Bạch Thiến Thiến lạnh nhạt gật đầu, tựa hồ không cảm thấy đây là một sự khiêu chiến, thong dong nói: "Được thôi."
Nói xong cô quả nhiên hướng đàn dương cầm ở góc đại sảnh đi đến, bên kia có người đang diễn tấu, Bạch Thiến Thiến đi qua ghé vào lỗ tai anh ta nói gì đó, hắn liền lập tức đứng dậy đem vị trí nhường cho cô.
Bạch Thiến Thiến ở trước đàn dương cầm ngồi xuống, cô thần thái tự nhiên, một đôi mắt trong lại tỏa ra ánh sáng khác thường. Ánh sáng rực rỡ như vậy chiếu đến khiến mọi người đều hướng về phía cô.
Nhiều năm như vậy, cô ấy bị người ta lừa gạt, bị người ta lợi dụng.
Cô ấy ngu ngốc lại thiện lương, cô ấy đáng thương lại thật đáng giận.
Cô bị người ta mắng là một kẻ vô dụng, bị người cười nhạo không biết điểm dừng, cô vết thương đầy mình nhưng chưa nghĩ tới việc đi thương tổn người khác.
Cô chính là một Bạch Thiến Thiến như vậy, còn không kịp nhận rõ thế giới này xấu xí cùng hắc ám cỡ nào liền hương tiêu ngọc vẫn, mà thời điểm cô ấy chết vẫn là thống khổ, không cam lòng.
Bất quá như vậy cũng tốt, để cho cô giữ lại sự hồn nhiên, thiện lương đi qua thế giới bên kia đi. Thế giới dơ bẩn xấu xí này để cô đến thể nghiệm thay là được. Những người đã bắt nạt, lợi dụng cô ấy, cô sẽ thay cô ấy giáo huấn bọn họ.
Mà cô cũng không bao giờ là Bạch Thiến Thiến vô dụng bất tài nữa, cũng tuyệt không để cho bất luận kẻ nào nhìn cô chê cười.
Cô hít sâu một hơi, hai tay đặt trên phím đàn. Hôm nay mọi người đều cao hứng, bài nhạc này cũng phải nhẹ nhàng một chút mới được.
Ngay từ khi tiếng đàn vang lên, một số người thích thú đã bước tới sàn nhảy để khiêu vũ. Có người nhận ra Bạch Thiến Thiến, vẻ mặt không dám tin, đè thấp thanh âm nghị luận: "Vị này không phải Bạch nhị tiểu thư sao? Cô ấy đàn dương cầm sao lại tốt như vậy."
"Tôi cũng thấy vậy hôm nay mới biết được, không nghĩ tới Bạch nhị tiểu thư này thâm tàng bất lộ*."
*Thâm tàng bất lộ: Dấu nghề, dấu tài, không để lộ tài năng.
"Lúc trước rất nhiều người nói Bạch nhị tiểu thư rất tầm thường, xem ra lời đồn thật đúng là không thể tin."
Bạch Diên nhìn người đang ngồi trước đàn dương cầm kia thật lâu đến thất thần, lại nhớ về thời thơ ấu, mặc kệ cô như thế nào cố gắng, thể hiện bản thân trước mặt mọi người, nhưng ánh mắt mọi người vĩnh viễn đều dừng ở trên người Bạch Thiến Thiến. Tất cả mọi người đều khen cô ta tao nhã hào phóng đa tài đa nghệ, trên người cô ta mới có sự đoan trang khéo léo của một đại tiểu thư, về phần cô, không ai nhìn tới cô, mặc kệ cô như thế nào cố gắng, như thế nào khắc khổ, không ai thèm quan tâm đến cô. (đoạn này là suy nghĩ của Bạch Diên nên mình sẽ để BD là cô còn BTT là cô ta nhé)
Cái loại cảm giác này quả thực giống như là ác mộng, nhiều năm như vậy, cô rốt cục cũng đem Bạch Thiến Thiến dẫm nát dưới lòng bàn chân, biến cô ta thành ngu xuẩn, biến thành phế vật, biến thành đề tài bát quái của người khác, cô ta thanh danh tẫn hủy không còn chút nào, mà cô đây mới là chân chính là tiểu thư Bạch gia.
Chính là hiện tại, tất cả mọi người đều nhìn người đang ngồi ở trước đàn dương cầm kia, bọn họ khen ngợi, thưởng thức, trong mắt bọn họ cũng chỉ có cô ta. Những người kia thì thôi đi, nhưng chính là hắn, người đàn ông mà cô sùng bái, ánh mắt hắn cũng giống như mọi người đều dừng ở trên người cô ta.
* * *
Bạch Thiến Thiến đàn xong, chung quanh vỗ tay như sấm rền, cô cúi đầu cảm ơn, lúc này mới đi trở về, Bạch Như Phong nhìn về phía cô với vẻ mặt khó tin cùng tán thưởng. Bạch Tấn Bằng thì vui mừng, Trương Minh Diễm tuy rằng cũng là không thể tin được, nhưng tốt xấu trên mặt vẫn là mang theo ý cười. Nhưng còn Bạch Diên, lúc này nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ, mặc dù Bạch Tấn Bằng hướng trên mặt cô ta trừng mắt vài cái nhưng cô ta cũng không thể khôi phục tinh thần.
Bạch Thiến Thiến đi đến trước mặt Bạch Diên, hướng cô ta mỉm cười, chính là cái loại tự tin lại tao nhã tươi cười, phóng khoáng, chói mắt lại động lòng người, "Không biết chị đàn khúc này em có hài lòng không?"
Bạch Diên chỉ cảm thấy ở sâu trong nội tâm như bị va chạm một chút, cô ta theo bản năng lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt, giống như là đã bị người ta đả kích trầm trọng, một câu đều không nói được.
Chung quanh còn có nhiều người như vậy nhìn thấy, bộ dạng này thật sự khiến người ta dị nghị. Trương Minh Diễm biết không thể để Bạch Diên tiếp tục như vậy, liền ra vẻ kinh ngạc nói: "Trời ạ Tiểu Diên con sao lại thế này?" Bà ta đưa tay xem cái trán của cô, "Như thế nào lại nóng như vậy?" Nói xong lại thật có lỗi hướng mọi người một cái nói: "Hôm nay trước khi đến Tiểu Diên vốn đã không thoải mái lắm, không nghĩ tới lúc này càng nghiêm trọng, tôi mang con bé về trước." Nói xong liền lôi kéo Bạch Diên vội vã ra khỏi đại sảnh.
Bạch Thiến Thiến nhìn bóng dáng mẹ con hai người kia vội vã ra ngòa, lạnh lùng cười, nhưng thật ra cô không nghĩ tới Bạch Diên tâm lý lại kém thành như vậy. Ngẩng đầu hướng Bạch Tấn Bằng nhìn thoáng qua, đã thấy hắn sắc mặt không tốt lắm. Có vẻ hôm nay cô phản kích thực thành công.
Bạch Thiến Thiến không muốn quản nhiều, đứng ở bên cạnh Bạch Như Phong cùng đi nói chuyện phiếm với mấy vị phu nhân, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua đại sảnh, lại phát hiện Liêu Định Hiên đang đứng giữa một đám người, hắn thế mà đang nhìn cô, ánh mắt rất sâu, tựa hồ đang nhìn cô trầm tư.
Bạch Thiến Thiến nhướng mày, người này nhìn chằm chằm cô để làm gì? Hơn nữa ánh mắt này của hắn làm cho người ta không được tự nhiên.
Bất quá Bạch Thiến Thiến cũng không nghĩ nhiều, hướng hắn mỉm cười gật đầu, không ngờ hắn lại lạnh lùng quay người đi, giống như cô không tồn tại.
"..."
Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, đột nhiên có điểm hối hận vừa mới không dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn.
"Bạch tiểu thư."
Một bên đột nhiên vang lên một đạo thanh âm kéo lại suy nghĩ của Bạch Thiến Thiến, cô quay đầu nhìn lại, cũng không biết Ôn Hạo từ khi nào đứng bên người cô, giờ phút này hắn cười dài nhìn cô, Bạch Thiến Thiến cũng hướng hắn cười, "Ôn tiên sinh."
"Lần trước ta đưa Bạch tiểu thư danh thiếp, lúc sau Bạch tiểu thư vẫn chưa cùng ta liên hệ, không biết cô quyết định như thế nào?"
"Ngô.. Cái kia a.. Thực thật có lỗi, đoạn thời gian trước bề bộn nhiều việc nên đã quên."
"Không sao." Hắn trong mắt đầy ý cười, rất có kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Bạch Thiến Thiến nghĩ nghĩ nhân tiện nói: "Có thể cùng Đá màu hợp tác là vinh hạnh của tôi."
Vẻ mặt của hắn không thay đổi, trên mặt vẫn như cũ mang theo cực ôn nhu cực khách khí tươi cười, coi như này hết thảy đều ở trong dự kiến của hắn.
"Nói như vậy Bạch tiểu thư là đồng ý gia nhập đoàn đội của tôi?"
Bạch Thiến Thiến cũng không nhăn nhó, gật đầu, "Đương nhiên."
Ôn Hạo hàm chứa ý cười gật gật đầu, "Bạch tiểu thư tính toán khi nào thì đến?"
"Anh an bài đi."
"Như vậy a.." Hắn trầm tư suy nghĩ nghĩ muốn, "Vậy ngày mai đi."
"Ngày mai?"
"Sao?"
Bạch Thiến Thiến cười nói, "Không có gì, ngày mai thì ngày mai."
Lại cùng Ôn Hạo hàn huyên vài câu lúc sau yến hội đã kết thúc, Bạch Như Phong cùng Bạch Tấn Bằng qua đây tìm Bạch Thiến Thiến, lại cùng người quen tạm biệt, lúc sau ba người theo thang máy đi xuống. Bạch Thiến Thiến cùng Bạch Tấn Bằng tạm biệt, cô sẽ đi nhờ xe Bạch Như Phong trở về, cùng Bạch Tấn Bằng không cùng đường.
Đang muốn rời đi, Bạch Tấn Bằng lại đột nhiên đem tay sờ sờ đầu Bạch Thiến Thiến nói: "Ba nhìn thấy con như vậy rất vui mừng."
Bạch Thiến Thiến gật đầu cười, "Không làm cho ba thất vọng, con cũng thật cao hứng."
Bạch Tấn Bằng thu lại tay trên đầu cô, lúc này mới lên xe rời đi.
Bạch Thiến Thiến đi theo Bạch Như Phong lên xe, mới ngồi xuống Bạch Như Phong liền nói: "Hôm nay mẹ con Trương Minh Diễm đã có một buổi tối không hề dễ chịu chút nào. Ba có lẽ là một người chồng không tốt, nhưng là một người cha, thật ra cũng rất có trách nhiệm, ông đối với em yêu thương tuyệt đối không ít hơn so với Bạch Diên."
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu.
"Nhưng mà, em hôm nay làm cho chị phải nhìn với cặp mắt khác xưa, mấy năm nay phải sau lưng mẹ con hai người kia lén lút luyện tập, em cũng vất vả rồi, cũng may khả năng đàn dương cầm của em cũng không bị hoang phế, mẹ ở trên trời nhìn thấy chắc cũng rất vui mừng."
Đây là lần đầu tiên Bạch Như Phong ở trước mặt cô nhắc tới mẹ, các cô là cùng mẹ, tựa hồ nhắc tới chuyện này, bầu không khí xa cách và xấu hổ giữa hai người đã giảm bớt không ít.
Tại đây một khắc, Bạch Thiến Thiến đột nhiên cảm giác chính mình giống như là một tên trộm. Trộm đi thân thể người khác, lừa gạt cảm tình của người khác, một khắc này cô dường như muốn mở miệng nói ra sự thật, lời nói đến bên miệng rồi lại không biết như thế nào để nói ra.
Thật sự, cô thực tham luyến cảm giác có người thân bên cạnh này.
"Được rồi, em cũng mệt rồi, đừng nghĩ nhiều quá."
"Vâng." Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Trương Minh Diễm mang theo Bạch Diên trở lại Bạch gia trước, một đường trở về này Trương Minh Diễm đều quở trách cô, "Con xem nhìn con như vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a? Mẹ đã bảo là không cần vội, nhìn con đi, hôm nay người nhiều như vậy, sợ là lại bị người ta chê cười rồi."
Bạch Diên vẫn như cũ còn không có phục hồi tinh thần lại, cô vẻ mặt khẩn trương nắm tay Trương Minh Diễm, ngữ khí vội vàng hỏi: "Mẹ, Bạch Thiến Thiến cô ta thật sự lén lút luyện đàn dương cầm sao? Người không phải đã nói cô ta mọi thứ đều hoang phế không phải sao? Người không phải vẫn đều nhìn chằm chằm cô ta sao?"
Trương Minh Diễm trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, "Mẹ cũng không thể một ngày hai mươi bốn giờ nhìn chằm chằm cô ta, ai biết cô ta có hay không ở sau lưng chúng ta trộm luyện tập." Nói đến chỗ này, Trương Minh Diễm ánh mắt lạnh lùng, "Bất quá nha đầu kia nhưng thật ra giấu rất tốt."
Bạch Diên nản lòng dựa vào chỗ ngồi, một bên lắc đầu một bên thì thào nói, "Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?"
"Được rồi, không có vấn đề gì lớn, chơi đàn dương cầm thì như thế nào? Cô ta hiện tại thanh danh đều bị hủy hoại, Liêu gia bên kia cũng không thể ngóc đầu lên nổi. Liêu gia và Bạch gia qua giai đoạn hợp tác này xong, bên kia sẽ trực tiếp đuổi cô ta ra cửa thôi, đến lúc đó kinh đô không ai thèm đếm xỉa đến một người phụ nữ đã từng kết hôn, thanh danh lại không tốt, đến lúc đó thật khó coi."
Bạch Diên vừa nghe Trương Minh Diễm nói mấy lời này lập tức liền đả khởi tinh thần vài phần, mẹ nói rất đúng, Bạch Thiến Thiến không có bỏ dở việc học đàn dương cầm thì tính cái gì? Cô ta hiện tại thanh danh như vậy, về sau Liêu Định Hiên cũng sẽ ly hôn cô ta, ai còn muốn cô ta, đến lúc đó cô ta làm sao so sánh với cô?
"Hiện tại nhiệm vụ cấp bách nhất là làm sao để đối phó với ba của con."
Bạch Diên bị Trương Minh Diễm nhắc nhở như vậy lúc này lại nhíu nhíu mày, nghĩ đến chuyện hôm nay Bạch Tấn Bằng đều nhìn thấy cả, trở lại chắc chắn sẽ chất vấn cô.
Bạch Diên liền cảm thấy đau đầu vì chuyện này. Ba của cô, sao lại có nhiều con như vậy? Nếu chỉ có một mình cô thì thật là tốt biết bao, cô chính là độc nhất vô nhị Bạch gia Đại tiểu thư, không ai có thể so sánh với cô.
* * *
Bạch Thiến Thiến trở lại biệt thự, vừa bước vào cửa, đã thấy đèn bàn bên ghế sô pha đang sáng, Lê Chi An đang ngồi trên sô pha, một bên đọc sách một bên chờ cô trở về.
Nghe được tiếng đẩy cửa hắn ngẩng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy là cô, hắn mỉm cười.
"Cô đã trở lại? Cô ở yến hội hẳn là chưa ăn gì? Tôi đã nấu một ít cháo, để tôi giúp cô hâm nóng một chút?"
Bạch Thiến Thiến cũng có chút đói bụng, liền hướng hắn gật gật đầu. Lê Chi An đứng dậy đi phòng bếp, không bao lâu liền bưng một cái nồi nhỏ đi ra hướng cô nói: "Mau tới đây ăn đi."
Bạch Thiến Thiến đi qua đi ngồi xuống, Lê Chi An múc một chén cháo đặt ở trước mặt cô, lại ôn nhu dặn một câu: "Mau ăn đi rồi ngủ."
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, hắn lại đi đến sô pha ngồi xuống tiếp tục đọc sách, hiển nhiên là muốn ở một bên nhìn cô ăn xong.
Bạch Thiến Thiến múc một muỗng cháo, độ ấm vừa phải, vào miệng liền tan chảy, nuốt vào trong bụng ấm áp thực thoải mái.
Bạch Thiến Thiến nghĩ đến chuyện của Viên Trạch Khải, do dự một chút vẫn là hỏi dò: "Trước cậu có phải hay không tiếp nhận điện thoại của Viên Trạch Khải."
Lê Chi An cũng không ngẩng đầu lên, không cho là đúng gật gật đầu, "Có nhận được, hắn nói muốn tìm cô, tôi nói cho hắn cô đã đi dự tiệc của hương phân thế gia, tới đó là có thể gặp cô." Nói xong lúc này mới hướng cô nhìn tới, "Có vấn đề gì sao?"
"Tôi đã cùng hắn chia tay."
"..."
Lê Chi An sắc mặt kinh ngạc nhìn cô, một hồi lâu mới nói: "Thật có lỗi, tôi không biết."
Bạch Thiến Thiến đem bát cháo còn lại ăn xong rồi mới nói: "Về sau tôi sẽ hủy bỏ chuyển cuộc gọi, cậu không cần giúp tôi tiếp điện thoại nữa."
Lê Chi An chậm rãi bỏ cuốn sách xuống, hắn mở to hai mắt sáng ngời nhìn qua, thật cẩn thận hỏi: "Cô không tín nhiệm tôi sao?"
Bạch Thiến Thiến cảm thấy tốt nhất nên nói rõ ràng với hắn có điều, suy nghĩ một chút, cô liền nhún nhún vai, giống như không cho là đúng nói: "Tôi phía trước thực tín nhiệm của mẹ kế và em gái tôi, thẳng đến sau khi thanh danh tẫn hủy mới phát hiện tôi trước giờ vẫn bị bọn họ lợi dụng. Cậu thấy đấy, những người gần gũi nhất với tôi lại hãm hại tôi, tôi còn có thể tin tưởng ai đây?"
Lê Chi An cũng lo lắng, hắn rời khỏi sô pha, mấy bước đi đến đối diện cô ngồi xuống, nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Cô cảm thấy tôi và bọn họ giống nhau sao?"
Bạch Thiến Thiến cười cười, cũng không có giải thích nhiều như vậy, "Cậu cứ làm tốt chuyện của cậu là được rồi." Nói xong lời này liền trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc sắp đi qua hết cầu thang cô cúi đầu hướng dưới lầu nhìn thoáng qua, đã thấy hắn còn một mình ngồi ở chỗ kia, môi hiện ra vài phần tái nhợt.
Bạch Thiến Thiến âm thầm thở dài, Lê Chi An, cô thật không biết người này
Có đáng để cô tin tưởng hay không.
Ngày hôm sau Bạch Thiến Thiến dậy thật sớm, chuẩn bị tốt hồ sơ lý lịch cùng bản nhạc mà mấy ngày nay cô vừa soạn được cho vào một cái túi, lại đơn giản thu thập một chút lúc này mới đi xuống lầu.
Phòng khách và phòng ăn của biệt thự này được kết nối với nhau, cho nên Bạch Thiến Thiến vừa đi xuống cầu thang liền nhìn thấy Liêu Định Hiên ngồi ngay ngắn ở giữa phòng ăn, chậm rãi ăn bữa sáng.
Bạch Thiến Thiến nhìn thấy người này hơi ngẩn người, mới sáng sớm đã xuất hiện ở đây, nếu cô đoán không nhầm, người này ngày hôm qua hẳn là đã trở lại đây.
Một năm cũng khó gặp một lần, vậy mà Liêu Định Hiên ngày hôm qua thế nhưng lại ở đây qua đêm? Lại chuyện kỳ lạ gì đây.
Lời của tác giả: Liêu Định Hiên: Vâng, các người đoán không sai, tôi bắt đầu bị coi thường rồi
Nói xong cô quả nhiên hướng đàn dương cầm ở góc đại sảnh đi đến, bên kia có người đang diễn tấu, Bạch Thiến Thiến đi qua ghé vào lỗ tai anh ta nói gì đó, hắn liền lập tức đứng dậy đem vị trí nhường cho cô.
Bạch Thiến Thiến ở trước đàn dương cầm ngồi xuống, cô thần thái tự nhiên, một đôi mắt trong lại tỏa ra ánh sáng khác thường. Ánh sáng rực rỡ như vậy chiếu đến khiến mọi người đều hướng về phía cô.
Nhiều năm như vậy, cô ấy bị người ta lừa gạt, bị người ta lợi dụng.
Cô ấy ngu ngốc lại thiện lương, cô ấy đáng thương lại thật đáng giận.
Cô bị người ta mắng là một kẻ vô dụng, bị người cười nhạo không biết điểm dừng, cô vết thương đầy mình nhưng chưa nghĩ tới việc đi thương tổn người khác.
Cô chính là một Bạch Thiến Thiến như vậy, còn không kịp nhận rõ thế giới này xấu xí cùng hắc ám cỡ nào liền hương tiêu ngọc vẫn, mà thời điểm cô ấy chết vẫn là thống khổ, không cam lòng.
Bất quá như vậy cũng tốt, để cho cô giữ lại sự hồn nhiên, thiện lương đi qua thế giới bên kia đi. Thế giới dơ bẩn xấu xí này để cô đến thể nghiệm thay là được. Những người đã bắt nạt, lợi dụng cô ấy, cô sẽ thay cô ấy giáo huấn bọn họ.
Mà cô cũng không bao giờ là Bạch Thiến Thiến vô dụng bất tài nữa, cũng tuyệt không để cho bất luận kẻ nào nhìn cô chê cười.
Cô hít sâu một hơi, hai tay đặt trên phím đàn. Hôm nay mọi người đều cao hứng, bài nhạc này cũng phải nhẹ nhàng một chút mới được.
Ngay từ khi tiếng đàn vang lên, một số người thích thú đã bước tới sàn nhảy để khiêu vũ. Có người nhận ra Bạch Thiến Thiến, vẻ mặt không dám tin, đè thấp thanh âm nghị luận: "Vị này không phải Bạch nhị tiểu thư sao? Cô ấy đàn dương cầm sao lại tốt như vậy."
"Tôi cũng thấy vậy hôm nay mới biết được, không nghĩ tới Bạch nhị tiểu thư này thâm tàng bất lộ*."
*Thâm tàng bất lộ: Dấu nghề, dấu tài, không để lộ tài năng.
"Lúc trước rất nhiều người nói Bạch nhị tiểu thư rất tầm thường, xem ra lời đồn thật đúng là không thể tin."
Bạch Diên nhìn người đang ngồi trước đàn dương cầm kia thật lâu đến thất thần, lại nhớ về thời thơ ấu, mặc kệ cô như thế nào cố gắng, thể hiện bản thân trước mặt mọi người, nhưng ánh mắt mọi người vĩnh viễn đều dừng ở trên người Bạch Thiến Thiến. Tất cả mọi người đều khen cô ta tao nhã hào phóng đa tài đa nghệ, trên người cô ta mới có sự đoan trang khéo léo của một đại tiểu thư, về phần cô, không ai nhìn tới cô, mặc kệ cô như thế nào cố gắng, như thế nào khắc khổ, không ai thèm quan tâm đến cô. (đoạn này là suy nghĩ của Bạch Diên nên mình sẽ để BD là cô còn BTT là cô ta nhé)
Cái loại cảm giác này quả thực giống như là ác mộng, nhiều năm như vậy, cô rốt cục cũng đem Bạch Thiến Thiến dẫm nát dưới lòng bàn chân, biến cô ta thành ngu xuẩn, biến thành phế vật, biến thành đề tài bát quái của người khác, cô ta thanh danh tẫn hủy không còn chút nào, mà cô đây mới là chân chính là tiểu thư Bạch gia.
Chính là hiện tại, tất cả mọi người đều nhìn người đang ngồi ở trước đàn dương cầm kia, bọn họ khen ngợi, thưởng thức, trong mắt bọn họ cũng chỉ có cô ta. Những người kia thì thôi đi, nhưng chính là hắn, người đàn ông mà cô sùng bái, ánh mắt hắn cũng giống như mọi người đều dừng ở trên người cô ta.
* * *
Bạch Thiến Thiến đàn xong, chung quanh vỗ tay như sấm rền, cô cúi đầu cảm ơn, lúc này mới đi trở về, Bạch Như Phong nhìn về phía cô với vẻ mặt khó tin cùng tán thưởng. Bạch Tấn Bằng thì vui mừng, Trương Minh Diễm tuy rằng cũng là không thể tin được, nhưng tốt xấu trên mặt vẫn là mang theo ý cười. Nhưng còn Bạch Diên, lúc này nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ, mặc dù Bạch Tấn Bằng hướng trên mặt cô ta trừng mắt vài cái nhưng cô ta cũng không thể khôi phục tinh thần.
Bạch Thiến Thiến đi đến trước mặt Bạch Diên, hướng cô ta mỉm cười, chính là cái loại tự tin lại tao nhã tươi cười, phóng khoáng, chói mắt lại động lòng người, "Không biết chị đàn khúc này em có hài lòng không?"
Bạch Diên chỉ cảm thấy ở sâu trong nội tâm như bị va chạm một chút, cô ta theo bản năng lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt, giống như là đã bị người ta đả kích trầm trọng, một câu đều không nói được.
Chung quanh còn có nhiều người như vậy nhìn thấy, bộ dạng này thật sự khiến người ta dị nghị. Trương Minh Diễm biết không thể để Bạch Diên tiếp tục như vậy, liền ra vẻ kinh ngạc nói: "Trời ạ Tiểu Diên con sao lại thế này?" Bà ta đưa tay xem cái trán của cô, "Như thế nào lại nóng như vậy?" Nói xong lại thật có lỗi hướng mọi người một cái nói: "Hôm nay trước khi đến Tiểu Diên vốn đã không thoải mái lắm, không nghĩ tới lúc này càng nghiêm trọng, tôi mang con bé về trước." Nói xong liền lôi kéo Bạch Diên vội vã ra khỏi đại sảnh.
Bạch Thiến Thiến nhìn bóng dáng mẹ con hai người kia vội vã ra ngòa, lạnh lùng cười, nhưng thật ra cô không nghĩ tới Bạch Diên tâm lý lại kém thành như vậy. Ngẩng đầu hướng Bạch Tấn Bằng nhìn thoáng qua, đã thấy hắn sắc mặt không tốt lắm. Có vẻ hôm nay cô phản kích thực thành công.
Bạch Thiến Thiến không muốn quản nhiều, đứng ở bên cạnh Bạch Như Phong cùng đi nói chuyện phiếm với mấy vị phu nhân, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua đại sảnh, lại phát hiện Liêu Định Hiên đang đứng giữa một đám người, hắn thế mà đang nhìn cô, ánh mắt rất sâu, tựa hồ đang nhìn cô trầm tư.
Bạch Thiến Thiến nhướng mày, người này nhìn chằm chằm cô để làm gì? Hơn nữa ánh mắt này của hắn làm cho người ta không được tự nhiên.
Bất quá Bạch Thiến Thiến cũng không nghĩ nhiều, hướng hắn mỉm cười gật đầu, không ngờ hắn lại lạnh lùng quay người đi, giống như cô không tồn tại.
"..."
Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, đột nhiên có điểm hối hận vừa mới không dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn.
"Bạch tiểu thư."
Một bên đột nhiên vang lên một đạo thanh âm kéo lại suy nghĩ của Bạch Thiến Thiến, cô quay đầu nhìn lại, cũng không biết Ôn Hạo từ khi nào đứng bên người cô, giờ phút này hắn cười dài nhìn cô, Bạch Thiến Thiến cũng hướng hắn cười, "Ôn tiên sinh."
"Lần trước ta đưa Bạch tiểu thư danh thiếp, lúc sau Bạch tiểu thư vẫn chưa cùng ta liên hệ, không biết cô quyết định như thế nào?"
"Ngô.. Cái kia a.. Thực thật có lỗi, đoạn thời gian trước bề bộn nhiều việc nên đã quên."
"Không sao." Hắn trong mắt đầy ý cười, rất có kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Bạch Thiến Thiến nghĩ nghĩ nhân tiện nói: "Có thể cùng Đá màu hợp tác là vinh hạnh của tôi."
Vẻ mặt của hắn không thay đổi, trên mặt vẫn như cũ mang theo cực ôn nhu cực khách khí tươi cười, coi như này hết thảy đều ở trong dự kiến của hắn.
"Nói như vậy Bạch tiểu thư là đồng ý gia nhập đoàn đội của tôi?"
Bạch Thiến Thiến cũng không nhăn nhó, gật đầu, "Đương nhiên."
Ôn Hạo hàm chứa ý cười gật gật đầu, "Bạch tiểu thư tính toán khi nào thì đến?"
"Anh an bài đi."
"Như vậy a.." Hắn trầm tư suy nghĩ nghĩ muốn, "Vậy ngày mai đi."
"Ngày mai?"
"Sao?"
Bạch Thiến Thiến cười nói, "Không có gì, ngày mai thì ngày mai."
Lại cùng Ôn Hạo hàn huyên vài câu lúc sau yến hội đã kết thúc, Bạch Như Phong cùng Bạch Tấn Bằng qua đây tìm Bạch Thiến Thiến, lại cùng người quen tạm biệt, lúc sau ba người theo thang máy đi xuống. Bạch Thiến Thiến cùng Bạch Tấn Bằng tạm biệt, cô sẽ đi nhờ xe Bạch Như Phong trở về, cùng Bạch Tấn Bằng không cùng đường.
Đang muốn rời đi, Bạch Tấn Bằng lại đột nhiên đem tay sờ sờ đầu Bạch Thiến Thiến nói: "Ba nhìn thấy con như vậy rất vui mừng."
Bạch Thiến Thiến gật đầu cười, "Không làm cho ba thất vọng, con cũng thật cao hứng."
Bạch Tấn Bằng thu lại tay trên đầu cô, lúc này mới lên xe rời đi.
Bạch Thiến Thiến đi theo Bạch Như Phong lên xe, mới ngồi xuống Bạch Như Phong liền nói: "Hôm nay mẹ con Trương Minh Diễm đã có một buổi tối không hề dễ chịu chút nào. Ba có lẽ là một người chồng không tốt, nhưng là một người cha, thật ra cũng rất có trách nhiệm, ông đối với em yêu thương tuyệt đối không ít hơn so với Bạch Diên."
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu.
"Nhưng mà, em hôm nay làm cho chị phải nhìn với cặp mắt khác xưa, mấy năm nay phải sau lưng mẹ con hai người kia lén lút luyện tập, em cũng vất vả rồi, cũng may khả năng đàn dương cầm của em cũng không bị hoang phế, mẹ ở trên trời nhìn thấy chắc cũng rất vui mừng."
Đây là lần đầu tiên Bạch Như Phong ở trước mặt cô nhắc tới mẹ, các cô là cùng mẹ, tựa hồ nhắc tới chuyện này, bầu không khí xa cách và xấu hổ giữa hai người đã giảm bớt không ít.
Tại đây một khắc, Bạch Thiến Thiến đột nhiên cảm giác chính mình giống như là một tên trộm. Trộm đi thân thể người khác, lừa gạt cảm tình của người khác, một khắc này cô dường như muốn mở miệng nói ra sự thật, lời nói đến bên miệng rồi lại không biết như thế nào để nói ra.
Thật sự, cô thực tham luyến cảm giác có người thân bên cạnh này.
"Được rồi, em cũng mệt rồi, đừng nghĩ nhiều quá."
"Vâng." Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Trương Minh Diễm mang theo Bạch Diên trở lại Bạch gia trước, một đường trở về này Trương Minh Diễm đều quở trách cô, "Con xem nhìn con như vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a? Mẹ đã bảo là không cần vội, nhìn con đi, hôm nay người nhiều như vậy, sợ là lại bị người ta chê cười rồi."
Bạch Diên vẫn như cũ còn không có phục hồi tinh thần lại, cô vẻ mặt khẩn trương nắm tay Trương Minh Diễm, ngữ khí vội vàng hỏi: "Mẹ, Bạch Thiến Thiến cô ta thật sự lén lút luyện đàn dương cầm sao? Người không phải đã nói cô ta mọi thứ đều hoang phế không phải sao? Người không phải vẫn đều nhìn chằm chằm cô ta sao?"
Trương Minh Diễm trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, "Mẹ cũng không thể một ngày hai mươi bốn giờ nhìn chằm chằm cô ta, ai biết cô ta có hay không ở sau lưng chúng ta trộm luyện tập." Nói đến chỗ này, Trương Minh Diễm ánh mắt lạnh lùng, "Bất quá nha đầu kia nhưng thật ra giấu rất tốt."
Bạch Diên nản lòng dựa vào chỗ ngồi, một bên lắc đầu một bên thì thào nói, "Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?"
"Được rồi, không có vấn đề gì lớn, chơi đàn dương cầm thì như thế nào? Cô ta hiện tại thanh danh đều bị hủy hoại, Liêu gia bên kia cũng không thể ngóc đầu lên nổi. Liêu gia và Bạch gia qua giai đoạn hợp tác này xong, bên kia sẽ trực tiếp đuổi cô ta ra cửa thôi, đến lúc đó kinh đô không ai thèm đếm xỉa đến một người phụ nữ đã từng kết hôn, thanh danh lại không tốt, đến lúc đó thật khó coi."
Bạch Diên vừa nghe Trương Minh Diễm nói mấy lời này lập tức liền đả khởi tinh thần vài phần, mẹ nói rất đúng, Bạch Thiến Thiến không có bỏ dở việc học đàn dương cầm thì tính cái gì? Cô ta hiện tại thanh danh như vậy, về sau Liêu Định Hiên cũng sẽ ly hôn cô ta, ai còn muốn cô ta, đến lúc đó cô ta làm sao so sánh với cô?
"Hiện tại nhiệm vụ cấp bách nhất là làm sao để đối phó với ba của con."
Bạch Diên bị Trương Minh Diễm nhắc nhở như vậy lúc này lại nhíu nhíu mày, nghĩ đến chuyện hôm nay Bạch Tấn Bằng đều nhìn thấy cả, trở lại chắc chắn sẽ chất vấn cô.
Bạch Diên liền cảm thấy đau đầu vì chuyện này. Ba của cô, sao lại có nhiều con như vậy? Nếu chỉ có một mình cô thì thật là tốt biết bao, cô chính là độc nhất vô nhị Bạch gia Đại tiểu thư, không ai có thể so sánh với cô.
* * *
Bạch Thiến Thiến trở lại biệt thự, vừa bước vào cửa, đã thấy đèn bàn bên ghế sô pha đang sáng, Lê Chi An đang ngồi trên sô pha, một bên đọc sách một bên chờ cô trở về.
Nghe được tiếng đẩy cửa hắn ngẩng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy là cô, hắn mỉm cười.
"Cô đã trở lại? Cô ở yến hội hẳn là chưa ăn gì? Tôi đã nấu một ít cháo, để tôi giúp cô hâm nóng một chút?"
Bạch Thiến Thiến cũng có chút đói bụng, liền hướng hắn gật gật đầu. Lê Chi An đứng dậy đi phòng bếp, không bao lâu liền bưng một cái nồi nhỏ đi ra hướng cô nói: "Mau tới đây ăn đi."
Bạch Thiến Thiến đi qua đi ngồi xuống, Lê Chi An múc một chén cháo đặt ở trước mặt cô, lại ôn nhu dặn một câu: "Mau ăn đi rồi ngủ."
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, hắn lại đi đến sô pha ngồi xuống tiếp tục đọc sách, hiển nhiên là muốn ở một bên nhìn cô ăn xong.
Bạch Thiến Thiến múc một muỗng cháo, độ ấm vừa phải, vào miệng liền tan chảy, nuốt vào trong bụng ấm áp thực thoải mái.
Bạch Thiến Thiến nghĩ đến chuyện của Viên Trạch Khải, do dự một chút vẫn là hỏi dò: "Trước cậu có phải hay không tiếp nhận điện thoại của Viên Trạch Khải."
Lê Chi An cũng không ngẩng đầu lên, không cho là đúng gật gật đầu, "Có nhận được, hắn nói muốn tìm cô, tôi nói cho hắn cô đã đi dự tiệc của hương phân thế gia, tới đó là có thể gặp cô." Nói xong lúc này mới hướng cô nhìn tới, "Có vấn đề gì sao?"
"Tôi đã cùng hắn chia tay."
"..."
Lê Chi An sắc mặt kinh ngạc nhìn cô, một hồi lâu mới nói: "Thật có lỗi, tôi không biết."
Bạch Thiến Thiến đem bát cháo còn lại ăn xong rồi mới nói: "Về sau tôi sẽ hủy bỏ chuyển cuộc gọi, cậu không cần giúp tôi tiếp điện thoại nữa."
Lê Chi An chậm rãi bỏ cuốn sách xuống, hắn mở to hai mắt sáng ngời nhìn qua, thật cẩn thận hỏi: "Cô không tín nhiệm tôi sao?"
Bạch Thiến Thiến cảm thấy tốt nhất nên nói rõ ràng với hắn có điều, suy nghĩ một chút, cô liền nhún nhún vai, giống như không cho là đúng nói: "Tôi phía trước thực tín nhiệm của mẹ kế và em gái tôi, thẳng đến sau khi thanh danh tẫn hủy mới phát hiện tôi trước giờ vẫn bị bọn họ lợi dụng. Cậu thấy đấy, những người gần gũi nhất với tôi lại hãm hại tôi, tôi còn có thể tin tưởng ai đây?"
Lê Chi An cũng lo lắng, hắn rời khỏi sô pha, mấy bước đi đến đối diện cô ngồi xuống, nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Cô cảm thấy tôi và bọn họ giống nhau sao?"
Bạch Thiến Thiến cười cười, cũng không có giải thích nhiều như vậy, "Cậu cứ làm tốt chuyện của cậu là được rồi." Nói xong lời này liền trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc sắp đi qua hết cầu thang cô cúi đầu hướng dưới lầu nhìn thoáng qua, đã thấy hắn còn một mình ngồi ở chỗ kia, môi hiện ra vài phần tái nhợt.
Bạch Thiến Thiến âm thầm thở dài, Lê Chi An, cô thật không biết người này
Có đáng để cô tin tưởng hay không.
Ngày hôm sau Bạch Thiến Thiến dậy thật sớm, chuẩn bị tốt hồ sơ lý lịch cùng bản nhạc mà mấy ngày nay cô vừa soạn được cho vào một cái túi, lại đơn giản thu thập một chút lúc này mới đi xuống lầu.
Phòng khách và phòng ăn của biệt thự này được kết nối với nhau, cho nên Bạch Thiến Thiến vừa đi xuống cầu thang liền nhìn thấy Liêu Định Hiên ngồi ngay ngắn ở giữa phòng ăn, chậm rãi ăn bữa sáng.
Bạch Thiến Thiến nhìn thấy người này hơi ngẩn người, mới sáng sớm đã xuất hiện ở đây, nếu cô đoán không nhầm, người này ngày hôm qua hẳn là đã trở lại đây.
Một năm cũng khó gặp một lần, vậy mà Liêu Định Hiên ngày hôm qua thế nhưng lại ở đây qua đêm? Lại chuyện kỳ lạ gì đây.
Lời của tác giả: Liêu Định Hiên: Vâng, các người đoán không sai, tôi bắt đầu bị coi thường rồi
Danh sách chương