Tâm trạng của Ninh Miễn rất tốt, cũng dịu dàng với chú chó hơn, những món mà Quyển Quyển thích đều có hết, có thịt và giăm bông, còn có một dĩa trái cây, táo dưa hấu gì cũng có, nhưng nó chỉ được ăn đồ thừa, đĩa còn lại là cho Dư Tương.
“Em ăn lót dạ trước đi, sẽ có cơm tối nhanh thôi.”
Dư Tương không có ý kiến, cô gặm một miếng táo, nhìn thấy người này vẫn đứng trước mặt cô không đi, đang chờ gì vậy?
Ninh Miễn cúi người hôn cô một cái, l.i.ế.m phần nước trái cây dính trên môi cô, sau đó rời đi dưới ánh mắt trợn tròn xem thường của cô, tiếp tục vào phòng bếp nấu ăn.
“Em không vào à?”
“Phòng bếp nhiều khói dầu lắm, không tốt cho da.”
DTV
Ninh Miễn không ép buộc, đẩy nhanh động tác hơn, còn cười khanh khách trong phòng bếp, chỉ số thông minh giảm một nửa là ít.
Dư Tương ngồi xếp bằng trên sô pha và ăn trái cây, cách đó không xa là Quyển Quyển đang ăn rất ngon lành, cô cũng vô thức ăn khá nhiều, ngồi nghe tấu nói trên radio, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô.
Không biết từ khi nào mà rùa nhỏ đã bò tới sô pha, nằm bên cạnh chân cô, nếu có thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu rồi dùng từ ngữ của loài người để hình dung thì đó là không dám tin, sống không còn gì luyến tiếc, hối hận đan xen.
Tiếc là Dư Tương không cúi đầu, đương nhiên không nhìn thấy vẻ bối rối của rùa nhỏ.
Ninh Miễn làm cơm tối xong bưng ra bàn, nhìn thấy rùa nhỏ đang ở gần Dư Tương thì nhịn không được nhíu mày, sau đó lại nhìn Quyển Quyển nhà mình, vẫn đang ăn rất ngon lành.
“Ăn cơm thôi.”
“Được.”
Dư Tương đặt dĩa trái cây xuống, cái dĩa bị nghiêng sang một bên, một miếng táo rơi xuống đất lăn tới trước mặt rùa nhỏ.
Đây là táo vừa chín năm nay, ngọt thanh lại nhiều nước, còn thơm mùi trái cây. Rùa nhỏ nhịn không được bò lên trước một bước, còn chưa mở miệng đã nhìn thấy một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đưa xuống, chuẩn xác nhặt miếng táo kia lên rồi ném vào thùng rác. Với chiều cao của rùa nhỏ thì chỉ có thể nhìn thấy như vậy.
Sau đó, Dư Tương nhấc chân đi qua trước mặt nó, rùa nhỏ nằm bò trên mặt đất, ngơ ngác một lúc.
Ăn, ngay cả ăn cũng không cho à?
Bình thường Dư Tương đâu có đối xử tệ với rùa nhỏ, lúc trước còn sốt ruột muốn khám bệnh cho nó cơ mà?
Rùa nhỏ xoay đầu, cậu ta cách bàn ăn rất xa, nên mới nhìn thấy Dư Tương và Ninh Miễn đang ngồi đối diện nhau ăn cơm, lúm đồng tiền như hoa, trông có vẻ không có chút ác ý nào.
Chắc là, chắc là không phát hiện rùa nhỏ đã đổi hồn đâu nhỉ?
Nhưng mà vấn đề trước mắt là đói, lúc ở trong mặt dây chuyền, cậu ta không cần phải ăn cơm, nhưng rùa nhỏ là sinh vật bình thường, vì vậy phải ăn đúng lúc. Hơn nữa, vết thương do trước kia bị lăn từ cầu thang xuống lúc nó ra khỏi nhà vẫn chưa hết, rùa nhỏ vốn chỉ còn nửa cái mạng, c.h.ế.t cũng không c.h.ế.t được, mà sống thì cũng không được thoải mái.
Rùa nhỏ chầm chậm đi tới chậu cơm của Quyển Quyển, đồ ăn mà chúng ăn không khác nhau là mấy.
Nhưng cậu ta còn chưa đi tới đã nghe thấy chủ nhân gọi Quyển Quyển.
“Có muốn ăn trứng gà không?”
Quyển Quyển phe phẩy cái đuôi chạy tới đó.
Đi tới nhìn thử, chậu cơm của chú chó đã rỗng không.
Rùa nhỏ đơ người tại chỗ, muốn đi tới bàn ăn nhưng lại sợ bị phát hiện có gì khác thường, do dự một lúc rồi vẫn đứng yên ở đó, nằm bò mà chờ.
Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy có người cho cậu ta ăn cơm, chỉ thấy một nhà ba người thu dọn chén dĩa xong thì cùng nhau ra ngoài, chú chó Quyển Quyển còn phe phẩy cái đuôi, cười ngu không ngừng.
Chẳng ai thấy cậu ta cả.
Cửa đã đóng lại, trong nhà chỉ còn một mình nó, rùa nhỏ bắt đầu luống cuống, không phải chứ?
Nếu, nếu Dư Tương muốn trả đũa cậu ta thì phải làm sao đây? Làm sao mà người phụ nữ xấu xa này có thể biết mấy thứ như bùa triệu hồn được chứ, còn có thể đuổi cậu ta ra khỏi mặt dây chuyền, nếu không phải trên người rùa nhỏ có dính m.á.u của chủ nhân nhỏ xuống đất nên cậu ta được linh khế triệu hồi thì bây giờ cậu ta đã bị nhốt ở trong ghế ăn mãi mãi, làm một cái ghế dựa có linh hồn rồi…
Làm gì bây giờ?
Rùa nhỏ nằm bò tại chỗ bắt đầu suy nghĩ về tương lai sau này.
Ở bên ngoài, Dư Tương dắt chú chó đi mua kem, ai cũng có phần, chú chó vui c.h.ế.t đi được, dường như đã lâu lắm rồi nó không được ra ngoài chơi, bây giờ lại muốn gì được đó, vui vẻ quên đường về.
Họ tới chợ thức ăn để mua đồ, Dư Tương thử để nó cắn trong miệng, Quyển Quyển làm cu li cực kỳ ngoan ngoãn.
Dư Tương rất hài lòng: “Em vẫn thích chó.”
Ninh Miễn nghiêng đầu: “Hả?”
Sao, ở nơi công cộng mà còn muốn nghe mình thích anh à? Dư Tương giả vờ không nghe thấy, bình tĩnh đi mua rau thịt, khi mặt trời đã lặn thì về nhà.
“Em ăn lót dạ trước đi, sẽ có cơm tối nhanh thôi.”
Dư Tương không có ý kiến, cô gặm một miếng táo, nhìn thấy người này vẫn đứng trước mặt cô không đi, đang chờ gì vậy?
Ninh Miễn cúi người hôn cô một cái, l.i.ế.m phần nước trái cây dính trên môi cô, sau đó rời đi dưới ánh mắt trợn tròn xem thường của cô, tiếp tục vào phòng bếp nấu ăn.
“Em không vào à?”
“Phòng bếp nhiều khói dầu lắm, không tốt cho da.”
DTV
Ninh Miễn không ép buộc, đẩy nhanh động tác hơn, còn cười khanh khách trong phòng bếp, chỉ số thông minh giảm một nửa là ít.
Dư Tương ngồi xếp bằng trên sô pha và ăn trái cây, cách đó không xa là Quyển Quyển đang ăn rất ngon lành, cô cũng vô thức ăn khá nhiều, ngồi nghe tấu nói trên radio, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô.
Không biết từ khi nào mà rùa nhỏ đã bò tới sô pha, nằm bên cạnh chân cô, nếu có thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu rồi dùng từ ngữ của loài người để hình dung thì đó là không dám tin, sống không còn gì luyến tiếc, hối hận đan xen.
Tiếc là Dư Tương không cúi đầu, đương nhiên không nhìn thấy vẻ bối rối của rùa nhỏ.
Ninh Miễn làm cơm tối xong bưng ra bàn, nhìn thấy rùa nhỏ đang ở gần Dư Tương thì nhịn không được nhíu mày, sau đó lại nhìn Quyển Quyển nhà mình, vẫn đang ăn rất ngon lành.
“Ăn cơm thôi.”
“Được.”
Dư Tương đặt dĩa trái cây xuống, cái dĩa bị nghiêng sang một bên, một miếng táo rơi xuống đất lăn tới trước mặt rùa nhỏ.
Đây là táo vừa chín năm nay, ngọt thanh lại nhiều nước, còn thơm mùi trái cây. Rùa nhỏ nhịn không được bò lên trước một bước, còn chưa mở miệng đã nhìn thấy một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đưa xuống, chuẩn xác nhặt miếng táo kia lên rồi ném vào thùng rác. Với chiều cao của rùa nhỏ thì chỉ có thể nhìn thấy như vậy.
Sau đó, Dư Tương nhấc chân đi qua trước mặt nó, rùa nhỏ nằm bò trên mặt đất, ngơ ngác một lúc.
Ăn, ngay cả ăn cũng không cho à?
Bình thường Dư Tương đâu có đối xử tệ với rùa nhỏ, lúc trước còn sốt ruột muốn khám bệnh cho nó cơ mà?
Rùa nhỏ xoay đầu, cậu ta cách bàn ăn rất xa, nên mới nhìn thấy Dư Tương và Ninh Miễn đang ngồi đối diện nhau ăn cơm, lúm đồng tiền như hoa, trông có vẻ không có chút ác ý nào.
Chắc là, chắc là không phát hiện rùa nhỏ đã đổi hồn đâu nhỉ?
Nhưng mà vấn đề trước mắt là đói, lúc ở trong mặt dây chuyền, cậu ta không cần phải ăn cơm, nhưng rùa nhỏ là sinh vật bình thường, vì vậy phải ăn đúng lúc. Hơn nữa, vết thương do trước kia bị lăn từ cầu thang xuống lúc nó ra khỏi nhà vẫn chưa hết, rùa nhỏ vốn chỉ còn nửa cái mạng, c.h.ế.t cũng không c.h.ế.t được, mà sống thì cũng không được thoải mái.
Rùa nhỏ chầm chậm đi tới chậu cơm của Quyển Quyển, đồ ăn mà chúng ăn không khác nhau là mấy.
Nhưng cậu ta còn chưa đi tới đã nghe thấy chủ nhân gọi Quyển Quyển.
“Có muốn ăn trứng gà không?”
Quyển Quyển phe phẩy cái đuôi chạy tới đó.
Đi tới nhìn thử, chậu cơm của chú chó đã rỗng không.
Rùa nhỏ đơ người tại chỗ, muốn đi tới bàn ăn nhưng lại sợ bị phát hiện có gì khác thường, do dự một lúc rồi vẫn đứng yên ở đó, nằm bò mà chờ.
Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy có người cho cậu ta ăn cơm, chỉ thấy một nhà ba người thu dọn chén dĩa xong thì cùng nhau ra ngoài, chú chó Quyển Quyển còn phe phẩy cái đuôi, cười ngu không ngừng.
Chẳng ai thấy cậu ta cả.
Cửa đã đóng lại, trong nhà chỉ còn một mình nó, rùa nhỏ bắt đầu luống cuống, không phải chứ?
Nếu, nếu Dư Tương muốn trả đũa cậu ta thì phải làm sao đây? Làm sao mà người phụ nữ xấu xa này có thể biết mấy thứ như bùa triệu hồn được chứ, còn có thể đuổi cậu ta ra khỏi mặt dây chuyền, nếu không phải trên người rùa nhỏ có dính m.á.u của chủ nhân nhỏ xuống đất nên cậu ta được linh khế triệu hồi thì bây giờ cậu ta đã bị nhốt ở trong ghế ăn mãi mãi, làm một cái ghế dựa có linh hồn rồi…
Làm gì bây giờ?
Rùa nhỏ nằm bò tại chỗ bắt đầu suy nghĩ về tương lai sau này.
Ở bên ngoài, Dư Tương dắt chú chó đi mua kem, ai cũng có phần, chú chó vui c.h.ế.t đi được, dường như đã lâu lắm rồi nó không được ra ngoài chơi, bây giờ lại muốn gì được đó, vui vẻ quên đường về.
Họ tới chợ thức ăn để mua đồ, Dư Tương thử để nó cắn trong miệng, Quyển Quyển làm cu li cực kỳ ngoan ngoãn.
Dư Tương rất hài lòng: “Em vẫn thích chó.”
Ninh Miễn nghiêng đầu: “Hả?”
Sao, ở nơi công cộng mà còn muốn nghe mình thích anh à? Dư Tương giả vờ không nghe thấy, bình tĩnh đi mua rau thịt, khi mặt trời đã lặn thì về nhà.
Danh sách chương