Già Lam rũ mắt xuống, nàng nghĩ, nàng biết ý của Thái Hậu.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng ồn ào.
“Cút ngay cho trẫm!”
“Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, ngay cả trẫm cũng dám cản!”
Người cản hoàng thượng chính là Tống ma ma bên cạnh Thái Hậu, lá gan đó là do Thái Hậu cho.
Tống ma ma theo Thái Hậu 40 năm, cái gọi là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, cái gọi là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, hoàng thượng hận đến cắn răng, cũng không làm gì được bà ta: Xử lý bà ta, cũng tương đương như đánh thằng vào mặt Thái Hậu, hôm nay nếu làm lớn chuyện này, Già Lam chắc chắn sẽ chết.
Hôm nay sáng sớm, Thái Hậu phái Tống ma ma tới cùng hắn nói đến chuyện xưa, nói đến chuyện Cao Dương công chúa của tiền triều và Biện Cơ hòa thượng.
Tống ma ma nói, Thái Hậu muốn hỏi hoàng đế, người phạm sai lầm chính là Cao Dương công chúa, nhưng người chết lại là Biện Cơ hòa thượng, hoàng thượng cảm thấy, có buồn cười hay không?
Sau việc đó, Cao Dương công chúa mang danh dâm phụ, lưu danh sách sử, trong sách sử mỗi câu mỗi chữ đều quở trách vị công chúa này không biết liêm sỉ, hoàng thượng có cảm thấy, Sử gia viết mỗi một nét bút, có nét nào viết sai đâu?
Hoàng thượng nghe xong chỉ cảm thấy mỗi sợi tóc đều dựng hết lên, hắn còn có thể không biết Thái Hậu muốn làm cái gì sao?
“Mẫu hậu!”
“Mẫu hậu! Trẫm không vì nàng cầu xin, chỉ cầu mẫu hậu cho trẫm gặp mặt nàng một lần!”
Hoàng thượng ở ngoài cửa hô to, Già Lam tất nhiên cũng nghe được, sau đó lại nghe được một tiếng hô, Vương Vinh và Tống ma ma như thấy chuyện cực kỳ đáng sợ, hô to “Hoàng Thượng!” “Hoàng Thượng không thể được!” Hoàng đế mặc long bào, quỳ xuống, mọi người chấn kinh, cũng đều quỳ xuống theo, ở bên ngoài cung nữ, thái giám, thị vệ đều quỳ đầy đất.
“Mẫu hậu!” Hoàng đế quỳ xuống, dập đầu.
Tại thiên triều hoàng quyền cao hơn hết thảy mọi thứ, sau khi hoàng thượng đăng cơ, thì chỉ quỳ thiên địa, chỉ quỳ tổ tông, không quỳ cha mẹ, nếu thấy Thái Hậu, cũng chỉ cần hành bình lễ là được.
Nhưng hoàng thượng bây giờ lại quỳ xuống, còn dập đầu.
Thái Hậu chuyển ánh mắt, nhìn về phía Già Lam, thở dài nói: “Nó thật sự rất để ý đến ngươi.” Nhưng càng như vậy, Già Lam càng không nên sống.
Thái Hậu đưa mắt ra hiệu, đã có ma ma bưng tới ba ly rượu, đưa tới trước mặt Già Lam, “Ba ly rượu có hai ly là rượu độc, một ly không độc, sinh tử là do chính người tạo ra. Già Lam, uống xong một ly, thì đi tìm hoàng thượng trò chuyện đi.”
Sinh tử là do chính ngươi tạo ra.
Già Lam ảm đạm cười, rõ ràng là chính bà ấy lấy đi sinh mệnh của người khác, còn hà tất làm ra vẻ đàng hoàng như thế?
Nàng lấy tay bưng ly rượu ngoài cùng bên tay phải lên, do dự một lát, liền uống một hơi cạn sạch, y như lúc nàng uống chén thuốc tránh thai ngày đó vậy—— nếu nàng không đoán sai nói, ba ly rượu đều là rượu độc, Thái Hậu nói như vậy, cùng lắm chỉ làm cho người ta yên tâm thôi, chọn làm gì vì có khác gì nhau đâu?
Thái Hậu làm như không đành lòng, lại nói: “Già Lam, ngươi không nên trách ai gia, cũng không nên trách hoàng thượng, muốn trách thì trách quan Sử gia ghi bút quá tàn nhẫn.”
“Nếu là khuê nữ bình thường, dù có là gia đình bình dân cũng không quan trọng, chỉ cần nâng người tiến cung, hoàng thượng sủng ái như thế nào cũng được. Nhưng ngươi lại là ni cô chùa Dao Quang, là một ni cô, hoàng thượng không hiểu chuyện, ai gia cũng không thể trơ mắt nhìn hoàng thượng vì ngươi mà thanh danh bị lưu danh trăm năm.”
“Nó là nhi tử của ai gia mặc dù từ đây nó sẽ hận ai gia, nhưng ai gia cũng chỉ có thể làm như vậy. Già Lam, ngươi có hiểu cho tấm lòng người mẹ?”
Khi hoàng thượng bước nhanh vào, Thái Hậu, và các ma ma sớm đã đi ra ngoài, trong cung điện to như vậy chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Hắn nhìn về phía nữ nhân nhỏ bé đang quỳ gối trong cung điện, ánh sáng đâm thủng song sa dừng lại ở trên đầu vai đơn bạc của nàng, màu sắc áo tăng ni ảm đạm, cả người nàng, gầy yếu đến đáng thương.
Hắn không biết Thái Hậu đã làm cái gì nàng, hắn chỉ biết nàng sắp như màn sương lạnh lẽo lúc nào cũng có thể tan ra đến cuối cùng một chút tàn tro sót lại cũng chẳng còn.
Đúng vậy, nàng vốn chính là người tu Phật mà nàng sẽ bay đi theo ánh sáng giác ngộ.
Hoàng thượng bước nhanh đến gần nàng, bắt được vai nàng, hắn nghĩ như vậy cũng như là bắt được nàng, vội vàng hỏi: “Nàng sao rồi?”
Thái Hậu đã làm gì nàng?
Già Lam không đáp, hắn liền nâng cằm nàng, tự mình nhìn xem, lại ngoài dự đoán mà không có nhìn thấy nàng khóc nữa, nàng mềm mại như vậy, bây giờ đang gặp phải chuyện khiếp đảm như thế, mà lần này lại không có khóc.
Già Lam không có trốn tránh, ngoan ngoãn mà thuận theo tay hắn ngẩng đầu lên cho hắn xem. Nàng cũng nhìn hắn, nhìn mặt mày hắn, cái mũi, môi mê hoặc, giống như nàng chưa từng quen biết hắn vậy.
Đúng vậy, trước đó hắn ở trên giường tra tấn nàng, nàng đều không có tâm trạng nhìn mặt hắn, nhớ kỹ bộ dáng của hắn.
May mắn còn kịp, còn kịp.
Hoàng thượng cúi người xuống ôm lấy nàng, hắn như đã quỳ gối xuống trước mặt nàng, đối diện cùng nàng, nói: “Mau để trẫm nhìn nàng, nàng nên suy nghĩ một chút… Nàng không có gì… Muốn nói với trẫm sao?” Cho dù là trách hắn, hận hắn cũng được?
Già Lam hơi hơi hé miệng, nàng ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nói ra.
Nhưng nàng thật sự có một việc muốn nói cho hắn.
Nàng cúi đầu, ở tay áo tìm được miếng ngọc mấy ngày hôm trước hắn cho nàng, đưa cho hắn, nói: “Cái này ta trả lại ngài… Nó quá quý giá.”
Hoàng thượng nhất thời không có can đảm nhận lấy.
Hắn chỉ cảm thấy có cây đao nhọn đâm vào ngực hắn, đâm rất mạnh, làm hô hấp hắn mang theo một mùi máu tươi.
Nàng làm vậy là có ý gì?
Là có ý gì?
Hắn không tin nàng không hiểu việc hắn đưa ngọc bội cho nàng là có ý nghĩa gì, hắn có bao giờ tuỳ tiện đem miếng ngọc bội này cho một nữ nhân!
Hoàng thượng đẩy ngọc bội ra, “Đang ——” một tiếng, ngọc bội đột nhiên rơi ở trên mặt đất, vỡ thành hai nửa.
Hắn hoàn toàn lạnh mặt, nói: “… Thái Hậu ban rượu độc cho nàng có phải hay không?” Cũng không biết hắn hung dữ như vậy làm gì?
Hắn nhỏ giọng lại an ủi nàng: “Đừng sợ, đừng sợ, rượu độc trong cung ban cho đều là có thuốc giải, trẫm sẽ tìm thái y cho nàng, trẫm sẽ đi gọi thái y ngay…” Nói xong hắn lại sợ hãi đứng lên, thảng thốt mà đứng lên, nhanh chân lên phải đi tìm Vương Vinh, “Vương vinh! Vương Vinh!” Bởi vì hắn đứng dậy quá nhanh, nên lảo đảo mấy bước.
Tay áo lại bị Già Lam kéo lại.
Già Lam lắc lắc đầu, cười, hiện ra má lúm đồng tiền thật sâu, nói: “Đừng, Hoàng thượng.”
Hoàng thượng lại cười không nổi, hắn chỉ thấy môi nàng đã chuyển sang sắc xanh tím, đáy mắt đã mờ mịt, nhìn sơ qua, nàng giống như một bà lão đã gần đất xa trời.
Nhưng mà nàng mới 15 tuổi, nàng chỉ mới 15 tuổi thôi.
Hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn nàng lớn lên, nhìn thân thể nàng mỹ lệ nảy nở, nàng lại vì hắn nhất thời xúc động, nhất thời nổi hứng mà chết đi, nàng chết ở cái tuổi đẹp đến thế.
Nếu hắn có thể kiềm chế một chút, cẩn thận một chút.
Nếu tiểu ni cô của hắn, có thể bình an lớn lên.
Nàng nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Già Lam hình như cũng lây nhiễm cảm xúc của hắn, nụ cười dần dần phai nhạt…
Sau một hồi, nàng cười khổ nói: “… Hoàng thượng, thật ra… Ta cũng không có cái gì để lưu luyến cả.”
Hoàng thượng chỉ cảm thấy, trong nháy mắt, vạn tiễn xuyên tim ——
“…Nàng, nàng vốn không có trái tim, không có trái tim.”
–
Lúc hoàng thượng đi ra khỏi Thọ Khang Cung, Vương Vinh đột nhiên đi tới—— ông nhìn không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng thượng vẫn giữ sắc mặt như thường, chỉ có thể ở trên đường hồi tẩm cung hỏi ông một câu: “Những ni cô tiến cung cầu phúc cho Thái Hậu có mấy người?”
Vương Vinh đáp: “Lấy Tĩnh Tuệ sư thái cầm đầu, có ba vị sư thái khác, có mười hai người là tiểu ni cô, phân biệt là Già Diệp, Già Lam…”
Hoàng đế gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Bỗng nhiên, hắn lại nghĩ tới cái gì đó hỏi: “Sau khi Già Lam thị tẩm, ngươi có theo quy tắc đưa thuốc tránh thai cho nàng không?”
Vương Vinh giật mình, liếc nhìn sắc mặt hoàng đế, thật cẩn thận mà đáp rằng: “Nhiều lần đều đưa. Nô tài có cân nhắc, Già Lam cô nương nếu có thể có hỉ, sẽ là chuyện tốt, nhưng nếu, có hoàng tử từ chùa Dao Quang ra, đối với Hoàng Thượng tóm lại sẽ không có thể diện, không bằng chờ khi Hoàng Thượng nghênh đón nàng hồi cung…”
Vì thế, hoàng thượng lại lần nữa gật đầu, “Mệt ngươi nghĩ nhiều rồi….Trẫm lại quên.”
Sau đó Vương Vinh phát hiện, hoàng thượng lại có thêm một thói quen —— mỗi khi thất thần, hắn đều sẽ vươn tay mình ra, lặp đi lặp lại nhìn vào bàn tay —— hoàng đế cảm thấy, trên tay còn dính lại máu của nàng. Trước khi Già Lam chết, máu phun ra dính hết lên người hắn, hắn không tự chủ được mà duỗi tay ra, nhiều máu như vậy, sao lại nhiều máu như vậy, nàng mềm mại đáng yêu như vậy, nàng chỉ là một cô bé con, sao nàng có thể chịu nổi chứ? Nhưng số máu đó hắn có hứng thế nào cũng không hết, có làm sao cũng không ngừng chảy…
Lại về sau, hoàng thượng đem thư phòng dọn tới Noãn Các, ở Noãn Các đánh đàn, chơi cờ, phê duyệt tấu chương, tiếp kiến đại thần, nhưng hắn không lâm hạnh phi tần ở đó nữa. Nhưng việc này vẫn chưa phải việc lớn nhất.
Vương Vinh cảm thấy, Già Lam rát giống phù du ở hoàng cung, bị gió thổi thổi, lâu rồi, cũng nên tan.
Lại thêm một thời gian, hoàng thượng tuyển phi, cũng có người cười lên rất giống Già Lam, người kia có khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, ngây thơ mờ mịt, chỉ trêu một câu mặt sẽ đỏ, nếu mặc thêm cái áo tăng ni, mang lên đầu cái mũ ni cô, còn không phải là Già Lam sống dậy sao? Vương Vinh hãi hùng khiếp vía mà nhìn hoàng thượng, Thái hậu cũng liếc mắt nhìn hoàng thượng. Nhưng căn bản hắn không có biểu hiện gì, ngay cả tên người cũng không thèm hỏi, liền xua tay, làm đi.
Vương Vinh hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, ông nghĩ, có lẽ hoàng thượng đã sớm quên sạch sẽ rồi.
Đúng vậy, hoàng thượng có hậu cung 3000 giai lệ, làm sao có thể mãi nhớ thương một tiểu ni cô chứ?
–
5 năm sau, hoàng thượng di hành đến chùa Dao Quang, mọi tăng ni ở chùa Dao Quang đều quỳ nghênh thánh giá.
Tăng ni quỳ đầy đất, hoàng thượng lại phất tay, để chúng tăng ni tan đi, nói hắn trùng hợp đi qua nơi đây, nhớ tới một cố nhân, nên lên núi đến xem thôi, không cần giữ lễ tiết. Vương Vinh đuổi kịp, theo hầu hạ hắn.
Hoàng thượng đi vào một tòa sườn miếu, chỉ thấy trong miếu có lập một nơi thờ Bồ Tát, mặt mày buông xuống, ôn hòa mà nhìn xuống chúng sinh, hình như…Có chút giống với người nọ. Hắn không tự giác mà cong cong môi, lại nhìn quanh bốn phía, thấy trong miếu minh đăng treo đầy bốn vách tường, nên hắn tới hỏi một tiểu ni, dò hỏi nơi này trong miếu cung phụng Bồ Tát nào, đèn ở bốn vách tường dùng làm gì.
Tiểu ni đáp, châm minh đăng là vì thương tiếc cố nhân, trong đó cũng có chút là vì thương tiếc trong ni đã qua đời, Bồ Tát từ bi, để bọn họ tại đây cùng chung hương nến, cầu nguyện vãng sanh.
Hoàng thượng gật đầu, nghĩ đến người nọ chết đột ngột trong cung, vô bia, vô bài, ngay cả ngọn đèn trong chùa Dao Quang cũng không thể có, cứ như trên đời này chưa bao giờ tồn tại một người như vậy, thật thảm, sợ nàng đi xuống dưới sẽ bị tiểu quỷ ức hiếp, vì thế hắn lệnh Vương Vinh lấy ngọn nến tới, hắn phải châm cho nàng một ngọn minh đăng.
Vì thế, Vương Vinh liền thấy vị cửu ngũ chí tôn, ngẩng đầu nhìn Bồ Tát liếc mắt một cái thật sâu, rất thành kính mà quỳ xuống.
Một người chưa bao giờ tin thần phật, lại vâng theo lời tiểu ni dâng hương, rửa tay, đốt đèn, quỳ lạy, cuối cùng còn chắp tay trước ngực, nghiêm túc mà cầu nguyện ——
Một ước nguyện cầu cho, kiếp sau, nàng có thể sống lâu trăm tuổi.
Ước nguyện thứ hai, kiếp sau, nàng sẽ có được tình thương gia đình.
Ước nguyện thứ ba, kiếp sau, nàng sẽ tìm được lang quân như ý, nàng sẽ không cần phải gặp hắn…
Trước khi đi, hoàng thượng hình như đang nhớ tới cái gì, quay người lại, hỏi tiểu ni nói: “Có thể đem cái này treo ở trên ngọn đèn không?”
Vương Vinh chỉ thấy, đó là miêng ngọc đã ở bên hoàng thượng gần 20 năm, nhưng lại không biết vì sao, chỉ còn lại có nửa miếng, hình như nó bị rơi, nhưng nó lại được mãi giữa một lần nữa.
Chính diện của miếng ngọc có khắc một chữ “Diễn”.
—HOÀN–
Bearny: Đọc tới đây chắc mấy bà ức chế lắm, tội nghiệp Già Lam, ghét hoàng đế và tui cũng dị mợ nó đào xong hố thấy hối hận ghê nhưng lỡ rồi thì chịu thôi, tác giả có kêu là viết ngoại truyện HE nhưng mãi vẫn không có up. Nên thôi thì mấy bà có thể nghĩ theo hai hướng.
1> Già Lam trọng sinh nàng nhớ hết mọi thứ quyết tránh xa hoàng đế nên khi sư thái bảo nàng vào cung nàng say đéo… thế là nàng sống yên ổn suốt đời bên cửa phật.
2> Hoàng đế trọng sinh hắn trọng sinh về năm 10 tuổi hắn âm thầm nhặt nàng về, giao cho một hộ gia đình quan phủ bình thường nuôi, đợi khi hắn đã bình định giang sơn ngồi vững ngai vàng thì đón nàng về cung độc sủng.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng ồn ào.
“Cút ngay cho trẫm!”
“Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, ngay cả trẫm cũng dám cản!”
Người cản hoàng thượng chính là Tống ma ma bên cạnh Thái Hậu, lá gan đó là do Thái Hậu cho.
Tống ma ma theo Thái Hậu 40 năm, cái gọi là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, cái gọi là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, hoàng thượng hận đến cắn răng, cũng không làm gì được bà ta: Xử lý bà ta, cũng tương đương như đánh thằng vào mặt Thái Hậu, hôm nay nếu làm lớn chuyện này, Già Lam chắc chắn sẽ chết.
Hôm nay sáng sớm, Thái Hậu phái Tống ma ma tới cùng hắn nói đến chuyện xưa, nói đến chuyện Cao Dương công chúa của tiền triều và Biện Cơ hòa thượng.
Tống ma ma nói, Thái Hậu muốn hỏi hoàng đế, người phạm sai lầm chính là Cao Dương công chúa, nhưng người chết lại là Biện Cơ hòa thượng, hoàng thượng cảm thấy, có buồn cười hay không?
Sau việc đó, Cao Dương công chúa mang danh dâm phụ, lưu danh sách sử, trong sách sử mỗi câu mỗi chữ đều quở trách vị công chúa này không biết liêm sỉ, hoàng thượng có cảm thấy, Sử gia viết mỗi một nét bút, có nét nào viết sai đâu?
Hoàng thượng nghe xong chỉ cảm thấy mỗi sợi tóc đều dựng hết lên, hắn còn có thể không biết Thái Hậu muốn làm cái gì sao?
“Mẫu hậu!”
“Mẫu hậu! Trẫm không vì nàng cầu xin, chỉ cầu mẫu hậu cho trẫm gặp mặt nàng một lần!”
Hoàng thượng ở ngoài cửa hô to, Già Lam tất nhiên cũng nghe được, sau đó lại nghe được một tiếng hô, Vương Vinh và Tống ma ma như thấy chuyện cực kỳ đáng sợ, hô to “Hoàng Thượng!” “Hoàng Thượng không thể được!” Hoàng đế mặc long bào, quỳ xuống, mọi người chấn kinh, cũng đều quỳ xuống theo, ở bên ngoài cung nữ, thái giám, thị vệ đều quỳ đầy đất.
“Mẫu hậu!” Hoàng đế quỳ xuống, dập đầu.
Tại thiên triều hoàng quyền cao hơn hết thảy mọi thứ, sau khi hoàng thượng đăng cơ, thì chỉ quỳ thiên địa, chỉ quỳ tổ tông, không quỳ cha mẹ, nếu thấy Thái Hậu, cũng chỉ cần hành bình lễ là được.
Nhưng hoàng thượng bây giờ lại quỳ xuống, còn dập đầu.
Thái Hậu chuyển ánh mắt, nhìn về phía Già Lam, thở dài nói: “Nó thật sự rất để ý đến ngươi.” Nhưng càng như vậy, Già Lam càng không nên sống.
Thái Hậu đưa mắt ra hiệu, đã có ma ma bưng tới ba ly rượu, đưa tới trước mặt Già Lam, “Ba ly rượu có hai ly là rượu độc, một ly không độc, sinh tử là do chính người tạo ra. Già Lam, uống xong một ly, thì đi tìm hoàng thượng trò chuyện đi.”
Sinh tử là do chính ngươi tạo ra.
Già Lam ảm đạm cười, rõ ràng là chính bà ấy lấy đi sinh mệnh của người khác, còn hà tất làm ra vẻ đàng hoàng như thế?
Nàng lấy tay bưng ly rượu ngoài cùng bên tay phải lên, do dự một lát, liền uống một hơi cạn sạch, y như lúc nàng uống chén thuốc tránh thai ngày đó vậy—— nếu nàng không đoán sai nói, ba ly rượu đều là rượu độc, Thái Hậu nói như vậy, cùng lắm chỉ làm cho người ta yên tâm thôi, chọn làm gì vì có khác gì nhau đâu?
Thái Hậu làm như không đành lòng, lại nói: “Già Lam, ngươi không nên trách ai gia, cũng không nên trách hoàng thượng, muốn trách thì trách quan Sử gia ghi bút quá tàn nhẫn.”
“Nếu là khuê nữ bình thường, dù có là gia đình bình dân cũng không quan trọng, chỉ cần nâng người tiến cung, hoàng thượng sủng ái như thế nào cũng được. Nhưng ngươi lại là ni cô chùa Dao Quang, là một ni cô, hoàng thượng không hiểu chuyện, ai gia cũng không thể trơ mắt nhìn hoàng thượng vì ngươi mà thanh danh bị lưu danh trăm năm.”
“Nó là nhi tử của ai gia mặc dù từ đây nó sẽ hận ai gia, nhưng ai gia cũng chỉ có thể làm như vậy. Già Lam, ngươi có hiểu cho tấm lòng người mẹ?”
Khi hoàng thượng bước nhanh vào, Thái Hậu, và các ma ma sớm đã đi ra ngoài, trong cung điện to như vậy chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Hắn nhìn về phía nữ nhân nhỏ bé đang quỳ gối trong cung điện, ánh sáng đâm thủng song sa dừng lại ở trên đầu vai đơn bạc của nàng, màu sắc áo tăng ni ảm đạm, cả người nàng, gầy yếu đến đáng thương.
Hắn không biết Thái Hậu đã làm cái gì nàng, hắn chỉ biết nàng sắp như màn sương lạnh lẽo lúc nào cũng có thể tan ra đến cuối cùng một chút tàn tro sót lại cũng chẳng còn.
Đúng vậy, nàng vốn chính là người tu Phật mà nàng sẽ bay đi theo ánh sáng giác ngộ.
Hoàng thượng bước nhanh đến gần nàng, bắt được vai nàng, hắn nghĩ như vậy cũng như là bắt được nàng, vội vàng hỏi: “Nàng sao rồi?”
Thái Hậu đã làm gì nàng?
Già Lam không đáp, hắn liền nâng cằm nàng, tự mình nhìn xem, lại ngoài dự đoán mà không có nhìn thấy nàng khóc nữa, nàng mềm mại như vậy, bây giờ đang gặp phải chuyện khiếp đảm như thế, mà lần này lại không có khóc.
Già Lam không có trốn tránh, ngoan ngoãn mà thuận theo tay hắn ngẩng đầu lên cho hắn xem. Nàng cũng nhìn hắn, nhìn mặt mày hắn, cái mũi, môi mê hoặc, giống như nàng chưa từng quen biết hắn vậy.
Đúng vậy, trước đó hắn ở trên giường tra tấn nàng, nàng đều không có tâm trạng nhìn mặt hắn, nhớ kỹ bộ dáng của hắn.
May mắn còn kịp, còn kịp.
Hoàng thượng cúi người xuống ôm lấy nàng, hắn như đã quỳ gối xuống trước mặt nàng, đối diện cùng nàng, nói: “Mau để trẫm nhìn nàng, nàng nên suy nghĩ một chút… Nàng không có gì… Muốn nói với trẫm sao?” Cho dù là trách hắn, hận hắn cũng được?
Già Lam hơi hơi hé miệng, nàng ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nói ra.
Nhưng nàng thật sự có một việc muốn nói cho hắn.
Nàng cúi đầu, ở tay áo tìm được miếng ngọc mấy ngày hôm trước hắn cho nàng, đưa cho hắn, nói: “Cái này ta trả lại ngài… Nó quá quý giá.”
Hoàng thượng nhất thời không có can đảm nhận lấy.
Hắn chỉ cảm thấy có cây đao nhọn đâm vào ngực hắn, đâm rất mạnh, làm hô hấp hắn mang theo một mùi máu tươi.
Nàng làm vậy là có ý gì?
Là có ý gì?
Hắn không tin nàng không hiểu việc hắn đưa ngọc bội cho nàng là có ý nghĩa gì, hắn có bao giờ tuỳ tiện đem miếng ngọc bội này cho một nữ nhân!
Hoàng thượng đẩy ngọc bội ra, “Đang ——” một tiếng, ngọc bội đột nhiên rơi ở trên mặt đất, vỡ thành hai nửa.
Hắn hoàn toàn lạnh mặt, nói: “… Thái Hậu ban rượu độc cho nàng có phải hay không?” Cũng không biết hắn hung dữ như vậy làm gì?
Hắn nhỏ giọng lại an ủi nàng: “Đừng sợ, đừng sợ, rượu độc trong cung ban cho đều là có thuốc giải, trẫm sẽ tìm thái y cho nàng, trẫm sẽ đi gọi thái y ngay…” Nói xong hắn lại sợ hãi đứng lên, thảng thốt mà đứng lên, nhanh chân lên phải đi tìm Vương Vinh, “Vương vinh! Vương Vinh!” Bởi vì hắn đứng dậy quá nhanh, nên lảo đảo mấy bước.
Tay áo lại bị Già Lam kéo lại.
Già Lam lắc lắc đầu, cười, hiện ra má lúm đồng tiền thật sâu, nói: “Đừng, Hoàng thượng.”
Hoàng thượng lại cười không nổi, hắn chỉ thấy môi nàng đã chuyển sang sắc xanh tím, đáy mắt đã mờ mịt, nhìn sơ qua, nàng giống như một bà lão đã gần đất xa trời.
Nhưng mà nàng mới 15 tuổi, nàng chỉ mới 15 tuổi thôi.
Hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn nàng lớn lên, nhìn thân thể nàng mỹ lệ nảy nở, nàng lại vì hắn nhất thời xúc động, nhất thời nổi hứng mà chết đi, nàng chết ở cái tuổi đẹp đến thế.
Nếu hắn có thể kiềm chế một chút, cẩn thận một chút.
Nếu tiểu ni cô của hắn, có thể bình an lớn lên.
Nàng nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Già Lam hình như cũng lây nhiễm cảm xúc của hắn, nụ cười dần dần phai nhạt…
Sau một hồi, nàng cười khổ nói: “… Hoàng thượng, thật ra… Ta cũng không có cái gì để lưu luyến cả.”
Hoàng thượng chỉ cảm thấy, trong nháy mắt, vạn tiễn xuyên tim ——
“…Nàng, nàng vốn không có trái tim, không có trái tim.”
–
Lúc hoàng thượng đi ra khỏi Thọ Khang Cung, Vương Vinh đột nhiên đi tới—— ông nhìn không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng thượng vẫn giữ sắc mặt như thường, chỉ có thể ở trên đường hồi tẩm cung hỏi ông một câu: “Những ni cô tiến cung cầu phúc cho Thái Hậu có mấy người?”
Vương Vinh đáp: “Lấy Tĩnh Tuệ sư thái cầm đầu, có ba vị sư thái khác, có mười hai người là tiểu ni cô, phân biệt là Già Diệp, Già Lam…”
Hoàng đế gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Bỗng nhiên, hắn lại nghĩ tới cái gì đó hỏi: “Sau khi Già Lam thị tẩm, ngươi có theo quy tắc đưa thuốc tránh thai cho nàng không?”
Vương Vinh giật mình, liếc nhìn sắc mặt hoàng đế, thật cẩn thận mà đáp rằng: “Nhiều lần đều đưa. Nô tài có cân nhắc, Già Lam cô nương nếu có thể có hỉ, sẽ là chuyện tốt, nhưng nếu, có hoàng tử từ chùa Dao Quang ra, đối với Hoàng Thượng tóm lại sẽ không có thể diện, không bằng chờ khi Hoàng Thượng nghênh đón nàng hồi cung…”
Vì thế, hoàng thượng lại lần nữa gật đầu, “Mệt ngươi nghĩ nhiều rồi….Trẫm lại quên.”
Sau đó Vương Vinh phát hiện, hoàng thượng lại có thêm một thói quen —— mỗi khi thất thần, hắn đều sẽ vươn tay mình ra, lặp đi lặp lại nhìn vào bàn tay —— hoàng đế cảm thấy, trên tay còn dính lại máu của nàng. Trước khi Già Lam chết, máu phun ra dính hết lên người hắn, hắn không tự chủ được mà duỗi tay ra, nhiều máu như vậy, sao lại nhiều máu như vậy, nàng mềm mại đáng yêu như vậy, nàng chỉ là một cô bé con, sao nàng có thể chịu nổi chứ? Nhưng số máu đó hắn có hứng thế nào cũng không hết, có làm sao cũng không ngừng chảy…
Lại về sau, hoàng thượng đem thư phòng dọn tới Noãn Các, ở Noãn Các đánh đàn, chơi cờ, phê duyệt tấu chương, tiếp kiến đại thần, nhưng hắn không lâm hạnh phi tần ở đó nữa. Nhưng việc này vẫn chưa phải việc lớn nhất.
Vương Vinh cảm thấy, Già Lam rát giống phù du ở hoàng cung, bị gió thổi thổi, lâu rồi, cũng nên tan.
Lại thêm một thời gian, hoàng thượng tuyển phi, cũng có người cười lên rất giống Già Lam, người kia có khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, ngây thơ mờ mịt, chỉ trêu một câu mặt sẽ đỏ, nếu mặc thêm cái áo tăng ni, mang lên đầu cái mũ ni cô, còn không phải là Già Lam sống dậy sao? Vương Vinh hãi hùng khiếp vía mà nhìn hoàng thượng, Thái hậu cũng liếc mắt nhìn hoàng thượng. Nhưng căn bản hắn không có biểu hiện gì, ngay cả tên người cũng không thèm hỏi, liền xua tay, làm đi.
Vương Vinh hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, ông nghĩ, có lẽ hoàng thượng đã sớm quên sạch sẽ rồi.
Đúng vậy, hoàng thượng có hậu cung 3000 giai lệ, làm sao có thể mãi nhớ thương một tiểu ni cô chứ?
–
5 năm sau, hoàng thượng di hành đến chùa Dao Quang, mọi tăng ni ở chùa Dao Quang đều quỳ nghênh thánh giá.
Tăng ni quỳ đầy đất, hoàng thượng lại phất tay, để chúng tăng ni tan đi, nói hắn trùng hợp đi qua nơi đây, nhớ tới một cố nhân, nên lên núi đến xem thôi, không cần giữ lễ tiết. Vương Vinh đuổi kịp, theo hầu hạ hắn.
Hoàng thượng đi vào một tòa sườn miếu, chỉ thấy trong miếu có lập một nơi thờ Bồ Tát, mặt mày buông xuống, ôn hòa mà nhìn xuống chúng sinh, hình như…Có chút giống với người nọ. Hắn không tự giác mà cong cong môi, lại nhìn quanh bốn phía, thấy trong miếu minh đăng treo đầy bốn vách tường, nên hắn tới hỏi một tiểu ni, dò hỏi nơi này trong miếu cung phụng Bồ Tát nào, đèn ở bốn vách tường dùng làm gì.
Tiểu ni đáp, châm minh đăng là vì thương tiếc cố nhân, trong đó cũng có chút là vì thương tiếc trong ni đã qua đời, Bồ Tát từ bi, để bọn họ tại đây cùng chung hương nến, cầu nguyện vãng sanh.
Hoàng thượng gật đầu, nghĩ đến người nọ chết đột ngột trong cung, vô bia, vô bài, ngay cả ngọn đèn trong chùa Dao Quang cũng không thể có, cứ như trên đời này chưa bao giờ tồn tại một người như vậy, thật thảm, sợ nàng đi xuống dưới sẽ bị tiểu quỷ ức hiếp, vì thế hắn lệnh Vương Vinh lấy ngọn nến tới, hắn phải châm cho nàng một ngọn minh đăng.
Vì thế, Vương Vinh liền thấy vị cửu ngũ chí tôn, ngẩng đầu nhìn Bồ Tát liếc mắt một cái thật sâu, rất thành kính mà quỳ xuống.
Một người chưa bao giờ tin thần phật, lại vâng theo lời tiểu ni dâng hương, rửa tay, đốt đèn, quỳ lạy, cuối cùng còn chắp tay trước ngực, nghiêm túc mà cầu nguyện ——
Một ước nguyện cầu cho, kiếp sau, nàng có thể sống lâu trăm tuổi.
Ước nguyện thứ hai, kiếp sau, nàng sẽ có được tình thương gia đình.
Ước nguyện thứ ba, kiếp sau, nàng sẽ tìm được lang quân như ý, nàng sẽ không cần phải gặp hắn…
Trước khi đi, hoàng thượng hình như đang nhớ tới cái gì, quay người lại, hỏi tiểu ni nói: “Có thể đem cái này treo ở trên ngọn đèn không?”
Vương Vinh chỉ thấy, đó là miêng ngọc đã ở bên hoàng thượng gần 20 năm, nhưng lại không biết vì sao, chỉ còn lại có nửa miếng, hình như nó bị rơi, nhưng nó lại được mãi giữa một lần nữa.
Chính diện của miếng ngọc có khắc một chữ “Diễn”.
—HOÀN–
Bearny: Đọc tới đây chắc mấy bà ức chế lắm, tội nghiệp Già Lam, ghét hoàng đế và tui cũng dị mợ nó đào xong hố thấy hối hận ghê nhưng lỡ rồi thì chịu thôi, tác giả có kêu là viết ngoại truyện HE nhưng mãi vẫn không có up. Nên thôi thì mấy bà có thể nghĩ theo hai hướng.
1> Già Lam trọng sinh nàng nhớ hết mọi thứ quyết tránh xa hoàng đế nên khi sư thái bảo nàng vào cung nàng say đéo… thế là nàng sống yên ổn suốt đời bên cửa phật.
2> Hoàng đế trọng sinh hắn trọng sinh về năm 10 tuổi hắn âm thầm nhặt nàng về, giao cho một hộ gia đình quan phủ bình thường nuôi, đợi khi hắn đã bình định giang sơn ngồi vững ngai vàng thì đón nàng về cung độc sủng.
Danh sách chương