng của khách sạn đó.
Hóa ra lúc đó cô còn gọi điện cho anh ngay tại trước mặt vợ sắp cưới.
Cô nhịn không được mà hỏi Điền Thanh Lộ: Hai người đính hôn từ bao giờ?
Điền Thanh Lộ nói: Ngày mùng sáu tháng này.
Mới nực cười làm sao, hôm đó lại đúng là ngày cô bay từ Giang Thành về bên anh.
Anh uống nhiều rượu như vậy, cô còn tưởng rằng đó là tiệc xã giao mà anh không thể từ chối, sau đó cô còn nghĩ, không biết đối phương là người nào mà có thể khiến anh nể mặt, uống nhiều tới vậy.
Không ngờ đó lại là tiệc đính hôn của chính anh.
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy có hơi sai sai, nhưng lại không biết nó sai ở đâu, hiện tại cô rốt cuộc đã có thể lý giải tất cả.
Cô đã lý giải được vì sao mỗi lần nhìn thấy cô quản gia đều sẽ kinh ngạc, bởi vì Nghiêm Hạ Vũ đã đính hôn. Quản gia hẳn là không hiểu nổi tại sao cô có thể vô tư xuất hiện ở đó, cam tâm tình nguyện làm người thứ ba như vậy.
Rồi tới giữa trưa ngày mùng sáu đó, cô bảo Nghiêm Hạ Vũ ôm mình, nhưng không hiểu vì sao anh lại nhiều lần không trả lời cô.
Hóa ra là vì anh đã thành chồng người ta.
Chiếc ô tô bên cạnh bắt đầu đi, Ôn Địch phản ứng hơi chậm, não cô đơ mất vài giây, sau đó cô mới lái xe đi.
Cô không dám lái xe nữa, gọi điện cho Cù Bồi, nhờ Cù Bồi sắp xếp tài xế tới đón cô.
Cù Bồi hỏi cô: “Sao vậy em?”
Cô nói: Đau bụng kinh, đau quá không chịu nổi.
Cù Bồi bảo cô chờ ở đó.
Ôn Địch vất vả lắm mới có thể chạy xe qua giao lộ này, sau đó cô tìm chỗ đỗ xe, gửi định vị cho tài xế.
Cửa sổ xe vẫn chưa đóng, gió lạnh lùa vào trong.
Ôn Địch dựa người lên vô lăng, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ bỗng có bóng đen ngăn trở. Cô quay mặt xem thì thấy một người mặc đồng phục cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông nói: “Vừa rồi chiếc xe lái sau cô nói, cô đang không được khỏe trong người. Nếu không khỏe thì cô mau tới bệnh viện đi, xe không thể lái nữa.”
Ôn Địch ngồi thẳng, nói rõ ngọn nguồn: “Tâm trạng có hơi bất ổn, tôi cũng không dám tự mình lái xe nữa. Tôi đã gọi tài xế tới rồi, người đó đang trên đường tới đây. Cảm ơn các anh nhiều.”
“Cô chắc là mình không cần tới bệnh viện chứ?”
“Không cần đâu. Cảm ơn nhiều.”
Cảnh sát giao thông cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ tay vào cửa sổ xe, ý bảo cô đóng lại, “Đừng để cảm lạnh.”
Khoảng nửa tiếng sau thì người tài xế là Cù Bồi sắp xếp cho cô tới đây, cô chuyển ra hàng ghế sau ngồi.
Dù trong xe đã mở máy sưởi nhưng tay chân cô vẫn lạnh cóng, hầu như cả người đều lạnh.
Mắt cô cũng khô, khi nhìn màn hình điện thoại cũng thấy hơi nhòe.
Sau khi nhẹ nhàng xoa mắt một hồi, cuối cùng cũng nhìn rõ hơn chút.
Cô và Thẩm Đường đã hẹn uống trà chiều, nhưng với tình huống hiện tại cô chỉ đành phải thất ước. Cô nói với Thẩm Đường, vị hôn thê của Nghiêm Hạ Vũ hẹn cô gặp mặt nói chuyện.
Cho tới lúc tin nhắn đã gửi đi rồi, Ôn Địch mới ý thức được mình vừa nói cái gì. Cô sợ Thẩm Đường lo lắng nên vội đi thu hồi tin nhắn, nhưng không kịp nữa, Thẩm Đường đã thấy được.
Thẩm Đường muốn cùng cô tới gặp Điền Thanh Lộ nhưng cô từ chối.
[Lời Điền Thanh Lộ muốn nói, mình cũng đã đoán được hơn tám chín phần rồi. Chờ mình xử lý xong chuyện rối rắm này rồi sẽ tìm cậu ăn cơm.]
Điện thoại bỗng có tin nhắn, là thông báo biến động số dư tài khoản, tài khoản ngân hàng của cô vừa mới nhận được số tiền: 49,999,480 tệ.
Cô vừa chuyển cho Nghiêm Hạ Vũ năm ngàn vạn, anh chỉ giữ lại 520* tệ, còn đâu để trợ lý Khang trả về cho cô.
(*) 520: Có cách đọc gần giống “wo ai ni” (tôi yêu bạn).
Nếu hôm nay Điền Thanh Lộ không gọi điện cho cô, cô vẫn sẽ không biết anh đã đính hôn, vả lại từ nay tới ngày kết hôn không còn xa. Và chắc chắn là khi anh chỉ giữ lại 520 tệ, cô sẽ rất vui vẻ.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy bản thân quá ngu xuẩn.
Trước khi xuống xe, Ôn Địch lấy gương trang điểm ra, dặm lại phấn.
Điền Thanh Lộ nhắn tin cho cô, nói: [Tôi đã tới rồi.]
Cả hai người đều tới sớm trước thời gian hẹn nửa tiếng.
Sau khi nhìn thấy Điền Thanh Lộ, Ôn Địch cảm thấy khá quen mắt, hình như cô có chút ấn tượng về cô ta, đêm đó hai người gặp nhau tại thang máy chuyên dụng của khách sạn, hình như là còn một người đẹp nữa.
Điền Thanh Lộ cũng được coi là người đẹp, nhưng cô ta không phải kiểu đẹp nhu hòa, mà là kiểu sắc sảo, ánh mắt rất bén, cực kỳ có tính công kích.
Sau khi gặp mặt, Điền Thanh Lộ kém Ôn Địch một chút về nhan sắc, nhưng khí chất thì không hề thua kém, đều khiến cho người ta có cảm giác người này cao cao tại thượng, lúc nào cũng ưu tú.
Hôm nay Điền Thanh Lộ mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, khiến khí chất của cô ta biến dịu đi chút ít.
Quần áo trong tủ cô ta chỉ có lẻ tẻ vài chiếc váy màu dịu như thế này, vốn chẳng mặc bao giờ, hôm nay không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi mặc vào.
Cô ta mỉm cười với Ôn Địch, muốn cười gượng một chút nhưng lại chẳng thể.
“Cô ngồi đi,” Cô gọi cho Ôn Địch một ly cà phê.
Ôn Địch đặt áo khoác sang một bên, ngồi xuống phía đối diện Điền Thanh Lộ.
Trong gian phòng ấm áp dễ chịu nhưng tay chân cô vẫn lạnh cóng.
Không cần Điền Thanh Lộ phải nhiều lời, Ôn Địch cũng đoán được bối cảnh nhà Điền Thanh Lộ, để đính hôn được với Nghiêm Hạ Vũ đương nhiên phải là người cùng giới siêu giàu. Nhà họ Điền trong giới quyền quý siêu giàu, cô biết rõ.
Cô không nhìn Điền Thanh Lộ, không quan tâm Điền Thanh Lộ đang có vẻ mặt như thế nào, cũng không quan tâm có phải cô ta đang nhìn mình chằm chằm hay không.
Vì một người đàn ông chẳng đáng giá mà phải đi gặp một người phụ nữ, đây chính là chuyện mà cô khinh thường nhất.
Nhưng cô vẫn phải tới.
Ôn Địch cầm thìa cà phê lên, quấy cà phê một cách mất tập trung. Lòng tự trọng của cô cũng giống như phần hoa vẽ trên ly cà phê này vậy, chỉ cần quấy một cái là lập tức tan rã, vỡ vụn thành từng mảnh.
Điền Thanh Lộ chờ mãi nhưng chẳng thấy Ôn Địch nói chuyện nên cô ta đành phải mở miệng trước: “Tôi biết, cô không hay gì về việc tôi và Nghiêm Hạ Vũ đính hôn.”
