Trời dần tối, nắng gắt tan đi.

Trước khu rừng, tên thủ lĩnh băng thổ phỉ nghe được câu hỏi của Lý Hiển Duy thì hẳn ta rùng mình.

Không ngờ tên tiểu tử này lại nhận ra hòn đá kia là Sí Hỏa Thiết Tinh.

"Làm sao ngươi nhận ra được?"

Thủ lĩnh băng thổ phỉ ngẩng đầu, nhìn thiếu niên trước mắt, trầm giọng hỏi.

"Bây giờ là ta đang hỏi ngươi."

Lý Hiển Duy quơ quơ thanh kiếm trong tay, nói: "Tốt nhất là ngươi nên phối hợp một chút, sự kiên nhẫn của ta rất có hạn."

"Doãn gia!"

Thủ lĩnh băng thổ phỉ nằm chặt quả đấm, nói: "Sí Hỏa Thiết Tinh là do ta trộm từ Doãn gia"

"Doãn gia?" Lý Hiển Duy cau mày, chợt nhớ ra cái gì đó, hắn kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói Doãn gia của tiền trang Doãn Thị ở Đô Thành sao?"

Hắn nhớ Tam Hoàng Tử cho hắn ba lựa chọn, trong đó có Doãn gia.

"ừ"

Tên thủ lĩnh băng thổ phỉ âm trầm đáp một tiếng, sau đó chợt im lặng, không hề nói thêm nửa chữ.

"Với thế lực của Doãn gia, người bình thường không thể nào trộm được bảo vật như vậy, rốt cuộc ngươi có quan hệ thế

nào với Doãn gia?" Lý Hiển Duy cau mày hỏi.

"Đây là câu hỏi thứ hai của ngươi sao?" Tên thủ lĩnh băng thổ phỉ trầm giọng hỏi lại.

"Cứ coi là vậy đi." Lý Hiển Duy kêu.

Tên thủ lĩnh băng thổ phỉ hít sâu một hơi, nói: "Doãn gia là kẻ thù của ta, bọn chúng hại chết mẫu thân ta."

"Câu trả lời này của ngươi chẳng khác nào chưa nói." Lý Hiển Duy lạnh lùng nói: "Nói rõ một chút."

Tên thủ lĩnh băng thổ phỉ lộ vẻ giận dữ, vừa muốn tranh cãi nhưng lại thấy kiếm trước người, hẳn ta không thể không nuốt những xuống lời định nói. Hắn ta siết chặt năm đấm, nói: "Mẫu thân ta là nha đầu của đại phu nhân Doãn gia, cũng là mụ đàn bà này hại chết mẫu thân ta."

Lý Hiển Duy nghe vậy thì nhanh chóng suy luận, hỏi: "Ngươi là con riêng của Doãn gia?"

Nghe được hai chữ “con riêng”, cặp mắt thủ lĩnh băng thổ phỉ lập tức trợn tròn ra, hẳn ta tức giận gào lên: "Con riêng thì sao? Con riêng thì không được sống sao?"

"Thế gian này vốn dĩ cũng không có nhiều chuyện được với không được như vậy."

Lý Hiển Duy nhàn nhạt nói: "Chỉ cần ngươi có bản lĩnh thì chẳng ai có thể xem thường ngươi, nhưng nếu ngươi cam tâm làm giặc, vậy không thể trách người khác xem thường ngươi."

"Nếu ta có thể đi ra ngoài thì mắc mớ gì phải tham sống sợ chết, cam tâm ẩn náu ở nơi núi sâu này."

Lửa giận tên thủ lĩnh băng thổ phỉ bốc nghỉ ngút, nói: "Là mụ đàn bà độc ác Doãn gia đó cứ luôn phái người lùng sục: tung tích của ta, nếu bà ta mà biết ta còn sống, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ."

"Ừ, hợp lý"

Lý Hiển Duy xoa căm một cái, nói: "Có lế ta có thể giúp. ngươi."

"Ngươi có thể giúp ta?" Tên thủ lĩnh băng thổ phỉ chấn động, lộ vẻ khó tin mà nói:

"Làm sao mà người giúp ta được, còn nữa, tại sao ngươi phải giúp ta?"

"Làm sao giúp thì ngươi không cần quan tâm, tóm lại là ta có thể giúp ngươi, về phần tại sao thì không có tại sao cả, do ta có hứng thôi."

Lý Hiển Duy toét miệng cười một tiếng, nói: "Hàng tấn vàng cũng khó mua được sự hứng thú của ta, ta có thể giúp ngươi tránh thoát được sự đuổi giết đến cùng của đại phu nhân Doãn gia, chỉ có điều để báo đáp lại, ngươi phải dốc sức cho ta mười năm!"

"Mười năm?"

Thủ lĩnh băng thổ phỉ lộ vẻ giận dữ, nói: "Tuyệt đối không có khả năng."

"Bảy năm!"

Lý Hiển Duy quyết định nhượng bộ nửa bước, nói.

Tên thủ lĩnh đầy tức giận, không muốn để ý tới hắn.

“Năm năm, không thể bớt."

Lý Hiển Duy giơ năm ngón tay, nói: "Giúp ngươi tránh thoát sự đuổi giết cũng phải cần có phí chứ, ngươi đến từ Doãn gia cũng phải hiểu, nếu làm ăn không nhận lại gì thì không ai chấp nhận đi làm cả."

"Nhiều nhất là ba năm!"

Tên thủ lĩnh băng thổ phỉ găn giọng nói.

"Đồng ý!"

Lý Hiển Duy thu kiếm, tốt bụng đưa tay cho người trước mặt.

Thủ lĩnh băng thổ phỉ cắn răng, cũng đưa tay ra. Sao hắn ta lại có cảm giác mình bị gài bãy vậy?

Lý Hiển Duy kéo người trước mắt lên, nói: "Ta còn chưa biết ngươi tên là gì?"

"Doãn Khuông!" Thủ lĩnh băng cướp trả lời.

"Mỏ bạc(*)? Úi chà rộng rãi đấy." (*) Từ đồng âm với Doãn Khuông trong tiếng Trung. Lý Hiển Duy nói với vẻ đây tán thưởng.

Doãn Khuông nghe vậy, sắc mặt lại tối sầm lại, chỉ ước gì có thể vỗ chết người trước mắt bằng một chưởng.

"Chỉ đùa một chút thôi mà.”

Thấy tên cứng đầu trước mặt muốn bùng nổ, Lý Hiển Duy vội vàng đổi đề tài, nói: "Còn có một vấn đề, nếu đã có thần vật đến tầm như Sí Hỏa Thiết Tinh của Doãn gia, ngươi có biết nơi nào có vật cực âm cùng đẳng cấp với Sí Hỏa Thiết Tinh không?"

Doãn Khuông cau mày, suy nghĩ một chút, nói: "Ta chưa có nghe nói qua, nhưng mà trong kho cất báu vật của Doãn gia có một quyển ghi chép, gọi là “Thiên Công Yếu Thuật, nó có ghi lại rất nhiều vật kỳ dị hiếm thấy trên thế gian, có lẽ ngươi có thể tìm được câu trả lời trong đó."

“Thiên Công Yếu Thuật?”

Đôi mắt Lý Hiển Duy híp lại, đây là muốn ép hẳn đến Đô Thành một chuyến đây mà.

Nói thật, hắn quả thực không muốn đi tới chỗ đó.

Đó là trung tâm quyền lực của Đại Thương, không biết bao. nhiêu người mong đợi trưởng tử là hắn đến đó trước.

Vì đã xem qua việc đấu tranh trong tối ngoài sáng kiếp trước, nên hắn nhäm hai mắt cũng biết, giờ Lý gia chính là một cây gai trong lòng Hoàng Thất, nếu có thể lợi dụng thì còn tốt, nếu không thể thì nhất định phải nhanh chóng diệt trừ.

Hắn có thân phận là trưởng tử, tương đương với một bóng đèn lớn cháy lập lòe, bao nhiêu người cũng đang ngó chừng, muốn làm gì cũng khó. Một khi hắn đến Đô Thành thì sẽ khó mà quay về.

"Chuyện nên nói ta nói hết rồi, thả ta đi được chưa?" Doãn Khuông nhìn người trước mắt, trầm giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện