Sau chuyện ngày hôm qua, Dư Tương không lo lắng chút nào, anh còn vội vàng giải thích mọi chuyện. Từ tối hôm qua tới giờ, Dư Tương chưa bao giờ hỏi anh về chuyện này.
Nếu…
Ninh Miễn rũ mắt che giấu suy nghĩ của mình.
Lư Phỉ Phỉ nghe được hết câu chuyện, cô ta chủ động đi lên. Người đàn ông còn lại đang chơi đùa nên không thấy cô ta đi đến bên cạnh Ninh Miễn. Cô ta lấy hết can đảm lên tiếng: “Anh Ninh, anh Ninh Miễn, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Ninh Miễn ngẩng đầu, mặt mũi tuấn tú, giống như cây tùng bách giữa tuyết, quanh thân tỏa một luồng khí lạnh thấu xương, làm người khác nhịn không được mà muốn tới gần. Khi tuyết trên thân cây xuống dưới lại thành một con người hoàn toàn khác.
Khi còn nhỏ, Lư Phỉ Phỉ đã cảm thấy Ninh Miễn không giống với người thường. Những đứa trẻ khác chỉ lo chạy nhảy ở bên ngoài, cả người đổ mồ hôi, tỏa mùi hôi làm người khác không muốn tới gần. Nhưng Ninh Miễn không giống vậy, anh yên lặng ngồi trên bàn, trên sô pha, yên lặng đọc sách, dường như những thứ xung quanh không có liên quan gì tới anh.
Chỉ khi nào yên tĩnh đọc sách, Lư Phỉ Phỉ mới có thể ngồi ở bên cạnh anh, lúc đó cô ta sẽ âm thầm đánh giá dung mạo, khí chất của anh. Cô ta vẫn luôn nhớ nhung người anh trai ưu tú thời niên thiếu, đặc biệt khi nhìn thấy tấm ảnh ở nhà bà ngoại Chu cách đây hai năm, vừa nhìn là nhớ mãi không quên.
“Có chuyện gì vậy?”
Lư Phỉ Phỉ không nói gì, Ninh Miễn chỉ có thể chủ động hỏi, đồng thời âm thầm kéo giãn khoảng cách với cô ta.
Nhưng Lư Phỉ Phỉ không chú ý tới hành động này của anh, cô ta nắm góc áo, hỏi: “Anh Ninh Miễn, có phải chuyện ngày hôm qua đã làm chị dâu hiểu lầm rồi không? Thật ra cả hai chúng ta đều rõ, sau khi lớn lên chúng ta đã không gặp nhau mấy năm rồi. Em vẫn cảm thấy anh là người anh trai trong trí nhớ của em, thật sự em không có ý gì khác.”
Ninh Miễn gật đầu: “Không sao, chẳng có chuyện gì cả.”
Chỉ là mọi lo lắng của anh đều đã uổng phí.
Ngay sau đó, Ninh Miễn nhớ tới lời nói của Khương Duệ Quân, anh muốn phủ định ngay lập tức.
Nhưng lúc này vẫn phải xã giao.
Lư Phỉ Phỉ nghe anh nói xong, như đã trút được gánh nặng, cô ta cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Anh Ninh Miễn, em vẫn chưa nói, em cũng học kiến trúc. Gần đây em tới Yến Thành là để họp, bây giờ chúng ta là đồng nghiệp. Sau này em có vấn đề gì có thể hỏi anh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-419.html.]
Ninh Miễn gật đầu: “Được.”
“Cảm ơn anh Ninh. Anh Ninh Miễn, xin lỗi anh, em vẫn không sửa được xưng hô lúc nhỏ.”
“Không sao.”
Nhưng anh không nói là cô có thể tiếp tục xưng hô như vậy.
Lư Phỉ Phỉ hơi thất vọng, suy nghĩ trong lòng ngo ngoe rục rịch muốn nói ra ngoài, cô ta đang định nói gì nữa nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng ồn.
Chú rể đã tới.
Ninh Miễn và các anh em khác đi thực hiện nhiệm vụ chặn cửa, làm khó anh rể/em rể tương lai.
Khương Duệ Quân nhìn lướt qua, phát hiện Ninh Miễn đang suy nghĩ gì đó, cậu ta bỗng nhanh trí, bạo dạn hỏi anh giữa đám người đang ồn ào: “Anh Miễn, có phải anh đang muốn làm Tương Tương ghen lên không? Cô gái có má lúm đồng tiền vừa rồi là ai vậy? Em thấy cô ta có ý với anh đấy, hai người có quan hệ gì vậy?”
Cậu ta và Dư Tương là bạn bè thân thiết, cũng là anh em với Ninh Miễn, giúp bên nào cũng khó xử.
Ninh Miễn nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái: “Đừng đoán mò, mau đi chặn cửa đi.”
Ở ngoài, Trương Phi mang theo đội ngũ đón dâu đông đúc, đương nhiên là đã có chuẩn bị. Lực lượng hai bên ngang nhau, nhưng Trương Phi không dám để người bên mình đấu với anh vợ em vợ. Thế là anh ta đành phải ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của họ, đây là lần đầu tiên anh ta làm chú rể, kế hoạch chuẩn bị lúc đầu đổ bể, cam tâm tình nguyện để người khác trêu đùa như con khỉ. Dù thế nào cũng phải cưới được vợ!
Những người chặn cửa thấy Trương Phi đã yếu thế, đương nhiên là không khách sáo nữa, liên tục đưa ra các yêu cầu khó nhằn.
Ninh Miễn lặng lẽ dừng tay, chỉ đứng nhìn mọi người làm khó Trương Phi. Đầu anh cố gắng nhớ lại cảnh tượng khi anh kết hôn ngày hôm ấy. Trước giờ trí nhớ của anh vẫn rất tốt, chuyện và người gặp khi còn nhỏ anh vẫn còn nhớ rõ, nhưng ấn tượng về ngày kết hôn lại không mấy sâu sắc.
Hình như Bùi Thừa Quang và Dư Uy không thật sự muốn chặn cửa, để anh đi vào trong rất dễ dàng.
DTV
Ninh Miễn ngơ ngẩn, trước khi mọi người làm quá đáng hơn, anh ra hiệu bảo các anh em dừng tay: “Chu Tư Vi mà không gả được thì mọi người phải chịu đòn đấy.”
Mọi người vội vàng ngừng tay lại, mục đích của họ không phải là không để Chu Tư Vi gả ra ngoài.
Nếu…
Ninh Miễn rũ mắt che giấu suy nghĩ của mình.
Lư Phỉ Phỉ nghe được hết câu chuyện, cô ta chủ động đi lên. Người đàn ông còn lại đang chơi đùa nên không thấy cô ta đi đến bên cạnh Ninh Miễn. Cô ta lấy hết can đảm lên tiếng: “Anh Ninh, anh Ninh Miễn, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Ninh Miễn ngẩng đầu, mặt mũi tuấn tú, giống như cây tùng bách giữa tuyết, quanh thân tỏa một luồng khí lạnh thấu xương, làm người khác nhịn không được mà muốn tới gần. Khi tuyết trên thân cây xuống dưới lại thành một con người hoàn toàn khác.
Khi còn nhỏ, Lư Phỉ Phỉ đã cảm thấy Ninh Miễn không giống với người thường. Những đứa trẻ khác chỉ lo chạy nhảy ở bên ngoài, cả người đổ mồ hôi, tỏa mùi hôi làm người khác không muốn tới gần. Nhưng Ninh Miễn không giống vậy, anh yên lặng ngồi trên bàn, trên sô pha, yên lặng đọc sách, dường như những thứ xung quanh không có liên quan gì tới anh.
Chỉ khi nào yên tĩnh đọc sách, Lư Phỉ Phỉ mới có thể ngồi ở bên cạnh anh, lúc đó cô ta sẽ âm thầm đánh giá dung mạo, khí chất của anh. Cô ta vẫn luôn nhớ nhung người anh trai ưu tú thời niên thiếu, đặc biệt khi nhìn thấy tấm ảnh ở nhà bà ngoại Chu cách đây hai năm, vừa nhìn là nhớ mãi không quên.
“Có chuyện gì vậy?”
Lư Phỉ Phỉ không nói gì, Ninh Miễn chỉ có thể chủ động hỏi, đồng thời âm thầm kéo giãn khoảng cách với cô ta.
Nhưng Lư Phỉ Phỉ không chú ý tới hành động này của anh, cô ta nắm góc áo, hỏi: “Anh Ninh Miễn, có phải chuyện ngày hôm qua đã làm chị dâu hiểu lầm rồi không? Thật ra cả hai chúng ta đều rõ, sau khi lớn lên chúng ta đã không gặp nhau mấy năm rồi. Em vẫn cảm thấy anh là người anh trai trong trí nhớ của em, thật sự em không có ý gì khác.”
Ninh Miễn gật đầu: “Không sao, chẳng có chuyện gì cả.”
Chỉ là mọi lo lắng của anh đều đã uổng phí.
Ngay sau đó, Ninh Miễn nhớ tới lời nói của Khương Duệ Quân, anh muốn phủ định ngay lập tức.
Nhưng lúc này vẫn phải xã giao.
Lư Phỉ Phỉ nghe anh nói xong, như đã trút được gánh nặng, cô ta cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Anh Ninh Miễn, em vẫn chưa nói, em cũng học kiến trúc. Gần đây em tới Yến Thành là để họp, bây giờ chúng ta là đồng nghiệp. Sau này em có vấn đề gì có thể hỏi anh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-419.html.]
Ninh Miễn gật đầu: “Được.”
“Cảm ơn anh Ninh. Anh Ninh Miễn, xin lỗi anh, em vẫn không sửa được xưng hô lúc nhỏ.”
“Không sao.”
Nhưng anh không nói là cô có thể tiếp tục xưng hô như vậy.
Lư Phỉ Phỉ hơi thất vọng, suy nghĩ trong lòng ngo ngoe rục rịch muốn nói ra ngoài, cô ta đang định nói gì nữa nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng ồn.
Chú rể đã tới.
Ninh Miễn và các anh em khác đi thực hiện nhiệm vụ chặn cửa, làm khó anh rể/em rể tương lai.
Khương Duệ Quân nhìn lướt qua, phát hiện Ninh Miễn đang suy nghĩ gì đó, cậu ta bỗng nhanh trí, bạo dạn hỏi anh giữa đám người đang ồn ào: “Anh Miễn, có phải anh đang muốn làm Tương Tương ghen lên không? Cô gái có má lúm đồng tiền vừa rồi là ai vậy? Em thấy cô ta có ý với anh đấy, hai người có quan hệ gì vậy?”
Cậu ta và Dư Tương là bạn bè thân thiết, cũng là anh em với Ninh Miễn, giúp bên nào cũng khó xử.
Ninh Miễn nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái: “Đừng đoán mò, mau đi chặn cửa đi.”
Ở ngoài, Trương Phi mang theo đội ngũ đón dâu đông đúc, đương nhiên là đã có chuẩn bị. Lực lượng hai bên ngang nhau, nhưng Trương Phi không dám để người bên mình đấu với anh vợ em vợ. Thế là anh ta đành phải ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của họ, đây là lần đầu tiên anh ta làm chú rể, kế hoạch chuẩn bị lúc đầu đổ bể, cam tâm tình nguyện để người khác trêu đùa như con khỉ. Dù thế nào cũng phải cưới được vợ!
Những người chặn cửa thấy Trương Phi đã yếu thế, đương nhiên là không khách sáo nữa, liên tục đưa ra các yêu cầu khó nhằn.
Ninh Miễn lặng lẽ dừng tay, chỉ đứng nhìn mọi người làm khó Trương Phi. Đầu anh cố gắng nhớ lại cảnh tượng khi anh kết hôn ngày hôm ấy. Trước giờ trí nhớ của anh vẫn rất tốt, chuyện và người gặp khi còn nhỏ anh vẫn còn nhớ rõ, nhưng ấn tượng về ngày kết hôn lại không mấy sâu sắc.
Hình như Bùi Thừa Quang và Dư Uy không thật sự muốn chặn cửa, để anh đi vào trong rất dễ dàng.
DTV
Ninh Miễn ngơ ngẩn, trước khi mọi người làm quá đáng hơn, anh ra hiệu bảo các anh em dừng tay: “Chu Tư Vi mà không gả được thì mọi người phải chịu đòn đấy.”
Mọi người vội vàng ngừng tay lại, mục đích của họ không phải là không để Chu Tư Vi gả ra ngoài.
Danh sách chương