Người đối diện rất khó khăn mới nói xong câu, nhưng Ôn Địch vẫn có thể nghe hiểu rõ ràng. Cô ngước mắt, “Nếu cô biết thì nói qua điện thoại một tiếng là được, thực sự không cần phải gặp mặt, việc này quá thừa thãi. Cô sợ tôi quấn lấy anh ta không buông sao?”
Điền Thanh Lộ giải thích khô khan. “Nếu cô là người như vậy, tôi đã không tìm tới cô.”
Dừng lại một chút.
Sau đó cô ta lại nói: “Nói chung là vẫn phải gặp mặt chứ. Ít nhất tôi cũng phải được nhìn rõ xem, rốt cuộc cô gái mà chồng chưa cưới của tôi đang qua lại ở bên ngoài trông dáng dấp ra làm sao, tính cách như thế nào, cuối cùng là có điểm gì mà khiến anh ấy nhớ mãi không quên. Ngày đó ở trong thang máy, tôi đã thấy rõ rồi.”
Từng câu từng chữ đều sắc hơn cả kim, đâm người thật đau đớn.
Từng câu từng chữ ấy đều đâm vào người Ôn Địch.
Ôn Địch buông thìa cà phê, nâng chén cà phê lên, do quá dùng sức nên các đầu ngón tay cô trắng bệch.
Cô nhấp nhẹ một ngụm cà phê, nuốt xuống lòng tự trọng đã vỡ nát cùng với đám bọt sữa vẽ hoa đã lộn xộn xuống bụng.
Điền Thanh Lộ cho rằng khi Ôn Địch gặp thì sẽ mỉa mai cô ta, xả chút cơn tức trong lòng, nhưng cô ta đã tính sai rồi.
Cà phê trong tách đã vơi một nửa nhưng Ôn Địch vẫn chẳng nói lời nào.
Trước khi tới đây, Đinh Nghi đã nói với cô ta: Yên tâm đi, dù cho cậu có gặp Ôn Địch, người ta cũng sẽ chẳng thèm khoe khoang hay cố tình phô diễn hơn thua gì với cậu đâu. Cô ấy còn biết rõ hơn cả cậu, biết rằng Nghiêm Hạ Vũ đã hẹn hò với cô ấy ba năm, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại là có thể đính hôn luôn, không hề quan tâm tới cô ấy như thế nào, nên lúc này nếu Ôn Địch biểu lộ xem Nghiêm Hạ Vũ yêu cô ấy tới mức nào thì chính là tự rước lấy nhục. Nếu anh ta thực sự yêu cô ấy thì đã chẳng để cô ấy phải chịu uất ức như thế.
Xem ra Đinh Nghi hiểu Ôn Địch hơn cô.
Uống xong một tách cà phê rồi nhưng Ôn Địch vẫn chẳng nói gì.
Điền Thanh Lộ liền gọi phục vụ, đổi cho Ôn Địch tách mới.
Ôn Địch không có hứng thú với cà phê, vừa rồi uống chỉ là để nuốt xuống nỗi đắng cay tủi nhục của ba năm qua mà thôi.
Cô khẽ dựa ra thành ghế đằng sau. Dựa thoải mái rồi, cô mới ngước mắt nhìn Điền Thanh Lộ, “Cô gọi tôi tới đây, chẳng phải để trông dáng dấp tôi ra làm sao sao, có gì muốn nói thì cứ nói đi, cô muốn để cho tôi cảm thấy khó chịu mà, cứ việc nói. Không phải lúc nào tôi cũng có kiên nhẫn để nghe như bây giờ đâu.”
Điền Thanh Lộ hơi cong khóe miệng, cũng chẳng biết đó có được tính là một nụ cười không. Trước mặt Ôn Địch, dù thế nào thì cô ta cũng thua. Câu vừa rồi của Ôn Địch có ý là cô đang bố thí cho cô ta.
Bố thì thì cứ việc.
Dù sao chuyện cũng đã tới nước này, cô ta nói: “Để cô khó chịu cũng chính là tự làm mình khó chịu.”
Ôn Địch hếch cằm lên chút, “Nói đi, xin rửa tai lắng nghe.”
Điền Thanh Lộ cảm thấy mình điên rồi, cô ta phải ghen ghét Khương Quân Tinh tới mức nào mới có thể điên cuồng kéo Ôn Địch làm người chịu tội thay như thế này, “Cô đã yêu đương với Nghiêm Hạ Vũ ba năm, chắc chưa từng nghe qua cái tên Khương Quân Tinh phải không?”
Ôn Địch mỉm cười, lặng lẽ nói: “Sao, Khương Quân Tinh trông giống tôi lắm hả?”
“Thực ra là không, mỗi người có một vẻ đẹp riêng.”
Điền Thanh Lộ ngưng một chút rồi mới nói: “Có lẽ là vì tôi và Khương Quân Tinh cũng là tình địch nên tôi thấy cô ta cũng bình thường, không quá đẹp như người ta nói.”
Sau đó, cô ta chuyển đề tài: “Tình đầu của Nghiêm Hạ Vũ là Khương Quân Tinh, là anh ấy chủ động theo đuổi cô ta. Về sau hai người tại sao chia tay thì tôi không rõ lắm. Cô đã ở bên anh ấy ba năm, chắc cũng đã rõ tính anh ấy. Người đàn ông này ấy à, dù làm gì cũng chỉ chiều tính mình, chưa bao giờ để ý người khác nhìn mình bằng ánh mắt gì, nhưng thứ duy nhất mà anh ấy để ý là việc Khương Quân Tinh sẽ bị người ta nghị luận thế nào. Anh ấy đối xử tốt với Khương Quân Tinh, dù tôi có ghen tới đâu cũng chẳng thể làm gì được, dù cho đã chia tay nhau nhưng Nghiêm Hạ Vũ vẫn luôn quan tâm, suy tính mọi thứ cho cô ta.”
“Tôi cho cô xem ảnh của Khương Quân Tinh, kẻo lần sau có gặp cô lại chẳng biết người đó là ai.”
Điền Thanh Lộ mở vòng bạn bè ra, cô và Khương Quân Tinh đều có số nhau, nhưng nó chỉ mãi nằm yên ở một góc, họ chưa bao giờ liên lạc với nhau, cũng chưa bao giờ like bài viết của nhau.
Đến cùng là vì sao không xóa bạn bè, chẳng ai biết.
Cô ta tìm được ảnh của Khương Quân Tinh thì giơ máy ra trước mặt Ôn Địch.
Ôn Địch nhìn vào ảnh của Khương Quân Tinh mới nhận ra, cô từng gặp cô ấy rồi, chính là vị mỹ nữ đầy khí chất đã tông đuôi xe thể thao cô lái hôm trước.
Cô bình tĩnh lại, cố gắng giữ hình tượng.
Hóa ra hôm đó Nghiêm Hạ Vũ vốn không có ý định đưa cô tới chỗ bố mẹ ăn cơm, mà chẳng qua chỉ là quay xe phút cuối. Vậy mà cô cứ như con ngốc, tự ảo tưởng rằng anh muốn ở bên cô nhiều hơn chút.
Khi anh nói không phải vì lý do gì đó mới đưa cô tới, hóa ra là có ý này.
Bởi vì Khương Quân Tinh đụng xe cô, bởi vì sợ người quen sẽ nhìn thấy, sẽ hiểu lầm Khương Quân Tinh dù đã chia tay với anh những vẫn còn vương vấn không dứt, bởi vì sợ người khác rảnh rỗi sinh đàm tiếu khiến Khương Quân Tinh bẽ mặt nên anh mới muốn tránh hiềm nghi, vì vậy mà phát sinh sự việc đưa cô tới nhà hàng.
Nhưng còn cô thì sao đây?
Từ trước tới giờ anh chưa từng để tâm tới cô.
Cũng chưa bao giờ để ý cô có buồn lòng không.
Anh chưa từng nghĩ tới chuyện, khi vị hôn thê của anh tìm tới tận cửa cô sẽ khó chịu tới mức nào. Tất cả sự tự tôn và lòng kiêu hãnh của cô đều đã bị Điền Thanh Lộ dẫm nát dưới chân, mà cô qua lời nói của Điền Thanh Lộ đã trở thành người phụ nữ mà anh dan díu bên ngoài.
Điền Thanh Lộ rút điện thoại về, lại nói câu được câu không.
Ôn Địch thất thần, không nghe ra cô ta đang nói cái gì.
“Tôi cũng không rõ lắm tại sao Nghiêm Hạ Vũ lại đồng ý quen cô, cho cô hi vọng, khiến cô cảm thấy mình có cơ hội gả cho anh ấy, nhưng dù sao thì anh ấy có nói gì cũng không quan trọng nữa. Trong lòng anh ấy rất rõ, đối tượng kết hôn sau này của mình phải là người nào. Ngoài anh ấy ra, chắc cô cũng quen Tưởng Thành Duật nhỉ.”
Điền Thanh Lộ nhắc tới Tưởng Thành Duật đã xốc lại được tâm trí đang lơ lửng của Ôn Địch.
Ôn Địch nhìn về phía cô ta, không hiểu đột nhiên cô ta đề cập tới Tưởng Thành Duật là có ý gì.
Điền Thanh Lộ nói: “Thực ra chúng tôi đều rõ vợ của Tưởng Thành Duật sau này sẽ là ai. Gia đình chúng tôi đều như nhau cả, không có quyền chọn lựa trong hôn nhân. Dù là có tình cảm thế nào, cuối cùng cũng đều phải nhường đường cho lợi ích gia tộc mà thôi.”
Ôn Địch vừa nghe là hiểu. Điền Thanh Lộ đang mượn lời này để nói cho cô biết, Nghiêm Hạ Vũ chẳng qua chỉ đang vui đùa với cô một chút mà thôi, đừng tự ảo tưởng nó là thật. Cũng như Tưởng Thành Duật, anh cũng đã biết đối tượng mà mình phải liên hôn là ai, cuộc tình với Thẩm Đường rồi sẽ chẳng đi về đâu.
Cảm giác được có người vừa vào cửa, cô liền ngẩng đầu lên, bỗng chạm phải ánh mắt của Thẩm Đường.
Thẩm Đường lo lắng cho cô nên tìm tới.
Điền Thanh Lộ quen Thẩm Đường, không ngờ rằng cuộc đối thoại vừa rồi của mình đã bị Thẩm Đường nghe được.
Cô ta cũng không định đắc tội với Tưởng Thành Duật. Sau này Tưởng Thành Duật có cưới ai, có chia tay với Thẩm Đường hay không, đây không phải chuyện mà cô ta quan tâm, dù có hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng tới tài chính nhà cô ta nửa cắc.
Nhưng mà đúng là hết cái xui này tới cái xui khác.
Nếu giờ Thẩm Đường về cãi nhau với Tưởng Thành Duật, liệu Tưởng Thành Duật có tính sổ với cô ta không?
Điền Thanh Lộ đứng dậy, khẽ khom người với Ôn Địch: “Xin lỗi, hôm nay đã mạo muội quấy rầy cô rồi.” Nói xong, cô ta liền cầm túi xách rời đi.
Căn phòng lại yên tĩnh lại.
Thẩm Đường ngồi xuống bên cạnh Ôn Địch, nắm lấy hai tay cô, “Sao tay cậu lại lạnh thế này?”
Cô rót một chén nước ấm rồi ủ trong hai tay Ôn Địch.
Ôn Địch ngược lại còn an ủi cô: “Đừng nghe Điền Thanh Lộ nói bậy bạ, giờ cô ta đang nổi nóng nên toàn nói mấy thứ khó nghe thôi, chỉ cần làm mình tức giận được là cô ta sẽ nói. Tưởng Thành Duật không giống Nghiêm Hạ Vũ, hai người họ không cùng một loại người, người phải khác cặn bã chứ.”
Thẩm Đường cười, “Chỉ là một người đàn ông mà thôi, không sao hết.” Cô ôm Ôn Địch một cái, nhìn chằm chằm vào Ôn Địch, mắt Ôn Địch không có dấu vết từng khóc.
Ôn Địch biết cô đang nhìn gì, “Yên tâm, đầu óc mình còn chưa úng nước đâu.”
Cô đang cầm chén thủy tinh trong tay, đột nhiên không hiểu sao lại run lên, Thẩm Đường giúp cô cầm chắc.
“Không sao đâu.” Cô nói.
