Đã nửa tháng khai phá Thần Tàng thứ nhất, hắn vẫn đang ở giai đoạn đầu cảnh giới thứ nhất, còn rất xa mới đạt đến giai đoạn giữa.

Tiếng xe ngựa ầm ï, phía sau đoàn xe là một mảng bụi mịt mù. Những người theo chuyến này đều là thủ hạ tin cẩn của Lý phủ, ngay cả tỳ nữ bình thường nhất cũng phải có bối cảnh

sạch sẽ, được Lý phủ điều tra kỹ lưỡng.

Dù Lý Hiển Duy không muốn đi Đô Thành, nhưng hắn vẫn chuẩn bị cho ngày này.

Hăn không muốn đi, nhưng vẫn luôn chuẩn bị cho chuyến đi.

Mặt trời lặn dần về phía tây, đêm đen sắp kéo đến. Đoàn xe dừng lại, dựng trại nghỉ đêm.

Trong đoàn xe, mười mấy gã hán tử luân phiên canh gác, cảnh giác trước mọi biến cố có thể xảy ra.

Đêm hoang dã lạnh lẽo, trong trại nhóm lửa sưởi ấm.

Lý Hiển Duy ngồi trước đống lửa, im lặng nhìn ngọn lửa nhảy múa.

Trương Lôi Thôi ném cho hắn một thùng rượu: "Uống chút rượu, xua tan cái lạnh."

"Đa tạ"

Lý Hiển Duy đón lấy rượu, ngửa đầu uống một ngụm, tay trái siết chặt, ánh mắt thoáng chốc lóe lên vẻ lạnh lùng.

"Tới Đô Thành, làm gì cũng phải cẩn thận đấy, nơi đó rắn rết đầy rây, không phải thích làm gì cũng được như khi ở Du Châu" Trương Lôi Thôi nhắc nhở.

"Ta biết."

Lý Hiển Duy lại uống một ngụm rượu, cảm nhận hơi nóng trong bụng, nói: "Rượu ngon đấy."

"Ngon khỉ" Trương Lôi Thôi bình tĩnh nói: "Uống từ từ thôi, †a cũng không còn nhiều đâu."

"Không ngờ ông còn giấu rượu ngon như vậy."

Lý Hiển Duy lại ngửa đầu tu một hơi dài rồi lau miệng, đưa phần còn lại cho ông ta: "Không uống nữa, chút nữa còn tập kiếm"

"Thực ra ngươi không cần vội vàng đến thế"

Trương Lôi Thôi nhắc nhở: "Mọi việc cần có sự điều độ, quá đà sẽ hại thân. Luyện quá khắc nghiệt, có thể cơ thể ngươi sẽ không chịu nổi đâu."

"Ta hiểu, ta sẽ chú ý."

Lý Hiển Duy gật đầu: "Lão Trương, với cảnh giới hiện tại của ta, nếu đối đầu Tam Hoàng Tử thì ta có bao nhiêu phần thắng?"

"Không có phần thắng nào cả."

Trương Lôi Thôi nói thật: "Tam Hoàng Tử đã khai phá Thần Tàng thứ hai, cao hơn ngươi cả một đại cảnh giới. Con đường võ đạo, mỗi cảnh giới như một tầng trời, muốn ngược dòng phản tiên rất khó."

Nói đến đây, Trương Lôi Thôi dừng một chút rồi tiếp tục: "Ngươi bắt đầu muộn, tài năng cũng kém cỏi, bị thua Tam Hoàng Tử là chuyện bình thường. Cứ chậm rãi, miễn là ngươi luyện thành Phi Tiên quyết, tương lai võ công sẽ không thua ai"

"Nhưng ta sợ không chờ được lâu như vậy. Thôi không nói nữa, luyện kiếm đây."

Lý Hiển Duy nói nhỏ, rồi cầm thanh kiếm Thuần Quân bên cạnh, tiếp tục luyện tầng thứ hai Phi Tiên quyết.

Trước đống lửa, Trương Lôi Thôi nhìn chăm chú thiếu niên tập kiếm ngoài hoang dã, đôi mắt đầy nếp nhăn thoáng qua vẻ lạ lùng.

Đi Đô Thành bây giờ thực sự có hơi sớm.

Nhưng ông ta rất trông chờ vào tiểu tử này.

Bởi vì tiểu tử này đủ tàn nhẫn, không chỉ với người khác mà còn với chính mình.

Nói thẳng ra, tiểu tử này đúng là kẻ điên. "Boongl"

Ánh kiếm xé gió, một tảng đá khổng lồ vỡ vụn, thiếu niên vung kiếm, từng chút từng chút một, rõ ràng đang tiến bộ dần.

Rạng đông, Lý Hiển Duy mệt đến không còn sức nhưng vẫn cố gắng ngồi xuống kiết già, tận dụng khoảnh khắc chuyển giao ngày đêm, khí thiên địa dày đặc nhất để tập luyện tâm pháp Phi Tiên Quyết.

Nửa canh giờ sau, mọi người thu xếp hành lý, chuẩn bị lên đường.

Lý Hiển Duy từ từ mở mắt, nhẹ thở ra một hơi, rõ ràng cảm nhận được trong Thần Tàng ở trong ngực, biển nguyên khí đã rộng lớn hơn trước nhiều.

"Có vẻ như luyện Phi Tiên quyết, càng mệt mỏi, càng kiệt sức thì càng có hiệu quả."

Lý Hiển Duy siết chặt nắm đấm, nếu vậy, hắn còn chưa đủ tàn nhãn với bản thân.

"Đồ điên."

Trương Lôi Thôi lắc đầu bất lực, rồi cúi người bước lên xe ngựa.

Nếu hồi trẻ ông ta có một nửa sự cần cù như tên nhãi này, ông ta đã không thua tên thần côn Tây Vực kia trong trận đấu năm đó

Không xa, Lý Hiển Duy bước tới, trước khi lên xe hän liếc nhìn về phương đông, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên.

Ấu Vi tỷ, ta đến rồi đây. Ta sẽ không để cho bất cứ ai bät nạt người của Lý gia.

Cho dù là Hoàng Thất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện