Edit: Lạc Lạc
Lộ Dao lại kiên nhẫn đợi thêm mười phút nữa, chân cũng đã tê cứng, đành phải cong lưng ngồi xếp bằng, ngón tay đặt trên trang chủ diễn đàn một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đăng bài.
Lâu chủ: 【 Xin giúp đỡ: Tôi đến quán cà phê ngồi canh mối tình đầu của mẹ tôi ( BOSS của một công ty giàu có), muốn tìm ông ấy góp vốn cho công ty của bạn trai tôi, không ngờ mẹ tôi và ông ấy lại vào cùng nhau, bây giờ tôi đang trốn bọn họ ở dưới bàn. Mẹ tôi cũng tìm ông ấy góp vốn, góp vốn giúp con trai của một trưởng bối thế gia ( tên gọi tắt là A), A và bạn trai tôi là đối thủ một mất một còn, và tất nhiên, mẹ tôi cũng vô cùng ghét bạn trai tôi, vì thế với vấn đề như này, thứ nhất, tôi phải làm sao để thoát khỏi đây mà không bị mẹ tôi phát hiện? Thứ hai, tôi phải làm sao để khiến mối tình đầu của mẹ tôi giúp bạn trai của tôi? Trực tuyến khẩn cấp!!! 】
Năm phút trôi qua cuối cùng cũng có người trả lời.
Lầu một: 【Lập tức nhấc máy lên gọi cho vợ của mối tình đầu của mẹ cô, giải quyết cả hai vấn đề của cô chỉ trong một giây, không cần cảm ơn, hãy gọi tôi là người tốt:) 】
Lầu hai: 【 Lâu chủ, bây giờ mới rạng sáng, mẹ cô còn đi uống cà phê cùng mối tình đầu của bà ấy...... Cô nói xem cô và bạn trai còn phần thắng không? →_→】
Lầu ba: 【 Tôi chỉ muốn biết ông chú này có đẹp trai không thôi ( mặt DOG) 】
Lầu bốn: 【 Lâu chủ bị hội chứng tưởng tượng, việc giám định đã hoàn tất! ]
Lâu chủ trả lời: 【 Tôi đang ở New York, ở đây đang là buổi sáng, phiền mọi người đừng quanh co nữa, nghĩ cách giúp tôi nhanh lên! 】
Lầu sáu: 【 Hả? New York? Tôi còn vừa uống xong trà sáng với Trump ở Nhà Trắng đây này!:) 】
Lộ Dao tức giận đến mức muốn ném điện thoại của mình đi, xem ra cô không thể tìm thấy sự giúp đỡ ở đây, cô liền rời khỏi diễn đàn.
Ngay lúc này có tiếng bước chân đến gần, trái tim Lộ Dao lập tức nhảy lên cổ họng, cô nín thở, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, hóa ra là nhân viên phục vụ đang ngồi trên cái ghế bên cạnh cô.
Nhân viên phục vụ giả vờ lau bàn, một tay khác đưa một tách cà phê xuống đáy bàn cho cô.
Lộ Dao ngây ra, sau đó vội vàng nhận lấy cà phê, vỗ nhẹ lên đầu gối của nhân viên phục vụ để tỏ lòng biết ơn. Cô uống vài ngụm cà phê, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng mà bà Lộ vẫn không có dấu hiệu muốn rời đi.
Lộ Dao lo lắng nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn qua WeChat cho Tưởng Trì Hoài, 【 Tưởng Thiện Lương, tôi đang gặp một rắc rối lớn, tôi tìm Bàng Lâm Bân, không ngờ lại gặp phải mẹ tôi cũng đến tìm Bàng Lâm Bân, cứu tôi! 】
Tưởng Trì Hoài trả lời cô rất nhanh: 【 Tôi không phải là người đàn ông của em, em tìm tôi làm gì? 】
Lộ Dao: 【... Người tốt, giúp tôi đi! Trước mắt cũng chỉ có anh mới có thể đánh lạc hướng mẹ tôi. Nếu lần này Bàng Lâm Bân có thể giúp Hoắc Viễn Chu, hoặc là ông ấy không giúp Giang Đông Đình, chỉ cần tài chính của Hoắc Viễn Chu được cứu nguy thành công, tôi sẽ mời anh đi ăn, ba bữa, cộng với hai bữa lúc trước, năm bữa ăn tùy anh chọn địa điểm và chọn thời gian, được chứ? 】
Tưởng Trì Hoài: 【 Lộ Dao, em hãy ghi nhớ những lời này, đừng có mà đến lúc đó lại chơi xấu! 】
Lộ Dao: 【 Nếu tôi đã hứa, nhất định tôi sẽ làm được! 】
Tưởng Trì Hoài không trả lời cô nữa, Lộ Dao thở phào, bây giờ cô đang lặng lẽ chờ đợi tin vui.
Lúc này màn hình điện thoại lại sáng lên, là Hoắc Viễn Chu gọi đến, cô chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, không biết Bàng Lâm Bân có muốn giúp đỡ không, nếu không đến lúc đó lại khiến Hoắc Viễn Chu mừng hụt.
Sau khi họp xong Hoắc Viễn Chu lập tức gọi cho Lộ Dao, nhưng không có ai trả lời, có lẽ là không tiện, anh gửi cho cô một tin nhắn, 【 Khi nào tiện thì gọi lại cho anh. 】
Trợ lý gõ cửa và bước vào, “Hoắc tổng, vừa nhận được một tin tức, chuyến bay của Giang Đông Đình sẽ đến New York vào tối nay, sớm hơn ba ngày so với thời gian đã ước định trước đó, chắc là hẹn được Bàng Lâm Bân rồi.”
Đáy mắt Hoắc Viễn Chu lạnh đi, anh gõ ngón tay lên mặt bàn, “Tối nay về Bắc Kinh, đặt vé máy bay cho cả Lộ Dao.”
Trợ lý gật đầu, hỏi: “Anh có quay lại để bỏ phiếu không?”
Hoắc Viễn Chu: “Có, trước tiên tôi sẽ đi thăm các cổ đông lớn đang nắm giữ cổ phiếu của chúng ta, sau đó sẽ mời các tổ chức cổ phần tư nhân tham gia vào cuộc họp bỏ phiếu, sau khi đến Bắc Kinh chúng ta lại thảo luận cụ thể.”
Trợ lý thấy Hoắc Viễn Chu đã bận rộn nhiều ngày liền, tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, rồi lại không biết kết quả bỏ phiếu sẽ như thế nào, anh khẽ thở dài trong lòng, "Bây giờ tôi sẽ bảo người đặt vé ngay.” Sau đó nhắc nhở Hoắc Viễn Chu: “Hoắc tổng, 11 giờ còn có một cuộc họp video.”
Hoắc Viễn Chu xoa nắn huyệt thái dương đang nhảy lên từng hồi, “Tôi biết rồi.”
Sau khi trợ lý rời đi, anh liền lấy ra một điếu thuốc và châm lửa lên, bình thường anh không bao giờ hút thuốc trong văn phòng, hôm nay tâm phiền ý loạn, cảm giác chán nản và không nhìn thấy con đường phía trước này giống hệt như cảm giác bất lực khi bị bắt buộc ngồi trước chiếu bạc vào nhiều năm trước.
Lần đó anh bị Giang Đông Đình tính kế, từ bàn đàm phán, đến bữa tiệc, rồi đến sòng bạc. Trong sòng bạc, đều là Giang Đông Đình đã thiết kế từ trước, chỉ chờ anh nhập cục, đêm đó như dự kiến, anh thua hai bàn tay trắng, chỉ còn lại chiếc đồng hồ trên cổ tay mà Lộ Dao đã tặng cho anh, đó là vật kỷ niệm duy nhất của anh.
Giang Đông Đình cười nói: “Thật ra anh cũng không phải là hai bàn tay trắng.”
Anh ta ngậm điếu thuốc đã được châm ở trong miệng, chỉ vào đồng hồ của anh, giọng điệu rất khinh bỉ: “Cái đó có giá khoảng vài ngàn, hôm nay tâm trạng tôi tốt, đặt cược vài ngàn tôi cũng sẽ sẵn lòng chơi, như vậy đi, nếu anh thua, để lại đồng hồ và áo khoác, nếu thắng, tất cả chip* trên bàn đều thuộc về anh, thêm cái này nữa.”
*Chip (còn gọi là token, check, hoặc cheque trong Tiếng Anh hay phỉnh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
Nói đoạn, Giang Đông Đình lấy từ trong túi ra một hợp đồng ký tặng miễn phí một phần cổ quyền và ném lên bàn.
Mặc dù không có phẩm giá nào đáng nói tới, nhưng đặt cược như vậy lại quá hấp dẫn người khác, đặc biệt là đối với một công ty vừa bị ảnh hưởng nặng nề bởi cuộc khủng hoảng tài chính, chính là đưa than giữa ngày tuyết.
Anh biết mọi thứ đều có thể đem ra làm tiền đặt cược, cũng không quan tâm đến phẩm giá bị giẫm đạp dưới chân, nhưng anh lại càng không thể đủ can đảm để lấy những thứ Lộ Dao đã tặng anh ra đặt cược.
Ngay khi anh cho rằng mình đã sơn cùng thủy tận, sợ là không thể thoát khỏi sòng bạc, thế nhưng Tưởng Trì Hoài lại xuất hiện ở đây cùng bạn của anh ta, anh ta tháo đồng hồ của mình xuống, nói đó là phiên bản giới hạn toàn cầu, ở châu Á chỉ có một chiếc, ai thắng sẽ thuộc về người đó, tất nhiên còn bao gồm tất cả chip ở trên bàn.
Giang Đông Đình cho rằng Tưởng Trì Hoài lấy đồng hồ phiên bản giới hạn của mình ra đặt cược là vì coi thường Hoắc Viễn Chu keo kiệt đồng hồ, anh ta liền vui vẻ chừa chút mặt mũi cho Tưởng Trì Hoài, “Điều này hơi thú vị đấy.”
Thật ra Tưởng Trì Hoài biết chiếc đồng hồ đó là của Lộ Dao tặng cho Hoắc Viễn Chu.
Trong ván cuối cùng, thế nhưng anh đã gặp may mắn và thắng Giang Đông Đình.
Anh trả lại chiếc đồng hồ đó cho Tưởng Trì Hoài, anh không muốn giữ lấy bất cứ thứ gì mà mình đã thắng vào tối hôm đó, dù cho trước đó anh đã thua bởi Giang Đông Đình.
Rời khỏi sòng bạc, anh đẩy những thứ đó ra trước mặt Giang Đông Đình: “Vì anh đã trăm phương nghìn kế để có được những thứ này từ tôi, nên tôi sẽ thưởng cho anh.”
Anh và Giang Đông Đình kết thúc ở sòng bạc Las Vegas.
Một điếu thuốc đã hút xong, Hoắc Viễn Chu ấn đầu điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn điện thoại, Lộ Dao vẫn chưa trả lời anh, anh gửi một tin nhắn khác: 【 Trưa nay đi ăn cùng anh đi. 】
Lộ Dao thấy tin nhắn này, thở dài, cái mạng nhỏ còn khó giữ được, còn đi ăn, tâm trạng đâu ra chứ!
Tiếp tục giả vờ không thấy, cô xoa xoa lên cột sống đã mỏi nhừ, sao Tưởng Trì Hoài còn không mau gọi bà Lộ về đi, cô lại hối thúc Tưởng Trì Hoài lần nữa.
Tưởng Trì Hoài trả lời cô: 【 Vừa nảy ra một ý tưởng hay, bị em hối nên quên mất rồi. ]
Lộ Dao: 【... Đại ca à, nhanh lên đi! Nếu mẹ tôi phát hiện ra tôi đang ở dưới bàn, có lẽ đó sẽ là ngày tận thế của tôi mất. 】
Mà lúc này ở bàn bên cạnh.
Bàng Lâm Bân nhẹ nhàng khuấy cà phê, ngước mắt hỏi Cố Doãn: “Gần đây ông Lộ có bận rộn gì không?”
Cố Doãn nhấp một ngụm cà phê, nói: “Rất bận, bây giờ căn bản không làm được việc gì ra hồn, đều phải chạy quanh con gái của ông ấy, tuần trước con gái đến New York, ông ấy ở nhà không chịu đựng được, ban đầu không có ý định đến trường đại học ở bên đây làm học thuật giao lưu, sau đó là vì con gái của ông ấy mà cũng thoải mái đồng ý.”
Bàng Lâm Bân cười cô đơn, “Thật tốt khi có một cô con gái, một người tình nhỏ bé cả đời.”
Cố Doãn: “Con trai của ông đâu? Có ngoan không?”
Nhắc đến con trai, tâm hồn và thể xác của Bàng Lâm Bân đều trở nên mệt mỏi, con trai là do ông và người vợ đầu tiên sinh ra, nổi loạn và hư hỏng không quản nổi, và không thích ông.
Ông cau mày, “Ngoan cái rắm, đổi thành họ của mẹ nó, gia nhập giới giải trí rồi, vài ngày trước nổ ra một vụ lùm xùm đồng tính luyến ái, sau đó xác thực lại chỉ là chuyện nhầm lẫn, tuần trước còn truyền ra tin đồn nó thích một nhiếp ảnh gia, kết quả cô gái đó lại là vợ của Tưởng Bách Xuyên, mẹ nó bị nó chọc giận đến mức phải ra vào phòng cấp cứu những ba lần.”
Cố Doãn: “...” Đột nhiên cảm thấy Dao Dao nhà bà vẫn là ngoan nhất, ít nhất ông Lộ cũng chưa phải vào phòng cấp cứu, ây da, có đối lập mới có hạnh phúc.
Bà không nói về chủ đề không mấy vui vẻ này nữa, ngược lại hỏi ông: “Ông có quen với công ty tài sản Hoa Thành không?” Đó chính là công ty có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với tập đoàn của bà.
Tay Bàng Lâm Bân đang cầm tách cà phê hơi khựng lại, ngay lập tức sắp xếp lại cảm xúc của mình, cười nói: “Lão đối đầu, có thể không quen được sao?”
Cố Doãn gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Ngay lúc này điện thoại có cuộc gọi đến, bà nói tiếng xin lỗi với Bàng Lâm Bân, sau đó đi đến một góc để nghe máy.
Bàng Lâm Bân nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, đã không thể nếm ra là mùi vị gì nữa.
Thật ra công ty tài sản Hoa Thành cũng là một phần của tập đoàn của ông.
Hiện giờ, điều duy nhất ông có thể làm cho bà là thành lập một chi nhánh của các công ty quản lý tài sản ở các quốc gia và khu vực nơi bà có chi nhánh, để trợ giúp góp vốn cho công ty của bà và Cố Diễm.
Ban đầu là ông phát triển kinh doanh với dầu mỏ, nhưng sau đó ông đã lập ra một đế chế tài chính được cấp phép đầy đủ, tất cả những gì ông muốn là người phụ nữ ông yêu không cần phải vì tiền mà đi cầu xin người khác.
Sau khi Cố Doãn kết thúc cuộc gọi, nhìn thời gian, nghĩ rằng thời gian trôi qua đã lâu, nhưng vẫn chưa đầy mười lăm phút, tìm ông ấy để yêu cầu giúp đỡ nhiều như vậy, không thể một tách cà phê còn chưa uống xong đã chạy lấy người.
Khi ngồi trở lại vị trí, Bàng Lâm Bân hỏi bà: "Trưa nay có sắp xếp gì à?”
Cố Doãn gật đầu, “Ban đầu thật sự định mời ông một bữa cơm, buổi sáng ông Lộ nhà tôi đã cố tình dặn dò tôi như thế.”
Bàng Lâm Bân: “...” Một hồi lâu sau, ông mỉm cười bất lực.
Những lời này tựa như một con dao sắc bén, cắt phá những quá khứ của bọn họ thành từng mảnh nhỏ, sau khi lượm nhặt lại, sẽ không bao giờ là hình dạng ban đầu nữa.
Có lẽ tình cảm trong quá khứ là một loại hồi ức tuổi trẻ đối với bà bây giờ, mờ nhạt, đã không thể đủ khả năng để có một chút gợn sóng nào.
Không giống như ông, ông đã từng coi mối quan hệ tình cảm đó là oxi, không có nó, ông không thể sống.
Sau khi uống xong cà phê, Cố Doãn liền vội vàng rời khỏi quán.
Nhìn bóng lưng rời đi của bà, Bàng Lâm Bân thật lâu cũng chưa hoàn hồn.
“Chú Bàng! Thật trùng hợp!”
Bàng Lâm Bân giật mình, quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là Lộ Dao.
Lộ Dao lại kiên nhẫn đợi thêm mười phút nữa, chân cũng đã tê cứng, đành phải cong lưng ngồi xếp bằng, ngón tay đặt trên trang chủ diễn đàn một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đăng bài.
Lâu chủ: 【 Xin giúp đỡ: Tôi đến quán cà phê ngồi canh mối tình đầu của mẹ tôi ( BOSS của một công ty giàu có), muốn tìm ông ấy góp vốn cho công ty của bạn trai tôi, không ngờ mẹ tôi và ông ấy lại vào cùng nhau, bây giờ tôi đang trốn bọn họ ở dưới bàn. Mẹ tôi cũng tìm ông ấy góp vốn, góp vốn giúp con trai của một trưởng bối thế gia ( tên gọi tắt là A), A và bạn trai tôi là đối thủ một mất một còn, và tất nhiên, mẹ tôi cũng vô cùng ghét bạn trai tôi, vì thế với vấn đề như này, thứ nhất, tôi phải làm sao để thoát khỏi đây mà không bị mẹ tôi phát hiện? Thứ hai, tôi phải làm sao để khiến mối tình đầu của mẹ tôi giúp bạn trai của tôi? Trực tuyến khẩn cấp!!! 】
Năm phút trôi qua cuối cùng cũng có người trả lời.
Lầu một: 【Lập tức nhấc máy lên gọi cho vợ của mối tình đầu của mẹ cô, giải quyết cả hai vấn đề của cô chỉ trong một giây, không cần cảm ơn, hãy gọi tôi là người tốt:) 】
Lầu hai: 【 Lâu chủ, bây giờ mới rạng sáng, mẹ cô còn đi uống cà phê cùng mối tình đầu của bà ấy...... Cô nói xem cô và bạn trai còn phần thắng không? →_→】
Lầu ba: 【 Tôi chỉ muốn biết ông chú này có đẹp trai không thôi ( mặt DOG) 】
Lầu bốn: 【 Lâu chủ bị hội chứng tưởng tượng, việc giám định đã hoàn tất! ]
Lâu chủ trả lời: 【 Tôi đang ở New York, ở đây đang là buổi sáng, phiền mọi người đừng quanh co nữa, nghĩ cách giúp tôi nhanh lên! 】
Lầu sáu: 【 Hả? New York? Tôi còn vừa uống xong trà sáng với Trump ở Nhà Trắng đây này!:) 】
Lộ Dao tức giận đến mức muốn ném điện thoại của mình đi, xem ra cô không thể tìm thấy sự giúp đỡ ở đây, cô liền rời khỏi diễn đàn.
Ngay lúc này có tiếng bước chân đến gần, trái tim Lộ Dao lập tức nhảy lên cổ họng, cô nín thở, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, hóa ra là nhân viên phục vụ đang ngồi trên cái ghế bên cạnh cô.
Nhân viên phục vụ giả vờ lau bàn, một tay khác đưa một tách cà phê xuống đáy bàn cho cô.
Lộ Dao ngây ra, sau đó vội vàng nhận lấy cà phê, vỗ nhẹ lên đầu gối của nhân viên phục vụ để tỏ lòng biết ơn. Cô uống vài ngụm cà phê, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng mà bà Lộ vẫn không có dấu hiệu muốn rời đi.
Lộ Dao lo lắng nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn qua WeChat cho Tưởng Trì Hoài, 【 Tưởng Thiện Lương, tôi đang gặp một rắc rối lớn, tôi tìm Bàng Lâm Bân, không ngờ lại gặp phải mẹ tôi cũng đến tìm Bàng Lâm Bân, cứu tôi! 】
Tưởng Trì Hoài trả lời cô rất nhanh: 【 Tôi không phải là người đàn ông của em, em tìm tôi làm gì? 】
Lộ Dao: 【... Người tốt, giúp tôi đi! Trước mắt cũng chỉ có anh mới có thể đánh lạc hướng mẹ tôi. Nếu lần này Bàng Lâm Bân có thể giúp Hoắc Viễn Chu, hoặc là ông ấy không giúp Giang Đông Đình, chỉ cần tài chính của Hoắc Viễn Chu được cứu nguy thành công, tôi sẽ mời anh đi ăn, ba bữa, cộng với hai bữa lúc trước, năm bữa ăn tùy anh chọn địa điểm và chọn thời gian, được chứ? 】
Tưởng Trì Hoài: 【 Lộ Dao, em hãy ghi nhớ những lời này, đừng có mà đến lúc đó lại chơi xấu! 】
Lộ Dao: 【 Nếu tôi đã hứa, nhất định tôi sẽ làm được! 】
Tưởng Trì Hoài không trả lời cô nữa, Lộ Dao thở phào, bây giờ cô đang lặng lẽ chờ đợi tin vui.
Lúc này màn hình điện thoại lại sáng lên, là Hoắc Viễn Chu gọi đến, cô chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, không biết Bàng Lâm Bân có muốn giúp đỡ không, nếu không đến lúc đó lại khiến Hoắc Viễn Chu mừng hụt.
Sau khi họp xong Hoắc Viễn Chu lập tức gọi cho Lộ Dao, nhưng không có ai trả lời, có lẽ là không tiện, anh gửi cho cô một tin nhắn, 【 Khi nào tiện thì gọi lại cho anh. 】
Trợ lý gõ cửa và bước vào, “Hoắc tổng, vừa nhận được một tin tức, chuyến bay của Giang Đông Đình sẽ đến New York vào tối nay, sớm hơn ba ngày so với thời gian đã ước định trước đó, chắc là hẹn được Bàng Lâm Bân rồi.”
Đáy mắt Hoắc Viễn Chu lạnh đi, anh gõ ngón tay lên mặt bàn, “Tối nay về Bắc Kinh, đặt vé máy bay cho cả Lộ Dao.”
Trợ lý gật đầu, hỏi: “Anh có quay lại để bỏ phiếu không?”
Hoắc Viễn Chu: “Có, trước tiên tôi sẽ đi thăm các cổ đông lớn đang nắm giữ cổ phiếu của chúng ta, sau đó sẽ mời các tổ chức cổ phần tư nhân tham gia vào cuộc họp bỏ phiếu, sau khi đến Bắc Kinh chúng ta lại thảo luận cụ thể.”
Trợ lý thấy Hoắc Viễn Chu đã bận rộn nhiều ngày liền, tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, rồi lại không biết kết quả bỏ phiếu sẽ như thế nào, anh khẽ thở dài trong lòng, "Bây giờ tôi sẽ bảo người đặt vé ngay.” Sau đó nhắc nhở Hoắc Viễn Chu: “Hoắc tổng, 11 giờ còn có một cuộc họp video.”
Hoắc Viễn Chu xoa nắn huyệt thái dương đang nhảy lên từng hồi, “Tôi biết rồi.”
Sau khi trợ lý rời đi, anh liền lấy ra một điếu thuốc và châm lửa lên, bình thường anh không bao giờ hút thuốc trong văn phòng, hôm nay tâm phiền ý loạn, cảm giác chán nản và không nhìn thấy con đường phía trước này giống hệt như cảm giác bất lực khi bị bắt buộc ngồi trước chiếu bạc vào nhiều năm trước.
Lần đó anh bị Giang Đông Đình tính kế, từ bàn đàm phán, đến bữa tiệc, rồi đến sòng bạc. Trong sòng bạc, đều là Giang Đông Đình đã thiết kế từ trước, chỉ chờ anh nhập cục, đêm đó như dự kiến, anh thua hai bàn tay trắng, chỉ còn lại chiếc đồng hồ trên cổ tay mà Lộ Dao đã tặng cho anh, đó là vật kỷ niệm duy nhất của anh.
Giang Đông Đình cười nói: “Thật ra anh cũng không phải là hai bàn tay trắng.”
Anh ta ngậm điếu thuốc đã được châm ở trong miệng, chỉ vào đồng hồ của anh, giọng điệu rất khinh bỉ: “Cái đó có giá khoảng vài ngàn, hôm nay tâm trạng tôi tốt, đặt cược vài ngàn tôi cũng sẽ sẵn lòng chơi, như vậy đi, nếu anh thua, để lại đồng hồ và áo khoác, nếu thắng, tất cả chip* trên bàn đều thuộc về anh, thêm cái này nữa.”
*Chip (còn gọi là token, check, hoặc cheque trong Tiếng Anh hay phỉnh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
Nói đoạn, Giang Đông Đình lấy từ trong túi ra một hợp đồng ký tặng miễn phí một phần cổ quyền và ném lên bàn.
Mặc dù không có phẩm giá nào đáng nói tới, nhưng đặt cược như vậy lại quá hấp dẫn người khác, đặc biệt là đối với một công ty vừa bị ảnh hưởng nặng nề bởi cuộc khủng hoảng tài chính, chính là đưa than giữa ngày tuyết.
Anh biết mọi thứ đều có thể đem ra làm tiền đặt cược, cũng không quan tâm đến phẩm giá bị giẫm đạp dưới chân, nhưng anh lại càng không thể đủ can đảm để lấy những thứ Lộ Dao đã tặng anh ra đặt cược.
Ngay khi anh cho rằng mình đã sơn cùng thủy tận, sợ là không thể thoát khỏi sòng bạc, thế nhưng Tưởng Trì Hoài lại xuất hiện ở đây cùng bạn của anh ta, anh ta tháo đồng hồ của mình xuống, nói đó là phiên bản giới hạn toàn cầu, ở châu Á chỉ có một chiếc, ai thắng sẽ thuộc về người đó, tất nhiên còn bao gồm tất cả chip ở trên bàn.
Giang Đông Đình cho rằng Tưởng Trì Hoài lấy đồng hồ phiên bản giới hạn của mình ra đặt cược là vì coi thường Hoắc Viễn Chu keo kiệt đồng hồ, anh ta liền vui vẻ chừa chút mặt mũi cho Tưởng Trì Hoài, “Điều này hơi thú vị đấy.”
Thật ra Tưởng Trì Hoài biết chiếc đồng hồ đó là của Lộ Dao tặng cho Hoắc Viễn Chu.
Trong ván cuối cùng, thế nhưng anh đã gặp may mắn và thắng Giang Đông Đình.
Anh trả lại chiếc đồng hồ đó cho Tưởng Trì Hoài, anh không muốn giữ lấy bất cứ thứ gì mà mình đã thắng vào tối hôm đó, dù cho trước đó anh đã thua bởi Giang Đông Đình.
Rời khỏi sòng bạc, anh đẩy những thứ đó ra trước mặt Giang Đông Đình: “Vì anh đã trăm phương nghìn kế để có được những thứ này từ tôi, nên tôi sẽ thưởng cho anh.”
Anh và Giang Đông Đình kết thúc ở sòng bạc Las Vegas.
Một điếu thuốc đã hút xong, Hoắc Viễn Chu ấn đầu điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn điện thoại, Lộ Dao vẫn chưa trả lời anh, anh gửi một tin nhắn khác: 【 Trưa nay đi ăn cùng anh đi. 】
Lộ Dao thấy tin nhắn này, thở dài, cái mạng nhỏ còn khó giữ được, còn đi ăn, tâm trạng đâu ra chứ!
Tiếp tục giả vờ không thấy, cô xoa xoa lên cột sống đã mỏi nhừ, sao Tưởng Trì Hoài còn không mau gọi bà Lộ về đi, cô lại hối thúc Tưởng Trì Hoài lần nữa.
Tưởng Trì Hoài trả lời cô: 【 Vừa nảy ra một ý tưởng hay, bị em hối nên quên mất rồi. ]
Lộ Dao: 【... Đại ca à, nhanh lên đi! Nếu mẹ tôi phát hiện ra tôi đang ở dưới bàn, có lẽ đó sẽ là ngày tận thế của tôi mất. 】
Mà lúc này ở bàn bên cạnh.
Bàng Lâm Bân nhẹ nhàng khuấy cà phê, ngước mắt hỏi Cố Doãn: “Gần đây ông Lộ có bận rộn gì không?”
Cố Doãn nhấp một ngụm cà phê, nói: “Rất bận, bây giờ căn bản không làm được việc gì ra hồn, đều phải chạy quanh con gái của ông ấy, tuần trước con gái đến New York, ông ấy ở nhà không chịu đựng được, ban đầu không có ý định đến trường đại học ở bên đây làm học thuật giao lưu, sau đó là vì con gái của ông ấy mà cũng thoải mái đồng ý.”
Bàng Lâm Bân cười cô đơn, “Thật tốt khi có một cô con gái, một người tình nhỏ bé cả đời.”
Cố Doãn: “Con trai của ông đâu? Có ngoan không?”
Nhắc đến con trai, tâm hồn và thể xác của Bàng Lâm Bân đều trở nên mệt mỏi, con trai là do ông và người vợ đầu tiên sinh ra, nổi loạn và hư hỏng không quản nổi, và không thích ông.
Ông cau mày, “Ngoan cái rắm, đổi thành họ của mẹ nó, gia nhập giới giải trí rồi, vài ngày trước nổ ra một vụ lùm xùm đồng tính luyến ái, sau đó xác thực lại chỉ là chuyện nhầm lẫn, tuần trước còn truyền ra tin đồn nó thích một nhiếp ảnh gia, kết quả cô gái đó lại là vợ của Tưởng Bách Xuyên, mẹ nó bị nó chọc giận đến mức phải ra vào phòng cấp cứu những ba lần.”
Cố Doãn: “...” Đột nhiên cảm thấy Dao Dao nhà bà vẫn là ngoan nhất, ít nhất ông Lộ cũng chưa phải vào phòng cấp cứu, ây da, có đối lập mới có hạnh phúc.
Bà không nói về chủ đề không mấy vui vẻ này nữa, ngược lại hỏi ông: “Ông có quen với công ty tài sản Hoa Thành không?” Đó chính là công ty có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với tập đoàn của bà.
Tay Bàng Lâm Bân đang cầm tách cà phê hơi khựng lại, ngay lập tức sắp xếp lại cảm xúc của mình, cười nói: “Lão đối đầu, có thể không quen được sao?”
Cố Doãn gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Ngay lúc này điện thoại có cuộc gọi đến, bà nói tiếng xin lỗi với Bàng Lâm Bân, sau đó đi đến một góc để nghe máy.
Bàng Lâm Bân nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, đã không thể nếm ra là mùi vị gì nữa.
Thật ra công ty tài sản Hoa Thành cũng là một phần của tập đoàn của ông.
Hiện giờ, điều duy nhất ông có thể làm cho bà là thành lập một chi nhánh của các công ty quản lý tài sản ở các quốc gia và khu vực nơi bà có chi nhánh, để trợ giúp góp vốn cho công ty của bà và Cố Diễm.
Ban đầu là ông phát triển kinh doanh với dầu mỏ, nhưng sau đó ông đã lập ra một đế chế tài chính được cấp phép đầy đủ, tất cả những gì ông muốn là người phụ nữ ông yêu không cần phải vì tiền mà đi cầu xin người khác.
Sau khi Cố Doãn kết thúc cuộc gọi, nhìn thời gian, nghĩ rằng thời gian trôi qua đã lâu, nhưng vẫn chưa đầy mười lăm phút, tìm ông ấy để yêu cầu giúp đỡ nhiều như vậy, không thể một tách cà phê còn chưa uống xong đã chạy lấy người.
Khi ngồi trở lại vị trí, Bàng Lâm Bân hỏi bà: "Trưa nay có sắp xếp gì à?”
Cố Doãn gật đầu, “Ban đầu thật sự định mời ông một bữa cơm, buổi sáng ông Lộ nhà tôi đã cố tình dặn dò tôi như thế.”
Bàng Lâm Bân: “...” Một hồi lâu sau, ông mỉm cười bất lực.
Những lời này tựa như một con dao sắc bén, cắt phá những quá khứ của bọn họ thành từng mảnh nhỏ, sau khi lượm nhặt lại, sẽ không bao giờ là hình dạng ban đầu nữa.
Có lẽ tình cảm trong quá khứ là một loại hồi ức tuổi trẻ đối với bà bây giờ, mờ nhạt, đã không thể đủ khả năng để có một chút gợn sóng nào.
Không giống như ông, ông đã từng coi mối quan hệ tình cảm đó là oxi, không có nó, ông không thể sống.
Sau khi uống xong cà phê, Cố Doãn liền vội vàng rời khỏi quán.
Nhìn bóng lưng rời đi của bà, Bàng Lâm Bân thật lâu cũng chưa hoàn hồn.
“Chú Bàng! Thật trùng hợp!”
Bàng Lâm Bân giật mình, quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là Lộ Dao.
Danh sách chương