Thẩm Đường từng thấy Ôn Địch khóc, hồi trước khi cô đang sáng tác kịch bản, bị hút vào trong hoàn cảnh của nhân vật, vừa viết vừa buồn khổ, khóc tới nỗi một gói giấy cũng không đủ dùng.
Hôm nay chắc là do gặp phải chuyện quá khó khăn nên cô mới chẳng khóc chút nào.
Thẩm Đường không biết phải nên an ủi Ôn Địch như thế nào, “Cậu có muốn đánh Nghiêm Hạ Vũ một trận không? Để mình đánh giúp cậu, mình giỏi nhất là đánh nhau, biết nên phải ra đòn từ chỗ nào.”
Ôn Địch: “Không cần đâu, để mình tự làm.”
Thẩm Đường ngồi yên ở đó cùng Ôn Địch. Ôn Địch uống nửa chén nước rồi nhắm mắt dựa người lên ghế sopha. Cô bỏ ra hai tiếng đồng hồ để xóa sạch ba năm của cô và Nghiêm Hạ Vũ, sau đó cố gắng hoàn toàn tiếp nhận việc anh đã đính hôn, không lâu sau sẽ phải cưới một người con gái khác.
Sắc trời đã tối, Ôn Địch và Thẩm Đường chia làm hai ngả, ai về nhà nấy.
Ô tô lại đi đường cũ đưa cô về nhà. Cô nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn nằm lên ngủ một giấc tới đêm.
Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, Ôn Địch giật mình, xốc lại tinh thần, sau đó sờ chiếc điện thoại vẫn còn nằm trong túi. Nghiêm Hạ Vũ gọi điện cho cô, lần đầu cô không nghe, anh lại gọi lần hai.
Ôn Địch nghe máy, lạnh lùng hỏi: “Làm sao?”
“Anh không sao, trái lại là em ấy.”
“Tôi làm sao?”
“Em không khỏe mà không biết đường gọi điện cho anh hả? Lại còn cố tình lái xe, có còn muốn sống nữa không?” Vừa rồi Tần Tỉnh gọi điện cho anh, hỏi anh xem Ôn Địch ra sao rồi. Anh ta nói hồi trưa anh ta có gặp được Ôn Địch, Ôn Địch lái xe trước anh ta, bởi vì thân thể không thoái mái nên không thể lái xe về.
Ôn Địch cũng không có tâm tư để đoán xem tại sao Nghiêm Hạ Vũ lại biết lúc đó cô không khỏe. Cô nghe một đằng trả lời một nẻo: “Tối nay anh về sớm chút đi, trước tám giờ.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn đồng hồ, “Tới bảy rưỡi anh về.” Hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì vậy? Em tới bệnh viện chưa? Bác sĩ nói thế nào?”
“Đi bệnh viện làm gì, bệnh của tôi bác sĩ trị thế nào được.”
Nghiêm Hạ Vũ nghe ra lời của cô còn có hàm ý khác, cô lại còn dùng giọng điệu bới móc, nhưng anh cũng không so đo với cô, “Em đang ở đâu, anh tới đón em.”
“Không cần phải thế.”
Nghiêm Hạ Vũ hiện giờ đoán không ra quy luật phát giận của cô, không phải như kiểu giận mỗi khi đến tháng bình thường.
Anh khép lại tập tài liệu trong tay, dịu giọng nói: “Buổi chiều nay em đã làm gì vậy?”
Ôn Địch nói: “Đã làm vài chuyện vô bổ, cùng uống ly cà phê với vị hôn thê tên Điền Thanh Lộ của anh, rồi hai chúng tôi hàn huyên vài câu về người trong lòng của anh – Khương Quân Tinh, nói xong thì trời cũng đã tối rồi.”
Chung quanh cô, và cả trong điện thoại nữa, đều lâm vào trạng thái tĩnh lặng.
Trước đây Ôn Địch chỉ mới từng ghi trong kịch bản, dường như toàn bộ thế giới đều yên lặng đi, thực ra lúc đó cô còn cảm thấy mình viết như thế có hơi phóng đại, vì dù sao cô cũng chưa tự trải nghiệm bao giờ. Nhờ có cuộc trò chuyện với Nghiêm Hạ Vũ hôm nay mà cuối cùng cô cũng được trải nghiệm một phen thế nào được gọi là cả thế giới đều yên lặng rồi.
Danh sách chương