"Để tỷ kiểm tra xem, có phải đã trưởng thành thật rồi không nào?"

Trong phòng, Hồng Chúc nhìn thấy dáng vẻ câu nệ của công tử trước mặt thì càng táo bạo hơn, nàng ấy tiến lên một

bước, đưa tay định cởi y phục người trước mặt.

“Chuyện này... không tốt lắm đâu: Lý Hiển Duy lùi lại hai bước, vẻ mặt khó xử nói

"Có gì mà không tốt chứ? Hồi nhỏ ta cũng đã từng nhìn qua rồi còn gì"

Nụ cười trên mặt Hồng Chúc càng thêm rạng rỡ.

“Khi đó ta còn nhỏ, chưa hiếu gì” Lý Hiến Duy ngượng ngùng đỏ mặt nói.

“Vậy giờ ngươi lớn rồi ư?"

Hồng Chúc vươn tay ra, vuốt v e ngực người trước mặt, hơn nữa bàn tay còn không ngừng trượt xuống dưới vẽ vòng tròn.

"Giờ.. giờ sao?" Lý Hiển Duy giật mình một cái, lại lùi về sau lần nữa. Nhưng mà, lùi thêm nữa thì phía sau lưng là giường rồi "Ai da"

Lý Hiến Duy không đứng vững được, lập tức ngã ngửa về phía sau, khi ngã xuống, hẳn vô thức ôm lấy người trước mặt mình

"Aaaal"

Hồng Chúc kinh ngạc la lên, thân mình nàng ấy cũng ngã xuống theo hẳn

Kết quả là hai thân thể ngã chồng lên nhau. Thân thể mềm mại thơm ngát gần trong gang tấc, khó miệng Lý Hiển Duy cong lên, nở một nụ cười như đạt được ý mình

Thoái mái không?

Hồng Chúc mở miệng, nhẹ giọng nói.

"Thoải mái”

Lý Hiển Duy đáp lại, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ốn, vô thức siết chặt tay mình, hẳn lập tức cảm nhận được sự mềm mại truyền đến khắp lòng bàn tay.

Chết tiệt!

Lý Hiển Duy không vui mà lại giật mình, mồ hôi lạnh bao. phủ đầy đầu.

"Aaaal"

Ngay sau đó, trong phòng vang lên một tiếng hét đau đớn

thảm thiết, khiến đám đám người hầu Lý phủ bên ngoài sợ hãi đến không dám lên tiếng.

Công tử lại làm sao vậy? Rõ ràng Tân Tiên Tử vẫn còn ở đây mài

Bên bờ hồ, khóe miệng Tân A Na và Trương Lôi Thôi đều cong lên, hiển nhiên bọn họ rất hả giận.

Xứng đáng!

"Hồng... Hồng Chúc tỷ, ta không cố ý" Trong phòng, Lý Hiển Duy co ro trên mặt đất, eo đau đớn đến mức không thế đứng thẳng lên, lắp ba lắp bắp nói

"Là ta cố tình đó”

Hồng Chúc nắm chặt bàn tay phải mảnh khẳnh của mình, trong mắt hiện lên ý cười nguy hiểm, nói: "Tiểu Hiển Duy, ngươi thật sự đã trưởng thành rồi”

Lý Hiến Duy nhìn thấy bàn tay phải của người đứng trước năm chặt đến mức kêu răng räc, nửa người dưới lại run lên lần nữa, cười làm lành nói: “Hồng Chúc tỷ, chúng ta nói chuyện chính đi”

"Giờ lại ra muốn nói chuyện à? Nói đi, tìm ta có chuyện gì"

Hồng Chúc đến bên bàn, ngồi xuống hỏi: "Để không làm chậm trễ việc của ngươi, ta đã đi liên tục ba ngày ba đêm, cưỡi chết mất mấy con ngựa."

"Hồng Chúc tỷ vất vả rồi”

Lý Hiển Duy dời một cái ghế, ngồi xuống trước mặt nữ tử, lập tức rót một tách trà, nịnh nọt lấy lòng mà đưa tới,

Hồng Chúc cầm tách trà lên nhấp một ngụm, cơn tức trong lòng cũng dịu đi một chút.

Chẳng lẽ nàng ấy còn có thể đánh chết hắn được à? Tất nhiên là không, ai bảo hẳn là thiếu gia chứ, đấy là sự khác biệt đẳng cấp giữa người với người, tức chết nàng ấy mà.

"Hồng Chúc tỷ, đứa con riêng của Doãn gia ở Đô Thành đang ở chỗ ta đây"

Lý Hiển Duy nhẹ nhàng nói: “Bởi vì bị đại phu nhân Doãn gia đuổi giết, hần ta không còn cách nào đành làm thổ phỉ trong rừng núi Kỳ Liên ngoài thành Du Châu này. Ta vừa mới thu phục được hẳn ta cách đây không lâu”

"Con riêng của Doãn gia?"

Hồng Chúc ngạc nhiên nói: "Thế nào, ngươi muốn khiến hắn ta trở nên có ích sao?"

"Ừm” Lý Hiển Duy gật đầu nói: "Hồng Chúc tỷ thông thạo thuật dung, có thể giúp hẳn cải trang sau đó đưa hẳn đến Đô Thành được không?”

"Người này có thể tin tưởng được không?" Hồng Chúc cau mày hỏi.

"Hồng Chúc tỷ, nào giờ tỷ chưa bao giờ hỏi vấn đề này” Lý Hiển Duy nói.

"Chẳng phải vì thân phận công tử cao quý, nên việc gì ta cũng phải cẩn thận một chút mới được sao?"

Hồng Chúc tức giận nói: “Ta biết rồi, ta sẽ giúp hản ta dịch dung, cũng sẽ nhanh chóng chuẩn bị thuốc giải cho ngươi."

"Ta biết Hồng Chúc tỷ đối xử tốt với ta nhất, ôm một cái nào”

Lý Hiển Duy vui vẻ, vươn tay ra muốn ôm nàng ấy.

"Dừng lại!"

Hồng Chúc duỗi một ngón tay ấn lên trán người trước mặt, chặn tên nhóc đang muốn đang muốn lợi dụng mình trước mặt.

Trưởng thành thật rồi, không những có suy nghĩ xấu xa mà còn dám cả gan làm loạn luôn

Sau này phải cẩn thận đề phòng mới được! “Ngươi đi dẫn người đến đây đi” Hồng Chúc nói “Được!”

Lý Hiển Duy đáp lại, lập tức đứng dậy đi đến phòng nghỉ bên ngoài.

Bên hồ ở hậu viện, Tân A Na và Trương Lôi Thôi thấy Lý Hiển Duy bước ra thì vẻ mặt đều hơi kỳ lạ

"Ta ra ngoài một lát."

Lý Hiển Duy ngượng ngùng mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi

Tiếng hét thảm thiết vừa rồi thật dễ gây hiểu lâm mà.

"Lén la lén lút, rốt cuộc tên tiểu tử này đang làm gì vậy chứ?" Trương Lôi Thôi tò mò hỏi

"Không biết"

Tân A Na lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Nhưng hình như có liên quan đến thủ lĩnh thổ phỉ kia”

Quả nhiên, lúc hoàng hôn, Lý Hiến Duy đã lén lút dẫn một người đội mành tre vào trong phủ.

Tân A Na liếc nhìn khuôn mặt dưới chiếc mũ mành tre, nàng lập tức nhận ra phận của hẳn ta.

Quả nhiên là hắn ta.

Trong phòng, khi Lý Hiển Duy và Doãn Khuông đi vào, Hồng Chúc đang sắp xếp mấy chai lọ vại bình sặc sỡ, đủ màu đủ kiếu ở trên bàn trang điểm.

“Hồng Chúc tỷ, giao cho tỷ đấy." Lý Hiển Duy nói. dÙmE

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện